Đường
về nhà rất dài, Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử đi rất lâu.
Một là vì vết thương trên tay Tiêu Kinh Sơn chưa được chữa trị, Mai Tử không đành lòng để hắn quá mức mệt mỏi, hai là vì Tiêu Kinh Sơn sợ một đường xóc nảy làm Mai Tử mệt mỏi, đối với thân thể của nàng là không tốt. Hai người quan tâm lo lắng lẫn nhau, cứ thế mặc dù sốt ruột về nhà nhưng trên đường gấp rút vẫn càng đi càng chậm.
Đợi đến khi bọn họ bước vào huyện Thanh Thủy bọn họ cách xa đã lâu thì đã là hạ đi thu đến, bụng Mai Tử đã trải to lên thấy rõ.
Trở lại nơi này lần nữa, nàng rất hưng phấn, bởi vì nàng biết đi thêm nửa ngày đường nữa là họ có thể trở lại trấn nhỏ bọn họ thường xuyên đi tới rồi. Mai Tử bất chấp một đường mệt mỏi, lòi đầu ra gọi Tiêu Kinh Sơn nhìn bên ngoài. Chỉ cho Tiêu Kinh Sơn thấy nơi đầu tiên nàng xuất môn trọ lại, lại nói cho Tiêu Kinh Sơn biết khi đó không có phòng, nàng phải bất đắc dĩ bỏ bạc ở phòng trung đẳng.
Tiêu Kinh Sơn một tay cầm cương, quay đầu nhìn dáng vẻ Mai Tử chau mi nhỏ đau lòng, suy nghĩ một chút về những ngày thanh bần ở trong núi, nhẹ giọng nói: "Trước kia là ta không tốt, để nàng vì chút bạc trắng mà phải tính toán. Bây giờ chúng ta đã có con, lúc đáng tiêu sẽ tiêu, dầu gì hôm nay cũng không cần giống như lúc trước lo lắng chuyện tiền bạc."
Mai Tử thấy hắn nói như thế, nhớ tới cái túi Lỗ Cảnh An đưa cho, lông mày giãn ra cười tươi nói: "Ta nhìn rồi, đều là vàng a!"
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng cười thành như vậy, mình cũng khẽ cười, không nhịn được trêu chọc nàng: "Nàng chưa từng thấy qua vàng, làm sau biết đó nhất định là vàng, lỡ như không phải thì sao?"
Mai Tử rên rỉ đáng yêu: "Chàng cho là ta không biết làm sao để phân biệt vàng à? Màu vàng trong vắt ánh kim, nếu còn chưa chắc thì dùng răng cắn một cái, cắn không được thì đó chính là vàng!"
Tiêu Kinh Sơn nghe vậy ngạc nhiên bật cười, gật đầu nói: "Ừ, phương pháp này rất đúng."
Mai Tử đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, đó là cách cha ta cho ta biết. Vàng ta cũng đã thấy qua , lúc nhỏ mẹ ta còn có trang sức bằng vàng!"
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng khó có được vui vẻ như thế, cũng muốn nàng vui vẻ hơn nên nói: "Bây giờ chúng ta có nhiều vàng như thế, trở về mua vài miếng đất, thêm mấy con lừa, bình yên sống qua ngày."
Mai Tử lệch đầu suy nghĩ một chút: "Không cần á..., thật ra ta nghĩ thế này, vàng kia chúng ta cứ cất lấy. Ở trong núi ở đâu có gì cần dùng nhiều đâu, lúc rãnh rỗi ta sẽ đi ra ngoài hái chút thuốc đem đi bán, cũng đủ cho chúng ta ăn uống thường ngày. Vàng thì sau này con chúng ta lớn lên, lúc cần dùng gấp thì lấy ra."
Tiêu Kinh Sơn quay đầu nhìn kỹ nàng một cái, gật đầu nói: "Được, vậy thì giữ lấy, gấp thì hãy dùng."
Mai Tử nhớ tới hái thuốc thì đương nhiên nhớ tới chuyện săn bắn của hắn, ánh mắt dừng lại trên tay phải chưa từng động đậy kia, do dự cuối cùng cắn môi hỏi: "Tay chàng bây giờ có còn đau không?"
Tiêu Kinh Sơn lắc đầu: "Bây giờ không đau nữa."
Mai Tử còn muốn hỏi tiếp nhưng lại sợ hắn nghĩ đến cái tay thì không thoải mái, cuối cùng trầm mặc một hồi chợt nảy ra một câu: "Sau này thực sự không lành được sao?"
Tiêu Kinh Sơn cười nhẹ, quay đầu nhìn nàng một cái: "Bây giờ tay ta không dùng được, có phải nàng chán ghét ta rồi không?"
Mai Tử không ngờ hắn nói như thế, nhất thời sửng sốt.
Tiêu Kinh Sơn cười nói tiếp: "Bây giờ ta thật sự là già rồi, còn tàn nữa, cái gì cũng không dùng được, ngay cả túi vàng này cũng là bằng hữu đưa cho."
Mai Tử thấy hắn nói mình như thế, nhoài người ra một tay níu lấy áo hắn, vội la lên: "Không cho chàng nói như thế, chàng không già, cũng không tàn! Không phải chàng còn đánh xe, còn có thể ôm ta được đó sao! Sao lại nói mình không làm được gì!"
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng mặt mày hết sức lo lắng, con ngươi dẫn theo ý cười nói: "Nếu nương tử nhà ta không nói, ta làm sao biết thì ra mình vẫn còn có khả năng như thế."
Mai Tử thấy hắn như vậy, nhất thời cảm thấy bị đùa bỡn, vừa tức vừa cười, đấm lưng hắn nói: "Chàng người xấu này! Hôm nay phạt chàng đấm chân cho ta!"
Đấm chân là cách tốt gần đây Mai Tử biết, nguyên nhân là vì ngày nào đó Mai Tử mệt mỏi, Tiêu Kinh Sơn vuốt vuốt chân cho nàng, nàng rất hưởng thụ, cứ thế trước lúc ngủ luôn muốn hắn làm vậy.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng cười đến vui vẻ, đương nhiên cũng gật đầu hớn hở nhận mệnh. Hôm nay trong bụng nương tử nhà hắn có em bé, thế là dĩ nhiên nương tử là lớn nhất, lời nương tử nói không thể không nghe.
Xe ngựa cuối cùng cũng đi tới trấn nhỏ dưới núi ngày xưa bọn họ thường xuyên đi, cơ hồ nửa năm không thấy, trấn nhỏ này dường như đã khôi phục lại cảnh tượng giống ngày xưa. Trong trấn tiến rao bán không ngừng, người tới người đi rất náo nhiệt.
Tiêu Kinh Sơn một tay điều khiển xe ngựa đi vào trong trấn, ngược lại làm không ít người tò mò xem xét, chỉ vì trấn rất nhỏ, thường ngày ít có người lái xe ngựa đi lại. Vả lại xe ngựa này nhìn qua rất là rộng rãi thoải mái, không giống xe ngựa thường ngày người dân dùng trong nhà.
Nhất thời liền có rất nhiều ánh mắt nhận ra Tiêu Kinh Sơn, ngạc nhiên tiến lên chào hỏi: "Tiêu đại ca, là huynh à, thật lâu rồi không gặp!" Xác thực là rất lâu rồi không gặp, cũng đã gần hai năm rồi còn gì, khó có được người còn nhận ra hắn.
Tiêu Kinh Sơn thấy người quen cũ cũng cảm thấy hết sức thân thiết, sảng khoái cười chào hỏi bọn họ.
Nhưng hai người nếu còn điều khiển xe ngựa đi lại, hiển nhiên cực kì khó coi. Tiêu Kinh Sơn lập tức đem xe ngựa gửi tại quán cơm ngày xưa thường đi tới, một tay đỡ lấy Mai Tử, một tay dắt lừa, trên lưng mang bọc quần áo xuống xe.
Người hầu thấy Tiêu Kinh Sơn vừa dắt nương tử mang bầu, vừa dắt gia súc, trên người còn có hành lí, thật sự không dễ dàng, liền đề nghị: "Ngày hôm nay sắc trời đã tối, đại ca có thể nghỉ ở chỗ chúng ta một đêm. Hậu viện của chúng ta có đệm chăn, thường ngày để người hầu ngủ, nếu đại ca không chê thì dùng một chút."
Tiêu Kinh Sơn vốn nghĩ trời đã tối, lúc này gấp rút lên đường sợ Mai Tử sẽ mệt mỏi, bây giờ nghe lời đề nghị này dĩ nhiên là cực kỳ cảm kích, lập tức dùng cơm nước ở quán cơm, nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Cả đêm này Mai Tử ngủ không yên, chỉ vì mắt thấy đã đến nhà rồi, trong lòng lo lắng mẹ cùng A Thu, đồng thời cũng nghĩ không biết đàn gà trong nhà thế nào rồi.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng như vậy, e sợ nàng nghỉ ngơi không tốt sẽ hại đến thân thể, đành phải ôm nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, từng cái từng cái nhẹ nhàng, lúc này Mai Tử mới mơ mơ màng màng đi ngủ.
Ngày hôm sau trời sáng, Tiêu Kinh Sơn nghĩ xe ngựa này không có tác dụng gì với nhà nông nên liền dứt khoát đem xe ngựa phá đi, biến chiếc xe ngựa hoa lệ đáng giá tiền ở kinh thành thành một cái xe kéo nhà nông.
Mai Tử ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn, nhưng trợn mắt hốc mồm rồi lại nhịn không được cười: "Lần này tốt lắm, mang xe này về nhà có thể để mẹ ta dùng kéo lúa!"
Tiêu Kinh Sơn hài lòng gật đầu: "Ta đang có ý này. Nhưng giờ để xe ngựa ở đây đã, ta quay lại lấy nó sau."
Mai Tử suy nghĩ một chút chuyện về thôn, có chút u sầu. Nàng biết mình có em bé nên không thể va chạm, nhưng leo núi làm sao tránh được không va chạm? Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nhíu mày u sầu, biết suy nghĩ trong lòng nàng, an ủi: "Không sao, chúng ta đem lừa gửi dưỡng ở đây trước, ta và nàng cưỡi ngựa về, đến lúc đó ta ở phía sau chặt chẽ ôm nàng, sẽ không để nàng va chạm cái gì."
Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhìn con lừa cúi đầu ăn cỏ bên cạnh một chút cũng không biết mình đang tạm thời bị vứt bỏ, nói: "Ừ, cũng chỉ có thể như vậy."
Tay trái Tiêu Kinh Sơn vỗ vỗ, con ngựa được hắn dạy bảo quen thuộc ngồi xổm xuống, thế là hắn cẩn thận ôm Mai Tử đem nàng đặt xuống lưng ngựa, sau đó mới để con ngựa đứng lên. Mai Tử ngồi trên lưng ngựa không ngừng được vui thích: "Con ngựa này còn hiểu tính người hơn cả con lừa nhà chúng ta!"
Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Con ngựa này chúng ta có thể giữ lấy, sau này nuôi cùng con lừa." Con ngựa này vốn là ngựa chiến thượng hạng của hoàng gia, hôm nay ở trong núi này cũng không có tác dụng lớn, không bằng làm ngựa kéo lương thực cho nhà hắn.
Tiêu Kinh Sơn nói xong, chính mình cũng cưỡi lên ngựa, hắn ở phía sau dùng tay phải không có khí lực vòng lấy Mai Tử, tay trái nắm lấy dây cương.
Mai Tử lo lắng nhìn tay hắn: "Thực sự không sao chứ? Vết thương của chàng vừa mới lành a."
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ nàng cho rằng nam nhân của nàng bây giờ ngay cả khí lực ôm nàng cũng không có sao?"
Hắn phun nhiệt khí cứ như thế quét bên tai nhạy cảm của Mai Tử, lỗ tai Mai Tử lập tức hồng: "Nói gì đâu không!"
Hôm nay nàng có em bé, hắn mỗi đêm đều ôm nàng nhưng căn bản không dám động vào nàng. Có lúc Mai Tử cũng có chút không đành lòng, bởi vì thân thể mềm mại của mình rõ ràng có thể cảm nhận được cái kia cứng rắn đến lợi hại, nhưng hắn dứt khoát nhịn xuống, điều chỉnh hơi thở áp xuống xúc động.
Sau đó Mai Tử cũng rất mâu thuẫn, một mặt không nhịn được muốn chọc hắn, thế là cố ý chui ra chui vào trong lòng hắn. Nhưng trêu chọc xong nghe thấy hắn nặng nề thở dốc thì lại bắt đầu đau lòng, nghĩ làm nam nhân cũng không dễ dàng chút nào, thế là liền lấy tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng hắn an ủi nói: "Không sao, ta không chọc chàng nữa."
Tiêu Kinh Sơn thật là dở khóc dở cười, chỉ có thể thở gấp thô khí cắn răng cắn lợi ở bên tai nàng nói: "Nàng cứ chờ tới. . . . . ."
Chờ tới cái gì, hắn lại không nói.
Một là vì vết thương trên tay Tiêu Kinh Sơn chưa được chữa trị, Mai Tử không đành lòng để hắn quá mức mệt mỏi, hai là vì Tiêu Kinh Sơn sợ một đường xóc nảy làm Mai Tử mệt mỏi, đối với thân thể của nàng là không tốt. Hai người quan tâm lo lắng lẫn nhau, cứ thế mặc dù sốt ruột về nhà nhưng trên đường gấp rút vẫn càng đi càng chậm.
Đợi đến khi bọn họ bước vào huyện Thanh Thủy bọn họ cách xa đã lâu thì đã là hạ đi thu đến, bụng Mai Tử đã trải to lên thấy rõ.
Trở lại nơi này lần nữa, nàng rất hưng phấn, bởi vì nàng biết đi thêm nửa ngày đường nữa là họ có thể trở lại trấn nhỏ bọn họ thường xuyên đi tới rồi. Mai Tử bất chấp một đường mệt mỏi, lòi đầu ra gọi Tiêu Kinh Sơn nhìn bên ngoài. Chỉ cho Tiêu Kinh Sơn thấy nơi đầu tiên nàng xuất môn trọ lại, lại nói cho Tiêu Kinh Sơn biết khi đó không có phòng, nàng phải bất đắc dĩ bỏ bạc ở phòng trung đẳng.
Tiêu Kinh Sơn một tay cầm cương, quay đầu nhìn dáng vẻ Mai Tử chau mi nhỏ đau lòng, suy nghĩ một chút về những ngày thanh bần ở trong núi, nhẹ giọng nói: "Trước kia là ta không tốt, để nàng vì chút bạc trắng mà phải tính toán. Bây giờ chúng ta đã có con, lúc đáng tiêu sẽ tiêu, dầu gì hôm nay cũng không cần giống như lúc trước lo lắng chuyện tiền bạc."
Mai Tử thấy hắn nói như thế, nhớ tới cái túi Lỗ Cảnh An đưa cho, lông mày giãn ra cười tươi nói: "Ta nhìn rồi, đều là vàng a!"
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng cười thành như vậy, mình cũng khẽ cười, không nhịn được trêu chọc nàng: "Nàng chưa từng thấy qua vàng, làm sau biết đó nhất định là vàng, lỡ như không phải thì sao?"
Mai Tử rên rỉ đáng yêu: "Chàng cho là ta không biết làm sao để phân biệt vàng à? Màu vàng trong vắt ánh kim, nếu còn chưa chắc thì dùng răng cắn một cái, cắn không được thì đó chính là vàng!"
Tiêu Kinh Sơn nghe vậy ngạc nhiên bật cười, gật đầu nói: "Ừ, phương pháp này rất đúng."
Mai Tử đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, đó là cách cha ta cho ta biết. Vàng ta cũng đã thấy qua , lúc nhỏ mẹ ta còn có trang sức bằng vàng!"
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng khó có được vui vẻ như thế, cũng muốn nàng vui vẻ hơn nên nói: "Bây giờ chúng ta có nhiều vàng như thế, trở về mua vài miếng đất, thêm mấy con lừa, bình yên sống qua ngày."
Mai Tử lệch đầu suy nghĩ một chút: "Không cần á..., thật ra ta nghĩ thế này, vàng kia chúng ta cứ cất lấy. Ở trong núi ở đâu có gì cần dùng nhiều đâu, lúc rãnh rỗi ta sẽ đi ra ngoài hái chút thuốc đem đi bán, cũng đủ cho chúng ta ăn uống thường ngày. Vàng thì sau này con chúng ta lớn lên, lúc cần dùng gấp thì lấy ra."
Tiêu Kinh Sơn quay đầu nhìn kỹ nàng một cái, gật đầu nói: "Được, vậy thì giữ lấy, gấp thì hãy dùng."
Mai Tử nhớ tới hái thuốc thì đương nhiên nhớ tới chuyện săn bắn của hắn, ánh mắt dừng lại trên tay phải chưa từng động đậy kia, do dự cuối cùng cắn môi hỏi: "Tay chàng bây giờ có còn đau không?"
Tiêu Kinh Sơn lắc đầu: "Bây giờ không đau nữa."
Mai Tử còn muốn hỏi tiếp nhưng lại sợ hắn nghĩ đến cái tay thì không thoải mái, cuối cùng trầm mặc một hồi chợt nảy ra một câu: "Sau này thực sự không lành được sao?"
Tiêu Kinh Sơn cười nhẹ, quay đầu nhìn nàng một cái: "Bây giờ tay ta không dùng được, có phải nàng chán ghét ta rồi không?"
Mai Tử không ngờ hắn nói như thế, nhất thời sửng sốt.
Tiêu Kinh Sơn cười nói tiếp: "Bây giờ ta thật sự là già rồi, còn tàn nữa, cái gì cũng không dùng được, ngay cả túi vàng này cũng là bằng hữu đưa cho."
Mai Tử thấy hắn nói mình như thế, nhoài người ra một tay níu lấy áo hắn, vội la lên: "Không cho chàng nói như thế, chàng không già, cũng không tàn! Không phải chàng còn đánh xe, còn có thể ôm ta được đó sao! Sao lại nói mình không làm được gì!"
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng mặt mày hết sức lo lắng, con ngươi dẫn theo ý cười nói: "Nếu nương tử nhà ta không nói, ta làm sao biết thì ra mình vẫn còn có khả năng như thế."
Mai Tử thấy hắn như vậy, nhất thời cảm thấy bị đùa bỡn, vừa tức vừa cười, đấm lưng hắn nói: "Chàng người xấu này! Hôm nay phạt chàng đấm chân cho ta!"
Đấm chân là cách tốt gần đây Mai Tử biết, nguyên nhân là vì ngày nào đó Mai Tử mệt mỏi, Tiêu Kinh Sơn vuốt vuốt chân cho nàng, nàng rất hưởng thụ, cứ thế trước lúc ngủ luôn muốn hắn làm vậy.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng cười đến vui vẻ, đương nhiên cũng gật đầu hớn hở nhận mệnh. Hôm nay trong bụng nương tử nhà hắn có em bé, thế là dĩ nhiên nương tử là lớn nhất, lời nương tử nói không thể không nghe.
Xe ngựa cuối cùng cũng đi tới trấn nhỏ dưới núi ngày xưa bọn họ thường xuyên đi, cơ hồ nửa năm không thấy, trấn nhỏ này dường như đã khôi phục lại cảnh tượng giống ngày xưa. Trong trấn tiến rao bán không ngừng, người tới người đi rất náo nhiệt.
Tiêu Kinh Sơn một tay điều khiển xe ngựa đi vào trong trấn, ngược lại làm không ít người tò mò xem xét, chỉ vì trấn rất nhỏ, thường ngày ít có người lái xe ngựa đi lại. Vả lại xe ngựa này nhìn qua rất là rộng rãi thoải mái, không giống xe ngựa thường ngày người dân dùng trong nhà.
Nhất thời liền có rất nhiều ánh mắt nhận ra Tiêu Kinh Sơn, ngạc nhiên tiến lên chào hỏi: "Tiêu đại ca, là huynh à, thật lâu rồi không gặp!" Xác thực là rất lâu rồi không gặp, cũng đã gần hai năm rồi còn gì, khó có được người còn nhận ra hắn.
Tiêu Kinh Sơn thấy người quen cũ cũng cảm thấy hết sức thân thiết, sảng khoái cười chào hỏi bọn họ.
Nhưng hai người nếu còn điều khiển xe ngựa đi lại, hiển nhiên cực kì khó coi. Tiêu Kinh Sơn lập tức đem xe ngựa gửi tại quán cơm ngày xưa thường đi tới, một tay đỡ lấy Mai Tử, một tay dắt lừa, trên lưng mang bọc quần áo xuống xe.
Người hầu thấy Tiêu Kinh Sơn vừa dắt nương tử mang bầu, vừa dắt gia súc, trên người còn có hành lí, thật sự không dễ dàng, liền đề nghị: "Ngày hôm nay sắc trời đã tối, đại ca có thể nghỉ ở chỗ chúng ta một đêm. Hậu viện của chúng ta có đệm chăn, thường ngày để người hầu ngủ, nếu đại ca không chê thì dùng một chút."
Tiêu Kinh Sơn vốn nghĩ trời đã tối, lúc này gấp rút lên đường sợ Mai Tử sẽ mệt mỏi, bây giờ nghe lời đề nghị này dĩ nhiên là cực kỳ cảm kích, lập tức dùng cơm nước ở quán cơm, nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Cả đêm này Mai Tử ngủ không yên, chỉ vì mắt thấy đã đến nhà rồi, trong lòng lo lắng mẹ cùng A Thu, đồng thời cũng nghĩ không biết đàn gà trong nhà thế nào rồi.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng như vậy, e sợ nàng nghỉ ngơi không tốt sẽ hại đến thân thể, đành phải ôm nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, từng cái từng cái nhẹ nhàng, lúc này Mai Tử mới mơ mơ màng màng đi ngủ.
Ngày hôm sau trời sáng, Tiêu Kinh Sơn nghĩ xe ngựa này không có tác dụng gì với nhà nông nên liền dứt khoát đem xe ngựa phá đi, biến chiếc xe ngựa hoa lệ đáng giá tiền ở kinh thành thành một cái xe kéo nhà nông.
Mai Tử ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn, nhưng trợn mắt hốc mồm rồi lại nhịn không được cười: "Lần này tốt lắm, mang xe này về nhà có thể để mẹ ta dùng kéo lúa!"
Tiêu Kinh Sơn hài lòng gật đầu: "Ta đang có ý này. Nhưng giờ để xe ngựa ở đây đã, ta quay lại lấy nó sau."
Mai Tử suy nghĩ một chút chuyện về thôn, có chút u sầu. Nàng biết mình có em bé nên không thể va chạm, nhưng leo núi làm sao tránh được không va chạm? Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nhíu mày u sầu, biết suy nghĩ trong lòng nàng, an ủi: "Không sao, chúng ta đem lừa gửi dưỡng ở đây trước, ta và nàng cưỡi ngựa về, đến lúc đó ta ở phía sau chặt chẽ ôm nàng, sẽ không để nàng va chạm cái gì."
Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhìn con lừa cúi đầu ăn cỏ bên cạnh một chút cũng không biết mình đang tạm thời bị vứt bỏ, nói: "Ừ, cũng chỉ có thể như vậy."
Tay trái Tiêu Kinh Sơn vỗ vỗ, con ngựa được hắn dạy bảo quen thuộc ngồi xổm xuống, thế là hắn cẩn thận ôm Mai Tử đem nàng đặt xuống lưng ngựa, sau đó mới để con ngựa đứng lên. Mai Tử ngồi trên lưng ngựa không ngừng được vui thích: "Con ngựa này còn hiểu tính người hơn cả con lừa nhà chúng ta!"
Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Con ngựa này chúng ta có thể giữ lấy, sau này nuôi cùng con lừa." Con ngựa này vốn là ngựa chiến thượng hạng của hoàng gia, hôm nay ở trong núi này cũng không có tác dụng lớn, không bằng làm ngựa kéo lương thực cho nhà hắn.
Tiêu Kinh Sơn nói xong, chính mình cũng cưỡi lên ngựa, hắn ở phía sau dùng tay phải không có khí lực vòng lấy Mai Tử, tay trái nắm lấy dây cương.
Mai Tử lo lắng nhìn tay hắn: "Thực sự không sao chứ? Vết thương của chàng vừa mới lành a."
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ nàng cho rằng nam nhân của nàng bây giờ ngay cả khí lực ôm nàng cũng không có sao?"
Hắn phun nhiệt khí cứ như thế quét bên tai nhạy cảm của Mai Tử, lỗ tai Mai Tử lập tức hồng: "Nói gì đâu không!"
Hôm nay nàng có em bé, hắn mỗi đêm đều ôm nàng nhưng căn bản không dám động vào nàng. Có lúc Mai Tử cũng có chút không đành lòng, bởi vì thân thể mềm mại của mình rõ ràng có thể cảm nhận được cái kia cứng rắn đến lợi hại, nhưng hắn dứt khoát nhịn xuống, điều chỉnh hơi thở áp xuống xúc động.
Sau đó Mai Tử cũng rất mâu thuẫn, một mặt không nhịn được muốn chọc hắn, thế là cố ý chui ra chui vào trong lòng hắn. Nhưng trêu chọc xong nghe thấy hắn nặng nề thở dốc thì lại bắt đầu đau lòng, nghĩ làm nam nhân cũng không dễ dàng chút nào, thế là liền lấy tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng hắn an ủi nói: "Không sao, ta không chọc chàng nữa."
Tiêu Kinh Sơn thật là dở khóc dở cười, chỉ có thể thở gấp thô khí cắn răng cắn lợi ở bên tai nàng nói: "Nàng cứ chờ tới. . . . . ."
Chờ tới cái gì, hắn lại không nói.
Danh sách chương