Toàn bộ nhân viên như đang sống trên chảo lửa nóng, ai nấy đều phải cẩn thận từng chút một. Trong khi đó tại phòng họp thì những nhân viên có mặt tại đấy càng sợ hãi hơn, họ như lại lần nữa bước vào địa ngục.
Sát khí đen tối, vừa lạnh vừa đáng sợ, cộng thêm phòng họp lúc này có không gian tối vì đang chiếu màn hình lên. Xung quanh vẫn có ánh đèn nhưng nó không quá sáng, Hoắc Tử Sâm ngồi ở giữa, vị trí đắc đạo. Anh lại càng thêm phần đáng sợ hơn khi ở trong đêm tối. Nói một câu cũng phải suy nghĩ trước khi thốt ra, nếu không sẽ không sống yên thân với ông chủ.
Những nhân viên thấp sợ một thì các lãnh đạo sợ mười, họ càng gánh nhiều trọng trách hơn. Có vài người còn ôm trên tay hộp khăn giấy, thỉnh thoảng lại rút một tờ để lau trán mình, có người thì lấy vĩ thuốc ra rồi uống một viên trong đó. Có lẽ là thuốc an thần hoặc thuốc trợ tim chăng? Đến cả trợ lý Mạc đúng bên cạnh cũng sợ hãi theo phần nào, sếp hôm nay sao lại đáng sợ đến thế? Là ai chọc giận? Không đúng, trước nay chưa ai làm cho sếp phải tức giận như thế, trước giờ dù có bực tức nhưng vẫn kiểm soát được và cũng chưa ai có khả năng khiến sếp phải tức điên lên như thế…
Nhưng vẫn có một người, người này có lẽ là người duy nhất và cũng là người đầu tiên khiến sếp phải có thái độ đáng sợ như bây giờ.
Lẽ nào Chỉ Nhược tiểu thư lại gây ra hoạ gì rồi chăng? Nếu cô có nghe được tiếng lòng của con dân nơi đây thì làm ơn hãy đi xoa diệu con hổ này, con dân chúng tôi quả thật sợ hãi lắm rồi!!!
___________________________________
Biệt thự Hoắc Gia
"Chú...!"
Tô Chỉ Nhược với dáng vẻ rụt rè, cô đứng ở phía cửa trên tay còn đem theo sách vở. Hằng tuần thì Tử Sâm sẽ dành ra vài ngày để giảng dạy cho Chỉ Nhược môn Toán, hôm nay vẫn như mọi khi. Đến giờ cô sẽ vào phòng anh để học, cánh cửa cũng sẽ không khoá mà khép hờ, mọi thứ đều diễn ra như thường ngày, đều rất quen thuộc nhưng hôm nay cô lại có dáng vẻ rụt rè đó cũng đều có lí do của nó.
"Ngồi đi." Hoắc Tử Sâm nhìn cô một chút rồi đáp, gương mặt anh bây giờ đang rất nhẹ nhàng ôn hoà nhưng đâu đó vẫn còn chút dư âm khó chịu lúc sáng.
Bắt đầu học thì Tô Chỉ Nhược rất chú tâm nghe giảng, có điều cô lại cứ có cảm giác hơi lạ về Tử Sâm. Không rõ và không hình dung được nhưng cứ cảm thấy có gì đó vẫn không rõ ràng. Học xong thì cô cũng đứng lên gom sách vở lại, lúc này cô lật một cuốn sổ đen ra và bên trong có một tấm thiệp hồng. Cô nhìn chằm chằm nó rồi lại len lén nhìn sang Hoắc Tử Sâm đang nghiêm túc làm việc kia.
Sau một hồi đắng đo lưỡng lự thì cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô gom hết chồng sách vở của mình lại rồi nhân lúc Tử Sâm không để ý mà để tấm thiệp hồng đó ở bên dưới một tấm tài liệu mỏng của anh. Cô còn sợ anh sẽ không nhìn thấy nên đã cố tình kéo chiếc thiệp để lộ ra ngoài một chút, rồi sau đó nhanh chóng gom hết đồ của mình và chuồn đi.
Ra khỏi phòng anh thì cô liền thở nhẹ một hơi, cô thật sự rất sợ. Cảm giác cứ hồi hộp bồn chồn lo lắng không biết kết quả sẽ như thế nào, khi anh đọc tấm thiệp hồng này xong thì sẽ có cảm giác ra sao và anh sẽ nghĩ gì trong đầu. Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra trong đầu, càng nghĩ càng lo lắng.
Cô là lần đầu tiên viết thư tình để tỏ tình nên vô cùng hồi hộp. Nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ không đâu.
Không lâu sau thì tiếng gõ cửa cũng vang lên kèm theo giọng nói quen thuộc trầm ấm, thường ngày cô rất thích nghe Hoắc Tử Sâm nói chuyện nhưng bây giờ khi nghe giọng anh gọi tên mình thì tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Nó cứ đập thình thịch liên hồi, là đọc xong thư rồi ư? Chú ấy sẽ đồng ý hay sẽ khiễn trách mình đây?
Cô rời khỏi giường rồi từ từ bước chân đến cánh cửa rồi lại nhẹ nhàng mở ra.
"Chú..." Cô không dám nhìn anh, mặt cô bây giờ đã đỏ như trái cà chua nên chỉ dám cúi đầu nhìn xuống.
"Trả cho cháu." Tử Sâm đưa tấm thiệp hồng lại cho Chỉ Nhược.
Ngay khi cô nhìn thấy tấm thiệp bị trả lại thì tim liền nhói lên một cơn, cô có chút sững người lại và ngẩn đầu nhìn anh với ánh mắt có chút buồn và ái ngại.
Cô biết là anh đã từ chối mình rồi nên mới trả lại tấm thiệp, rõ ràng là đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi nhưng sao lại khó chịu đến mức nghẹt thở như thế này cơ chứ?
Nhìn thấy Chỉ Nhược im lặng thì Hoắc Tử Sâm nói tiếp.
"Chỉ Nhược, cháu còn nhỏ và chưa đủ tuổi để tính đến chuyện yêu đương. Chuyện quan trọng nhất của cháu bây giờ đó chính là chuyện học hành và luyện dương cầm. Đừng yêu, sẽ không tốt cho tương lai của cháu. Nghe chú, dừng đi được không?" Hoắc Tử Sâm với giọng điệu nhẹ nhàng như một người cha đang lo lắng cho con gái và khuyên con gái không nên yêu đương vào thời điểm hiện tại.
Tô Chỉ Nhược chỉ vừa nghe vài câu đầu thôi thì mắt đã ngấn lệ rồi từ từ tuông ra những giọt nước mắt đau buồn, cô ấm ức, khó chịu, bức bối vô cùng. Tim như có một nhát dao đang chầm chậm cắt vào nơi sâu nhất.
Ngay khi cánh cửa được đóng thì cô lập tức bật khóc, cô khóc nức nở, khóc đến thương tâm. Cố nhịn để bản thân có thể kiềm nén để không khóc nhưng khi càng nhịn thì tim càng đau, càng nhói. Giây phút khi bản thân có thể phóng túng, tự bật khóc một mình thì mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Cô đã sớm tự nhủ bản thân không nên quá trông chờ vào đoạn tình cảm này nhưng chẳng bao giờ cô kiềm được. Mỗi lúc đến gần anh thì cô lại càng thích anh hơn, thích ngày càng nhiều, mỗi ngày một ít rồi gom góp lại thành tình yêu. Cô yêu, thật sự rất yêu nhưng kết quả lại không như mong đợi.
Đã dự đoán trước kết quả, tự nói rằng không nên quá đau buồn nhưng khi chính tai nghe anh nói thì cô như sụp đổ. Như một cú đánh từ ông trời đánh xuống người cô, tỉnh mộng!
Thật sự tỉnh ra rồi, tự trách bản thân cố chấp và ngu ngốc. Cố chấp vì đã chạy theo thứ bản thân sẽ không bao giờ có được, ngu ngốc vì biết rõ người không tình nhưng bản thân lại cầu duyên.
Cô bây giờ chỉ muốn khóc, chỉ có khóc mới có thể giải toả được phần nào tâm trạng. Giọt nước mắt giống như là những tâm tư lời nói, những kí ức đau buồn, hãy cứ thế mà tuông ra, cứ thế mà rời đi. Nó còn thể hiện được tâm trạng cô buồn bã đến mức nào.
Khóc nhiều đến mức mệt lã rồi cô cũng từ từ thiếp đi...
Sát khí đen tối, vừa lạnh vừa đáng sợ, cộng thêm phòng họp lúc này có không gian tối vì đang chiếu màn hình lên. Xung quanh vẫn có ánh đèn nhưng nó không quá sáng, Hoắc Tử Sâm ngồi ở giữa, vị trí đắc đạo. Anh lại càng thêm phần đáng sợ hơn khi ở trong đêm tối. Nói một câu cũng phải suy nghĩ trước khi thốt ra, nếu không sẽ không sống yên thân với ông chủ.
Những nhân viên thấp sợ một thì các lãnh đạo sợ mười, họ càng gánh nhiều trọng trách hơn. Có vài người còn ôm trên tay hộp khăn giấy, thỉnh thoảng lại rút một tờ để lau trán mình, có người thì lấy vĩ thuốc ra rồi uống một viên trong đó. Có lẽ là thuốc an thần hoặc thuốc trợ tim chăng? Đến cả trợ lý Mạc đúng bên cạnh cũng sợ hãi theo phần nào, sếp hôm nay sao lại đáng sợ đến thế? Là ai chọc giận? Không đúng, trước nay chưa ai làm cho sếp phải tức giận như thế, trước giờ dù có bực tức nhưng vẫn kiểm soát được và cũng chưa ai có khả năng khiến sếp phải tức điên lên như thế…
Nhưng vẫn có một người, người này có lẽ là người duy nhất và cũng là người đầu tiên khiến sếp phải có thái độ đáng sợ như bây giờ.
Lẽ nào Chỉ Nhược tiểu thư lại gây ra hoạ gì rồi chăng? Nếu cô có nghe được tiếng lòng của con dân nơi đây thì làm ơn hãy đi xoa diệu con hổ này, con dân chúng tôi quả thật sợ hãi lắm rồi!!!
___________________________________
Biệt thự Hoắc Gia
"Chú...!"
Tô Chỉ Nhược với dáng vẻ rụt rè, cô đứng ở phía cửa trên tay còn đem theo sách vở. Hằng tuần thì Tử Sâm sẽ dành ra vài ngày để giảng dạy cho Chỉ Nhược môn Toán, hôm nay vẫn như mọi khi. Đến giờ cô sẽ vào phòng anh để học, cánh cửa cũng sẽ không khoá mà khép hờ, mọi thứ đều diễn ra như thường ngày, đều rất quen thuộc nhưng hôm nay cô lại có dáng vẻ rụt rè đó cũng đều có lí do của nó.
"Ngồi đi." Hoắc Tử Sâm nhìn cô một chút rồi đáp, gương mặt anh bây giờ đang rất nhẹ nhàng ôn hoà nhưng đâu đó vẫn còn chút dư âm khó chịu lúc sáng.
Bắt đầu học thì Tô Chỉ Nhược rất chú tâm nghe giảng, có điều cô lại cứ có cảm giác hơi lạ về Tử Sâm. Không rõ và không hình dung được nhưng cứ cảm thấy có gì đó vẫn không rõ ràng. Học xong thì cô cũng đứng lên gom sách vở lại, lúc này cô lật một cuốn sổ đen ra và bên trong có một tấm thiệp hồng. Cô nhìn chằm chằm nó rồi lại len lén nhìn sang Hoắc Tử Sâm đang nghiêm túc làm việc kia.
Sau một hồi đắng đo lưỡng lự thì cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô gom hết chồng sách vở của mình lại rồi nhân lúc Tử Sâm không để ý mà để tấm thiệp hồng đó ở bên dưới một tấm tài liệu mỏng của anh. Cô còn sợ anh sẽ không nhìn thấy nên đã cố tình kéo chiếc thiệp để lộ ra ngoài một chút, rồi sau đó nhanh chóng gom hết đồ của mình và chuồn đi.
Ra khỏi phòng anh thì cô liền thở nhẹ một hơi, cô thật sự rất sợ. Cảm giác cứ hồi hộp bồn chồn lo lắng không biết kết quả sẽ như thế nào, khi anh đọc tấm thiệp hồng này xong thì sẽ có cảm giác ra sao và anh sẽ nghĩ gì trong đầu. Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra trong đầu, càng nghĩ càng lo lắng.
Cô là lần đầu tiên viết thư tình để tỏ tình nên vô cùng hồi hộp. Nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ không đâu.
Không lâu sau thì tiếng gõ cửa cũng vang lên kèm theo giọng nói quen thuộc trầm ấm, thường ngày cô rất thích nghe Hoắc Tử Sâm nói chuyện nhưng bây giờ khi nghe giọng anh gọi tên mình thì tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Nó cứ đập thình thịch liên hồi, là đọc xong thư rồi ư? Chú ấy sẽ đồng ý hay sẽ khiễn trách mình đây?
Cô rời khỏi giường rồi từ từ bước chân đến cánh cửa rồi lại nhẹ nhàng mở ra.
"Chú..." Cô không dám nhìn anh, mặt cô bây giờ đã đỏ như trái cà chua nên chỉ dám cúi đầu nhìn xuống.
"Trả cho cháu." Tử Sâm đưa tấm thiệp hồng lại cho Chỉ Nhược.
Ngay khi cô nhìn thấy tấm thiệp bị trả lại thì tim liền nhói lên một cơn, cô có chút sững người lại và ngẩn đầu nhìn anh với ánh mắt có chút buồn và ái ngại.
Cô biết là anh đã từ chối mình rồi nên mới trả lại tấm thiệp, rõ ràng là đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi nhưng sao lại khó chịu đến mức nghẹt thở như thế này cơ chứ?
Nhìn thấy Chỉ Nhược im lặng thì Hoắc Tử Sâm nói tiếp.
"Chỉ Nhược, cháu còn nhỏ và chưa đủ tuổi để tính đến chuyện yêu đương. Chuyện quan trọng nhất của cháu bây giờ đó chính là chuyện học hành và luyện dương cầm. Đừng yêu, sẽ không tốt cho tương lai của cháu. Nghe chú, dừng đi được không?" Hoắc Tử Sâm với giọng điệu nhẹ nhàng như một người cha đang lo lắng cho con gái và khuyên con gái không nên yêu đương vào thời điểm hiện tại.
Tô Chỉ Nhược chỉ vừa nghe vài câu đầu thôi thì mắt đã ngấn lệ rồi từ từ tuông ra những giọt nước mắt đau buồn, cô ấm ức, khó chịu, bức bối vô cùng. Tim như có một nhát dao đang chầm chậm cắt vào nơi sâu nhất.
Ngay khi cánh cửa được đóng thì cô lập tức bật khóc, cô khóc nức nở, khóc đến thương tâm. Cố nhịn để bản thân có thể kiềm nén để không khóc nhưng khi càng nhịn thì tim càng đau, càng nhói. Giây phút khi bản thân có thể phóng túng, tự bật khóc một mình thì mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Cô đã sớm tự nhủ bản thân không nên quá trông chờ vào đoạn tình cảm này nhưng chẳng bao giờ cô kiềm được. Mỗi lúc đến gần anh thì cô lại càng thích anh hơn, thích ngày càng nhiều, mỗi ngày một ít rồi gom góp lại thành tình yêu. Cô yêu, thật sự rất yêu nhưng kết quả lại không như mong đợi.
Đã dự đoán trước kết quả, tự nói rằng không nên quá đau buồn nhưng khi chính tai nghe anh nói thì cô như sụp đổ. Như một cú đánh từ ông trời đánh xuống người cô, tỉnh mộng!
Thật sự tỉnh ra rồi, tự trách bản thân cố chấp và ngu ngốc. Cố chấp vì đã chạy theo thứ bản thân sẽ không bao giờ có được, ngu ngốc vì biết rõ người không tình nhưng bản thân lại cầu duyên.
Cô bây giờ chỉ muốn khóc, chỉ có khóc mới có thể giải toả được phần nào tâm trạng. Giọt nước mắt giống như là những tâm tư lời nói, những kí ức đau buồn, hãy cứ thế mà tuông ra, cứ thế mà rời đi. Nó còn thể hiện được tâm trạng cô buồn bã đến mức nào.
Khóc nhiều đến mức mệt lã rồi cô cũng từ từ thiếp đi...
Danh sách chương