"Các ngươi muốn chạy đi đâu?"
Âm thanh không nhanh không chậm vang lên, xuyên qua không gian tiến vào tai mỗi người.

Sắc mặt Ma Tôn âm hàn, lạnh lùng liếc nhìn tới, ánh mắt sắc bén như kiếm, mái tóc màu đỏ chói mắt rung động theo gió, vung lên táo bạo khiến người sợ hãi.

Câu Nguyệt bỗng dưng run rẩy một chút, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Vốn muốn dựa vào viên ẩn tức này có thể lén qua cửa, kết quả vẫn không thoát khỏi ánh mắt của người nọ, hiện tại chắc là Doãn Bạc Yến cũng bị bắt lại rồi...!
Đang ảo não, phụ vương nhà nàng lại xụ mặt lên tiếng: "Câu Nguyệt, con lại đây"
Giọng điệu hoàn toàn là mệnh lệnh, ngữ khí trầm lãnh, bên trong hàm chứa sự uy hiếp không cho phép chống cự, khiến người ngoài nghe xong đều thấy lo sợ.

Nhưng mà công chúa vừa bị điểm danh kia theo bản năng rụt người vào Phàn Thiện, cho dù cho lo lắng thì ở trước mặt người khác nàng cũng trả lời rất mạnh mẽ: "Không muốn"
Nhóm ma binh vẻ mặt nghiêm túc đứng thẳng tắp đều yên lặng chuyển tầm mắt sang nơi khác, thầm nghĩ trong lòng Nhị công chúa thật sự lúc nào cũng vả mặt Tôn chủ...!
"A...!Rất tốt" Ma Tôn giận dữ cười ngược lại, trong mắt đã đóng băng ba thước.

Câu Nguyệt là con gái mà hắn yêu thương nhất, là đứa trẻ năm đó thê tử của hắn dùng tính mạng để đổi lại, là trân bảo trên đời này.

Hắn đã đồng ý với Dao nhi, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ tốt đứa nhỏ này, cũng phải bù đắp những cực khổ mà nàng đã trải qua, cho nên từ trước đến giờ hắn luôn dùng mọi cách cưng chiều Câu Nguyệt, dung túng nàng coi trời bằng vung đến bây giờ, không thể chịu sự quản thúc của ai.

Lúc trước nàng không nghe lời hắn, cứ tùy hứng phạm sai lầm, tất cả hắn đều dễ dàng bỏ qua, nhưng mà lần này...!tuyệt đối không thể nhượng bộ nữa!
Ánh mắt hắn trầm xuống, lạnh lùng quát lớn: "Chuyện đến ngày hôm nay mà con còn không biết hối cải, con cho rằng bản tôn niệm tình thân mà tùy ý con làm xằng làm bậy hay sao?!"
Câu Nguyệt nghe xong liền cảm thấy ủy khuất, không cam lòng đáp: "Con có làm gì sai? Phụ vương nếu thật sự niệm cốt nhục tình thân thì sẽ không bức con xuất giá!"
"Con!"
"Tôn chủ đừng tức giận" Nam tử ở bên cạnh thấy thế vội vàng đứng dậy, lời nói của hắn nhỏ nhẹ để làm ép xuống bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt này.

Lúc này đây Câu Nguyệt mới phát hiện Ma Táp của thanh xà tộc cũng đã tới! Nàng lại nghe hắn khuyên nhủ: "Nguyệt nhi, nàng chỉ là nhất thời bị người ngoài mê hoặc thôi, hãy nghe ta, nàng chắc chắn hiểu rõ khổ tâm của chúng ta"
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Câu Nguyệt nghe được thì tức chết.


Tên điên chết tiệt này lại dám ở lộng hành trước mặt phụ vương, còn gọi Nguyệt nhi Nguyệt nhi thân thiết như vậy, ai cho phép hắn gọi như thế!
"Nguyệt nhi" Ma Táp cũng không giận, xem như không phát hiện vẻ chán ghét trên mặt nàng mà vẫn giữ bộ dáng tao nhã của mình, dùng ánh mắt quấn quít si mê nóng rực nhìn nàng: "Nguyệt nhi, nàng và ta đã có hôn ước, thành thân là chuyện sớm muộn.

Ta toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, ta xin thề sau này sẽ không phụ nàng, nàng sao cứ nhất quyền chịu khổ để người khác lừa gạt, ở cùng nữ nhân không rõ lai lịch này mà cãi lại ý của Tôn chủ và các trưởng bối như thế? Hơn nữa ả ta còn không chung loại với chúng ta!"
"Ngươi câm miệng! Nàng ấy có lai lịch ra sao ta không quan tâm, cũng không liên quan tới ngươi.

Ma Táp, ta chưa bao giờ đồng ý gả cho ngươi, sau này cũng sẽ không!" Câu Nguyệt lạnh giọng phản bác hắn, nói không hề nể mặt đối phương.

Hiện tại nàng chỉ muốn nam nhân trước mặt mau chặt đứt ý niệm dây dưa trong đầu.

Đều là vì bộ tộc Thanh Xà tới cầu thân nên mới gặp phải nhiều chuyện như vậy, bây giờ hắn còn đến đây xem náo nhiệt cái gì! Nếu không phải hắn, hôm nay nàng và Phàn Thiện cũng không cần phải đối mặt với tình cảnh thế này...!
Càng nghĩ càng giận, thật sự hận không thể cào rách miệng hắn.

Chợt có một đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của nàng.

Câu Nguyệt ngẩn người, quay đầu sang thì đối diện với con ngươi dịu dàng mà thâm thúy.

"Đừng nóng vội" Phàn Thiện ôn nhu nói, trấn an vỗ vỗ tay nàng.

Một bụng gấp gáp cùng căm phẫn cứ như thế bị chèn ép xuống, nhưng ánh mắt đầy lệ khí của mỗ mèo vẫn chưa tan, trong lòng vẫn căm giận: "Nhưng mà hắn..."
Lời muốn nói ra đến giữa chừng lại biến mất, bởi vì dưới hàng nghìn ánh mắt, Phàn Thiện lại nghiêng người tới đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Vô cùng thân thiết mà tự nhiên, chẳng coi ai ra gì.

Quá bá đạo! Câu Nguyệt trợn to mắt lên, hai bên má nóng rần, nhiệt độ tràn sang hai bên tai.

Giữa sân lập tức vang lên một tiếng hít khí lạnh, những ánh mắt với hàm ý không rõ đều như gai đinh nhìn chằm chằm vào Câu Nguyệt, vừa mơ hồ lại vừa mang theo một chút hưng phấn, đương nhiên, ngoại trừ tên Vương tử Thanh Xà đã chịu kích thích kia.


"Ngươi, ngươi dám vô lễ với Nguyệt nhi!" Khi nhìn thấy hai người thân mật, âu yếm nhau, Ma Táp biến sắc, tức khắc mất đi phong độ của quân tử, hắn siết chặt nắm tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tổ hợp mười ngón giao nhau của các nàng, ngực phập phồng lên xuống.

Phàn Thiện bình tĩnh trấn an bạch miêu nhà mình xong thì quay đầu đón lấy ánh mắt âm u phẫn hận của hắn, nhưng nàng vẫn thanh thanh lãnh lãnh, bên trong con ngươi tựa như hồ nước vắng lặng, không gợi nổi gợn sóng.

Ngay sau đó bỗng nhiên Phàn Thiện nhướng mày, bên mép lộ ra một nụ cười nhẹ với độ cong tuyệt mỹ.

Nàng hơi tiến về phía trước, đối đầu với ánh mắt lạnh lùng sâu sắc của Ma Tôn, sau đó chắp tay cất cao giọng nói: "Tại hạ Phàn Thiện, ngụ núi Thần Ẩn"
Hừ, hóa ra là tiên tu sao...!bảo sao linh tức lại thuần khiết như thế.

Ma Tôn thoáng nhướn mày kiếm, trong mắt xẹt qua vài phần dị sắc.

Phàn Thiện này rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể khiến nha đầu không tiền đồ nhà hắn quyết một lòng như vậy.

Đối phương không kiêu ngạo cũng không tự ti, lạnh lùng chính khí, thật có khí phách của nữ tử, so với nữ nhi ham chơi có gương mặt xinh đẹp cùng địa vị hiểm ác đáng sợ kia thì xuất sắc hơn nhiều.

Vì vậy hắn nheo mắt lại, lập tức dò la nguyên hình của nàng, không ngờ đập vào mắt hắn chính là một cự thú cao lớn.

Một linh khuyển rực rỡ ánh vàng!!
Vài phần thưởng thức vừa rồi của hắn đã không còn sót lại gì.

Ký ức năm đó trong nháy mắt đập thẳng vào đầu, đánh não hắn một phát thật đau.

Sắc mặc Ma Tôn càng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Trước kia niệm tình ngươi đã cứu Nguyệt nhi, ta sẽ tha cho ngươi, không tính toán đến, nhưng không ngờ ngươi vẫn dám đến tận Ma giới của ta! Phàn Thiện, ngươi thật sự rất to gan, chán sống rồi đúng không!"
Thần sắc Phàn Thiện hơi run sợ, tuy là vô cùng kinh ngạc với sát ý chợt hiện trong mắt Ma Tôn nhưng nàng không muốn nhượng bộ: "Ngài là Ma Tôn, muốn lấy mạng của ta dễ như trở bàn tay, nhưng dù vậy, ta cũng không muốn để nàng một mình đối mặt với tình cảnh bị ép gả cho người nàng không thích"
"Ngươi có tư cách gì mà nói như vậy!? Hiện tại không thích thì sao, bản tôn thay Nguyệt nhi chọn vị hôn phu cho nàng, tương lai của nàng nhất định sẽ tốt, hắn cũng đủ năng lực cho nàng vinh quang vạn trượng!" Ma Tôn phất tay áo vung lên, những binh sĩ bên cạnh đều bị chấn động đến lảo đảo.


Hắn tiếp tục nói: "Mà một nữ nhân như ngươi, không cùng đồng loại với chúng ta, còn là một tiên tu nho nhỏ, không môn đăng hộ đối, ngươi có thể cho Nguyệt nhi cái gì? Hôm nay ngươi tới đây, cho rằng lừa gạt nàng đi thì có thể sống yên ổn với nhau, từ nay không có vấn đề gì, tiêu diêu tự tại à?"
"Nhưng nữ nhi chỉ cần một mình nàng ấy thôi!" Câu Nguyệt ở một bên bỗng nhiên xen vào.

Một ngụm máu chợt kẹt lại ở cổ Ma Tôn: "Câm miệng! Đồ bất hiếu!"
Phàn Thiện lẳng lặng nghe xong lời này, vùng giữa mày của nàng nhíu lại thì giãn ra, sau đó nâng mắt nhìn thẳng vào Ma Tôn, chậm rãi nói: "Ma Tôn, hôm nay ta tới đây, không phải vì cùng nàng chạy trốn"
"Mà là...!tự mình gửi lời cầu hôn Nhị công chúa Ma giới với ngài"
Lời này vừa nói ra, bốn phía xung quanh lại vang lên tiếng hít khí lạnh, còn có vài tiếng thì thầm to nhỏ.

Vẻ mặt Câu Nguyệt rất ngạc nhiên, nàng ngây người nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của nữ tử bên cạnh, trong tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Nói như vậy thì đây là kế tiếp ứng tạm thời, hay là sự thật? Bất quá ngẫm lại, trước đó khi gặp nhau, người này cũng không có vội vã dẫn nàng rời đi, lẽ nào thật sự là vì...!Ánh mắt mỗ mèo phút chốc sáng lên, trong lúc nhất thời vừa kinh hỉ vừa khẩn trương, ngay cả đầu ngón tay cũng nhịn không được run nhẹ lên.

"Cầu hôn!?" Ma Tôn hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ có màn này, nhưng rất nhanh hắn khôi phục thần sắc, trừng mắt phượng, trách mắng: "Buồn cười, ngươi lấy gì tới cầu hôn?"
Khắp nơi một trận yên lặng, từng đợt gió từ xa lần lượt thổi tới, vù vù xẹt qua khe đá.

Mấy nghìn người đứng trên bãi đất trống dồn hết sức tập trung nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, thanh y phiêu bay không hề có chút động tĩnh kia.

Một lúc lâu sau mới thấy nàng chậm rãi nhếch môi, nói từng chữ: "Ta nguyện vì nàng dâng hết tất cả"
Những lời này vừa nói ra đã làm nổi lên vô số gợn sóng.

Câu Nguyệt nghe đến ngây dài.

Thì thào lập lại lời của Phàn Thiện, sự vui mừng không ngừng lan ra, giống như nắng xuân đang chiếu trên cành, từng bông hoa đuổi nhau nở cánh.

Vì vậy trong mắt nàng cũng hiện ra một điểm sáng rực rỡ, ý cười trên mặt càng không thể che giấu.

Nàng đang muốn nắm tay Phàn Thiện làm nũng một phen thì bên kia lại tuôn ra một tiếng gầm lớn: "Không biết trời cao đất rộng!"
Câu Nguyệt giương mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện phụ vương nhà mình khác thường.

Lúc này ma Tôn đang ôm chặt ngực, tơ máu nổi đầy trong mắt, sắc mặt hắn tái xanh: "Chỉ như vậy mà đã muốn cưới con gái của ta à? Chỉ bằng...!chỉ bằng một câu nói bằng miệng sao!?"
Nhưng lời này...!tuyệt đối không thể tin!!
Có một cảnh tượng lâu năm nào đó đã vượt qua vòng phong tỏa của hắn, cảm giác này vừa mơ hồ lại vừa bén nhọn như từng chiếc gai đâm vào trong lòng.


Ma Tôn đột nhiên sinh ra một cỗ bi thương không thể diễn tả, đúng là khó có thể kiềm chế được, hắn siết chặt hai tay, gân xanh nổi lên, sát khí tụ lại quanh thân.

Đang tốt lành, tại sao có thể như vậy!? Câu Nguyệt càng hoảng sợ hơn, thấy tâm tình hắn như không khống chế được, rất có xu hướng động thủ, nàng kinh ngạc lập tức quỳ xuống bên cạnh Phàn Thiện, vội vàng nói: "Phụ vương không cho người đả thương nàng! Nữ nhi...!trong bụng nữ nhi đã hoài thai cốt nhục của nàng rồi!"
Ma Tôn vừa vung tay lên thì dừng lại.

Trong nháy mắt tâm Phàn Thiện run rẩy, phút chốc nhìn xuống bụng của Câu Nguyệt.

Xung quanh thoáng chốc tĩnh mịch.

Sắc mặt Ma Táp đã xấu lại càng thêm xấu xí: "Nguyệt nhi, nàng..."
Ma Tôn ở một bên hồi thần lại, khí huyết dâng lên, chỉ tay vào Câu Nguyệt giận dữ mắng: "Nói bậy bạ gì đó, con có hoài thai hay không phụ vương nhìn không ra sao!!"
Thật ra Câu Nguyệt nói xong lời này liền hối hận, vừa rồi dưới tình thế cấp bách đã không lựa lời, hiện tại nghĩ lại đều xấu hổ đến không dám nhìn mặt Phàn Thiện, nhưng nàng vẫn kiên định phản bác: "Đó là chuyện sớm muộn thôi mà.

Dù sao, dù sao nữ nhi cũng là người của nàng rồi"
"Con!" Nha đầu chết tiệt này đều đã ngỗ ngược đến mức này rồi sao...!Ma Tôn hít thở không thông, suy sụp lùi về sau một bước, cuối cùng không thể nhịn được nữa, xua tay ra lệnh với ma binh phía sau: "Người đâu! Bắt hai người các nàng lại cho ta!"
"Tuân lệnh!" Mấy nghìn ma binh lập tức giơ binh khí lên.

Ầm ầm!!
Gần như cùng lúc, trước mặt mọi người xuất hiện một luồng sáng.

Còn có thêm một tia chớp xẹt qua, đánh xuống trong khoảng không, tạo nên một hố rất sâu ở giữa cánh ruộng, bụi bặm bay mù mịt.

Những ma binh vừa muốn ra tay đều giật mình đứng lại.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó mặt đất bắt đầu chán động, vỡ rụn ra thành từng vết nứt.

Khi ngẩng đầu nhìn lên thì ngạc nhiên khi thấy một tầng màu đen như sóng lớn đang từ chân trời kéo tới, nhanh chóng bao phủ mọi thứ, rất nhanh liền nuốt mất ánh sáng, tối mịt trời đất.

__________
Bộ này mình cũng edit xong rồi á, chờ mình đăng xong phiên ngoại của Tâm sự thì sẽ lên lịch đăng bộ này 1 tuần 2 chương hoặc 3 chương nha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện