Bữa tiệc rất thành công.

Tôi biểu diễn rất đạt.

Bà dì bị đánh, mẹ kế bị gạt tàn đập vào đầu, thực sự quá hoàn hảo.

Sau khi về nhà tôi báo cáo với mẹ, mẹ tôi vui chết đi được. Miệng liên tục nói: "Sướng quá đi mất" và yêu cầu tôi lần sau nhất định phải đưa mẹ đi cùng.

Tôi đồng ý.

Cuộc sống vẫn tiếp tục. Công việc vẫn phải làm, tôi vẫn bận rộn.

Đột nhiên, khách không mời mà đến.

Nhìn kĩ lại, là mẹ của Tiểu Vy, chuyện nhỏ!

Quả nhiên thấy tôi một cái là nổ như sấm, hóa ra tôi chính là con yêu tinh thay thế con gái bà ta, yêu quái…

Tôi nghiêm mặt nói: "Chúng cháu có nỗi khổ riêng!".

Mẹ Tiểu Vy: "Nỗi khổ?".

Tôi: "Thực ra cháu là diễn viên".

Mẹ Tiểu Vy: "Diễn viên?".

Tôi: "Vâng, chúng cháu bất đắc dĩ mới làm như vậy".

Mẹ Tiểu Vy: "Bất đắc dĩ?".

Tôi: "Chúng cháu chỉ muốn tốt cho Tiểu Vy".

Mẹ Tiểu Vy: "Muốn tốt cho Tiểu Vy?".

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Sao cứ nói lại theo tôi thế? Tiếp theo, tôi kể lại cho mẹ Tiểu Vy nghe một câu chuyện bi tình hư cấu về một chàng trai tốt sắp tuyệt chủng, thân mang trọng bệnh, tình sâu nghĩa nặng, có cha không phải cha ruột, mẹ không phải mẹ ruột, bà không phải bà ruột, ông không phải ông ruột, vì người con gái anh yêu mà nhẫn nhục từ bỏ cô ấy để đi tìm hạnh phúc mới, để cô ấy từ bỏ anh«phonglamlactuyet.wordpress.com».

Còn tôi, chỉ là vì đã cầm của Tiểu Phiên chút tiền mà thôi.

Khóc, mẹ Tiểu Vy khóc rồi kìa.

Bà ta kéo tay tôi lại và nói: "Cô gái ngoan, vất vả cháu rồi".

Tôi: "Đây là việc cháu nên làm".

Sau đó, bà ấy đi về.

"Cô à, cháu yêu cô".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện