“So với bậc cha chú chúng ta càng đi được xa hơn.”

Sau năm tiếng, máy bay đáp xuống một hòn đảo xinh đẹp của Thái Lan, hòn đảo này có bờ biển cát vàng chạy dài, sản vật phong phú, hấp dẫn khách du lịch từ nhiều nơi trên thế giới, nhưng đối với khách du lịch Trung Quốc mà nói, vẫn có chút kém hấp dẫn.

Ba tổ CP minh tinh tập hợp trên bãi biển, đạo diễn giải thích rõ quy tắc của chương trình cho bọn họ.

Gia đình của bọn họ cần phải độc lập sinh sống trên hòn đảo này một tháng, tức bọn họ cần phải kiếm tiền để chi trả cho cuộc sống hàng ngày, cách thức kiếm tiền không hạn chế, có thể đi làm công, cũng có thể “mãi nghệ”, cũng có thể tự mình làm buôn bán nhỏ, thậm chí có thể đi ăn xin ngoài đường.

Đương nhiên, sẽ không có người thật sự làm thế.

Còn mỗi gia đình sẽ có 2000 tệ tài chính ban đầu, bọn họ có thể chi tiêu tùy ý, nhưng sử dụng hết thì không còn, cho nên nhất định phải chi tiêu cẩn thận.

Căn hộ của mỗi gia đình có thể lựa chọn, phòng trọ cỡ nhỏ ở trung tâm tiền thuê một ngày 80 tệ, phòng trọ ở gần bãi biển tiền thuê một ngày 150 tệ, còn biệt thự ven biển tiền thuê một ngày 300.

Gia đình của các ngôi sao có thể căn cứ theo nhu cầu của mình để lựa chọn nơi dừng chân. CP “lão tiền bối” Tần Nhẫn và Thôi Giai Miên lựa chọn phòng gần bãi biển có giá trị vừa phải, Hàn Kiêu và Đỗ An Kỳ chung ý kiến thuê biệt thự ven biển, dnk nghĩ, đây là chương trình quay phim chứ không phải thật sự tìm kế sinh nhai ở nơi hoang dã, đến lúc đó nếu thực sự không kiếm được tiền, tổ chương trình chắc chắn sẽ không thể mặc kệ bọn họ.

Hướng Nam hỏi Lạc Dĩ Nam: “Ở cái nào.”

“Tùy ý đi.”

Hướng Nam liền nói với đạo diễn: “Chúng tôi ở phòng trọ gần bãi biển.”

Lạc Dĩ Nam nhíu mày: “Ồ, Hướng tổng thật biết tính toán cẩn thận nha, không hổ là người làm ăn, tôi còn tưởng anh sẽ chọn biệt thự.”

Hướng Nam cười không nói.

Nhưng chờ bọn họ đến nhà trọ, Lạc Dĩ Nam giờ mới hiểu được, nụ cười thần bí sâu xa kia của Hướng Nam, căn phòng trọ nhìn ra biển này một phòng khách, trong phòng có giường lớn hai mét nhìn ra mặt biển xanh thẳm bao la, thế mà còn là giường tròn rất có tình thú!

Lạc Dĩ Nam:??? “Đạo diễn, đạo diễn tình huống này là thế nào? Tình huống này là thế nào chứ, đây là… không phải nói giả vờ là một cặp tình nhân thôi sao, một cái giường là sao?”

Không có ai trả lời cô, anh quay phim chính là người trong suốt, không chịu trách nhiệm giải đáp thắc mắc, hoàn toàn có thể bỏ qua.

Cho nên hiện tại, chương trình truyền hình thực tế đã chính thức bắt đầu, tất cả các vấn đề đều phải tự mình giải quyết.

Không cần nói, cô đã hiểu.

“Vậy…. biệt thự lúc nào cũng có nhiều phòng, bây giờ chúng ta đến biệt thự, có thể không?”

Hướng Nam kéo cô qua, xoa đầu cô: “Tính toán tỉ mỉ còn có thể, tổng cộng chúng ta có 2000 vốn khởi động.”

Lạc Dĩ Nam phồng má trừng mắt nhìn anh, luôn cảm giác đang bị anh “sáo lộ”.

Hướng Nam nhìn dáng vẻ này của cô, giống y hệt khi còn bé, khiến anh không nhịn được muốn trêu chọc cô.

Có điều Lạc Dĩ Nam cũng không sợ anh, chờ lúc tổ đạo diễn nghỉ ngơi, Lạc Dĩ Nam nói: “Trực tiếp đi, tin rằng anh cũng không dám làm gì.”

Hướng Nam ở trong phòng khách sắp xếp đồ đạc, nghe thế, kinh ngạc nhìn cô: “Em cho rằng… anh muốn làm gì em?”

“Hả?”

“Em cho rằng anh muốn làm gì em?”

Lạc Dĩ Nam khựng lại, giống như con chim bồ câu chít chít một mình rồi vào nhà vệ sinh.

Hướng Nam nhíu mày, khóe miệng tràn đầy ý cười, cất cao giọng: “Em gái, sắp xếp xong xuôi, chúng ta phải suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền.”

Lạc Dĩ Nam đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, nghe vậy, thuận miệng nói: “Buôn bán thôi, anh không phải là con nhà làm ăn sao.”

Tiền thân của tập đoàn Hướng thị là xí nghiệp liên kết với nước ngoài, lịch sử rất lâu đời.

“Em gái muốn buôn bán cái gì?”

“Mở nhà hàng ăn uống chi phí quá cao, không thực tế, bán đồ kỷ niệm cần phải tìm được nguồn nhập hàng, có điều mấy món đồ chơi này ngay cả chính em cũng không muốn mua, đừng nói khách du lịch, đoán chừng cũng lỗ vốn…” Cô lải nhải nửa ngày, đột nhiên linh cảm chợt lóe, kích động nói: “Anh, em nghĩ rồi! Chúng ta có thể bán nước ép hoa quả ở bãi biển!”

Cô đi tới cầm điện thoại bắt đầu tìm kiếm trên mạng: “Chợ hoa quả cách chỗ ở của chúng ta một cây số, chúng ta chỉ cần bỏ vốn là một cái máy ép, mấy cái bàn, loại này không cần nhiều chi phí, vốn khởi động của chúng ta hoàn toàn có thể làm được.”

Dường như Hướng Nam có chút hoảng hốt, Lạc Dĩ Nam kéo anh một cái: “Anh có nghe không?”

“Vừa mới em gọi anh là gì?”

“Cái gì?”

Hướng Nam cười cười: “Vừa mới em gọi anh là anh (gē), chia tay nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên em gọi anh là anh.”

Nét mặt của Lạc Dĩ Nam trở lên có chút mất tự nhiên: “Anh nghe nhầm rồi.”

Trong mắt Hướng Nam tràn đầy dịu dàng và chiều chuộng, kéo tay cô đưa tới bên miệng hôn một cái, sau đó đặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nắm chặt.

“Thật tốt.”

Trong nháy mắt khi mu bàn tay bị anh hôn, cả người Lạc Dĩ Nam  như bị điện giật, những năm qua tính cách của cô và anh dường như đã thay đổi, càng ngày cô càng trở lên trầm lặng, còn anh càng ngày càng biết cách thể hiện, không còn mang phong cách thanh cao (*) thời niên thiếu.

(*) 高姿态: khoan dung; thông cảm; cao thượng; cao quý; phong cách cao (nghiêm khắc với bản thân, nhưng có thái độ khoan dung, thông cảm với người khác)

Trước kia mỗi ngày cô đều đi theo gót Hướng Nam nói chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, nói em yêu anh.

Xưa nay Hướng Nam sẽ không đáp lại nhiệt tình của cô, kiềm nén, cũng cảm thấy không nên. Mỗi lần hôn nhau đều là Lạc Dĩ Nam khó khăn nhón chân, anh vậy mà chưa từng phát hiện, một nụ hôn, nỗ lực mà cô bỏ ra nhiều hơn so với anh.

Mà trong đêm mưa gió sấm chớp kia, lúc anh dùng sức trên người cô, ý thức vô cùng rõ ràng, cô luôn nói không đau, không sao, còn anh lại ngốc nghếch thật sự tin tưởng cô.

Cho dù ngày thứ hai nhìn cô khó khăn lệch người đi trên đường, anh cũng đều không tỉnh táo, còn cười nhạo khi cô nói đau lưng.

Rất nhiều chuyện, là trong những ngày tháng dài đằng đẵng, từng chút tỉnh ra.

Lạc Dĩ Nam luôn nói yêu anh, không phải cô “trung nhị”, là cô yêu anh thật, khi đó cô nói không đau, chỉ là cố tình nghĩ cho tâm trạng của anh, không phải cô thật sự không đau….

Còn có, lúc hôn cô, nhất định phải nhớ kỹ cúi  người.

Rất nhiều chuyện, Hướng Nam phát hiện muộn màng, cũng hối hận, cô lại trước sau không cho anh cơ hội bù đắp.

Lạc Dĩ Nam nhìn mắt Hướng Nam, cảm thấy trong nháy mắt một khoảng thời gian dài dằng dặc theo đôi đồng tử đen láy tràn ra ngoài.

Anh đang suy nghĩ gì vậy.

Ngay khi hai người đang hiếm có được lúc trầm mặc, chuông cửa vang lên.

Lạc Dĩ Nam nhanh chóng rút tay từ tay anh ra, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm trước kia, sai bảo Hướng Nam: “Đi mở cửa kìa.”

Hướng Nam nghe lời mở cửa, người tới là Đỗ An Kỳ và Hàn Kiêu.

“Chúng tôi tới thăm chỗ ở của hai người một chút.”

“À, mời vào.”

Hàn Kiêu tỏ vẻ quen thuộc đi vào phòng, thăm quan bốn phía, Lạc Dĩ Nam đưa cho anh ta một đôi dép lê duy nhất: “Đi cái này, vào nhà phải cởi giày.”

“Phiền phức, chúng tôi xem xong sẽ đi.”

“Vậy cũng phải cởi giày.”

Mặc dù là khách sạn, nhưng vệ sinh đều do tự bản thân họ phải dọn dẹp, vừa mới Hướng Nam còn nằm rạp xuống đất lau sàn nhà sáng bóng sạch sẽ, như thế Lạc Dĩ Nam liền có thể đi chân trần trên mặt đất.

Lúc ở nhà cô luôn đi chân trần, dễ chịu thoải mái.

Lạc Dĩ Nam cũng muốn bảo vệ thành quả lao động của Hướng Nam, ép Hàn Kiêu cởi giày mới vào nhà.

Còn Đỗ An Kỳ vừa vào nhà, đôi mắt hai mí rất to dán chặt trên người Hướng Nam, nhìn chằm chằm anh không rời mắt, Hướng Nam đối xử với người ngoài trước nay luôn ấm áp lịch sự, chỉ lịch sự mỉm cười với cô ta.

Lạc Dĩ Nam một tay túm Hướng Nam ra sau, lạnh nhạt phòng bị hỏi: “Hai người tới làm gì.”

Đỗ An Kỳ nói: “Chúng tôi chính là tới hỏi hai người một chút, chuẩn bị kiếm tiền thế nào.

Hướng Nam đang muốn mở miệng, Lạc Dĩ Nam vội vàng nói: “Cái  này không liên quan đến cô.”

Đỗ An Kỳ cười cười: “Coi như là đối thủ cạnh tranh, cũng không cần giương cung bạt kiếm như thế, mọi người đều tham gia chương trình, chơi đùa mà thôi, nếu cô thật sự coi chương trình như cuộc thi đấu, vậy mới là cả đời không hot được, Hàn Kiêu, anh nói đúng không?”

Hàn Kiêu nhún vai: “Bảo lưu ý kiến.”

Lạc Dĩ Nam còn chưa mở miệng, Hướng Nam đột nhiên hỏi: “Theo Đỗ tiểu thư, chương trình thực tế là gì?”

Đỗ An Kỳ thấy Hướng Nam chủ động nói chuyện với mình, thụ sủng nhược kinh, cao giọng nói: “Trong mắt tôi, chương trình thực tế chính là để người xem tìm thú vui, chúng ta chỉ cần căn cứ theo sở thích của người xem, làm ra những chuyện mà bọn họ muốn, vậy là được rồi. Ví dụ như bọn họ muốn nhìn chúng ta chơi trò chơi, vậy chúng ta liền chơi trò chơi, muốn xem chúng ta cãi nhau, vậy chúng ta sẽ làm rùm beng lên, đây mới thật sự là tinh túy của chương trình truyền hình thực tế, dù sao đều đang làm dáng, cho nên kết quả cuộc thi căn bản không quan trọng, quan trọng là người thiết lập.”

Đương nhiên, những lời này nói ra dưới tình huống camera ngừng quay.

Đỗ An Kỳ tràn đầy tự tin nói xong “cao kiến” này, đắc ý nhìn Hướng Nam, cô ta cũng không giống một số người không có đầu óc, chỉ biết ca hát nhảy múa, cô ta có đầu óc, cũng hiểu con đường nổi tiếng nhanh.

Hướng Nam kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, hờ hững nói: “Tôi không hiểu lắm, có vài ví dụ không thích hợp, muốn nghe không?”

“Không cần nói, trong miệng anh cũng không có lời gì hay.” Lạc Dĩ Nam ngắt lời anh, theo bản năng không muốn anh và Đỗ An Kỳ tiếp tục trò chuyện.

Đỗ An Kỳ lại đắc ý nhìn Lạc Dĩ Nam một cái, vội vàng tỏ vẻ đáng yêu, nũng nịu nói với Hướng Nam: “Nói đi nói đi! Người ta muốn nghe mà!”

Lạc Dĩ Nam liếc mắt, xoay người ra ban công.

Hướng Nam nói: “Tôi nhìn thấy con khỉ ở rạp xiếc thú, cũng căn thứ theo sở thích của khán giả, làm ra những động tác mà bọn họ muốn, nhảy qua vòng lửa cái gì đấy, khán giả muốn xem bọn chúng đánh nhau, nhao nhao cho ăn, thế là chúng nó liền bắt đầu cắn xé, cho nên Đỗ tiểu thư hiểu chương trình thực tế, chính là con khỉ trong rạp xiếc?”

Nghe vậy, sắc mặt của Đỗ An Kỳ bỗng dưng đỏ bừng, thế nhưng trong lúc nhất thời không phản bác được. Nụ cười của người đàn ông trước mặt vẫn khiêm tốn ấm áp như cũ, nhưng lại lộ ra một chút coi thường và cao ngạo.

Hướng Nam rõ ràng đang nói cho cô ta, anh là người đàn ông mà cô ta với không tới.

Đỗ An Kỳ tức giận bỏ đi.

“Cái vòng lửa kia là chó, không phải khỉ.” Bên cạnh ban công, Lạc Dĩ Nam cười nói.

Hiếm khi Hướng Nam gặp cô cười, đó là đồng ý việc anh vừa làm rất tốt, cho nên anh chậm chạp đi tới bên cạnh cô, cúi người, mặt xích lại gần cô.

“Làm gì vậy.”

Anh dùng ngón tay gõ nhẹ lên gương mặt mình.

Trước kia Lạc Dĩ Nam thường xuyên làm như vậy, chọc chọc vào gương mặt nhỏ, muốn Hướng Nam hôn hôn.

Lạc Dĩ Nam cố nén cười, quay lưng đi: “Không hiểu.”

Hướng Nam dây dưa không bỏ, càng muốn cùng cô hôn một cái, Lạc Dĩ Nam dứt khoát đưa tay kéo má anh: “Nói rồi không hiểu, còn muốn thế nào.”

“Ahh biết, em đang trả thù anh phải không?”

Trước kia Hướng Nam cũng hầu như nói không hiểu, anh rất ít hôn cô, bởi vì luôn cảm thấy cô quá nhỏ, có cảm giác phạm tội, hơn nữa khi đó tính anh hướng nội lại hay thẹn thùng, cũng không tiện.

Cho nên chỉ có mấy lần, có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Chuyện trước kia tôi không nhớ rõ.” Lạc Dĩ Nam quay người, tay cầm lá cây bên cạnh ban công: “Tất cả đều không nhớ rõ.”

Hướng Nam cũng không thèm để ý, anh sẽ khiến cô nhớ lại.

Anh chạy vào phòng ngủ nhanh chóng cởi quần áo ra, đổi sang áo sơm mi và quần đùi thoải mái ra bãi biển: “Hiện giờ anh muốn tới siêu thị mua máy ép, lại ra chợ mua một ít hoa quả tươi, ngày mai có thể triển khai, em gái muốn đi cùng anh không?”

Lạc Dĩ Nam vốn dĩ muốn đi, nhưng bị cái giọng điệu này của anh không hạ được mặt mũi, dù sao chính là không muốn thuận theo anh.

Hướng Nam thấy cô có chút không được tự nhiên, so với lúc anh ở cấp ba, chỉ có hơn chứ không kém.

Anh vẫn cười cười ôm cô vào phòng: “Đi thôi đi thôi, một mình anh không cầm được nhiều đồ như vậy.”

Trong siêu thị lớn, Hướng Nam nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, anh rất ít khi tự mình đi siêu thị, nhất là từ khi đi làm đến nay, trong nhà đều có người giúp việc riêng chăm sóc cuộc sống hàng ngày, thời gian của anh đặt hết vào công việc.

Lạc Dĩ Nam thì ngược lại, gần nửa cuộc đời đều sống một mình, kỹ năng cuộc sống đầy đủ, cho nên bất kể là mua đồ nấu cơm hay đồ xào rau, đều rất thông thạo.

“Em gái của anh, đây là cái gì?”

“Mít.”

“Cái này thì sao? Nhìn giống như đầu con bạch tuộc.”

“Đây là phật thủ.”

“Em gái anh hiểu biết nhiều thật, khi còn bé khẳng định xem bách khoa toàn thư mà lớn lên, vậy cái này thì sao?”

Cuối cùng, Lạc Dĩ Nam bị anh hỏi không thể kiên nhẫn được nữa: “Anh đúng là lắm câu hỏi! Không biết tự mình Baidu sao?”

Hướng Nam tủi thân nhìn cô: “Anh chỉ muốn nói chuyện phiếm với em thôi mà.”

Lạc Dĩ Nam nhét máy ép hoa quả vào trong ngực anh: “Làm chuyện của anh đi.”

Mấy phút sau, Hướng Nam bị một mùi hương kỳ lạ hấp dẫn, Lạc Dĩ Nam di chuyển qua mấy kệ hàng, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của anh.

Anh đang đứng ở khu bán sầu riêng thèm nhỏ dãi, liên tục vẫy tay với Lạc Dĩ Nam: “Em gái của anh ơi, sầu riêng này rất rẻ, chúng ta mua một quả về có được không?”

Lạc Dĩ Nam ẩn nhẫn nói: “Anh mua đi, mua rồi tôi để anh quỳ trên sầu riêng nguyên đêm.”

Hướng Nam hít mũi, lại nhìn vỏ ngoài của sầu riêng, xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời buông xuống.

Hai người mua hai túi hoa quả đầy, còn có máy ép, thức ăn và một số đồ dùng hàng ngày vân vân. Sau khi tính toán, ngân sách ban đầu giảm đi hơn nửa.

Quay lại phòng trọ, Lạc Dĩ Nam thử dùng máy ép để làm một cốc nước chanh, đưa cho Hướng Nam đứng trên ban công hứng gió.

“Tôi cảm thấy… tiếp theo chúng ta phải tiết kiệm tiền.”

Hướng Nam nhận nước chanh uống một ngụm, rất lạc quan nói: “Có vào thì mới có ra, yên tâm, chỉ bằng tay nghề này của em, chúng ta nhất định có thể thu được lãi, kiếm nhiều tiền nhất, giành quán quân.”

Lạc Dĩ Nam im lặng nửa ngày, lấy giọng tương đối nghiêm túc nói: “Thật ra tôi cảm thấy lời của Đỗ An Kỳ hôm nay, cũng không phải hoàn toàn không đúng, chương trình thực tế ấy à, sự quan tâm của người xem… có lẽ thật sự không phải là giành được quán quân hay không, bọn họ chỉ muốn nhìn màn trình diễn của chúng ta trong chương trình này, chúng ta làm tốt, có thể giành được sự yêu thích của người xem, thật ra thì thắng hay không không quan trọng.”

Cô quay đầu nhìn ống kính quay phim đen như mực, cười khổ một tiếng: “Đúng không?”

Anh quay phim cực kỳ phối hợp lắc lư camera, gật đầu.

Hướng Nam dường như cũng không lo lắng, hời hợt nói: “Không nhất định, có người muốn tìm sự nổi tiếng, có người vì kiếm tiền, cũng có người muốn cả danh lợi, Nam Nam nhà chúng ta thuộc về loại nào?”

Lạc Dĩ Nam cẩn thận suy nghĩ một lúc, lắc đầu.

Đều không phải.

“Tôi chính là… đam mê, bằng không anh cho rằng một người học máy tính như tôi, tại sao lại phải chạy tới cái giới giải trí hỗn loạn.”

“Vậy không phải.” Mặt Hướng Nam hướng ra ngoài biển, giọng nói bình ổn: “Là bởi vì nhiệt tình, cho nên muốn làm chuyện này, tiếp tục kiên trì là được. Có thể vừa làm việc mình thích, còn có thể kiếm được tiền và danh tiếng, đây là một chuyện hời nhường nào, trên thế giới này có rất nhiều người đang vững vàng trên con đường mơ ước của mình rồi lại bỏ dở giữa chừng, Nam Nam nhà ta là lợi hại nhất.”

Anh không nhịn được sờ đầu cô, giống như một người ba hiền hòa.

Thủy triều vỗ vào bờ, gió biển chầm chậm thổi, nút thắt trong lòng Lạc Dĩ Nam đang chậm rãi được cởi bỏ.

Từ khi bước vào giới giải trí đến nay, cô đã từng vô số lần nghi ngờ bản thân, nghi ngờ tất cả mọi thứ ở hiện tại rốt cuộc có phải là thứ cô muốn hay không, còn Hướng Nam một lời đã tác động đến cô.

Cô thích ca hát, cũng thích nhảy múa, có thể để cho càng nhiều người nghe thấy nhìn thấy, chẳng phải là một chuyện vui mừng sao, còn sắp đặt cái gì, danh lợi cái gì, có thể mẹ nó biến đi.

Lạc Dĩ Nam ngẩng đầu hỏi Hướng Nam: “Vậy còn anh, anh đang kiên trì đi trên con đường mình muốn không?”

Hướng Nam trầm mặc một lát, mở lòng nói: “Khoảng thời gian mới ra nhập công ty, tình trạng của anh rất tồi tệ, mặc dù từ nhỏ anh đã ngồi ở vị trí bên cạnh ba, kế nghiệp ông ấy, nhưng đó là của ông ấy, cũng không phải của anh, anh làm những việc ông ấy muốn anh làm, lại không phải những việc anh muốn. Sau này Hứa Minh Ý với công ty B&L đến tìm anh, muốn anh làm cùng, đến lúc đó, ngọn lửa im lặng đã lâu trong lòng anh mới được thắp sáng, trí tuệ nhân tạo trong tương lai, ngành công nghệ trong tương lai… là sao trời biển rộng!”

Anh đột nhiên giang hai cánh tay ra, cất cao giọng hét lên: “Anh tin, chúng ta có thể gây dựng được giang sơn thuộc về mình, so với bậc cha chú chúng ta càng đi được xa hơn!”

Anh hít thở dồn dập, đôi đồng tử như bảo thạch chứa đầy ánh sáng trước đây chưa từng gặp, nó chỉ thuộc về sự thỏa thích và tùy hứng của người thiếu niên, anh không cam tâm đứng dưới bờ vai hái sẵn quả của bậc cha chú, anh muốn làm người khai hoang.

Lạc Dĩ Nam bị cảm xúc dâng trào của anh tác động, cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Tình bạn trong những năm tháng tuổi trẻ, cùng nhau giữ vững niềm mơ ước, là không thể phá vỡ.

Cô hướng biển cả hét lớn: “Tôi tin Hướng Nam!”

Hướng Nam cúi đầu nhìn cô, kìm lòng không đặng vuốt tóc cô, ánh mắt giống như ánh trăng dịu dàng đêm nay —

“Lúc trước em thích nhảy múa, vì sao lại đăng ký khoa máy tính đại học S?”

Lạc Dĩ Nam khinh bỉ, trong lòng tự nhủ, cung thời gian của người nào đó thật dài.

Cô ngáp một cái: “Buồn ngủ, tôi muốn đi ngủ.”

“Là bởi vì anh phải không?”

“Không phải, đừng nghĩ linh tinh.”

“Em vẫn không nỡ bỏ anh, muốn thường xuyên nhìn thấy anh.”

“Không phải không phải.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện