Khi đại hoàng tử bưng cơm trưa vào, vừa vặn thấy tiểu nhân ngư tỉnh lại, đang xoa mắt mơ mơ màng màng, “Em hình như nghe thấy thanh âm ca ca.”

“Ừ, anh ấy lại đây.”

“Em muốn đi tìm anh ấy chơi.” Nói xong tiểu nhân ngư muốn xuống giường.

“Ăn cơm trước.” Đại hoàng tử nắm lại đuôi cá đang hoạt động của hắn, đem người kéo vào trong lòng ngực mình, “Đợi lát nữa kêu người bảo anh ấy tới tìm em.”

Tiều nhân ngư nhìn chăm chú vào đuôi cá màu vàng của mình, vẻ mặt mệt mỏi, bắt đầu kiểm điểm chính mình, “Thực xin lỗi lão công.”

“Hử?” Đại hoàng tử đút cho hắn một miếng cơm, nói: “Tiểu hải sản còn biết hối lỗi, nói một chút sao lại xin lỗi anh?”

Tiểu nhân ngư đếm đầu ngón tay chậm rãi nói: “Không nghe lời của anh nhất đị phải ra biển khơi, không nghe lời anh bơi lội vượt qua nửa giờ, chiều sâu vượt quá năm trăm, phạm vi vượt qua một cây số….”

Đại hoàng tử vừa nghe cũng tức giận, hung tợn nhéo hai má của hắn.

Tiểu nhân ngư tiếp tục hối lỗi, “Bởi vì em không nghe lời, cho nên làm hại anh lại đây tìm em, gặp phải hải trùng, còn bị thương.”

Đại hoàng tử: “Ừ, thái độ không tồi, cho nên thế nào?”

Tiểu nhân ngư nuốt cơm xuống, ngực đầy tức giận nói: “Cho nên tất cả lỗi đều là do biển cả!” Nói chứ anh không tin, đều là do biển cả dụ dỗ em trước.

Đại hoàng tử:??? Đại hoàng tử cẩm chén đút vào trong tay hắn, “Tự mình ăn.”

Tiểu nhân ngư: “A.”

Nhắc tới bị thương, đại hoàng tử nhớ tới phía sau lưng chính mình bị thương nặng, hỏi: “Tiểu hải sản, vết thương sau lưng của anh là do em chữa khỏi?”

Tiểu nhân ngư đảo đảo bát cháo, lo lắng không đủ liền phun ra một chữ, “Không….”

Còn chưa nói xong đã bị đại hoàng tử nắm chặt cằm nâng lên, “Không cho nói dối, anh nhớ rõ ràng là có bị thương.”

Thấy vậy, tiểu nhân ngư ngoan ngoãn trả lời: “Em đút nửa viên trân châu cho anh mà thôi.”

Trân châu còn có công hiệu chữa thương?

Chẳng lẽ là trân châu bình thường do nước mắt hòa thành, đại hoàng tử nói ra, tiểu nhân ngư lập tức lắc đầu phủ định, thế nhưng hỏi mãi cũng không chịu nói ra, không chỉ có như thế, còn ôm bát xoay người đi chỗ khác không chịu trả lời.

Đại hoàng tử chán nản, lại luyến tiếc hung ác với hắn, thấy chăn trượt xuống một chút còn đi lên che khuất cho hắn thấy được đuôi cá màu vàng, thực đau lòng.

Hiện tại tiểu nhân ngư không thể biến trở về hình dạng ban đầu, mấy ngày nay chỉ có thể bị nhốt ở trong phòng nhàm chán ngâm ở trong chậu nước, mà đại hoàng tử vội vàng thu dọn công tác bên này thật tốt, sớm một chút cùng tiểu nhân ngư đi thâm cung kiểm tra.

Đại hoàng tử xoa bóp mũi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đột nhiên phát hiện trong phòng không có thanh âm tiểu nhân ngư lẩm bẩm ngâm nước, mở mắt vừa thấy lập tức cười ra tiếng.

Tiểu nhân ngư không biết khi nào đã ra khỏi chậu nước, chính mình đang ghé vào trên giường dùng gương nhỏ xem hoa văn vây cá trên mặt.

Mặt nhỏ rất là tủi thân.

« Cười cái gì ?  Em nhìn xem có tóc bạc hay không mà thôi. » Tiểu nhân ngư cẳm giận đem gương nhét vào dưới gối đầu, quay đầu trừng đại hoàng tử, ánh mắt hồng hồng giống như khóc, rất là đáng thương.

« Còn trẻ tuổi làm sao có tóc bạc, tiểu hải sản em không có đâu. » Đại hoàng tử giễu cợt như thường lệ, đi qua xoa xoa đầu của hắn, ngón tay trượt xuống dừng lại chỗ hoa văn vảy cá bên má phải, đứng đắn khẳng định nói : « Không có, vẫn giống như trước đây, đẹp. »

Phương pháp an ủi biến đổi của đại hoàng tử làm cho người ta chịu không nổi.

Tiểu nhân ngư vui vẻ lâng lâng, chống giường nâng lên nửa người ở trên hầu kết của đại hoàng tử hôn xuống, hầu kết hơi hơi chấn động, đại hoàng tử cười khẽ vài tiếng, ôm thắt lưng hắn đem người nhấc tới, hai người trao cho nhau nụ hôn ngọt ngấy.

Trí năng lúc này rất là không hợp thời vang lên không ngừng, đại hoàng tử nhìn nó, nói, « Anh đi bên cạnh mở một hội nghị, tự mình phải ngoan ngoãn một chút. »

Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu, chờ đại hoàng tử rời khỏi, xoay người nhìn về phía cửa sổ, tay phải hắn vuốt ve bụng mềm mại hơi nổi lên của chính mình, hai tròng mắt màu đó xuyên qua cửa sổ nhìn tới một chỗ ở ngoài biển sâu, trên mặt dần dần hiện ra thống khổ.

« Sao lại như vậy ? cái gì kêu là không thể tiếp tục đi xuống ? » Đại hoàng tử nhíu chặt mày, sắc mặt thoạt nhìn không tốt, hoàn toàn không còn vẻ nói chuyện như ở trong phòng vừa rồi.

Nhóm cấp dưới thật khổ bức, mấy ngày nay đại hoàng tử trong tối ngoài sáng đều tỏ vẻ thân thể tiểu nhân ngư không tốt, hắn vội vã phải đi, hiện tại lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể không làm cho đại hoàng tử lựa chọn.

Nếu có thể, bọn họ cũng không muốn như vậy.

« Điện hạ là như vậy, ban đầu khai thác tiến hành rất là thuận lợi, chính là hôm nay thiết bị dò xét của chúng ta đột nhiên cảnh báo có nguy hiểm. » Cấp dưới đem số liệu dò xét được truyền về mở ra cho đại hoàng tử xem, « Các mặt biển ba nghìn thước mày dò tìm kiểm tra ra có vật thể lạ, các hạng mục chỉ tiêu đều vượt qua cảnh báo nguy hiểm…. »

« Vượt qua bao nhiêu ? để cho cơ giáp đi xuống làm việc có thể được không ? »

« Khó nói. » Cấp dưới không dám cam đoan, « Máy dò xét có nhiều lần đều không nhảy, cho nên chúng ta cũng không thể xác định được thứ kia có bao nhiêu nguy hiểm. »

« Những nơi khai thác đá lưu huỳnh khác có xảy ra tình huống này hay không ? »

« Đừng nói xảy ra, chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy. » nhóm cấp dưới hôm nay cũng không hiểu ra sao, có mấy người hằng năm ở Hải Tinh nghiên cứu đã lưu huỳnh cũng nói chưa bao giờ gặp được tình huống như vậy.

Thấy sắc mặt đại hoàng tử bình tĩnh, cấp dưới lại nói : « Chúng ta cũng đã cho người đi xuống tiến hành thăm dò cụ thể, có thể khai thác hay không còn phải chờ kết quả ra mới nói được. »

Hạng mục khai thác đá lưu huỳnh bởi vì có vật thể không rõ mà tạm dừng, đại hoàng tử bận rộn đến chân không chạm đất, thật vất vả rút ra thời gian rảnh rỗi ăn cơm với tiểu nhân ngư, lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, màu sắc ở trên vảy cá lại nhạt đi rất nhiều, cũng có xu thế lan ra bên ngoài.

Đại hoàng tử giật mình một lát, trong lòng lo lắng, « Tiểu hải sản không thoải mái ở đâu sao ? »

Hắn cầm tay tiểu hải sản, lòng bàn tay lạnh lẽo.

Tiểu nhân ngư dựa vào trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng lầm bầm vài câu.

« Cái gì ? » Đại hoàng tử để lỗ tai sát vào, tiểu nhân ngư giống như mèo con mềm mại tinh tế kêu đau.

Đại hoàng tử nhẹ giọng hỏi : « Làm sao đau ? »

Làm sao đau lại không thể nói ra, tóm lại là không thoải mái, đầu lông mày của tiểu nhân ngư nhăn lại, mắt trợn to, màu đỏ trong mắt hình như cũng nhạt đi nhiều, « Đau quá nha. »

Đại hoàng tử không dám trì hoãn lại, đầu tiên là liên hệ nhân ngư ca ca trước đây có xảy ra tình huống này hay không.

Nhân ngư ca ca ở bên kia vội đến giơ chân, « Làm sao lại vậy ? giao trước kia cũng không giống như nhân ngư hiện tại, sức sống rất mạnh, chỉ có nó làm cho người khác đau, cậu chờ, tôi lập tức qua ngay. »

« Qủa thật không thích hợp. » nhân ngư ca ca thấy bộ dạng của tiểu nhân ngư, trong lòng kinh hãi, « Tôi hỏi qua thầy thuốc của bé ngoan, hắn nói trước kia chưa bao giờ xảy qua tình huống này. »

Đại hoàng tử nắm chặt tay lạnh lẽo của tiểu nhân ngư, nhìn người trong lòng ngủ say mà không dễ chịu, suy đoán nói : « Có phải là do mang thai hay không ? »

« Là giao thì tôi không rõ lắm, nhưng hiện tại khi nhân ngư mang thai thể chất sẽ mạnh lên để bảo vệ hai bên, cũng không phải yếu ớt như vậy. »

« Đúng rồi. » Đại hoàng tử bỗng nhiên nhớ tới, « Lúc trước gặp phải hải trùng, phía sau lưng tôi bị thương, sau khi tỉnh lại thì khỏi hẳn, tôi hỏi em ấy mới biết em ấy cho tôi nửa viên trân châu, cái này có ảnh hưởng gì tới em ấy không ? »

« Hạt châu gì ? » Nhân ngư ca ca nhíu mày suy tư, vẻ mặt trở nên cổ quái.

Đại hoàng tử : « Hạt châu có vấn đề ? »

Nhân ngư ca ca nói : “Trên sách cổ của chúng ta có ghi lại trong cơ thể giao có hạt châu, gọi là hồn châu, thần lực của giao trong truyền thuyết tất cả là phát ra từ hạt châu này, nếu là người thường dùng hạt châu này có thể khởi tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ. Thế nhưng đều là truyền thuyết mà thôi, nói như thế nào cũng là tổ tông của chúng ta, gen thay đổi cũng sẽ lưu lại dấu vết, cho nên chúng ta vẫn không tin có thứ này. »

Đại hoàng tử : « Nếu không có hồn châu thì như thế nào ? »

« Không có nói qua, thế nhưng….. »

Sắc mặt hai người đều rất khó coi, lời tuy không nói ra, nhưng ý tứ còn lại đều rất rõ ràng.

« Tội hiện tại liền đưa nó về thâm cung. » Nhân ngư ca ca lệnh người của chính mình chuẩn bị thuyền, hắn thật sự không chờ được nữa.

Đại hoàng tử trả lời, nói : « Cùng đi. »

Nhân ngư ca ca không đồng ý, « Nơi này cần cậu trấn giữ, yên tâm đi, ở Hải Tinh không ai dám xuống tay với thuyền của tôi. »

« Phía dưới không dò xét ra thứ ở bên dưới, hạng mục cũng không khởi động được. » Biết đi cùng nhân ngư ca ca, tiểu hải sản thực sự an toàn, nhưng trong lòng đại hoàng tử cũng không buông xuống được, không có cách nào giống như trước đây bỏ qua tiểu nhân ngư, nhất là trạng thái hiện nay của tiểu nhân ngư.

Đại hoàng tử hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tiểu nhân ngư, đáy lòng tràn đầy đau lòng, « Đợi tới thâm cung tôi sẽ trở về, tiến trình bên này bọn họ thời khắc sẽ báo cho tôi, anh không cần lo lắng. »

Nhân ngư ca ca vẫn cảm thấy không ổn, nhưng thấy đại hoàng tử kiên trì như vậy cũng không khuyên nữa.

Buổi chiều, đại hoàng tử ôm tiểu nhân ngư vào thuyền của nhân ngư ca ca, còn  báo cho tâm phúc bên người rời đi vài ngày.

Thời gian chạng vạng đại hoàng tử sợ hắn đói bụng, không thể không đem người đánh thức, tiểu nhân ngư chậm rãi mở mắt, màu mắt so với buổi sáng còn nhạt hơn vài phần, hoa văn vẩy cả bên má phái cũng kéo dài lên khuôn mặt.

« Tỉnh ? trên người có còn đau hay không ? »

Bàn tay của đại hoàng tử ở sau lưng nắm chặt thành quyền, trên mặt lại là nụ cười ôn hòa.

Tiểu nhân ngư theo bản năng sờ sờ bụng, gật đầu lại lắc đầu, mắt nhấc đến bên cửa sổ, hỏi : « Chúng ta muốn đi đâu sao ? »

Nâng người ngồi dậy xong, đại hoàng tử múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng hắn, « Mang vợ đi lại mặt. »

Tiêu nhân ngư chớp chớp mắt, nuốt cơm vào miệng, vui vẻ nói : « Anh là cùng em về nhà ! »

Thấy hắn nở nụ cười, tâm tình đại hoàng tử âm trầm cũng chuyển tốt lên, cúi đầu hôn nhẹ hắn, « Ừ, cùng em về nhà. »

Tiểu nhân ngư thật sự vui vẻ, ăn cơm cũng không yên ổn, ngồi ở trên đùi đại hoàng tử ngửa đầu nhìn hắn, ngoan ngoãn khéo léo, « Anh có biết không, trong phòng của em có một cái vỏ ngọc trai đặc biệt đặc biệt lớn, bên trong đó có thiệt nhiều….. đồ vật này nọ, anh đoán xem là cái gì ? »

Đại hoàng tử lau lau cái miệng của hắn, rất là phối hợp đoán một câu, « Mù tạc ? »

Tươi cười của tiểu nhân ngư cứng đờ, nhớ tới hồi ức không quá vui vẻ, phồng phồng hai má, nhỏ giọng phản bác : « Mới không phải. »

Đại hoàng tử : « Đó là cái gì ? »

« Trân châu. » Tiểu nhân ngư thần bí dựa sát vào bên tai hắn, vừa êm ái vừa mềm mại, bên trong thanh âm mang theo ngọt nị, « Thiệt nhiều nha, em trộm giấu đi, được rất nhiều tiền nha, đều cho anh…. »

Đại hoàng tử bật cười, mềm lòng rối tinh rối mù, lại đau lòng muốn chết.

Nhiều trân châu như vậy, tiểu hải sản của hắn phải khóc bao lâu.

Lúc trước có thể cười nhìn hắn rơi lệ hóa châu, hiện tại nghe hắn nhắc tới liền chịu không nổi.

Không nhận được khích lệ đoán trước, tiểu nhân ngư có chút thất vọng, « Anh không cần sao. »

« Muốn, đương nhiên muốn, tất cả của tiểu hải sản anh đều muốn. » Đại hoàng tử ôm sát hắn.

Tiểu nhân ngư cười híp mắt, vẩy cá trên mặt sinh động không thôi.

Thiệt nhiều trân châu có thể dùng được thật nhiều thời gian đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện