"Đúng vậy thưa tiên sinh, là một buổi tiệc nhỏ. Cô gái ấy đã đợi ở đây khá lâu, hình như bạn của cô ấy không đến. Có điều vị khách đó đã bao trọn nhà hàng nên hôm nay không thể đón tiếp tiên sinh được!" Nhân viên mỉm cười đáp lại.
...
Trên đường đi về Hoắc Tử Sâm anh cứ mãi suy nghĩ thẩn thờ. Là Chỉ Nhược sao? Buổi tiệc hôm nay là Chỉ Nhược đã tổ chức cho mình sao? "Vậy mà mình lại... chết tiệc!" Hoắc Tử Sâm dừng xe bên lề đường, anh tự cảm thấy khó chịu với bản thân mình. Tay siết chặt lên vô lăng, nghĩ đến việc Chỉ Nhược đã đợi ở đó trong suốt thời gian dài, vậy mà mình... càng nghĩ càng đáng trách vì đã thất hứa với cô.
Anh không biết đấy là một một lễ tỏ tình, chỉ biết rằng Chỉ Nhược đã vì bữa tiệc đó mà tốn rất nhiều thời gian, còn đợi mình hàng giờ đồng hồ.
Hôm nay vốn dĩ anh sẽ như hẹn mà đi đến nhà hàng Luxuriant gặp Chỉ Nhược, nhưng vì Diệp Tinh Húc đã chặn anh lại, còn bảo là tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho Kiều Oanh. Nếu hôm nay Diệp Tinh Húc không nhắc thì anh cũng chẳng nhớ nổi hôm nay là sinh nhật của cô ấy.
Định rằng sẽ chỉ ở lại một chút rồi rời đi nhưng vì Kiều Oanh cùng Diệp Tinh Húc đang hăng say nói chuyện, anh không thể cắt ngang mà rời đi. Ngồi nán lại lâu nên cuối cùng mới hủy hẹn.
Anh không rõ rằng bản thân đang bị cái gì, anh chỉ không muốn Tô Chỉ Nhược đợi mình quá lâu, anh không muốn bản thân thất hẹn, càng không muốn để cô buồn. Nhưng tất cả anh đều không làm được, không những không làm được mà còn đi ngược lại với những gì mình muốn.
Lúc về đến nhà hỏi dì Phương đã biết cô về nhà từ sớm và đã đi ngủ rồi.
Đứng trước cửa phòng cô một hồi lâu thì Tử Sâm quyết định không vào nữa.
_____
Sáng hôm sau...
"Cậu nhìn xem, Chỉ Nhược cậu ấy có ổn không?" Dương Hy xuống ngồi chung bàn với Vĩ Thành, cả hai lén lút xì xào to nhỏ.
"Không biết, buổi lễ tỏ tình không thành công nhưng sao sáng giờ cậu ta ung dung quá vậy?" Vĩ Thành lắc đầu đáp.
Từ sáng sớm cho đến bây giờ cả Vĩ Thành và Dương Hy đều không dám nhắc đến chuyện tối qua vì sợ Chỉ Nhược nhớ lại sẽ buồn. Nhưng càng kì lạ rằng Chỉ Nhược rất bình thường, dường như là chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu như Chỉ Nhược tỏ ra buồn bã thì Dương Hy và Vĩ Thành còn có cái để an ủi, nhưng đằng này biểu hiện của Chỉ Nhược quá đỗi bình thường vì thế nên hai người bạn này mới hoang mang lo lắng hơn.
"Có khi nào buồn quá hoá vui không?" Dương Hy chống cằm nhìn nói vu vơ.
“Tớ đều nghe thấy hết đấy, đừng rì rầm sau lưng tớ. Nói gì mà lộ liễu quá vậy!” Chỉ Nhược cô vẫn ngồi quay lưng lại, vừa làm bài tập vừa nói.
Từ nãy đến giờ toàn bộ những gì Vĩ Thành và Dương Hy nói chuyện cô đều nghe được, thật khâm phục hai người bạn này. Đã cố tình nói thì thầm to nhỏ nhưng lại không có tâm chút nào, âm thanh to như thế, làm sao mà đi nói xấu người khác được đây. Nếu có đi nói xấu thì sợ rằng chưa nói được đôi câu thì người ta đã quay lại dằn mặt.
Vĩ Thành và Dương Hy thấy mình bị bại lộ mà chỉ biết cười cười, hai người họ cũng không nghĩ rằng với âm lượng giọng nói như thế mà Chỉ Nhược vẫn nghe được.
“Cậu ổn thật à?” Dương Hy bây giờ mới hỏi thẳng mặt.
“Thật ra thì tớ ban đầu cũng không được ổn cho lắm nhưng mà không sao, tớ đã suy nghĩ thoáng hơn. Dù sao cũng không có gì to tát cả, chú ấy không biết rằng bữa ăn cơm đó chính là buổi tỏ tình, chú ấy chỉ nghĩ là bữa ăn cơm bình thường với tớ mà thôi. Nên việc thất hẹn vì… công việc cũng không có gì là lạ lẫm.” Chỉ Nhược cô không nhắc gì về việc Tử Sâm thất hẹn là vì tổ chức sinh nhật cho Kiều Oanh cho bạn mình nghe.
Cô cũng đã suy nghĩ thoáng hơn, nếu là mình thì mình cũng sẽ chọn huỷ một bữa ăn cơm bình thường để tổ chức sinh nhật cho người bạn và cũng là người đồng nghiệp lâu năm của mình. Hơn nữa anh cũng đã co thông báo cho cô về sớm, không để cô đợi quá lâu và còn hứa rằng hôm khác sẽ bù lại, thành ý rất tốt nên cô cũng chẳng vì việc gì phải hờn dỗi, giở tính trẻ con để làm khó anh cả. Như vậy sẽ khiến cả hai thêm xa cách, anh và cô đều khó xử với nhau.
“Cậu không sao thì tụi tớ yên tâ rồi!” Dương Hy nữa tin nữa ngờ, nhưng vẫn thể hiện sự vui vẻ ra mặt.
“Bây gờ suy nghĩ lại, tớ của tối hôm qua nếu như gặp được chú ấy đúng như hẹn. Tớ nghĩ tớ cũng không thể nói lên câu tỏ tình trọn vẹn, tớ không dám đối diện với chú ấy để nói ra những lời đường mật ngọt ngào đó. Huống hồ chi nếu chú ấy từ chối thì có phải sẽ ngượng ngùng lắm không? Tớ sẽ khóc ở đấy luôn mất, và sau đó thì nên làm gì tiếp theo để không bị ngượng ngùng?”
Bữa tiệc ấy quả thật là tốn nhiều tâm tư công sức để chuẩn bị, nhưng với kinh phí của cô thì nó không đáng là bao nhiêu. Dù sao thì cô cũng không chắc chắn tỉ lệ thành công lên đến con số mấy, thôi thì lần này là bản nháp, lần sau sẽ tỏ tình theo kiểu khác để tránh ngại ngùng.
“Khâm phục cậu thật, nghĩ thoáng ghê đấy! Cơ mà nếu đúng như lời cậu nói thì trong cái rủi còn có cái may. Vậy bây giờ cậu đã nghĩ ra phương án tỏ tình mới chưa?” Vĩ Thành hỏi
“Có rồi, thư tình!”
"Thư tình? Thời buổi nào rồi cậu còn dùng thư tình để tỏ tình cơ chứ!" Dương Hy tỏ vẻ ngán ngẫm mà nói.
"Không không, tớ thấy ý kiến này của Chỉ Nhược không tồi. Cậu ấy không có gan để đi tỏ tình trực tiếp, vậy thì chỉ có hình thức viết thư tình là lãng mạn nhất thôi. Nếu như có bị từ chối thì cũng không quá ngượng ngùng, đưa thư xong thì bỏ chạy thôi!" Vĩ Thành bác bỏ ý kiến của Dương Hy mà ủng hộ Chỉ Nhược.
Hải người họ nghe vậy liền gật gật đầu theo.
Cô thật ra thì không kì thị gì việc tỏ tình qua thư. Chỉ đơn giản nghĩ rằng Hoắc Tử Sâm đã trưởng thành nên lời tỏ tình cũng cần phải trưởng thành nghiêm túc lên.
Theo cô thì thư tình chỉ dùng cho học sinh, sinh viên dùng. Cũng không dám chắc rằng tỏ tình bằng thư như Vĩ Thành nói liệu có ổn hay không, nhưng dù sao thì đó cũng là phương án cuối rồi. Đành phải ủng hộ và cầu may mắn cho người bạn thân của mình.
Tô Chỉ Nhược từ nhỏ đến lớn cô đã sống ở nước ngoài, đương nhiên khả năng tiếng Anh của cô sẽ rất tốt, hệt như người bản xứ. Nhưng về tiếng Trung thì cô không được tốt cho lắm, có thể đọc rành mạch các văn bản, có thể nhận diện hầu như các mặt chữ, có thể giao tiếp tự do, nhưng về chữ viết thì không được đẹp lắm.
Để luyện viết tiếng Trung cũng không dễ dàng gì, cô chẳng bao giờ kiên trì luyện viết được quá lâu. Các nét chữ ngoằn ngoèo làm cô phải phát cáu mỗi khi luyện viết, cứ vì vậy nên mãi đến tận bây giờ thì nét chữ của cô vẫn xấu như ngày nào. Có thể gọi là tạm đọc được, nhưng chỉ cần cẩu thả một tí thì thầy cô dạy văn cũng chưa chắc gì nhận ra được chữ gì.
...
Trên đường đi về Hoắc Tử Sâm anh cứ mãi suy nghĩ thẩn thờ. Là Chỉ Nhược sao? Buổi tiệc hôm nay là Chỉ Nhược đã tổ chức cho mình sao? "Vậy mà mình lại... chết tiệc!" Hoắc Tử Sâm dừng xe bên lề đường, anh tự cảm thấy khó chịu với bản thân mình. Tay siết chặt lên vô lăng, nghĩ đến việc Chỉ Nhược đã đợi ở đó trong suốt thời gian dài, vậy mà mình... càng nghĩ càng đáng trách vì đã thất hứa với cô.
Anh không biết đấy là một một lễ tỏ tình, chỉ biết rằng Chỉ Nhược đã vì bữa tiệc đó mà tốn rất nhiều thời gian, còn đợi mình hàng giờ đồng hồ.
Hôm nay vốn dĩ anh sẽ như hẹn mà đi đến nhà hàng Luxuriant gặp Chỉ Nhược, nhưng vì Diệp Tinh Húc đã chặn anh lại, còn bảo là tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho Kiều Oanh. Nếu hôm nay Diệp Tinh Húc không nhắc thì anh cũng chẳng nhớ nổi hôm nay là sinh nhật của cô ấy.
Định rằng sẽ chỉ ở lại một chút rồi rời đi nhưng vì Kiều Oanh cùng Diệp Tinh Húc đang hăng say nói chuyện, anh không thể cắt ngang mà rời đi. Ngồi nán lại lâu nên cuối cùng mới hủy hẹn.
Anh không rõ rằng bản thân đang bị cái gì, anh chỉ không muốn Tô Chỉ Nhược đợi mình quá lâu, anh không muốn bản thân thất hẹn, càng không muốn để cô buồn. Nhưng tất cả anh đều không làm được, không những không làm được mà còn đi ngược lại với những gì mình muốn.
Lúc về đến nhà hỏi dì Phương đã biết cô về nhà từ sớm và đã đi ngủ rồi.
Đứng trước cửa phòng cô một hồi lâu thì Tử Sâm quyết định không vào nữa.
_____
Sáng hôm sau...
"Cậu nhìn xem, Chỉ Nhược cậu ấy có ổn không?" Dương Hy xuống ngồi chung bàn với Vĩ Thành, cả hai lén lút xì xào to nhỏ.
"Không biết, buổi lễ tỏ tình không thành công nhưng sao sáng giờ cậu ta ung dung quá vậy?" Vĩ Thành lắc đầu đáp.
Từ sáng sớm cho đến bây giờ cả Vĩ Thành và Dương Hy đều không dám nhắc đến chuyện tối qua vì sợ Chỉ Nhược nhớ lại sẽ buồn. Nhưng càng kì lạ rằng Chỉ Nhược rất bình thường, dường như là chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu như Chỉ Nhược tỏ ra buồn bã thì Dương Hy và Vĩ Thành còn có cái để an ủi, nhưng đằng này biểu hiện của Chỉ Nhược quá đỗi bình thường vì thế nên hai người bạn này mới hoang mang lo lắng hơn.
"Có khi nào buồn quá hoá vui không?" Dương Hy chống cằm nhìn nói vu vơ.
“Tớ đều nghe thấy hết đấy, đừng rì rầm sau lưng tớ. Nói gì mà lộ liễu quá vậy!” Chỉ Nhược cô vẫn ngồi quay lưng lại, vừa làm bài tập vừa nói.
Từ nãy đến giờ toàn bộ những gì Vĩ Thành và Dương Hy nói chuyện cô đều nghe được, thật khâm phục hai người bạn này. Đã cố tình nói thì thầm to nhỏ nhưng lại không có tâm chút nào, âm thanh to như thế, làm sao mà đi nói xấu người khác được đây. Nếu có đi nói xấu thì sợ rằng chưa nói được đôi câu thì người ta đã quay lại dằn mặt.
Vĩ Thành và Dương Hy thấy mình bị bại lộ mà chỉ biết cười cười, hai người họ cũng không nghĩ rằng với âm lượng giọng nói như thế mà Chỉ Nhược vẫn nghe được.
“Cậu ổn thật à?” Dương Hy bây giờ mới hỏi thẳng mặt.
“Thật ra thì tớ ban đầu cũng không được ổn cho lắm nhưng mà không sao, tớ đã suy nghĩ thoáng hơn. Dù sao cũng không có gì to tát cả, chú ấy không biết rằng bữa ăn cơm đó chính là buổi tỏ tình, chú ấy chỉ nghĩ là bữa ăn cơm bình thường với tớ mà thôi. Nên việc thất hẹn vì… công việc cũng không có gì là lạ lẫm.” Chỉ Nhược cô không nhắc gì về việc Tử Sâm thất hẹn là vì tổ chức sinh nhật cho Kiều Oanh cho bạn mình nghe.
Cô cũng đã suy nghĩ thoáng hơn, nếu là mình thì mình cũng sẽ chọn huỷ một bữa ăn cơm bình thường để tổ chức sinh nhật cho người bạn và cũng là người đồng nghiệp lâu năm của mình. Hơn nữa anh cũng đã co thông báo cho cô về sớm, không để cô đợi quá lâu và còn hứa rằng hôm khác sẽ bù lại, thành ý rất tốt nên cô cũng chẳng vì việc gì phải hờn dỗi, giở tính trẻ con để làm khó anh cả. Như vậy sẽ khiến cả hai thêm xa cách, anh và cô đều khó xử với nhau.
“Cậu không sao thì tụi tớ yên tâ rồi!” Dương Hy nữa tin nữa ngờ, nhưng vẫn thể hiện sự vui vẻ ra mặt.
“Bây gờ suy nghĩ lại, tớ của tối hôm qua nếu như gặp được chú ấy đúng như hẹn. Tớ nghĩ tớ cũng không thể nói lên câu tỏ tình trọn vẹn, tớ không dám đối diện với chú ấy để nói ra những lời đường mật ngọt ngào đó. Huống hồ chi nếu chú ấy từ chối thì có phải sẽ ngượng ngùng lắm không? Tớ sẽ khóc ở đấy luôn mất, và sau đó thì nên làm gì tiếp theo để không bị ngượng ngùng?”
Bữa tiệc ấy quả thật là tốn nhiều tâm tư công sức để chuẩn bị, nhưng với kinh phí của cô thì nó không đáng là bao nhiêu. Dù sao thì cô cũng không chắc chắn tỉ lệ thành công lên đến con số mấy, thôi thì lần này là bản nháp, lần sau sẽ tỏ tình theo kiểu khác để tránh ngại ngùng.
“Khâm phục cậu thật, nghĩ thoáng ghê đấy! Cơ mà nếu đúng như lời cậu nói thì trong cái rủi còn có cái may. Vậy bây giờ cậu đã nghĩ ra phương án tỏ tình mới chưa?” Vĩ Thành hỏi
“Có rồi, thư tình!”
"Thư tình? Thời buổi nào rồi cậu còn dùng thư tình để tỏ tình cơ chứ!" Dương Hy tỏ vẻ ngán ngẫm mà nói.
"Không không, tớ thấy ý kiến này của Chỉ Nhược không tồi. Cậu ấy không có gan để đi tỏ tình trực tiếp, vậy thì chỉ có hình thức viết thư tình là lãng mạn nhất thôi. Nếu như có bị từ chối thì cũng không quá ngượng ngùng, đưa thư xong thì bỏ chạy thôi!" Vĩ Thành bác bỏ ý kiến của Dương Hy mà ủng hộ Chỉ Nhược.
Hải người họ nghe vậy liền gật gật đầu theo.
Cô thật ra thì không kì thị gì việc tỏ tình qua thư. Chỉ đơn giản nghĩ rằng Hoắc Tử Sâm đã trưởng thành nên lời tỏ tình cũng cần phải trưởng thành nghiêm túc lên.
Theo cô thì thư tình chỉ dùng cho học sinh, sinh viên dùng. Cũng không dám chắc rằng tỏ tình bằng thư như Vĩ Thành nói liệu có ổn hay không, nhưng dù sao thì đó cũng là phương án cuối rồi. Đành phải ủng hộ và cầu may mắn cho người bạn thân của mình.
Tô Chỉ Nhược từ nhỏ đến lớn cô đã sống ở nước ngoài, đương nhiên khả năng tiếng Anh của cô sẽ rất tốt, hệt như người bản xứ. Nhưng về tiếng Trung thì cô không được tốt cho lắm, có thể đọc rành mạch các văn bản, có thể nhận diện hầu như các mặt chữ, có thể giao tiếp tự do, nhưng về chữ viết thì không được đẹp lắm.
Để luyện viết tiếng Trung cũng không dễ dàng gì, cô chẳng bao giờ kiên trì luyện viết được quá lâu. Các nét chữ ngoằn ngoèo làm cô phải phát cáu mỗi khi luyện viết, cứ vì vậy nên mãi đến tận bây giờ thì nét chữ của cô vẫn xấu như ngày nào. Có thể gọi là tạm đọc được, nhưng chỉ cần cẩu thả một tí thì thầy cô dạy văn cũng chưa chắc gì nhận ra được chữ gì.
Danh sách chương