Hoắc Tử Sâm: "Sao đột nhiên lại muốn tự tay làm cơm?" Anh vừa nói vừa lấy từng phần cơm đặt gọn gàng trên bàn.

"Cháu chỉ muốn quan tâm chú một chút thôi, sao nào? Cảm động không?" Cô cười khoái chí với gương mặt lí lắc tinh ranh, đôi mắt long lanh to tròn nhìn mặt anh để quan sát từng động thái cử chỉ gương mặt của Hoắc Tử Sâm.

"Cũng được." Hoắc Tử Sâm không từ chối tấm lòng này của cô, anh quả thật có chút bất ngờ. Một cô tiểu thư được cưng chiều từng tí một, nha đầu suốt ngày chỉ biết ăn mà bây giờ lại đòi vào bếp nấu ăn cho mình? Đương nhiên là anh cảm thấy khá vui vì điều đó.

Cô chu môi nhận lấy lấy chiếc thìa từ anh rồi đáp lại: "Hừm... Vậy được, sau này cháu sẽ thường xuyên đem cơm đến cho chú!"

"Đừng hứa liều, cháu không phải còn đến trường sao?" Anh ngắt nhẹ chóp mũi của Tô Chỉ Nhược, ánh mắt sâu thẳm lại có chút ấm áp, sủng ái nhìn thẳng vào chóp mũi đang ửng đỏ kia. Giọng nói và hành động hết sức nhẹ nhàng êm ái, không có một chút bài xích gì cả.

"Ui... Cháu quên lửng mất chuyện đấy hì hì" Cô đôi khi cũng quên mất việc mình phải làm gì, trí nhớ này cần phải luyện thêm.

Tỏ vẻ ngại ngùng, gương mặt cô lúc nào cũng hồng hào trắng trẻo. Lúc ngại ngùng hay xấu hổ thì mặt lại ửng đỏ lên rõ rệt, nhìn rất đáng yêu. Càng đáng yêu thì càng muốn trêu ghẹo.

Hoắc Tử Sâm ăn miếng thịt kho đầu tiên, chưa kịp nhai thì Tô Chỉ Nhược đã hỏi liên tục về món ăn. Có hợp khẩu vị không, ngon không, thịt có mềm không, mặn hay ngọt, chua hay không chua,...

"Tạm ổn." Hoắc Tử Sâm ăn xong miếng đầu thì dùng hai câu ngắn gọn để đáp lại những câu hỏi đầy nhiệt tình của Tô Chỉ Nhược kia.

Cô cũng không buồn hay hụt hẫng gì cả, vì nhìn hành động gắp thức ăn liên tục của anh thì cô đã biết món này làm ngon và hợp khẩu vị của Hoắc Tử Sâm.

Quả nhiên là khẩu thị tâm phi, cô nhìn thấy anh ăn đồ ăn mình nấu một cách vui vẻ như vậy liền cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Một người đàn ông hoàn hảo này đang ăn cơm trước mắt cô, từng hành động của anh đều đặt hết vào mắt của Tô Chỉ Nhược. Nhìn anh nuốt cơm xuống, yết hậu khẽ động. Nhìn ăn cơm thôi mà cũng thấy đẹp trai, người gì mà mlem mlem thế không biết.

Cô lắc lắc đầu không suy nghĩ linh tinh nữa mà ăn phần ăn của mình, Hoắc Tử Sâm cũng biết Tô Chỉ Nhược nãy giờ đang nhìn mình chăm chú. Anh có chút gượng gạo nhưng tỏ vẻ như không có gì xảy ra, xem như không biết gì mà tiếp tục ăn.

Một con người giỏi che đậy cảm xúc, khó ai biết được anh ta đang suy nghĩ điều gì. Nếu cô mà cứ nhìn hoài thì anh có lẽ sẽ không nhịn nổi mà nói chuyện với cô. Nhưng may sao cô gái nhỏ này đã ngoan ngoãn chịu ăn cơm.

Ăn cơm xong thì Hoắc Tử Sâm quay về vị trí làm việc của mình, còn Tô Chỉ Nhược thì ngồi ở ghế mở tivi lên xem. Văn phòng làm việc của anh khá lớn, bàn ghế làm việc ở bênh trái còn bộ bàn ghế sofa thì ở giữa. Còn bên phải là quầy bar, có trưng bày các chai rượu đắc đỏ và quý hiếm. Chỉ cần anh ngẩn đầu lên thì sẽ thấy Tô Chỉ Nhược đang ngồi đó.

Khi nãy anh có bảo cô còn sớm nên hãy về nhà nghĩ ngơi, làm việc xong anh sẽ đến đón nhưng Tô Chỉ Nhược thì không muốn về. Về nhà rất chán, Dì Phương thì bận làm việc nhà nên không ai nói chuyện cùng cô, cô lại chẳng có lấy bạn bè nào trong nước. Thà ở lại đây nhìn anh làm việc còn vui hơn. Hoắc Tử Sâm anh cũng không từ chối, anh nghĩ rằng cô nhóc này sẽ không thể nào ảnh hưởng đến tâm trí của mình được nên cũng thoải mái cho cô ở lại.

Nhưng bản thân anh lại không ngờ tới quyết định này là một quyết định sai lầm!

Cô cũng biết điều lắm, xem tivi thì điều chỉnh âm thanh ở mức nhỏ nhất để tránh làm phiền đến anh. Ngồi im một vị trí, hai chân xếp bằng trên ghế sofa. Ôm chiếc gối đặt giữa bụng làm chút điểm tựa, lưng tựa thành ghế còn tay thì cầm điều khiển. Cô ngồi im ngoan ngoãn xem tivi, lâu lâu có gì hài hước thì đôi môi nhỏ lại nở nụ cười vui vẻ ngọt ngào, nhưng cũng không cười quá lố lắng hay hành động quá khích.

Cô cứ nghĩ bản thân ngồi im như thế này sẽ không làm phiền đến anh làm việc, nhưng thật sự đã lầm. Tô Chỉ Nhược chính là sinh vật gây ảnh hưởng lớn nhất đối với Hoắc Tử Sâm, anh chẳng thể nào chăm chú vào công việc của mình. Một chút thì cứ ngẩn đầu lên nhìn ngắm Tô Chỉ Nhược, chẳng hiểu sao bản thân lại làm thế. Bình thường anh là người nghiêm túc trong công việc, dù cho mẹ ở bên cạnh lải nhải việc cưới vợ hay kiếm bạn gái. Anh đều không bị xao động mà vẫn làm việc với hiệu suất tốt.

Còn bây giờ thì cô nhóc này chỉ cần ngồi im, không gây tiếng động gì nhưng điều đó lại khiến anh mất đi sự nghiêm túc của mình, không tài nào tập trung nổi. Bản thân cứ vô thức lại ngẩn đầu lên nhìn cô. Một bản hợp đồng bốn năm tờ nhưng mãi gần 30 phút vẫn chưa đọc xong.

Tô Chỉ Nhược, cô nhóc này đã chính thức ảnh hưởng đến tâm trí của Hoắc Tử Sâm này rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện