*
Lý Cẩn nói xong lại tự mình ngượng ngùng trước. Y trừng mắt liếc Vân Liệt một cái, rồi lấy chăn kéo lên, che đầu lại, tuyệt không thừa nhận lời vừa rồi là chính mình nói ra.
Thấy y cuộn thành một khối, Vân Liệt buồn cười không thôi, đưa tay kéo kéo.
Hắn không mở miệng hỏi Cẩn ca nhi, kỳ thực là vì không xác định được việc làm ăn này đến khi nào mới có thể kiếm được tiền, có thể kiếm được nhiều hay ít cũng chưa nói được. Huống hồ lúc này mới vừa nộp lên gia sản chưa bao lâu, muốn hắn mở miệng nói cần tiền, cứ cảm thấy có chút không tốt cho lắm.
Lại nó, Nhiếp Chi Hằng có không ít của cải, tiền bạc nhàn rỗi đó cũng chỉ để không. Trước đây khi hắn đang đánh giặc, Nhiếp Chi Hằng từng đến chiến trường thăm hắn, thấy hắn thu được không ít chiến lợi phẩm, đã lấy không ít một rương to, nói rằng phải tính toán làm ăn, nhưng chưa có tiền vốn.
Phụ thân Nhiếp Chi Hằng mặc dù là Vương gia, nhưng vì không để thánh thượng nghi kỵ, nên vẫn luôn rất biết điều. Trong phủ cần chi tiêu rất nhiều, bề ngoài phân chia cho nhi tử cũng thật sự không nhiều, mặc dù có biện pháp kiếm tiền, nhưng vì ở tại địa vị này, nên có làm cũng sẽ có hạn. Vân Liệt tuy rằng bề ngoài vẫn luôn ghét bỏ hắn, nhưng cũng mặc Nhiếp Chi Hằng lấy đi không ít thứ. Hiện tại cũng đã đến lúc hắn trả lại rồi.
Vân Liệt lại đưa tay kéo chăn, thấy Cẩn ca nhi co lại thành một cuộn, liền trực tiếp ôm cả người lẫn chăn vào lòng, "Thật sự tức giận?"
Lý Cẩn vừa ngộp vừa nóng, không nhịn được vén chăn lộ đầu ra, lầm bầm một câu, "Lẽ nào cả tức giận cũng phải được ngươi cho phép? Vả lại chuyện này là ngươi không đúng mà."
Vân Liệt lập tức gật đầu, "Là lỗi của ta."
Thấy hắn không thèm giải thích một chút, Lý Cẩn trừng trừng mắt, bỗng có chút uất ức khó hiểu, một luồng cảm giác buồn nôn liền trỗi dậy, cảm giác muốn nôn cơ hồ không đè lại được. Mặt Vân Liệt biến sắc, muốn ôm y lên.
Lý Cẩn đẩy hắn một cái, muốn chạy ra ngoài, nhưng đã chậm, nên chuyển hướng qua bên giường, trực tiếp nôn ra. Mặc dù có một nửa là nôn trên mặt đất, nhưng cũng có một ít lại vướng bên giường chảy xuống.
Lý Cẩn đang buồn nôn không chịu được, vừa ngửi thấy mùi này, liền ói ra thêm mấy lượt.
Trái tim Vân Liệt nhảy lên, so với y còn khó chịu hơn. Hắn vỗ vỗ lưng Cẩn ca nhi, nhăn chặt mày, nói, "Buồn nôn sao? Còn chỗ nào khó chịu hơn không?"
Lý Cẩn gật đầu lại lắc đầu, lại ói ra mấy cái.
Tuy y vừa ăn cơm xong, nhưng ăn không nhiều, lại nôn toàn bộ ra ngoài, cuối cùng sau hai lần nôn chỉ còn lại dịch chua. Thấy y khó chịu vô cùng, trong lòng Vân Liệt như xoắn lại, hắn dùng khăn vải lau lau miệng cho Cẩn ca nhi, rồi nhét lung tung đầu giường, cũng không còn sức mà đi quản những thứ nôn trên đất, liền bế Cẩn ca nhi lên.
Thân thể đột nhiên bay bổng, Lý Cẩn choáng váng đầu, "A, ngươi làm gì đó?"
Vân Liệt nhấp môi, cụp mắt nhìn y, "Đi gặp lang trung."
"Hiện tại đã hơn nửa đêm, gặp lang trung làm gì, chỉ là đột nhiên có chút buồn nôn thôi, bây giờ nôn ra xong đã ổn rồi." Lý Cẩn không phải người yếu ớt, lần đầu tiên có loại cảm giác buồn nôn này, nhất thời không ngăn kịp mới nôn ra ngoài. Y vung vung tay, "Đã không sao rồi, không cần làm lớn chuyện."
Chân mày Vân Liệt nhíu chặt, cơ hồ có thể kẹp chết một con ruồi, "Sao lại đột nhiên buồn nôn?"
Lý Cẩn nôn đến cả người đều không còn sức lực, thấy Vân Liệt tràn đầy đau lòng, trái tim liền mềm ra. Y chuyển động con ngươi, cố ý hừ một tiếng, làm ra dáng vẻ uể oải, "Nhất định là bị ngươi làm cho tức giận, mới cảm thấy buồn bực trong lòng, mới một chút liền nôn ra ngoài, vậy mà ngươi còn khiến ta tức giận sao?"
Vân Liệt đưa tay sờ sờ mặt Cẩn ca nhi, thấy sắc mặt y còn chút tái nhợt, tâm như vắt thành một khối, liền ôm y vào trong lồng ngực, ôm thật chặt, thần sắc cũng tự trách không tôi, "Đừng tức giận, sau này có chuyện gì đều sẽ thương lượng trước với ngươi một chút. Bây giờ thế nào, thật sự không khó chịu?"
Như vậy còn tạm được. Lý Cẩn cười cười, "Không khó chịu, mùi khó ngửi như vậy ngươi còn muốn ôm sao." Lý Cẩn nhớ tới trên y phục mình còn dính một chút, mùi cơm ôi liền xộc lên mũi, chính y còn ghét bỏ không thôi, liền đẩy Vân Liệt một cái.
"Đừng ôm, ta quét dọn một chút."
Vân Liệt đè tay y lại, "Ta làm, ngươi thay quần áo đi."
Thấy hắn kiên trì, Lý Cẩn gật đầu, chờ Vân Liệt quét dọn sạch sẽ bãi nôn, Cẩn ca nhi đã thay một khăn trải giường sạch sẽ.
Vân Liệt, "Ngươi nằm nghỉ một chút, ta đi nấu chút cháo." Cháo có thể nuôi dạ dày, thầm nghĩ Cẩn ca nhi uống một chút phỏng chừng sẽ thoải mái hơn.
Lý Cẩn đã có chút buồn ngủ, ngáp một cái, "Ngày mai hãy nấu đi, không muốn ăn." Nhất định do ăn lẩu hơi nhiều, nên buổi tối mới không muốn ăn gì, Lý Cẩn lại ngáp một cái.
Thấy y thật sự buồn ngủ, Vân Liệt cũng không kiên trì nữa, hôn lên trán y một cái, giúp y đắp chăn lên, "Ngươi ngủ trước đi."
Vân Liệt vẫn đi nấu cháo, rồi đánh thức Cẩn ca nhi, lại nhìn y uống xong một chén, mới thả y đi ngủ.
Lý Cẩn buồn ngủ vô cùng, uống hết lại nằm xuống ngay. Vốn còn muốn chạy bộ, nhưng lại dậy trễ. Khi tỉnh dậy, Vân Liệt đã làm cơm xong, Thần ca nhi cũng đã ăn xong liền đi tới học đường.
Bất quá tất cả những món ăn này đều là món Cẩn ca nhi thích, có ba món, còn trộn một chút dưa chua, rất phong phú. Sợ y lại buồn nôn lần nữa, Vân Liệt liền làm tất cả đều thanh đạm, không có món nào đầy dầu mỡ, nhưng vẫn hợp khẩu vị Lý Cẩn.
Mặc dù như thế, nhưng y vẫn ăn không nhiều. Cho dù mùi vị rất phù hợp, nhưng đến khi chân chính ăn, thì khẩu vị lại không tốt như trước đây. Cũng vì khẩu vị trước đây quá tốt, tựa như cái động không đáy, ăn ít hơn hán tử không bao nhiêu, mà hiện tại khẩu vị này lại chân chính trở lại thành như tiểu ca.
Nhìn thấy trong ánh mắt Vân Liệt chứa đựng lo lắng, y cười cười, vỗ vỗ hắn, "Thật sự không sao, ở nhà như vậy, ta còn có thể bị đói sao? Không phải còn muốn làm hộ tịch cho Minh Minh sao? Nhanh đi đi, trễ nữa sẽ không tốt."
Vân Liệt, "Ngày mai đi cũng như nhau."
Lý Cẩn dở khóc dở cười, "Ta yếu ớt như vậy sao? Nhanh lên, hộ tịch của con một ngày chưa đổi lòng ta liền lơ lửng một chuyện, coi như vì tốt cho ta, ngươi cũng không thể kéo dài được."
Vân Liệt cúi người hôn y, "Vậy ngươi cứ ở trong phòng, hôm nay đừng đi loanh quanh bên ngoài."
Lý Cẩn gật đầu qua loa, "Được được được." Nhưng trong lòng lại không nhịn được hừ hừ, nào có yếu ớt như vậy, trước đây ở cô nhi viện còn ba ngày hai buổi ăn không đủ no, có lúc đói đến đau dạ dày, không phải là đã vượt qua sao?
Vân Liệt dọn dẹp bàn, lại rửa sạch chén nồi mới xuất môn.
Lý Minh như cái đuôi nhỏ luôn đi theo sau Lý Cẩn. Khi Lý Cẩn luyện chữ, nhóc cũng ở một bên nhìn, đôi mắt to tròn không chớp lấy một cái, trong mắt chứa đầy ước ao. Lý Cẩn dạy nhóc nhận biết vài chữ, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng mịn, "Chờ đến đầu xuân, khí trời ấm áp chút, Minh Minh liền cùng Thần ca nhi đi tới học đường có được không?"
Đôi mắt Lý Minh bỗng nhiên sáng ngời, "Con cũng có thể đi tới học đường?"
"Đương nhiên là có thể."
Kỳ thực hiện tại đi cũng được, nhưng Cẩn ca nhi cảm thấy nhóc có chút nhỏ, tiểu tử lại vừa tới Trúc Khê thôn chưa được bao lâu, nhóc cũng vốn không quá thích nói chuyện, đến hoàn cảnh xa lạ, khẳng định sẽ rất khó thích ứng. Lúc này trời lại lạnh như thế, Cẩn ca nhi dù sao cũng có chút không nỡ, ngược lại ở nhà cũng có thể dạy nhóc một chút thơ cổ gì đó.
Lý Cẩn theo thường lệ đi qua tỷ tỷ một chút, lại đến công xưởng một chút. Tiểu tử vẫn luôn đi theo phía sau y, thấy chóp mũi nhóc hồng hồng, y xoa xoa đầu nhỏ của nhóc, "Có lạnh không?"
Tiểu tử lắc đầu.
Khi Vân Liệt trở về, phía sau còn có một lang trung râu bạc đi cùng.
Lý Cẩn, "Làm xong rồi?"
Vân Liệt gật đầu, nói lại chuyện Cẩn ca nhi nôn cùng lang trung, lại hỏi, "Ngày hôm nay thế nào? Còn buồn nôn không?"
Lý Cẩn lắc đầu, sáng sớm y ăn không nhiều, hiện tại lại cảm thấy đói bụng.
Lang trung là Vân Liệt mời từ trên trấn tới, họ Triệu. Ông cười híp mắt hỏi Cẩn ca nhi vài câu, thấy y bất quá chỉ có ngày hôm qua phạm phải buồn nôn, trước đây không có chuyện như vậy, nhất thời oán thầm không thôi. Trước khi Vân Liệt mời ông tới, ông còn đang hốt thuốc cho bệnh nhân, vừa mới xong, liền bị Vân Liệt mời đi. Trên đường, còn chê ông đi quá chậm, còn kéo ông đi, xách ông lên xe ngựa.
Làm ông còn tưởng gặp phải nghi nan tạp chứng gì.
*nghi nan tạp chứng = 疑难杂症: trường hợp nguy cấp, hiểm nghèo
Thấy gương mặt Cẩn ca nhi hồng hào, y phục không món nào không tinh xảo, ông sờ sờ râu bạc, khó chịu trong lòng thăng lên mức tận cùng. Bệnh nhân thật sự không thoải mái thì ông cũng không ngại trời lạnh chạy một chuyến thế này, nhưng nhà này rõ ràng là đại kinh tiểu quái.
*đại kinh tiểu quái = 大惊小怪: chuyện bé xé ra to
Hừ, thảo nào người ta nói người có tiền sợ chết.
Ông liền nghiêm túc hỏi vài câu, "Tiểu công tử nhất định là ăn quá nhiều thịt, không tiêu hóa hết, buổi tối lại ăn thêm một bữa cơm, dạ dày không thoải mái nên mới như vậy. Món lẩu Quy Vân các ta cũng đã từng nghe qua, vị cay vốn thương tổn dạ dày, vẫn là nên ít ăn những thứ này một chút mới tốt."
Vân Liệt nhíu mày, "Không cần bắt mạch?"
Triệu lang trung không nhịn được trợn trắng mắt, nói, "Xem một chút đi, tiểu công tử hãy ngồi xuống."
Thấy Cẩn ca nhi thái độ cung kính, hỏa khí trong lòng ông mới tản đi. Không ngoài dự đoán, mạch tượng cũng không có vấn đề gì. "Công tử có thể mở dạ dày tiêu hóa vài món, nếu như vẫn còn không thoải mái, ta lại hốt thuốc cũng không muộn."
Triệu lang trung nghiêm túc nói vài món đồ ăn, Vân Liệt ghi nhớ từng cái.
Sau khi đưa Triệu lang trung đi, Lý Cẩn buồn cười không thôi, "Ta đã nói là không có sao mà."
Vân Liệt đến gần hôn lên mắt y, "Ta đi làm cơm, ngoại trừ những món ăn khai vị này, còn muốn ăn cái gì?"
"Nấu mì đi, đã lâu chưa ăn, lại cắt chút rau hẹ."
Vân Liệt đáp một tiếng, liền đi nhào bột.
Hiệu quả cách âm tiền viện hậu viện hết sức tốt, thế nên Lý Uyển hoàn toàn không biết chuyện Cẩn ca nhi nôn. Mai Chi đến hậu viện nàng, vô tình bế đệ đệ Chân ca nhi theo, tiểu tử mắc bệnh thương hàn, hôm qua vẫn mãi sốt cao không lui, khiến cả nhà sợ hãi, may mắn hôm nay sốt đã lui.
Nhắc tới hài tử, Mai Chi không quên hỏi Lý Uyển một câu, "Cẩn ca nhi hiện tại thế nào, có phản ứng chưa?"
"Mới thành thân một tháng, nào nhanh như vậy, trước khi hai người thành thân đã định, không muốn có hài tử."
Nhắc đến chuyện này Lý Uyển lại sầu không chịu nổi. Thường ngày nàng cũng không có người có thể nói chuyện, chuyện gì cũng nói với Mai Chi tỷ, lúc này không nhịn được liền oán trách, "Cũng không biết bọn họ nghĩ thế nào, Cẩn ca nhi sợ sệt không muốn sinh đã đành, Vân Liệt còn chiều hắn, không cần thì không cần. Cũng may thu dưỡng bảo bảo, đúng rồi, hôm qua còn đặt cho tiểu tử một cái tên, gọi là Lý Minh, hài tử cùng họ Cẩn ca nhi."
Vân Liệt nguyện ý đối xử tốt với Cẩn ca nhi, Lý Uyển cao hứng thì cao hứng, nhưng cũng có chút dở khóc dở cười. Hiện tại nàng đã nhìn thấu, chớ nhìn Vân Liệt trông lạnh như băng mà lầm, chuyện trong nhà tất cả đều là Cẩn ca nhi làm chủ, cũng không sợ chiều hư y, cố tình Cẩn ca nhi lại là đứa tùy tâm sở dục.
*tùy tâm sở dục = 随心所欲: thích là làm
Mai Chi nhịn không được cười cười, "Cho dù đã thành thân, nhưng hai người vẫn còn có chút nhỏ, Cẩn ca nhi lại là tính tình trẻ con, niên kỷ phải lớn hơn chút nữa, chờ thêm hai năm xem sao, nói không chừng sẽ thay đổi ý nghĩ. Lại nói, hắn biết tránh thai sao? Ngoài miệng nói không muốn, nhưng khi hài tử đến thật, giả sử có người khuyên hắn bỏ đi, hắn nhất định sẽ sốt ruột, không tin ta liền chờ xem."
Lý Uyển cười cười, "Chỉ hy vọng như thế. Tỷ xem, thời điểm bọn đi kinh thành, ta nhàn rỗi không có chuyện gì, cả y phục hài tử cũng đã may xong, ta còn định cho đệ đệ Chân ca nhi đây."
Nói xong Lý Uyển mở tủ quần áo ra. Sính lễ Vân Liệt đưa tới có không ít vải vóc chất lượng thượng thừa, nàng liền may vài món, không biết hài tử là nam hay nữ, nên làm hai bộ giống nhau, tay nghề nàng tốt, mỗi một đường kim mũi chỉ đều vô cùng chặt, phía trên còn thêu những con thú nhỏ vô cùng đáng yêu.
Mai Chi nhìn thấy mà yêu thích không buông tay, "Thật đẹp, trước cất giữ một năm đi, nói không chừng hiện tại trong bụng đã có dấu hiệu, bất quá chỉ là tháng nhỏ nên mới không phản ứng thôi. Gần đây ngươi quan sát chút, nếu hắn buồn ngủ, buồn nôn, liền nhanh chóng mời lang trung đến xem cho hắn."
Lý Uyển gật gật đầu.
Vào lúc này, nàng cũng không biết Vân Liệt đã mời lang trung đến, nhưng vì tháng còn nhỏ, nên mới không chẩn đoán được.
Hết chương 106 – 10/04/2019
_________
Yên: xém phát hờn ông lang trung rồi.:))
Lý Cẩn nói xong lại tự mình ngượng ngùng trước. Y trừng mắt liếc Vân Liệt một cái, rồi lấy chăn kéo lên, che đầu lại, tuyệt không thừa nhận lời vừa rồi là chính mình nói ra.
Thấy y cuộn thành một khối, Vân Liệt buồn cười không thôi, đưa tay kéo kéo.
Hắn không mở miệng hỏi Cẩn ca nhi, kỳ thực là vì không xác định được việc làm ăn này đến khi nào mới có thể kiếm được tiền, có thể kiếm được nhiều hay ít cũng chưa nói được. Huống hồ lúc này mới vừa nộp lên gia sản chưa bao lâu, muốn hắn mở miệng nói cần tiền, cứ cảm thấy có chút không tốt cho lắm.
Lại nó, Nhiếp Chi Hằng có không ít của cải, tiền bạc nhàn rỗi đó cũng chỉ để không. Trước đây khi hắn đang đánh giặc, Nhiếp Chi Hằng từng đến chiến trường thăm hắn, thấy hắn thu được không ít chiến lợi phẩm, đã lấy không ít một rương to, nói rằng phải tính toán làm ăn, nhưng chưa có tiền vốn.
Phụ thân Nhiếp Chi Hằng mặc dù là Vương gia, nhưng vì không để thánh thượng nghi kỵ, nên vẫn luôn rất biết điều. Trong phủ cần chi tiêu rất nhiều, bề ngoài phân chia cho nhi tử cũng thật sự không nhiều, mặc dù có biện pháp kiếm tiền, nhưng vì ở tại địa vị này, nên có làm cũng sẽ có hạn. Vân Liệt tuy rằng bề ngoài vẫn luôn ghét bỏ hắn, nhưng cũng mặc Nhiếp Chi Hằng lấy đi không ít thứ. Hiện tại cũng đã đến lúc hắn trả lại rồi.
Vân Liệt lại đưa tay kéo chăn, thấy Cẩn ca nhi co lại thành một cuộn, liền trực tiếp ôm cả người lẫn chăn vào lòng, "Thật sự tức giận?"
Lý Cẩn vừa ngộp vừa nóng, không nhịn được vén chăn lộ đầu ra, lầm bầm một câu, "Lẽ nào cả tức giận cũng phải được ngươi cho phép? Vả lại chuyện này là ngươi không đúng mà."
Vân Liệt lập tức gật đầu, "Là lỗi của ta."
Thấy hắn không thèm giải thích một chút, Lý Cẩn trừng trừng mắt, bỗng có chút uất ức khó hiểu, một luồng cảm giác buồn nôn liền trỗi dậy, cảm giác muốn nôn cơ hồ không đè lại được. Mặt Vân Liệt biến sắc, muốn ôm y lên.
Lý Cẩn đẩy hắn một cái, muốn chạy ra ngoài, nhưng đã chậm, nên chuyển hướng qua bên giường, trực tiếp nôn ra. Mặc dù có một nửa là nôn trên mặt đất, nhưng cũng có một ít lại vướng bên giường chảy xuống.
Lý Cẩn đang buồn nôn không chịu được, vừa ngửi thấy mùi này, liền ói ra thêm mấy lượt.
Trái tim Vân Liệt nhảy lên, so với y còn khó chịu hơn. Hắn vỗ vỗ lưng Cẩn ca nhi, nhăn chặt mày, nói, "Buồn nôn sao? Còn chỗ nào khó chịu hơn không?"
Lý Cẩn gật đầu lại lắc đầu, lại ói ra mấy cái.
Tuy y vừa ăn cơm xong, nhưng ăn không nhiều, lại nôn toàn bộ ra ngoài, cuối cùng sau hai lần nôn chỉ còn lại dịch chua. Thấy y khó chịu vô cùng, trong lòng Vân Liệt như xoắn lại, hắn dùng khăn vải lau lau miệng cho Cẩn ca nhi, rồi nhét lung tung đầu giường, cũng không còn sức mà đi quản những thứ nôn trên đất, liền bế Cẩn ca nhi lên.
Thân thể đột nhiên bay bổng, Lý Cẩn choáng váng đầu, "A, ngươi làm gì đó?"
Vân Liệt nhấp môi, cụp mắt nhìn y, "Đi gặp lang trung."
"Hiện tại đã hơn nửa đêm, gặp lang trung làm gì, chỉ là đột nhiên có chút buồn nôn thôi, bây giờ nôn ra xong đã ổn rồi." Lý Cẩn không phải người yếu ớt, lần đầu tiên có loại cảm giác buồn nôn này, nhất thời không ngăn kịp mới nôn ra ngoài. Y vung vung tay, "Đã không sao rồi, không cần làm lớn chuyện."
Chân mày Vân Liệt nhíu chặt, cơ hồ có thể kẹp chết một con ruồi, "Sao lại đột nhiên buồn nôn?"
Lý Cẩn nôn đến cả người đều không còn sức lực, thấy Vân Liệt tràn đầy đau lòng, trái tim liền mềm ra. Y chuyển động con ngươi, cố ý hừ một tiếng, làm ra dáng vẻ uể oải, "Nhất định là bị ngươi làm cho tức giận, mới cảm thấy buồn bực trong lòng, mới một chút liền nôn ra ngoài, vậy mà ngươi còn khiến ta tức giận sao?"
Vân Liệt đưa tay sờ sờ mặt Cẩn ca nhi, thấy sắc mặt y còn chút tái nhợt, tâm như vắt thành một khối, liền ôm y vào trong lồng ngực, ôm thật chặt, thần sắc cũng tự trách không tôi, "Đừng tức giận, sau này có chuyện gì đều sẽ thương lượng trước với ngươi một chút. Bây giờ thế nào, thật sự không khó chịu?"
Như vậy còn tạm được. Lý Cẩn cười cười, "Không khó chịu, mùi khó ngửi như vậy ngươi còn muốn ôm sao." Lý Cẩn nhớ tới trên y phục mình còn dính một chút, mùi cơm ôi liền xộc lên mũi, chính y còn ghét bỏ không thôi, liền đẩy Vân Liệt một cái.
"Đừng ôm, ta quét dọn một chút."
Vân Liệt đè tay y lại, "Ta làm, ngươi thay quần áo đi."
Thấy hắn kiên trì, Lý Cẩn gật đầu, chờ Vân Liệt quét dọn sạch sẽ bãi nôn, Cẩn ca nhi đã thay một khăn trải giường sạch sẽ.
Vân Liệt, "Ngươi nằm nghỉ một chút, ta đi nấu chút cháo." Cháo có thể nuôi dạ dày, thầm nghĩ Cẩn ca nhi uống một chút phỏng chừng sẽ thoải mái hơn.
Lý Cẩn đã có chút buồn ngủ, ngáp một cái, "Ngày mai hãy nấu đi, không muốn ăn." Nhất định do ăn lẩu hơi nhiều, nên buổi tối mới không muốn ăn gì, Lý Cẩn lại ngáp một cái.
Thấy y thật sự buồn ngủ, Vân Liệt cũng không kiên trì nữa, hôn lên trán y một cái, giúp y đắp chăn lên, "Ngươi ngủ trước đi."
Vân Liệt vẫn đi nấu cháo, rồi đánh thức Cẩn ca nhi, lại nhìn y uống xong một chén, mới thả y đi ngủ.
Lý Cẩn buồn ngủ vô cùng, uống hết lại nằm xuống ngay. Vốn còn muốn chạy bộ, nhưng lại dậy trễ. Khi tỉnh dậy, Vân Liệt đã làm cơm xong, Thần ca nhi cũng đã ăn xong liền đi tới học đường.
Bất quá tất cả những món ăn này đều là món Cẩn ca nhi thích, có ba món, còn trộn một chút dưa chua, rất phong phú. Sợ y lại buồn nôn lần nữa, Vân Liệt liền làm tất cả đều thanh đạm, không có món nào đầy dầu mỡ, nhưng vẫn hợp khẩu vị Lý Cẩn.
Mặc dù như thế, nhưng y vẫn ăn không nhiều. Cho dù mùi vị rất phù hợp, nhưng đến khi chân chính ăn, thì khẩu vị lại không tốt như trước đây. Cũng vì khẩu vị trước đây quá tốt, tựa như cái động không đáy, ăn ít hơn hán tử không bao nhiêu, mà hiện tại khẩu vị này lại chân chính trở lại thành như tiểu ca.
Nhìn thấy trong ánh mắt Vân Liệt chứa đựng lo lắng, y cười cười, vỗ vỗ hắn, "Thật sự không sao, ở nhà như vậy, ta còn có thể bị đói sao? Không phải còn muốn làm hộ tịch cho Minh Minh sao? Nhanh đi đi, trễ nữa sẽ không tốt."
Vân Liệt, "Ngày mai đi cũng như nhau."
Lý Cẩn dở khóc dở cười, "Ta yếu ớt như vậy sao? Nhanh lên, hộ tịch của con một ngày chưa đổi lòng ta liền lơ lửng một chuyện, coi như vì tốt cho ta, ngươi cũng không thể kéo dài được."
Vân Liệt cúi người hôn y, "Vậy ngươi cứ ở trong phòng, hôm nay đừng đi loanh quanh bên ngoài."
Lý Cẩn gật đầu qua loa, "Được được được." Nhưng trong lòng lại không nhịn được hừ hừ, nào có yếu ớt như vậy, trước đây ở cô nhi viện còn ba ngày hai buổi ăn không đủ no, có lúc đói đến đau dạ dày, không phải là đã vượt qua sao?
Vân Liệt dọn dẹp bàn, lại rửa sạch chén nồi mới xuất môn.
Lý Minh như cái đuôi nhỏ luôn đi theo sau Lý Cẩn. Khi Lý Cẩn luyện chữ, nhóc cũng ở một bên nhìn, đôi mắt to tròn không chớp lấy một cái, trong mắt chứa đầy ước ao. Lý Cẩn dạy nhóc nhận biết vài chữ, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng mịn, "Chờ đến đầu xuân, khí trời ấm áp chút, Minh Minh liền cùng Thần ca nhi đi tới học đường có được không?"
Đôi mắt Lý Minh bỗng nhiên sáng ngời, "Con cũng có thể đi tới học đường?"
"Đương nhiên là có thể."
Kỳ thực hiện tại đi cũng được, nhưng Cẩn ca nhi cảm thấy nhóc có chút nhỏ, tiểu tử lại vừa tới Trúc Khê thôn chưa được bao lâu, nhóc cũng vốn không quá thích nói chuyện, đến hoàn cảnh xa lạ, khẳng định sẽ rất khó thích ứng. Lúc này trời lại lạnh như thế, Cẩn ca nhi dù sao cũng có chút không nỡ, ngược lại ở nhà cũng có thể dạy nhóc một chút thơ cổ gì đó.
Lý Cẩn theo thường lệ đi qua tỷ tỷ một chút, lại đến công xưởng một chút. Tiểu tử vẫn luôn đi theo phía sau y, thấy chóp mũi nhóc hồng hồng, y xoa xoa đầu nhỏ của nhóc, "Có lạnh không?"
Tiểu tử lắc đầu.
Khi Vân Liệt trở về, phía sau còn có một lang trung râu bạc đi cùng.
Lý Cẩn, "Làm xong rồi?"
Vân Liệt gật đầu, nói lại chuyện Cẩn ca nhi nôn cùng lang trung, lại hỏi, "Ngày hôm nay thế nào? Còn buồn nôn không?"
Lý Cẩn lắc đầu, sáng sớm y ăn không nhiều, hiện tại lại cảm thấy đói bụng.
Lang trung là Vân Liệt mời từ trên trấn tới, họ Triệu. Ông cười híp mắt hỏi Cẩn ca nhi vài câu, thấy y bất quá chỉ có ngày hôm qua phạm phải buồn nôn, trước đây không có chuyện như vậy, nhất thời oán thầm không thôi. Trước khi Vân Liệt mời ông tới, ông còn đang hốt thuốc cho bệnh nhân, vừa mới xong, liền bị Vân Liệt mời đi. Trên đường, còn chê ông đi quá chậm, còn kéo ông đi, xách ông lên xe ngựa.
Làm ông còn tưởng gặp phải nghi nan tạp chứng gì.
*nghi nan tạp chứng = 疑难杂症: trường hợp nguy cấp, hiểm nghèo
Thấy gương mặt Cẩn ca nhi hồng hào, y phục không món nào không tinh xảo, ông sờ sờ râu bạc, khó chịu trong lòng thăng lên mức tận cùng. Bệnh nhân thật sự không thoải mái thì ông cũng không ngại trời lạnh chạy một chuyến thế này, nhưng nhà này rõ ràng là đại kinh tiểu quái.
*đại kinh tiểu quái = 大惊小怪: chuyện bé xé ra to
Hừ, thảo nào người ta nói người có tiền sợ chết.
Ông liền nghiêm túc hỏi vài câu, "Tiểu công tử nhất định là ăn quá nhiều thịt, không tiêu hóa hết, buổi tối lại ăn thêm một bữa cơm, dạ dày không thoải mái nên mới như vậy. Món lẩu Quy Vân các ta cũng đã từng nghe qua, vị cay vốn thương tổn dạ dày, vẫn là nên ít ăn những thứ này một chút mới tốt."
Vân Liệt nhíu mày, "Không cần bắt mạch?"
Triệu lang trung không nhịn được trợn trắng mắt, nói, "Xem một chút đi, tiểu công tử hãy ngồi xuống."
Thấy Cẩn ca nhi thái độ cung kính, hỏa khí trong lòng ông mới tản đi. Không ngoài dự đoán, mạch tượng cũng không có vấn đề gì. "Công tử có thể mở dạ dày tiêu hóa vài món, nếu như vẫn còn không thoải mái, ta lại hốt thuốc cũng không muộn."
Triệu lang trung nghiêm túc nói vài món đồ ăn, Vân Liệt ghi nhớ từng cái.
Sau khi đưa Triệu lang trung đi, Lý Cẩn buồn cười không thôi, "Ta đã nói là không có sao mà."
Vân Liệt đến gần hôn lên mắt y, "Ta đi làm cơm, ngoại trừ những món ăn khai vị này, còn muốn ăn cái gì?"
"Nấu mì đi, đã lâu chưa ăn, lại cắt chút rau hẹ."
Vân Liệt đáp một tiếng, liền đi nhào bột.
Hiệu quả cách âm tiền viện hậu viện hết sức tốt, thế nên Lý Uyển hoàn toàn không biết chuyện Cẩn ca nhi nôn. Mai Chi đến hậu viện nàng, vô tình bế đệ đệ Chân ca nhi theo, tiểu tử mắc bệnh thương hàn, hôm qua vẫn mãi sốt cao không lui, khiến cả nhà sợ hãi, may mắn hôm nay sốt đã lui.
Nhắc tới hài tử, Mai Chi không quên hỏi Lý Uyển một câu, "Cẩn ca nhi hiện tại thế nào, có phản ứng chưa?"
"Mới thành thân một tháng, nào nhanh như vậy, trước khi hai người thành thân đã định, không muốn có hài tử."
Nhắc đến chuyện này Lý Uyển lại sầu không chịu nổi. Thường ngày nàng cũng không có người có thể nói chuyện, chuyện gì cũng nói với Mai Chi tỷ, lúc này không nhịn được liền oán trách, "Cũng không biết bọn họ nghĩ thế nào, Cẩn ca nhi sợ sệt không muốn sinh đã đành, Vân Liệt còn chiều hắn, không cần thì không cần. Cũng may thu dưỡng bảo bảo, đúng rồi, hôm qua còn đặt cho tiểu tử một cái tên, gọi là Lý Minh, hài tử cùng họ Cẩn ca nhi."
Vân Liệt nguyện ý đối xử tốt với Cẩn ca nhi, Lý Uyển cao hứng thì cao hứng, nhưng cũng có chút dở khóc dở cười. Hiện tại nàng đã nhìn thấu, chớ nhìn Vân Liệt trông lạnh như băng mà lầm, chuyện trong nhà tất cả đều là Cẩn ca nhi làm chủ, cũng không sợ chiều hư y, cố tình Cẩn ca nhi lại là đứa tùy tâm sở dục.
*tùy tâm sở dục = 随心所欲: thích là làm
Mai Chi nhịn không được cười cười, "Cho dù đã thành thân, nhưng hai người vẫn còn có chút nhỏ, Cẩn ca nhi lại là tính tình trẻ con, niên kỷ phải lớn hơn chút nữa, chờ thêm hai năm xem sao, nói không chừng sẽ thay đổi ý nghĩ. Lại nói, hắn biết tránh thai sao? Ngoài miệng nói không muốn, nhưng khi hài tử đến thật, giả sử có người khuyên hắn bỏ đi, hắn nhất định sẽ sốt ruột, không tin ta liền chờ xem."
Lý Uyển cười cười, "Chỉ hy vọng như thế. Tỷ xem, thời điểm bọn đi kinh thành, ta nhàn rỗi không có chuyện gì, cả y phục hài tử cũng đã may xong, ta còn định cho đệ đệ Chân ca nhi đây."
Nói xong Lý Uyển mở tủ quần áo ra. Sính lễ Vân Liệt đưa tới có không ít vải vóc chất lượng thượng thừa, nàng liền may vài món, không biết hài tử là nam hay nữ, nên làm hai bộ giống nhau, tay nghề nàng tốt, mỗi một đường kim mũi chỉ đều vô cùng chặt, phía trên còn thêu những con thú nhỏ vô cùng đáng yêu.
Mai Chi nhìn thấy mà yêu thích không buông tay, "Thật đẹp, trước cất giữ một năm đi, nói không chừng hiện tại trong bụng đã có dấu hiệu, bất quá chỉ là tháng nhỏ nên mới không phản ứng thôi. Gần đây ngươi quan sát chút, nếu hắn buồn ngủ, buồn nôn, liền nhanh chóng mời lang trung đến xem cho hắn."
Lý Uyển gật gật đầu.
Vào lúc này, nàng cũng không biết Vân Liệt đã mời lang trung đến, nhưng vì tháng còn nhỏ, nên mới không chẩn đoán được.
Hết chương 106 – 10/04/2019
_________
Yên: xém phát hờn ông lang trung rồi.:))
Danh sách chương