Cô đứng ở sân bay, mắt đảo nhìn xung quanh, hít thở nhẹ nhàng lấy bầu không khí quen thuộc này. Nói không vươn vấn thì không phải, cô thật sự thích nơi đây. Ở đây có tình bạn đẹp và chân thành nhất, có những người yêu thương và quan tâm cô rất nhiều. Còn có nhiều kỉ niệm đang lưu giữ lại, thật sự không nỡ.
Lời tạm biệt sơ sài với hai người bạn thân thiết cô cũng đã nói, bây giờ chỉ còn mỗi anh ấy mà thôi. Chỉ Nhược nhìn điện thoại mình với dòng tin nhắn đã được soạn sẵn, với nội dung như cũ, lí do như cũ để rời đi. Nhìn một hồi lâu cũng quyết định nhấn nút gửi, thấy nó đã hoàn tất gửi tin nhắn thì cô cũng kéo vali rời đi.
Cùng lúc đó tại một nơi khác, trong phòng họp lớn. Hoắc Tử Sâm đang cao cao tại thượng, anh ngồi chễm trệ chến chiếc ghế quyền lực. Ánh mắt sâu thẳm, thần sắc vô cùng thâm sâu khó lượng.
Tiếng tin nhắn cũng ting lên một tiếng, lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Chưa đầy 3 phút anh đã thay đổi sắc mặc, trở nên đáng sợ hơn, khó gần hơn, và dường như lần này còn đáng sợ hơn lần trước.
Bỏ mặc mọi thứ, anh tích tốc sải chân rời đi thật nhanh. Nhìn qua thì các nhân viên có lẽ sẽ nghĩ sếp đang tức giận, nhưng thực chất là anh đang sợ, rất sợ.
Bước chân càng nhanh, rồi lại lao nhanh trên con đường bằng phẳng. Tốc độ cứ ngày càng tăng chứ không có dấu hiệu giảm dần, anh bây giờ rất sợ. Ngay sau khi đọc tin nhắn thì tim anh liền nhói đau lên liên hồi, nó siết chặt đến ngột ngạt khó chịu. Sự mất mát thiếu thốn hiện lên, anh như muốn điên tiếc lên, anh không nghĩ cô lại có một ngày rời xa anh.
Chẳng phải đã nói sẽ ở đây sao? Bây giờ lại rời đi? Là đang giận sao? Là do chuyện mình cấm cản Chỉ Nhược yêu đương nên cô ấy mới giận dỗi bỏ đi? Anh sợ lắm, sợ sẽ mất đi cô. Trước kia khi nghe tin Chỉ Nhược chấp nhận lời tỏ tình của người khác thì anh đã như muốn tức điên lên, muốn lật đổ mọi thứ có thể.
Ngay khoảng khắc đó bản thân Hoắc Tử Sâm cũng không còn nghi ngờ gì thêm nữa. Phải! Là anh đã thích cô nhóc đấy rồi, rất rất thích là đằng khác. Sự ấm áp, ngọt ngào của Chỉ Nhược mang lại đã sưởi ấm trái tim anh, nụ cười ngọt ngào cùng giọng điệu ấy đã khiến anh biết yêu, biết buồn, biết giận hờn, biết tức giận là gì. Mọi loại cảm xúc anh đều cảm nhận được rõ ràng khi ở cạnh cô, trước kia anh luôn có thái độ dửng dưng, chỉ một cảm xúc mà đối đãi với tất cả. Nhưng từ khi Chỉ Nhược xuất hiện thì mọi thứ đã thay đổi, anh thật sự không dám nghĩ tới một ngày bản thân sẽ đánh mất cô.
Tiểu nha đầu này... em quá xảo quyệt, em để tôi thích em như vậy rồi sau đó lại bỏ đi. Anh tức giận vì sao cô rời đi mà chỉ thông báo qua cho anh vài dòng tin ngắn gọn, chẳng phải trước kia đã hứa rằng khi có việc gì sẽ thẳng thắn trực tiếp nói chuyện với nhau sao? Bây giờ tự ý quyết định. Là cô chủ động đi đến tưới nước cho tâm hồn khô héo, sau khi nó sống lại thì cô chẳng còn chăm sóc nó nữa mà lại tự ý rời đi.
Tự đến rồi tự đi? Ai cho em cái gan đó hả?
Có lẽ bao nhiêu suy nghĩ ấy vĩnh viễn cũng chỉ có thể ở mãi trong trí óc của Hoắc Tử Sâm, đã muộn rồi. Khi đến nơi thì máy bay cũng cất cánh, anh đứng như một cái xác không hồn, cứ nhìn mãi về hướng chiếc máy bay đang đi xa kia.
Nụ cười cợt giễu nở trên môi, anh cười nhạo bản thân vì đã không nhận ra tình cảm này quá sớm, anh cười và tự trách bản thân vì đã đối xử lạnh nhạt như thế với cô, hơn nữa còn nói những lời khó nghe đến thế. Giận là đúng, hờn là đúng, rời đi cũng đúng, quyết định này của Chỉ Nhược... chẳng sai một chút nào!
Nghĩ lại thì thấy thật nực cười, đứng đây hối hận để làm cái gì chứ? Oán trách cái gì? Lấy tư cách gì để níu kéo, lấy tư cách gì để chất vấn sự rời đi đột ngột này đây?
Không có! Cái gì cũng không có!
Một tuần tiếp tới cứ lẵng lặng trôi đi...
Nước Mỹ
"Bố! Mẹ! Con đi học đây!" Tô Chỉ Nhược gương mặt tươi tắn, cô mang chiếc cặp rồi vừa đi vừa chào ông bà Tô.
Cô làm thủ tục nhập học rất nhanh và cũng một phần là nhờ vào quyền lực của gia đình nên mọi thứ có vẻ diễn ra thuận lợi. Ngôi trường mới này ở nước Mỹ thuộc một dạng kiểu trường "mở".
Cách dạy mở rộng để học sinh, sinh viên có thể tự tư duy ra những bài học cho bản thân. Giáo viên chỉ là người giải đáp thắc mắc, lên lớp, và hầu như còn lại là cho học sinh tự học, tự tìm hiểu, thực hành và vạch ra kế hoạch tương lai cho bản thân.
Cô đã đi học được ba ngày, nhìn chung mô hình trường vẫn như thế. Cô học ở nước Mỹ biết bao nhiêu lâu nay, sẽ không còn xa lạ với môi trường nữa nên cũng nhanh chóng thích ứng và hoà nhập với mọi người.
Hai ông bà nhìn con gái mình tươi tắn yêu đời như thế thì trong lòng cũng thầm mừng rỡ.
Trước kia chẳng phải nằng nặc một hai đòi ở lại Trung Quốc, sống chung với Hoắc Tử Sâm sao? Bây giờ đột nhiên lại quay về thì ắt hẳn sẽ có lí do. Ông bà là bậc trưởng bối, là bố mẹ, cũng là người đã ở cạnh Tô Chỉ Nhược,chứng kiến cô trưởng thành từng ngày. Một chút bất thường này của con gái lẽ nào ông bà lại không nhận ra, chỉ là không muốn nhắc đến. Ông bà muốn cô tự giải thích, tự mở lời tâm sự, như thế sẽ thoải mái hơn cho tất cả mọi người.
...
Tập Đoàn LV
Một nhân viên vừa ôm chồng tài liệu đặt xuống bàn, rồi bóp bóp bả vai mà than thở.
Hiện tượng bây giờ tại công ty chỉ có hình ảnh mệt mỏi của nhân viên và âm thanh than thở của họ phát ra.
Họ mệt mỏi không phải vì Hoắc Tử Sâm bốc lột sức khoẻ của nhân viên để làm việc, mà họ mệt chính là vì ngày ngày đối diện với cơn thịnh nộ của sếp. Lúc nào cũng trong tâm thế lo sợ, hồi hợp vì có thể sếp sẽ sa thải họ ngay bất kỳ lúc nào. Mọi hành động đều phải cẩn trọng hết sức, cũng vì thế nên tâm lý ai nấy cũng đều sẽ cảm thấy công việc quá nhiều, làm không xuể.
Trước đây khi ở công ty thì đâu đó vẫn có không khí đùa vui của các nhân viên khi làm việc, họ vừa làm việc vừa nói chuyện. Sếp cũng không quá khó tính, cũng sẽ không tuỳ tiện nổi giận hay sa thải. Nhưng quy tắc trong công việc của anh vẫn rất chỉn chu và đúng quy cũ. Sai sẽ phạt và làm tốt sẽ được thưởng, nhưng trong năm gần đây họ lại phải cảm nhận nhiều điều thất thường từ sếp.
Lúc nóng lúc lạnh, lúc vui lúc buồn, lúc thì là một vị sếp ấm áp, lúc thì lại như một diêm vương sống nổi dậy. Chẳng thế nào mà lần được để đề phòng.
Lời tạm biệt sơ sài với hai người bạn thân thiết cô cũng đã nói, bây giờ chỉ còn mỗi anh ấy mà thôi. Chỉ Nhược nhìn điện thoại mình với dòng tin nhắn đã được soạn sẵn, với nội dung như cũ, lí do như cũ để rời đi. Nhìn một hồi lâu cũng quyết định nhấn nút gửi, thấy nó đã hoàn tất gửi tin nhắn thì cô cũng kéo vali rời đi.
Cùng lúc đó tại một nơi khác, trong phòng họp lớn. Hoắc Tử Sâm đang cao cao tại thượng, anh ngồi chễm trệ chến chiếc ghế quyền lực. Ánh mắt sâu thẳm, thần sắc vô cùng thâm sâu khó lượng.
Tiếng tin nhắn cũng ting lên một tiếng, lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Chưa đầy 3 phút anh đã thay đổi sắc mặc, trở nên đáng sợ hơn, khó gần hơn, và dường như lần này còn đáng sợ hơn lần trước.
Bỏ mặc mọi thứ, anh tích tốc sải chân rời đi thật nhanh. Nhìn qua thì các nhân viên có lẽ sẽ nghĩ sếp đang tức giận, nhưng thực chất là anh đang sợ, rất sợ.
Bước chân càng nhanh, rồi lại lao nhanh trên con đường bằng phẳng. Tốc độ cứ ngày càng tăng chứ không có dấu hiệu giảm dần, anh bây giờ rất sợ. Ngay sau khi đọc tin nhắn thì tim anh liền nhói đau lên liên hồi, nó siết chặt đến ngột ngạt khó chịu. Sự mất mát thiếu thốn hiện lên, anh như muốn điên tiếc lên, anh không nghĩ cô lại có một ngày rời xa anh.
Chẳng phải đã nói sẽ ở đây sao? Bây giờ lại rời đi? Là đang giận sao? Là do chuyện mình cấm cản Chỉ Nhược yêu đương nên cô ấy mới giận dỗi bỏ đi? Anh sợ lắm, sợ sẽ mất đi cô. Trước kia khi nghe tin Chỉ Nhược chấp nhận lời tỏ tình của người khác thì anh đã như muốn tức điên lên, muốn lật đổ mọi thứ có thể.
Ngay khoảng khắc đó bản thân Hoắc Tử Sâm cũng không còn nghi ngờ gì thêm nữa. Phải! Là anh đã thích cô nhóc đấy rồi, rất rất thích là đằng khác. Sự ấm áp, ngọt ngào của Chỉ Nhược mang lại đã sưởi ấm trái tim anh, nụ cười ngọt ngào cùng giọng điệu ấy đã khiến anh biết yêu, biết buồn, biết giận hờn, biết tức giận là gì. Mọi loại cảm xúc anh đều cảm nhận được rõ ràng khi ở cạnh cô, trước kia anh luôn có thái độ dửng dưng, chỉ một cảm xúc mà đối đãi với tất cả. Nhưng từ khi Chỉ Nhược xuất hiện thì mọi thứ đã thay đổi, anh thật sự không dám nghĩ tới một ngày bản thân sẽ đánh mất cô.
Tiểu nha đầu này... em quá xảo quyệt, em để tôi thích em như vậy rồi sau đó lại bỏ đi. Anh tức giận vì sao cô rời đi mà chỉ thông báo qua cho anh vài dòng tin ngắn gọn, chẳng phải trước kia đã hứa rằng khi có việc gì sẽ thẳng thắn trực tiếp nói chuyện với nhau sao? Bây giờ tự ý quyết định. Là cô chủ động đi đến tưới nước cho tâm hồn khô héo, sau khi nó sống lại thì cô chẳng còn chăm sóc nó nữa mà lại tự ý rời đi.
Tự đến rồi tự đi? Ai cho em cái gan đó hả?
Có lẽ bao nhiêu suy nghĩ ấy vĩnh viễn cũng chỉ có thể ở mãi trong trí óc của Hoắc Tử Sâm, đã muộn rồi. Khi đến nơi thì máy bay cũng cất cánh, anh đứng như một cái xác không hồn, cứ nhìn mãi về hướng chiếc máy bay đang đi xa kia.
Nụ cười cợt giễu nở trên môi, anh cười nhạo bản thân vì đã không nhận ra tình cảm này quá sớm, anh cười và tự trách bản thân vì đã đối xử lạnh nhạt như thế với cô, hơn nữa còn nói những lời khó nghe đến thế. Giận là đúng, hờn là đúng, rời đi cũng đúng, quyết định này của Chỉ Nhược... chẳng sai một chút nào!
Nghĩ lại thì thấy thật nực cười, đứng đây hối hận để làm cái gì chứ? Oán trách cái gì? Lấy tư cách gì để níu kéo, lấy tư cách gì để chất vấn sự rời đi đột ngột này đây?
Không có! Cái gì cũng không có!
Một tuần tiếp tới cứ lẵng lặng trôi đi...
Nước Mỹ
"Bố! Mẹ! Con đi học đây!" Tô Chỉ Nhược gương mặt tươi tắn, cô mang chiếc cặp rồi vừa đi vừa chào ông bà Tô.
Cô làm thủ tục nhập học rất nhanh và cũng một phần là nhờ vào quyền lực của gia đình nên mọi thứ có vẻ diễn ra thuận lợi. Ngôi trường mới này ở nước Mỹ thuộc một dạng kiểu trường "mở".
Cách dạy mở rộng để học sinh, sinh viên có thể tự tư duy ra những bài học cho bản thân. Giáo viên chỉ là người giải đáp thắc mắc, lên lớp, và hầu như còn lại là cho học sinh tự học, tự tìm hiểu, thực hành và vạch ra kế hoạch tương lai cho bản thân.
Cô đã đi học được ba ngày, nhìn chung mô hình trường vẫn như thế. Cô học ở nước Mỹ biết bao nhiêu lâu nay, sẽ không còn xa lạ với môi trường nữa nên cũng nhanh chóng thích ứng và hoà nhập với mọi người.
Hai ông bà nhìn con gái mình tươi tắn yêu đời như thế thì trong lòng cũng thầm mừng rỡ.
Trước kia chẳng phải nằng nặc một hai đòi ở lại Trung Quốc, sống chung với Hoắc Tử Sâm sao? Bây giờ đột nhiên lại quay về thì ắt hẳn sẽ có lí do. Ông bà là bậc trưởng bối, là bố mẹ, cũng là người đã ở cạnh Tô Chỉ Nhược,chứng kiến cô trưởng thành từng ngày. Một chút bất thường này của con gái lẽ nào ông bà lại không nhận ra, chỉ là không muốn nhắc đến. Ông bà muốn cô tự giải thích, tự mở lời tâm sự, như thế sẽ thoải mái hơn cho tất cả mọi người.
...
Tập Đoàn LV
Một nhân viên vừa ôm chồng tài liệu đặt xuống bàn, rồi bóp bóp bả vai mà than thở.
Hiện tượng bây giờ tại công ty chỉ có hình ảnh mệt mỏi của nhân viên và âm thanh than thở của họ phát ra.
Họ mệt mỏi không phải vì Hoắc Tử Sâm bốc lột sức khoẻ của nhân viên để làm việc, mà họ mệt chính là vì ngày ngày đối diện với cơn thịnh nộ của sếp. Lúc nào cũng trong tâm thế lo sợ, hồi hợp vì có thể sếp sẽ sa thải họ ngay bất kỳ lúc nào. Mọi hành động đều phải cẩn trọng hết sức, cũng vì thế nên tâm lý ai nấy cũng đều sẽ cảm thấy công việc quá nhiều, làm không xuể.
Trước đây khi ở công ty thì đâu đó vẫn có không khí đùa vui của các nhân viên khi làm việc, họ vừa làm việc vừa nói chuyện. Sếp cũng không quá khó tính, cũng sẽ không tuỳ tiện nổi giận hay sa thải. Nhưng quy tắc trong công việc của anh vẫn rất chỉn chu và đúng quy cũ. Sai sẽ phạt và làm tốt sẽ được thưởng, nhưng trong năm gần đây họ lại phải cảm nhận nhiều điều thất thường từ sếp.
Lúc nóng lúc lạnh, lúc vui lúc buồn, lúc thì là một vị sếp ấm áp, lúc thì lại như một diêm vương sống nổi dậy. Chẳng thế nào mà lần được để đề phòng.
Danh sách chương