Nàng rất tự nhiên nhìn lướt qua Lam Lạc Lạc đang đứng một bên.

Mạc Tịch Thiên theo ánh mắt của nàng cũng thấy Lam Lạc Lạc. Chuyện ngày đó là nỗi đau suốt đời này của hắn.

Nàng khiến hắn mất đi người hắn yêu thương nhất—Kỳ Nhi. Kỳ Nhi của hắn! Ánh mắt của hắn tối sầm, lại nhìn về phía Kỳ Nhi vẫn đau đớn, thâm tình như cũ.

Mặc dù Kỳ Nhi hiểu rất rõ chuyện giữa Mạc Tịch Thiên và Lam Lạc Lạc không phải là cố ý nhưng nghĩ đến cảnh hắn ôm nàng cũng nhất định phải lấy nàng, Kỳ Nhi liền không có cách nào tha thứ cho sự hồ đồ của hắn. Nhưng tại sao ánh mắt của hắn vẫn khiến nàng đau lòng? “Kỳ Nhi.....” Mạc Tịch Thiên vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn gọi tên nàng.

Kỳ Nhi cũng không có trả lời hắn, giống như người hắn gọi không phải là nàng.

“Đại ca, huynh xác định tiểu tử kia là....” Mạc Tương Vân nhỏ giọng hỏi Mạc Tịch Thiên, hiện tại hắn không mấy tin tưởng tên tiểu tử nhìn rất bình thường nhưng thái độ lại kiêu ngạo kia là đại mỹ nhân Kỳ Nhi.

Còn Mạc Tịch Thiên ngay từ ban đầu đã nhận ra nàng rồi, cho dù thân thể nàng có hóa thành tro hắn cũng nhận ra được.

Giang Ngư hết nhìn bên này lại nhìn qua bên kia, thấy được không khí kỳ quái giữa hai người, nói thầm: thật sự quá thú vị! Khúc mắc mấy ngày nay trong lòng Kỳ Nhi có lẽ cũng nên giải quyết rồi, tránh cho hắn và Mộng Nhi mỗi ngày đều thấy nàng khổ sở nhưng lại không biết vì sao? Hôm nay nhìn nàng và Mạc Tịch Thiên như vậy đã chứng minh suy đoán lúc trước của hắn là đúng, Mạc Tịch Thiên chính là nguyên nhân khiến nàng thương tâm.

“Hai vị đây hẳn là đại bảo chủ cùng nhị bảo chủ của Hồn Thiên Bảo? Thật là ngưỡng mộ đã lâu.” Giang Ngư ôm quyền lễ phép chào hỏi.

“Ngươi là ai? Tại sao lại tự tiện xông vào cấm địa của Hồn Thiên Bảo?” Mạc Tương Vân lớn tiếng hỏi.

“Tại hạ Giang Ngư, đến đây cũng không có ác ý.”

“Giang Ngư? Cái gì? Ngươi chính là Giang Ngư gì đó của tổ chức ‘Thủy Ngân’ sao?” Thật là sấm đánh ngang tai nha! Mạc Tương Vân không nhịn được quan sát hắn thêm lần nữa hắn chính là Giang Ngư của ‘Thủy Ngân’ ư? Sao thấy bình thường vậy chứ? Thật sự nhìn không ra. (người ta là đang dịch dung đó huynh, huynh thật là....)

“Đúng vậy, Nhị bảo chủ hiểu biết sâu rộng.”

“Biết ngươi chính là hiểu biết sâu rộng sao?” Mạc Tương Vân nhíu mày hỏi.

Giang Ngư cười cười, cũng không đáp lại, có câu nói rất đúng, im lặng chính là thừa nhận.

“Đúng là cùng một loại người.” Mạc Tương Vân lẩm bẩm một mình. Tự kỷ giống nhau! Lúc này hắn vô cùng tin tưởng tiểu tử đang cùng đại ca hắn đấu mắt kia chính là Kỳ Nhi. Xem ra truyền thuyết về thuật dịch dung của Giang Ngư không phải là giả, ngay cả hắn cũng không nhìn ra sơ hở, vậy thì hình dáng lúc này của Giang Ngư chắc cũng không phải là diện mạo thật.

“Ngươi chính là Giang Ngư?” Mạc Tịch Thiên lạnh lẽo nói. Khi hắn vừa báo tên thì Mạc Tịch Thiên liền chú ý, trong lòng chợt nổi lên một cơn giận vô cớ, tự nhiên hắn có phần lớn quan hệ với Kỳ Nhi, còn có mấy lần hắn xâm nhập vào Hồn Thiên Bảo như chỗ không người, ghê tởm nhất vẫn là lần đến cứu thoát Kỳ Nhi. Điều này khiến cho khẩu khí của hắn càng thêm bất hảo, buốt lạnh.

“Cuối cùng đại bảo chủ cũng chú ý đến ta, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Giang Ngư ôm quyền, cười nhạt nói.

Kỳ Nhi lườm Giang Ngư một cái, sao nàng lại không biết Giang Ngư muốn làm gì chứ, nàng không quá thân thiện đến gần hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được cảnh cáo hắn: “Huynh đừng xen vào chuyện của người khác.”

Giang Ngư hơi khom người, cũng nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Chuyện của muội ta cũng không có xem nhẹ đâu.”

“Huynh....Huynh vốn không biết chuyện gì cả.” Kỳ Nhi tức giận nhìn vào mắt hắn, có chút nghẹn ngào.

“Ít nhất ta cũng biết là vì hắn.” Giang Ngư chăm chú nhìn nàng.

“Giang Ngư—” nàng nghiêm giọng nhắc nhở, có chút lớn tiếng. Nàng biết mình không ngăn được hắn.

Giang Ngư lơ đãng cười cười, xoa xoa đầu nàng, vô cùng thân thiết nói: “Yên tâm, có ta ở đây sẽ không để cho muội bị một chút thương tổn nào.”

Ánh mắt lại dời về phía Mạc Tịch Thiên, quả nhiên thấy được vẻ mặt đầy lửa giận của hắn, có lẽ phải gọi là lửa ghen mới đúng. Hắn hài lòng mỉm cười, nghênh đón ánh mắt thiêu đốt người của Mạc Tịch Thiên. Nhìn dáng vẻ này thì Mạc Tịch Thiên cũng không phải là vô tình với Kỳ Nhi nha.

Chẳng lẽ có người thứ ba? Hắn nhìn Lam Lạc Lạc đang đứng bên cạnh, sau đó lại trở về trên người Mạc Tịch Thiên.

“Đại bảo chủ nhìn ta như vậy chẳng lẽ là có chuyện gì sao?” Giang Ngư nhàn nhạt nói.

Mạc Tương Vân thật sự bội phục bộ dạng bình tĩnh của Giang Ngư, đối mặt với lửa giận của đại ca vẫn có thể nói chuyện được, thật là can đảm mà!

“Lấy tay ngươi ra.” Mạc Tịch Thiên gần như nghiến răng nghiến lợi nói, xem ra là hắn rất giận dữ, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên đầu Kỳ Nhi giống như muốn đốt bàn tay kia thành tro bụi. Nhìn hắn cùng Kỳ Nhi thân mật như thế, nhất thời lý trí của Mạc Tịch Thiên bị lửa giận che khuất.

“Thế nào? Nàng cũng không phải là gì của ngươi, ngươi có tư cách gì quản tay ta đặt ở đâu, chỉ cần nàng không phản đối là được, không phải sao? Đại bảo chủ?”

Mạc Tịch Thiên vẻ mặt khó coi quay sang Kỳ Nhi đang đứng bất động bên cạnh, rống to: “Kỳ Nhi—”

Kỳ Nhi liếc hắn một cái, lấy tay Giang Ngư xuống, Mạc Tịch Thiên liền thả lỏng một chút.

Không nghĩ đến Kỳ Nhi lại cầm tay Giang Ngư đặt lên eo mình, hướng về phía hắn cười nhạt nói: “Giang Ngư nói không sai, ta cũng không phải là gì của ngươi, ta thích cho ai đụng liền cho người đó đụng. Ngươi không có tư cách quản ta.”

Mạc Tịch Thiên nghe xong, lý trí hoàn toàn biến mất, híp mắt lại, trầm giọng nói: “Ngươi.... Được, được, ta không có tư cách quản.” Tay hắn nắm chặt thành quyền, toàn thân run run, gân xanh nổi lên, bước từng bước về phía Giang Ngư.

“Mạc Tịch Thiên, ngươi muốn làm gì?” Kỳ Nhi kêu to, nhìn qua giống như hắn muốn giết người, đối tượng là Giang Ngư.

Giang Ngư cười khổ, thử khuyên hắn. “Này! Đại bảo chủ, ngươi đừng quá kích động, nguy hiểm lắm đó.”

“Ta giết hắn, xem ai còn muốn đụng đến ngươi!” Mạc Tịch Thiên kéo bàn tay trên người Kỳ Nhi xuống, ra chiêu không chút lưu tình hướng về phía Giang Ngư, hoàn toàn là muốn dồn hắn đến đường chết.

“Mạc Tịch Thiên!”

“Đại ca!”

Kỳ Nhi cùng Mạc Tương Vân cùng nhau kêu to.

Giang Ngư may mắn tránh thoát một chiêu nhưng lại không đoán được Mạc Tịch Thiên tiếp tục tung một cước sắc bén khiến hắn không kịp né tránh, ngay lập tức trên mặt liền xuất hiện mấy vệt máu, may là còn có mặt nạ nếu không mặt hắn cũng bị hủy luôn rồi. Trời ơi! Võ công của hắn sao lại đáng sợ đến vậy chứ?

“Này! Ngươi đánh thật à?” Thấy hắn ra chiêu không chút lưu tình đánh tiếp, rất nhanh đã khiến Giang Ngư liên tiếp lui về sau, trên người còn thêm mấy vết máu, Giang Ngư chật vật hô to: “Kỳ Nhi! Muội còn không mau đến giúp một tay, hắn là đánh thật đó.” (bó tay với huynh tưởng người ta trêu mình chắc!)

Kỳ Nhi đứng một bên, không nhịn được nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ huynh còn nghĩ hắn chơi đùa sao? Thật hiếm thấy ngươi có tâm tình đùa giỡn. Liếc thấy bộ dạng thê thảm của Giang Ngư, nhìn xem, đây chính là hậu quả khi xen vào chuyện của người khác.

“Kỳ Nhi, muội mà qua giúp hắn thì đại ca sẽ càng tức giận hơn đó.” Mạc Tương Vân giữ nàng lại.

“Ngươi không thấy là đại ca ngươi muốn dồn hắn vào chỗ chết sao? Hắn chết, ta phải đến đâu tìm một Giang Ngư làm việc cho ta đây?”

Lời còn chưa dứt, liếc mắt thấy Giang Ngư sắp phải chết thảm dưới tay Mạc Tịch Thiên, Kỳ Nhi không chút do dự tung người bay về phía hắn, miễn cưỡng ngăn cản một chưởng của Mạc Tịch Thiên. Giang Ngư lập tức né ra khỏi khu vực nguy hiểm, thật là, suýt chút nữa là mất mạng rồi.

“Ngươi bảo vệ hắn?” Mạc Tịch Thiên nắm cổ tay nàng, hai mắt đỏ rực, càng thêm tức giận trong lòng.

“Không sai, ngươi giết hắn ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi.” Kỳ Nhi giả vờ như không thấy cơn phẫn nộ của hắn, bình tĩnh nói.

“Rất tốt.”

Hắn đột nhiên buông tay nàng ra, gầm nhẹ. “Ngươi cứ như vậy tổn thương ta, ngươi mới vui vẻ sao? Tóm lại là ngươi muốn ta phải làm sao? Ngươi biết rõ ta yêu ngươi, ta yêu ngươi mà! Ngươi sao có thể nhẫn tâm tổn thương ta như thế! Ai dám chạm vào ngươi ta liền giết kẻ đó!” Hắn hung ác nói.

Kỳ Nhi nghe xong liền lùi lại hai bước, nước mắt rơi như mưa lên án nói: “Là ai thương tổn ai? Là ai thương tổn ai? Ngươi chỉ biết nói yêu ta mỗi ngày.....Nhưng là có ích gì không? Không phải là ngươi vẫn còn muốn lấy Lam Lạc Lạc sao? Còn ta thì sao? Có phải còn muốn ta đi giết Lam Lạc Lạc, như vậy ngươi mới có thể vừa lòng? Mạc Tịch Thiên—ngươi hãy buông tha cho ta đi!” Nàng kích động rống to, mặc cho lệ rơi đầy mặt, thân thể không nhịn được khẽ run rẩy.

“Kỳ Nhi....” Mạc Tịch Thiên đau lòng ôm lấy nàng, đối với nước mắt của nàng hắn vĩnh viễn không có lực chống đỡ.

“Kỳ Nhi, nàng đừng khóc....Tha thứ cho ta.....Ta không có cách nào nhìn nàng tựa đầu vào trong lòng kẻ khác.....Kỳ Nhi, Kỳ Nhi của ta, nàng là của ta.”

“Ngươi thật quá ích kỷ. Ngươi nghĩ là ta có thể bình tĩnh nhìn ngươi lấy Lam Lạc Lạc sao? Ngươi biết ta có bao nhiêu đau khổ không? Ngươi biết lòng ta rât khổ sở không? Ta thật hối hận vì đã gặp ngươi....Nguơi biết không?”

“Kỳ Nhi.....” Mạc Tịch Thiên đau lòng ôm chặt nàng, nghẹn ngào gọi tên nàng, một đời khí phách nhưng lại rơi lệ, sự lạnh lùng của hắn hoàn toàn vì Kỳ Nhi mà tan chảy.

Một màn này khiến cho Giang Ngư, Mạc Tương Vân cùng mọi người đang đứng bên cạnh không nhịn được xúc động, ai cũng sụt sịt.

Thế nhưng lại có người hoàn toàn không bị cảm động, nàng mang theo vẻ mặt khó hiểu, chậm rãi đi đến bên cạnh Mạc Tương Vân nhẹ giọng hỏi: “Sở nhị ca, ta có thể hỏi một chút được không, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Còn có tại sao Kỳ Nhi tiểu thư lại nhắc đến ta, nếu ta không nghe lầm thì nàng đã hai lần nhắc đến chuyện Mạc đại ca muốn lấy ta? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Lam Lạc Lạc đã biết được nam nhân tướng mạo bình thường kia lại là Liễu Kỳ Nhi giả trang. Chỉ là nàng vẫn không hiểu tại sao nàng ấy cứ nói Mạc đại ca muốn lấy mình? Khi nào thì Mạc đại ca muốn thành thân cùng mình, nàng sao lại không biết gì hết vậy?

“Ngươi không biết?” Mạc Tương Vân nhíu mày, hoài nghi nhìn vị tiểu thư khuê các luôn hiểu lễ nghĩa, nói năng thận trọng này.

“Mong Sở nhị ca chỉ giáo.” Đối với giọng điệu bất thiện của Mạc Tương Vân, nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười.

Mạc Tương Vân có chút chán ghét nhìn nàng, hắn ghét nhất thái độ không hờn không giận của nàng, nữ nhân này rõ ràng biết rõ còn hỏi, toàn bộ người trong bảo đều biết kể từ sau đêm đó, đại ca nhất định sẽ phải lấy nàng, chỉ đợi bà nội từ phương Nam quay về thì sẽ phải làm chuyện vui, mà nàng là người khởi xướng lại không biết sao? Nói không chừng chuyện đêm đó là nàng cố ý, nếu không sao lại đúng lúc như vậy, ngay tại lúc đại ca uống say không biết gì thì nàng lại có việc tìm đến đại ca, còn cam tâm tình nguyện cùng đại ca ngủ một đêm, rõ ràng là quỷ kế của nàng vì muốn làm bảo chủ phu nhân, việc này hắn đã sớm đoán ra, chính là gạo nấu thành cơm, hắn cũng không thể nói gì thêm, hiện tại nàng vẫn còn giả bộ vô tội hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, thật đúng là một nữ nhân giả dối!

Hắn hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Hừ, Kỳ Nhi cùng đại ca là lưỡng tình tương duyêt, chính là cái đêm đại ca say rượu kia nguơi lại ở nơi đó ngủ một đêm, chuyện này ngươi sẽ chưa quên đó chứ?”

Giang Ngư ở một bên nghe xong trong lòng cũng hiểu được một chút, hóa ra Mạc Tịch Thiên say rượu mất lý trí liền ngủ cùng với cô nương tên Lam Lạc Lạc này, sự việc mới có thể khó giải quyết như vậy.

Hắn không nhịn được liếc Lam Lạc Lạc một cái, thật gay go, vừa nhìn liền biết là tiểu thư khuê các, Mạc Tịch Thiên không muốn chịu trách nhiệm cũng không được.

“Tất nhiên là chưa, nhưng mà, có quan hệ gì với hai người kia?” Nàng khẽ nhíu mày, hỏi lại.

“Ngươi đừng giả vờ nữa, ngươi cùng đại ca ngủ một đêm trên giường, đại ca không lấy ngươi được sao? Đây không phải là kết quả mà ngươi muốn sao?”

Lam Lạc Lạc kinh ngạc.

“Chỉ vì ta cùng Mạc đai ca ngủ một đêm trên giường ư? Cho nên Mạc đại ca nhất định phải lấy ta sao?”

Lam Lạc Lạc không nhịn được bật cười, thật sự là quá vô lý!

“Chẳng trách hai người họ lại thương tâm như thế.”

“Ngươi còn dám cười! Ngươi có biết hành vi của ngươi là không biết xấu hổ hay không?” Mạc Tương Vân nhìn nàng đầy chán ghét.

Nàng đối với sự vô lễ của hắn cũng chỉ mỉm cười nhưng lần này là cười lạnh, nàng chỉ vào mũi hắn nói: “Từ đầu đến cuối ta có kêu Mạc đại ca chịu trách nhiệm sao? Ta có kêu hắn lấy ta sao? Trời ạ! Ta cũng chưa từng nói phải gả cho hắn, tại sao hắn phải lấy ta?”

“Ngươi....Ngươi......”

Mạc Tương Vân đối với sự chất vấn bất ngờ của nàng liền nói không lên lời. Nữ nhân này không phải tìm trăm phương ngàn kế để làm bảo chủ phu nhân sao? Tại sao....Xem ra, sự việc có điều gì đó không ổn?

“Ta làm sao? Đi kêu hai người kia đừng khóc nữa, ta sẽ không gả cho Mạc đại ca.” Nàng trừng mắt nhìn Mạc Tương Vân đang ngây ngốc tại chỗ, đẩy hắn một cái, không kiên nhẫn nói.

Mà Mạc Tương Vân lại rất nghe lời đi về phía trước, cùng hai người đang ôm nhau kia báo cáo tin tức đến hắn cũng chưa hoàn toàn tiêu hóa nổi. (Chậc...Chậc...Sao lại nghe lời thế nhỉ!)

“Thật là.” Người của Hồn Thiên Bảo cũng thật là quá rảnh rỗi đi, gì mà hai người ngủ một đêm ở trên giường thì sẽ phải thành thân chứ? Thật là buồn cười! Nàng cười nhạt, mơ hồ lộ ra một tia khinh thường không dễ phát hiện, vẫn là dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.

Giang Ngư hứng thú nhìn nàng, không nghĩ đến chuyện này lại biến đổi thú vị như vậy, Lam Lạc Lạc này xem ra không đơn giản giống như bề ngoài.

Kỳ Nhi cùng Mạc Tịch Thiên tất nhiên nghe được hai người nói chuyện. Kỳ Nhi từ bi thương hóa vui mừng, nhíu mày liếc Mạc Tịch Thiên một cái. Nhìn đi! Ngươi muốn lấy người ta, người ta cũng không muốn ngươi.

“Tại sao nàng không muốn gả cho Mạc đại ca?”

Nàng vẫn như cũ tựa vào trong lòng Mạc Tịch Thiên, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nàng sớm đã biết Mạc Tịch Thiên thích nàng, cũng không phải là muốn lấy Lam Lạc Lạc, hai người cũng có chút thương tâm. Nhưng hôm nay Lam Lạc Lạc lại tỏ rõ là không muốn gả cho hắn, nàng nghi ngờ nhìn về phía Lam Lạc Lạc, tại sao nàng lại không muốn gả cho Mạc đại ca?

“Ta làm sao biết được?”

Mạc Tương Vân tức giận nói, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Lam Lạc Lạc này sao không giống như trước kia, còn hắn lại không nghi ngờ nghe theo lời của nàng, điều này khiến hắn cảm thấy rất mất thể diện.

Lam Lạc Lạc đối với vẻ mặt nghi hoặc của Kỳ Nhi chỉ mỉm cười, chậm rãi đi về phía nàng, nói: “Ngươi không cần nghi ngờ, ta tuyệt đối sẽ không gả cho Mạc đại ca.”

“Tại sao?”

Kỳ Nhi hỏi lại, rời khỏi ngực của Mạc Tịch Thiên, trợn to mắt cẩn thận quan sát nàng nói.

“Điều kiện của Mạc đại ca tốt như thế, là người trong mộng của các cô nương, sao ngươi lại từ chối? Hôn sự này chỉ cần ngươi gật đầu, Mạc đại ca nhất định sẽ lấy ngươi, ngươi không cảm thấy buông tha cho hắn là quá đáng tiếc sao?”

Lam Lạc Lạc khẽ cười lên tiếng.

“Ta hiểu ý của ngươi, ý ngươi muốn nói là, một con vịt đã nấu hoàn hảo như vậy đặt ở trước mặt sao ta lại không ăn mà lại buông tha cho nó như thế phải không?” (Sax luôn, Mạc ca là con vịt chín sao, quá khó để tưởng tượng....ha ha!)

Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn nàng, nhanh chóng gật đầu. So sánh này thật sự là quá thích hợp nha!

Lam Lạc Lạc nói tiếp: “Thật ra cũng không kỳ quái.”

Nàng liếc Mạc Tịch Thiên một cái, quay lại nhìn vẻ mặt đầy tò mò của Kỳ Nhi liền cảm thấy buồn cười, nói: “Đạo lý rất đơn giản, con vịt chín này cũng không phải là con vịt mà ta muốn, như thế ngươi đã hiểu chưa?”

“Ý ngươi là ngươi không muốn con vịt này? Nhưng mà con vịt này cũng không tệ nha!”

Nàng lôi kéo Mạc Tịch Thiên muốn cho Lam Lạc Lạc nhìn rõ hơn.

“Kỳ Nhi—” Mạc Tịch Thiên híp mắt đầy nguy hiểm cảnh cáo nàng. Hắn cũng không muốn người khác so sánh mình với con vịt để thảo luận, hơn nữa hàng động bây giờ của nàng giống như muốn bán hắn cho Lam Lạc Lạc vậy.

“Đùa thôi mà, ngươi làm gì mà hung dữ như thế?”

Kỳ Nhi hì hì cười tựa vào lòng hắn, Mạc Tịch Thiên cũng rất tự nhiên ôm lấy nàng, hoàn toàn không để ý đến người khác đang nhìn.

“Thật là, lúc khóc lúc cười, cũng không sợ người ta cười chê.” Mạc Tịch Thiên đưa tay nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt đẫm nước mắt của Kỳ Nhi, đây là việc hắn đã muốn làm khi vừa mới thấy nàng. Cuối cùng lại trở về diện mạo thật sự của Kỳ Nhi. Hắn nâng mặt nàng lên khẽ hôn xuống. Kỳ Nhi mặt hơi ửng hồng, nhưng vẫn hào phóng tiếp nhận động tác thân mật của hắn.

“Ngươi cũng không phải giống như thế. Ngươi thật sự không thích hắn?” Câu nói sau cùng là Kỳ Nhi không yên lòng hướng Lam Lạc Lạc hỏi lại.

Lúc này Lam Lạc Lạc mới thấy được dung mạo tuyệt mỹ của Kỳ Nhi, cũng là lần đầu tiên chú ý đến, trong lòng không khỏi thán phục!

Nàng cùng Mạc Tịch Thiên đứng chung một chỗ quả thật là trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một đôi, hơn nữa tình cảm của hai người khiến người ta hâm mộ. Hoàn hảo mình đối với mọi việc xung quanh luôn vô tâm, cho nên tuy đã ở Hồn Thiên Bảo khá lâu nàng đối với Mạc Tịch Thiên cũng không hề có cảm giác gì đặc biệt, nếu không sẽ phá hủy đôi tình lữ trước mặt này là hết sức có lỗi. Nàng cảm thấy vui mừng vì mình không có yêu Mạc Tịch Thiên.

Nàng lấy giọng điệu vô cùng nghiêm túc trả lời.

“Cho đến nay, Mạc đại ca giống như là ca ca của ta, ta đối với huynh ấy chỉ có tình cảm huynh muội không có tình yêu nam nữ, tin rằng Mạc đại ca đối với ta cũng như thế. Ta nghĩ rằng chỉ có hai người tâm đầu ý hợp mới có thể ở cùng nhau, như vậy hai bên mới có hạnh phúc. Nếu như miễn cưỡng thì đối với hai bên đều là một loại thương tổn, chuyện như vậy Lạc Lạc ta chắc chắn sẽ không làm. Hơn nữa chính chuyện này cũng rất tức cười, nếu như ngày đó ta cùng Mạc đại ca cùng giường thì ta phải gả cho hắn, vậy cho đến bây giờ chẳng phải là muốn ta gả cho rất nhiều nam nhân sao?”

Nàng hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Ta cứ tưởng rằng người giang hồ đều hào phóng không câu nệ tiểu tiết, không nghĩ đến các ngươi cũng giống như nhóm ngu dân kia đều có suy nghĩ cổ hủ, thật sự khiến ta kinh ngạc.”

Những lời này của Lam Lạc Lạc khiến cho mọi người có mặt ở đây đều trợn mắt ngây ngốc, không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.

Lời nói này, tư tưởng này lại từ trong miệng của nàng nói ra sao? Hành động, cử chỉ này là của tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư Lam Lạc Lạc sao?

Trời ơi! Điều này sao có thể chứ?

Nhất thời mọi người đều không thể tiếp nhận được một Lam Lạc Lạc như vậy. Nhất là nhóm thị vệ bên kia gần như khóc rống lên, trong đó có vài người luôn luôn coi Lam Lạc Lạc như là thiên nhân (ý là thần tiên đó), hôm nay hoàn toàn tan biến, bảo bọn hắn chịu sao nổi đây!

Kỳ Nhi chẳng sao cả, chỉ cần xác định nàng không cùng mình tranh giành Mạc Tịch Thiên là được. Mặc kệ nàng có ngủ với bao nhiêu nam nhân khác tuy nàng biết nàng ta là không có bởi vì mắt nhìn người của nàng không kém.

Còn Mạc Tịch Thiên lại hơi nhíu mày, rốt cuộc đêm đó giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không? Điểm ấy hắn thật không nắm chắc, lúc ấy cũng không có tâm tình đi hỏi nàng. Mà lần này nàng lại khiến người ta hiểu lầm ý mình.....Nàng thật sự biết mình đang nói gì sao? Mạc Tịch Thiên rất hoài nghi, cho đến nay hắn vẫn luôn coi nàng như muội muội, bởi vì nàng không phải là một cô nương tùy tiện.

Nhưng Giang Ngư lại cảm thấy cực kỳ thú vị. Mắt nhìn người của hắn chưa bao giờ sai. Hắn vô cùng khẳng định Lam Lạc Lạc này không phải là một cô nương tùy tiện, bởi vì ánh mắt trong trẻo không nhiễm bụi trần của nàng, càng không nói đến khí chất nghiêm túc trời sinh. Tin tưởng “ngủ” theo lời của nàng chỉ là ngủ bình thường mà thôi, tuyệt đối không có chút mờ ám, hơn nữa nhìn vào vẻ mặt suy tư của Mạc Tịch Thiên thì hình như hắn không quá chắc chắn đêm đó rốt cuộc có cùng nàng phát sinh chuyện gì hay không. Phát hiện này thật khiến người khác kinh ngạc.

Phượng Hoàng đảo là hòn đảo mà công việc chính là chế tạo thuyền cùng vận chuyển hàng hóa bằng thuyền, đi lại trên biển là chuyện bình thường, ngủ cùng với một đống người ở trên thuyền cũng không có gì lạ nên nàng nói như vậy cũng không sai. Chỉ có điều người không biết rất có thể hiểu lầm ý của nàng, cho rằng nàng là một nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng. Trong đây ít nhất là có Mạc Tương Vân nghĩ như thế.

Mạc Tương Vân càng thêm chán ghét nàng, không nghĩ đến nàng thoạt nhìn đoan trang thục nữ nhưng thực tế lại là người ai cũng có thể lấy làm chồng, còn không ngại nói cho người khác biết, hắn chưa từng thấy một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy! Hắn không kiên nhẫn, chán ghét hừ nhẹ.

Hắn không hề có ý che giấu sự chán ghét của mình. Lam Lạc Lạc có mắt có tai đương nhiên nghe được thanh âm khinh thường cùng ánh mắt chán ghét của hắn. Dù sao thì mỗi khi gặp nàng Mạc Tương Vân cũng chưa từng có sắc mặt tốt cho nên nàng cũng không thèm để ý.

Nàng đi đến trước mặt Mạc Tịch Thiên, hơi thi lễ, mỉm cười nói: “Mạc đại ca, cám ơn huynh đã cho phép ta đến đây, ta đã tìm được thứ mà ta muốn. Ta nghĩ, nơi đây đã không còn chuyện của ta nữa, ta xin phép về trước.” Rồi nàng lại nhìn về phía Kỳ Nhi, nhẹ gật đầu nói: “Kỳ Nhi tiểu thư, ta xin phép đi trước.”

Sau đó liền dẫn nha hoàn cùng bọn thị vệ thong thả rời đi, đối với hai người Giang Ngư cùng Mạc Tương Vân làm như không thấy. Giang Ngư là vì nàng không quen biết nên cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện. Còn Mạc Tương Vân là do thái độ của hắn khiến nàng cảm thấy hắn chán ghét mình nên cũng không cần nói lời từ biệt.

“Nàng tới đây tìm cái gì?” Kỳ Nhi tò mò hỏi Mạc Tịch Thiên.

“Tìm một loại gỗ. Hình như có liên quan đến việc chế tạo thuyền.” Mạc Tịch Thiên vuốt nhẹ tóc nàng, khẽ xoa mặt nàng, bỗng nhiên nói: “Nàng gả cho ta đi?”

“Không được.” Kỳ Nhi rất lưu loát nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy thân thể phía sau mình lập tức cứng ngắc.

“Tại sao?” Ngữ khí cùng thân thể của Mạc Tịch Thiên cũng cứng nhắc.

Kỳ Nhi không trả lời.

“Chuyện của ta cùng Lam Lạc Lạc đã giải quyết xong, nàng còn có cái gì......” Ngữ khí khẩn trương của hắn chợt trầm xuống, ý nghĩ vừa chuyển, lập tức trừng mắt đầy nguy hiểm hướng về phía Giang Ngư—nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ là bởi vì hắn?”

Giang Ngư lập tức lui về phía sau ba bước hoảng sợ kêu: “Không phải là ta! Tuyệt đối không phải là ta!”

Quá kinh khủng! Toàn thân hắn đã đầy vết thương, quá mệt mỏi rồi, đừng tới nữa mà! Ánh mắt của hắn lập tức hướng về phía Kỳ Nhi xin giúp đỡ. Van muội! Ngàn vạn lần đừng hại chết ta!

“Không phải do hắn.” Kỳ Nhi buồn cười nói, chưa từng thấy qua dáng vẻ ngây ngô như thế của Giang Ngư, trở về nhất định phải nói cho Mộng Nhi nghe.

“Vậy thì vì cái gì? Chẳng lẽ nàng không biết trong lòng ta chỉ có mỗi nàng thôi sao?” Mạc Tịch Thiên ôm chặt nàng.

“Tất nhiên là ta biết, ta cũng rất thích chàng nha, chỉ là......” Kỳ Nhi khó xử nói.

“Chỉ là cái gì?”

“Ta hiện tại thật sự chưa thể gả cho chàng, ta mới mười bảy tuổi.....”

Nàng còn chưa nói xong, Mạc Tịch Thiên vội hỏi: “Nàng là đang chê ta quá già sao?”

“Không phải vậy.” Kỳ Nhi lập tức phủ nhận, xoa nhẹ khuôn mặt bi thương của hắn. “Chàng không hề già rất xứng đôi với ta, thế nhưng, chàng biết không? Sang năm ta mới có thể nhận tổ quy tông, hiện tại chàng bảo ta phải đáp ứng chàng thế nào đây?” Nàng không nhịn được giậm chân.

Hóa ra là vậy! Mạc Tịch Thiên hơi thả lỏng thân mình, lúc đối mặt với địch nhân cũng chưa từng thấy hắn khẩn trương như thế.

“Không sao. Chúng ta có thể ước hẹn trước chờ sau khi nàng nhận tổ quy tông liền thành thân, vậy có được không?”

“Để xem đã.....” Kỳ Nhi có chút do dự.

Phòng nghị sự - Hồn Thiên Bảo.

“Mục đích của bọn họ là thống trị toàn bộ nhân giới, vậy vì sao lại xuống tay từ Hồn Thiên Bảo, lý do là gì chứ?”

“Rất đơn giản. Đoạt được Hồn Thiên Bảo tương đương với đoạt được toàn bộ thế lực của phương Bắc.”

“Nhưng sao bọn họ lại biết được mọi động tĩnh của Hồn Thiên Bảo? Sau đó lại liên tiếp phá hủy?”

“Gian tế. Trong Hồn Thiên Bảo chắc chắn có gian tế. Hơn nữa thân phận nhất định phải từ quản sự trở nên, nếu không sao có thể nắm rõ tin tức của Hồn Thiên Bảo cũng như hành tung của Mạc Tịch Thiên, còn có những phân đà bí mật bị phá kia nữa cũng không phải là một người bình thường trong Hồn Thiên Bảo có thể biết được. Chỉ có những chủ quản trọng yếu mới biết cho nên ta lớn mật cho rằng thân phận của gian tế chắc chắn không thấp.”

“Vậy sao bọn họ lại muốn tập kích Mạc Tịch Thiên? Giết hắn có lợi gì đối với bọn họ?”

“Giả như Mạc Tịch Thiên chết thì tình hình thực tế của Hồn Thiên Bảo sẽ ra sao? Có thể tưởng tượng được, nhất định sẽ rất hỗn loạn khiến lòng người hoảng sợ. Mặc dù trước mắt Hồn Thiên Bảo dưới sự quản lý của Mạc Tịch Thiên đang rất ổn định, có thể nói là vững chắc không thể lay động. Nhưng nếu Mạc Tịch Thiên chết, dưới tình thế hỗn loạn sẽ tạo cho bọn hắn một cơ hội tốt, không phải sao? Còn nữa nếu như gian tế là quản sự quan trọng trong Hồn Thiên Bảo vậy lại càng dễ ra tay.”

“Động cơ phá rối của hắn là gì? Sự phá rối của bọn họ cũng không ảnh hưởng nhiều đến Hồn Thiên Bảo nhưng bọn họ lại làm như vậy đối với bọn chúng có ích gì? Bởi vì điều này ngược lại khiến cho Hồn Thiên Bảo càng thêm cảnh giác không phải sẽ gây khó khăn cho bọn họ sao?”

“Giả thiết được thành lập dựa vào điểm này, gian tế kia trong Hồn Thiên Bảo chính là nhân vật vô cùng quan trọng, dưới tình huống không giết được Mạc Tịch Thiên thì sẽ ra tay, hoặc là kế giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, hoặc là mục tiêu của bọn họ ở bên trong Hồn Thiên Bảo......”

Giang Ngư cùng Kỳ Nhi một hỏi một đáp, đem tất cả mọi giả thiết của ‘Huyết Ảnh’ làm rõ ràng khiến cho Mạc Tương Vân hết sức bội phục đồng thời cũng xác nhận lời nói của Nhan Chân Khanh đúng là không sai, hai người Kỳ Nhi cùng Giang Ngư thật sự phối hợp rất ăn ý không chê vào đâu được.

“Bên trong Hồn Thiên Bảo? Bên trong Hồn Thiên Bảo có cái gì khiến bọn chúng muốn đoạt lấy? Chẳng lẽ bọn họ muốn biết phía sau núi là........” Mạc Tương Vân sợ hãi kêu lên.

Kỳ Nhi liếc hắn một cái, chắc chắn nói: “Không, ta dám khẳng định bọn họ vẫn chưa biết bí mật phía sau núi. Nếu bọn họ biết tin thì đã sớm về nhà rồi, nào có thời gian rảnh rỗi đến đối phó với chúng ta, cho nên bọn họ nhất định có mục đích khác. Nếu ta không nhầm thì mục tiêu của bọn họ nhất định là một người quan trọng trong bảo....A! Không tốt!”

Nàng như nghĩ đến điều gì đó vội hô to một tiếng, không chỉ kinh động đến Giang Ngư cùng Mạc Tương Vân đang ngồi bàn bên cạnh mà còn khiến cho Mạc Tịch Thiên ở phía sau nàng nhíu mày.

“Sao vậy?”

“Lão phu nhân, lão phu nhân chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.” Nàng lo lắng nói. Nhất thời khiến cho ba đại nam nhân trong đại sảnh đều nhíu chặt chân mày, cảm thấy không ổn, nghĩ đến ‘Huyết Ảnh’ cùng lão phu nhân đang ở phương Nam....

“Nàng nói là....”

“Không sai, việc này không nên chậm trễ, phải nhanh chóng tăng thêm người bảo vệ lão phu nhân. Theo như ta đoán bọn họ nhất định là dùng chiêu lấy chư hầu ép buộc thiên tử, dùng lão phu nhân cưỡng chế chàng tự tay dâng lên Hồn Thiên Bảo. Biện pháp này vừa dễ dàng lại hữu dụng, hơn nữa tỷ lệ thành công rất cao, sao bọn họ lại không dùng chứ?”

Thật là tính sai mà, cứ tưởng bọn họ nhằm vào Hồn Thiên Bảo lại không có nghĩ đến, tuy bọn họ là ngoại tộc, nhưng cũng đã sống cùng nhân loại khá lâu nên cũng biết lừa người nha. Bọn họ hướng sự chú ý của Hồn Thiên Bảo đến những phân đà ở bên ngoài, cũng thừa dịp uy hiếp người bên cạnh Mạc Tịch Thiên khiến hắn đầu hàng, mà người được chọn không ai khác ngoài hai thân nhân của Mạc Tịch Thiên- Mạc Tương Vân cũng lão phu nhân. Mà đúng lúc này lão phu nhân lại quay về phương Nam, chính là thời cơ tốt nhất cho bọn họ ra tay, sao bọn họ có thể bỏ qua đây? Thật là gay go! Phải mau nghĩ ra một biện pháp tốt mới được.

“Không được. Chúng ta phải đi trước một bước mới được, phải nhanh chóng tìm ra gian tế, dụ ‘Huyết Ảnh’ lộ diện, không để cho bọn chúng gây thêm phiền toái cho chúng ta nữa.”

“Phải làm sao tìm đây? Ta thật sự không thể tin lại có người phản bội Hồn Thiên Bảo, mỗi người bọn họ đều là những thuộc hạ trung thành cùng Hồn Thiên Bảo vượt qua hoạn nạn, vậy thấy người nào khả nghi nhất.....Thật sự quá khó khăn nha!” Mạc Tương Vân phiền não cúi đầu.

Không khí lập tức lâm vào trầm tư. Mỗi người đều nhíu chặt chân mày suy nghĩ biện pháp.

Bỗng nhiên Kỳ Nhi mở to mắt, đắc ý cười nói: “Cần gì phải tìm chứ, chúng ta có thể ‘bắt ngao trong hũ*’ nha! Cam đoan hắn sẽ tự chui đầu vào lưới.”

* bắt ngao trong hũ: tương đương với câu "Bắt cá trong chậu" của mình vậy.

“A! Muội nghĩ được biện pháp gì rồi?” Giang Ngư cùng Mạc Tương Vân quay sang nhìn nàng, đồng thanh nói.

“Đùa hoài! Bằng trí thông minh của ta, với vài ba cái mưu kế linh tinh đó có thể đánh lại ta sao? Hì hì! Hơn nữa, biện pháp này không những phân tán được lực chú ý của ‘Huyết Ảnh’, trừ bỏ nguy hiểm đối với lão phu nhân ở phương Nam mà còn có thể khiến cho gian tế ẩn nấp trong Hồn Thiên Bảo lộ diện nữa, thật là ‘một mũi tên trúng hai đích’ nha!”

“Rốt cuộc là cái biện pháp gì mà lại tốt như vậy? Có thể ngay lập tức bắt được gian tế lại còn không liên lụy đến lão phu nhân nữa?”

“Vừa nãy không phải ta đã nói rồi sao?” Một tia linh quang lóe lên trong mắt Kỳ Nhi, đắc ý lặp lại “bắt ngao trong hũ!’’

Cuối cùng Kỳ Nhi liền nhìn về phía người mà từ đầu cho đến bây giờ chưa hề nói một câu nào – Mạc Tịch Thiên. Mạc Tịch Thiên mỉm cười nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia có chút tán thưởng có chút cưng chiều, hơn nữa còn có một chút mùi vị tính kế tà ác......

Không sai! Mới vừa rồi trong mắt Mạc Tịch Thiên chợt lóe lên một tia gian xảo!

Kỳ Nhi không khỏi nhíu mày, không biết vì sao......Trong lòng chợt run lên.

Sáng sớm hôm sau.

Lần đầu tiên, từ sáng sớm Liễu Kỳ Nhi đã rời giường. Không, nói chính xác là nàng một đêm không ngủ.

Hiện tại chỉ nghe nàng vẫn không ngừng mắng, dọa cho Xuân Ly cùng Hạ Diễm sợ đến mức chần chừ không dám bước vào.

Nàng đã mắng cả đêm đến bây giờ vẫn chưa nguôi giận, có thể thấy được sự tình là rất nghiêm trọng.

Không sai, đem chuyện chung thân của mình ra đánh cược có tính là nghiêm trọng hay không?

Ngu ngốc! Ngu ngốc! Nàng thật là quá ngu ngốc! Không có việc gì lại đưa ra chủ ý tồi tệ như thế! Lần đầu tiên nàng giận mình sao lại thông minh như vậy......Thông minh sẽ bị thông minh hại nha! Nàng kêu rên.....Ghê tởm nhất chính là Mạc Tịch Thiên không có việc gì, không có việc gì lại nói chuyện quái quỷ kia, rõ ràng là cố tình hãm hại nàng mà! Nàng cũng biết hắn để lộ ra ánh mắt tà ác là đã sớm tính kế nàng, thật là quá coi thường hắn rồi! Không nghĩ đến hắn lại gian xảo đến vậy, hơn nữa còn đánh đến trên người nàng, thật là—thật là tức chết nàng!

Nhớ lại ngày hôm qua ở trong phòng nghị sự.....

“Cái gì? Muốn ta làm mồi nhử tên gian tế kia ra?” Mạc Tương Vân chỉ vào mũi mình kêu to!

Kỳ Nhi cười nói: “Không sai, tính đi tính lại chỉ có ngươi là thích hợp nhất, nghĩ xem ngươi là đệ đệ ruột của Mạc đại ca, chỉ cần tin ngươi độc hành truyền ra ngoài, hắc hắc! Ta tin rằng ‘Huyết Ảnh’ nhất định sẽ ngoan ngoãn mắc câu.”

“Không. A Vân không được.” Mạc Tịch Thiên đột nhiên mở miệng.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển sang hắn, Kỳ Nhi hỏi ra thắc mắc của mọi người.

“Tại sao? Ta nghĩ đi nghĩ lại thì hắn là lựa chọn tốt nhất.”

Mạc Tịch Thiên không có biểu hiện gì, lặng lẽ nhìn lướt qua mọi người, mới chậm rãi nói: “A Vân võ công không thấp, chỉ sợ bọn họ đã có bài học từ lần trước công kích ta, lần này sẽ không dễ mắc câu.”

“Đúng nha, bằng không có những lúc ta đơn độc ở trong bảo thì bọn họ đã sớm ra tay rồi không cần phải đợi đến bây giờ đâu.” Mạc Tương Vân lập tức phụ họa.

Nói đùa! Cái loại chuyện đem mình ra làm hồng tâm này hắn sẽ không làm đâu.

Kỳ Nhi trừng mắt nhìn Mạc Tương Vân, bĩu môi nói: “Vậy muốn tìm ai. Trừ A Vân ta cũng không nghĩ ra còn ai thích hợp.....” Chẳng lẽ kế hoạch này không thể thực hiện được, thật sự là đáng tiếc, xem ra phải suy nghĩ biện pháp khác mới được. Kỳ Nhi liền lập tức suy nghĩ.

“Có, còn có một người.” Giang Ngư chợt mở miệng.

“Là ai?” Kỳ Nhi lập tức cắt đứt ý tưởng về Mạc Tương Vân, vội hỏi.

Giang Ngư nhìn về phía Mạc Tịch Thiên, mỉm cười cho hắn một vẻ mặt cả hai đều hiểu rõ, mới chậm rãi nói: “Cái này phải hỏi đại bảo chủ, xem một chút trên thế gian này còn có ai có thể đủ tạo thành nhược điểm của hắn, trong lòng hắn có sức nặng nhất để hắn chịu bỏ hết tất cả mọi thứ thậm chí còn buông xuống Hồn Thiên Bảo. Hử?”

Khá lắm Giang Ngư – làn mây phóng túng phiêu du trong “Thủy Ngân”! Hắn có thể đoán được tâm tư của mình, thật sự không thể coi thường hắn. Mạc Tịch Thiên hướng về phía hắn nhàn nhạt cười. (cái đống kia nguyên văn là ‘phiên vân phúc lãng’. Mình hiểu nhưng không biết diễn đạt cho lắm, ai biết chỉ dùm mình nhé! Theo mình hiểu ý huynh này chuyên đi khắp nơi nên chuyện gì cũng biết.)

“Là ai?” Nàng hỏi, Mạc Tịch Thiên còn có những người thân khác sao? Lúc này, trong lòng chợt nổi lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên....Mạc Tịch Thiên ý vị sâu sa nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng mơ hồ lộ ra nhàn nhạt ý cười đắc chí....Chậm rãi từng chữ từng chữ nói ra chuyện nàng không muốn nghĩ nhất: “Chính, là, nàng.”

Giết người! Kỳ Nhi ở trong phòng sinh khí, không ngừng mắng, buồn bực đi qua đi lại.

Chỉ bởi vì nàng là nữ nhân Mạc Tịch Thiên thích cho nên có đầy đủ lý do khiến cho ‘Huyết Ảnh’ chọn nàng.

Chỉ bởi vì nàng là cô nương cho nên ‘Huyết Ảnh’ sẽ không phòng bị nàng.

Vì để cho ‘Huyết Ảnh’ không nghi ngờ lực ảnh hưởng của nàng đối với Mạc Tịch Thiên ngoan ngoãn cắn câu, cho nên—cho nên nàng nhất định phải nhanh chóng thành thân cùng Mạc Tịch Thiên.

Thành thân? Giết người! Lúc này nàng cùng Mạc Tịch Thiên thành thân sẽ bị rất nhiều người giết nha! Trong đó bao gồm cha mẹ nàng cùng hai huynh đệ ruột ở phương Nam, bọn họ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Dĩ nhiên, ngoại trừ Hương Nhi muội muội dịu dàng, ôn nhu.

Nghĩ đến đây nàng cảm thấy thực sự phiền phức, nền đất cũng nhanh bị nàng đạp lõm xuống rồi. Không phải nàng không muốn thành thân với Mạc Tịch Thiên, nàng thương hắn kể từ lúc mới bắt đầu nàng đã nhận định là hắn, chỉ là nàng không nghĩ sẽ nhanh như thế, hôn lễ của nàng nhất định phải có cha mẹ tham gia, đây là nàng kiên trì muốn.

Kỳ Nhi chán nản nặng nề ngồi xuống ghế. Vậy sư phụ làm sao bây giờ? Chưa giải quyết xong chuyện của ‘Huyết Ảnh’ cũng không có cách nào giải quyết, tâm nguyện của sư phụ phải làm sao đạt được đây? Trong suy nghĩ của nàng, địa vị của sư phụ so với những người thân ở phương Nam còn cao hơn. Mười mấy năm qua sớm chiều chung sống đã xây dựng nên một đoạn tình cảm như thầy trò, như mẹ con, có khi lại giống như bằng hữu mà không một ai có thể thay thế được, cho nên đối với nguyện vọng duy nhất của sư phụ nàng sẽ không làm trái, nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành.

Ai da! Sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như thế chứ?

Kỳ Nhi nằm bò lên bàn, mở to mắt tức giận nhìn chằm chằm vào ánh nến trên bàn một đêm còn chưa tắt. Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bùng cháy kia, trong đầu chán nản suy nghĩ: lửa à lửa....Nói cho ta biết nên làm gì bây giờ? Ánh nến trong phòng không ngừng lay động theo luồng khí, trong ánh nến, dường như nàng thấy được có có chút gì đó không chân thật, ánh lửa trước mắt nàng không ngừng mở rộng ra........Chợt một cơn gió thổi qua, trước mắt trở nên tối đen.

“Nàng lại một đêm không ngủ?” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp mê người có chút tức giận vang lên bên trong phòng.

Kỳ Nhi trừng mắt nhìn, cuối cùng bóng tối cũng dần tan biến, nàng quay đầu hướng về phía tiếng nói, ánh sáng nhu hòa vây quanh bóng dáng to lớn quen thuộc ngoài cửa..........

“Mạc Tịch Thiên.” Trong lòng nàng vẫn có chút mờ mịt.

Mạc Tịch Thiên đến gần nàng, vuốt sợi tóc đen nhánh rơi xuống khuôn mặt nàng, sắc mặt hơi tái nhợt khiến hắn nhíu chặt chân mày đau lòng không thôi. Thấy nàng quần áo đơn bạc, hắn cầm lấy áo choàng treo cạnh giường khoác cho nàng.

“Tại sao một đêm không ngủ?” Hắn cố gắng khiến cho thanh âm ôn nhu.

Kỳ Nhi thấy ánh mắt không vui của hắn, rốt cuộc cũng biết hắn dường như không quá vui mừng, nhưng nàng làm sao vui vẻ đây?

“Lòng ta phiền.” Nàng trả lời vắn tắt, tức giận không nhìn hắn nữa, quay đầu nhìn khói nến lan tỏa.

Trầm mặc một lúc, Mạc Tịch Thiên mở miệng hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ là chuyện chúng ta quyết định hôm qua sao?”

“Ta không có đồng ý!” Kỳ Nhi nghe vậy không khỏi cất cao giọng, tức giận trợn mắt xem thường.

“Nàng không muốn gả cho ta?” Mạc Tịch Thiên hỏi lại, giọng điệu có chút nguy hiểm.

Nàng không nhịn được trừng hắn một cái. “Ta tức giận ngươi tính kế ta.”

“Nàng hiểu được ta không phải cố ý mà.” Mạc Tịch Thiên lộ ra một chút tươi cười.

Mới là lạ đó!

Kỳ Nhi vẫn không nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, biểu lộ nàng không tin.

Mạc Tịch Thiên chợt kéo nàng vào trong lòng mình, nàng vùng vẫy một cái liền bỏ qua, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn nhưng điều này cũng không chứng tỏ nàng hết giận, chỉ là.....Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nha.

“Thật ra nàng không cần phải phiền lòng, chúng ta cũng không phải thật sự thành thân, chính là giả bộ để cho người khác nhìn thôi.” Hắn cười, nhìn ánh mắt nghi hoặc trong lòng.

“Nếu không nàng nghĩ làm sao để ‘Huyết Ảnh’ tin rằng nàng quan trọng đối với ta, tự mình chui đầu vào lưới đây. Hử?”

“Không....Không phải thật sự thành thân?” Nàng đẩy nhẹ hắn ra, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn để biết hắn không lừa nàng. (Là giả đó muội, muội sập bẫy rồi!)

“Tất nhiên.” Mạc Tịch Thiên quả quyết, vẻ mặt như cũ thản nhiên để nàng quan sát, thật sự không nhìn ra một chút dấu hiệu hắn lừa gạt. Kỳ Nhi trong lòng nhảy cẫng, thật là, hóa ra là giả, hại nàng lo lắng một đêm vô ích.

“Chàng không gạt ta?” Nàng xác định lại lần nữa.

“Lừa nàng có lợi gì?” Hắn cúi đầu hôn nhẹ trán nàng,nàng cúi đầu nên không thấy được ý cười trong mắt hắn.

Kỳ Nhi lập tức yên tâm, rất tự nhiên dựa vào ngực hắn. Cả đêm phiền não liền theo lời cam đoan của hắn nhẹ tan biến, sâu ngủ lại kéo về làm ổ trong đầu nàng, hơi thở ấm áp bao quanh, bất giác nàng lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Mạc Tịch Thiên thấy nàng ngủ say, nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên giường đắp lên chăn bông thêu hoa, ngồi ở mép giường ngắm nhìn nàng đang say giấc, một lúc lâu mới hài lòng rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện