Edit: Nhan Tịch

Trước khi đến, Vu Cách cũng đã hiểu sơ lược mọi chuyện, lúc này anh ta vừa ký tên vào tài liệu mà cảnh sát đưa, vừa hỏi:

“Còn một người thiểu năng trí tuệ nữa đâu?”

“Cái gì?” Cô hoa khôi cảnh sát nhất thời không phản ứng kịp.

“Xin lỗi.” Vu Cách nhanh chóng sửa lại lời nói, “Đương sự của tôi có sáu người, mà ở đây chỉ có năm người, thế còn một người nữa đâu?”

“À, anh nói cái anh đạo diễn kia hả, anh ta còn đang làm ghi chép ở bên trong.” Cô cảnh sát xinh đẹp đột nhiên hiểu ra câu hỏi.

“Đạo diễn?” Vu Cách không khỏi trợn tròn mắt.

“Ra rồi kìa.” Em gái hoa khôi ra hiệu phía bên phải.

Vu Cách quay đầu nhìn, quả nhiên anh ta thấy tên thiểu năng trí tuệ thứ sáu. Không đúng, là đạo diễn Tào Nặc, đang theo một cảnh sát ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Vu Cách, anh đến rồi.” Tào Nặc vừa bước ra khỏi  phòng thẩm vấn đã thấy Vu Cách, do quá kích động nên anh ta nhào tới định trao một cái ôm nồng nhiệt.

“Nếu cậu dám chạm vào tôi, tôi sẽ thu phí nộp tiền bảo lãnh lần này.” Vu Cách nói.

Tào Nặc phanh gấp, dưới sự uy hiếp của tiền bạc, lập tức dừng động tác.

Vu Cách khinh khỉnh nhìn anh ta một cái rồi xoay người trò chuyện với người phụ trách hành động lần này: “Đồng chí cảnh sát, còn có chuyện gì cần phối hợp điều tra không? Nếu có thể, tôi nộp tiền bảo lãnh xong sẽ dẫn đương sự rời đi.”

Đội trưởng đội cảnh sát nhìn thoáng qua đồng nghiệp vừa đi ra từ phòng thẩm vấn.

Người ban nãy thẩm vấn Tào Nặc chính là một cảnh sát trung niên mập mạp, hắn ta đưa ghi chép trong tay cho đội trưởng rồi nói: “Khẩu cung đều trùng khớp, bọn họ đều nói bản thân đang diễn, chứ không phải bắt cóc thật.”

“Đương nhiên là diễn rồi, đồng chí cảnh sát, anh xem bên ngoài chiếc xe van của tôi có viết dòng chữ ‘xe chuyên dụng của đoàn phim’, còn mấy cái vũ khí đó đều là đạo cụ, ngoại trừ bao bố với dây thừng là thật, những cái khác toàn là đồ mượn từ đoàn phim.” Tào Nặc nói, “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi thật sự không phải bọn bắt cóc. Chúng tôi là người tốt, là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”

“Người tốt? Mặt các người toàn đao sẹo, cả người thì đầy hình xăm, thoạt nhìn giống người tốt không?” Cảnh sát chất vấn.

“Chúng tôi đang hóa trang, đóng phim cũng phải hóa trang chút chứ.” Tào Nặc nói xong, quay đầu quát bốn diễn viên kia, “Còn không mau tẩy trang.”

Bốn người bị quát, lập tức tẩy trang, kẻ xé râu, xóa hình xăm, bóc vết đao sẹo, cảnh tượng rất náo nhiệt. Trong chốc lát, tên xã hội đen cao lớn thô kệch đã biến thành một công dân tốt, bộ dạng ủ rũ trông có chút đáng yêu.

“Ồ, các người cũng rất chuyên nghiệp đó nha.” Cảnh sát xem một màn này đã đủ rồi.

“Đương nhiên, tuy chúng tôi không phải đại minh tinh, chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng đạo lý phải yêu nghề chúng tôi vẫn hiểu.” Tào Nặc nịnh nọt nói.

“Câm miệng!” Vu Cách không chịu nổi Tào Nặc lãng phí thời gian, trừng mắt nhìn anh ta rồi xoay người nói với đội trưởng đội cảnh sát hình sự, “Xin hỏi chúng tôi có thể làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh được chưa vậy?”

“Còn chưa được.” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói, “Đương sự của anh nói bọn họ được bố mẹ của người bị hại nhờ vả, vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, mới hợp tác diễn màn này. Nhưng mà chúng tôi không liên lạc được với bố mẹ của anh Huy, vậy nên lý do thoái thác của các anh chúng tôi chưa chứng thực được, đương sự của anh vẫn bị tình nghi là kẻ bắt cóc.”

“Tôi có giấy ủy quyền do tự tay bố mẹ anh Huy Lãng viết và ký.” Vu Cách lấy ra một phần tài liệu trong cặp của mình.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự xem thoáng qua giấy ủy quyền, ngẩng đầu nói với anh Sói: “Anh Huy, anh xem giấy ủy quyền này có phải thật không?”

Lúc này anh Sói mới dời tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồng Mạo, bước đến trước mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cầm lấy giấy ủy quyền xem thoáng qua, gật đầu nói, “Đúng là chữ viết của bố mẹ tôi.”

“Đúng là bố mẹ anh sắp xếp thật ư, sao mấy người có thể như vậy, đây không phải là lãng phí lực lượng cảnh sát sao?” Tuy rằng vụ án trở nên đơn giản, nhưng đội trưởng đội cảnh sát hình sự lại tỏ vẻ phẫn nộ trước hành vi lãng phí lực lượng cảnh sát.

Anh Sói không nói gì, anh nhìn chữ ký rất quen thuộc trên giấy ủy quyền, thật sự nghĩ không ra, bố mẹ luôn đối xử lạnh nhạt với anh tại sao lại nhiều chuyện như thế. Đầu tiên là tìm một bác sĩ tâm lý gà mờ cho anh, bây giờ lại bày trò bắt cóc giả, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đây? “Nếu là hiểu lầm, vậy chúng tôi cũng không lập án, một lát làm xong thủ tục tự mấy người giải quyết đi.” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói.

Anh Sói chần chờ một lúc, cuối cùng không có ai phản đối quyết định của anh cảnh sát.

Thật ra anh Sói không cần thừa nhận chữ ký đó là của bố mẹ mình, nếu anh không thừa nhận, năm tên diễn viên tạm thời bao gồm Tiểu Hồng Mạo sẽ bị tạm giam. Cho dù bố mẹ ruột của anh có đến đây giải thích chuyện này, chỉ cần anh truy cứu trách nhiệm đến cùng, những người này vẫn sẽ bị trừng phạt.

Nhưng cuối cùng anh lại không làm thế.

Anh Sói lại xoay người nhìn cô gái đang ngồi trong góc, từ lúc vào đồn cảnh sát cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh một cái. Trong lòng anh vừa tức vừa buồn, nhưng nhất thời không biết nói gì mới tốt.

Sự thật anh Sói cũng chẳng nói gì, mãi đến lúc làm xong thủ tục, mọi người có thể rời khỏi đồn cảnh sát, anh Sói vẫn không nói tiếng nào, xoay người nhanh chóng rời đi.

“Bác sĩ Tiêu?” Vệ sĩ A xoay người nhìn thoáng qua Tiểu Hồng Mạo, hắn ta không chắc liệu Tiểu Hồng Mạo có muốn rời đi cùng bọn họ không.

“Tôi… ” Tuy toàn bộ hành trình Tiểu Hồng Mạo không dám ngẩng đầu, nhưng sự chú ý đều tập trung hết lên người anh Sói. Cô biết anh Sói vẫn đang nhìn cô, cũng biết nhất định anh Sói tức muốn chết luôn, nhưng cô sợ lắm, sợ nên không dám đối diện với anh Sói.

Đây không phải là kết quả mà Tiểu Hồng Mạo mong muốn. Lúc trước cô đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với lửa giận của anh Sói sau khi sự việc bị phanh phui, thậm chí còn chuẩn bị lý do chính đáng để giải thích. Nhưng chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Tiểu Hồng Mạo lại sợ.

Tiểu Hồng Mạo cũng không biết mình bị sao? Trong đầu cô cứ lặp lại khoảnh khắc anh Sói biết rõ chân tướng, ánh mắt thất vọng và bi thương ấy.

Ánh mắt đó khiến Tiểu Hồng Mạo cảm thấy tội lỗi sâu sắc, cảm giác tội ác này làm cô không dễ dàng đối mặt với anh Sói được.

“Đi nói xin lỗi đi.” Không biết từ bao giờ Vu Cách đã đứng cạnh Tiểu Hồng Mạo.

“Vu Cách?” Tiểu Hồng Mạo đáng thương nhìn Vu Cách.

“Giả bộ đáng thương với tôi làm gì, đi giả bộ với người bên ngoài kia kìa.” Vu Cách ghét bỏ nói, đám người Bỉ Ngạn Hoa, chỉ có Bạch Tuyết là có chút thông minh, còn lại đều là bao cỏ cả.

Tiểu Hồng Mạo cũng cảm thấy bản thân cô nên xin lỗi, nhưng vẫn không đủ can đảm, lúc này được Vu Cách “cỗ vũ” tạm thời cứ coi như cỗ vũ đi. Tiểu Hồng Mạo lập tức dứng dậy, chạy theo anh Sói.

“Anh Sói ơi, anh Sói.” Chân Tiểu Hồng Mạo bị trầy, nên lúc chạy bị khập khiễng.

“Thưa ngài, bác sĩ Tiêu đang đuổi theo.” Vệ sĩ B nhắc nhở.

Tất nhiên anh Sói cũng nghe được giọng nói của Tiểu Hồng Mạo, bước chân anh dừng lại nhưng không xoay người.

“Anh Sói, thực sự xin lỗi.” Tiểu Hồng Mạo chạy đến cách anh Sói một mét.

“Đây là trò chơi mà buổi sáng cô nói muốn chơi cùng tôi?” Anh Sói hỏi.

“Ừm.” Tiểu Hồng Mạo ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Thì không phải là trò chơi thôi sao.”

“Trò chơi này cũng là một phần của phương pháp trị liệu ư.” Anh Sói phân tích nói, “Muốn kích thích ham muốn sống sót thông qua cách mô phỏng hiểm cảnh chết chóc đúng không?”

“Ừm” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy anh Sói rất thông minh, không cần cô giải thích cũng đoán được.

“Cô là bác sĩ tâm lý, việc hôm nay là phương án trị liệu, cô được bố mẹ tôi cho phép, hơn nữa tôi cũng không bị thương tổn gì. Trái lại bác sĩ Tiêu này, cô bị tôi đẩy một cái, bị thương đầu gối.” Anh Sói cười khẽ một cái rồi nói, “Phải là tôi xin lỗi cô mới đúng, cô nói xin lỗi với tôi làm gì chứ!”

“Tôi không sao đâu, vết thương nhỏ ấy mà.” Tiểu Hồng Mạo không để tâm nói, “Tuy là phương án trị liệu, nhưng mặc kệ nói sao, chuyện này là tôi lừa anh, cho nên, tôi cũng nên xin lỗi mới đúng.”

“Bác sĩ Tiêu.” Anh Sói bỗng nhiên xoay người lại, anh nở một nụ cười mà Tiểu Hồng Mạo chưa từng thấy bao giờ, cái kiểu cười xán lạn sâu tới không chạm đáy mắt, “Hôm nay mọi người cũng mệt rồi, trị liệu đến đây kết thúc.”

“Ừm.” Tiểu Hồng Mạo ngơ ngác gật đầu.

Anh Sói không cần nói nhiều lời nữa, xoay người lên xe, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Hồng Mạo.

Tiểu Hồng Mạo đứng tại chỗ, nhìn chăm chú về hướng anh Sói rời đi, trong lòng có nỗi bất an không thể giải thích.

“Sao thế?” Lúc này Tào Nặc cũng vừa ra khỏi đồn cảnh sát, thấy Tiểu Hồng Mạo nên bước đến hỏi, “Anh Sói giận à?”

“Hình như không có.” Tiểu Hồng Mạo trả lời anh ta, “Anh ta nói anh ta biết đó là phương án trị liệu, nên anh ấy hiểu được.”

“Anh Sói đúng là thông tình đạt lý, hiếm có, hiếm có.” Tào Nặc khen ngợi.

“Chỉ số thông minh của cậu bị chó gặm à?” Vu Cách không nhịn được mắng.

“Vu Cách anh đừng có mà quá đáng nha.” Tào Nặc kêu gào nói.

“Hừ!” Vu Cách lười chả thèm phản ứng với Tào Nặc, tự mình rời đi.



Lúc trở về Bỉ Ngạn Hoa, Tiểu Hồng Mạo cảm thấy trong lòng không yên, không biết sự bất an này bởi vì ngày mai là thời hạn cuối cùng, hay vì nụ cười khác thường khi anh Sói rời đi.

Tiểu Hồng Mạo nằm trên giường trằn trọc suốt đêm, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, sáng sớm hôm sau đã vác cặp mắt gấu trúc đến nhà ăn.

“Mắt em sao vậy? Cả đêm không ngủ à?” Bạch Tuyết thấy bộ dạng tiều tụy của Tiểu Hồng Mạo, lên tiếng hỏi.

“Vâng, không ngủ được.” Tiểu Hồng Mạo không có sức lực nói.

“Sao lại không ngủ được, giấc ngủ đối với con gái rất quan trọng, đặc biệt là những người như chúng ta, vốn dĩ đã có khả năng miễn dịch kém hơn người bình thường rồi.” Bạch Tuyết nói.

“Khi còn sống ngủ nhiều làm gì, sau khi chết nhất định có thể an giấc nghìn thu.” Tiểu Hồng Mạo cảm thán nói.

“Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng trong nhiệm vụ của Tiểu Hồng Mạo.” Tiểu Minh đếm ngón tay nói,“Nhưng mà xem bộ dạng này của cô, trông có chút không may mắn lắm.”

“Là chuyện ồn ào ngày hôm qua hả.” Bạch Tuyết nói rồi nhìn thoáng qua Tào Nặc.

“Nhìn… nhìn tôi làm gì?” Tào Nặc vô tội nói, “Đây cũng là lần đầu tiên tôi bắt cóc người giàu có như anh Sói, kinh nghiệm không đủ nên mới phá hư chuyện. Hơn nữa, anh Sói cũng nói anh ấy có thể hiểu được mà, anh ấy cũng đâu có giận đâu.”

“Anh Sói không giận sao?” Bạch Tuyết nghi ngờ nói, “Không có khả năng, người bình thường đều tức giận cả.”

“Đúng đó, em cũng nghĩ anh ta có tức giận.” Tiểu Hồng Mạo khóc lóc thành tiếng, “Đêm qua em tự hỏi cả đêm, em cảm thấy anh Sói chẳng những giận, mà còn giận rất nghiêm trọng.”

“Loại chuyện này mà cô cần suy nghĩ cẩn thận cả đêm á.” Vu Cách châm chọc.

“Bây giờ phải làm sao đây, còn có một ngày thôi.”Tiểu Hồng Mạo khóc không ra nước mắt nói.

“Vậy thì sao… Tiểu Hồng Mạo cô đừng quá nản lòng, tuy kế hoạch hôm qua không thành công lắm, nhưng biện pháp này của tôi cứu được vô số người, có lẽ… Anh Sói hơi tức giận, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta nghĩ thông suốt, không tự sát nữa nha.” Tào Nặc lạc quan nói, “Không chừng chó ngáp phải ruồi ấy chứ?”

“Anh nói dễ nghe thật, lỡ không thành công thì sao, cũng đâu phải anh chết.” Bạch Tuyết giận dỗi nói.

“Cũng đúng.” Tào Nặc đột nhiên im lặng.

Tiểu Hồng Mạo vừa nghe lập tức khóc lớn.

“Đừng có ngồi ở đấy khóc, chi bằng nghĩ biện pháp khắc phục đi.” Mặc dù ở đồn cảnh sát không lâu, nhưng Vu Cách vẫn nhìn ra được, anh Sói nể mặt Tiểu Hồng Mạo mới không truy cứu chuyện hôm qua.

“Đúng vậy, anh nói đúng, tôi đi xin lỗi anh Sói ngay đây.” Tiểu Hồng Mạo vừa nói vừa đứng dậy, cũng không ăn bữa sáng, vác theo cái chân bị thương, khập khiễng bước ra khỏi Bỉ Ngạn Hoa.

Tiểu Hồng Mạo thông thạo bắt xe đến dưới chung cư của anh Sói, nhưng lại bị nhân viên chung cư cản lại ngoài cửa.

“Là tôi nè, tôi thường xuyên tới đó, cô không quen tôi sao?” Tiểu Hồng Mạo nhìn cô nhân viên đang ngăn cô lại.

“Đương nhiên là tôi biết cô rồi, nhưng cô không thể đi lên.” Nhân viên công tác cười nói.

“Tại sao vậy, sao lúc trước tôi vẫn có thể đi lên?”

“Lúc trước cô là khách của Sói tổng, nhưng hiện tại không phải.” Nhân viên công tác cười nói.

“Không phải… Tôi làm sao…” Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, “Là Sói tổng không cho tôi lên à?”

“Xin lỗi, cô không có trong danh sách khách đến thăm của chúng tôi ạ.”

“Rầm rầm rầm!!!”

Sét đánh giữa trời quang, quả nhiên anh Sói giận thật!!!

Tiểu Hồng Mạo ngồi xổm trên bậc thềm ven đường, như một người vô cùng đau đớn, hối hận đan xen.

Chẳng qua thời gian không còn nhiều, Tiểu Hồng Mạo cũng chỉ hối hận hai phút, rồi bắt đầu gọi điện thoại cho anh Sói.

“Rất xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đang ở trong danh sách…”

Đấy, rõ ràng đã cho cô vô danh sách đen mà.

Tiểu Hồng Mạo đổi lại gọi điện cho hai người trong nhóm vệ sĩ.

“Bác sĩ Tiêu.” Vệ sĩ A nhận điện thoại.

“Anh vệ sĩ à, tôi ở dưới lầu chung cư các anh đây, tôi không lên được.” Tiểu Hồng Mạo nói.

Vệ sĩ A nhìn thoáng qua anh Sói đang ngồi ở ghế sau, chần chờ một chút nói, “Ngài ấy đã rời khỏi chung cư rồi.”

“Đi ra ngoài ư? Đi đâu vậy?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

Vệ sĩ A lại quay đầu nhìn lướt qua anh Sói, thấy anh Sói cúi đầu xem tài liệu, không có biểu hiện gì, vì thế liền lớn mật làm chủ, “Bác sĩ Tiêu, hôm nay ngài ấy phải đến công ty làm việc.”

“Công ty sao? Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.” Tiểu Hồng Mạo cúp điện thoại, khập khiễng đón xe ở ven đường, đi thẳng đến trụ sở của tập đoàn Huy Hoàng.

Vệ sĩ A cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn anh Sói lần thứ ba, rồi báo cáo, “Thưa ngài, bác sĩ Tiêu nói cô ấy muốn đến công ty.”

Anh Sói lật tài liệu, như thể anh chẳng nghe thấy gì hết.

HẾT CHƯƠNG 42
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện