Sau khi tan học, Tô Chỉ Nhược cùng đám Dương Hy và Vĩ Thành lang thang hết cả trường. Đi qua khu vực sân bóng rổ, nhìn các nữ sinh đang mặc trang phục cổ động, họ hò hét cổ vũ cho đội của mình. Sân bóng rổ vô cùng nào nhiệt, cuộc thi nhỏ được tổ chức ở ngoài trời.

Hiện tại đã tan học nên học sinh ra về khá đông, nếu như thường lệ thì giờ này thì học sinh đang nháo nhào chen nhau ở cổng trường đi về. Nhưng cuộc thi này có sự tham gia của Đình Xuyên, nam sinh được chào đón nhất trường. Vì thế họ tập trung khá đông, hầu hết là cổ vũ cho Đình Xuyên.

Đình Xuyên gần như là đúng chuẩn con nhà người ta, vừa có ngoại hình vừa học giỏi và còn biết chơi thể thao. Dáng người cao ráo, mặc bộ đồ thể thao của bóng rỗ. Nhìn vào vô cùng đẹp trai và năng động.

Tô Chỉ Nhược thật ra cũng không muốn đến đây, cô từng xem qua nhiều cuộc thi bóng rổ cùng bố khi ở nhà. Nhưng không có mấy hứng thú, vì cô chả hiểu gì về môn thể thao này. Chỉ đơn giản biết rằng bóng lọt vào rổ thì đội kia sẽ ăn được điểm. Vì Vĩ Thành mê trai đẹp nên cứ lôi kéo cô đi theo, Dương Hy cũng mê trai không kém. Sân bóng rổ là nơi hội tụ nhiều nam sinh có chiều cao chuẩn, vóc dáng đẹp lẫn ngoại hình cũng không chê vào đâu được.

Hiếm khi có cuộc thi bóng rổ này, vì thế Dương Hy và Vĩ Thành mới nằng nặc kéo Tô Chỉ Nhược đi, bảo rằng sẽ cho cô nhìn thấy" mỹ cảnh nơi thiên đường."

Đến nơi thì Tô Chỉ Nhược cũng biết "mỹ cảnh nơi thiên đường" trong ý của hai người bạn mình là gì.

Là hội tụ nhiều nam sinh, nữ sinh có nhan sắc. Nữ sinh có nhan sắc lẫn vóc dáng cao sẽ được tuyển chọn làm đội cổ vũ, còn nam sinh thì sẽ ra sân chơi bóng. Không khí hò hét vô cùng nào nhiệt, Tô Chỉ Nhược nhìn hai người bạn của mình háo hức cười đùa nhiều như thế cũng làm cô phải vui lây.

Cô đã báo trước với Hoắc Tử Sâm một tiếng, sẽ về trễ nên không cần anh đến đón.

Một trận bóng rổ sẽ diễn ra tròng vòng 40 phút, mỗi hiệp là 10 phút. Bây giờ là thời gian nghĩ ngơi 2 phút của các đội, họ nhanh chóng cùng nhau bàn chiến thuật mới sau đó đập tay củng cố tinh thần cho nhau. Tô Chỉ Nhược ngồi ở ghế nhìn ra, cô cũng không hiểu gì. Lúc một nam sinh bị phạt vì vi phạm, cô cũng không hiểu rõ lắm lí do vì sao. Nhìn hai người bạn mình ngồi bày ra nhiều sắc thái trên gương mặt, có lúc cười phá lên hào hứng, có lúc thì tỏ ra buồn bã.

Đình Xuyên ở dưới sân, khi nãy đã nhìn thấy bóng dáng của Tô Chỉ Nhược. Dường như được tiếp thêm sức mạnh, Đình Xuyên chơi sung sức hơi tích cực cho từng quả bóng vào rổ, liên tục ghi bàn thắng cho đội, tiếng hòa reo theo đó mà cũng nhiều hơn.

Tô Chỉ Nhược vốn chẳng biết rằng vì xuất hiện của bản thân mà đội của Đình Xuyên đã ghi bàn liên tục, lội từ vòng thua thành thắng, thành công lật ván bài. Cô ung dung đung đưa chân, mắt nhìn xung quanh, sau đó thì ăn kẹo.

Trận bóng cuối cùng cũng kết thúc, phần thắng nghiên về đội của Đình Xuyên, học sinh cũng thưa dần. Tô Chỉ Nhược cùng đám Dương Hy đi khỏi sân bóng rổ, đang đi thì Dương Hy đưa chai nước trên tay của mình cho Tô Chỉ Nhược, sau đó kéo Vĩ Thành đi về mấy tuốt.

"Tớ và Vĩ Thành về trước nha!" Câu nói kèm theo nụ cười, nhưng nụ cười này có vẻ nguy hiểm và mờ ám.

Lúc này Đình Xuyên từ đằng sau vỗ nhẹ vai Chỉ Nhược.

"Chỉ Nhược!"

"Anh Đình Xuyên?" cô quay đầu nhìn anh.

Đình Xuyên có lẽ vừa chơi xong nên nhìn bộ dạng có hơi nhếch nhác một chút, áo thấm mồ hôi, trên trán còn li ti vài giọt. Mặt anh có hơi đỏ, nụ cười rạng rỡ đứng trước mặt cô.

"Em thấy anh chơi bóng thế nào?" Đình Xuyên hỏi.

"À... anh chơi rất tốt, rất giỏi!!!" Cô lưỡng lự một chút thì đáp.

Thật ra cô cũng chẳng biết, Tô Chỉ Nhược vốn chẳng chú ý gì đến trận bóng rổ khi nãy. Mỗi lần ghi bàn thì người phụ trách dẫn MC cho trận đấu sẽ hô tên lên, cô cũng nghe được tên của Đình Xuyên, nghe gọi nhiều thì chắc có lẽ là chơi giỏi lắm. Chơi bóng rổ nên các thành viên trên sân ai nấy đều di chuyển rất nhanh, vừa nhìn thấy ở bên này thì thoắt một cái đã đứng ở bên kia. Cô chẳng thể nhìn theo kịp vì thế mới ấp úng khen ngợi.

"Vậy sao? Cảm ơn em!" Đình Xuyên nghe vậy mà cười.

Tô Chỉ Nhược nhìn chai nước trên tay mình vẫn còn mới, chưa bốc tem nên cô đã đưa nó cho Đình Xuyên.

"Anh uống đi."

Đình Xuyên thấy vậy liền vui sướng lên, khi nãy kết thúc trận đấu đã có rất nhiều nữ sinh đi đến đưa nước cho anh. Đình Xuyên chỉ lịch sự nhận lấy, ánh mắt của cậu liên tục tìm kiếm bóng dáng của Tô Chỉ Nhược. Thấy cô dần rời khỏi anh liền vội vàng rượt theo. May mà cô vẫn chưa về, vẫn kịp.

"Cảm ơn em!"

"Tiểu nha đầu!" Giọng nói trầm bổng, ấm áp vang lên từ đằng sau.

Tô Chỉ Nhược nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội quay đầu nhìn, là Hoắc Tử Sâm.

Anh đứng ở xa, dáng người cao ráo. Thân mặc một chiếc vest sang trọng, quần áo gọn gàng, sạch sẽ. Anh đứng đó cất lên giọng nói ấm áp truyền cảm, gương mặt hoàn hảo với từng tỉ lệ nhỏ. Anh không nở nụ cười nhưng vẫn toát ra được vẻ đẹp khiến người khác mê mẫn.

Toàn thân Hoắc Tử Sâm như toát ra một vẻ quyền quý vốn có, sự sang trọng, lịch thiệp, một quý ông đúng chuẩn của biết bao phụ nữ hiện nay thì Hoắc Tử Sâm đều có đủ. Vừa có tiền, có tài và có cả nhan sắc lẫn địa vị. Nhiều phụ nữ cũng ham muốn đến gần nhưng chẳng thể vì Hoắc Tử Sâm đã nổi tiếng với lời đồn rằng "cấm dục".

Bao cánh hồng xinh đẹp muốn đến nhưng luôn bị Hoắc Tử Sâm đẩy ra, phũ không thương tiếc.

Ánh nắng chiếu vào, càng làm cho vẻ đẹp đó thêm sự huyền bí. Như một ánh sáng chói lóa tỏa ra khiến người ta không thể chạm vào, không thể với tới. Tô Chỉ Nhược nhìn anh mà có chút thất thần.

Cô biết người đàn ông này đẹp trai, nhưng vào lúc này thì thật sự quá mức đẹp đi. Cô đờ đẫn người ra, ánh mắt say mê dán vào Hoắc Tử Sâm.

Miệng bất giác thốt lên một câu nhỏ mà chỉ bản thân mới có thể nghe được."Thật Đẹp!"

"Xem bóng xong rồi sao?" Hoắc Tử Sâm đi đến, điềm đạm hỏi. Ánh mắt cũng không quên liếc nhìn qua Đình Xuyên, thầm đánh giá một lượt.

"Vâng, không phải cháu bảo cháu tự về sao? Sao chú còn đến?" Cô hỏi vậy thôi nhưng thật ra rất vui mừng.

"Không yên tâm, nên mới đến đón cháu." Hoắc Tử Sâm cười rồi sau đó đưa tay xoa nhẹ đầu Chỉ Nhược, tay từ từ tuột xuống vuốt nhẹ cái má bánh bao của cô. Hành động này chính là đang cố ý cho Đình Xuyên thấy.

Đình Xuyên nhìn cảnh này mà liền có chút không vui, lòng hơi khó chịu.

Đình Xuyên: "Chỉ Nhược, đây là...?"

"À đây là chú của em, Hoắc Tử Sâm." Tô Chỉ Nhược giới thiệu.

Mỗi lần giới thiệu quả thật cô cũng không biết nói làm sao.

Bạn của bố em? Em trai kết nghĩa của bố em?

Đều không được, vì thế cô mới chọn gọi chú.

"Đây là Đình Xuyên, học trưởng của trường. Cậu ấy học rất giỏi ạ!" Tô Chỉ Nhược cũng không quên giới thiệu Đình Xuyên cho Hoắc Tử Sâm biết.

"Chào cậu!" Hoắc Tử Sâm bước lên một bước đưa tay ra.

Đình Xuyên cũng hiểu ý liền bắt tay lại.

"Chào Hoắc Tổng." Đình Xuyên biết đến Hoắc Tử Sâm, ở nhà anh hay nghe bố nói chuyện công việc và có nhắc tới cái tên Hoắc Tử Sâm.

Biết được anh là một tổng giám đốc lớn tại một công ty thời trang nổi tiếng, chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà đã nắm trong tay một khối tàn sản lớn với một gia tộc vững mạnh đằng sau.

Hai người đàn ông bắt tay nhau, lúc này bỗng dưng siết chặt lại, nhưng không quá rõ. Sau đó cũng nhanh chóng rời ra, Tô Chỉ Nhược chỉ nhìn nhưng cũng không nhận ra.

Hoắc Tử Sâm bấy giờ nắm lấy tay cô mà nói.

Đình Xuyên đứng nhìn, không hiểu sao anh cản nhận được hai người này có mối quan hệ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Ánh mắt của Hoắc Tử Sâm dành cho Tô Chỉ Nhược rất khác, lẫn hành động đó.

Một cái chạm má nhưng rất tự nhiên, không hề ngượng ngùng mà Tô Chỉ Nhược cũng không hề bài xích hành động đó. Cô thậm chí còn có vẻ vui vẻ, để Hoắc Tử Sâm muốn làm gì làm.

Cái nắm tay kia cũng thật gần gũi, không giống hành như những người chú cháu với nhau.

Họ tuy chẳng nói gì với nhau nhưng Đình Xuyên vẫn chẳng thể xen chân vào được, quả thật cản thấy rất khó chịu. Nhìn bóng lưng của hai người họ đi cùng nhau, thầm cảm thấy rất hợp đôi. Nhưng bản thân anh chẳng muốn công nhận điều này chút nào, nhưng vì nó là sự thật nên cũng chẳng thể chối cải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện