Tác giả: Hắc Tử Triết

Edit + Beta: Yên Vân

*

Đáy lòng Lý Cẩn hốt hoảng không thôi, "Thần ca nhi làm sao vậy?" Đúng thời gian này chính là thời điểm tan lớp học đường.

Tiểu hán tử chạy đến khuôn mặt đỏ ngầu, thở dốc một hồi, mới miễn cưỡng đứng thẳng người được, "Thắng tiểu tử đánh hắn, đẩy hắn ngã, đầu Thần ca nhi đập vào ngưỡng cửa, chảy rất nhiều máu, các thúc mau đi xem một chút đi."

Trong lòng Lý Cẩn căng thẳng, lời còn chưa nghe xong, liền chạy thẳng đến học đường.

Vân Liệt đang xử lý cá, thấy thế, rửa tay vội rồi đứng lên theo.

Vẻ mặt hai đứa trẻ mờ mịt, đến khi Nghiên tỷ phản ứng lại, nước mắt lại đảo quanh, bé hít hít cái mũi, kéo ống tay áo Vân Liệt, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Ca ca chảy máu sao? Chảy máu thì sẽ thế nào?"

Thấy Cẩn ca nhi đã xông ra ngoài, Vân Liệt cau mày lại, đang định đuổi theo thì bảo bảo đã xông ra ngoài, nghiêng ngã lảo đảo chạy theo phía sau Cẩn ca nhi.

Vân Liệt liền mỗi tay ôm một đứa nhỏ, điểm mũi chân chạy về phía học đường.

Trước cửa học đường, Thắng tiểu tử đang cùng Thụy tiểu tử đánh nhau. Hai đứa hán tử choai choai, ngươi đá ta một cước ta đấm ngươi một cú, đánh tới đánh lui sau lại cưỡi trên người đối phương, dùng sức đánh mặt nó, kéo tóc nó.

Lý Thắng so với Vương Thụy lớn hơn gần bốn tuổi, cao hơn nó nửa cái đầu, thân thể cao lớn như tiểu ngưu. Chưa đến mấy cước đã đánh ngã Vương Thụy. Vương Thụy hơi gầy, chiều cao cùng khí lực cũng không chiếm ưu thế, nhưng lại là một người thông minh, chuyên hướng đến chỗ đau của đối phương mà đánh. Lý Lâm thấy ca ca bị đặt dưới thân, thì cũng chạy lên hỗ trợ, nắm tóc Lý Thắng kéo xuống.

Lý Thắng đẩy mạnh Lý Lâm một cái, Lý Lâm không đứng vững, kém chút nữa đã té ngã, may mắn có người tốt đỡ lấy nhóc. Có người can ngăn, "Thắng tiểu tử, ngươi đủ rồi, ngươi lớn như vậy, đánh hai đứa bé, nói ra không sợ mất mặt à! Thần ca nhi thì bao lớn chứ." Lý Thắng đã sắp mười lăm tuổi, ở độ tuổi này đã có thể làm mai rồi.

Lý Thắng tức giận đẩy người kia ra, hung tợn lườm hắn, "Cút ngay!"

Ngày thường nó bá đạo vô cùng, không biết cách làm người như Vương Thụy, nên chỉ có những khi Vương Thụy bị chịu đòn thì mới có người kéo nó, khi nó bị đặt dưới thân thì tất cả mọi người yên lặng nhìn, căn bản không ai nguyện ý giúp nó. Thật vất vả mới có người quan hệ tốt với nó, nhưng thấy nó đả thương Thần ca nhi, cũng không dám đến gần.

Bọn họ cũng không dám đắc tội thân thích của hoàng thượng.

Vương Thụy nhân cơ hội cho Lý Thắng một cước, lại đặt nó ở dưới thân.

Hai tiểu tử đánh nhau không tách ra được, có mấy người đứng về phía Vương Thụy còn lớn tiếng la hét, "Đánh vào đầu nó nữa, đánh chết nó."

Thần ca nhi đã được người đỡ lên, nhóc bị rách trán, lần này rách rất sâu, có một dòng máu theo gò má chảy xuống, máu đỏ tươi trên da thịt trắng nõn vô cùng chói mắt.

Nhóc vừa ngã sấp xuống, một tiểu hán tử liền chạy đi mật báo cho Cẩn ca nhi. Thời gian trước sau bất quá chỉ ba, bốn phút, nhưng vẫn còn đang chảy máu, nên nhóc không thể làm gì khác đi là lấy tay đè xuống vết thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn cùng với giữa kẻ những ngón tay đều là máu. Có mấy tiểu tử nhát gan bị dọa đến bối rối, có đứa còn lắp ba lắp bắp nói, "Thần ca nhi ngươi sẽ không chết chứ?"

Thần ca nhi chỉ là đau dữ dội, ngoài ra thì không có việc gì. Nhóc lắc lắc đầu, đứng vững rồi liền đi về phía Vương Thụy cùng Lý Thắng, muốn can ngăn. Lý Lâm liền vội vàng đem nhóc bảo hộ ở phía sau, "Thần ca nhi ngươi bị thương, không thể thu thập đám trước mặt được, ca của ta không có việc gì, ngươi đừng lo lắng!"

Thần ca nhi bị nhóc líu lo đến đau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn chặt mày lại, tiếp tục đi về phía trước.

Lý Lâm sợ nhóc bị thương nữa, một hai không thỏa hiệp, thẳng thắn ôm eo nhóc kéo về phía sau. Nhóc so với Thần ca nhi nhỏ hơn một tuổi, nhưng vì là tiểu hán tử, nên ngược lại khí lực so với Thần ca nhi còn lớn hơn.

"Ngươi không thể đi, Cẩn thúc thúc lập tức đến ngay, ca của ta không có việc gì." Nhóc đã bảo người quay về báo tin rồi!

Khi Lý Cẩn xông đến, tình cảnh đang rất hỗn loạn. Trong đáy mắt y chỉ có Thần ca nhi, căn bản không chú ý tới người đánh nhau là ai, liền bước nhanh về hương Thần ca nhi.

Lý Lâm thấy y rốt cục đã tới, ánh mắt sáng lên, hô một tiếng vang dội, "Cẩn thúc thúc!"

Lúc này nhóc mới cam lòng buông tay, Thần ca nhi kém chút nữa đã té ngã, Lý Cẩn vội vàng đỡ lấy nhóc. Nhìn thấy máu trên mặt Thần ca nhi, tâm Lý Cẩn thương yêu không thôi, kéo tay nhỏ bé của nhóc ra.

Vân Liệt liếc nhìn Cẩn ca nhi một cái, rồi đưa tay xách hai tiểu tử đang đánh nhau lên. Khí thế của hắn khiến người ta khiếp sợ, sắc mặt băng lãnh, bị hắn xách trên tay, mỗi đứa đều biến thành gà con.

Nghiên tỷ biết Lý Thắng, biết là nó đã đẩy ngã ca ca, liền trực tiếp xông lên dùng đầu đụng nó một cái, vênh quai hàm lên, "Người xấu!"

Lý Thắng đang bị Vân Liệt xách trong tay, Nghiên tỷ lại thấp người, nên trực tiếp cụng đầu vào bụng nó. Lần này cũng không nhẹ, nó bưng bụng, rên đau một tiếng, cặp chân kia liền đá Nghiên tỷ.

Bảo bảo lôi Nghiên tỷ một cái, nên Lý Thắng không đá trúng.

Lý Thắng cả giận, "Ngươi mới là người xấu! Cả nhà ngươi đều không tốt, còn nhỏ tuổi đã biết đánh người, khẳng định lớn lên sẽ không gả đi được."

Nghiên tỷ trừng nó, tức giận đến phồng má, "Ngươi mới không gả đi được, cả nhà ngươi là người xấu, người xấu người xấu, bắt nạt ca ca đều là người xấu."

Lý Thắng cười nhạo kẻ ngu si, nó là một hán tử thì sao lại nói là gả!

Còn chưa cười xong, Vân Liệt liền vứt nó xuống một bên.

Té đến đau mông mà rên lên oai oái.

Vân Liệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn nó.

Lý Thắng hơi rụt đầu lại.

Thấy hắn không có ném mình, sợ sệt trong lòng Vương Thụy mới tản đi một ít, cười cười cảm kích với Vân Liệt.

Bước chân dài của Vân Liệt đi thẳng đến chỗ Cẩn ca nhi.

Lý lão hán cùng nương Lý Thắng Vương Xuân Lan nghe được tin báo, cũng nhanh chóng chạy tới. Cả tỷ tỷ Lý Thắng - Lý Kiều cũng đến. Hôn sự của nàng đã được đặt xong, tháng ba sẽ thành thân, thời gian cũng đã sắp đến.

Nhìn thấy nhi tử của mình mặt mũi sưng vù ngã trên mặt đất, Vương Xuân Lan đau lòng muốn hỏng, liền vội vàng kéo Lý Thắng lên, tức giận nói, "Tên tiểu dã tử nào đã bắt nạt người như vậy? Nhìn xem ngươi đã đánh người ta thành thế nào!"

Vương Thụy cũng bị đánh không ít, nếu so với Lý Thắng, nó vừa gầy vừa nhỏ, trên mặt cũng đã trúng mấy quyền, cả khóe miệng cũng rách da. Đôi mắt nó sáng lên như sao, không mặn không nhạt, nói, "Ta đánh. Cả hài tử cũng dám bắt nạt, không đánh nó thì đánh ai?"

Vương Xuân Lan bị nghẹn một chút, ánh mắt có chút ngờ vực, "Hắn bắt nạt ai?"

Nghe được Lý Thắng đang cùng Vương Thụy đánh nhau, nàng liền chạy tới, cũng không biết việc người bị bắt nạt thật sự là Thần ca nhi. Thấy nhi tử cả Vương Thụy cũng đánh không lại, nàng vừa tức vừa phẫn nộ, nhưng cũng ngại con nhà mình không biết động não, nên trong lòng rất phức tạp.

Nàng quét mắt một vòng, nhìn thấy Cẩn ca nhi máu me đầy mặt đang đứng một bên, Cẩn ca nhi đang cầm máu cho nhóc, đáy lòng đột nhiên hồi hộp, mới lớn tiếng dọa người, "Không biết chuyện thì chớ nói lung tung, ngày thường Thắng tiểu tử chưa bao giờ bắt nặt tiểu hài tử."

Lý Lâm không nhịn được trừng mắt, đôi mắt đen huyền, long lanh nước, "Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, không tin thì hỏi người khác, hắn vừa đến đã khiêu khích, cũng là hắn đẩy ngã Thần ca nhi, còn không chịu là bắt nạt hài tử? Vừa nãy còn đẩy ta một cái, ta so với hắn còn nhỏ hơn bảy, tám tuổi đó, vẫn là hài tử! Nếu như không có người đỡ ta, khẳng định cũng sẽ vỡ đầu chảy máu, ngược lại thím nhìn Thần ca nhi bị hắn đẩy thành ra sao đi, té bể đầu hắn thường nổi không? Sẽ không phải như nãi nãi hắn chứ, đẩy xong liền trốn tránh trách nhiệm?"

Chuyện Lý lão thái đẩy Cẩn ca nhi bị thương, ở Trúc Khê thôn này, cả hài tử ba tuổi cũng biết.

Lý Thắng giận đến đỏ mặt tía tai, "Ai muốn trốn tránh trách nhiệm, nãi ngươi mới trốn tránh trách nhiệm! Ta đẩy ta thừa nhận, nó đáng bị như thế, cả nhà nó không phải người tốt, nãi nãi ta chính là bị bọn họ bức đi!"

Nét mặt Lý lão hán trầm xuống.

Vương Xuân Lan kéo nó một cái, để cho nó im miệng.

Trên người Lý Thắng đau không chịu nổi, nhưng trong lòng càng khó chịu hơn. Trước đây khi nãi nãi nó còn ở nhà, người một nhà vui vẻ biết bao nhiêu, nãi nãi còn thường mua đồ ăn cho nó, nếu cha nó muốn trừng trị nó, nãi nãi cũng sẽ ngăn. Đều là bởi vì đám người Lý Cẩn, nên nãi nãi nó mới không có nhà để về. Cả nhà bọn họ không biết hiếu thuận, còn cả ngày đối nghịch cùng nãi nãi! Dựa vào cái gì người bị đánh đuổi lại chính là nãi nãi nó!

Lý Thắng vô cùng không phục.

Sau khi Lý lão thái bị hưu*, thì liền trở về nhà mẹ đẻ. Cao tuổi rồi còn bị hưu, mất mặt với cả làng, bà ta vừa thẹn vừa giận, hận chết Lý lão hán. Lúc đó nghĩ cho dù có cầu bà ta trở về, bà ta cũng sẽ không về, để lão già đó tức chết.

*hưu = 休: bỏ vợ / chồng, hủy bỏ hôn nhân

Bà ta đã hơn năm mươi tuổi đời, cha nương đương nhiên đều mất, nhà mẹ đẻ chỉ còn hai đệ đệ, đệ tức cũng không phải người hiền lành, ở nhà chưa đến mấy ngày liền bắt đầu không nhìn mặt, không nhìn mũi. Lý lão thái tung hoành quen rồi, nào chịu được cái oan ức này, mỗi ngày đều có chuyện. Nếu như không phải Lý Trì cho bọn họ bạc, họ đã sớm đuổi Lý lão thái đi rồi.

Dù cho bị chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng Lý lão thái cũng không cảm thấy Lý lão hán thật sự bỏ rơi bà ta. Dù sao lão già ấy cũng đã uất ức cả đời, mọi việc trong nhà đều là mình làm chủ, nên bà ta chỉ xem như lão đang cáu kỉnh thôi. Bà ta ở nhà mẹ đẻ ngây ngốc đã gần hai tháng, thấy Lý lão hán còn chưa nguôi giận, mới nghĩ ra có điểm không đúng. Năm trước đã chạy đến Trúc Khê thôn một chuyến, mới vừa vào nhà liền bị đuổi ra ngoài, lúc này bà ta mới cảm thấy hoảng hốt.

Lý lão hán căn bản không muốn gặp bà ta.

Biết được Cẩn ca nhi được gả cho điệt tử* của hoàng thượng, bà ta bị dọa đến cả đêm ngủ không yên, sợ rằng bọn họ sẽ đến báo thù. Thấp thỏm một tháng, thấy bên Lý Cẩn không có động tĩnh gì, bà ta mới an tâm. Tiếp đó, sau khi an tâm liền muốn dụ dỗ hai đứa trẻ Lý Thắng Lý Kiều, muốn làm cho bọn họ giúp đỡ van nài, để Lý lão hán đón bà ta về nhà.

*điệt tử = 侄子: cháu trai

Lý Kiều lại trốn tránh không gặp bà ta, Lý lão thái giận đến kém chút nữa cắn nát chiếc răng vàng. Cũng may Thắng tiểu tử là đứa có lương tâm, biết được bà ta bị ủy khuất, liền đưa bà ta vào nhà. Tuy rằng lại bị đuổi ra ngoài, nhưng Lý lão thái cảm thấy chỉ cần đại tôn tử đứng bên phía bà, thì ngày bà trở về sẽ không xa.

Bà ta vừa thấy Lý Thắng liền khóc lóc tố khổ mình đáng thương biết bao. Nói rằng lúc trước bà ta cũng không phải có ý định đuổi Cẩn ca nhi bọn họ đi, nói bọn họ không biết hiếu thuận thế nào, nói Cẩn ca nhi khắc chết cha nương ra sao, nói Lý lão hán kiêng kỵ thân phận Vân Liệt nên mới bỏ rơi bà ta. Nói chung người đáng thương chính là bà ta, người làm sai chuyện chính là kẻ khác.

Lý Thắng vốn là một tay bà ta nuôi nấng, đương nhiên thân thiết với bà ta, thế nên, thấy gia gia nó không hé miệng, liền hận Cẩn ca nhi bọn họ. Nó chính là cố ý đẩy Thần ca nhi bị thương. Dựa vào cái gì mà nãi nãi nó không có nhà để về, còn cả nhà bọn họ lại trải qua mỗi ngày thật vui vẻ.

Lý thắng không cam lòng!

Thấy đáy mắt nó tràn đầy ý hận, trong lòng Lý Kiều lo lắng, thấp giọng nói cùng gia gia nàng câu gì đó. Lý lão hán hung tợn trừng mắt nhìn Lý Thắng, thái đội đối với Lý lão thái lại càng thêm chán ghét.

Ông đánh mạnh lên đầu Lý Thắng một cái, bảo nó phải xin lỗi.

Lý Thắng không muốn, cứng rắn không lên tiếng.

Thần sắc Lý lão hán có chút lúng túng.

Cẩn ca nhi vẫn mãi không phản ứng với bọn họ, trong lòng y giận vô cùng, cả tim cũng đau dữ dội. Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thần ca nhi, liền hận không thể đập chết Lý Thắng, mãi đến khi băng bó cẩn thận vết thương Thần ca nhi, thì mới lạnh lùng lườm bọn họ, cảm thấy bọn họ bám dai như đỉa.

Ngươi nói xem, cõi đời này sao lại có nhiều người khiến người ta bận tâm như vậy chứ. Dằn vặt lớn xong, an phận mới được bao lâu, lần này lại đổi thành nhỏ.

Sắc mặt Lý Cẩn lạnh băng đến đáng sợ, "Nếu có thể xin lỗi thì nha môn dùng để làm gì? Ta cho các ngươi lựa chọn, một, chúng ta đi gặp quan, vô duyên vô cớ đánh Thần ca nhi nhà ta thành như vậy, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi là được. Hai, hiện tại các ngươi cút khỏi Trúc Khê thôn cho ta, đừng để cho ta gặp lại các ngươi!"

Nghe đến hai chữ gặp quan, trong lòng Lý lão hán hồi hộp, vẻ mặt có chút thấp thỏm, "Cẩn ca nhi, ngươi xem lại Thắng tiểu tử còn nhỏ, không hiểu chuyện..."

Tại triều Đại Hạ, không quản là chuyện gì, đến tai quan phủ thì đều sẽ là chuyện lớn, khiến cả đời người không ngóc đầu lên được. Lý Thắng lại cố ý hại người, dù cho Thần ca nhi không có chuyện gì, nhưng nếu Cẩn ca nhi kiên trì, thì mấy ngày lao ngục là không thể tránh được, nếu như thế, thì cả đời đứa nhỏ này sẽ bị phá hủy.

Hết chương 100 – 18/03/2019

_________

Yên: thật ra t thấy Lý Thắng đáng thương hơn đáng trách, vì nó được giáo dục bởi sai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện