"Đại Kim, đến đây tắm rửa cho ngươi nè" trong phòng tắm ở Tây viện Mộc phủ, Mộc Đại tiểu thư thử nước ấm trong bồn, cười tủm tỉm vẫy tay với Đại Cẩu màu vàng phía sau: "Mau tới đây nha"
Thần sắc Đại Cẩu cứng đờ, rất rõ ràng lui về sau một bước.

Phàn Thiện đã không còn cách nào hình dung được tâm tình hiện tại của mình.

Sau khi vào Mộc phủ không chỉ muốn bỏ phí tâm tư đi tìm cơ hội điều tra mà còn phải ứng phó với vị Mộc Đại tiểu thư có chút đáng ghét này, quả thật là mệt mỏi.

Hơn nữa bị một nha đầu phàm nhân vừa gọi "Đại Kim" vừa kì cọ, đây còn ra thể thống gì nữa! Chính mình từ trước đến nay đều không thích tiếp xúc với người lạ, hôm qua bị đối phương trong lúc tắm rửa đến gần đã là dễ dàng tha thứ đến cực hạn rồi, hiện tại lại phải trải qua một lần nữa sao.

Ánh mắt của nàng phát lạnh.

Cái ao nước ấm đầy cánh hoa trước mắt này chính là do Mộc Hân Nhu đặc biệt làm nên để chuyên tắm rửa cho sủng vật.

Cho dù sớm tối hai lần đều tắm rửa rạch sẽ nhưng dựa vào cái mũi nhạy bén của nàng mà ngửi vẫn có thể nghe được mùi còn sót lại của tiểu miêu tiểu sóc, thậm chí còn có mùi của heo...!
Tại sao trước đó nàng lại đáp ứng chủ ý của Câu Nguyệt chứ!!
"Đại Kim, sao vậy, sắp xong rồi" Mộc Hân Nhu rắc cánh hoa xuống nước xong thấy bên kia của bồn vẫn chưa vừa ý lắm vì vậy lại đi qua.

Phàn Thiện nhịn không được có chút buồn bực.

Chính mình tuy đã thu nhỏ thân hình xuống vài lần nhưng vẫn lớn hơn rất nhiều so với những chú chó bình thường, hơn nữa chỉ cần ngước mặt lên sẽ thấy rất hung dữ...!vậy tại sao Mộc Hân Nhu này không thấy sợ?
"Giả bộ hung dữ cũng vô dụng nha" Mộc đjai tiểu thư cười khẽ.

Sau đó thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị gầm lên thì chồm người qua, hai tay ôm chầm lấy eo Đại Cẩu cố gắng ôm lấy: "Ngươi đó, lại không ngoan rồi" nhưng vừa mới gian nan đi về trước hai bước đã dừng lại thở gấp liên tục, thật sự là ôm không nổi nữa.

Phàn Thiến tránh người ra, cam chịu đi vào trong bồn.

Thôi được rồi, nhẫn nhịn là được...!
"Đừng có lộn xộn nha, ta lau hương thơm cho ngươi nha" Đại tiểu thư ngồi bên cạnh ao, động tác dịu dàng tưới nước lên người Đại Cẩu, sau đó thoa xà phòng hoa quế lên.

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai Đại Cẩu, ngón tay chậm rãi chuyển qua cái trán lông xù, cuối cùng còn chạm chạm lên trên đầu mũi, dùng hai tay ôm mặt nó kéo sát đến trước mặt mình.

"Đầu của ngươi thật lớn, vào nước cũng không thấy thu nhỏ lại bao nhiêu, giống như con cọp uy vũ vậy..." nàng ghé sát vào ngửi ngửi: "Cũng không có mùi hôi như trên người mấy con cẩu khác"
Lẩm bẩm nói xong vài câu thì vốc nước ao lên chậm rãi tưới trên lưng Đại Cẩu, trên lưng liền dính lại vài cánh hoa thơm.

Nàng nhìn bộ lông màu vàng mềm mại phát sáng này không khỏi có chút xuấ thần: "Lông cũng rất đẹp nữa, chưa từng thấy qua cẩu nào xinh đẹp như vậy.


Ngươi thật sự là cẩu sao, hay là linh thú bảo vệ núi..."
Đường nhìn của nàng quay về đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia.

Trong lòng Mộc Hân Nhu đột nhiên run lên một chút, nàng thế nhưng lại sinh ra một cảm giác như cả hai đang nhìn nhau.

Thần thái lạnh lùng như vậy ngược lại có chút hương vị không nhiễm khói lửa tạp trần, mặc dù hiện tại đang ở tư thế gần trong gang tấc nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, vẫn khiến nàng cảm thấy rất xa lạ.

Mà ánh mắt trầm tĩnh này giống như đang nói với nàng, nó không thuộc về nơi này...!không nên bị nàng đối xử như vậy.

"Đại Kim thật lạnh lùng ~" nàng hồi phục tinh thần lại, thở dài một tiếng, bỗng nhiên có vài phần oan ức.

Phàn Thiện nhịn không được liếc mắt.

Không nghĩ ngay sau đó vị Mộc Đại tiểu thư đang ngẩn người này bỗng nhiên nở nụ cười: "Phốc hahaha..." thật vất vả mới ngừng thì lại không để ý làm ướt cả áo ngủ, kích động chồm đến ôm cổ Phàn Thiện nhẹ lay động: "Đại Kim ngươi mới vừa trợn mắt với ta sao?" nói xong liền cọ mặt tới, "Thật đáng yêu nha ~ làm sao mà giống như ngươi có thể nghe hiểu được lời ta nói vậy"
Kết quả lại là một trận vui sướng xoa nắn.

Từ trong phòng tắm đi ra, mỗ Đại Cẩu sắc mặt vô cùng không tố,t toàn thân để tản ra hơi thở người lạ chớ gần.

Nhưng Mộc đại tiểu thư đi phía trước lại rất thỏa mãn, tâm tình vui vẻ, khóe miệng cong lên.

Lúc này một nha hoàn từ xa xa đi tới, cúi đầu hành lễ với nàng rồi nhẹ giọng nói:"Tiểu thư, lão gia kêu người đến phòng sách một chuyến"
Mộc Hân Nhu lập tức khôi phục lại dáng vẻ đoan trang vốn có của Mộc Đại tiểu thư, ngưng mi suy nghĩ: "Lại muốn bàn bạc chuyện bên kia rồi..."
Vì vậy nàng đáp: "Ừm, ta biết rồi" nói xong chuyển hướng qua Đại Cẩu phía sau, sờ sờ đầu: "Đại Kim ngoan nha, ngươi tự mình chơi trước đi, rất nhanh ta sẽ về chơi với ngươi"
Đại Cẩu lạnh lùng không có đáp lại, nàng cũng không giận, bước chân nhẹ nhàng trở về phòng thay đồ.

Mà tiểu nha hoàn này cố ý lề mề một chút không có lập tức theo sau, chờ khi tiểu thư đi xa mới thật cẩn thận di chuyển đến đây, đứng trước người Phàn Thiện.

Rõ ràng là có ý đồ.

"Thật muốn sờ a..." quả nhiên, tiểu nha hoàn nuốt nước miếng, cuối cùng phồng lên dũng khí chậm rãi vươn tay, trong ánh mắt tràn ngập ham muốn đơn thuần.

Bộ dáng rất muốn nhưng lại không dám này chọc cho Phàn Thiện có chút muốn cười, nhưng nàng nhịn xuống, thả khí chất xuống rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.

Tiểu nha đầu vốn đang do dự lập tức bị dọa đến rút tay về, cắn môi rối rắm nửa ngày cũng chỉ phải ủy khuất chạy đi.


"—Meo meo~ " lúc này bên ngoài tường Mộc phủ truyền đến vài tiếng mèo kêu.

Âm thanh không che giấu được mị sắc này...!vừa nghe đã biết không phải mèo bình thường.

Phàn Thiện đi qua, dùng tâm ngữ kêu: "Câu Nguyệt, là ngươi sao?"
"Không phải ta thì còn ai?" tâm ngữ lập tức truyền tới tiếng nói giận dỗi: "Ta đến xem ngươi có chết trong sự ôn nhu đó không"
"Hồ đồ" nàng nghe xong bỗng cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, vẫy tay ở một nơi vẽ xuống ám phù, tỏ ý nói: "Vào đi"
Vừa nói xong ở chỗ miệng của kết giới lập tức có một đoàn cầu trắng nho nhỏ nhảy vào, trực tiếp nhào vào trên người nàng.

Đại Cẩu bình tĩnh đẩy tiểu bạch miêu ra, tiện thể dặn dò: "Kết giới trong viện này hơi kém một chút, bí mật phá vỡ một góc cũng sẽ không bị phát hiện, sau này ngươi cứ tới chỗ này mà đi vào"
Câu Nguyệt lấy móng vuốt nhỏ vỗ vỗ bùn đất dính trên người mình: "Biết rồi.

Còn nữa, hai ngày nay ta quan sát xung quanh không có phát hiện dị thường nào, ngươi thì sao, có thu hoạch gì không?"
"Ta đã thăm dò được đại khái phương hướng của trận pháp trong Mộc phủ" Phàn Thiện nghiêm mặt nói: "Những nơi khác ta đều tìm được cơ hội đi qua, duy chỉ có hậu viện ở phía Đông.

Cái hậu viện bỏ hoang kia rất khả nghi.

Chỗ đó vài năm trước từng bị cháy, sau đó cũng không được sữa chữa lại, hiện tại người đang trông coi là A Phúc thúc, cũng chính là lão nhân ngày đó chúng ta nhìn thấy trong hẻm"
"Một mình ông ta xem hậu viện, thuận tiện trông coi luôn cánh rừng phía sau, ban đêm còn kiêm người gõ mõ.

Bình thường đều độc lai độc vãng nên sẽ ở gian nhà nhỏ trong đó, không thích có người đến quấy rầy, nhưng con người bên ngoài lại rất hòa thuận, trong mắt mọi người đều là người hiền lạnh tốt bụng làm đúng bổn phận"
Câu Nguyệt cười nhạt: "Tri nhân tri diện bất tri tâm"
"Hậu viện kia đôi khi sẽ tản ra hơi thở có chút khác thường, nhưng không dễ nhận ra.

Hơn nữa trận pháp quá chặt chẽ, ta vẫn không tìm được cơ hội đi vào..." Phàn Thiến nói xong bắt đầu rơi vào trầm tư.

Câu Nguyệt thừa dịp này ngẩng đầu đánh giá Đại Cẩu lông vàng trước mắt, một lát sau bỗng nhiên vươn móng vuốt nhỏ đẩy đẩy cái eo rắn chắc của đối phương: "Nè, trong hai ngày này không có nhuộm lông sao?"
Mới vừa nói xong thì thấy Đại Cẩu nheo mắt lại, hơi thở bắt đầu nguy hiểm.

Câu Nguyệt lập tứ claays lòng tiến lên mở cánh tay ôm lấy chân đối phương: "Làm gì vậy, chỉ đùa một chút thôi mà"
Phàn Thiện tức giận liếc nàng một cái không nói lời nào.

Nàng cũng ngậm miệng, chỉ nghiêng người dựa sát vào nhau.


Yên tĩnh được một chút đột nhiên lên tiếng: "Ôi, ngươi xem, chúng ta thế này...!có giống đang yêu đương vụng trộm không?"
"Câu Nguyệt!"
"Phốc, thật hung dữ" Tiểu bạch miêu che miệng cười, "Nhưng ngươi biến thành Đại Cẩu hình như rất thích hợp, hơn nữa...!không biết tại sao lại cảm thấy rất quen thuộc" nàng nói xong liền kéo khoảng cách ra, muốn cẩn thận quan sát một chút, lúc này nàng mới cảm thấy...!giống như thật sự có chỗ nào đó rất kì quái...!
Ôi? Không đúng a! Câu Nguyệt đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhớ tới một số điểm mấu chốt: không phải nói phải giữ nguyên hình cùng với hơi thở của Mộc gia mới có thể đi vào sao? Nguyên hình...!lẽ nào, nguyên hình của Phàn Thiện chính là Đại Cẩu này?!!
Nàng kinh ngạc hỏi: "Nguyên hình của ngươi...!là cẩu sao?"
Đại Cẩu trước mắt trầm mặc một chút, "Đây đúng là bộ dáng nguyên hình của ta"
Trong đầu Câu Nguyệt đùng một tiếng.

Khó trách lại giống như vậy.

Trước đó đã hơi nghi ngờ, không ngờ là thật...!
"Được lắm, quả nhiên là ngươi, sao lại gạt ta? Ngươi, ngươi..." nàng căm giận chỉ vào Phàn Thiện, tức giận trừng mắt một chút, muốn nói cái gì rồi lại không nói nên lời, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Ngươi gạt ta"
Ba chữ "Ngươi gạt ta" này hàm chứa thất vọng trong đó.

Sự phẫn nộ trong âm thanh tiến vào trong gió đêm mát mẻ.

"Câu Nguyệt..."
"Ngươi để ta bình tĩnh lại trước" Câu Nguyệt xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Phàn Thiện, thân hình ẩn vào trong rợp bóng cây dưới ánh trăng.

Phàn Thiện thấy thế không nói gì nữa, yên tĩnh đứng sau lưng nàng.

Cả hai cùng nhau trầm mặc.

Gió đêm thỉnh thoảng thổi qua, dưới ánh trăng sáng ngời lá cây rung động xào xạc rơi lả tả dưới đất.

Qua một lúc lâu mới nghe được đoàn trắng tuyết phía trước mở miệng nói: "Tối hôm đó là ngươi cứu ta từ trong ác mộng ra sao?" tuy là ngữ khí còn có một chút hung hăn, chưa hoàn toàn hết giận nhưng hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, "Vậy sao ngươi vẫn luôn gạt ra không nói cho ta biết?"
"Ta không muốn đề cập tới chuyện khiến ngươi khó chịu" Phàn Thiện nhẹ giọng trả lời, "Hơn nữa ngươi cũng chưa từng hỏi ta"
Câu Nguyệt quay đầu lại, mang theo một chút mất tự nhiên nhìn Đại Cẩu phía sau.

Nàng thấy ấm mắt dịu dàng trầm tĩnh của đối phương nhìn chằm chú vào mình, phảng phất sự bao dung không tiếng động.

Bỗng nhiên nàng có chút rung động, tiếp sau đó là cảm thấy mê man.

Nàng cảm thấy từ lúc này giữa nàng và Phàn Thiện có cái gì đó trở nên không giống trước nữa.

Loại tâm tình mơ mơ hồ hồ này như sương mù quấn quanh dưới đáy lòng nàng.

Nàng không biết nên đối diện như thế nào, cxung sợ chính mình sẽ trầm luân đi vào.

"Ai..." nàng thở dài một tiếng, ảo não với suy nghĩ của mình.


Ngươi trước mắt này chính là Đại Cẩu chở nàng bay ra khỏi biển lửa trong giấc mơ đó sao...!thế mà bây giờ nàng mới nhận ra.

Câu Nguyệt nhìn chằm chằm mặt của Phàn Thiện, dần dần có chút ngây dại.

Ừm...!đầu tiên đôi mắt nhìn qua có chút hung hăn, nhưng mà bây giờ nhìn kỹ lại rõ ràng lại thấy ngốc manh muốn chết, sao lúc trước nàng lại thấy đối phương rất uy vũ hào hùng nhỉ.

Bất quá, bộ dạng này thật sự rất đáng yêu, thật muốn sờ một chút, cọ một chút a~.

Nàng nghĩ nghĩ bỗng nhiên nghiêm mặt lại, giả bộ oán giận nói: "Nè, ta còn chưa hết giận đó, mau tới dỗ ta"
Phàn Thiện bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn thế nào?"
"Thế nào hả..." Câu Nguyệt liếc liếc mắt, sau đó nghiêng người tỏ ý qua đây: "Gió lớn rồi, ta thấy lạnh, Đại Cẩu ngươi qua đây một chút"
Một tiếng Đại Cẩu này gọi cũng thật thuận miệng.

Phàn Thiện không tính toán mà đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu bạch miêu.

Đoàn tuyết trắng nào đó lập tức để sát người tới, rất không khách khí mà dùng sức cọ.

Thật trơn, thật mềm mại, thật thoải mái, thật thích thật thích ~~.

Mỗ mèo cọ đến trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng giống như không cẩn thận cọ tới mội chỗ nhô lên nào đó bên dưới bộ lông vàng...!
Chỉ một chốc sau khi dừng lại—
"Meo meo!!!!" trong sân truyền ra một tiếng meo thảm thiết.

Ở một chỗ khác, Mộc đại tiểu thư mới vừa từ trong thư phòng đi ra muốn đi về hướng chính viện của mình bỗng dừng chân lại, hỏi nha hoàn thân cận bên cạnh: "Lê nhi, mời vừa rồi hình như nghe được tiếng mèo kêu, phải không?"
"Đúng rồi, ta cũng nghe thấy!" nha hoàn mở to mắt gật đầu, "Kỳ quái, trong phủ chúng ta sao lại có mèo"
Bên ngoài bức tường Mộc phủ, mỗ mèo ôm cái mặt sưng vù của mình, u oán vẽ vòng vòng dưới đất: "Đáng ghét, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc.

Không phải là không cẩn thận đụng đến sao..." nghĩ lại một chút, cảm xúc trong chớp mắt đó thật đúng là tốt vô cùng.

Mặt trăng treo cao lên giữa trời, không chút chú ý đã đến đêm khuya.

Bên trong căn phòng nhỏ ở hậu viện bỏ hoang có một thân ảnh đi ra, cầm theo cái mõ mở cửa ra ngoài.

___________
Mình sẽ bắt đầu edit lại nha, vì một năm qua mình lười quá trời, máy mình còn bị hư mất hết file nữa, bây giờ có hứng thú trở lại rồi, sẵn tiện đây mình cũng PR thêm một bộ truyện mình đang edit được nửa bộ rồi, các bạn ghé qua đọc ủng hộ mình nha.

https://bhtt.vn/tam-su-ngot-nhat-the-gioi
Hay các bạn cũng có thể vào web bhtt.vn và tìm đến truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới nha, cám ơn các bạn nhiều..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện