Edit: Byun
Beta: Nhan Tịch
Tần Vọng Chi bị chà đạp.
Tần Vọng Chi bị Bạch Tuyết chà đạp.
Ba năm trôi qua, Bạch Tuyết không nghĩ rằng cuối cùng cô vẫn ra tay với Tần Vọng Chi.
Nhặt quần áo dưới đất lên vội vàng mặc vào, Bạch Tuyết nhìn thoáng qua Tần Vọng Chi vừa say rượu vừa “mệt nhọc quá độ” rồi áy náy rời khỏi khu nhà của Tần Vọng Chi. Cô ngồi xổm bên vệ đường trước cửa tòa chung cư của Tần Vọng Chi, bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân và hậu quả của sự việc. Sao mình lại ra tay với Tần Vọng Chi vậy? Sao bản thân mình có thể thú tính đến độ ấy nhỉ.
Đúng rồi, cô nhớ lại hôm nay lúc tan làm, Tần Vọng Chi tới mời cô đi ăn, bảo là có chuyện muốn nói với cô. Sau đó Bạch Tuyết đã đi với Tần Vọng Chi đến một nhà hàng đồ Tây không tồi và lãng mạn.
Sau khi đồ ăn được dọn lên không bao lâu, người phục vụ liền đưa một chai rượu vang đỏ tới, Tần Vọng Chi có nói uống một chút khoảng hai ly là được, lại không ngờ hai người họ cứ uống không có điểm dừng, cuối cùng Tần Vọng Chi lại để bản thân say khướt.
Chỗ này cần phổ cập kiến thức khoa học một chút, tửu lượng của Tần Vọng Chi không quá tốt mà tửu lượng Bạch Tuyết cũng thế. Nói trắng ra nếu Bạch Tuyết uống được một ly thì Tần Vọng Chi nhiều nhất ba ly là cùng. Lúc Tần Vọng Chi đề nghị uống chút rượu, Bạch Tuyết còn tưởng mấy năm nay tửu lượng của Tần Vọng Chi đã cải thiện, lại không ngờ cũng vẫn ba ly là gục.
Thức ăn chưa ăn được mấy miếng đã tự chuốc say bản thân, cuối cùng tiền cơm vẫn là Bạch Tuyết trả, nhưng mà chuyện này cũng chẳng sao cả. Nhớ lại thời đại học, lúc còn bần cùng, Tần Vọng Chi vẫn nấu cơm cho cô, nên Bạch Tuyết thật sự không cảm thấy cô mời lại một bữa là chuyện gì to tát lắm.
Tần Vọng Chi uống say, nhưng không hẳn là say như chết, cả người mơ màng hỏi gì đáp nấy, đỡ anh ta đi thì cũng rất ngoan ngoãn đi theo cô, vậy nên Bạch Tuyết mới có thể suôn sẻ đưa anh ta về chung cư.
Chỉ là mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc đi vào căn hộ của Tần Vọng Chi, Bạch Tuyết lấy tóc giả từ trên đầu xuống, bỏ vào miệng cắn thật mạnh kéo rách ra.
Lúc trước có nói, tửu lượng Tần Vọng Chi không tốt, nhưng cách hành xử của anh ta sau khi uống rượu rất được. Một khi vừa uống rượu vào sẽ thành đứa bé ngoan hỏi gì đáp nấy, trước khi hai người chia tay, Bạch Tuyết cực kỳ thích ngắm dáng vẻ Tần Vọng Chi khi say. Luôn thừa dịp anh ta uống say, hỏi anh ta có thích mình không, sau đó Tần Vọng Chi sẽ cười ngây ngô nhìn Bạch Tuyết, cứ nói đi nói lại thích Bạch Tuyết, lời buồn nôn tới mức nào cũng nói được.
Trong căn phòng tối lửa tắt đèn, trai đơn gái chiếc, bạn trai cũ lại đáng yêu như thế, Bạch Tuyết nhất thời không kìm được mà trêu đùa mấy lần.
“Tần Vọng Chi, Tần Vọng Chi, anh tỉnh đi.” Bạch Tuyết vừa lấy khăn lông đã nhúng qua nước ấm lau mặt cho Tần Vọng Chi, vừa nhỏ giọng gọi.
“Ừ ~~ Tuyết Nhi?” Tần Vọng Chi mơ màng nhìn thấy Bạch Tuyết, trong nháy mắt vẻ mặt đã trở nên dịu dàng như nước.
“Anh còn nhận ra tôi à?.”
“Nhận ra, vợ anh… Hì hì…” Tần Vọng Chi ngây ngô cười.
Trong lòng Bạch Tuyết run lên khi nghe Tần Vọng Chi gọi một tiếng vợ, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn: “Tôi không phải vợ của anh.”
“Là em.”
“Không phải.”
“Là em.” Tần Vọng Chi chợt cầm tay Bạch Tuyết, bao chặt trong lòng bàn tay anh, vững vàng ấn vào trong ngực mình, sau đó vui vẻ cười, “Bắt được vợ rồi.”
Bạch Tuyết cố rút tay ra, nhưng rút mãi vẫn không nhúc nhích gì, Tần Vọng Chi mắt ngấn nước nhìn Bạch Tuyết ngây ngô cười: “Vợ ơi, một tuần nữa là kỷ niệm tròn một năm chúng ta yêu nhau rồi đấy, em muốn quà gì?”
Tròn một năm? Bạch Tuyết sửng sốt, Tần Vọng Chi bị rối loạn trí nhớ? “Tuyết Nhi, em muốn thứ gì anh đều cho em.” Tần Vọng Chi tiếp tục ngây ngô cười.
“Ngu ngốc, vui mừng như vậy làm gì, sau một tuần nữa tôi cũng chia tay với anh mà.” Bạch Tuyết thấy mặt Tần Vọng Chi ngốc nghếch bỗng nhiên hơi bực mình.
“Chia tay??” Tần Vọng Chi giống như bị kích thích, vẻ mặt chợt thay đổi, anh ta dùng sức xoay người, đè Bạch Tuyết vẫn đang ngỡ ngàng xuống dưới, hùng hổ quát, “Không cho em chia tay.”
“Đau!” Chân tay Bạch Tuyết bị Tần Vọng Chi kẹp chặt, cả hai tay đều bị đau do Tần Vọng Chi nắm quá mạnh bạo.
“Không cho phép chia tay.” Vẻ mặt Tần Vọng Chi đầy uất ức lên án, ánh mắt tủi thân kia dường như đang nói: chỉ cần em đồng ý không chia tay, anh sẽ buông em ra.
“Được, được, không chia tay, không chia tay.” Bạch Tuyết cực kỳ thức thời đồng ý, dù sao Tần Vọng Chi đang say rượu, trí nhớ trở về ba năm trước đây, có dỗ cũng không sao.
Rốt cuộc trong hiện thực cô đã nhẫn tâm từ chối một lần rồi, vậy nên cứ để cho anh ta dễ chịu hơn trong mơ.
“Ngoan!” Tần Vọng Chi hài lòng cười, anh cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên môi Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đột nhiên bị hôn nên ngơ ra, chớp chớp mắt, nhếch miệng. Sau một hồi lâu Bạch Tuyết mới hoàn hồn lại, cô ngẩn ngơ nhìn người nào đó vừa được hời, không kìm được liếm môi, trong đầu đầy nghi ngờ…
Lâu lắm rồi không hôn ư? Sao lại có cảm giác giống như bị điện giật.
“Tuyết Nhi, em muốn quà gì?” Tần Vọng Chi cực kỳ cố chấp với việc tặng quà cho vợ.
“Anh đưa cái gì tôi cũng thích.” Bạch Tuyết quyết tâm bồi thường cho Tần Vọng Chi, vì lúc trước anh ta đã bị cô làm tổn thương, vì thế cô suy nghĩ xong bèn hỏi lại một câu, “Còn anh, anh muốn thứ gì?”
“Hì hì hì…” Tần Vọng Chi bỗng nhiên cười ngây ngô.
Bạch Tuyết lại cảm thấy hình ảnh này có hơi quen quen, ngay sau đó tên đàn ông đang ngây ngô cười bỗng nhiên cúi xuống hôn, cắn nhẹ một cái vào vành tai cô, Bạch Tuyết… Bạch Tuyết hoàn toàn hiểu ra.
Làm sao bây giờ? Có đồng ý hay không?
Không được, không được, mày đã chia tay rồi, hơn nữa rõ ràng bây giờ Tần Vọng Chi đang say rượu, nằm mơ, mày đang giậu đổ bìm leo à.
Cái gì mà giậu đổ bìm leo, mày mới là con gái, chuyện này tất nhiên là con gái chịu thiệt thòi, mặc kệ Tần Vọng Chi như thế nào thì anh ta cũng được hời.
Không được. Bạch Tuyết, mày đang suy bụng ta ra bụng người, suy bụng ta ra bụng người đó, không thể coi đó là điều đương nhiên.
Nhưng mà là anh ta chủ động mà, mày chỉ không phản kháng lại thôi.
Vì sao mày không phản kháng?
Bởi vì… Căn bản là mày không muốn phản kháng.
“Đến đây đi.” Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Bạch Tuyết rốt cuộc cũng lún sâu vào dục vọng của bản thân, tích cực chủ động hôn lại, đảo khách thành chủ, ra tay với Tần Vọng Chi một cách vô tình.
Mặc dù lần đảo khách thành chủ này duy trì không đến một phút, hai tiếng sau đó đều ở thế bị động kêu gào, nhưng Bạch Tuyết không thể phủ nhận, cảm giác này, mẹ nó thật tuyệt vời.
Bạch Tuyết cảm thấy bản thân ngày càng xuống cấp rồi, nhưng mà, nhưng mà… Dáng người của Tần Vọng Chi đẹp hơn ba năm trước rất nhiều, cô lén lút sờ thử, tám múi cơ bụng, cảm giác lúc sờ cực kỳ đã, khác hoàn toàn với cảm giác mềm mại khi còn là tên mọt sách kia. Hơn nữa… Hình như… Càng ghê hơn, cái kia càng…
“Trời ạ, ngừng, ngừng, Bạch Tuyết mày ngừng tưởng tượng nữa.” Đến Bạch Tuyết còn không chịu được bản thân, cô tự cốc một cái thật mạnh vào đầu, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
Lúc này, một chiếc BMW mui trần màu trắng dừng trước mặt Bạch Tuyết. Nửa đêm đang ngủ thì bị dựng đầu dậy đi đón người, Tiểu Hồng Mạo nhìn nhìn cái người vừa đầu trọc mà quần áo còn lộn xộn kia, bị dọa xém chút nữa nhảy ra khỏi xe: “Bạch Tuyết, chị bị hiếp hả?”
Bạch Tuyết liếc nhìn Tiểu Hồng Mạo một cái, ném thẳng tóc giả trong tay qua, mới lảo đảo đứng lên từ bên vệ đường cái.
Đệch… Chân mềm…
Bạch Tuyết vịn vào đầu xe, khó khăn ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn còn không đủ sức, cả người lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
Hôm nay, Bạch Tuyết mặc một cái áo sơ mi chiffon trong suốt. Không hiểu vì sao bây giờ lại thiếu mất hai cái cúc áo sơ mi, Bạch Tuyết nằm xuống, cổ trắng nõn nà đã lộ ra, từ vành tai đến ngực đều là một mảnh màu đỏ, Tiểu Hồng Mạo nhìn thấy đỏ hết cả mặt.
“Chị… Chị dữ dội quá rồi đó.” Hai mắt Tiểu Hồng Mạo sáng lấp lánh.
Bạch Tuyết nhớ lại hai giờ ở trong căn hộ, không thể không thừa nhận, Tiểu Hồng Mạo nói rất đúng, đúng là quá dữ dội.
“Là nhà của Tần Vọng Chi?” Tiểu Hồng Mạo vừa hỏi vừa nổ máy quay đầu xe rời đi.
“Ừ.” Bạch Tuyết nhẹ nhàng xoa trán.
“Vậy hai người… Đã như vậy… Sao hơn nửa đêm rồi chị còn muốn bỏ đi?” Quả thật bây giờ đã hơn nữa đêm, là hai giờ sáng đó, nếu không phải sớm biết biết cái người con gái đầu trọc, mặc đồ màu trắng, tay cầm bộ tóc dài bên đường kia là Bạch Tuyết, nhất định cô sẽ tưởng mình gặp ác mộng.
“Không đi để bị tóm lại à.”
“Bị tóm?” Tiểu Hồng Mạo không hiểu lắm.
“Là chị thừa dịp Tần Vọng Chi uống say, nhất thời không kìm được, bắt anh ta…”
“Ôi đm!!” Tiểu Hồng Mạo phanh xe lại, Bạch Tuyết không thắt dây an toàn, xém chút nữa bay ra ngoài xe.
“Bốp!!” Bạch Tuyết che cái trán đỏ bừng bị đập do phanh xe lại, nhìn Tiểu Hồng Mạo với vẻ tuyệt vọng.
“Em xin lỗi, em xin lỗi. Em nhất thời kích động, nhất thời kích động, mà sao chị không thắt dây an toàn.” Tiểu Hồng Mạo luống cuống tay chân xin lỗi.
“Quên đi.” Bạch Tuyết cam chịu nói, “Coi như ông trời trừng phạt chị làm chuyện xấu.”
“Chị thật sự… Đã làm chuyện đó… Tần Vọng Chi?” Tiểu Hồng Mạo vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Chị mày như thế này mà mày nhìn không ra à?”
“Không phải, chủ yếu là do bộ dạng chị thế này, nhìn thế nào cũng thấy chị mới là người bị làm chuyện kia.” Tiểu Hồng Mạo thành thật nói, “Chẳng lẽ… Tần Vọng Chi còn thảm hơn??”
“Thể lực giữa nam nữ vốn đã khác biệt, huống chi là chúng ta còn ở trong tình trạng này.” Bạch Tuyết cũng đâu có ngờ rằng mình sẽ thảm như thế. Trước kia lúc làm tình với Tần Vọng Chi, ngày hôm sau cô vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, chẳng lẽ nguyên nhân là do hôm nay làm quá nhiều lần?
“Ồ.” Tiểu Hồng Mạo chờ Bạch Tuyết thắt dây an toàn kỹ càng mới khởi động xe rời đi, chỉ là lái xe, lái xe, bỗng nhiên Tiểu Hồng Mạo lại cười.
“Em cười cái gì?” Bạch Tuyết tức giận nói.
“Không phải, tại em cảm thấy cực kỳ buồn cười. Tối nay em lại lái xe đi đón một cô gái là tội phạm cưỡng bức.” Tiểu Hồng Mạo trêu chọc.
“Phụt…” Bạch Tuyết cũng không chịu được mà bị chọc cười.
“Nhưng mà… Nửa đêm chị bỏ chạy thì sáng hôm sau Tần Vọng Chi cũng có thể phát hiện mà?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Phát hiện? Anh ta có bằng chứng à?” Bạch Tuyết không hề gì mà nói, “Có đánh chết chị đây cũng không nhận, cùng lắm anh ta coi như mình tự mộng xuân thôi.”
“Quá thảm!” Tiểu Hồng Mạo cũng bắt đầu đồng tình với Tần Vọng Chi nói, “Nhưng mà bây giờ Tần Vọng Chi đã hủy bỏ hôn ước với Đỗ Bình Quả rồi, em thấy anh ta vẫn chưa dứt tình với chị, sao chị không thử hợp lại xem? Dù sao bây giờ anh ta cũng đã biết bệnh tình của chị.”
Bạch Tuyết gượng cười, cô quay đầu nhìn Tiểu Hồng Mạo hỏi: “Em với anh Sói từng nói chuyện về cái chết chưa?”
“Có nói.” Tiểu Hồng Mạo gật đầu.
“Nếu em chết rồi, anh Sói sẽ làm sao?” Bạch Tuyết hỏi.
“Anh ấy nói anh ấy sẽ rất đau khổ.” Tiểu Hồng Mạo trả lời.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Em nghĩ là em vẫn ở trong lòng anh ấy một khoảng thời gian, sau đó, anh Sói sẽ tiếp tục cuộc sống của anh ấy.” Tiểu Hồng Mạo nói, “Thật ra em cũng không có hỏi mấy chuyện sau này, em chỉ nghĩ nỗ lực hết mình lúc chúng ta còn thời gian là được rồi.”
“Đúng vậy, đúng là không nên nghĩ xa đến thế.” Bạch Tuyết bất đắc dĩ nói, “Thật ra trước khi chị chia tay với Tần Vọng Chi cũng đã từng hỏi qua vấn đề này rồi.”
“Anh ta trả lời như thế nào?” Tiểu Hồng Mạo hiếu kỳ.
“Anh ta…”
=
“Tần Vọng Chi, nếu là có một ngày em chết rồi thì anh sẽ như thế nào?”
“Nếu em chết, anh cũng không thiết sống nữa.”
“Không đùa được đâu.”
“Anh không đùa, em đợi đến lúc đó rồi biết, trên đường trở về Âm phủ để đầu thai, nhất định em sẽ thấy anh.”
“Anh…”
“Cho nên, em đừng có mơ bỏ rơi anh…”
=
Tiểu Hồng Mạo trầm ngâm một lát, hơi do dự nhưng vẫn nói: “Chị nghe này, mấy lời này rất giống với lời bọn con trai hay nói để dỗ dành bạn gái trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đấy, đừng có tin là thật.”
“Tất nhiên là chị biết có thể anh ấy nói mấy lời này để dỗ ngọt chị.” Bạch Tuyết tự giễu nói, “Nhưng mà chị thật sự sắp chết rồi.”
Tiểu Hồng Mạo hơi sửng sốt, cô nhìn Bạch Tuyết, bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, có lẽ Bạch Tuyết yêu Tần Vọng Chi còn nhiều hơn Tần Vọng Chi yêu Bạch Tuyết. Thế cho nên Bạch Tuyết luôn thấu hiểu, biết rõ những lời người kia nói đều là tình nồng ý mật, lời ngon ý ngọt mà thôi, cho nên vẫn không dám thử.
Hẳn là chị ấy vừa sợ Tần Vọng Chi làm liều thật, lại vừa sợ Tần Vọng Chi không giữ lời. Cho nên cách tốt nhất là lưu giữ tình yêu lại lúc nó đang ở độ đẹp nhất.
“Haiz… Em có thể hỏi chị một vấn đề được không.” Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên cười nói.
“Em hỏi còn ít à.” Bạch Tuyết cạn lời.
“Ừm ~~~ cảm giác làm tình như thế nào ạ?” Mặt Tiểu Hồng Mạo đỏ hồng, “Có thoải mái như trong lời đồn không ạ?”
Bạch Tuyết vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn thoáng qua Tiểu Hồng Mạo: “Chưa làm à?”
“Chưa.” Anh Sói là mối tình đầu của cô mà, với lại bọn cô vừa mới xác định mối quan hệ chưa bao lâu.
“Muốn biết thì đi kiếm anh Sói thử xem.” Bạch Tuyết khuyến khích.
“Còn không phải… Đang chuẩn bị sao.” Dù sao bản thân Tiểu Hồng Mạo cũng không phản đối, gần đây cô hay lén mua không ít mấy đĩa phim cấm trẻ em để học hỏi mà.
“Chuyện này không cần chuẩn bị đâu.” Bạch Tuyết cười nói, “Đàn ông đều không cần thầy dạy cũng biết, hơn nữa bọn họ cực kỳ thích dáng vẻ cái gì cũng không biết của người con gái hơn.”
“Thật vậy ạ???” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc, vậy chẳng phải công sức học tập gần đây đều đổ sông đổ biển à.
“À, đúng rồi.” Bạch Tuyết cười xấu xa, “Lúc làm chuyện này, còn có một quan niệm sai lầm đấy, nhất định đừng để phim ảnh lừa.”
“Cái gì?” Tiểu Hồng Mạo nghiêm túc lắng nghe.
“Tốt nhất đừng kêu “đừng”, em càng kêu anh ta lại càng muốn mạnh bạo hơn.” Bạch Tuyết nói.
Tiểu Hồng Mạo mặt đỏ hồng, thở hổn hển nửa ngày: “Nếu đã làm thì tất nhiên là muốn roài.”
Lúc này lại khiến Bạch Tuyết hoảng sợ rồi: “Mặc dù em không có kinh nghiệm nhưng tính tự giác là rất cao đó nha, anh Sói thật có phúc.”
HẾT CHƯƠNG 56
Beta: Nhan Tịch
Tần Vọng Chi bị chà đạp.
Tần Vọng Chi bị Bạch Tuyết chà đạp.
Ba năm trôi qua, Bạch Tuyết không nghĩ rằng cuối cùng cô vẫn ra tay với Tần Vọng Chi.
Nhặt quần áo dưới đất lên vội vàng mặc vào, Bạch Tuyết nhìn thoáng qua Tần Vọng Chi vừa say rượu vừa “mệt nhọc quá độ” rồi áy náy rời khỏi khu nhà của Tần Vọng Chi. Cô ngồi xổm bên vệ đường trước cửa tòa chung cư của Tần Vọng Chi, bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân và hậu quả của sự việc. Sao mình lại ra tay với Tần Vọng Chi vậy? Sao bản thân mình có thể thú tính đến độ ấy nhỉ.
Đúng rồi, cô nhớ lại hôm nay lúc tan làm, Tần Vọng Chi tới mời cô đi ăn, bảo là có chuyện muốn nói với cô. Sau đó Bạch Tuyết đã đi với Tần Vọng Chi đến một nhà hàng đồ Tây không tồi và lãng mạn.
Sau khi đồ ăn được dọn lên không bao lâu, người phục vụ liền đưa một chai rượu vang đỏ tới, Tần Vọng Chi có nói uống một chút khoảng hai ly là được, lại không ngờ hai người họ cứ uống không có điểm dừng, cuối cùng Tần Vọng Chi lại để bản thân say khướt.
Chỗ này cần phổ cập kiến thức khoa học một chút, tửu lượng của Tần Vọng Chi không quá tốt mà tửu lượng Bạch Tuyết cũng thế. Nói trắng ra nếu Bạch Tuyết uống được một ly thì Tần Vọng Chi nhiều nhất ba ly là cùng. Lúc Tần Vọng Chi đề nghị uống chút rượu, Bạch Tuyết còn tưởng mấy năm nay tửu lượng của Tần Vọng Chi đã cải thiện, lại không ngờ cũng vẫn ba ly là gục.
Thức ăn chưa ăn được mấy miếng đã tự chuốc say bản thân, cuối cùng tiền cơm vẫn là Bạch Tuyết trả, nhưng mà chuyện này cũng chẳng sao cả. Nhớ lại thời đại học, lúc còn bần cùng, Tần Vọng Chi vẫn nấu cơm cho cô, nên Bạch Tuyết thật sự không cảm thấy cô mời lại một bữa là chuyện gì to tát lắm.
Tần Vọng Chi uống say, nhưng không hẳn là say như chết, cả người mơ màng hỏi gì đáp nấy, đỡ anh ta đi thì cũng rất ngoan ngoãn đi theo cô, vậy nên Bạch Tuyết mới có thể suôn sẻ đưa anh ta về chung cư.
Chỉ là mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc đi vào căn hộ của Tần Vọng Chi, Bạch Tuyết lấy tóc giả từ trên đầu xuống, bỏ vào miệng cắn thật mạnh kéo rách ra.
Lúc trước có nói, tửu lượng Tần Vọng Chi không tốt, nhưng cách hành xử của anh ta sau khi uống rượu rất được. Một khi vừa uống rượu vào sẽ thành đứa bé ngoan hỏi gì đáp nấy, trước khi hai người chia tay, Bạch Tuyết cực kỳ thích ngắm dáng vẻ Tần Vọng Chi khi say. Luôn thừa dịp anh ta uống say, hỏi anh ta có thích mình không, sau đó Tần Vọng Chi sẽ cười ngây ngô nhìn Bạch Tuyết, cứ nói đi nói lại thích Bạch Tuyết, lời buồn nôn tới mức nào cũng nói được.
Trong căn phòng tối lửa tắt đèn, trai đơn gái chiếc, bạn trai cũ lại đáng yêu như thế, Bạch Tuyết nhất thời không kìm được mà trêu đùa mấy lần.
“Tần Vọng Chi, Tần Vọng Chi, anh tỉnh đi.” Bạch Tuyết vừa lấy khăn lông đã nhúng qua nước ấm lau mặt cho Tần Vọng Chi, vừa nhỏ giọng gọi.
“Ừ ~~ Tuyết Nhi?” Tần Vọng Chi mơ màng nhìn thấy Bạch Tuyết, trong nháy mắt vẻ mặt đã trở nên dịu dàng như nước.
“Anh còn nhận ra tôi à?.”
“Nhận ra, vợ anh… Hì hì…” Tần Vọng Chi ngây ngô cười.
Trong lòng Bạch Tuyết run lên khi nghe Tần Vọng Chi gọi một tiếng vợ, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn: “Tôi không phải vợ của anh.”
“Là em.”
“Không phải.”
“Là em.” Tần Vọng Chi chợt cầm tay Bạch Tuyết, bao chặt trong lòng bàn tay anh, vững vàng ấn vào trong ngực mình, sau đó vui vẻ cười, “Bắt được vợ rồi.”
Bạch Tuyết cố rút tay ra, nhưng rút mãi vẫn không nhúc nhích gì, Tần Vọng Chi mắt ngấn nước nhìn Bạch Tuyết ngây ngô cười: “Vợ ơi, một tuần nữa là kỷ niệm tròn một năm chúng ta yêu nhau rồi đấy, em muốn quà gì?”
Tròn một năm? Bạch Tuyết sửng sốt, Tần Vọng Chi bị rối loạn trí nhớ? “Tuyết Nhi, em muốn thứ gì anh đều cho em.” Tần Vọng Chi tiếp tục ngây ngô cười.
“Ngu ngốc, vui mừng như vậy làm gì, sau một tuần nữa tôi cũng chia tay với anh mà.” Bạch Tuyết thấy mặt Tần Vọng Chi ngốc nghếch bỗng nhiên hơi bực mình.
“Chia tay??” Tần Vọng Chi giống như bị kích thích, vẻ mặt chợt thay đổi, anh ta dùng sức xoay người, đè Bạch Tuyết vẫn đang ngỡ ngàng xuống dưới, hùng hổ quát, “Không cho em chia tay.”
“Đau!” Chân tay Bạch Tuyết bị Tần Vọng Chi kẹp chặt, cả hai tay đều bị đau do Tần Vọng Chi nắm quá mạnh bạo.
“Không cho phép chia tay.” Vẻ mặt Tần Vọng Chi đầy uất ức lên án, ánh mắt tủi thân kia dường như đang nói: chỉ cần em đồng ý không chia tay, anh sẽ buông em ra.
“Được, được, không chia tay, không chia tay.” Bạch Tuyết cực kỳ thức thời đồng ý, dù sao Tần Vọng Chi đang say rượu, trí nhớ trở về ba năm trước đây, có dỗ cũng không sao.
Rốt cuộc trong hiện thực cô đã nhẫn tâm từ chối một lần rồi, vậy nên cứ để cho anh ta dễ chịu hơn trong mơ.
“Ngoan!” Tần Vọng Chi hài lòng cười, anh cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên môi Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đột nhiên bị hôn nên ngơ ra, chớp chớp mắt, nhếch miệng. Sau một hồi lâu Bạch Tuyết mới hoàn hồn lại, cô ngẩn ngơ nhìn người nào đó vừa được hời, không kìm được liếm môi, trong đầu đầy nghi ngờ…
Lâu lắm rồi không hôn ư? Sao lại có cảm giác giống như bị điện giật.
“Tuyết Nhi, em muốn quà gì?” Tần Vọng Chi cực kỳ cố chấp với việc tặng quà cho vợ.
“Anh đưa cái gì tôi cũng thích.” Bạch Tuyết quyết tâm bồi thường cho Tần Vọng Chi, vì lúc trước anh ta đã bị cô làm tổn thương, vì thế cô suy nghĩ xong bèn hỏi lại một câu, “Còn anh, anh muốn thứ gì?”
“Hì hì hì…” Tần Vọng Chi bỗng nhiên cười ngây ngô.
Bạch Tuyết lại cảm thấy hình ảnh này có hơi quen quen, ngay sau đó tên đàn ông đang ngây ngô cười bỗng nhiên cúi xuống hôn, cắn nhẹ một cái vào vành tai cô, Bạch Tuyết… Bạch Tuyết hoàn toàn hiểu ra.
Làm sao bây giờ? Có đồng ý hay không?
Không được, không được, mày đã chia tay rồi, hơn nữa rõ ràng bây giờ Tần Vọng Chi đang say rượu, nằm mơ, mày đang giậu đổ bìm leo à.
Cái gì mà giậu đổ bìm leo, mày mới là con gái, chuyện này tất nhiên là con gái chịu thiệt thòi, mặc kệ Tần Vọng Chi như thế nào thì anh ta cũng được hời.
Không được. Bạch Tuyết, mày đang suy bụng ta ra bụng người, suy bụng ta ra bụng người đó, không thể coi đó là điều đương nhiên.
Nhưng mà là anh ta chủ động mà, mày chỉ không phản kháng lại thôi.
Vì sao mày không phản kháng?
Bởi vì… Căn bản là mày không muốn phản kháng.
“Đến đây đi.” Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Bạch Tuyết rốt cuộc cũng lún sâu vào dục vọng của bản thân, tích cực chủ động hôn lại, đảo khách thành chủ, ra tay với Tần Vọng Chi một cách vô tình.
Mặc dù lần đảo khách thành chủ này duy trì không đến một phút, hai tiếng sau đó đều ở thế bị động kêu gào, nhưng Bạch Tuyết không thể phủ nhận, cảm giác này, mẹ nó thật tuyệt vời.
Bạch Tuyết cảm thấy bản thân ngày càng xuống cấp rồi, nhưng mà, nhưng mà… Dáng người của Tần Vọng Chi đẹp hơn ba năm trước rất nhiều, cô lén lút sờ thử, tám múi cơ bụng, cảm giác lúc sờ cực kỳ đã, khác hoàn toàn với cảm giác mềm mại khi còn là tên mọt sách kia. Hơn nữa… Hình như… Càng ghê hơn, cái kia càng…
“Trời ạ, ngừng, ngừng, Bạch Tuyết mày ngừng tưởng tượng nữa.” Đến Bạch Tuyết còn không chịu được bản thân, cô tự cốc một cái thật mạnh vào đầu, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
Lúc này, một chiếc BMW mui trần màu trắng dừng trước mặt Bạch Tuyết. Nửa đêm đang ngủ thì bị dựng đầu dậy đi đón người, Tiểu Hồng Mạo nhìn nhìn cái người vừa đầu trọc mà quần áo còn lộn xộn kia, bị dọa xém chút nữa nhảy ra khỏi xe: “Bạch Tuyết, chị bị hiếp hả?”
Bạch Tuyết liếc nhìn Tiểu Hồng Mạo một cái, ném thẳng tóc giả trong tay qua, mới lảo đảo đứng lên từ bên vệ đường cái.
Đệch… Chân mềm…
Bạch Tuyết vịn vào đầu xe, khó khăn ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn còn không đủ sức, cả người lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
Hôm nay, Bạch Tuyết mặc một cái áo sơ mi chiffon trong suốt. Không hiểu vì sao bây giờ lại thiếu mất hai cái cúc áo sơ mi, Bạch Tuyết nằm xuống, cổ trắng nõn nà đã lộ ra, từ vành tai đến ngực đều là một mảnh màu đỏ, Tiểu Hồng Mạo nhìn thấy đỏ hết cả mặt.
“Chị… Chị dữ dội quá rồi đó.” Hai mắt Tiểu Hồng Mạo sáng lấp lánh.
Bạch Tuyết nhớ lại hai giờ ở trong căn hộ, không thể không thừa nhận, Tiểu Hồng Mạo nói rất đúng, đúng là quá dữ dội.
“Là nhà của Tần Vọng Chi?” Tiểu Hồng Mạo vừa hỏi vừa nổ máy quay đầu xe rời đi.
“Ừ.” Bạch Tuyết nhẹ nhàng xoa trán.
“Vậy hai người… Đã như vậy… Sao hơn nửa đêm rồi chị còn muốn bỏ đi?” Quả thật bây giờ đã hơn nữa đêm, là hai giờ sáng đó, nếu không phải sớm biết biết cái người con gái đầu trọc, mặc đồ màu trắng, tay cầm bộ tóc dài bên đường kia là Bạch Tuyết, nhất định cô sẽ tưởng mình gặp ác mộng.
“Không đi để bị tóm lại à.”
“Bị tóm?” Tiểu Hồng Mạo không hiểu lắm.
“Là chị thừa dịp Tần Vọng Chi uống say, nhất thời không kìm được, bắt anh ta…”
“Ôi đm!!” Tiểu Hồng Mạo phanh xe lại, Bạch Tuyết không thắt dây an toàn, xém chút nữa bay ra ngoài xe.
“Bốp!!” Bạch Tuyết che cái trán đỏ bừng bị đập do phanh xe lại, nhìn Tiểu Hồng Mạo với vẻ tuyệt vọng.
“Em xin lỗi, em xin lỗi. Em nhất thời kích động, nhất thời kích động, mà sao chị không thắt dây an toàn.” Tiểu Hồng Mạo luống cuống tay chân xin lỗi.
“Quên đi.” Bạch Tuyết cam chịu nói, “Coi như ông trời trừng phạt chị làm chuyện xấu.”
“Chị thật sự… Đã làm chuyện đó… Tần Vọng Chi?” Tiểu Hồng Mạo vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Chị mày như thế này mà mày nhìn không ra à?”
“Không phải, chủ yếu là do bộ dạng chị thế này, nhìn thế nào cũng thấy chị mới là người bị làm chuyện kia.” Tiểu Hồng Mạo thành thật nói, “Chẳng lẽ… Tần Vọng Chi còn thảm hơn??”
“Thể lực giữa nam nữ vốn đã khác biệt, huống chi là chúng ta còn ở trong tình trạng này.” Bạch Tuyết cũng đâu có ngờ rằng mình sẽ thảm như thế. Trước kia lúc làm tình với Tần Vọng Chi, ngày hôm sau cô vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, chẳng lẽ nguyên nhân là do hôm nay làm quá nhiều lần?
“Ồ.” Tiểu Hồng Mạo chờ Bạch Tuyết thắt dây an toàn kỹ càng mới khởi động xe rời đi, chỉ là lái xe, lái xe, bỗng nhiên Tiểu Hồng Mạo lại cười.
“Em cười cái gì?” Bạch Tuyết tức giận nói.
“Không phải, tại em cảm thấy cực kỳ buồn cười. Tối nay em lại lái xe đi đón một cô gái là tội phạm cưỡng bức.” Tiểu Hồng Mạo trêu chọc.
“Phụt…” Bạch Tuyết cũng không chịu được mà bị chọc cười.
“Nhưng mà… Nửa đêm chị bỏ chạy thì sáng hôm sau Tần Vọng Chi cũng có thể phát hiện mà?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Phát hiện? Anh ta có bằng chứng à?” Bạch Tuyết không hề gì mà nói, “Có đánh chết chị đây cũng không nhận, cùng lắm anh ta coi như mình tự mộng xuân thôi.”
“Quá thảm!” Tiểu Hồng Mạo cũng bắt đầu đồng tình với Tần Vọng Chi nói, “Nhưng mà bây giờ Tần Vọng Chi đã hủy bỏ hôn ước với Đỗ Bình Quả rồi, em thấy anh ta vẫn chưa dứt tình với chị, sao chị không thử hợp lại xem? Dù sao bây giờ anh ta cũng đã biết bệnh tình của chị.”
Bạch Tuyết gượng cười, cô quay đầu nhìn Tiểu Hồng Mạo hỏi: “Em với anh Sói từng nói chuyện về cái chết chưa?”
“Có nói.” Tiểu Hồng Mạo gật đầu.
“Nếu em chết rồi, anh Sói sẽ làm sao?” Bạch Tuyết hỏi.
“Anh ấy nói anh ấy sẽ rất đau khổ.” Tiểu Hồng Mạo trả lời.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Em nghĩ là em vẫn ở trong lòng anh ấy một khoảng thời gian, sau đó, anh Sói sẽ tiếp tục cuộc sống của anh ấy.” Tiểu Hồng Mạo nói, “Thật ra em cũng không có hỏi mấy chuyện sau này, em chỉ nghĩ nỗ lực hết mình lúc chúng ta còn thời gian là được rồi.”
“Đúng vậy, đúng là không nên nghĩ xa đến thế.” Bạch Tuyết bất đắc dĩ nói, “Thật ra trước khi chị chia tay với Tần Vọng Chi cũng đã từng hỏi qua vấn đề này rồi.”
“Anh ta trả lời như thế nào?” Tiểu Hồng Mạo hiếu kỳ.
“Anh ta…”
=
“Tần Vọng Chi, nếu là có một ngày em chết rồi thì anh sẽ như thế nào?”
“Nếu em chết, anh cũng không thiết sống nữa.”
“Không đùa được đâu.”
“Anh không đùa, em đợi đến lúc đó rồi biết, trên đường trở về Âm phủ để đầu thai, nhất định em sẽ thấy anh.”
“Anh…”
“Cho nên, em đừng có mơ bỏ rơi anh…”
=
Tiểu Hồng Mạo trầm ngâm một lát, hơi do dự nhưng vẫn nói: “Chị nghe này, mấy lời này rất giống với lời bọn con trai hay nói để dỗ dành bạn gái trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đấy, đừng có tin là thật.”
“Tất nhiên là chị biết có thể anh ấy nói mấy lời này để dỗ ngọt chị.” Bạch Tuyết tự giễu nói, “Nhưng mà chị thật sự sắp chết rồi.”
Tiểu Hồng Mạo hơi sửng sốt, cô nhìn Bạch Tuyết, bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, có lẽ Bạch Tuyết yêu Tần Vọng Chi còn nhiều hơn Tần Vọng Chi yêu Bạch Tuyết. Thế cho nên Bạch Tuyết luôn thấu hiểu, biết rõ những lời người kia nói đều là tình nồng ý mật, lời ngon ý ngọt mà thôi, cho nên vẫn không dám thử.
Hẳn là chị ấy vừa sợ Tần Vọng Chi làm liều thật, lại vừa sợ Tần Vọng Chi không giữ lời. Cho nên cách tốt nhất là lưu giữ tình yêu lại lúc nó đang ở độ đẹp nhất.
“Haiz… Em có thể hỏi chị một vấn đề được không.” Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên cười nói.
“Em hỏi còn ít à.” Bạch Tuyết cạn lời.
“Ừm ~~~ cảm giác làm tình như thế nào ạ?” Mặt Tiểu Hồng Mạo đỏ hồng, “Có thoải mái như trong lời đồn không ạ?”
Bạch Tuyết vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn thoáng qua Tiểu Hồng Mạo: “Chưa làm à?”
“Chưa.” Anh Sói là mối tình đầu của cô mà, với lại bọn cô vừa mới xác định mối quan hệ chưa bao lâu.
“Muốn biết thì đi kiếm anh Sói thử xem.” Bạch Tuyết khuyến khích.
“Còn không phải… Đang chuẩn bị sao.” Dù sao bản thân Tiểu Hồng Mạo cũng không phản đối, gần đây cô hay lén mua không ít mấy đĩa phim cấm trẻ em để học hỏi mà.
“Chuyện này không cần chuẩn bị đâu.” Bạch Tuyết cười nói, “Đàn ông đều không cần thầy dạy cũng biết, hơn nữa bọn họ cực kỳ thích dáng vẻ cái gì cũng không biết của người con gái hơn.”
“Thật vậy ạ???” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc, vậy chẳng phải công sức học tập gần đây đều đổ sông đổ biển à.
“À, đúng rồi.” Bạch Tuyết cười xấu xa, “Lúc làm chuyện này, còn có một quan niệm sai lầm đấy, nhất định đừng để phim ảnh lừa.”
“Cái gì?” Tiểu Hồng Mạo nghiêm túc lắng nghe.
“Tốt nhất đừng kêu “đừng”, em càng kêu anh ta lại càng muốn mạnh bạo hơn.” Bạch Tuyết nói.
Tiểu Hồng Mạo mặt đỏ hồng, thở hổn hển nửa ngày: “Nếu đã làm thì tất nhiên là muốn roài.”
Lúc này lại khiến Bạch Tuyết hoảng sợ rồi: “Mặc dù em không có kinh nghiệm nhưng tính tự giác là rất cao đó nha, anh Sói thật có phúc.”
HẾT CHƯƠNG 56
Danh sách chương