Sau khi hai nhân vật chính tẩu thoát khỏi siêu thị cũng đã là chuyện của 8 tiếng trước. Tang Họa cùng Dạ Nguyệt Nha thông dong đi trên vỉa hè, hoàn toàn không thèm nghĩ đến hậu quả khủng khiếp còn tàn dư lại bên trong siêu thị.
Tang Họa suy tư nghĩ ngợi, bỏ mặc Lạc Ảnh Ca như vậy, có quá vô tình lắm không? Nhưng đối với Tang Họa từ trước giờ mà nói, ai đối tốt với cô, cô đều lưu tâm, ai không tốt với cô, cô cũng để ý. Và mọi chuyện cô đều báo đáp gấp 10 lần.
Cho nên, Lạc Ảnh Ca vẫn là nên quên đi.
Còn về việc của Tang Tương, đám người áo đen đó không biết nguyên nhân gì mà ám sát cô ta. Từ lúc có ý định nổ súng cô đã để ý, trong áo của tên thủ lĩnh đó thấp thoáng một lệnh bài có tên là “ Tà “. Tà sao? Tà?? Tà?? Tang Họa nhập tâm suy nghĩ, hình như...???? Thôi đúng rồi, Tang Họa bất đắc dĩ vỗ trán, cô cư nhiên trêu chọc vào ai? Tại sao cô lại rãnh rỗi cứu Tang Tương cơ chứ? Muốn bắt thì cứ bắt, dù sao cô ta sau khi làm tù nhân cũng sẽ được đặc cách đối đãi như “ nữ hoàng “ cho xem.
Cũng là vì....
“ Chị Tang Họa. “
Một tiếng kêu khe khẽ khiến cô choàng tĩnh sau mớ suy nghĩ của mình. Tang Họa cuối xuống, liền trông thấy Dạ Nguyệt Nha đang e dè nhìn mình, bộ dạng vừa khó xử vừa bối rối. Tang Họa khó hiểu:
“ Có chuyện gì sao? “
Quyết định rồi, Dạ Nguyệt Nha hít một hơi thật sâu. Qua hôm nay, cô liền biết chị ấy quan tâm mình cỡ nào. Mặc dù bên ngoài vẫn luôn là một bộ dáng vô tâm vô phế nhưng mà cô biết một khi chị ấy đã có một ấn tượng tốt nào đối với ai, thì sẽ không ngần ngại mà bảo vệ người ấy. Chẳng hạn như lúc chị ấy đi phía sau cô nhầm tránh đạn cho mình. Dạ Nguyệt Nha không ngốc, cô cũng sắp 16 tuổi rồi. Sống trong một nơi tranh quyền đoạt lợi đã sớm biến Dạ Nguyệt Nha trưởng thành hơn nhiều đứa trẻ khác. Nhưng cô bé vẫn luôn muốn làm một đứa nhóc bên cạnh Tang Họa.
Bí mật này, vẫn là nên nói ra. Sự kiện khủng bố siêu thị này chắc chắn đã lan tràn khắp mọi nơi rồi. Anh hai mình, sẽ nhanh chóng bắt mình về.
“ Chị.. em.. “
Két....!!!!!
Một tiếng kít xe vang lên, lấn át đi tiếng nói của Dạ Nguyệt Nha. Cô bé im bặt, cả hai người liền dõi mắt theo. Bước xuống từ một chiếc xe limo thon dài là 5 người, 4 người đàn ông cao to và một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Dạ Nguyệt Nha mắt lạnh toát, vốn nghĩ họ sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
“ Tiểu thư, chúng tôi đến đưa người trở về. “ Vị mỹ nữ cung kính lên tiếng tay phải chắp trước ngực, hơi khom người. Nhìn đi nhìn lại, hình như thiếu nữ dưới tàn cây hoa đào ấy và bây giờ đều là cùng một người.
“ Nhan, đợi ta chút. “ Dạ Nguyệt Nha không vui nói, sau đó hướng đôi mắt long lanh giống như cần ban phát sự yêu thương nhìn về phía Tang Họa vẫn đang im lặng nhìn mình. Giọng hơi yếu ớt:“ Chị, xin lỗi vì em đã không nói sự thật cho chị nghe. Thật ra, em là bá tước tiểu thư của nước X. Mới đến Trung Quốc cách đây một tháng vì giận dỗi anh trai nên mới bỏ nhà ra đi... em... em. “ Không biết nói gì tiếp theo, đôi mắt như chực khóc, hốc mắt bắt đầu đọng lại vài giọt nước. Cô đơn a~ sợ hãi a~ tại sao chị ấy chỉ lẳng lặng nhìn cô mà không nói gì? Cô thật sợ, sợ chị ấy sẽ không thương yêu mình nữa. Sợ chị ấy sẽ chán ghét mình. Oa oa, nghĩ đến đây, tâm cô dường như chết lặng. Bây giờ dường như Dạ Nguyệt Nha mới chân chính cảm nhận sự sợ hãi.
Đột nhiên, một bàn tay khẽ xoa xoa mái tóc cô, chất giọng nhẹ nhàng, thanh thoát:
“ Em không có lỗi, em làm rất đúng. Trước khi quen một người mình chưa từng biết, thì tốt nhất đừng đem sự thật nói cho họ. Em rất thông minh. “ Làm sao cô không biết được, kể từ giây phút Tang Họa quyết định cứu cô bé ấy thì cuộc đời cô e rằng sẽ chẳng còn bình yên nữa. Dạ Nguyệt Nha, em gái ruột của nam chủ thứ 6, là một tiểu thư hoạt bát, hiếu động nhưng mà... Tang Họa khẽ thở dài, Dạ Nguyệt Nha lại là nữ phụ a~ Thà rằng cô bé yêu Dung Phượng Khuynh, Tuyết Hàn Tịch hay Lạc Ảnh Ca gì cô không nói. Vậy mà đối tượng mà cô bé yêu chính là người anh ruột cưng chiều mình Dạ Diễm. Tuy rằng rất yêu chiều cô bé nhưng nếu như động đến Tang Tương thì hắn thà cắt đứt tình anh em cũng một lòng một dạ yêu nữ chủ. Dạ Nguyệt Nha khi đủ 16 tuổi bị Dạ Diễm trở mặt, cô bé hận Tang Tương cho nên bày mưu tính kế đến cuối cùng bị chính anh ruột của mình xua đuổi, sau đó... cô khẽ thở dài, vẫn là không nên nhắc thì hơn.
“ Tang Họa, chị sẽ tha thứ cho em phải không? “ Thoát khỏi suy nghĩ, bèn thấy khuôn mặt Dạ Nguyệt Nha phóng đại trước mắt mình. Đôi mắt Tang Họa ôn nhu kỳ lạ. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã ỷ lại vào anh trai, đương nhiên sự chiếm hữu của cô bé đối với anh trai mình rất lớn. Dần dà, sự ỷ lại đấy đã biến thành tình yêu lúc nào không hay? Suy cho cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử mới lớn.
“ Em không có lỗi. “
“ Tiểu thư, phải trở về thôi. “ Nhan bên cạnh không nhịn được nhắc nhở.
Dạ Nguyệt Nha khẽ gật đầu, cả người lại bất giác biến trở lại một vị bá tước tiểu thư quyền quý như trước, cô nhẹ nhàng bước lên xe limo không kìm lòng được ngoái đầu nhìn Tang Họa, cố khắc sâu hình bóng của người con gái trước mắt mình vào trong tim, lưu luyến cất giữ nụ cười ôn nhu kia, chị ấy là đang mỉm cười, thật đẹp, hình như đó là nụ cười đầu tiên khi cô sống với chị. Tang Họa, thật sự em có vô số câu hỏi muốn hỏi chị. Tại sao chị lại không bao giờ cười? Tại sao chị mỗi khi thức dậy đều luôn đếm số lần? Tại sao khi chạm vào một nhạc cụ nào đó đều nở nụ cười thê lương? Tại sao chị lại.. chị lại..???????
Tạm biệt, Họa!!!!
Tang Họa ôn nhu khẽ mỉm cười, trong cuộc sống của cô duy nhất cũng chỉ có mỗi mình Dạ Nguyệt Nha coi là người thân. Bây giờ, cô bé được người ta đưa đi mất rồi.
Hình như ấm áp duy nhất trong cuộc đời cô vụt khỏi tầm tay.
Cô giữ không chặt ư? Hay sợ khi giữ chặt thì lúc buông ra lòng sẽ đau đớn.Bóng tối, lại trở về.
Lòng, lại trống vắng.
Đứng thần người một hồi lâu, dòng người vẫn di chuyển nhẹ nhàng, Tang Họa khẽ ngước lên nhìn trời, bầu trời trong vắt không một áng mây, thiên không rải rác anh sáng ảm đạm nhu hòa. Cô khẽ lẩm bẩm:
“ Hôm nay là một ngày đẹp trời. “
Sau đó, khẽ xoay người. Đột nhiên, như bất đắc dĩ, Tang Họa hơi nhếch khóe môi, âm trầm lên tiếng, thanh âm sắc bén:
“ Phải, hôm nay là một ngày đẹp trời. “
Cư nhiên, sóng trước vừa đi sóng sau lại ập tới. Cô thật không biết mình đã chọc phải đại nhân vật nào, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm 4 tên đại nam nhân chặn đường chặn lối, hung hãn nhìn cô. Ông trời, thật sự không muốn cho cô sống nữa sao?
“ Ngươi là Tang Họa. “ Một tên hầm hồ lên tiếng.
“ Ngươi ngốc đấy à. “ Chẳng lẽ có người lại ngốc đến nổi khai báo danh tính khi có kẻ muốn bắt mình. Tên này cư nhiên là đồ ngốc, chẳng lẽ lại muốn cô hướng hắn mà nói “ Yes! It's me. “
“ Hừ, kẻ kia nói đó là một con tiện nhân vô cùng xinh đẹp. Quả nhiên lẳng lơ như vậy, còn ai khác ngoài thối danh Tang Họa. “
Cái khẩu khí ngày, làm cô liên tưởng đến bóng dáng của hai mẹ con thâm độc kia a~ Quả nhiên, là họ không chịu khoanh tay đứng nhìn một mực dồn cô vào chỗ chết. Cô có nên cảm ơn họ không?
Không khí trầm xuống, Tang Hoa im lặng bất động quan sát điểm yếu của kẻ địch. Đôi mắt tím linh hoạt ấy giống như hai tấm gương phản chiếu sự thật của thế gian.
Mà bốn tên kia, đường đường là đại nam nhân chẳng lẽ bỏ hết sĩ diện mà đánh với một đứa con gái tay trói gà không chặt. Bốn tên thầm nghĩ, sau đó rất hào kiệt chỉ cho một tên xuất trận. Tang Họa cười nhợt nhạt, một cái bóng đen vụt lên. Cô linh hoạt lách người qua trái, dùng chân đá bay tên kia ra xa.
Chết tiệt, chân nhân bất lộ tướng. Một cô gái thoạt nhìn yếu ớt cư nhiên lại có thể có loại sức mạnh này. Chỉ một cái nhấc chân đầy tao nhã lại có thể một cước đá bay tên to lớn ấy. Ba tên còn lại âm thầm xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt xông lên.
Trò chơi mèo vờn chuột chính thức bắt đầu.
Hỏi vì sao Tang Họa biết võ ư? Tất nhiên kiếp trước cô có học qua rồi. Nếu không phải là tình huống nguy hiểm thì có bất chấp cô cũng sẽ không bao giờ dùng đến loại võ thuật này.
Sư phụ của cô thật ra là một người điên, ông ta là một cao thủ thượng đẳng lại không may vì một tai nạn mà mãi mãi trở nên si si ngốc ngốc nhưng đối với võ thuật vẫn như thế, yêu vô cùng.
Ngày ấy, vô tình bắt gặp cô tại bệnh viện tâm thần khi theo trường làm tình nguyện viên, Mộc Lung Hoa gặp ông. Và như duyên tiền định, ông ta liên tục mè nheo khóc lóc ỷ ôi bắt cô bái ông ta làm sư phụ, qua năm lần bảy lượt. Vâng, cô dơ tay đầu hàng với trình bật thầy ăn vạ của ông ta.
Đột nhiên có một ngày, sư phụ điên của cô trở nên nghiêm túc một cách đột xuất, ông ta dặn:
“ Trừ khi lúc đó là tình huống nguy hiểm đến tính mạng, tốt nhất là đừng nên thể hiện bản thân. “Vì vậy, cô luôn âm thầm nghe theo, chỉ khi tình huống cấp bách cô mới buộc mình phải dùng đến, mà bây giờ có nên cho là tình huống nguy hiểm đến tính mạng không nhỉ!
Tang Họa trong lòng thầm cảm thán, điên sư phụ theo ông lâu như vậy đúng là không uổng công.
Nếu như Tang Họa biết, sư phụ điên của cô căn bản không dạy cho cô các chiêu võ thuật thông thường mà là... giết người không thấy máu, thì không biết bộ dạng cô sẽ như thế nào nha~
Kiếp trước, thế giới ngầm vẫn luôn tuyên truyền một câu như thần dụ. Khi đệ nhất sát thủ ngã xuống, liền biến thành một cái si ngốc tiểu hài tử.
Cô nhìn 4 tên lúc trước hùng hùng hổ hổ lúc này lại nằm lăn lóc dưới chân mình bộ dạng tức tưởi, có chút chế giễu. Tính muốn lách qua một bên mà rời đi thì đột nhiên lồng ngực có cảm giác đau nhói, Tang Họa chống lưng vào tường, thở dốc, khuôn mặt nhanh chong lấm tấm mồ hôi. Tại sao lại là lúc này? Bà tay không ngừng vỗ đều bên ngực trái của mình để tìm kiếm sự dịu nhẹ. Thì đột nhiên, gáy bị ai đánh úp, không còn khả năng chống cự, chỉ có cảm giác cơn đau ngày càng tăng. Tang Họa mơ mơ màng màng ngất đi.
“ Không thể dùng hành động quân tử, vậy thì dùng tiểu nhân để bắt ngươi vậy. “
Khốn kiếp, là cô lơ là cảnh giác.
????
“ Ngươi tính để cô ta chết thật à? Nữ nhân này xinh đẹp như vậy? “
“ Hừ, xinh đẹp thì là cái gì? Hạng đàn bà phóng túng sống tốt nhờ vào leo lên giường đàn ông. Đây cho cũng không thèm. “
“ Haha, đúng a~ bất quá số tiền mà Tang Tương tiểu thư đưa cũng đủ chúng ra sở hữu được vô số mỹ nữ trong trắng nha. “
“ Ngươi im đi, cô ta nghe được thì sao? “
“ Kẻ sắp chết đến nơi như cô ta thì nghe được có là cái gì. Nhanh nhanh đi, ta không thích ở đây lâu. “
Khẽ hạ một mồi lữa xuống đống gỗ khô, chúng càng thêm điên cuồng hơn khi có sự xuất hiện của mùi dầu hỏa. Không gian tối tăm thấp thoáng ánh lửa hồng.
Đôi mắt của thiếu nữ lúc này khẽ mở ra, nhìn bóng dáng ngày càng khuất dần, đôi môi nhếch lên chăm chọc. Cư nhiên thanh danh bị hủy hoại không còn một manh giác. Tiện nhân, hạng đàn bà dâm đãng, cô hình như nghe riết rồi cũng thành quen.
Nhìn ngọn lửa ngày càng cắn nuốt khắp mọi nơi, sức nóng ngày càng cường đại. Chúng bao quanh tứ phía của một nhà kho nhỏ bé, khiến cô cho dù tay chân không bị trói cũng chẳng có nơi để chạy ra. Quả thật thâm độc.
Sẽ chết sao? Nhìn ngọn lửa không ngừng nhảy múa trước mắt mình, ấm đến bỏng rát. Cô lại không sợ hãi. Có lẽ vì cô không có bạn bè, không có người thân. Cho nên lúc chết đi cũng chẳng có gì hối hận cả.
Nữ chính cho dù có ra sao đi chăng nữa thì cũng đều được dàn mỹ nam oanh oanh yến yến đến cứu. Còn nữ phụ chỉ có thể tự mình cam chịu số phận vật hi sinh mà thôi.
Tính tới tính lui, dè dặt cẩn trọng cũng không ngờ mình lại lâm vào tình cảnh này. Quả là người tính cũng không bằng trời tính. Liệu sau khi chết đi, cô còn có thể quay về không? Trở lại với cuộc sống không phiền muộn, mỗi tối khi đi ngủ sẽ không còn lo lắng việc có ai đó nữa đêm tới bên giường đòi mạng mình. Không cần phải cô gắng dàn xếp từng đường đi nước bước, tính toán từng thế cờ. Rồi âm thầm giấu đi một con cờ ra khỏi cuộc chiến ấy, để cho nó tự do tự tại không vì bất cứ ai mà gục xuống. Nhưng con cờ ấy, Tang Họa lại càng không biết, nó quang trọng đến diện mạo, thắng lợi nhiều đến mức nào. Bởi vì nó là “ Vua “. Vua bỏ chạy thì quân ta sẽ chết. Thế nhưng, thấp thoáng trong ánh lửa, hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữa, âu yếm nhìn cô. Đôi mắt yêu thương ấy, thứ mà cả đời Tang Họa luôn đi tìm, đã từng cảm nhận chỉ là đã rất lâu, rất rất lâu. Đột nhiên, một luồng ký ức cưỡng ép dung nhập vào đầu cô, đau đến tâm tê phế liệt. Giống như xét đánh, chỉ biết mở mắt kinh ngạc, cảm thụ một dòng chảy ký ức nóng hổi như nham thạch mãnh liệt trôi qua trong đầu cô, từng chút thấm vào tim gan.
Đứa bé ấy... là cô ư?
Tang Họa ngây người, ngọn lửa bắt đầu cắn nuốt. Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đón nhận cái chết. Chỉ khi cô mệt mỏi buông xuống phòng bị, hàng loạt ký ức nhẹ nhàng trôi qua trong đầu cô, cả thân thể nhanh chống lọt vào trong lòng của ai.
Thật ấm áp, nó không mãnh liệt như hỏa diễm kia, mà là ấm áp của sự bao dung vô hạn, che chở nâng niu, cưng chiều như báu vật. Điều đó, khiến cô có cảm giác thèm thuồng không thể tả nổi. Giống như lúc cô an ổn nằm trong bụng mẹ, giống như lúc cô nằm trong lòng Hạ Thuần Hy.
Hạ Thuần Hy? Cô nhớ rồi, Hạ Thuần Hy. Mẹ của cô, mẹ của cô kiếp này.
“ Tang Họa, em có sao không? Có anh ở đây, nhắm mắt lại. Anh ở đây rồi. “
Đừng đối xử dịu dàng với cô như vậy, cô chịu không nổi. Đừng ôn nhu với cô như vậy, cô sợ. Lại không có biện pháp đáp trả cho người.
Đừng cho cô cảm nhận tình thương để rồi lúc cô tưởng mình dường như đang có cả tất cả. Lại lạnh lùng thu hồi lại nó đi. Tang Họa nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt, vội vàng kể ra hết tâm tình.
????
“ Phong Lữ, Phong Lữ, ta không đúng cư nhiên lấy cắp đứa bé của ngươi. Nhưng mà, là ta có nổi khỗ riêng. Phong Lữ, tại ta có nổi khổ riêng, đừng hận ta. “
Thiếu phụ đột nhiên mở bừng mắt, bà ra bật dậy trên giường cả người bà mồ hôi tuôn ra như mưa, đôi mắt dường như sắp nhỏ giọt. Toàn thân thiếu phụ run lên lẫy bẫy, dung nhan mỹ lệ tỏa sáng dưới ánh trăng.
Đây không phải là Lăng Gia Tuệ phu nhân của Tang gia ư?
“ Phong Lữ? Phong Lữ là ai hả mẹ? “ Tang Tương mờ màng ngủ, thì đột nhiên lại bị tiếng thét kinh động của mẹ mà tỉnh dậy. Lăng Gia Tuệ vì vẫn còn lo cho con gái nên hôm nay bà ta là đến ngủ với cô.
“ Là một người bạn. “ Bà ta vô lực nói, trong bóng tối Tang Tương không thể nhìn thấy được khuôn mặt trắng bệch của Lăng Gia Tuệ.
Người bạn, người mà bà ta từng nhẫn tâm ra tay sát hại.
Vì mệt mỏi, Tang Tương cũng không hỏi thêm gì mà lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Mà Lăng Gia Tuệ sớm đã mất hồn từ lâu. Bà ta nhìn Tang Tương, đôi mắt không còn tia cưng chiều như hàng ngày mà đổi lại là sợ hãi cùng rụt rè.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, che dấu sâu như vậy mà chúng cũng đã tìm đến rồi. Phong Lữ, Phong Lữ cô đừng có hận ta, không phải ta với cô vẫn luôn xem nhau là chị em đó sao? Mạng sống của cô lúc nào cũng rình rập, ta lấy con của cô cho nàng làm công chúa, ăn sung mặc sướng, hưởng tất cả sự xa hoa thèm muốn của người đời. Không phải sao?
Cô chết rồi, bí mật mười mấy năm dường như không còn ai nhớ. Cớ sao tổ chức “ Tà “ kia lại tìm đến. Tang Tương sau khi ngươi biết sự thật, ngươi sẽ đối với ta như thế nào. Oán hận đến mức muốn giết ta chăng? Vì đã giết mẹ của ngươi?
Nếu như Tang Minh biết được chuyện này, chắc chắn địa vị của bà sẽ nhanh chóng không còn gì cả. Cảm giác từ Phượng Hoàng rơi xuống đến một con gà rừng cũng không bằng. Lăng Gia Tuệ vô cùng sợ hãi, thấp thoảng lo âu.
Thế giới hắc đạo mấy chục năm gió yên biển lặng, đã bắt đầu dậy sóng.
????
Rõ rồi nhé, Tang Tương không phải là con gái ruột của Tang Minh và Lăng Gia Tuệ mà chính Tang Minh cũng không biết điều này.
Vì mọi người cứ chắc chắn rằng Tang Họa là công chúa, cho nên ta đăng luôn để mn vỡ mộng a~ Bí mật thật sự còn ở phía sau.
Mà Phong Lữ là ai? Hạ Thuần Hy là ai? Những chương sau sẽ biết.
Tang Họa suy tư nghĩ ngợi, bỏ mặc Lạc Ảnh Ca như vậy, có quá vô tình lắm không? Nhưng đối với Tang Họa từ trước giờ mà nói, ai đối tốt với cô, cô đều lưu tâm, ai không tốt với cô, cô cũng để ý. Và mọi chuyện cô đều báo đáp gấp 10 lần.
Cho nên, Lạc Ảnh Ca vẫn là nên quên đi.
Còn về việc của Tang Tương, đám người áo đen đó không biết nguyên nhân gì mà ám sát cô ta. Từ lúc có ý định nổ súng cô đã để ý, trong áo của tên thủ lĩnh đó thấp thoáng một lệnh bài có tên là “ Tà “. Tà sao? Tà?? Tà?? Tang Họa nhập tâm suy nghĩ, hình như...???? Thôi đúng rồi, Tang Họa bất đắc dĩ vỗ trán, cô cư nhiên trêu chọc vào ai? Tại sao cô lại rãnh rỗi cứu Tang Tương cơ chứ? Muốn bắt thì cứ bắt, dù sao cô ta sau khi làm tù nhân cũng sẽ được đặc cách đối đãi như “ nữ hoàng “ cho xem.
Cũng là vì....
“ Chị Tang Họa. “
Một tiếng kêu khe khẽ khiến cô choàng tĩnh sau mớ suy nghĩ của mình. Tang Họa cuối xuống, liền trông thấy Dạ Nguyệt Nha đang e dè nhìn mình, bộ dạng vừa khó xử vừa bối rối. Tang Họa khó hiểu:
“ Có chuyện gì sao? “
Quyết định rồi, Dạ Nguyệt Nha hít một hơi thật sâu. Qua hôm nay, cô liền biết chị ấy quan tâm mình cỡ nào. Mặc dù bên ngoài vẫn luôn là một bộ dáng vô tâm vô phế nhưng mà cô biết một khi chị ấy đã có một ấn tượng tốt nào đối với ai, thì sẽ không ngần ngại mà bảo vệ người ấy. Chẳng hạn như lúc chị ấy đi phía sau cô nhầm tránh đạn cho mình. Dạ Nguyệt Nha không ngốc, cô cũng sắp 16 tuổi rồi. Sống trong một nơi tranh quyền đoạt lợi đã sớm biến Dạ Nguyệt Nha trưởng thành hơn nhiều đứa trẻ khác. Nhưng cô bé vẫn luôn muốn làm một đứa nhóc bên cạnh Tang Họa.
Bí mật này, vẫn là nên nói ra. Sự kiện khủng bố siêu thị này chắc chắn đã lan tràn khắp mọi nơi rồi. Anh hai mình, sẽ nhanh chóng bắt mình về.
“ Chị.. em.. “
Két....!!!!!
Một tiếng kít xe vang lên, lấn át đi tiếng nói của Dạ Nguyệt Nha. Cô bé im bặt, cả hai người liền dõi mắt theo. Bước xuống từ một chiếc xe limo thon dài là 5 người, 4 người đàn ông cao to và một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Dạ Nguyệt Nha mắt lạnh toát, vốn nghĩ họ sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
“ Tiểu thư, chúng tôi đến đưa người trở về. “ Vị mỹ nữ cung kính lên tiếng tay phải chắp trước ngực, hơi khom người. Nhìn đi nhìn lại, hình như thiếu nữ dưới tàn cây hoa đào ấy và bây giờ đều là cùng một người.
“ Nhan, đợi ta chút. “ Dạ Nguyệt Nha không vui nói, sau đó hướng đôi mắt long lanh giống như cần ban phát sự yêu thương nhìn về phía Tang Họa vẫn đang im lặng nhìn mình. Giọng hơi yếu ớt:“ Chị, xin lỗi vì em đã không nói sự thật cho chị nghe. Thật ra, em là bá tước tiểu thư của nước X. Mới đến Trung Quốc cách đây một tháng vì giận dỗi anh trai nên mới bỏ nhà ra đi... em... em. “ Không biết nói gì tiếp theo, đôi mắt như chực khóc, hốc mắt bắt đầu đọng lại vài giọt nước. Cô đơn a~ sợ hãi a~ tại sao chị ấy chỉ lẳng lặng nhìn cô mà không nói gì? Cô thật sợ, sợ chị ấy sẽ không thương yêu mình nữa. Sợ chị ấy sẽ chán ghét mình. Oa oa, nghĩ đến đây, tâm cô dường như chết lặng. Bây giờ dường như Dạ Nguyệt Nha mới chân chính cảm nhận sự sợ hãi.
Đột nhiên, một bàn tay khẽ xoa xoa mái tóc cô, chất giọng nhẹ nhàng, thanh thoát:
“ Em không có lỗi, em làm rất đúng. Trước khi quen một người mình chưa từng biết, thì tốt nhất đừng đem sự thật nói cho họ. Em rất thông minh. “ Làm sao cô không biết được, kể từ giây phút Tang Họa quyết định cứu cô bé ấy thì cuộc đời cô e rằng sẽ chẳng còn bình yên nữa. Dạ Nguyệt Nha, em gái ruột của nam chủ thứ 6, là một tiểu thư hoạt bát, hiếu động nhưng mà... Tang Họa khẽ thở dài, Dạ Nguyệt Nha lại là nữ phụ a~ Thà rằng cô bé yêu Dung Phượng Khuynh, Tuyết Hàn Tịch hay Lạc Ảnh Ca gì cô không nói. Vậy mà đối tượng mà cô bé yêu chính là người anh ruột cưng chiều mình Dạ Diễm. Tuy rằng rất yêu chiều cô bé nhưng nếu như động đến Tang Tương thì hắn thà cắt đứt tình anh em cũng một lòng một dạ yêu nữ chủ. Dạ Nguyệt Nha khi đủ 16 tuổi bị Dạ Diễm trở mặt, cô bé hận Tang Tương cho nên bày mưu tính kế đến cuối cùng bị chính anh ruột của mình xua đuổi, sau đó... cô khẽ thở dài, vẫn là không nên nhắc thì hơn.
“ Tang Họa, chị sẽ tha thứ cho em phải không? “ Thoát khỏi suy nghĩ, bèn thấy khuôn mặt Dạ Nguyệt Nha phóng đại trước mắt mình. Đôi mắt Tang Họa ôn nhu kỳ lạ. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã ỷ lại vào anh trai, đương nhiên sự chiếm hữu của cô bé đối với anh trai mình rất lớn. Dần dà, sự ỷ lại đấy đã biến thành tình yêu lúc nào không hay? Suy cho cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử mới lớn.
“ Em không có lỗi. “
“ Tiểu thư, phải trở về thôi. “ Nhan bên cạnh không nhịn được nhắc nhở.
Dạ Nguyệt Nha khẽ gật đầu, cả người lại bất giác biến trở lại một vị bá tước tiểu thư quyền quý như trước, cô nhẹ nhàng bước lên xe limo không kìm lòng được ngoái đầu nhìn Tang Họa, cố khắc sâu hình bóng của người con gái trước mắt mình vào trong tim, lưu luyến cất giữ nụ cười ôn nhu kia, chị ấy là đang mỉm cười, thật đẹp, hình như đó là nụ cười đầu tiên khi cô sống với chị. Tang Họa, thật sự em có vô số câu hỏi muốn hỏi chị. Tại sao chị lại không bao giờ cười? Tại sao chị mỗi khi thức dậy đều luôn đếm số lần? Tại sao khi chạm vào một nhạc cụ nào đó đều nở nụ cười thê lương? Tại sao chị lại.. chị lại..???????
Tạm biệt, Họa!!!!
Tang Họa ôn nhu khẽ mỉm cười, trong cuộc sống của cô duy nhất cũng chỉ có mỗi mình Dạ Nguyệt Nha coi là người thân. Bây giờ, cô bé được người ta đưa đi mất rồi.
Hình như ấm áp duy nhất trong cuộc đời cô vụt khỏi tầm tay.
Cô giữ không chặt ư? Hay sợ khi giữ chặt thì lúc buông ra lòng sẽ đau đớn.Bóng tối, lại trở về.
Lòng, lại trống vắng.
Đứng thần người một hồi lâu, dòng người vẫn di chuyển nhẹ nhàng, Tang Họa khẽ ngước lên nhìn trời, bầu trời trong vắt không một áng mây, thiên không rải rác anh sáng ảm đạm nhu hòa. Cô khẽ lẩm bẩm:
“ Hôm nay là một ngày đẹp trời. “
Sau đó, khẽ xoay người. Đột nhiên, như bất đắc dĩ, Tang Họa hơi nhếch khóe môi, âm trầm lên tiếng, thanh âm sắc bén:
“ Phải, hôm nay là một ngày đẹp trời. “
Cư nhiên, sóng trước vừa đi sóng sau lại ập tới. Cô thật không biết mình đã chọc phải đại nhân vật nào, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm 4 tên đại nam nhân chặn đường chặn lối, hung hãn nhìn cô. Ông trời, thật sự không muốn cho cô sống nữa sao?
“ Ngươi là Tang Họa. “ Một tên hầm hồ lên tiếng.
“ Ngươi ngốc đấy à. “ Chẳng lẽ có người lại ngốc đến nổi khai báo danh tính khi có kẻ muốn bắt mình. Tên này cư nhiên là đồ ngốc, chẳng lẽ lại muốn cô hướng hắn mà nói “ Yes! It's me. “
“ Hừ, kẻ kia nói đó là một con tiện nhân vô cùng xinh đẹp. Quả nhiên lẳng lơ như vậy, còn ai khác ngoài thối danh Tang Họa. “
Cái khẩu khí ngày, làm cô liên tưởng đến bóng dáng của hai mẹ con thâm độc kia a~ Quả nhiên, là họ không chịu khoanh tay đứng nhìn một mực dồn cô vào chỗ chết. Cô có nên cảm ơn họ không?
Không khí trầm xuống, Tang Hoa im lặng bất động quan sát điểm yếu của kẻ địch. Đôi mắt tím linh hoạt ấy giống như hai tấm gương phản chiếu sự thật của thế gian.
Mà bốn tên kia, đường đường là đại nam nhân chẳng lẽ bỏ hết sĩ diện mà đánh với một đứa con gái tay trói gà không chặt. Bốn tên thầm nghĩ, sau đó rất hào kiệt chỉ cho một tên xuất trận. Tang Họa cười nhợt nhạt, một cái bóng đen vụt lên. Cô linh hoạt lách người qua trái, dùng chân đá bay tên kia ra xa.
Chết tiệt, chân nhân bất lộ tướng. Một cô gái thoạt nhìn yếu ớt cư nhiên lại có thể có loại sức mạnh này. Chỉ một cái nhấc chân đầy tao nhã lại có thể một cước đá bay tên to lớn ấy. Ba tên còn lại âm thầm xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt xông lên.
Trò chơi mèo vờn chuột chính thức bắt đầu.
Hỏi vì sao Tang Họa biết võ ư? Tất nhiên kiếp trước cô có học qua rồi. Nếu không phải là tình huống nguy hiểm thì có bất chấp cô cũng sẽ không bao giờ dùng đến loại võ thuật này.
Sư phụ của cô thật ra là một người điên, ông ta là một cao thủ thượng đẳng lại không may vì một tai nạn mà mãi mãi trở nên si si ngốc ngốc nhưng đối với võ thuật vẫn như thế, yêu vô cùng.
Ngày ấy, vô tình bắt gặp cô tại bệnh viện tâm thần khi theo trường làm tình nguyện viên, Mộc Lung Hoa gặp ông. Và như duyên tiền định, ông ta liên tục mè nheo khóc lóc ỷ ôi bắt cô bái ông ta làm sư phụ, qua năm lần bảy lượt. Vâng, cô dơ tay đầu hàng với trình bật thầy ăn vạ của ông ta.
Đột nhiên có một ngày, sư phụ điên của cô trở nên nghiêm túc một cách đột xuất, ông ta dặn:
“ Trừ khi lúc đó là tình huống nguy hiểm đến tính mạng, tốt nhất là đừng nên thể hiện bản thân. “Vì vậy, cô luôn âm thầm nghe theo, chỉ khi tình huống cấp bách cô mới buộc mình phải dùng đến, mà bây giờ có nên cho là tình huống nguy hiểm đến tính mạng không nhỉ!
Tang Họa trong lòng thầm cảm thán, điên sư phụ theo ông lâu như vậy đúng là không uổng công.
Nếu như Tang Họa biết, sư phụ điên của cô căn bản không dạy cho cô các chiêu võ thuật thông thường mà là... giết người không thấy máu, thì không biết bộ dạng cô sẽ như thế nào nha~
Kiếp trước, thế giới ngầm vẫn luôn tuyên truyền một câu như thần dụ. Khi đệ nhất sát thủ ngã xuống, liền biến thành một cái si ngốc tiểu hài tử.
Cô nhìn 4 tên lúc trước hùng hùng hổ hổ lúc này lại nằm lăn lóc dưới chân mình bộ dạng tức tưởi, có chút chế giễu. Tính muốn lách qua một bên mà rời đi thì đột nhiên lồng ngực có cảm giác đau nhói, Tang Họa chống lưng vào tường, thở dốc, khuôn mặt nhanh chong lấm tấm mồ hôi. Tại sao lại là lúc này? Bà tay không ngừng vỗ đều bên ngực trái của mình để tìm kiếm sự dịu nhẹ. Thì đột nhiên, gáy bị ai đánh úp, không còn khả năng chống cự, chỉ có cảm giác cơn đau ngày càng tăng. Tang Họa mơ mơ màng màng ngất đi.
“ Không thể dùng hành động quân tử, vậy thì dùng tiểu nhân để bắt ngươi vậy. “
Khốn kiếp, là cô lơ là cảnh giác.
????
“ Ngươi tính để cô ta chết thật à? Nữ nhân này xinh đẹp như vậy? “
“ Hừ, xinh đẹp thì là cái gì? Hạng đàn bà phóng túng sống tốt nhờ vào leo lên giường đàn ông. Đây cho cũng không thèm. “
“ Haha, đúng a~ bất quá số tiền mà Tang Tương tiểu thư đưa cũng đủ chúng ra sở hữu được vô số mỹ nữ trong trắng nha. “
“ Ngươi im đi, cô ta nghe được thì sao? “
“ Kẻ sắp chết đến nơi như cô ta thì nghe được có là cái gì. Nhanh nhanh đi, ta không thích ở đây lâu. “
Khẽ hạ một mồi lữa xuống đống gỗ khô, chúng càng thêm điên cuồng hơn khi có sự xuất hiện của mùi dầu hỏa. Không gian tối tăm thấp thoáng ánh lửa hồng.
Đôi mắt của thiếu nữ lúc này khẽ mở ra, nhìn bóng dáng ngày càng khuất dần, đôi môi nhếch lên chăm chọc. Cư nhiên thanh danh bị hủy hoại không còn một manh giác. Tiện nhân, hạng đàn bà dâm đãng, cô hình như nghe riết rồi cũng thành quen.
Nhìn ngọn lửa ngày càng cắn nuốt khắp mọi nơi, sức nóng ngày càng cường đại. Chúng bao quanh tứ phía của một nhà kho nhỏ bé, khiến cô cho dù tay chân không bị trói cũng chẳng có nơi để chạy ra. Quả thật thâm độc.
Sẽ chết sao? Nhìn ngọn lửa không ngừng nhảy múa trước mắt mình, ấm đến bỏng rát. Cô lại không sợ hãi. Có lẽ vì cô không có bạn bè, không có người thân. Cho nên lúc chết đi cũng chẳng có gì hối hận cả.
Nữ chính cho dù có ra sao đi chăng nữa thì cũng đều được dàn mỹ nam oanh oanh yến yến đến cứu. Còn nữ phụ chỉ có thể tự mình cam chịu số phận vật hi sinh mà thôi.
Tính tới tính lui, dè dặt cẩn trọng cũng không ngờ mình lại lâm vào tình cảnh này. Quả là người tính cũng không bằng trời tính. Liệu sau khi chết đi, cô còn có thể quay về không? Trở lại với cuộc sống không phiền muộn, mỗi tối khi đi ngủ sẽ không còn lo lắng việc có ai đó nữa đêm tới bên giường đòi mạng mình. Không cần phải cô gắng dàn xếp từng đường đi nước bước, tính toán từng thế cờ. Rồi âm thầm giấu đi một con cờ ra khỏi cuộc chiến ấy, để cho nó tự do tự tại không vì bất cứ ai mà gục xuống. Nhưng con cờ ấy, Tang Họa lại càng không biết, nó quang trọng đến diện mạo, thắng lợi nhiều đến mức nào. Bởi vì nó là “ Vua “. Vua bỏ chạy thì quân ta sẽ chết. Thế nhưng, thấp thoáng trong ánh lửa, hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữa, âu yếm nhìn cô. Đôi mắt yêu thương ấy, thứ mà cả đời Tang Họa luôn đi tìm, đã từng cảm nhận chỉ là đã rất lâu, rất rất lâu. Đột nhiên, một luồng ký ức cưỡng ép dung nhập vào đầu cô, đau đến tâm tê phế liệt. Giống như xét đánh, chỉ biết mở mắt kinh ngạc, cảm thụ một dòng chảy ký ức nóng hổi như nham thạch mãnh liệt trôi qua trong đầu cô, từng chút thấm vào tim gan.
Đứa bé ấy... là cô ư?
Tang Họa ngây người, ngọn lửa bắt đầu cắn nuốt. Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đón nhận cái chết. Chỉ khi cô mệt mỏi buông xuống phòng bị, hàng loạt ký ức nhẹ nhàng trôi qua trong đầu cô, cả thân thể nhanh chống lọt vào trong lòng của ai.
Thật ấm áp, nó không mãnh liệt như hỏa diễm kia, mà là ấm áp của sự bao dung vô hạn, che chở nâng niu, cưng chiều như báu vật. Điều đó, khiến cô có cảm giác thèm thuồng không thể tả nổi. Giống như lúc cô an ổn nằm trong bụng mẹ, giống như lúc cô nằm trong lòng Hạ Thuần Hy.
Hạ Thuần Hy? Cô nhớ rồi, Hạ Thuần Hy. Mẹ của cô, mẹ của cô kiếp này.
“ Tang Họa, em có sao không? Có anh ở đây, nhắm mắt lại. Anh ở đây rồi. “
Đừng đối xử dịu dàng với cô như vậy, cô chịu không nổi. Đừng ôn nhu với cô như vậy, cô sợ. Lại không có biện pháp đáp trả cho người.
Đừng cho cô cảm nhận tình thương để rồi lúc cô tưởng mình dường như đang có cả tất cả. Lại lạnh lùng thu hồi lại nó đi. Tang Họa nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt, vội vàng kể ra hết tâm tình.
????
“ Phong Lữ, Phong Lữ, ta không đúng cư nhiên lấy cắp đứa bé của ngươi. Nhưng mà, là ta có nổi khỗ riêng. Phong Lữ, tại ta có nổi khổ riêng, đừng hận ta. “
Thiếu phụ đột nhiên mở bừng mắt, bà ra bật dậy trên giường cả người bà mồ hôi tuôn ra như mưa, đôi mắt dường như sắp nhỏ giọt. Toàn thân thiếu phụ run lên lẫy bẫy, dung nhan mỹ lệ tỏa sáng dưới ánh trăng.
Đây không phải là Lăng Gia Tuệ phu nhân của Tang gia ư?
“ Phong Lữ? Phong Lữ là ai hả mẹ? “ Tang Tương mờ màng ngủ, thì đột nhiên lại bị tiếng thét kinh động của mẹ mà tỉnh dậy. Lăng Gia Tuệ vì vẫn còn lo cho con gái nên hôm nay bà ta là đến ngủ với cô.
“ Là một người bạn. “ Bà ta vô lực nói, trong bóng tối Tang Tương không thể nhìn thấy được khuôn mặt trắng bệch của Lăng Gia Tuệ.
Người bạn, người mà bà ta từng nhẫn tâm ra tay sát hại.
Vì mệt mỏi, Tang Tương cũng không hỏi thêm gì mà lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Mà Lăng Gia Tuệ sớm đã mất hồn từ lâu. Bà ta nhìn Tang Tương, đôi mắt không còn tia cưng chiều như hàng ngày mà đổi lại là sợ hãi cùng rụt rè.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, che dấu sâu như vậy mà chúng cũng đã tìm đến rồi. Phong Lữ, Phong Lữ cô đừng có hận ta, không phải ta với cô vẫn luôn xem nhau là chị em đó sao? Mạng sống của cô lúc nào cũng rình rập, ta lấy con của cô cho nàng làm công chúa, ăn sung mặc sướng, hưởng tất cả sự xa hoa thèm muốn của người đời. Không phải sao?
Cô chết rồi, bí mật mười mấy năm dường như không còn ai nhớ. Cớ sao tổ chức “ Tà “ kia lại tìm đến. Tang Tương sau khi ngươi biết sự thật, ngươi sẽ đối với ta như thế nào. Oán hận đến mức muốn giết ta chăng? Vì đã giết mẹ của ngươi?
Nếu như Tang Minh biết được chuyện này, chắc chắn địa vị của bà sẽ nhanh chóng không còn gì cả. Cảm giác từ Phượng Hoàng rơi xuống đến một con gà rừng cũng không bằng. Lăng Gia Tuệ vô cùng sợ hãi, thấp thoảng lo âu.
Thế giới hắc đạo mấy chục năm gió yên biển lặng, đã bắt đầu dậy sóng.
????
Rõ rồi nhé, Tang Tương không phải là con gái ruột của Tang Minh và Lăng Gia Tuệ mà chính Tang Minh cũng không biết điều này.
Vì mọi người cứ chắc chắn rằng Tang Họa là công chúa, cho nên ta đăng luôn để mn vỡ mộng a~ Bí mật thật sự còn ở phía sau.
Mà Phong Lữ là ai? Hạ Thuần Hy là ai? Những chương sau sẽ biết.
Danh sách chương