Cô bấy giờ mới chợt nhớ ra liền chạy nhanh vào phòng bố mẹ mình mà tìm họ nói chuyện.
"Sao thế con, giờ này còn tìm bố mẹ có việc gì sao? Nếu không gấp thì mai hẳn nói, đi ngủ đi trễ rồi!" Mẹ Tô nói.
"Không ạ, gấp lắm. Con muốn ở lại đây học tập, bố mẹ cho con ở lại đây được không?"
"Không được, Chỉ Nhược con đã ở đây suốt một năm trời rồi, con không muốn ở cạnh bố mẹ sao?" Ông Tô đáp.
"Con cảm thấy học tập ở đây rất tốt, con chỉ còn một năm học cao trung nữa thôi. Con sẽ thường xuyên đến thăm bố mẹ, có được không?" Cô ra sức thuyết phục.
Hai ông bà Tô nhìn con mình với dáng vẻ thành khẩn, chân thành thế kia cũng buộc phải đồng ý. Chỉ vì có mỗi một đứa con gái nên ông bà mới dành hết niềm yêu thương hy vọng cho cô, và không muốn cô phải buồn bã. Vì lần trước đã không tham gia được cuộc thi MS nên hẳn cô sẽ rất buồn. Để cô ở lại đây cũng tốt, một hồi sau ông bà cũng đồng ý.
Sau khi Tô Chỉ Nhược về phòng thì bà Tô mới quay ra nói chuyện với chồng mình.
"Anh thấy con bé hơi lạ không?"
"Em cũng thấy vậy sao? Con bé rất ít khi xin xỏ vợ chồng mình việc gì, lần này lại muốn ở lại đây... là vì Tử Sâm sao?"
"Anh nhắc Tử Sâm em mới nhớ, ở đây được vài ngày thì em thấy Tử Sâm có thái độ rất khác với con gái của mình. Cậu ta rất cưng chiều, quan tâm Chỉ Nhược, đôi khi có những hành động thân thiết." Bà Tô ngẫm nghĩ mà nhớ lại.
Có những lúc thấy Hoắc Tử Sâm cùng con gái mình đùa giỡn, sau đó anh còn nựng má của cô nữa, thật quá kì lạ.
"Anh có thấy, quen biết Tử Sâm đã lâu. Cậu ấy bề ngoài lạnh lùng ảm đạm nhìn rất khó gần, mấy năm trước khi Tử Sâm gặp Chỉ Nhược cậu ta còn có nhiều hành động né tránh chạy trốn Chỉ Nhược, nhưng bây giờ thì lại chạy theo con bé... không phải là cậu ta...?" Ông Tô cười cười mờ ám nhìn vợ mình.
"Cái lão già thối này, ông đừng có mà gán ghép tùy ý. Chỉ Nhược còn đi học, còn nhỏ. Cậu ấy thì đã đi làm, suy nghĩ lẫn tính cách quá khép kín, trên thương trường cậu ta ranh ma sói già cỡ nào, nếu giao con bé cho Tử Sâm, tôi sợ con bé sẽ thiệt thòi mất." Bà Tô đáp.
"Ôi chao vợ ơi, em cứ lo đâu xa. Chẳng phải con bé còn vợ chồng mình sao, gia tài đó của vợ chồng mình làm nên con bé nó ăn cả đời cũng chưa chắc hết!"
_____
Thấm thoát vài tháng hè cũng trôi qua, ngày nhập học cũng cận kề. Ba người Vĩ Thành, Dương Hy cùng Tô Chỉ Nhược hôm nay quyết định sẽ ăn uống no say một bữa đã đời trước khi vào học. Ai ai cũng biết năm lớp 12 là năm học đáng sợ nhất trong các cấp học, áp lực thi đại học đè nén lên đôi vai của họ, áp lực từ xã hội, từ gia đình, thầy cô, bạn bè, họ phải không ngừng cố gắng nổ lực để vương lên rồi đạt con điểm thật cao, chen chúc ranh đua đến từng dấu phẩy của con điểm. Quả thật rất khốc liệt, chương trình học cũng rất nhiều.
Vì vậy vào năm học chắc chắn sẽ không có quá nhiều cơ hội đi chơi như những năm trước, nên bây giờ phải chơi một bữa cho thật đã.
Cả ba người họ sẽ dành ra một ngày để đi chơi, đầu tiên là đi khu giải trí, đi ăn uống ở những hàng quán nhỏ đến những quán ăn nổi tiếng với ẩm thực phong phú đa dạng, sau đó lại duy chuyển địa điểm đến công viên nước lớn nhất ở Thượng Hải, chơi miệt mài đến mãi sẫm tối...
"Mệt thật đấy, tớ đi đến mỏi rã luôn cái chân!" Vĩ Thành vừa xoa bóp chân vừa nói.
Cả ba người vừa mới xuống trạm xe buýt, đang ngồi đợi chuyến xe tiếp theo để duy chuyển đến địa điểm cuối cùng.
"Tớ cũng vậy, nhìn xem tay của tớ này... như gãy ra làm hai!" Dương Hy mệt mỏi đưa cái tay lắc qua lắc lại.
"Haha, các cậu đừng than nữa. Than thở sẽ không bớt đau được đâu, xe buýt tới rồi tụi mình đi ăn uống thôi, nào để tớ dìu hai cậu!" Tô Chỉ Nhược đứng lên, vì cô ngồi ở giữa Vĩ Thành và Dương Hy nên khi diều họ cô cũng dìu mỗi người một tay.
Quán ăn "Nổi Bật"
"Chú ơi, cho bọn cháu như cũ nhé!" Cả ba ngồi vào bàn của mình sau đó Dương Hy liền đưa tay lên vẩy vẩy kêu chủ tiệm.
Chủ tiệm nghe xong liền đáp.
"Được được, có ngay đây!"
Không để họ đợi quá lâu, một chốc sau thì những món ăn bắt mắt cũng được đem ra. Quán ăn Nổi Bật này chủ yếu bán các loại đồ nướng và xiên nướng, với công thức làm nước sốt cùng với cách tẩm gia vị đặc biệt nên rất thu hút khách hàng, đặc biệt là những bạn trẻ, họ có xu hướng ăn những món ăn đậm đà mùi vị, chua cay mặn ngọt đầy đủ, rất kích thích vị giác.
Vì là khách quen của cửa tiệm nên khi vừa vào quán là chủ quán liền nhận ra, niềm nở chào hỏi đón tiếp. Món ăn khoái khẩu của ba người họ cũng được chủ quán nhớ kĩ như in.
"Vẫn là hương vị cũ, dường như ngon hơn lần trước đấy!" Dương Hy ăn một miếng thịt nướng liền khen ngợi.
"Tay nghề khá lên rồi đó chú ơi!" Dương Hy hô to để chủ quán nghe.
Khoản cách không xa mấy, ông chủ nghe vậy liền bật cười vui vẻ đáp lại.
"Ngon thì ăn nhiều vào, uống tí rượu mới đúng chuẩn!"
Ba người họ nghe vậy liền lập tức nhìn nhau, trước giờ chưa ai dám uống nhiều cả vì còn là học sinh, nhưng hôm nay sẽ quyết chơi tới bến một hôm. Vĩ Thành nhìn hai người bạn của mình gật gật nhẹ đầu cùng nhau xem như sự thống nhất rồi liền đáp lại chủ quán.
"Chú ơi, đem rượu ra cho cháu!"
Tô Chỉ Nhược nhìn món thịt nướng trên vĩ đang toả hương thơm ra liền trố mắt thèm thuồng, trước kia khi ở nước ngoài cô không được ăn nhưng thứ này, à mà không phải không được ăn mà là không có để ăn. Khẩu vị ở nước ngoài họ ăn khá nhạt, không đậm đà gì mấy.
Nhưng khi về đây cô cùng đi chơi với Dương Hy và Vĩ Thành thì liền được hai người bạn này dắt đi ăn đủ món, quả thật hương vị khác biệt, rất ngon, rất vừa miệng, bây giờ cô cũng là một người nghiện đồ nướng mất rồi.
Rượu được đem ra, ban đầu ai cũng nhìn nhau e ngại, đùn đẩy mời nhau uống trước. Nhưng lát sau thì không như thế nữa, quả thật ăn đồ nướng mà uống rượu thì rất hợp, rất ngon. Càng uống càng thèm ăn, cả ba người không biết đã ngồi đó được bao lâu nhưng chai rượu cũng những que xiên nướng, nhưng chiếc đĩa đựng thịt nướng đều đã chất thành hàng.
Khách hàng đi vào rồi đi ra, chủ quán đã tiễn biết bao nhiêu hành khách nhưng cả ba cô cậu vẫn chai lì cắm cọc tại vị trí đó, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện cười ha hả, có vẻ như đã ngấm say.
Rượu ở đây bán không phải rượu có nồng độ cồn mạnh, dạng rượu trái cây để dễ uống còn nồng độ cồn cũng tương đối chứ không phải cao đến mức uống vài ba li sẽ say. Ông chủ nhìn ba đứa nhóc kia thì thầm lắc đầu, chắc là đã say hết rồi.
"Sao thế con, giờ này còn tìm bố mẹ có việc gì sao? Nếu không gấp thì mai hẳn nói, đi ngủ đi trễ rồi!" Mẹ Tô nói.
"Không ạ, gấp lắm. Con muốn ở lại đây học tập, bố mẹ cho con ở lại đây được không?"
"Không được, Chỉ Nhược con đã ở đây suốt một năm trời rồi, con không muốn ở cạnh bố mẹ sao?" Ông Tô đáp.
"Con cảm thấy học tập ở đây rất tốt, con chỉ còn một năm học cao trung nữa thôi. Con sẽ thường xuyên đến thăm bố mẹ, có được không?" Cô ra sức thuyết phục.
Hai ông bà Tô nhìn con mình với dáng vẻ thành khẩn, chân thành thế kia cũng buộc phải đồng ý. Chỉ vì có mỗi một đứa con gái nên ông bà mới dành hết niềm yêu thương hy vọng cho cô, và không muốn cô phải buồn bã. Vì lần trước đã không tham gia được cuộc thi MS nên hẳn cô sẽ rất buồn. Để cô ở lại đây cũng tốt, một hồi sau ông bà cũng đồng ý.
Sau khi Tô Chỉ Nhược về phòng thì bà Tô mới quay ra nói chuyện với chồng mình.
"Anh thấy con bé hơi lạ không?"
"Em cũng thấy vậy sao? Con bé rất ít khi xin xỏ vợ chồng mình việc gì, lần này lại muốn ở lại đây... là vì Tử Sâm sao?"
"Anh nhắc Tử Sâm em mới nhớ, ở đây được vài ngày thì em thấy Tử Sâm có thái độ rất khác với con gái của mình. Cậu ta rất cưng chiều, quan tâm Chỉ Nhược, đôi khi có những hành động thân thiết." Bà Tô ngẫm nghĩ mà nhớ lại.
Có những lúc thấy Hoắc Tử Sâm cùng con gái mình đùa giỡn, sau đó anh còn nựng má của cô nữa, thật quá kì lạ.
"Anh có thấy, quen biết Tử Sâm đã lâu. Cậu ấy bề ngoài lạnh lùng ảm đạm nhìn rất khó gần, mấy năm trước khi Tử Sâm gặp Chỉ Nhược cậu ta còn có nhiều hành động né tránh chạy trốn Chỉ Nhược, nhưng bây giờ thì lại chạy theo con bé... không phải là cậu ta...?" Ông Tô cười cười mờ ám nhìn vợ mình.
"Cái lão già thối này, ông đừng có mà gán ghép tùy ý. Chỉ Nhược còn đi học, còn nhỏ. Cậu ấy thì đã đi làm, suy nghĩ lẫn tính cách quá khép kín, trên thương trường cậu ta ranh ma sói già cỡ nào, nếu giao con bé cho Tử Sâm, tôi sợ con bé sẽ thiệt thòi mất." Bà Tô đáp.
"Ôi chao vợ ơi, em cứ lo đâu xa. Chẳng phải con bé còn vợ chồng mình sao, gia tài đó của vợ chồng mình làm nên con bé nó ăn cả đời cũng chưa chắc hết!"
_____
Thấm thoát vài tháng hè cũng trôi qua, ngày nhập học cũng cận kề. Ba người Vĩ Thành, Dương Hy cùng Tô Chỉ Nhược hôm nay quyết định sẽ ăn uống no say một bữa đã đời trước khi vào học. Ai ai cũng biết năm lớp 12 là năm học đáng sợ nhất trong các cấp học, áp lực thi đại học đè nén lên đôi vai của họ, áp lực từ xã hội, từ gia đình, thầy cô, bạn bè, họ phải không ngừng cố gắng nổ lực để vương lên rồi đạt con điểm thật cao, chen chúc ranh đua đến từng dấu phẩy của con điểm. Quả thật rất khốc liệt, chương trình học cũng rất nhiều.
Vì vậy vào năm học chắc chắn sẽ không có quá nhiều cơ hội đi chơi như những năm trước, nên bây giờ phải chơi một bữa cho thật đã.
Cả ba người họ sẽ dành ra một ngày để đi chơi, đầu tiên là đi khu giải trí, đi ăn uống ở những hàng quán nhỏ đến những quán ăn nổi tiếng với ẩm thực phong phú đa dạng, sau đó lại duy chuyển địa điểm đến công viên nước lớn nhất ở Thượng Hải, chơi miệt mài đến mãi sẫm tối...
"Mệt thật đấy, tớ đi đến mỏi rã luôn cái chân!" Vĩ Thành vừa xoa bóp chân vừa nói.
Cả ba người vừa mới xuống trạm xe buýt, đang ngồi đợi chuyến xe tiếp theo để duy chuyển đến địa điểm cuối cùng.
"Tớ cũng vậy, nhìn xem tay của tớ này... như gãy ra làm hai!" Dương Hy mệt mỏi đưa cái tay lắc qua lắc lại.
"Haha, các cậu đừng than nữa. Than thở sẽ không bớt đau được đâu, xe buýt tới rồi tụi mình đi ăn uống thôi, nào để tớ dìu hai cậu!" Tô Chỉ Nhược đứng lên, vì cô ngồi ở giữa Vĩ Thành và Dương Hy nên khi diều họ cô cũng dìu mỗi người một tay.
Quán ăn "Nổi Bật"
"Chú ơi, cho bọn cháu như cũ nhé!" Cả ba ngồi vào bàn của mình sau đó Dương Hy liền đưa tay lên vẩy vẩy kêu chủ tiệm.
Chủ tiệm nghe xong liền đáp.
"Được được, có ngay đây!"
Không để họ đợi quá lâu, một chốc sau thì những món ăn bắt mắt cũng được đem ra. Quán ăn Nổi Bật này chủ yếu bán các loại đồ nướng và xiên nướng, với công thức làm nước sốt cùng với cách tẩm gia vị đặc biệt nên rất thu hút khách hàng, đặc biệt là những bạn trẻ, họ có xu hướng ăn những món ăn đậm đà mùi vị, chua cay mặn ngọt đầy đủ, rất kích thích vị giác.
Vì là khách quen của cửa tiệm nên khi vừa vào quán là chủ quán liền nhận ra, niềm nở chào hỏi đón tiếp. Món ăn khoái khẩu của ba người họ cũng được chủ quán nhớ kĩ như in.
"Vẫn là hương vị cũ, dường như ngon hơn lần trước đấy!" Dương Hy ăn một miếng thịt nướng liền khen ngợi.
"Tay nghề khá lên rồi đó chú ơi!" Dương Hy hô to để chủ quán nghe.
Khoản cách không xa mấy, ông chủ nghe vậy liền bật cười vui vẻ đáp lại.
"Ngon thì ăn nhiều vào, uống tí rượu mới đúng chuẩn!"
Ba người họ nghe vậy liền lập tức nhìn nhau, trước giờ chưa ai dám uống nhiều cả vì còn là học sinh, nhưng hôm nay sẽ quyết chơi tới bến một hôm. Vĩ Thành nhìn hai người bạn của mình gật gật nhẹ đầu cùng nhau xem như sự thống nhất rồi liền đáp lại chủ quán.
"Chú ơi, đem rượu ra cho cháu!"
Tô Chỉ Nhược nhìn món thịt nướng trên vĩ đang toả hương thơm ra liền trố mắt thèm thuồng, trước kia khi ở nước ngoài cô không được ăn nhưng thứ này, à mà không phải không được ăn mà là không có để ăn. Khẩu vị ở nước ngoài họ ăn khá nhạt, không đậm đà gì mấy.
Nhưng khi về đây cô cùng đi chơi với Dương Hy và Vĩ Thành thì liền được hai người bạn này dắt đi ăn đủ món, quả thật hương vị khác biệt, rất ngon, rất vừa miệng, bây giờ cô cũng là một người nghiện đồ nướng mất rồi.
Rượu được đem ra, ban đầu ai cũng nhìn nhau e ngại, đùn đẩy mời nhau uống trước. Nhưng lát sau thì không như thế nữa, quả thật ăn đồ nướng mà uống rượu thì rất hợp, rất ngon. Càng uống càng thèm ăn, cả ba người không biết đã ngồi đó được bao lâu nhưng chai rượu cũng những que xiên nướng, nhưng chiếc đĩa đựng thịt nướng đều đã chất thành hàng.
Khách hàng đi vào rồi đi ra, chủ quán đã tiễn biết bao nhiêu hành khách nhưng cả ba cô cậu vẫn chai lì cắm cọc tại vị trí đó, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện cười ha hả, có vẻ như đã ngấm say.
Rượu ở đây bán không phải rượu có nồng độ cồn mạnh, dạng rượu trái cây để dễ uống còn nồng độ cồn cũng tương đối chứ không phải cao đến mức uống vài ba li sẽ say. Ông chủ nhìn ba đứa nhóc kia thì thầm lắc đầu, chắc là đã say hết rồi.
Danh sách chương