Editor: Bonie

Beta: Alice

Anh Sói đứng yên trước của sổ rất lâu, từ lúc 11 giờ 36 khi vừa về chung cư, tới 11 giờ 56 vẫn còn đứng, khoảng 20 phút.

Thật ra hai mươi phút cũng không lâu lắm, giống anh Sói ngày trước từng thức trắng đêm, hai mươi phút này chẳng là gì. Nhưng giờ đây anh cảm thấy 20 phút này dài đến lạ, bởi vì nó dài nên anh mới nhớ lại nhiều chuyện đến vậy.

Gần 12 giờ đêm rồi, ngày thứ 25 cũng đến hồi kết thúc.

“Chúng ta chỉ có 25 ngày, trong 25 ngày này anh phải phối hợp trị liệu, sau 25 ngày, tôi bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”

“Sao tôi thấy mình giống cô bé lọ lem thế nhỉ, cứ hy vọng trước 12 giờ có thể nhìn thấy hoàng tử.”

“Anh Sói, lúc trước chúng ta đã nói rồi, một tháng thì một tháng, thiếu một ngày cũng không được, nếu hôm nay anh không thấy tôi thì là vi phạm giao ước rồi.”

“Này anh Sói, có thể đừng có dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không, tôi nghe khó chịu lắm.”

“Tôi có vài lời muốn nói với anh, tí nữa sẽ gửi trên WeChat cho anh, anh đọc xong rồi xóa luôn WeChat của tôi được không?”

Anh Sói nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên một lần nữa: “Ngày cuối rồi, tôi không phối hợp trị liệu với cô nữa, tôi phải xem rốt cuộc cô gửi cho tôi cái gì.”

Anh Sói tự lấy cho mình một lý do rồi click mở khung chat của Tiểu Hồng Mạo và anh, một tin nhắn rất dài, ngay câu mở đầu đã dọa anh đến mức rơi điện thoại.

(Đây là di ngôn của tôi.)

Anh Sói không tin những gì mình thấy nữa, anh cảm thấy tim mình như ngừng đập. Không kịp nghĩ nhiều, anh Sói cuống quýt nhặt di động lên, cũng không kịp đứng lên mà ngồi xổm trên mặt đất đọc.

(Anh Sói, anh có còn nhớ rõ những gì tôi nói khi lần đầu tiên khiêng cái bảng viết đến bệnh viện tìm anh không? Lúc ấy tôi không biết vì sao anh lại cố chấp với việc tự sát đến vậy, bởi vì những người coi trọng mạng sống như tôi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của anh. Nhưng chúng ta đã giao ước rằng sau 25 ngày trị liệu, nếu anh còn muốn tự sát, tôi sẽ không can thiệp nữa. Cho nên tôi đã coi 25 ngày này như 25 ngày cuối cùng còn lại của quãng đời chúng ta.)

(Nói cách khác, nếu anh chỉ còn sống được 25 ngày, anh sẽ làm gì.)

(Hôm nay chính là ngày thứ 25, cũng là ngày cuối cùng, đây là di ngôn của tôi, tôi muốn cảm ơn anh, anh Sói.)

(Chắc anh không biết, thật ra anh đã vô tình thực hiện rất nhiều mơ ước của tôi. Ví dụ như đi du thuyền ra biển câu cá, ví dụ như một ngày ăn hết món ngon khắp Tinh Thành. Ví dụ như mặc lễ phục do nữ thần của tôi thiết kế đi nghe nhạc hội, và còn tới quảng trường để cho bồ câu ăn, còn có thể mỗi ngày được cầu nguyện trên hồ trong quảng trường.)

(Còn điều quan trọng nhất, lúc tôi gặp nguy hiểm, đã có người nguyện bỏ ra một trăm triệu tới cứu tôi. Tôi biết nói chuyện này ra chắc chắn anh sẽ tức giận, nhưng đối với tôi nó thực sự rất quan trọng. Tôi lớn bằng ngần này rồi nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân rất tầm thường, không chí tiến thủ, không có giá trị, nhưng trong 2 ngày cuối đời, tôi bỗng nhiên phát hiện bản thân đáng giá đến vậy.)

(Nếu anh đọc xong dòng này mà vẫn tức giận, vậy thì cứ suy nghĩ một chút đi, chờ tới 12 giờ, tôi sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của anh thôi, có phải đến lúc đó trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút không.)

(Lời cuối cùng tôi muốn nói với anh, anh Sói, cảm ơn anh, bởi vì quãng đời còn lại của tôi có anh.)

(Còn nữa, tạm biệt anh Sói!)

Lúc anh Sói đọc đến dòng cuối thì tức tới nỗi thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại, không phải là chỉ đổi cách viết thôi sao? Có cần dùng từ di ngôn không, có phải cô bị điên rồi không!

“Cô điên rồi à??” Anh Sói đứng dậy, xách Mạo Tử đang lim dim ngủ trên sô pha trong phòng khách lên, hung dữ mắng, “Còn di ngôn nữa, di ngôn là thế nào?”

“Cô cho rằng, chỉ cần viết một phong thư, tôi sẽ tha thứ cô ư?” Anh Sói hùng hổ tiến lên trước bảng viết, chỉ vào bảng nói, “Những lời cô vừa nói đều là nội dung của việc trị liệu chứ gì, tôi chỉ vì phối hợp trị liệu thôi, cô cho rằng tôi thật sự đối xử tốt với cô à? Cô cho rằng cô đặc biệt lắm à, còn một trăm triệu kia nữa, đó là bởi vì tôi nhiều tiền thôi. Còn nói câu quãng đời còn lại có anh, da mặt cô cũng dày quá đó.”

“Meow ~~” (Ai vừa rồi mới dọa rớt di động vậy tar?)

“Cái đó không phải bị dọa, do không cầm chắc thôi.”

“Meo ~~” (Có phải hay không thì trong lòng anh tự hiểu đi.)

“Tôi sẽ không trúng khổ nhục kế của cô đâu, cuối cùng mới thấy được bộ mặt khác của cô.”

“Meow ~~” (Nếu anh không để ý tới cô ấy thì sao lại trúng khổ nhục kế chứ.)

Đúng vậy, nếu mình không quan tâm tới cô ấy thì sao trúng khổ nhục kế được. Sao phải lo cô ấy có bị thương hay không, sao phải để ý cô ấy có ăn đủ bữa không cơ chứ.

Điểm yếu của con người chính là luôn dối gạt bản thân, anh Sói không thể phủ nhận lúc anh thấy hai chữ di ngôn, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn và sợ hãi, sự lo lắng đến khó chịu này thật khó mà hình dung.

Giờ đây, anh Sói không thể không thừa nhận, âm mưu của Tiểu Hồng Mạo e là thành công rồi.

Anh Sói nhìn bảng viết lần nữa, nhìn từ ngày đầu tiên tới ngày thứ 25, sau đó bỗng nhiên phát hiện, ngày thứ 25 trống không.

Anh nhìn chỗ trống không đó, vô thức cầm bút dạ lên, nhưng không biết phải viết gì, bởi vì từ trước đến nay Tiểu Hồng Mạo luôn làm việc này.

Xuống chút nữa là ngày thứ 26: Tôi thích Tiểu Hồng Mạo.

Anh Sói là người cực kì lý trí, là người rất rõ bản thân cần gì, và khi cần thứ gì phải bằng mọi cách có được nó.

Giống như lần đầu anh phát hiện mình không ổn, anh biết mình cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý, vì thế anh đi. Chỉ là sau cuộc trị liệu, anh vẫn không thay đổi. Một lần nữa, anh cố gắng lắng nghe tiếng nói của lòng mình. Lòng anh muốn tự sát, anh bèn tự sát không chút do dự.

Nhưng luôn có một cô gái năm lần bảy lượt xuất hiện rất đúng lúc, thậm chí không tiếc dùng mạng sống để ngăn cản anh tự sát. Lúc ấy anh lại nghĩ, cô gái này thật là phiền, chi bằng giải quyết cô ta rồi tự sát, vì thế mới có giao ước 25 ngày.

Lúc này đã 0 giờ, rạng sáng, sang ngày thứ 26 rồi, giao ước của anh và cô gái này đã kết thúc vào 20 phút trước. Một lần nữa, anh Sói lắng nghe tiếng lòng mình, và lòng anh nói rằng, âm mưu của cô gái này thành công rồi.

Vậy sau khi thành công rồi, anh nên làm gì đây? “Được, tôi cho cô một cơ hội nữa vậy, để xem mai cô tới sẽ nói gì.” Anh Sói dùng ngón tay chọc tiểu Mạo rồi đi về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như vậy, Mạo Tử vẫn lạnh lùng, bữa sáng vẫn đúng giờ, hương vị vẫn như cũ, còn anh Sói vẫn đợi người.

Nhưng mà qua 9 giờ, qua 10 giờ, 11 giờ… Mặt trời xuống núi rồi.

Cảm xúc anh Sói chuyển từ lạnh lùng sang mong chờ, từ mong chờ sang bực bội, từ bực bội sang tức giận…

Ngày hôm sau, thời gian vẫn tuần hoàn trôi từ sáng sớm, chớp mắt một cái một ngày lại trôi qua.

Anh Sói vẫn còn tức giận.

Cho đến ngày thứ ba, Tiểu Hồng Mạo vẫn không xuất hiện.

Cảm xúc anh Sói cũng chuyển dần từ tức giận sang sốt ruột và bất an, xen lẫn chút tủi thân.

Cái cô này sao vậy? Sao lại không đến nữa?

Anh Sói rút điện thoại ra, đọc tin nhắn cuối cùng của Tiểu Hồng Mạo: (Tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.)

(Cảm ơn vì quãng đời còn lại có anh.)

Tiểu Hồng Mạo, hai câu này của em rốt cuộc câu nào mới là sự thật?

Anh Sói cảm thấy nhất định phải hỏi cho rõ mới được, vì thế, sau ba ngày chần chừ, anh gọi cuộc đầu tiên cho cô. Không phải em muốn tôi chủ động liên hệ với em sao, tôi cho em được toại nguyện.

“Xin lỗi, số điện thoại của quý khách đang gọi không có thực, xin vui lòng…”

Không có thực? Anh Sói không thể tin dãy số mình gọi là không có thực? Xóa luôn phương thức liên lạc hả?

Anh Sói chuyển sang gọi WeChat: (Bạn không còn là bạn của đối phương.)

Còn cắt đứt liên hệ với mình? Có người dám xóa WeChat của Sói tổng ta đây???

Được lắm, Tiểu Hồng Mạo, em được lắm.

Anh Sói giận dữ vung tay ném điện thoại lên tường.

Viện điều dưỡng Bỉ Ngạn Hoa.

Sau khi hôn mê suốt ba ngày, cuối cùng Tiểu Hồng Mạo cũng tỉnh lại dưới ánh nắng tươi đẹp sau giờ ngọ*. Nhìn căn phòng quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, cánh cửa sổ quen thuộc, âm thanh quen thuộc, Tiểu Hồng Mạo nhanh chóng nhận ra mình chưa chết.

(*) Giờ ngọ: Từ 11h trưa đến 13h chiều.

“Mình chưa chết ư? Vậy mà mình chưa chết?” Tiểu Hồng Mạo khó tin bật dậy, nhưng bởi vì ngồi dậy quá mạnh, còn đói nữa, nên cô hơi choáng váng.

Chút choáng này chẳng là gì so với niềm vui được sống lại, Tiểu Hồng Mạo khoác thêm áo rồi vội vàng ra khỏi phòng.

“Tiểu Minh.” Tiểu Hồng Mạo đi được mấy bước đã thấy Tiểu Minh đang xuống lầu.

“Tỉnh rồi à.”

“Tiểu Minh, tôi chưa chết, hóa ra tôi chưa chết.” Tiểu Hồng Mạo kích động nói.

“Chưa chết cũng đâu phải không chết, chuyện sớm hay muộn thôi.” Tiểu Minh nói cho có lệ, “Tôi còn có việc, nếu đói bụng thì tự tới nhà ăn ăn gì đi.”

Tiểu Hồng Mạo chớp chớp mắt, sao cô cảm thấy Tiểu Minh bình thản với chuyện cô không chết quá vậy.

“Ồ, tỉnh rồi à.” Tào Nặc.

“Tào Nặc, tôi không chết, tôi sống lại rồi.” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục kích động.

“Biết rồi, biết rồi, cố gắng tiếp đi, tôi tới vườn hoa trước.” Nói xong Tào Nặc cũng đi.

“…” Chỉ như vậy? Tốt xấu gì cũng nên ngạc nhiên chút chứ, chẳng lẽ bóng dáng sốt ruột chạy lại của các người lúc tôi ngất đều là giả sao.

“Đứng ở giữa hành lang làm gì? Chắn đường.” Vu Cách ghét bỏ vòng qua Tiểu Hồng Mạo rồi xuống lầu.

“Vu Cách, tôi…” Tiểu Hồng Mạo còn chưa kịp nói gì, Vu Cách đã khuất bóng.

Bây giờ Tiểu Hồng Mạo vô cùng nghi ngờ thật ra mình không sống lại, chỗ này chắc chắn là địa ngục, chỉ có địa ngục thì con người mới lạnh lùng vô tình như thế.

“Tỉnh rồi à?” Bạch Tuyết bưng một bát cháo đi tới, “Chị cũng đoán em sắp tỉnh nên chuẩn bị cháo cho em này, chắc em đói bụng rồi, ăn một chút đi.”

“Bạch Tuyết.” Tiểu Hồng Mạo cảm động ôm chặt Bạch Tuyết, “Vẫn là chị tốt nhất, uhuhu…”

“Tỉnh rồi thì ăn bát cháo này đi, xong rồi xuống chụp ảnh với bọn chị.” Bạch Tuyết an ủi vỗ vai Tiểu Hồng Mạo.

Tiểu Hồng Mạo rất đói bụng, cô nhận bát cháo trong tay Bạch Tuyết rồi ăn ngấu nghiến, ăn được một nửa mới hứng thú hỏi: “Chụp ảnh hả, chụp ảnh gì vậy?”

“Di ảnh đó!”

“Phụt!!” Tiểu Hồng Mạo phụt ngụm cháo trắng ra ngoài.

Rốt cuộc là cô có chết hay không vậy??

HẾT CHƯƠNG 44
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện