Trong thế giới hắc bạch phân minh này thoáng cái lại trở về yên lặng và áp lực ban đầu.

Trời đất không tiếng động đình trệ, chỉ có cơn gió không biết từ nơi nào thổi tới, vù vù trầm thấp kêu vang, tựa như tiếng khóc nức nở ẩn nhẫn, khiến vùng đất kín này càng thêm âm u thê lương.

Bên bờ hồ, nữ tử áo xanh bị thương khuỵu nửa người xuống, lặng lẽ cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống che khuất một bên mặt, không thấy rõ biểu tình.

Ở đối diện, là bạch y nhân băng lãnh, lạnh lùng đứng đó, trong mắt nổi lên phức tạp.

Huyền Điểu giữa không trung bỗng nhiên phát ra một tiếng hót thật lớn, đôi cánh khổng lồ của nó hóa thành một ngọn lửa, tụ lại phía trước thành một bức tường lớn, sau đó lớn dần.

Ánh sáng vàng chợt lóe, giống như ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt tất cả.

Núi non bên dưới tất cả đều biến thành hàng vạn hàng nghìn hoa sen lửa.

Bạch y lụa mỏng bị ánh lửa nhiễm đỏ, nhưng chủ nhân của nó vẫn không có một tia ấm áp nào.

Câu Nguyệt nhìn bộ dáng yếu đuối của người đối diện, nhìn vết máu đang dần loang ra dưới mặt đất nhợt nhạt, nàng không nhịn được nhíu mày lại.

Bất giác nàng đi tới trước mặt đối phương, cúi đầu nhìn xuống, đạm nhạt nói: "Hiện tại ngươi rời khỏi nơi này vẫn còn kịp"
Nhưng mà người nằm dưới đất tựa như không nghe được lời nói này của nàng, trầm mặc không trả lời.

Trong yên tĩnh, chỉ thấy bả vai mơ hồ run lên, như đang áp chế tâm tình.

Đôi mắt phượng hẹp dài của nàng hơi nhíu lại, ngữ khí lạnh đi vài phần: "Thế nào, ngươi vẫn không từ bỏ sao?"
"Hôm nay ta hóa thành Ma Thần thì có thể đi hoàn thành sứ mệnh gánh chịu trên vai, mà ngươi rời khỏi nơi này có thể một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời, từ nay về sau hai ta không nợ gì nhau, có gì không tốt? Cần gì khổ sở dây dưa không buông!"
"Ma Tinh hạ giới...!chỉ vì muốn hủy diệt thế giới này sao?" Âm thanh khàn khàn nặng trĩu vang lên, cắt ngang lời của đối phương.

Trong lòng Câu Nguyệt bỗng co rút lại, lúc này Phàn Thiện ngẩng đầu lên nhìn nàng, gương mặt mất đi huyết sắc giờ đây tiều tụy vô cùng, ánh sáng mát lạnh trong mắt khiến Câu Nguyệt vừa lo sợ vừa rung động không yên.

"Rốt cuộc là ai, là ai đã khiến ngươi phải đeo trên lưng sứ mệnh này? Vì ngươi là Ma Tinh nên không thể sống thật tốt như người thường sao? Không thể có được sự quan tâm của các bằng hữu, không được người thân yêu quý, không thể cùng người mình thích ở bên nhau lâu dài sao?"
Trong hốc mắt Phàn Thiện dần phiếm hồng: "Đến cùng cái gì mới chính là thứ mà ngươi muốn, ngươi có xác định được không?"
Lời nói chậm rãi văng vẳng bên tai từng chữ một, giống như viên sỏi rơi xuống hồ, tạo ra tầng tầng gợn sóng.

Đối diện với ánh mắt thâm thúy mà kiên định này, Câu Nguyệt bỗng mê man.


Cảm xúc mơ hồ không rõ nào đó như cây bông thấm nước, càng lúc càng lớn lên, nặng nề đặt trong lòng.

Rõ ràng đã quên hết ký ức về người này, tại sao còn có thể bị nàng dễ dàng tác động đến như vậy? Mà lúc này cảm xúc chua xót khổ sở, quyến luyến không tên trong lòng lại vì cái gì mà...!
Câu Nguyệt nhắm chặt mắt lại, đè nén nỗi lòng khó kiềm chế, đàm đạm nói: "Ý ta đã quyết"
"Ngươi còn tự gạt mình dối người!" Nét tái nhợt trên mặt Phàn thiện biến mất trong thất vọng.

