Sáng hôm sau.

"Sao giờ nãy vẫn chưa thấy Vĩ Thành đi học nhỉ? Bình thường cậu ta đi sớm lắm mà, sao đến giờ vô lớp rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu." Dương Hy ngồi chống hai tay lên bàn, nhìn về phía cửa mong ngóng.

"Tớ cũng không rõ, đợi một lát nữa xem sao." Tô Chỉ Nhược cũng thấy kì lạ, bình thường Vĩ Thành luôn là người đi sớm nhất lớp cơ mà.

Cả hai cô gái ngồi cạnh cửa sổ, một người nhìn ra cửa sổ hướng thẳng về phía cổng trường. Còn một người thì nhìn về phía cửa lớp, cả hai đều mang một tâm trạng chung. Tiếng chuông trường cuối cùng cũng vang lên, học sinh mau chóng vào vị trí ghế ngồi của mình mà ổn định trật tự đợi giáo viên. Tiếng xì xào bàn tán ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần đến lúc không còn ai nói gì nữa.

"Em vào đi, cái lớp này là lớp giỏi mà tại sao ngày nào cũng có học sinh đi trễ hết vậy? Các em không có nề nếp gì hết sao, chỉ được cái đầu óc thông minh, còn lại thì chả được cái gì hết." Cô giám thị tay cầm cây thước mỏng nhỏ, vừa nhìn lớp vừa răn đe dạy dỗ.

Vĩ Thành bước vào, trên người anh mặc một chiếc áo khoác đồng phục dài tay của trường, gương mặt có chút thất thần, không được tự nhiên và còn thiếu sức sống. Chẳng nói chẳng rằng gì mà im lặng về chỗ yên vị tại ghế, Tô Chỉ Nhược và Dương Hy nhìn nhau tỏ ra không hiểu.

Cả lớp cứ như vậy mà ngồi vắt tai lên mà nghe bài ca giáo huấn của cô giám thị. Quả thật cô giáo nói cũng không sai, lớp 11a là lớp giỏi nhất trong các lớp. Học sinh ai ai cũng là người có đầu óc linh hoạt, thông minh. Nhưng có điều là hay vi phạm quy tắc của trường, lúc thì sơn móng tay, nhuộm tóc, uốn tóc, trang điểm, con trai thì đi đánh nhau gây gỗ với các lớp khác, đi học trễ rồi trèo tường. Vậy nên lớp 11a mới mang cái danh là ngoài việc học ra thì không được cái tích sự gì cả. Vì vậy nên hầu như ngày nào cô giám thị cũng hạ kiệu đến "thăm hỏi" lớp giỏi giang này.

Cả Tô Chỉ Nhược và Dương Hy cũng không hỏi gì, cả hai chỉ im lặng mà học cho qua một tiết. Tiết sau là tiết tự học nên sẽ không có giáo viên mà là lớp tự quản lý, lúc này Dương Hy mới hỏi.

"Vĩ Thành, hôm nay cậu làm gì mà đờ người ra vậy? Rồi sao lại đi trễ?"

"Không có gì!" Vĩ Thành không quay lại mà chỉ lắc nhẹ đầu.

"Cậu có còn xem tụi tớ là bạn không? Nhìn cậu như thế thì biết chắc chắn là đã có việc gì xảy ra!" Dương Hy có chút cáu gắt, cô thật tình xem Vĩ Thành là người bạn tốt vì thế cô muốn giữa họ không có bí mật hay khoảng cách gì.

Tô Chỉ Nhược thấy Dương Hy có hơi nóng tính liền dùng tay vỗ vỗ bả vai để trấn an.

Vĩ Thành im lặng một hồi thì quay đầu lại, hốc mắt của cậu đã đỏ hoen. Chóp mũi cũng ửng hồng, môi thì trắng bệt thiếu sức sống, ánh mắt bất lực nhìn trong khoản hư vô.

"Hôm qua tớ và bố đã cải nhau một trận lớn, ông ấy đã biết tớ là LGBT." Giọng nói run rẩy, có chút ngập ngừng.

"Nếu tiện, cậu có thể kể lại toàn bộ sự việc hôm qua không?" Tô Chỉ Nhược ánh mắt lo lắng, nắm lấy tay của Vĩ Thành.

"Tối hôm qua..." Vĩ Thành nhẹ nhàng kể từng từ từng chữ, thuần lại tất cả sự việc đã xảy ra cho hai người bạn của mình nghe. Trọng nói có chút ngập ngừng, buồn bã, hụt vâng và thất vọng.

"Vậy bây giờ cậu ở đâu? Hôm qua cậu đã chuyển hết đồ đi sao?" Tô Chỉ Nhược nghe xong câu chuyện cũng bàng hoàng không kém, khi nãy Vĩ Thành có cho xem vài vết thương trên tay. Cô nhìn thấy mà không khỏi xót xa, cậu còn trẻ như vậy mà đã bị chính người ba ruột của mình miệt thị về giới tính.

"Tớ về chung cư cũ sống, trước kia nhà tớ từng ở chung cư nên bây giờ tớ về đó ở." Vĩ Thành cười gượng, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai cô bạn mình mà anh cản thấy rất có lỗi, lí ra anh không nên bày ra vẻ mệt mỏi đó.

Vĩ Thành nở nụ cười gượng, tỏ ra rằng bản thân không sao, rất ổn để họ khỏi lo lắng.

"Cậu nếu có cần gì giúp đỡ thì hãy nói tớ, vậy còn chuyện cậu phẫu thuật chuyển giới thì sao? Bố cậu đã biết thì liệu ông ấy có ngăn cản nữa không?" Tô Chỉ Nhược

"Tớ vẫn giữ nguyên quyết định của mình, ông ấy không thể can thiệt vào tương lai của mình. Chỉ có điều bây giờ sẽ không có tiền để phẫu thuật, mẹ tớ đã bị bố tịch thu tài khoản còn tớ thì chỉ có chút tiền lẻ vặt vãnh, vốn không ăn nhằm gì." Vĩ Thành đáp

"Cậu yên tâm đi, chuyện tiền bạc bọn tớ sẽ giúp cậu. Nhưng cậu chưa đủ tuổi để chuyển giới, phải đợi một năm nữa." Tô Chỉ Nhược nói.

Pháp luật chỉ cho phép người đủ mười tám tuổi thì mới có thể làm phẫu thuật, vì dưới mười tám tuổi vẫn chưa đủ để chịu trách nhiệm hình sự, và chịu trách nhiệm cho bản thân.

"Tớ biết, không chuyển giới hoàn toàn được. Tớ có thể để tóc dài, mặc váy, độn ngực để trở thành một cô gái giả mạo. Tớ sẽ dùng hormone một thời gian và thực hiện tư vấn tâm lý. " Vĩ Thành dường như đã rất quyết tâm, ánh mắt kiên định lộ rõ lên trên gương mặt điển trai đấy.

Theo luật pháp thì mười sáu tuổi đã có thể sử dụng hormone và theo đó phải điều trị tâm lý một thời gian, mục đích này là để kiểm nghiệm xem bản thân có thực sự muốn trở thành một người khác hay không.

"Tại sao chú ấy lại làm như thế cơ chứ? Cậu là đứa con duy nhất, là người con trai ông ấy tự hào nhất mà?" Dương Hy nãy giờ không nói lời nào, bây giờ mở miệng ra thì lại bật khóc nức nở.

"Không sao, cậu đừng khóc thương tâm như thế. Tớ còn chưa khóc thì cậu khóc cái gì?" Vĩ Thành mỉm cười, ánh mắt có chút rưng rưng. Quả thật cậu đã cố nén đi tâm trạng để không bật khóc, nhưng khi thấy Dương Hy khóc nức nở như vậy làm cậu cũng lung lay theo.

"Cậu nín đi, đừng khóc nữa." Tô Chỉ Nhược vuốt nhẹ lưng của Dương Hy mà an ủi.

Vĩ Thành là người đang được an ủi, nà bây giờ đã đổi thành Dương Hy là người được dỗ dành. Cả ba người cứ như vậy mà tâm sự, nói chuyện trấn an lẫn nhau. Mỗi người mang một cảm xúc, một suy nghĩ riêng. Chỉ duy nhất có điểm chung là họ đều yêu thương lẫn nhau, và chân thành muốn giúp đỡ cho nhau.

___

Tối đó Tô Chỉ Nhược quay về nhà với đôi mắt sưng vù lên, dì Phương thấy vậy liền lo lắng.

An ủi cô một chút thì Tô Chỉ Nhược cũng nín khóc, ngoan ngoãn tắm rửa rồi ăn cơm. Có lẽ khóc nhiều nên cũng đói bụng theo, cô ăn khá nhiều cơm. Ăn cơm xong Tô Chỉ Nhược còn ăn cả bánh ngọt mà dì Phương vừa mua. Ăn uống no nê thì cô nhớ đến Hoắc Tử Sâm, cả tuần nay cô cũng không gọi cho anh. Anh cũng không nhắn tin gì cho cô cả, Hoắc Tử Sâm có nói sẽ nán ở lại nữa tháng nữa mới về. Cô nghe vậy cũng khá buồn, thật sự rất nhớ anh. Đã hơn một tháng cô không gặp Tử Sâm, tính toán một chút thì còn khoảng hơn một tuần thì anh mới quay về.

Sao mà thời gian trôi qua lâu như thế cơ chứ? Đợi mòn cả cổ, ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại mong ngóng tin anh. Thỉnh thoảng cô lại lượn lờ sang phòng của Hoắc Tử Sâm mà ngắm nghía nhìn xung quanh một chút, anh đi đã lâu nhưng mỗi khi vào đây vẫn cảm giác được chút gì đó hơi ấm quen thuộc của người đàn ông này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện