Có lẽ
là do sợ hãi nên rõ ràng trong mắt Tiêu Kinh Sơn mang theo ý cười nhìn mình,
nhưng nàng vẫn cảm thấy nụ cười này mang theo ý thử quan sát. Trong lòng nàng
hoảng hốt, bưng trà đến bên môi uống... lại không cẩn thận bị sặc.
Tiêu Kinh Sơn quan tâm lại đây nhận lấy ly trà đặt xuống bàn, duỗi tay qua giúp nàng đấm lưng.
Mai Tử lắc lắc đầu: "Ta không sao."
Tiêu Kinh Sơn nhìn thần sắc Mai Tử, trầm ngâm một chút lại như nhớ tới chuyện gì đó, nói: "Có chuyện, ta vẫn không có cơ hội hỏi nàng."
Mai Tử lúc này đang sợ hãi, nghĩ vừa rồi mình đúng là có chuyện vẫn không biết nên hỏi hay là không nên hỏi, vì sao hắn cũng có chuyện muốn hỏi nàng? Nhưng lập tức nàng cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Ừ, chàng hỏi đi."
Tiêu Kinh Sơn thấy xung quanh không có ai liền đem Mai Tử ôm lấy thả lên chân mình. Mai Tử cảm thấy tư thế này nếu bị người nhìn thấy thì thật không tốt lắm, muốn vùng vẫy. Nhưng mà đối mặt với cánh tay có lực của Tiêu Kinh Sơn, nàng đương nhiên là tránh không thoát, không thể không ngoan ngoãn dựa vào bả vai hắn, bất mãn dở sở trường lấy đầu ngón tay đâm đâm lồng ngực hắn.
Tiêu Kinh Sơn cũng không ngăn nàng, dù sao đầu ngón tay nàng rất non mềm, đâm thế nào cũng sẽ không đau, có chăng thì cũng chỉ hơi ngứa mà thôi. Hắn chỉ cúi đầu xem xét thần sắc của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Trước đó vài ngày lúc ta không có ở đây, có người đến tìm nàng sao?"
Mai Tử nghe hắn nhắc tới chuyện này, trong lòng nhất thời hiểu ra, thì ra hắn vẫn một lòng để tâm chuyện này. Mai Tử lại cảm thấy có chút buồn cười, hắn a, nhìn qua không quan tâm, cũng chưa từng hỏi qua, kỳ thật trong lòng vẫn nghẹn lấy. Chắc là hắn còn đợi nàng tự động nói cho hắn biết, mấy ngày nay vẫn không thấy nàng nhắc tới nên hắn cũng chỉ có thể lên tiếng hỏi thôi. Mai Tử đem tâm so tâm, cảm thấy bọn họ hai người quả nhiên là vợ chồng, ngay cả chuyện suy nghĩ trong lòng cũng có chút tương tự.
Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử cười nhưng không đáp thì nhíu mày hỏi: "Sao vậy, nhắc tới chuyện này nàng cảm thấy rất vui vẻ sao?"
Con ngươi Mai Tử chuyển chuyển, không muốn để hắn dễ dàng yên tâm, nếu không hôm nay nàng vì chuyện cô gái áo đỏ kia mà thắt ruột co bụng không phải là rất thua thiệt hay sao. Vì thế nàng liền cố ý lệch đầu cười nói: "A Mang thế tử đối với ta luôn không tệ, nhắc tới hắn ta đương nhiên vui vẻ."
Tiêu Kinh Sơn không ngờ nàng nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng, mím môi không nói lời nào.
Mai Tử không lý do nào không nhìn ra trong ánh mắt bình tĩnh của hắn có vài phần lạnh lùng cùng không vui, thân thể cũng có vài phần căng thẳng, thậm chí ngay cả bắp đùi nàng đang ngồi cũng không có loại âm ấm thư thái như trước. Mai Tử cảm thấy mình giống như không cẩn thận chọc phải một con sói, nhưng nếu lời đã nói ra, nàng đương nhiên sẽ không thu lại, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở đó, cúi đầu không nói lời nào.
Tiêu Kinh Sơn liền như thế nhìn nàng một hồi, cuối cùng vẫn sủng nịch bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Tiểu Mai Tử của ta kể từ khi ra khỏi núi đã học được cách chọc ta không vui rồi."
Nàng giống như một con mèo nhỏ làm nũng, lúc đầu còn khờ khạo chân thành, sau này lớn, kiến thức cũng nhiều, liền bắt đầu ra sức muốn người ta để ý.
Nhất thời Mai Tử cảm thấy ý đồ của mình bị hắn nhìn thấu, không vui trách cứ: "Ta đâu có ý gì khác, chỉ nói lời thật lòng mà thôi."
Tiêu Kinh Sơn nhéo hai má mượt mà của nàng, lần nữa đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Mai Tử, ta không phải là người không thông tình đạt lý hở một chút là ghen tuông. Thật ra nàng quen biết với những người khác, ta cũng không phản đối, ngược lại còn cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất để nàng có thêm nhiều kiến thức một chút. Đối với A Mang thế tử, lúc đầu ta dĩ nhiên là không vui, nhưng bây giờ nghĩ lại, vốn cũng không có gì, nàng cuối cùng vẫn là mẹ của con ta, cho dù hắn có ý gì thì cũng chẳng qua là ý nghĩ mà thôi."
Mai Tử nghe hắn nói đạo lý này, không nhịn được hỏi: "Vậy còn chàng?"
Tiêu Kinh Sơn nhíu mày không hiểu: "Ta thế nào?"
Con ngươi Mai Tử chuyển chuyển, cố làm ra vẻ không lịch sự nói: "Không có gì, chính là muốn hỏi chàng, những mỹ nhân Minh Châu công chúa nói ở kinh thành kia, chàng quen biết bao nhiêu người? Bọn họ thực sự có cái gì đẹp mắt sao?"
Tiêu Kinh Sơn nghe lời này ngược lại cười ra tiếng, cười đến lồng ngực khoan dầy chấn động: "Mỹ nhân ở kinh thành có nhiều đi chăng nữa thì liên quan gì đến ta?" Hắn cúi đầu áp sáp bên tai nàng, để râu thô ráp nhẹ nhàng cọ lấy vành tai nhạy cảm của nàng, trầm thấp nói: "Tiểu Mai Tử của ta đã là tiểu nương tử làm cho người ta yêu thương nhất trên đời này rồi."
Mai Tử cúi đầu suy nghĩ một chút rồi cũng cười.
Người gọi là mỹ nhân váy đỏ kia cũng chẳng qua là một chuyện xưa trong nhiều chuyện xưa mà thôi.
Nếu nói trước kia Mai Tử đơn độc một người tới kinh thành đường xá gian nan khó khăn thì nay thuận theo công chúa cùng Đại tướng quân đi tới kinh thành, tất cả dường như trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Đi khoảng chừng mười mấy ngày trời, đoàn người liền đến vùng ngoại ô kinh thành.
Sớm đã có người bẩm báo với hoàng thượng, hoàng thượng tự mình dẫn người đến ngoại ô kinh thành nghênh đón Đại tướng quân hồi triều. Người dân ở kinh thành nghe nói Đại tướng quân khải toàn về đến cũng đều lại đây vây xem, thế là lúc Mai Tử vào thành chỉ thấy toàn là người bao quanh nước chảy không lọt.
Mai Tử chưa từng thấy qua đám người đông đúc như vậy, hơn nữa cũng chưa từng thấy qua cửa thành hùng tráng, phố xá phồn hoa như thế, nhất thời nàng nằm trong xe ngựa nhìn ra cửa sổ mà tặc lưỡi không dứt. Bình Nhi vốn là một nữ nhi nhà nông phụ cận Vân Châu, xuất thân thấp hèn, đương nhiên cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này, lập tức theo Mai Tử cùng nhau kinh thán lặp đi lặp lại.
Minh Châu công chúa đã sớm thấy quen, kéo lấy vạt áo Mai Tử ở một bên nói: "Việc này căn bản không tính là cái gì, chút nữa muội mang tỷ đi xem cái này vui lắm".
Mai Tử không kịp nhìn, nghe Minh Châu công chúa nói như thế, vội vã gật đầu.
Đại tướng quân chiến thắng hồi triều, dĩ nhiên là không tránh được nhiều công việc vậy quanh. Mọi việc Mai Tử không hiểu, Tiêu Kinh Sơn cũng đương nhiên không muốn để nàng phí tâm khó xử, lập tức liền đem nàng an trí trong phủ ngày xưa của mình. Minh Châu công chúa dĩ nhiên là bị tiếp về cung, lúc Minh Châu công chúa chia tay Mai Tử, nàng rất là không muốn, kéo lấy tay Mai Tử nói: "Lúc sau muội sẽ đến tìm tỷ đi chơi a!"
Tâm lý Mai Tử đang vui vẻ không mấy để tâm tới Minh Châu công chúa, nàng lập tức gật đầu: "Ừ, muội mau mau tìm ta chơi a!" Trong lòng nàng đang quan tâm đến người mà Minh Châu công chúa nói có vẻ đẹp tuyệt vời kia.
Tiêu Kinh Sơn khi ấy cũng đang ở đây, không lịch sự liếc nhìn hai nữ nhân đang YY tiếc nuối. Minh Châu công chúa không chú ý tới Tiêu Kinh Sơn đang nhìn, Mai Tử cho dù có thấy cũng không làm gì cả, nhưng hai người lại không biết, Minh Châu công chúa bởi vì một đoạn thời gian rất dài bị quản chế cực kì nghiêm khắc, cứ thế không có cơ hội bước ra cửa cung một bước. Thậm chí sau này, hoàng huynh của nàng đã đề nghị tìm phò mã cho nàng rồi.
Tiêu Kinh Sơn vừa mới hồi triều, mọi việc bận rộn, Minh Châu công chúa lại không có cơ hội ra tìm Mai Tử chơi, cứ như vậy, Mai Tử ngược lại rất nhàm chán. Đối với việc này, cõi lòng Tiêu Kinh Sơn đầy áy náy, sau này cuối cùng hắn quyết định khai một khối đất ở sau hoa viên để Mai Tử đến chơi, cho nàng nuôi mấy con gà nho nhỏ hoặc trồng trọt.
Lần này Mai Tử cũng coi như có chút thú vị, mỗi ngày đều đem thời gian đặt hết lên khối đất này cùng đám gà nhỏ. Có lúc Tiêu Kinh Sơn trở về phòng không thấy bóng người, chỉ có thể chạy đến khôi đất kia tìm nương tử nhà mình.
Đến sau hoa viên, thấy ánh hoàng hôn dần buông xuống, một cái bóng dáng nho nhỏ đứng ở đó nhổ cỏ bắt sâu, trong lòng Tiêu Kinh Sơn không khỏi cảm khái cực kỳ. Lặng lẽ đi qua ngồi xổm xuống, thuận theo nàng cùng nhau nhổ cỏ bắt sâu.
Mai Tử cảm thấy bên cạnh có cái bóng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn. Nàng nhìn hắn cười ngọt ngào: "Chàng không phải nhổ cỏ đâu, quần áo trên người chàng rất quý đấy, mặc nó sao có thể làm việc."
Quần áo Tiêu Kinh Sơn đang mặc trên người là tơ tằm thượng hạng, xác thực là không hợp với việc nhổ cỏ bắt sâu.
Tiêu Kinh Sơn sững sờ, cúi đầu nhìn quần áo Mai Tử một chút. Quần áo trên người Mai Tử được làm bằng vải thô mà nha hoàn bình thường hay dùng.
Hắn trầm mặc một lát, chợt cười: "Nàng nói đúng, ta trở về thay quần áo."
Mai Tử lắc lắc đầu: "Không cần, chàng đừng thay quần áo. Ta cũng không làm nữa, trở về rửa tay rồi chúng ta liền ăn cơm."
Tiêu Kinh Sơn nhìn mảnh đất còn một nửa cỏ chưa được nhổ, trong bụng không hiểu: "Theo tính tình của nàng không phải nhất định làm xong rồi mới nghỉ ngơi sao, sao hôm nay ngược lại thế này?"
Mai Tử lại cười nói: "Thường ngày nếu đất của mình, đó là cơm mình phải kiếm để ăn, đương nhiên phải chăm sóc cho tốt. Nhưng hôm nay khối đất này đâu có dùng để trang trải cuộc sống, rõ ràng chỉ dùng để ta giết thời gian thôi, ta cũng chỉ có tùy tiện làm chút mà thôi."
Lời nói này làm Tiêu Kinh Sơn sững sờ, nhìn lại nương tử của mình, tuy nói thân thể càng đầy đặn nhưng nụ cười trên mặt rõ ràng đã không tự tại trong trẻo bằng lúc ở thôn Bích Thủy rồi.
Hắn thở dài, trịnh trọng nói: "Mai Tử, chiến sự tạm ngừng, hoàng thượng xác thực có một số việc cần ta làm. Hôm nay việc này giải quyết cũng không sai biệt lắm, qua nửa tháng nữa là chúng ta có thể trở về thôn Bích Thủy rồi."
Mai Tử dùng sức gật đầu: "Ta biết. Mặc dù ta không hiểu chuyện bên trong nhưng thấy chàng mỗi ngày đều phải bận rộn như vậy, cũng biết bây giờ chính là thời điểm mấu chốt. Chàng cứ làm việc của chàng, ta ở đây chờ chàng làm xong mọi việc, thiên hạ liền sẽ giống như trước kia. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở về thôn Bích Thủy. Trở về rồi ta nuôi gà chàng đi săn, không có việc gì lại đi giúp mẹ ta trồng trọt."
Tiêu Kinh Sơn nghe Mai Tử nói thông tình đạt như thế, trên mặt lại hiện ra cảm động, giơ tay lên thay nàng phủi đất trên người, sau đó hai người cùng nhau trở về. Chính là, Tiêu Kinh Sơn chợt nhớ tới một chuyện: "Hoàng thượng đối với nàng hết sức tò mò, nói muốn tuyên nàng tiến cung gặp mặt rồng. Ta từng nhiều lần từ chối nhưng mấy ngày gần đây Minh Châu công chúa cũng rầm rì muốn gặp nàng. Nàng có muốn đi không? Nếu như nàng không vui vẻ, ta bất luận như thế nào cũng sẽ giúp nàng từ chối."
Mai Tử nghe lời này, cúi đầu suy nghĩ rồi ngẩng đầu cười nói: "Ta muốn đi xem một chút, nhưng dáng vẻ ta thế này có thể sao? Ta cái gì cũng không hiểu, có thể làm mất thể diện của chàng không?"
Tiêu Kinh Sơn cười: "Mất cái gì mà mất? Nàng nói gì vậy hả."
Mai Tử lại nhìn thần sắc Tiêu Kinh Sơn, hư đốn cười nói: "Nhưng vừa rồi ta thấy ý tứ của chàng, rõ ràng là vạn bất đắc dĩ không muốn ta tiến cung. Chẳng lẽ không phải sợ ta nhà quê tiến cung sẽ làm mất thể diện của Đại tướng quân chàng sao."
Tiêu Kinh Sơn bị nàng nói như vậy nghẹn một trận, sau đó phản ứng lại phát hiện nàng đang nói giỡn, bất đắc dĩ cười nói: "Bây giờ nàng thật là càng lúc càng hiểu cách bắt chẹt ta a."
Tiêu Kinh Sơn quan tâm lại đây nhận lấy ly trà đặt xuống bàn, duỗi tay qua giúp nàng đấm lưng.
Mai Tử lắc lắc đầu: "Ta không sao."
Tiêu Kinh Sơn nhìn thần sắc Mai Tử, trầm ngâm một chút lại như nhớ tới chuyện gì đó, nói: "Có chuyện, ta vẫn không có cơ hội hỏi nàng."
Mai Tử lúc này đang sợ hãi, nghĩ vừa rồi mình đúng là có chuyện vẫn không biết nên hỏi hay là không nên hỏi, vì sao hắn cũng có chuyện muốn hỏi nàng? Nhưng lập tức nàng cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Ừ, chàng hỏi đi."
Tiêu Kinh Sơn thấy xung quanh không có ai liền đem Mai Tử ôm lấy thả lên chân mình. Mai Tử cảm thấy tư thế này nếu bị người nhìn thấy thì thật không tốt lắm, muốn vùng vẫy. Nhưng mà đối mặt với cánh tay có lực của Tiêu Kinh Sơn, nàng đương nhiên là tránh không thoát, không thể không ngoan ngoãn dựa vào bả vai hắn, bất mãn dở sở trường lấy đầu ngón tay đâm đâm lồng ngực hắn.
Tiêu Kinh Sơn cũng không ngăn nàng, dù sao đầu ngón tay nàng rất non mềm, đâm thế nào cũng sẽ không đau, có chăng thì cũng chỉ hơi ngứa mà thôi. Hắn chỉ cúi đầu xem xét thần sắc của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Trước đó vài ngày lúc ta không có ở đây, có người đến tìm nàng sao?"
Mai Tử nghe hắn nhắc tới chuyện này, trong lòng nhất thời hiểu ra, thì ra hắn vẫn một lòng để tâm chuyện này. Mai Tử lại cảm thấy có chút buồn cười, hắn a, nhìn qua không quan tâm, cũng chưa từng hỏi qua, kỳ thật trong lòng vẫn nghẹn lấy. Chắc là hắn còn đợi nàng tự động nói cho hắn biết, mấy ngày nay vẫn không thấy nàng nhắc tới nên hắn cũng chỉ có thể lên tiếng hỏi thôi. Mai Tử đem tâm so tâm, cảm thấy bọn họ hai người quả nhiên là vợ chồng, ngay cả chuyện suy nghĩ trong lòng cũng có chút tương tự.
Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử cười nhưng không đáp thì nhíu mày hỏi: "Sao vậy, nhắc tới chuyện này nàng cảm thấy rất vui vẻ sao?"
Con ngươi Mai Tử chuyển chuyển, không muốn để hắn dễ dàng yên tâm, nếu không hôm nay nàng vì chuyện cô gái áo đỏ kia mà thắt ruột co bụng không phải là rất thua thiệt hay sao. Vì thế nàng liền cố ý lệch đầu cười nói: "A Mang thế tử đối với ta luôn không tệ, nhắc tới hắn ta đương nhiên vui vẻ."
Tiêu Kinh Sơn không ngờ nàng nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng, mím môi không nói lời nào.
Mai Tử không lý do nào không nhìn ra trong ánh mắt bình tĩnh của hắn có vài phần lạnh lùng cùng không vui, thân thể cũng có vài phần căng thẳng, thậm chí ngay cả bắp đùi nàng đang ngồi cũng không có loại âm ấm thư thái như trước. Mai Tử cảm thấy mình giống như không cẩn thận chọc phải một con sói, nhưng nếu lời đã nói ra, nàng đương nhiên sẽ không thu lại, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở đó, cúi đầu không nói lời nào.
Tiêu Kinh Sơn liền như thế nhìn nàng một hồi, cuối cùng vẫn sủng nịch bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Tiểu Mai Tử của ta kể từ khi ra khỏi núi đã học được cách chọc ta không vui rồi."
Nàng giống như một con mèo nhỏ làm nũng, lúc đầu còn khờ khạo chân thành, sau này lớn, kiến thức cũng nhiều, liền bắt đầu ra sức muốn người ta để ý.
Nhất thời Mai Tử cảm thấy ý đồ của mình bị hắn nhìn thấu, không vui trách cứ: "Ta đâu có ý gì khác, chỉ nói lời thật lòng mà thôi."
Tiêu Kinh Sơn nhéo hai má mượt mà của nàng, lần nữa đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Mai Tử, ta không phải là người không thông tình đạt lý hở một chút là ghen tuông. Thật ra nàng quen biết với những người khác, ta cũng không phản đối, ngược lại còn cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất để nàng có thêm nhiều kiến thức một chút. Đối với A Mang thế tử, lúc đầu ta dĩ nhiên là không vui, nhưng bây giờ nghĩ lại, vốn cũng không có gì, nàng cuối cùng vẫn là mẹ của con ta, cho dù hắn có ý gì thì cũng chẳng qua là ý nghĩ mà thôi."
Mai Tử nghe hắn nói đạo lý này, không nhịn được hỏi: "Vậy còn chàng?"
Tiêu Kinh Sơn nhíu mày không hiểu: "Ta thế nào?"
Con ngươi Mai Tử chuyển chuyển, cố làm ra vẻ không lịch sự nói: "Không có gì, chính là muốn hỏi chàng, những mỹ nhân Minh Châu công chúa nói ở kinh thành kia, chàng quen biết bao nhiêu người? Bọn họ thực sự có cái gì đẹp mắt sao?"
Tiêu Kinh Sơn nghe lời này ngược lại cười ra tiếng, cười đến lồng ngực khoan dầy chấn động: "Mỹ nhân ở kinh thành có nhiều đi chăng nữa thì liên quan gì đến ta?" Hắn cúi đầu áp sáp bên tai nàng, để râu thô ráp nhẹ nhàng cọ lấy vành tai nhạy cảm của nàng, trầm thấp nói: "Tiểu Mai Tử của ta đã là tiểu nương tử làm cho người ta yêu thương nhất trên đời này rồi."
Mai Tử cúi đầu suy nghĩ một chút rồi cũng cười.
Người gọi là mỹ nhân váy đỏ kia cũng chẳng qua là một chuyện xưa trong nhiều chuyện xưa mà thôi.
Nếu nói trước kia Mai Tử đơn độc một người tới kinh thành đường xá gian nan khó khăn thì nay thuận theo công chúa cùng Đại tướng quân đi tới kinh thành, tất cả dường như trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Đi khoảng chừng mười mấy ngày trời, đoàn người liền đến vùng ngoại ô kinh thành.
Sớm đã có người bẩm báo với hoàng thượng, hoàng thượng tự mình dẫn người đến ngoại ô kinh thành nghênh đón Đại tướng quân hồi triều. Người dân ở kinh thành nghe nói Đại tướng quân khải toàn về đến cũng đều lại đây vây xem, thế là lúc Mai Tử vào thành chỉ thấy toàn là người bao quanh nước chảy không lọt.
Mai Tử chưa từng thấy qua đám người đông đúc như vậy, hơn nữa cũng chưa từng thấy qua cửa thành hùng tráng, phố xá phồn hoa như thế, nhất thời nàng nằm trong xe ngựa nhìn ra cửa sổ mà tặc lưỡi không dứt. Bình Nhi vốn là một nữ nhi nhà nông phụ cận Vân Châu, xuất thân thấp hèn, đương nhiên cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này, lập tức theo Mai Tử cùng nhau kinh thán lặp đi lặp lại.
Minh Châu công chúa đã sớm thấy quen, kéo lấy vạt áo Mai Tử ở một bên nói: "Việc này căn bản không tính là cái gì, chút nữa muội mang tỷ đi xem cái này vui lắm".
Mai Tử không kịp nhìn, nghe Minh Châu công chúa nói như thế, vội vã gật đầu.
Đại tướng quân chiến thắng hồi triều, dĩ nhiên là không tránh được nhiều công việc vậy quanh. Mọi việc Mai Tử không hiểu, Tiêu Kinh Sơn cũng đương nhiên không muốn để nàng phí tâm khó xử, lập tức liền đem nàng an trí trong phủ ngày xưa của mình. Minh Châu công chúa dĩ nhiên là bị tiếp về cung, lúc Minh Châu công chúa chia tay Mai Tử, nàng rất là không muốn, kéo lấy tay Mai Tử nói: "Lúc sau muội sẽ đến tìm tỷ đi chơi a!"
Tâm lý Mai Tử đang vui vẻ không mấy để tâm tới Minh Châu công chúa, nàng lập tức gật đầu: "Ừ, muội mau mau tìm ta chơi a!" Trong lòng nàng đang quan tâm đến người mà Minh Châu công chúa nói có vẻ đẹp tuyệt vời kia.
Tiêu Kinh Sơn khi ấy cũng đang ở đây, không lịch sự liếc nhìn hai nữ nhân đang YY tiếc nuối. Minh Châu công chúa không chú ý tới Tiêu Kinh Sơn đang nhìn, Mai Tử cho dù có thấy cũng không làm gì cả, nhưng hai người lại không biết, Minh Châu công chúa bởi vì một đoạn thời gian rất dài bị quản chế cực kì nghiêm khắc, cứ thế không có cơ hội bước ra cửa cung một bước. Thậm chí sau này, hoàng huynh của nàng đã đề nghị tìm phò mã cho nàng rồi.
Tiêu Kinh Sơn vừa mới hồi triều, mọi việc bận rộn, Minh Châu công chúa lại không có cơ hội ra tìm Mai Tử chơi, cứ như vậy, Mai Tử ngược lại rất nhàm chán. Đối với việc này, cõi lòng Tiêu Kinh Sơn đầy áy náy, sau này cuối cùng hắn quyết định khai một khối đất ở sau hoa viên để Mai Tử đến chơi, cho nàng nuôi mấy con gà nho nhỏ hoặc trồng trọt.
Lần này Mai Tử cũng coi như có chút thú vị, mỗi ngày đều đem thời gian đặt hết lên khối đất này cùng đám gà nhỏ. Có lúc Tiêu Kinh Sơn trở về phòng không thấy bóng người, chỉ có thể chạy đến khôi đất kia tìm nương tử nhà mình.
Đến sau hoa viên, thấy ánh hoàng hôn dần buông xuống, một cái bóng dáng nho nhỏ đứng ở đó nhổ cỏ bắt sâu, trong lòng Tiêu Kinh Sơn không khỏi cảm khái cực kỳ. Lặng lẽ đi qua ngồi xổm xuống, thuận theo nàng cùng nhau nhổ cỏ bắt sâu.
Mai Tử cảm thấy bên cạnh có cái bóng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn. Nàng nhìn hắn cười ngọt ngào: "Chàng không phải nhổ cỏ đâu, quần áo trên người chàng rất quý đấy, mặc nó sao có thể làm việc."
Quần áo Tiêu Kinh Sơn đang mặc trên người là tơ tằm thượng hạng, xác thực là không hợp với việc nhổ cỏ bắt sâu.
Tiêu Kinh Sơn sững sờ, cúi đầu nhìn quần áo Mai Tử một chút. Quần áo trên người Mai Tử được làm bằng vải thô mà nha hoàn bình thường hay dùng.
Hắn trầm mặc một lát, chợt cười: "Nàng nói đúng, ta trở về thay quần áo."
Mai Tử lắc lắc đầu: "Không cần, chàng đừng thay quần áo. Ta cũng không làm nữa, trở về rửa tay rồi chúng ta liền ăn cơm."
Tiêu Kinh Sơn nhìn mảnh đất còn một nửa cỏ chưa được nhổ, trong bụng không hiểu: "Theo tính tình của nàng không phải nhất định làm xong rồi mới nghỉ ngơi sao, sao hôm nay ngược lại thế này?"
Mai Tử lại cười nói: "Thường ngày nếu đất của mình, đó là cơm mình phải kiếm để ăn, đương nhiên phải chăm sóc cho tốt. Nhưng hôm nay khối đất này đâu có dùng để trang trải cuộc sống, rõ ràng chỉ dùng để ta giết thời gian thôi, ta cũng chỉ có tùy tiện làm chút mà thôi."
Lời nói này làm Tiêu Kinh Sơn sững sờ, nhìn lại nương tử của mình, tuy nói thân thể càng đầy đặn nhưng nụ cười trên mặt rõ ràng đã không tự tại trong trẻo bằng lúc ở thôn Bích Thủy rồi.
Hắn thở dài, trịnh trọng nói: "Mai Tử, chiến sự tạm ngừng, hoàng thượng xác thực có một số việc cần ta làm. Hôm nay việc này giải quyết cũng không sai biệt lắm, qua nửa tháng nữa là chúng ta có thể trở về thôn Bích Thủy rồi."
Mai Tử dùng sức gật đầu: "Ta biết. Mặc dù ta không hiểu chuyện bên trong nhưng thấy chàng mỗi ngày đều phải bận rộn như vậy, cũng biết bây giờ chính là thời điểm mấu chốt. Chàng cứ làm việc của chàng, ta ở đây chờ chàng làm xong mọi việc, thiên hạ liền sẽ giống như trước kia. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở về thôn Bích Thủy. Trở về rồi ta nuôi gà chàng đi săn, không có việc gì lại đi giúp mẹ ta trồng trọt."
Tiêu Kinh Sơn nghe Mai Tử nói thông tình đạt như thế, trên mặt lại hiện ra cảm động, giơ tay lên thay nàng phủi đất trên người, sau đó hai người cùng nhau trở về. Chính là, Tiêu Kinh Sơn chợt nhớ tới một chuyện: "Hoàng thượng đối với nàng hết sức tò mò, nói muốn tuyên nàng tiến cung gặp mặt rồng. Ta từng nhiều lần từ chối nhưng mấy ngày gần đây Minh Châu công chúa cũng rầm rì muốn gặp nàng. Nàng có muốn đi không? Nếu như nàng không vui vẻ, ta bất luận như thế nào cũng sẽ giúp nàng từ chối."
Mai Tử nghe lời này, cúi đầu suy nghĩ rồi ngẩng đầu cười nói: "Ta muốn đi xem một chút, nhưng dáng vẻ ta thế này có thể sao? Ta cái gì cũng không hiểu, có thể làm mất thể diện của chàng không?"
Tiêu Kinh Sơn cười: "Mất cái gì mà mất? Nàng nói gì vậy hả."
Mai Tử lại nhìn thần sắc Tiêu Kinh Sơn, hư đốn cười nói: "Nhưng vừa rồi ta thấy ý tứ của chàng, rõ ràng là vạn bất đắc dĩ không muốn ta tiến cung. Chẳng lẽ không phải sợ ta nhà quê tiến cung sẽ làm mất thể diện của Đại tướng quân chàng sao."
Tiêu Kinh Sơn bị nàng nói như vậy nghẹn một trận, sau đó phản ứng lại phát hiện nàng đang nói giỡn, bất đắc dĩ cười nói: "Bây giờ nàng thật là càng lúc càng hiểu cách bắt chẹt ta a."
Danh sách chương