Bỗng nhiên nàng đứng lên, bắt lấy tay Câu Nguyệt: "Ngươi căn bản không cách nào tuyệt tâm tuyệt ái, càng không thể hóa ma!"
"Ngươi điên rồi sao!" Câu Nguyệt thất thanh hô nhỏ, lại bị ánh mắt quyết tuyệt của đối phương làm run sợ.

Lúc này Huyển Điểu trên trời bay xuống giữa mặt hồ.

Hai mắt nó phát sáng, nghiêm nghị nhìn hai người các nàng, tiếng kêu càng phát ra to rõ hơn.

Nó lập tức vỗ cánh vung lên, những ngọn lửa bay lượn khắp nơi giáng xuống huyễn hóa thành những bông hoa sen đỏ rực lửa đẹp mắt dưới đất.

Cơn gió cuốn theo sóng lớn thổi vào bờ hồ, bắn tóe lên y phục làm ẩm ướt một góc.

Tay áo hai người đều bị gió thổi bay phất phới, sợi tóc mất trật tự vung lên, mặt đất dưới chân chấn động muốn nứt ra.

Câu Nguyệt đỏ mắt lên, vung tay làm ra động tác muốn đánh xuống, quát lạnh nói: "Mau buông tay!"
"Không thể..." Phàn Thiện gắt gao kéo tay nàng, đổi lại mười ngón giao nhau, áp sát hai lòng bàn tay vào nhau.

Chỉ thoáng chốc, tiên tức còn sót lại trong người liền bị lòng bàn tay hút ra, sắp cạn kiệt.

Câu Nguyệt tức khắc hoảng hốt, dùng sức vùng vẫy nói: "Ngươi buông tay!"
"Không buông" Phàn Thiện cắn răng thở hổn hển, ngược lại càng dồn thêm vài phần lực, nhưng nội tức cũng vì hành động này mà hỗn loạn, khiến cho máu lại bắt đầu chảy ra nơi khóe miệng, chảy dọc xuống cằm, nhiễm một mảnh lớn trên áo, nhìn thấy mà giật mình.

Câu Nguyệt trách mắng: "Ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?"
"Trừ khi, trừ khi ngươi đáp ứng ta dừng tay lại!"
"Phàn Thiện!"
Câu Nguyệt theo bản năng gọi cái tên này ra, ngay cả chính nàng cũng giật mình.

Trong mắt bạch y nhân phủ kín một tầng hơi nước, lúc nàng nàng vừa tức giận mà lại vừa lo lắng khó xử, không còn băng lãnh như trước nữa.

Câu Nguyệt cũng không biết bản thân làm sao, chỉ là khi cảm giác được mạch đập của đối phương càng lúc càng yếu đi thì tim đau như bị đao cắt.


Mà trong đầu dường như có hình ảnh gì đó không ngừng thoáng hiện lên, đan xen vào nhau, vô cùng sinh động.

Ánh mắt Phàn Thiện bỗng nhiên dịu dàng, vùng giữa mày cuối cùng cũng buông lỏng ra, trong thanh âm khàn khàn mang theo một chút run ẩy: "Ngươi nhớ lại ta rồi sao?"
"Ngươi không muốn tổn thương ta, vì ngươi còn để ý đến ta đúng không?" Khóe miệng nàng nổi lên ý cười, tiều tụy mà thê mỹ.

Cổ họng Câu Nguyệt nghẹn lại, cánh tay muốn vung lên lại vô lực buông xuống.

Nàng kinh hỏang phát hiện mình căn bản luyến tiếc không nỡ tổn thương người trước mắt này, không chỉ có không nỡ, thậm chí còn vì bộ dáng suy yếu này mà đau lòng không ngớt.

Tại sao lại vậy...!
Tại sao nàng lại có thể dao động chứ? Nguyên thần ngủ say lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc có thể tỉnh lại, chính là vì trận độ kiếp này!
Câu Nguyệt cắn răng, cố gắng bình tĩnh lại.

Cuối cùng nàng dời đường nhìn đi, lạnh lùng nói: "Đừng tự mình đa tình, mặc dù nhớ lại tên của ngươi thì sao, hôm nay ta muốn thuận lợi hóa ma, những cái khác đều có thể vứt bỏ không để ý tới.

Ngươi nếu muốn ngăn cản, đừng trách ta độc ác!"
Phàn Thiện sắp bị tính bướng bỉnh của người này chọc cho tức cười, bàn tay nắm lấy nàng càng siết chặt thêm vài phần, nàng oán hận nói: "Nếu ngươi còn cố ý hóa ma, vậy thì bước qua xác ta trước đi.

Bằng không hôm nay, ta không ngăn được ngươi cũng sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận"
Câu Nguyệt giật mình, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, chính nàng cũng không rõ vì sao nghe đối phương nói những lời này lại tức giận như thế.

"Ngươi nói ngươi muốn giết ta!?" Lệ khí tụ lại giữa mày, Câu Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Phàn Thiện mím chặt khóe miệng bình tĩnh nhìn nàng, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Một lúc lâu, mới thở hổn hển nói: "Nếu như sau này ngươi bỏ đi thiện tính của con người, dựa theo ý nguyện mà dậy lên sóng gió ở tam giới, liên tục giết người thì nhất định ngươi sẽ gây thù chuốc oán ở khắp nơi, mang theo món nợ máu, rước lấy vô số sợ hãi cùng oán hận"
"Đến lúc đó người của Tiên giới muốn diệt trừ ngươi, người tu chân chính phái sẽ xem ngươi là mối họa tà độc, thậm chí rất nhiều yêu tộc vì những ngày sống bình yên đã bị liên quan cũng sẽ bất mãn với ngươi.

Những chuyện này, ngươi có từng tưởng tượng qua chưa?"
"Vậy thì sao?" Câu Nguyệt cười nhạt: "Tự khắc có vô số người đi theo ta!"
"Nhưng những kẻ sợ hãi với ma lực của ngươi, không thèm khuyên can mà luôn trợ giúp ngươi, bọn họ thật sự sẽ đợi ngươi sao?" Phàn Thiện chậm rãi nói: "Bọn họ sẽ bận tâm đến an nguy của ngươi, luôn bảo vệ ngươi bằng tính mạng sao, bọn họ sẽ không đòi hỏi mà đi theo ngươi giành lại vinh quang của Ma giới sao? Không đâu! Bọn họ từng người đều có dã tâm và mục đích, nếu như tình thế bất lợi, thậm chí bọn họ còn có thể vì mạng sống của mình mà quay lại phản bội ngươi, giống như Xi Tôn bị phản bội mấy ngàn năm trước thôi!"
Nháy mắt tâm Câu Nguyệt run lên, lệ khí mới vừa tụ lại tức khắc tiêu tán, ngược lại nàng có chút thất thần, không nói được lời nào.


Phàn Thiện thấy vậy tiếp tục nói: "Ta sợ có một ngày, ngươi thật sự sẽ trở thành một người mà cả tiên và ma đều muốn truy đuổi, bằng hữu xa lánh, một mình bị vây quanh trong cảnh tuyệt vọng, cô đơn một mình.

Không ai bằng lòng đứng trước ngươi bảo vệ ngươi, không ai nghe ngươi nói"
Phàn Thiện hít một hơi thật dài, cảm xúc bi thương lại lan tràn khắp ngực, cuối cùng áp chế không được nói: "Mà thật sự đến lúc đó, đừng nói là gặp nhau lần cuối, có thể ngay cả một hồn phách của ngươi ta cũng không tìm lại được..."
"Cho nên ngươi kêu ta phải làm sao bây giờ? Muốn ta mở to mắt nhìn tất cả mọi thứ diễn ra đến mức không cách nào vãn hồi sao?"
"Như vậy ta sẽ sống không bằng chết..." Nước mắt lăn xuống hai má, tan vào trong vết máu đỏ sậm.

Phàn Thiện buồn bã nhìn Câu Nguyệt, cắn răng căm hận nói: "Ta thà rằng hiện tại liền tự tay giết ngươi, chết cùng một chỗ với ngươi"
"Bởi vì ngươi, chỉ thuộc về một mình ta"
Câu Nguyệt hoảng hốt một trận, sau đó có một cảm giác kỳ dị mãnh liệt từ dưới đáy lòng dâng lên, lan ra xung quanh, làm viền mắt nàng nóng lên, hai tay cũng theo đó run rẩy, khó mà bình tĩnh lại được.

Tiên tức của Phàn Thiện đã sắp hao hết, tứ chi càng thêm hư thoát vô lực, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Nàng mạnh mẽ trấn định lại, cố hết sức nói: "Câu Nguyệt, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi muốn chinh phục tam giới, cô độc đứng trong gió tanh mưa máu, hay là trở lại bên cạnh ta, cùng ta gần nhau gắn bó, năm tháng yên tĩnh?"
"Ngươi muốn thứ vinh quang hư vô này, hay là muốn một...!một ngôi nhà, có ta, có ngươi?"
Ầm ầm một tiếng, một đạo phòng tuyến cuối cùng cũng vỡ tan.

Đồng tử Câu Nguyệt đột nhiên co lại, trong đầu đau đớn choáng váng một trận, những hình ảnh vỡ vụn dồn dập mạnh mẽ hiện ra, từ từ nối lại hoàn chỉnh.

Ánh nắng xuyên qua cành lá, lưa thưa chiếu vào mặt, hương thơm nhẹ của cỏ cây phả vào mũi.

Trong sân, có hai người nào đó đứng song song dưới táng cây, tựa sát vào nhau, nở nụ cười tươi như hoa.

...!
--Đại Cẩu, chúng ta cứ yên bình như vậy cả đời đi.

Mùa xuân thời tiết ấm áp cùng nhau nhìn hoa nở khắp nơi, giữa hạ thì vào rừng trúc vén áo pha trà, trời thu lá cây đều rụng, vậy chúng ta xuống phố dưới chân núi đi chơi một chút, đợi đến khi tuyết phủ dày đặc thì dựng một cái bếp nhỏ ở hành lang, cùng nhau mặc một cái áo choàng nhìn hoa tuyết bay khắp bầu trời.

A, đúng rồi, lúc đó ngươi còn phải dùng linh lan làm hoa đăng cho ta xem nữa.

- -Đến lúc đó linh lan không còn nở nữa.

--Mặc kệ, ngươi biến một cái ra cho ta.

--Được, đều theo ngươi.

Vậy ta trồng thêm vài gốc cây hạnh trong sân, mùa hạ có thể hóng mát, mùa thu ngắm phong cảnh.

--Nè, nhà chúng ta thiếu cây hạnh sao? Đại Cẩu ngốc, ngươi không nghĩ ra được cái khác à? Nhà này có ngươi có ta, còn thiếu gì nữa, hả?
--Thiếu cái gì?
--Đừng hỏi ta, tự ngươi nghĩ đi.


...!
Một giọt thủy châu rơi xuống, vừa chạm đất liền lạch cạch bắn tóe lên, một giọt rồi hai giọt.

Câu Nguyệt hồi thần lại mới phát hiện không biết mặt của mình đã ướt nước mắt từ khi nào.

"Ta đang đợi ngươi trả lời" Một đạo âm thanh ở trước mặt vang lên.

Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ôn nhu của nử tữ này lại trùng hợp với gương mặt của người nọ trong ký ức.

"Trở lại bên cạnh ta, theo ta cùng một chỗ có được không?" Phàn Thiện cố chấp chờ đợi câu trả lời, ngay lập tức nàng chống đỡ không nổi lại phun máu ra.

Bạch y nhân rưng rưng trừng mắt: "Ngươi nếu không rời khỏi nơi này thì sẽ hao tổn tiên tức mà chết đó!"
"Cho nên ngươi đừng để ta đợi nữa, A Nguyệt"
Câu Nguyệt đột nhiên nâng tay che kín miệng mình.

Nét băng lãnh trong đáy mắt cũng tan rã không thấy nữa, trong đó chỉ còn lại một tầng nước dày mà thôi.

"Ngươi thật đáng ghét..."
Nàng tránh khỏi tay Phàn Thiện, xông lên kéo lấy áo đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống, âm thanh trở nên nghẹn ngào: "Tại sao cứ muốn cản ta...!Ngươi quả nhiên là kiếp nạn của ta sao"
"Đến tận bây giờ ngươi chỉ biết nói lời tàn nhẫn với ta, chưa từng nói yêu thương ta lần nào.

Còn nhẫn tâm nói muốn giết ta...!Trong lòng ngươi rõ ràng tính mạng của thiên hạ này là quan trọng nhất, tình nguyện phụ ta cũng không muốn phụ bọn họ"
"Ta hận ngươi..."
Phàn Thiện vung khóe môi lên, cuối cùng ý cười cũng xuất hiện ở đáy mắt.

Nàng biết, A Nguyệt của nàng đã trở về.

Phàn Thiện dùng một chút sức lực cuối cùng ôm lấy người trước mặt, những vui sướng đã mất trước kia đã quay lại, khiến nàng không kiềm nén được nữa, nước mắt rơi xuống như mưa.

Huyền Điểu phía sau bỗng nhiên mở tung cánh, hóa thành hàng vạn điểm sáng bay giữa trời, tựa như một cơn mưa cánh hoa đẹp mắt.

Hồ nước tối tăm cũng bắt đầu phai màu, những hoa sen đỏ rực dưới đất cũng tắt dần, núi non ở bốn phía như vỡ tan, sụp đổ vào nhau.

Đường nhìn lập tức tối lại.

Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, Phàn Thiện nhìn thấy chân trời nứt ra, một đạo kim quang sáng rực tiến đến.

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện