Một đêm ngon giấc, sau giờ mẹo bên ngoài cửa sổ dần sáng lên.
Tiếng chim hót vui tai vang lên, tia sáng xuyên qua bức rèm, chiếu lên hai bóng dáng ngủ tựa vào nhau trên giường.
Phàn Thiện tỉnh lại trước, đưa mắt nhìn đỉnh rèm gấm trên cao, chốc lát giật mình.
Nàng dời mắt nhìn lại thấy Câu Nguyệt vẫn còn nhắm mắt, hơi thở ổn định, an nhiên rúc vào trong người nàng.
Trên làn da trắng nõn còn lưu lại vết đỏ hồng, trong lúc mơ ngủ khóe miệng khẽ cong lên, dáng vẻ rất thỏa mãn.
Lập tức trong lòng như bị một cảm xúc ấm áp vây lấy.
Vì vậy ánh mắt Phàn Thiện càng trở nên nhu hòa, nàng cứ yên lặng nhìn chăm chú vào người yêu, mãi đến khi điểm sáng mặt trời xuyên vào dần lớn hơn, bò lên bức bình phong.
Phàn Thiện dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu Câu Nguyệt, quấy rối chốc lát thì mỗ mèo mê ngủ trong lòng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi mi cong dài của đối phương lướt qua cổ nàng làm ngứa ngáy.
"Đã thức chưa?" Phàn Thiện cong môi, âm thanh vô cùng dịu dàng và cưng chiều.
"Ưm...!ngủ thêm một lát nữa" Mỗ mèo lười biếng ôm lấy cổ nàng, mà thị nữ vẫn luôn chờ ở bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong cũng do dự hồi lâu mới lên tiếng nói vọng vào, nói là Ma Tôn muốn mời các nàng đến đại điện.
"Sáng sớm có chuyện gì vậy" Câu Nguyệt oán trách.
"Cũng không còn sớm nữa" Phàn Thiện véo lấy mũi của nàng, đáp lại người bên ngoài: "Chúng ta biết rồi, ngươi đi trước đi"
"Vâng" Tiểu thị nữ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỏ bừng mặt chạy ra khỏi tẩm cung.
Câu Nguyệt dưới sự thúc giục ngọt ngào của Phàn Thiện đã bực mình ngồi dậy, vừa mới vén rèm lên liền thấy y phục và áo lót rơi lả tả dưới sàn, cộng thêm sự khác lạ còn lưu lại ở chỗ nào đó, trên mặt lập tức nóng lên.
Nàng quay đầu e thẹn nhào vào lòng Phàn Thiện, hằn giọng: "Đều tại ngươi"
Phàn Thiện cảm thấy vô tội, nhưng cũng dịu dàng dỗ mỗ mèo, thu dọn sạch sẽ y phục và chăn gối, rồi săn sóc giúp Câu Nguyệt mặc y phục vào, cuối cùng dùng linh lực xóa đi vết tích ở cổ.
"Đại Cẩu nhà ta thật sự quá đảm đang ~" Câu Nguyệt nhịn không được cong khóe miệng lên, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Nàng cũng học cách thê tử hầu hạ trượng phu, tự mình mặc y phục cho Phàn Thiện, sau đó nắm tay đi ra ngoài.
Các nàng vừa vào đại điện thì thấy Ma Tôn và phụ thân Phàn Thiện đang bàn luận chuyện gì đó rất kịch liệt, cuối cùng hai người đều sắp cãi nhau luôn.
Câu Nguyệt nghe xong vài câu đã hiểu rõ, hóa ra họ đang tranh luận xem rốt cuộc ai gả ai cưới.
Không biết đêm qua phụ vương nhà nàng đã chịu kích thích gì mà sáng nay bỗng nhiên đổi tính, cứng rắn nói Phàn Thiện gả vào Ma giới làm thê, làm theo quy củ mà hắn mê muội để thành hôn, sau khi thành hôn còn phải luôn ở chỗ này.
"Chuyện này sao có thể!" Phụ thân Phàn Thiện không đồng ý, thấy các nàng đi tới liền lôi kéo phân xử: "Nguyệt nhi, Thiện nhi, các con nói một chút, sao hắn lại bá đạo như thế, trước đó còn nói là Ma giới gả con gái!"
"Ta nói muốn gả Nguyệt nhi đến Vân Tung lúc nào hả? Nàng đường đường là con gái Ma Tôn, là Công chúa cao quý của Ma giới, nàng nên cưới chứ không phải gả!" Ma Tôn nghiêm mặt nói: "Mà Phàn Thiện gả vào liền phải theo Nguyệt nhi, an tâm học hỏi quy củ của Ma giới!"
Phụ thân Phàn Thiện đều giận đến đỏ mặt: "Ngươi có hỏi qua ý các nàng chưa?"
"Các nàng tất nhiên là đồng ý" Ma Tôn ôm cánh tay lạnh lùng liếc: "Bằng không đổi cách nói khác, đó là Phàn Thiện ở rể Ma giới chúng ta.
Làm Phò mã của Ma giới, bao nhiêu người mơ mộng ước kia kìa"
"Nhưng Thiện nhi là con gái duy nhất của ta, là Quốc chủ tương lai của Vân Tung! Nếu ở lại đây thì tương lai ai sẽ kế thừa vương vị của ta!?"
"Vậy ngươi lại sinh thêm một đứa đi!"
"Ngươi! Trọng Kiệt đại ca trầm ổn, rộng lượng, lý lẽ năm đó đâu mất rồi hả!"
"Thế Phàn Nghệ điềm đạm, am hiểu lòng người năm đó cũng sẽ không càn quấy như hiện tại đâu"
...!
Câu Nguyệt nghe đến buồn ngủ rồi.
Chuyện tuyên bố với bên ngoài thế nào, còn các quy củ thành thân ra sao nàng không để bụng, chỉ cần là gả cho Phàn Thiện là được, hơn nữa nói cái gì mà sau khi thành thân phải luôn học quy củ ở Ma giới...!A, buồn cười, nàng đã lên kế hoạch rồi, đến lúc đó phải dẫn Đại Cẩu nhà mình đi ngao du sơn thủy, tiêu diêu tự tại mới được.
Vì vậy thừa dịp hai đại nam nhân kia không chú ý, nàng đã kéo Phàn Thiện đến vườn hoa bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống bàn đá bỗng cảm giác hai lỗ tai hoàn toàn thanh tịnh.
Câu Nguyệt tiện tay cầm lấy trái quýt trong khay, tinh tế lột từng múi đưa đến bên miệng Phàn Thiện, cười tủm tỉm nói: "Há miệng ~"
Phàn Thiện nhếch môi cười, trong đầu hiện lên cảnh tượng tiểu bạch miêu đổ một đống hạt dưa trước mặt nàng bắt nàng cắn vỏ hầu hạ.
Nàng vừa thấy buồn cười, vừa cắn múi quýt trong tay đối phương, quýt vào miệng lại vô cùng ngọt.
Câu Nguyệt tiếp tục đút: "Ngọt không?"
"Ừm"
"Vậy à? Ta cũng thử một miếng" Đút xong một miếng, mỗ mèo vui vẻ nghiêng người tới hôn lên khóe môi mỹ nhân, nàng vươn đầu lưỡi ra liếm, lập tức nếm được tư vị ngọt ngào cùng dư âm vô tận như ý nguyện.
"Ngươi thật dính người" Nhàm chán chốc lát, hai người tựa trán vào nhau, Phàn Thiện cười nói.
"Dính người chỗ nào cơ" Câu Nguyệt phồng má, rồi lại rất tự giác mà nhét tay mình vào tay Phàn Thiện, rúc vào nhau cùng ngắm phong cảnh.
Một lát sau, nàng sờ mặt Phàn Thiện hỏi: "Đại Cẩu, ngươi biết vẽ tranh không?"
Trong đại điện, âm thanh cãi nhau cuối cùng đã biến mất.
Phụ thân Phàn Thiện cãi đến mệt mỏi liền lạnh lùng ngồi một bên pha trà.
Ma Tôn nhận lấy chén trà uống mấy hớp, lúc này hắn mới phát hiện không thấy hai vị đương sự đâu, vì vậy thở phì phì chạy đi tìm người.
Ra ngoài cửa, hắn liền nghe thấy một vài tiếng cười ở xa xa, hướng bụi hoa cách đó không xa, bên cạnh chòi nghỉ ngơi.
Hắn cất bước đi qua, nhưng mà đợi khi đến gần thì bước chân chậm lại, chần chừ do dự, cuối cùng nắm vạt áo đứng phía sau bụi hoa.
Cách một bụi hoa, hắn nhìn thấy một nụ cười tươi trẻ và xinh đẹp phản chiếu dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng mà rạng rỡ.
"Ta nào có mập như thế, không được vẽ như vậy, bằng không ta sẽ nghiêm phạt ngươi đó ~" Câu Nguyệt ngồi trên đùi Phàn Thiện, giả vờ tức giận nói.
Phàn Thiện vô cùng thân thiết hôn lên cằm nàng, sau đó rước lấy một trận cười đùa hờn dỗi.
Ma Tôn nhịn không được xúc động.
Đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy cảm xúc vui vẻ như vậy của nữ nhi.
Tựa như được ánh sáng mặt trời chiếu vào, ấm áp mà chói mắt.
Năm đó sau khi thê tử qua đời, trong khoảng thời gian rất dài Ma giới đều bất an, hắn quanh năm bận rộn ổn định tình thế, rất ít khi có thời gian chăm sóc đứa con gái này.
Tiểu Hài tử kia từng ngày lớn lên, không khóc không quậy, vẫn luôn ngoan ngoãn yên tĩnh, còn thường ngồi một mình trước cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Mỗi lần hắn đi tìm nàng đều nhìn thấy vẻ cô đơn chưa kịp thu lại ở đáy mắt nàng.
Trước mặt mọi người nàng là Nguyệt công chúa vẻ vang hào quang trăng sáng, nhưng sau lưng lại mang sự buồn bã không nơi thổ lộ.
Đến khi bị một ma tu bắt cóc, lưu lạc vài chục năm ở nhân gian, phần buồn bã đó càng nặng nề thêm.
Cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng vẫn không xóa được vết sẹo trong lòng nàng.
Sau khi Câu Nguyệt trở về Ma giới chưa từng thật sự cười một lần nào.
Cho dù ngày thường luôn vô lo vô nghĩ, nhưng ý cười vẫn không hiện ở đáy mắt.
Trong đôi con ngươi ấy luôn có một tầng âm trầm, theo thời gian qua đi mà dày đặc, càng ngày càng nặng trĩu hơn.
Mà giờ đây người vạch ra vùng âm trầm đó là một nữ tử tên Phàn Thiện...!
Ma Tôn cảm khái, đôi mắt lên men, đột nhiên Câu Nguyệt ở bên kia nhìn thấy hắn, kêu lên: "A, phụ vương người nhìn lén tụi con thân thiết!"
"Phi!" Ma Tôn biến sắc tức giận phun một cái, ngưỡng đầu đi tới, hắn rất buồn bực khi thấy nữ nhi nhà hắn ngồi trên đùi Phàn Thiện, vẻ mặt bất mãn như chuyện tốt bị phá.
"Hừ" Hắn hừ lạnh một tiếng, đem hờn dỗi chuyển lên người con rể tương lai.
Nha đầu kia tối hôm qua ăn sạch nữ nhi hắn thì thôi, lúc này ban ngày ban mặt còn muốn động tay chân, thật sự là không biết tiểu tiết!
Mỗ mèo nào đó vừa ăn đậu hủ vừa vuốt tay Phàn Thiện trừng mắt nhìn hắn, hung hăn nói: "Không cho phép dữ với nàng!"
Ma Tôn trừng mắt: "Ta dữ với nàng hồi nào! Sao có thể nói chuyện với phụ vương như thế!"
Câu Nguyệt: "Người còn trừng nàng!"
"Ta trừng chỗ nào!" Lông mày Ma Tôn dựng ngược lên.
Đúng là nữ nhi bất hiếu ăn cây táo, rào cây sung, cả ngày chỉ biết châm chọc hắn, không cách nói chuyện đàng hoàng được.
Hắn vô cùng căm phẫn đi tới ngồi xuống bàn, lơ đãng nhìn thấy thứ gì đó trên bàn.
"Các ngươi đang vẽ gì vậy?" Hắn cầm lấy tờ giấy trước mặt lên xem thì phát hiện trên đó là một đoàn cầu trắng nho nhỏ.
Đôi mắt to ướt nước, hai lỗ tai đầy lông cùng cái đuôi nhỏ mềm mại rũ xuống...!
Đáng yêu quá! Đây đúng thật là nguyên hình của Nguyệt nhi mà! Ma Tôn run tay, trong nháy mắt tâm bị bắn trúng.
Như dù như vậy, thần sắc của hắn vẫn bình thường, vừa thu gọn bức vẽ vào trong lòng, vừa lạnh lùng nói: "Ngươi vẽ còn phải luyện thêm thật nhiều"
"Khẩu thị tâm phi..." Câu Nguyệt cười trộm, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng lên: "A, đúng lúc, phụ vương người vẽ nương cho tụi con xem đi.
Nghe Tấn di nói, năm đó nương chính là đệ nhất mỹ nhân Tiên giới đó ~"
Ma Tôn giật mình, không phát giác tình ý chợt nổi lên trong lòng.
Nói đến, dáng vẻ của Dao nhi thế nào, từ lâu hắn đã không dám nhớ lại thật kỹ nữa, bởi vì đó là vẻ đẹp thiêng liêng nhất trong lòng hắn, cũng là ký ức đau xót nhất.
"Đúng vậy...!Mẹ của con chính là người đẹp nhất Tiên giới..." Hắn thì thào, theo bản năng kiềm lại chua xót trên viền mắt.
Hắn thở dài một tiếng, nhắm chặt mắt, tái hiện lại hình dáng người nọ trong đầu.
Sau đó chậm rãi lấy bút gác trên nghiên nhụy lan (*), từng nét từng nét bắt đầu miêu tả.
(*) Nghiên nhụy lan: nghiêng mài mực nhụy lan.
Câu Nguyệt nhìn đường viên vòng quanh dưới ngòi bút, đáy mắt chợt run rẩy.
Ngay sau đó, nàng chỉ tay vào nói: "Vẽ xấu quá.
Đây vốn không phải nương"
Ma Tôn vốn dĩ vẽ rất gian nan chợt ngẩn người, tức giận nói: "Nha đầu chết tiết này đúng là không biết thưởng thức!"
Hắn căm giận bỏ bút xuống, vung ống tay áo lên thở phì phì, quên đi chuyện mình đi tìm các nàng để bàn luận.
Nhìn bóng lưng Ma Tôn biến mất bên góc, hai người bên bàn đá đưa mắt nhìn nhau.
"Ngươi chọc giận phụ vương ngươi rồi" Phàn Thiện nói.
Câu Nguyệt le lưỡi, nghịch ngợm đáp: "Vậy mới tốt, miễn cho bị hắn kéo về đại điện.
Trước đó bọn họ đều làm lỗ tai ta đau muốn chết" Nói xong thì thở dài, "Ai...!thật muốn trộm đi"
"Hả?" Phàn Thiện nhướn mày: "Ngươi muốn đào hôn sao?"
Nghe ra ý nguy hiểm trong giọng nói, Câu Nguyệt cười cong mắt ôm lấy người yêu của mình, thổi khí vào tai đối phương: "Không phải đào hôn, mà là...!muốn dụ tân nương trốn đi ~"
Cùng lúc đó, trong một tẩm cung khác, ánh sáng mặt trời sáng loáng chiếu lên rèm.
Đêm qua Doãn Bạc Yến quậy một trận lúc này mới tỉnh lại, nàng ôm đầu đẩy đẩy người bên cạnh: "Tâm nhi"
Không có đáp lại, thế mà còn ngủ sâu hơn nàng.
Doãn Bạc Yến ngồi dậy, thò đầu nhìn qua, thiếu chút nữa đã sợ đến ngã xuống giường.
"A!!! Ngươi...!ngươi...!Tiểu An An, sao ngươi lại ở trên giường ta!?" Doãn Bạc Yến thất thanh thét một tiếng chói tai.
Không đợi Vũ An tỉnh lại, phía sau bỗng vang lên một tiếng két nho nhỏ, Liên Tâm đẩy cửa đi vào..