Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)
*
Ăn xong bữa tối, Vân Liệt liền mang Cẩn ca nhi về phòng. Mắt thấy đã sắp đến lúc ngủ, mà Vân Liệt vẫn cứ không có bất kì hiểu hiện gì, Lý Cẩn bỗng chốc có chút buồn rầu. Y sờ sờ lễ vật trong ngực, có chút do dự có nên đưa hay không, hay làm bộ mình cũng quên mất?
Dường như có chút xíu xiu không cam lòng. Rõ ràng triều Đại Hạ đối với ngày lễ này đặc biệt coi trọng, mà đây cũng là thất tịch đầu tiên của hai người, nhưng không nghĩ tới hắn lại quên. Lý Cẩn không nhịn được đá chân Vân Liệt một cái, ẩn ẩn nhắc nhở một chút, "Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Lúc xế chiều ta thấy Lý Cần đưa Húc ca nhi ra ngoài, còn tặng lễ vật cho y nữa."
Vân Liệt thu hết vẻ mặt của y vào mắt, đáy lòng cảm thấy buồn cười, ngày hôm nay cơ bản là y không có xuất môn, vậy mà làm sao phát hiện ra? Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không có gì thay đổi, "Chẳng lẽ là sinh thần Húc ca nhi?"
Khuôn mặt tuấn mỹ kia dẫn theo một vẻ đẹp kinh tâm động phách. Hắn đưa tay sờ lên cái bụng đã nhô lên của Cẩn ca nhi một cách thận trọng.
*kinh tâm động phách - 惊心动魄: mất hồn mất vía
Lý Cẩn không nhịn được chẹp chẹp một tiếng, "Đã có bảo bảo rồi, sao ngươi lại không để tâm tới cha của bảo bảo một chút chứ."
Đây là thành thân rồi thì không còn như chưa thành thân mà.
Kỳ thực sở dĩ y biết Lý Cần tặng đồ cho Húc ca nhi chỉ là vì thời điểm Lý Cần mua đồ thì y vừa vặn đụng phải. Nam nhân lớn như vậy còn chớp chớp mắt hỏi y tiểu ca không thích cái gì, hắn còn tự làm một vật, nhưng vì hơi khó coi nên không có ý định đưa. Nhưng hắn không biết rằng, tự mình làm mới có ý nghĩa nhất.
Sớm biết thế chi bằng đừng ôm hy vọng. Lý Cẩn sờ sờ lễ vật đã lén lén lút lút đan xong, không muốn đưa hắn nữa, hừ, ai bảo ngươi vô tâm.
Lý Cẩn nằm lên giường, dự định ngủ!
Ngay tại lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh tiếng còi. Vân Liệt cong môi dưới, bế ngang Cẩn ca nhi lên.
Lý Cẩn giật mình, vội vàng nắm y phục hắn, "Nè, không sợ hù đến con trai bảo bối của ngươi sao?"
Vân Liệt cong môi dưới, mang y ra sân, "Cha nó không có chuyện gì là được." Vốn hài tử Cẩn ca nhi nên gọi y là a mỗ mới đúng, thế nhưng Cẩn ca nhi bảo Lý Minh gọi mình là cha, nên Vân Liệt cũng cùng nói theo như vậy.
Lý Cẩn đang muốn nói, đi ra ngoài làm gì, lại phát hiện trên đường ra cửa đầy nến đỏ, ngoài sân là một trái tim đỏ khổng lồ, chính giữa còn dùng nến đỏ bày một chữ Liệt (烈) một chữ Cẩn (瑾), giữa hai chữ là một trái tim đỏ, giữa trái tim đỏ nho nhỏ là một chữ yêu (爱).
Nến là tự tay Vân Liệt bày ra, nhưng vì không có thời gian thắp, nên liền đem nhiệm vụ nhóm lửa giao cho Hoàng Lĩnh. Nhà họ ở hướng tây nam, cách người trong thôn một khoảng, buổi tối tất cả mọi người đều đóng cửa nghỉ ngơi, căn bản không ai nhìn về bên này, ngược lại dễ dàng cho Vân Liệt hành động.
Lý Cẩn giật mình trợn to mắt, vừa vui vẻ vừa phiền muộn, "Cái này là ngươi cố ý phải không? Mau thả ta xuống."
Vân Liệt vẫn không buông tay. Lúc này Lý Cẩn mới phát hiện nến còn hướng về phía xa xa, chiếu sáng cả con đường nhỏ.
Vân Liệt ôm y cả một đường thẳng đến ngôi nhà tranh giữa sườn núi. Trên đường, Cẩn ca nhi muốn tự mình bước xuống đi, nhưng Vân Liệt lại không yên lòng y, nên vẫn ôm y cả một đường. Trong nhà nhỏ đồng dạng cũng bày đầy nến đỏ rực, giường gỗ trước đây đã được thay bằng một chiếc giường mới tinh, trên giường trải đầy hoa.
Cẩn ca nhi kinh ngạc đến không ngậm mồm vào được, chính y nhiều lắm cũng chỉ có thể nghĩ đến tặng lễ vật cho Vân Liệt, căn bản không có tế bào lãng mạn. Ấy vậy mà Vân Liệt không một tiếng động đã học được ngón này?
Trên bàn ngoại trừ nến đỏ, còn bày một chiếc khay gỗ được làm bằng gỗ cây chò, bên trong khay có một bình rượu cùng hai chiếc tách. Lý Cẩn còn đang tò mò, Vân Liệt đã kéo y ngồi xuống, "Chúng ta một lần nữa uống rượu giao bôi."
Vân Liệt quỳ một gối xuống, từ trong tay lấy ra một chiếc nhẫn, "Cẩn ca nhi ngươi nguyện ý gả cho ta chứ? Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, yêu ngươi, đến chết cũng không thay đổi."
Lý Cẩn có chút khiếp sợ, mình chỉ là ngẫu nhiên đề cập với hắn hình thức kết hôn thời hiện đại, vậy mà hắn đã nhớ toàn bộ sao? Lý Cẩn cảm giác tựa như nằm mơ, có chút choáng váng, ngơ ngác nhận nhẫn.
Vân Liệt buồn cười hôn y một cái, "Ta đeo lên cho ngươi."
Hai người một lần nữa uống rượu giao bôi, tiếp đó Vân Liệt liền dẫn y tới bên giường.
Ánh mắt Vân Liệt sâu thẳm, hôn môi Cẩn ca nhi một cái, đôi môi nóng như lửa từng chút một trượt tới bụng y, hôn lên, lại một đường đi xuống. Cẩn ca nhi cực kỳ kinh ngạc, nắm lấy tóc hắn, lắc lắc đầu.
"Không cần như vậy."
Vân Liệt mặc kệ, lại tiếp tục, tiểu Lý Cẩn liền được một vật ướt át ấm áp bao lấy, có thể nói rằng rõ ràng không quá nhiều kỹ xảo, nhưng khoái cảm cực hạn lại ào ạt đến. Lý Cẩn nắm lấy tóc Vân Liệt, biểu tình trên mặt dưới ánh nến biến hóa, rốt cục phát tiết ra ngoài. Sau đó, cả người y cũng sắp hỏng rồi.
Vân Liệt lau lau thứ gì đó trên khóe môi, rồi đến gần Cẩn ca nhi gửi một nụ hôn triền miên, bắt đầu cuộc chinh chiến thuộc về mình. Trán hắn vương mồ hôi, gợi cảm đến khiến Cẩn ca nhi hoàn toàn không chống đỡ được.
"Ngươi chậm một chút." Dù Vân Liệt đã đủ ôn nhu, nhưng nhịp tim Lý Cẩn lại đặc biệt nhanh, cả người đều phủ một loại cảm giác linh hồn xuất khiếu, cảm thấy đôi môi lửa nóng kia khiến linh hồn của mình cũng phải bắt đầu run rẩy. Vật ở hạ thân càng tê dại.
*linh hồn xuất khiếu - 灵魂出窍: hồn lìa khỏi xác
Lần thứ hai nước mắt Cẩn ca nhi bị ép ra, đêm kéo dài, thật vất vả mới ngủ được. Hắn đưa tay mò dưới gối lấy một vật vướng bận, tiện tay vứt xuống đất. Đồ vật rơi xuống đất phát ra động tĩnh đánh thức Vân Liệt. Nhìn thấy lễ vật tự mình làm ra nằm trên đất, Vân Liệt có chút dở khóc dở cười.
"Bảo bối, ngươi ghét bỏ lễ vật của ta như thế sao?"
Lý Cẩn mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên thanh tỉnh, "Lễ vật?" Ngày hôm qua không phải là lễ vật sao? ***
Phiên ngoại – Khi còn bé
Cẩn ca nhi từ lúc ba tuổi đã nghịch không chịu nổi, mỗi ngày đều gây sự, nhưng cố tình miệng lại ngọt, có giận đến mấy cũng bị nhóc dụ đến không còn. Nhóc hàng năm đều đi theo cha nương cùng tỷ tỷ đến kinh thành một khoảng thời gian, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi ngoại tổ phụ của nương nhóc, cả gia đình nhóc lại đến kinh thành nữa.
Hoàn hảo Kim Lâm thành gần sát kinh thành, xe ngựa cũng chỉ đi ba, bốn ngày đường. Nhóc ở trong xe buồn bực suốt bốn ngày, cả người đều có chút ủ rũ, đang buồn ngủ, thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, tiểu tử liền thức tỉnh ngay lập tức, mắt to láo liên chuyển động, nào có bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, "Nương, chúng ta đến rồi sao?"
Nương nhóc cười gật gật đầu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, "Phải ngoan ngoãn biết không?"
Cẩn ca nhi bé ngoan gật đầu.
Tướng mạo tiểu tử theo nương nhóc, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đôi mắt to đen tỏa sáng, cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, dáng dấp ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích tận tâm khảm, hoàn toàn mất hết dáng vẻ bướng bỉnh ngày thường.
Lý Trạm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vén rèm lên ôm nhóc vào trong lòng, "Đừng chỉ là đáp ứng nghe lời ngoài miệng."
Cẩn ca nhi le lưỡi một cái, "Mới sẽ không."
Tuy rằng năm ngoái cũng đã tới kinh thành, nhưng lớn hơn một tuổi, cảm giác sẽ không giống nữa. Nhìn đường phố phồn hoa trước mắt, đôi mắt to Cẩn ca nhi sáng lấp lánh, muốn cầu cha dẫn nhóc đi dạo trên phố, vậy mà lúc này đã có người đến đón tiếp bọn họ, nên Lý Trạm đương nhiên sẽ không đồng ý.
"Đến phủ trước, trong phủ có thật nhiều tiểu ca ca chờ chơi với con đây."
Lời này Cẩn ca nhi căn bản không tin, tiểu tử chu miệng nhỏ có chút không vui.
Mặc dù ngoại tổ phụ nhóc là đại quan trong triều, phụ thân ngoại tổ phụ lại đến tước hầu, nhưng bởi vì ngoại tổ phụ không phải con trưởng đích tôn nên sẽ không thể kế thừa địa vị, nương nhóc lại là thứ nữ, nên địa vị trong phủ chẳng hề cao. Trước khi tới, tỷ tỷ đã nhắc nhở nhóc ba lần rằng không thể gây sự, thấy nhóm tiểu ma vương trong phủ, nếu có thể trốn thì liền trốn ngay.
*các tước trong triều: Công (公) – Hầu (侯) – Bá (伯) – Tử (子) – Nam (男)
Không ai chọc giận nhóc, nhóc đương nhiên sẽ không gây chuyện. Cẩn ca nhi cảm thấy mình rất ngoan, nhưng ở lại trong phủ ba ngày, Cẩn ca nhi sẽ không quá thoải mái. Ngoại tổ phụ nhóc có hai huynh đệ, cũng không có ở riêng, nên đương nhiên hài tử trong phủ cũng rất nhiều.
Cẩn ca nhi còn nhỏ mà ma mãnh, miệng lại ngọt, nên rất được lão thái thái yêu thích. Những hài tử khác dù sao cũng hơi căm ghét nhóc, còn cấu kết nhau không chơi cùng nhóc, nói xấu nhóc, có một đứa còn bắt sâu lông hù dọa nhóc, nhưng nhóc không sợ, chỉ sợ nhất lông trên thân sâu thôi.
Bọn chúng đương nhiên có chuẩn bị mà đến, Cẩn ca nhi bị dọa quá chừng. Nhưng nhóc cũng không phải là đứa chịu thiệt chính mình, đúng lúc hôm ấy trời vừa mưa, dưới cơn tức giận nhóc đã đi tìm giun đất, vứt vào trong cổ áo nó, dọa nó kêu cha gọi mẹ mới vui được.
Đứa nhỏ khóc lóc chạy về cáo trạng, phụ thân nó là trưởng tử hầu gia, nó lại là con trai độc nhất của phụ thân nó, ở trong phủ luôn là nhãn châu*, lại còn là tựa như tiểu bá vương. Lúc này tiểu nhãn châu bị người ta khi dễ, mẫu thân nó đương nhiên sẽ không vui, âm dương quái khí kéo đứa nhỏ đến gây chuyện.
*nhãn châu - 眼珠子: con ngươi, ngụ ý thằng nhóc này là trung tâm, là con giời
*âm dương quái khí - 阴阳怪气: lời nói, tính tình cổ quái
Không ngoài dự đoán, Cẩn ca nhi đương nhiên bị phạt. Nương nhóc sau khi biết được liền phạt nhóc đứng dưới mặt trời ngẫm nghĩ lại. Nhớ đến nhớ đi lại khiến Cẩn ca nhi đầy bụng tức giận, hận chính mình sao không tìm một con rắn hù chết nó, để xem nó còn dám cáo trạng hay không.
Mấy ngày Lý Cẩn ở lại trong phủ cảm thấy phiền không chịu được. Cơ hội rời đi rốt cuộc cũng đã tới, ngoại tổ mẫu nhóc tuổi tác đã cao, thân thể không được tốt, nương nhóc cùng những người mợ khác vì biểu hiện hiếu tâm, nên chuẩn bị đi Phổ Quang tự cầu phúc cho bà. Bởi vì đi hơn một tháng, nên cha nhóc không thể làm gì khác hơn là về Kim Lâm thành trước, nương nhóc không yên lòng nhóc, nên liền đưa nhóc cùng tỷ tỷ đến chùa.
Bên trong Phổ Quang tự có không ít tiểu hòa thượng, so với những đứa trẻ trong phủ dễ chơi hơn nhiều. Điều Cẩn ca nhi chán ghét duy nhất chính là tiểu bá vương cũng cùng nương nó đến nơi này, mỗi lần nhìn thấy nhóc nó đều muốn kiếm chuyện, lại còn thích đi cáo trạng.
Hiện tại Cẩn ca nhi đã tinh khôn rồi, không chờ nó cáo trạng mình đã rơi kim đậu đậu trước, ngược lại tuổi càng nhỏ, khóc vài tiếng cũng không đau không ngứa, không có gì phải mất mặt. Nhóc vừa khóc nương nhóc liền đau lòng theo, thần sắc mẫu thân tiểu bá vương nó cũng ngượng ngùng, đương nhiên sẽ không phạt nhóc.
Chờ người vừa đi, Cẩn ca nhi hít hít cái mũi nhỏ vài cái liền chạy ra khoài chơi, rất chi là không tim không phổi.
Ban ngày nương nhóc muốn sao kinh thư, tỷ tỷ của nhóc thân thể không thoải mái, nên căn bản không ai rảnh để quản nhóc. Lý Cẩn chạy đi như chim sẻ sổ lồng, vô cùng vui vẻ. Ở đây mấy ngày, mà vẫn luôn không gặp người ở tiểu viện kế bên, ngày hôm nay nhóc lại đột nhiên nhìn thấy một tiểu nam hài tuổi hơi lớn gánh nước đi tới.
Rõ ràng không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, mà lại có thể gánh lên hai thùng nước! Cẩn ca nhi giật mình đến con ngươi cũng sắp rớt xuống. Chờ đến khi nhìn thấy tướng mạo tiểu ca ca, Cẩn ca nhi trợn cả mắt lên.
Ngũ quan nam hài tuấn mỹ, thần sắc lãnh đạm, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, khốc cực kỳ. Ngôn từ Cẩn ca nhi thiếu thốn, cũng không biết hình dung như thế nào, chỉ biết so với những hài tử mà nhóc đã gặp qua là đẹp hơn hết thảy, không biết tại sao bỗng dưng lại nhớ đến gà quay mình ăn lúc trưa, vừa non vừa mềm, ăn ngon vô cùng.
*khốc - 酷: phiên âm tiếng Anh, nghĩa là cool
Cẩn ca nhi nuốt nước miếng một cái, một hơi chạy đến trước mặt tiểu ca ca, lấy lòng, "Ca ca, đệ giúp ca ca gánh nước nha."
Vân Liệt vừa mới đi tới cửa, liền có một tiểu nam hài xông đến bên cạnh.
Tiểu tử bất quả chỉ ba, bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng trắng trẻo, cười rộ lên còn có lúm đồng nhiều nho nhỏ, đôi mắt đen như thạch mã não, đôi mắt chớp lại chớp, cực kỳ chói mắt.
Vân Liệt liếc nhìn thân thể nhỏ bé của nhóc một chút, thần sắc cực kỳ lạnh nhạt, hắn thả thùng nước xuống, đẩy cửa ra. Mấy ngày nay tuy rằng hắn luôn luôn ở trong phòng tập võ luyện chữ không xuất môn, nhưng lỗ tai cũng không điếc, đương nhiên biết được tiểu viện kế bên có thêm một tiểu nam hài.
Khi hắn ở trong sân đứng trung bình tấn, luôn có thể nghe thấy tiếng nói cười, thì thầm của nam hài, so với chim trên cây còn ồn ào hơn.
Thấy hắn không phản ứng với mình, trong lòng Cẩn ca nhi càng thấy hiếm hạ hắn. Vì để gây chú ý với tiểu ca ca, Cẩn ca nhi liền đi tới thùng đựng nước, muốn đưa tay kéo đi, người nhỏ, nên thùng không chuyển động, trái lại mệt đến rớt mông ngồi trên đất.
Đôi mắt to nhất thời long lanh nước.
Vân Liệt cau mày, hắn thấy phiền nhất là hài tử khóc lóc. Trong chùa có không ít tiểu hòa thượng động một chút là mang nước mắt ước mũi ra, rất phiền người. Đang muốn mặc kệ tiểu hài tử ngồi một bên khóc, thì tiểu tử đã phủ mông tự đứng dậy, đôi mắt to long lanh nước không phải là giả, nhưng nào có ý tứ khóc nhè.
Nhìn thấy Vân Liệt quan sát mình, nhóc nhếch miệng cười cười, nụ cười cực kỳ chói mắt, thật vui vẻ nhảy a nhảy tới trước mặt Vân Liệt, "Ca ca thật là lợi hại nha, thùng nước nặng như vậy làm sao ca gánh lên được vậy a?"
Vân Liệt không để ý tới nhóc, gánh thùng nước lên đi vào sân một mình.
Tiểu tử nhân cơ hội theo vào. Sau khi đi vào thì lại khó đuổi đi, tiểu tử tựa như vô cùng quen thuộc, nhìn đông một cái tây một cái, thấy trong sân còn có kiếm gỗ, đôi mắt sáng lên vô cùng, "Ca ca, cái này là của ca sao?"
Biết rõ ca ca không muốn hé răng, nhưng nhóc vẫn hỏi không ngừng.
Vân Liệt nhăn chặt mày lại, muốn đem tiểu tử này xách ra ngoài, nhưng tiểu tử lại ôm lấy chân của hắn, mắt to chớp a chớp, cười rộ lên cực kỳ giảo hoạt, "Ca ca, nguyên lai mắt của ca không có vấn đề nha, đệ còn tưởng rằng mắt ca bị mù đó, hơn nửa ngày rồi mới nhìn đến đệ."
Mi tâm Vân Liệt giật một cái, mắt lạnh nhìn nhóc.
Ngày xưa, đám tiểu hòa thường thấy mặt lạnh của hắn đã sớm bị hù chạy mất, vậy mà tiểu tử này lại hoàn toàn không sợ, còn cười hì hì vỗ vỗ bắp đùi của hắn, "Hung ác như thế làm gì nha, dáng dấp ca đẹp như vậy, cười rộ lên mới dễ nhìn mà, bất quá bây giờ như vậy cũng rất dễ nhìn."
Lý Cẩn cao đến eo hắn, thấy thắt lưng Vân Liệt còn đeo một khối bảo thạch, nói xong còn hôn bẹp một cái. Rõ ràng mới ba, bốn tuổi, nhưng lại rất giống một tiểu hoàn khố* đùa bỡn nữ nhân.
*hoàn khố - 纨绔: ám chỉ thiếu gia ăn chơi, quần áo lụa là
Vân Liệt đen mặt.
Mấy ngày sau đó, tiểu tử lại dường như phát hiện ra trò chơi mới, thỉnh thoảng còn muốn đi qua làm phiền hắn một chút, mỗi ngày không đến gây sự vài lần thì không xong việc.
Vân Liệt bị ồn đến không chịu được, nghĩ đến nhiệm vụ ngày hôm qua còn chưa hoàn thành, Vân Liệt liền khóa cửa lại, không cho nhóc vào được.
Cẩn ca nhi đến thì phát hiện cửa bị khóa lại, liền đứng ở bên ngoài không ngừng lấy tay vỗ vỗ, một chốc lại một câu, "Ca ca không phải ca còn chưa rời giường chứ? Mặt trời phơi tới mông rồi mà."
"Ca ca, ca bị bệnh sao?"
"Ca ca, lỗ tai ca bị điếc rồi sao?"
Phiền đến Vân Liệt căn bản không tĩnh tâm được, không thể làm gì khác hơn là mở cửa. Sau khi quen với sự tồn tại của nhóc, Vân Liệt liền thẳng thắn làm chuyện của mình.
Khi hắn luyện chữ, tiểu tử liền lẳng lặng nằm nhoài trên bàn xem, cũng không quấy rầy hắn. Xem đến buồn ngủ rồi, ngáp một cái, nằm úp sấp trên bàn liền ngủ. Ngũ quan tiểu tử tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt, khi ngủ ngoan không chịu nổi, lông mi còn rất dài.
Vân Liệt lúc này mới chú ý đến, nhóc trông rất dễ nhìn.
Những khi không ồn không quậy, so với dáng dấp trước đó rất khác nhau. Nhìn thụy nhan của nhóc, Vân Liệt cảm thấy nhóc thật sự không đáng ghét như thế nữa.
Ở chung một chỗ lâu, thỉnh thoảng tiểu tử còn lấy chút đồ ăn đến, ngoài miệng nói thật dễ nghe rằng, "Ca ca, ca ca, cho ca ăn, đệ cố ý lấy cho ca đó." Kết quả không mấy chốc, liền tự mình vui sướng ăn hết.
Quỷ lừa người! Lới nói ngoài miệng mới êm tai làm sao!
Vân Liệt phải dọn đi đệm bị nhóc làm bẩn.
Liên tiếp bị làm phiền bảy, tám ngày, đột nhiên có một ngày tiểu tử không tới, Vân Liệt nhìn sách một hồi lâu, cũng không thể bình tĩnh lại, không nhịn được đi ra ngoài. Khi đi ngang qua tiểu viện sát vách, phát hiện cửa đóng chặt.
Hắn không nhịn được nhảy lên tường đưa mắt nhìn, phát hiện trong sân cũng không có ai. Nhấp nhấp môi dưới.
Hắn mỗi ngày sẽ đến chỗ Phổ Huệ đại sư học mấy chiêu thức mới, học đã đủ đầy liền tự luyện tập trong sân. Hôm nay học bài học mới rồi, về đến rồi, lại không cùng Cẩn ca nhi nói chuyện, tiểu tử muốn đi là đi, còn không nói cùng hắn một tiếng, cả gương mặt Vân Liệt đen không chịu được.
Đang lúc tức giận, tiểu tử lại nhảy nhảy nhót nhót chạy trở về, phía sau còn có nha hoàn đi cùng, vừa nhìn liền biết chạy ra ngoài chơi. Vân Liệt lập tức từ trên tường nhảy xuống.
Tiểu tử trở về tiểu viện mình rồi, nửa ngày sau mới lắc lư chạy lại đây. Nhìn thấy hắn trở về, ánh mắt nhóc sáng lên, nhào vào trong ngực hắn, "Ca ca, ca đã đi đâu? Đệ tìm ca nửa ngày."
Tiểu tử lừa đảo.
Vân Liệt ở trong sân rõ ràng nghe thấy nha hoàn cùng Lý Uyển nhẹ giọng nói nhóc ở bên hồ xem người ta bắt cá mà, trở về cũng không lập tức chạy tới tìm hắn.
Vân Liệt đẩy bàn tay nhỏ bé ra.
Cẩn ca nhi ngẩn người, như cái đuôi nhỏ chạy theo sau Vân Liệt vào nhà, "Ca ca, ca về nhà lúc nào vậy?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Cẩn ca nhi theo bản năng cảm thấy được ca ca tức giận, nhóc dỗ nửa ngày, mới khiến người ta vui vẻ, liền hiến vật quý từ trong lòng ra, là một hòn đá nhỏ, "Ca ca, đẹp không? Tặng cho ca."
Vân Liệt ghét bỏ liếc nhìn hòn đá nhỏ trước mặt, thấy tiểu tử tha thiết mong chờ dõi theo mình, mới đưa tay nhận lấy.
Hắn đặt hòn đá nhỏ vào trong hộp, quay người lại liền thấy tiểu tử bò lên trên ghế hắn. Sợ nhóc té xuống, Vân Liệt vội vã đi tới, đem nhóc ôm xuống, dự định thả nhóc xuống đất.
Cẩn ca nhi đưa tay ôm cổ hắn, âm thanh cực kỳ hưng phấn, "Oa, lần đầu tiên ca ca ôm đệ ư ư."
Thần sắc Vân Liệt cứng đờ, bỏ nhóc xuống đất.
Tiểu tử ôm lấy chân hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, "Ca ca, đệ nặng không? Không cảm giác được sao? Vậy ca lại ôm một cái, ôm thêm một lát liền cảm giác được."
Vân Liệt hừ một tiếng, "Ngươi còn nhỏ sao?" Ngươi bao lớn rồi, còn thích được ôm.
Không nghĩ tới ca ca lại còn ôm mình, Cẩn ca nhi vui vẻ không thôi, ôm lấy hắn làm nũng hết sức, "Đệ còn chưa tới sinh thần bốn tuổi mà, nhỏ bằng một nửa ca ca à." Nói xong còn khoa tay minh họa chiều cao hai người.
Vân Liệt cong nhẹ môi.
Xưa nay hắn không hay cười, vốn đã dễ nhìn, giờ khắc này nở nụ cười lên càng thêm dễ nhìn. Thấy hắn cười, Cẩn ca nhi nhất thời có chút choáng, đến lúc phản ứng lại thì lại tựa như uống thuốc, so với hắn còn vui vẻ hơn.
Cẩn ca nhi vây quanh Vân Liệt di chuyển không ngừng, nhưng đáng tiếc nụ cười này như phù dung chớm nở.
Mấy ngày kế tiếp, vì để chọc hắn cười, tiểu tử càng thêm làm trò. Mỗi lần nhìn thấy Vân Liệt nở nụ cười, đều vui mừng đến gọi to oa oa, thật giống như nụ cười của hắn như những khối vàng rơi xuống thiên hạ khiến người người vui vẻ.
Bất tri bất giác tiểu tử đã tới hơn hai mươi ngày, đến lúc tiểu tử nói cùng mình đã đến lúc phải đi, Vân Liệt sửng sốt nửa ngày.
Sau đó, sau đó, tiểu tử rời đi thật.
Trước khi đi còn móc ngón út hắn, cười hì hì nói, "Ca ca, đệ sang năm còn đến kinh thành nữa, đến lúc đó đệ tới tìm huynh chơi có được không? Sang năm không cần cầu phúc cho ngoại tổ mẫu, khẳng định sẽ ở không lâu, đệ phải cùng nương đệ thương lượng một chút, đệ mới có thể ở thêm vài ngày với ca được."
Nói xong còn vỗ vỗ ngực nhỏ, "Đệ sẽ mang đặc sản Kim Lân thành cho ca nha, bánh ngọt như ý kia ở chỗ đệ so với kinh thành ăn ngon hơn nhiều." Sau đó liền nước mắt lã chã ly khai.
Tiểu tử lừa đảo.
Nói thật dễ nghe, bánh ngọt như ý không mang đến đã đành, mà người cũng biến mất.
Một đoạn thời gian thật lâu, trong lòng Vân Liệt luôn vắng vẻ.
Hết chương 112 – 21/05/2019
_________
Yên: không biết mấy bồ sao, chứ tui đọc đến đoạn cuối đã khóc đó "Nói thật dễ nghe, bánh ngọt như ý không mang đến đã đành, mà người cũng biến mất." Kể từ lúc đó, nhiều biến cố xảy ra với gia đình Lý Cẩn, ẻm cũng khổ lắm, nên mới thất hẹn.
*
Ăn xong bữa tối, Vân Liệt liền mang Cẩn ca nhi về phòng. Mắt thấy đã sắp đến lúc ngủ, mà Vân Liệt vẫn cứ không có bất kì hiểu hiện gì, Lý Cẩn bỗng chốc có chút buồn rầu. Y sờ sờ lễ vật trong ngực, có chút do dự có nên đưa hay không, hay làm bộ mình cũng quên mất?
Dường như có chút xíu xiu không cam lòng. Rõ ràng triều Đại Hạ đối với ngày lễ này đặc biệt coi trọng, mà đây cũng là thất tịch đầu tiên của hai người, nhưng không nghĩ tới hắn lại quên. Lý Cẩn không nhịn được đá chân Vân Liệt một cái, ẩn ẩn nhắc nhở một chút, "Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Lúc xế chiều ta thấy Lý Cần đưa Húc ca nhi ra ngoài, còn tặng lễ vật cho y nữa."
Vân Liệt thu hết vẻ mặt của y vào mắt, đáy lòng cảm thấy buồn cười, ngày hôm nay cơ bản là y không có xuất môn, vậy mà làm sao phát hiện ra? Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không có gì thay đổi, "Chẳng lẽ là sinh thần Húc ca nhi?"
Khuôn mặt tuấn mỹ kia dẫn theo một vẻ đẹp kinh tâm động phách. Hắn đưa tay sờ lên cái bụng đã nhô lên của Cẩn ca nhi một cách thận trọng.
*kinh tâm động phách - 惊心动魄: mất hồn mất vía
Lý Cẩn không nhịn được chẹp chẹp một tiếng, "Đã có bảo bảo rồi, sao ngươi lại không để tâm tới cha của bảo bảo một chút chứ."
Đây là thành thân rồi thì không còn như chưa thành thân mà.
Kỳ thực sở dĩ y biết Lý Cần tặng đồ cho Húc ca nhi chỉ là vì thời điểm Lý Cần mua đồ thì y vừa vặn đụng phải. Nam nhân lớn như vậy còn chớp chớp mắt hỏi y tiểu ca không thích cái gì, hắn còn tự làm một vật, nhưng vì hơi khó coi nên không có ý định đưa. Nhưng hắn không biết rằng, tự mình làm mới có ý nghĩa nhất.
Sớm biết thế chi bằng đừng ôm hy vọng. Lý Cẩn sờ sờ lễ vật đã lén lén lút lút đan xong, không muốn đưa hắn nữa, hừ, ai bảo ngươi vô tâm.
Lý Cẩn nằm lên giường, dự định ngủ!
Ngay tại lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh tiếng còi. Vân Liệt cong môi dưới, bế ngang Cẩn ca nhi lên.
Lý Cẩn giật mình, vội vàng nắm y phục hắn, "Nè, không sợ hù đến con trai bảo bối của ngươi sao?"
Vân Liệt cong môi dưới, mang y ra sân, "Cha nó không có chuyện gì là được." Vốn hài tử Cẩn ca nhi nên gọi y là a mỗ mới đúng, thế nhưng Cẩn ca nhi bảo Lý Minh gọi mình là cha, nên Vân Liệt cũng cùng nói theo như vậy.
Lý Cẩn đang muốn nói, đi ra ngoài làm gì, lại phát hiện trên đường ra cửa đầy nến đỏ, ngoài sân là một trái tim đỏ khổng lồ, chính giữa còn dùng nến đỏ bày một chữ Liệt (烈) một chữ Cẩn (瑾), giữa hai chữ là một trái tim đỏ, giữa trái tim đỏ nho nhỏ là một chữ yêu (爱).
Nến là tự tay Vân Liệt bày ra, nhưng vì không có thời gian thắp, nên liền đem nhiệm vụ nhóm lửa giao cho Hoàng Lĩnh. Nhà họ ở hướng tây nam, cách người trong thôn một khoảng, buổi tối tất cả mọi người đều đóng cửa nghỉ ngơi, căn bản không ai nhìn về bên này, ngược lại dễ dàng cho Vân Liệt hành động.
Lý Cẩn giật mình trợn to mắt, vừa vui vẻ vừa phiền muộn, "Cái này là ngươi cố ý phải không? Mau thả ta xuống."
Vân Liệt vẫn không buông tay. Lúc này Lý Cẩn mới phát hiện nến còn hướng về phía xa xa, chiếu sáng cả con đường nhỏ.
Vân Liệt ôm y cả một đường thẳng đến ngôi nhà tranh giữa sườn núi. Trên đường, Cẩn ca nhi muốn tự mình bước xuống đi, nhưng Vân Liệt lại không yên lòng y, nên vẫn ôm y cả một đường. Trong nhà nhỏ đồng dạng cũng bày đầy nến đỏ rực, giường gỗ trước đây đã được thay bằng một chiếc giường mới tinh, trên giường trải đầy hoa.
Cẩn ca nhi kinh ngạc đến không ngậm mồm vào được, chính y nhiều lắm cũng chỉ có thể nghĩ đến tặng lễ vật cho Vân Liệt, căn bản không có tế bào lãng mạn. Ấy vậy mà Vân Liệt không một tiếng động đã học được ngón này?
Trên bàn ngoại trừ nến đỏ, còn bày một chiếc khay gỗ được làm bằng gỗ cây chò, bên trong khay có một bình rượu cùng hai chiếc tách. Lý Cẩn còn đang tò mò, Vân Liệt đã kéo y ngồi xuống, "Chúng ta một lần nữa uống rượu giao bôi."
Vân Liệt quỳ một gối xuống, từ trong tay lấy ra một chiếc nhẫn, "Cẩn ca nhi ngươi nguyện ý gả cho ta chứ? Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, yêu ngươi, đến chết cũng không thay đổi."
Lý Cẩn có chút khiếp sợ, mình chỉ là ngẫu nhiên đề cập với hắn hình thức kết hôn thời hiện đại, vậy mà hắn đã nhớ toàn bộ sao? Lý Cẩn cảm giác tựa như nằm mơ, có chút choáng váng, ngơ ngác nhận nhẫn.
Vân Liệt buồn cười hôn y một cái, "Ta đeo lên cho ngươi."
Hai người một lần nữa uống rượu giao bôi, tiếp đó Vân Liệt liền dẫn y tới bên giường.
Ánh mắt Vân Liệt sâu thẳm, hôn môi Cẩn ca nhi một cái, đôi môi nóng như lửa từng chút một trượt tới bụng y, hôn lên, lại một đường đi xuống. Cẩn ca nhi cực kỳ kinh ngạc, nắm lấy tóc hắn, lắc lắc đầu.
"Không cần như vậy."
Vân Liệt mặc kệ, lại tiếp tục, tiểu Lý Cẩn liền được một vật ướt át ấm áp bao lấy, có thể nói rằng rõ ràng không quá nhiều kỹ xảo, nhưng khoái cảm cực hạn lại ào ạt đến. Lý Cẩn nắm lấy tóc Vân Liệt, biểu tình trên mặt dưới ánh nến biến hóa, rốt cục phát tiết ra ngoài. Sau đó, cả người y cũng sắp hỏng rồi.
Vân Liệt lau lau thứ gì đó trên khóe môi, rồi đến gần Cẩn ca nhi gửi một nụ hôn triền miên, bắt đầu cuộc chinh chiến thuộc về mình. Trán hắn vương mồ hôi, gợi cảm đến khiến Cẩn ca nhi hoàn toàn không chống đỡ được.
"Ngươi chậm một chút." Dù Vân Liệt đã đủ ôn nhu, nhưng nhịp tim Lý Cẩn lại đặc biệt nhanh, cả người đều phủ một loại cảm giác linh hồn xuất khiếu, cảm thấy đôi môi lửa nóng kia khiến linh hồn của mình cũng phải bắt đầu run rẩy. Vật ở hạ thân càng tê dại.
*linh hồn xuất khiếu - 灵魂出窍: hồn lìa khỏi xác
Lần thứ hai nước mắt Cẩn ca nhi bị ép ra, đêm kéo dài, thật vất vả mới ngủ được. Hắn đưa tay mò dưới gối lấy một vật vướng bận, tiện tay vứt xuống đất. Đồ vật rơi xuống đất phát ra động tĩnh đánh thức Vân Liệt. Nhìn thấy lễ vật tự mình làm ra nằm trên đất, Vân Liệt có chút dở khóc dở cười.
"Bảo bối, ngươi ghét bỏ lễ vật của ta như thế sao?"
Lý Cẩn mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên thanh tỉnh, "Lễ vật?" Ngày hôm qua không phải là lễ vật sao? ***
Phiên ngoại – Khi còn bé
Cẩn ca nhi từ lúc ba tuổi đã nghịch không chịu nổi, mỗi ngày đều gây sự, nhưng cố tình miệng lại ngọt, có giận đến mấy cũng bị nhóc dụ đến không còn. Nhóc hàng năm đều đi theo cha nương cùng tỷ tỷ đến kinh thành một khoảng thời gian, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi ngoại tổ phụ của nương nhóc, cả gia đình nhóc lại đến kinh thành nữa.
Hoàn hảo Kim Lâm thành gần sát kinh thành, xe ngựa cũng chỉ đi ba, bốn ngày đường. Nhóc ở trong xe buồn bực suốt bốn ngày, cả người đều có chút ủ rũ, đang buồn ngủ, thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, tiểu tử liền thức tỉnh ngay lập tức, mắt to láo liên chuyển động, nào có bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, "Nương, chúng ta đến rồi sao?"
Nương nhóc cười gật gật đầu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, "Phải ngoan ngoãn biết không?"
Cẩn ca nhi bé ngoan gật đầu.
Tướng mạo tiểu tử theo nương nhóc, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đôi mắt to đen tỏa sáng, cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, dáng dấp ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích tận tâm khảm, hoàn toàn mất hết dáng vẻ bướng bỉnh ngày thường.
Lý Trạm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vén rèm lên ôm nhóc vào trong lòng, "Đừng chỉ là đáp ứng nghe lời ngoài miệng."
Cẩn ca nhi le lưỡi một cái, "Mới sẽ không."
Tuy rằng năm ngoái cũng đã tới kinh thành, nhưng lớn hơn một tuổi, cảm giác sẽ không giống nữa. Nhìn đường phố phồn hoa trước mắt, đôi mắt to Cẩn ca nhi sáng lấp lánh, muốn cầu cha dẫn nhóc đi dạo trên phố, vậy mà lúc này đã có người đến đón tiếp bọn họ, nên Lý Trạm đương nhiên sẽ không đồng ý.
"Đến phủ trước, trong phủ có thật nhiều tiểu ca ca chờ chơi với con đây."
Lời này Cẩn ca nhi căn bản không tin, tiểu tử chu miệng nhỏ có chút không vui.
Mặc dù ngoại tổ phụ nhóc là đại quan trong triều, phụ thân ngoại tổ phụ lại đến tước hầu, nhưng bởi vì ngoại tổ phụ không phải con trưởng đích tôn nên sẽ không thể kế thừa địa vị, nương nhóc lại là thứ nữ, nên địa vị trong phủ chẳng hề cao. Trước khi tới, tỷ tỷ đã nhắc nhở nhóc ba lần rằng không thể gây sự, thấy nhóm tiểu ma vương trong phủ, nếu có thể trốn thì liền trốn ngay.
*các tước trong triều: Công (公) – Hầu (侯) – Bá (伯) – Tử (子) – Nam (男)
Không ai chọc giận nhóc, nhóc đương nhiên sẽ không gây chuyện. Cẩn ca nhi cảm thấy mình rất ngoan, nhưng ở lại trong phủ ba ngày, Cẩn ca nhi sẽ không quá thoải mái. Ngoại tổ phụ nhóc có hai huynh đệ, cũng không có ở riêng, nên đương nhiên hài tử trong phủ cũng rất nhiều.
Cẩn ca nhi còn nhỏ mà ma mãnh, miệng lại ngọt, nên rất được lão thái thái yêu thích. Những hài tử khác dù sao cũng hơi căm ghét nhóc, còn cấu kết nhau không chơi cùng nhóc, nói xấu nhóc, có một đứa còn bắt sâu lông hù dọa nhóc, nhưng nhóc không sợ, chỉ sợ nhất lông trên thân sâu thôi.
Bọn chúng đương nhiên có chuẩn bị mà đến, Cẩn ca nhi bị dọa quá chừng. Nhưng nhóc cũng không phải là đứa chịu thiệt chính mình, đúng lúc hôm ấy trời vừa mưa, dưới cơn tức giận nhóc đã đi tìm giun đất, vứt vào trong cổ áo nó, dọa nó kêu cha gọi mẹ mới vui được.
Đứa nhỏ khóc lóc chạy về cáo trạng, phụ thân nó là trưởng tử hầu gia, nó lại là con trai độc nhất của phụ thân nó, ở trong phủ luôn là nhãn châu*, lại còn là tựa như tiểu bá vương. Lúc này tiểu nhãn châu bị người ta khi dễ, mẫu thân nó đương nhiên sẽ không vui, âm dương quái khí kéo đứa nhỏ đến gây chuyện.
*nhãn châu - 眼珠子: con ngươi, ngụ ý thằng nhóc này là trung tâm, là con giời
*âm dương quái khí - 阴阳怪气: lời nói, tính tình cổ quái
Không ngoài dự đoán, Cẩn ca nhi đương nhiên bị phạt. Nương nhóc sau khi biết được liền phạt nhóc đứng dưới mặt trời ngẫm nghĩ lại. Nhớ đến nhớ đi lại khiến Cẩn ca nhi đầy bụng tức giận, hận chính mình sao không tìm một con rắn hù chết nó, để xem nó còn dám cáo trạng hay không.
Mấy ngày Lý Cẩn ở lại trong phủ cảm thấy phiền không chịu được. Cơ hội rời đi rốt cuộc cũng đã tới, ngoại tổ mẫu nhóc tuổi tác đã cao, thân thể không được tốt, nương nhóc cùng những người mợ khác vì biểu hiện hiếu tâm, nên chuẩn bị đi Phổ Quang tự cầu phúc cho bà. Bởi vì đi hơn một tháng, nên cha nhóc không thể làm gì khác hơn là về Kim Lâm thành trước, nương nhóc không yên lòng nhóc, nên liền đưa nhóc cùng tỷ tỷ đến chùa.
Bên trong Phổ Quang tự có không ít tiểu hòa thượng, so với những đứa trẻ trong phủ dễ chơi hơn nhiều. Điều Cẩn ca nhi chán ghét duy nhất chính là tiểu bá vương cũng cùng nương nó đến nơi này, mỗi lần nhìn thấy nhóc nó đều muốn kiếm chuyện, lại còn thích đi cáo trạng.
Hiện tại Cẩn ca nhi đã tinh khôn rồi, không chờ nó cáo trạng mình đã rơi kim đậu đậu trước, ngược lại tuổi càng nhỏ, khóc vài tiếng cũng không đau không ngứa, không có gì phải mất mặt. Nhóc vừa khóc nương nhóc liền đau lòng theo, thần sắc mẫu thân tiểu bá vương nó cũng ngượng ngùng, đương nhiên sẽ không phạt nhóc.
Chờ người vừa đi, Cẩn ca nhi hít hít cái mũi nhỏ vài cái liền chạy ra khoài chơi, rất chi là không tim không phổi.
Ban ngày nương nhóc muốn sao kinh thư, tỷ tỷ của nhóc thân thể không thoải mái, nên căn bản không ai rảnh để quản nhóc. Lý Cẩn chạy đi như chim sẻ sổ lồng, vô cùng vui vẻ. Ở đây mấy ngày, mà vẫn luôn không gặp người ở tiểu viện kế bên, ngày hôm nay nhóc lại đột nhiên nhìn thấy một tiểu nam hài tuổi hơi lớn gánh nước đi tới.
Rõ ràng không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, mà lại có thể gánh lên hai thùng nước! Cẩn ca nhi giật mình đến con ngươi cũng sắp rớt xuống. Chờ đến khi nhìn thấy tướng mạo tiểu ca ca, Cẩn ca nhi trợn cả mắt lên.
Ngũ quan nam hài tuấn mỹ, thần sắc lãnh đạm, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, khốc cực kỳ. Ngôn từ Cẩn ca nhi thiếu thốn, cũng không biết hình dung như thế nào, chỉ biết so với những hài tử mà nhóc đã gặp qua là đẹp hơn hết thảy, không biết tại sao bỗng dưng lại nhớ đến gà quay mình ăn lúc trưa, vừa non vừa mềm, ăn ngon vô cùng.
*khốc - 酷: phiên âm tiếng Anh, nghĩa là cool
Cẩn ca nhi nuốt nước miếng một cái, một hơi chạy đến trước mặt tiểu ca ca, lấy lòng, "Ca ca, đệ giúp ca ca gánh nước nha."
Vân Liệt vừa mới đi tới cửa, liền có một tiểu nam hài xông đến bên cạnh.
Tiểu tử bất quả chỉ ba, bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng trắng trẻo, cười rộ lên còn có lúm đồng nhiều nho nhỏ, đôi mắt đen như thạch mã não, đôi mắt chớp lại chớp, cực kỳ chói mắt.
Vân Liệt liếc nhìn thân thể nhỏ bé của nhóc một chút, thần sắc cực kỳ lạnh nhạt, hắn thả thùng nước xuống, đẩy cửa ra. Mấy ngày nay tuy rằng hắn luôn luôn ở trong phòng tập võ luyện chữ không xuất môn, nhưng lỗ tai cũng không điếc, đương nhiên biết được tiểu viện kế bên có thêm một tiểu nam hài.
Khi hắn ở trong sân đứng trung bình tấn, luôn có thể nghe thấy tiếng nói cười, thì thầm của nam hài, so với chim trên cây còn ồn ào hơn.
Thấy hắn không phản ứng với mình, trong lòng Cẩn ca nhi càng thấy hiếm hạ hắn. Vì để gây chú ý với tiểu ca ca, Cẩn ca nhi liền đi tới thùng đựng nước, muốn đưa tay kéo đi, người nhỏ, nên thùng không chuyển động, trái lại mệt đến rớt mông ngồi trên đất.
Đôi mắt to nhất thời long lanh nước.
Vân Liệt cau mày, hắn thấy phiền nhất là hài tử khóc lóc. Trong chùa có không ít tiểu hòa thượng động một chút là mang nước mắt ước mũi ra, rất phiền người. Đang muốn mặc kệ tiểu hài tử ngồi một bên khóc, thì tiểu tử đã phủ mông tự đứng dậy, đôi mắt to long lanh nước không phải là giả, nhưng nào có ý tứ khóc nhè.
Nhìn thấy Vân Liệt quan sát mình, nhóc nhếch miệng cười cười, nụ cười cực kỳ chói mắt, thật vui vẻ nhảy a nhảy tới trước mặt Vân Liệt, "Ca ca thật là lợi hại nha, thùng nước nặng như vậy làm sao ca gánh lên được vậy a?"
Vân Liệt không để ý tới nhóc, gánh thùng nước lên đi vào sân một mình.
Tiểu tử nhân cơ hội theo vào. Sau khi đi vào thì lại khó đuổi đi, tiểu tử tựa như vô cùng quen thuộc, nhìn đông một cái tây một cái, thấy trong sân còn có kiếm gỗ, đôi mắt sáng lên vô cùng, "Ca ca, cái này là của ca sao?"
Biết rõ ca ca không muốn hé răng, nhưng nhóc vẫn hỏi không ngừng.
Vân Liệt nhăn chặt mày lại, muốn đem tiểu tử này xách ra ngoài, nhưng tiểu tử lại ôm lấy chân của hắn, mắt to chớp a chớp, cười rộ lên cực kỳ giảo hoạt, "Ca ca, nguyên lai mắt của ca không có vấn đề nha, đệ còn tưởng rằng mắt ca bị mù đó, hơn nửa ngày rồi mới nhìn đến đệ."
Mi tâm Vân Liệt giật một cái, mắt lạnh nhìn nhóc.
Ngày xưa, đám tiểu hòa thường thấy mặt lạnh của hắn đã sớm bị hù chạy mất, vậy mà tiểu tử này lại hoàn toàn không sợ, còn cười hì hì vỗ vỗ bắp đùi của hắn, "Hung ác như thế làm gì nha, dáng dấp ca đẹp như vậy, cười rộ lên mới dễ nhìn mà, bất quá bây giờ như vậy cũng rất dễ nhìn."
Lý Cẩn cao đến eo hắn, thấy thắt lưng Vân Liệt còn đeo một khối bảo thạch, nói xong còn hôn bẹp một cái. Rõ ràng mới ba, bốn tuổi, nhưng lại rất giống một tiểu hoàn khố* đùa bỡn nữ nhân.
*hoàn khố - 纨绔: ám chỉ thiếu gia ăn chơi, quần áo lụa là
Vân Liệt đen mặt.
Mấy ngày sau đó, tiểu tử lại dường như phát hiện ra trò chơi mới, thỉnh thoảng còn muốn đi qua làm phiền hắn một chút, mỗi ngày không đến gây sự vài lần thì không xong việc.
Vân Liệt bị ồn đến không chịu được, nghĩ đến nhiệm vụ ngày hôm qua còn chưa hoàn thành, Vân Liệt liền khóa cửa lại, không cho nhóc vào được.
Cẩn ca nhi đến thì phát hiện cửa bị khóa lại, liền đứng ở bên ngoài không ngừng lấy tay vỗ vỗ, một chốc lại một câu, "Ca ca không phải ca còn chưa rời giường chứ? Mặt trời phơi tới mông rồi mà."
"Ca ca, ca bị bệnh sao?"
"Ca ca, lỗ tai ca bị điếc rồi sao?"
Phiền đến Vân Liệt căn bản không tĩnh tâm được, không thể làm gì khác hơn là mở cửa. Sau khi quen với sự tồn tại của nhóc, Vân Liệt liền thẳng thắn làm chuyện của mình.
Khi hắn luyện chữ, tiểu tử liền lẳng lặng nằm nhoài trên bàn xem, cũng không quấy rầy hắn. Xem đến buồn ngủ rồi, ngáp một cái, nằm úp sấp trên bàn liền ngủ. Ngũ quan tiểu tử tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt, khi ngủ ngoan không chịu nổi, lông mi còn rất dài.
Vân Liệt lúc này mới chú ý đến, nhóc trông rất dễ nhìn.
Những khi không ồn không quậy, so với dáng dấp trước đó rất khác nhau. Nhìn thụy nhan của nhóc, Vân Liệt cảm thấy nhóc thật sự không đáng ghét như thế nữa.
Ở chung một chỗ lâu, thỉnh thoảng tiểu tử còn lấy chút đồ ăn đến, ngoài miệng nói thật dễ nghe rằng, "Ca ca, ca ca, cho ca ăn, đệ cố ý lấy cho ca đó." Kết quả không mấy chốc, liền tự mình vui sướng ăn hết.
Quỷ lừa người! Lới nói ngoài miệng mới êm tai làm sao!
Vân Liệt phải dọn đi đệm bị nhóc làm bẩn.
Liên tiếp bị làm phiền bảy, tám ngày, đột nhiên có một ngày tiểu tử không tới, Vân Liệt nhìn sách một hồi lâu, cũng không thể bình tĩnh lại, không nhịn được đi ra ngoài. Khi đi ngang qua tiểu viện sát vách, phát hiện cửa đóng chặt.
Hắn không nhịn được nhảy lên tường đưa mắt nhìn, phát hiện trong sân cũng không có ai. Nhấp nhấp môi dưới.
Hắn mỗi ngày sẽ đến chỗ Phổ Huệ đại sư học mấy chiêu thức mới, học đã đủ đầy liền tự luyện tập trong sân. Hôm nay học bài học mới rồi, về đến rồi, lại không cùng Cẩn ca nhi nói chuyện, tiểu tử muốn đi là đi, còn không nói cùng hắn một tiếng, cả gương mặt Vân Liệt đen không chịu được.
Đang lúc tức giận, tiểu tử lại nhảy nhảy nhót nhót chạy trở về, phía sau còn có nha hoàn đi cùng, vừa nhìn liền biết chạy ra ngoài chơi. Vân Liệt lập tức từ trên tường nhảy xuống.
Tiểu tử trở về tiểu viện mình rồi, nửa ngày sau mới lắc lư chạy lại đây. Nhìn thấy hắn trở về, ánh mắt nhóc sáng lên, nhào vào trong ngực hắn, "Ca ca, ca đã đi đâu? Đệ tìm ca nửa ngày."
Tiểu tử lừa đảo.
Vân Liệt ở trong sân rõ ràng nghe thấy nha hoàn cùng Lý Uyển nhẹ giọng nói nhóc ở bên hồ xem người ta bắt cá mà, trở về cũng không lập tức chạy tới tìm hắn.
Vân Liệt đẩy bàn tay nhỏ bé ra.
Cẩn ca nhi ngẩn người, như cái đuôi nhỏ chạy theo sau Vân Liệt vào nhà, "Ca ca, ca về nhà lúc nào vậy?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Cẩn ca nhi theo bản năng cảm thấy được ca ca tức giận, nhóc dỗ nửa ngày, mới khiến người ta vui vẻ, liền hiến vật quý từ trong lòng ra, là một hòn đá nhỏ, "Ca ca, đẹp không? Tặng cho ca."
Vân Liệt ghét bỏ liếc nhìn hòn đá nhỏ trước mặt, thấy tiểu tử tha thiết mong chờ dõi theo mình, mới đưa tay nhận lấy.
Hắn đặt hòn đá nhỏ vào trong hộp, quay người lại liền thấy tiểu tử bò lên trên ghế hắn. Sợ nhóc té xuống, Vân Liệt vội vã đi tới, đem nhóc ôm xuống, dự định thả nhóc xuống đất.
Cẩn ca nhi đưa tay ôm cổ hắn, âm thanh cực kỳ hưng phấn, "Oa, lần đầu tiên ca ca ôm đệ ư ư."
Thần sắc Vân Liệt cứng đờ, bỏ nhóc xuống đất.
Tiểu tử ôm lấy chân hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, "Ca ca, đệ nặng không? Không cảm giác được sao? Vậy ca lại ôm một cái, ôm thêm một lát liền cảm giác được."
Vân Liệt hừ một tiếng, "Ngươi còn nhỏ sao?" Ngươi bao lớn rồi, còn thích được ôm.
Không nghĩ tới ca ca lại còn ôm mình, Cẩn ca nhi vui vẻ không thôi, ôm lấy hắn làm nũng hết sức, "Đệ còn chưa tới sinh thần bốn tuổi mà, nhỏ bằng một nửa ca ca à." Nói xong còn khoa tay minh họa chiều cao hai người.
Vân Liệt cong nhẹ môi.
Xưa nay hắn không hay cười, vốn đã dễ nhìn, giờ khắc này nở nụ cười lên càng thêm dễ nhìn. Thấy hắn cười, Cẩn ca nhi nhất thời có chút choáng, đến lúc phản ứng lại thì lại tựa như uống thuốc, so với hắn còn vui vẻ hơn.
Cẩn ca nhi vây quanh Vân Liệt di chuyển không ngừng, nhưng đáng tiếc nụ cười này như phù dung chớm nở.
Mấy ngày kế tiếp, vì để chọc hắn cười, tiểu tử càng thêm làm trò. Mỗi lần nhìn thấy Vân Liệt nở nụ cười, đều vui mừng đến gọi to oa oa, thật giống như nụ cười của hắn như những khối vàng rơi xuống thiên hạ khiến người người vui vẻ.
Bất tri bất giác tiểu tử đã tới hơn hai mươi ngày, đến lúc tiểu tử nói cùng mình đã đến lúc phải đi, Vân Liệt sửng sốt nửa ngày.
Sau đó, sau đó, tiểu tử rời đi thật.
Trước khi đi còn móc ngón út hắn, cười hì hì nói, "Ca ca, đệ sang năm còn đến kinh thành nữa, đến lúc đó đệ tới tìm huynh chơi có được không? Sang năm không cần cầu phúc cho ngoại tổ mẫu, khẳng định sẽ ở không lâu, đệ phải cùng nương đệ thương lượng một chút, đệ mới có thể ở thêm vài ngày với ca được."
Nói xong còn vỗ vỗ ngực nhỏ, "Đệ sẽ mang đặc sản Kim Lân thành cho ca nha, bánh ngọt như ý kia ở chỗ đệ so với kinh thành ăn ngon hơn nhiều." Sau đó liền nước mắt lã chã ly khai.
Tiểu tử lừa đảo.
Nói thật dễ nghe, bánh ngọt như ý không mang đến đã đành, mà người cũng biến mất.
Một đoạn thời gian thật lâu, trong lòng Vân Liệt luôn vắng vẻ.
Hết chương 112 – 21/05/2019
_________
Yên: không biết mấy bồ sao, chứ tui đọc đến đoạn cuối đã khóc đó "Nói thật dễ nghe, bánh ngọt như ý không mang đến đã đành, mà người cũng biến mất." Kể từ lúc đó, nhiều biến cố xảy ra với gia đình Lý Cẩn, ẻm cũng khổ lắm, nên mới thất hẹn.
Danh sách chương