Tác giả: Hắc Tử Trí Tuệ

Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)

*

Khi Mai Chi cùng Lý Uyển đang làm cơm, Nhiếp Chi Hằng mang theo một vò rượu lắc lư đi đến. Khoảng thời gian trước đó hắn không phải trở về kinh thành mà chính là đi Kim Lâm thành, còn cùng đội tàu đi đến Giang Nam một lần. Nửa tháng qua mới thấy hắn xuất hiện ở Trúc Khê thôn, Mai Chi tỷ hơi sửng sốt.

Nhiếp Chi Hằng cười nói chào hỏi, mà mũi hắn thính vô cùng, phút chốc liền ngửi thấy mùi hương, "Mai Chi tỷ cũng ở đây? Có chuyện gì vui sao? Sao lại làm thức ăn ngon?"

Trên bàn nhà chính đã đặt hai món, một là thanh tiêu nhục ti*, một là lạt tử kê đinh*. Thịt được cắt nhỏ tinh tế, gà được cắt khối chỉnh tề, không thể không hấp dẫn nhãn cầu người ta.

Nghe thấy tiếng cười của hắn, trong lòng Lý Uyển có chút bồn chồn.

Gần đây tuy rằng thời gian Nhiếp Chi Hằng ở tại Trúc Khê thôn không nhiều, nhưng một nửa thời gian ở đây là đến nhà Cẩn ca nhi cọ cơm. Cho dù đa số là Lý Uyển đều ngốc ở hậu viện, nhưng cũng không tránh khỏi gặp mặt mấy lần. Vừa nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, đáy lòng Lý Uyển lại đề phòng không thôi, e sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì khác người.

Nàng đã nhớ ra Nhiếp Chi Hằng, cùng với những chuyện khi còn bé, hai người bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng hắn lại bám lấy nàng không tha, muốn nàng làm con dâu nuôi từ bé của hắn, vừa tặng ngọc bội vừa biểu lộ chân tình, tựa như một tên đăng đồ tử*. Hiện tại lớn rồi, nhưng ai biết thế nào?

*đăng đồ tử - 登徒子: kẻ háo sắc

Lầu đầu tiên gặp gỡ, dáng dấp Nhiếp Chi Hằng bất quá cũng chỉ chừng mười tuổi, cho dù tuấn mỹ vô cùng, nhưng cười rộ lên lại mang dáng vẻ trẻ con. Hắn một thân cẩm phục, ngọc bội bên hông vừa nhìn liền biết giá trị không hề nhỏ, bên người còn có hai thị vệ, một tiểu thiếu niên như vậy đi tới nơi nào cũng dễ thấy vô cùng, Lý Uyển còn liếc mắt nhìn hắn vài lần, cảm thấy rằng hắn có chút quen mắt.

Nàng đã từng bồi ngoại tổ mẫu tham gia yến tiệc trong cung, đã từng gặp mặt trưởng công chúa tại yến hội, tướng mạo Nhiếp Chi Hằng cùng trưởng công chúa giống nhau đến mấy phần, thế nên lúc này Lý Uyển mới nhịn không được mà liếc mắt nhìn hắn thêm mấy lần.

Nhiếp Chi Hằng vừa vặn cũng nhìn thấy nàng. Lý Uyển từ nhỏ dung mạo đã xinh đẹp, khí chất cũng vô cùng xuất chúng, cho dù đã gặp không ít cô nương xinh đẹp, nhưng Nhiếp Chi Hằng lại bị khí chất của nàng tóm chặt lấy nhãn cầu, cảm thấy nữ hài cách đó không xa có tâm ý với hắn. Thấy Lý Uyển dõi mắt nhìn mình, cho là nàng đối với mình nhất kiến chung tình, trên mặt Nhiếp Chi Hằng bỗng cảm thấy một chút nóng hiếm có.

Hắn từ nhỏ đã là một người cao quý, lá gan cũng lớn, mỗi ngày đều khiến người trong phủ không thở nổi, ở kinh thành cũng nổi danh là một hỗn thế tiểu ma vương, căn bản là không ai quản được hắn. Mới nhìn thấy Lý Uyển, hắn liền yêu thích không thôi, không nhịn được mà vọt tới, kết quả là, tự dưng bị ghét bỏ.

Nếu như không phải vì thấy hắn nhỏ tuổi, Lý Uyển đã đi báo quan rồi.

Lần thứ hai chạm mặt, nàng đã biết được thân phận Nhiếp Chi Hằng, thấy hắn tha thiết mong chờ đuổi theo phía sau mình, Lý Uyển vừa bực mình vừa buồn cười. Nàng ngoại nhu nội cương, từ nhỏ đã có chủ kiến, chưa nói đến Nhiếp Chi Hằng nhỏ hơn mình hai tuổi, thì chỉ với thân phận của hắn, Lý Uyển đã không muốn đến gần hắn.

*ngoại nhu nội cương - 外柔内刚: ngoài mềm trong cứng.

Nàng không muốn phải gả vào nhà cao cửa rộng, cùng với một đám nữ nhân tranh đoạt một nam nhân.

Lần thứ ba gặp mặt, đồng dạng là tan rã trong không vui.

Lý Uyển cũng không nghĩ nhiều nữa. Hơn mười năm trước giữa bọn họ đã không có khả năng, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi, huống hồ đã là mười năm sau.

Mai Chi tỷ cười, giải thích cùng Nhiếp Chi Hằng một câu, "Ngày hôm nay lang trung đến nhà, nói rằng Cẩn ca nhi hoài song thai, chúng ta liền làm vài món ăn ngon chúc mừng một chút."

Nhiếp Chi Hằng mang theo rượu trực tiếp đi vào trù phòng.

Lý Uyển đang nướng bánh, trời có chút nóng, tóc của nàng búi lên cao cao, gò má nàng trắng nõn, chiếc cổ nàng thon dài, y phục màu tím nhạt, thân ảnh xinh đẹp tuyệt trần. Từng vẻ từng vẻ rơi vào mắt Nhiếp Chi Hằng, hắn híp mắt, cười hì hì vọt tới, "Chậc, thật sự là đến sớm không bằng đến đúng lúc."

Chiếc bánh màu vàng óng, chưa kể đến mùi hương, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon vô cùng. Thấy trên mâm đã có hai cái, hắn cũng không khách khí, cầm lên một cái liền cắn xuống một cái, thấy Lý Uyển lườm lườm mình, hắn cười cười lui về phía sau một bước.

"Mai Chi tỷ, còn một cái, tỷ có muốn nếm thử trước không?"

Mai Chi tỷ rửa sạch rau cải xanh đi vào, nghe vậy, có chút dở khóc dở cười, "Cứ mặc ta, ngươi ăn đi, vừa mới ra nồi, cũng không sợ nóng sao."

Nhiếp Chi Hằng, "Thảo nào Uyển tỷ không muốn để cho ta ăn, ta còn nghĩ nàng ấy hẹp hòi, không nỡ lòng mất một cái bánh, nguyên lai là sợ ta nóng." Hắn theo đám tiểu tử nhỏ cũng gọi nàng là Uyển tỷ (琬姐), mỗi lần gọi như thế đầu lưỡi phải cong lại một cái, tựa như đang gọi Uyển tỷ (琬姐儿) vậy.

*trong tiếng Trung, khi phát âm chữ 儿 (er) lưỡi phải cong lên, đoạn này có lẽ ý nói Nhiếp Chi Hằng gọi Lý Uyển là Uyển tỷ thì không được tự nhiên nên lưỡi mới cong cong (một dạng ví von), giống như lúc phát âm có chữ 儿

Lý Uyển mím môi, ai sợ hắn bị nóng chứ, bỏng chết hắn cho rồi.

Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi nghe thấy động tĩnh cũng đi ra.

Nhiếp Chi Hằng lúc này mới sang xem xem bụng của y. Hắn liếc nhìn Vân Liệt một cái, trêu ghẹo, "Vừa nãy có cảm giác thế nào? Sao ta lại nhớ người nào đó nói không muốn có hài tử a, lúc này chưa bao lâu đã khiến Cẩn ca nhi hoài thai, không phải là đã sớm có dự mưu chứ?"

Vân Liệt liếc hắn, "Không bận sao?"

"Có bận cũng không thể cả nhà cũng không thể trở về chứ. Ta vẫn chờ uống rượu tiệc đầy tháng đây. Đúng rồi, khi nào hài tử sinh ra?" Hắn quay đầu hỏi Cẩn ca nhi.

Nghe tỷ tỷ nói song thai khó có thể đủ tháng, hiện tại đứa nhỏ trong bụng đã năm tháng hơn, như vậy nhiều nhất là ba, bốn tháng nữa sẽ ra đời.

"Không còn lâu lắm. Không phải Vân Liệt đã nói ngươi đi Giang Nam sao, có thu hoạch gì không?"

Nhiếp Chi Hằng vừa trở về được hai ngày, chuyến đi Giang Nam lần này hắn mang về không ít thứ. Bởi vì sốt ruột trở về, nên hắn không đi cùng đội tàu về, thế nên đồ vật chậm nhất là ba ngày sao mới đến, hắn còn mang lễ vật về cho Cẩn ca nhi bọn họ, "Đồ còn chưa tới, hai ngày nữa ngươi sẽ biết."

"Đồ gì chứ, còn bảo mật?"

Nhiếp Chi Hằng chỉ cười không nói. Thấy Lý Uyển làm món đậu phộng rang, hắn cố ý bốc một hạt ném vào trong miệng, ánh mắt khiêu khích không thôi, đương nhiên sẽ bị Lý Uyển trừng mắt một tia sắc lẹm.

Ánh mắt Lý Uyển căm tức, nhưng trái lại, trong lòng hắn lại cảm thấy như bị một con mèo nhỏ cào cào. Nhiếp Chi Hằng cười xấu xa liền bốc thêm một hạt, "Đừng hẹp hòi như vậy mà, đậu phộng trong nhà ta còn giúp lặt đó chứ."

Ngược lại, lời này là thật.

Lý Cẩn chỉ nghĩ hắn tính tình trẻ con, có hơi dở khóc dở cười, mới mấy ngày không gặp hắn đã trở nên thèm đến như vậy, bên ngoài không được ăn sao? "Bên cạnh có đũa, ngươi lấy tay bốc, tỷ tỷ đương nhiên không vui."

Tính tính Thần ca nhi bọn nhỏ cũng đã sắp tan học, Cẩn ca nhi đối Vân Liệt nói, "Ngươi đến học đường một chuyến đón bọn nhỏ đi, nói với Thụy tiểu tử một tiếng, bảo hắn đến thẳng đây."

Nhiếp Chi Hằng liếc mắt nhìn Lý Uyển một cái, cười nói, "Ta đi cho, hiện tại Vân Liệt cam lòng rời đi ngươi mới là lạ, nam nhân nhà ta không giống nhau, nhưng biết thương tức phụ là điểm đặc biệt giống nhau."

Mai Chi tỷ buồn cười không thôi, tức phụ còn chưa có mà biết thương tức phụ gì chứ.

Nhiếp Chi Hằng nói xong liền đi tới học đường.

Cẩn ca nhi ngửi được mùi thơm cũng không kiềm được mà tiến vào trù phòng, "Tỷ, tỷ nướng bánh sao?" Mang đậu phộng rang ra ngoài xong, Lý Uyển liền nướng thêm ba cái bánh.

"Không phải Minh Minh thích nhất là bánh rán hành sao? Tỷ nướng thêm vài cái nữa."

Cẩn ca nhi bất mãn kháng nghị, "Đệ cũng thích."

Cũng đã sắp là cha rồi, mà còn cả ngày tranh sủng. Lý Uyển có có chút dở khóc dở cười, "Biết đệ cũng thích rồi, có nói hay không thì đệ cũng thích mà, không lẽ vì tỷ nói ít đi một câu mà đệ liền không thích sao?"

"Cái đó không giống nhau, tỷ không thể chỉ đặt Minh Minh ở trong lòng, nếu không có đệ thì sao có nó chứ." Lý Cẩn không nhịn được cũng bốc một hạt đậu phộng ném vào rong miệng, cười đến mặt mày cong cong, tỷ tỷ rang đậu phộng ngon quá.

Y liền bốc thêm một hạt bỏ vào trong miệng Vân Liệt.

Nghiễm nhiên quên mất chuyện đôi đũa mình có nói cho Nhiếp Chi Hằng.

Mai Chi tỷ nhịn cười đến đau bụng, liền đưa thẳng đĩa đậu phộng cho Vân Liệt, "Các ngươi đi lên nhà chính mà từ từ ăn, đừng xử ở phòng bếp." Phòng bếp dù có lớn hơn trước đây nhưng cũng không chịu nổi nhiều người nhiều vậy, Cẩn ca nhi lại đang mang thai, dù sao cũng hơi chật chội.

Phát hiện mình bị ghét bỏ, Cẩn ca nhi chậc một tiếng, y còn đang không vui mà, Cẩn ca nhi kéo Vân Liệt trực tiếp đi qua nhà chính. Trong phòng bày hai bàn ăn, càng nhìn càng muốn ăn, mà bọn nhỏ còn chưa có về, Cẩn ca nhi đương nhiên không thể hạ đũa trước, thế là liền lôi kéo Vân Liệt đi sang hậu viện.

Tiền viện cùng hậu viện diện tích bằng nhau. Trong sân của hậu viện, tỷ tỷ khai khẩn ra một mảnh đất trồng đồ ăn, bây giờ trời từ từ nóng lên, rất nhiều đồ ăn cũng đã lớn lên, cà tím, dưa chuột, đậu đũa không thiếu gì cả. Lý Cẩn hái hai quả dưa chuột, rửa rửa, cùng với Vân Liệt mỗi người một quả.

Đi dạo một vòng như thế, y mới phát hiện phòng trong nhà cũng không nhiều lắm, ngoại trừ hai gian phòng bếp, thì còn có nhà chính, hai viện chỉ có năm phòng, bốn phòng để người ở, một phòng làm thư phòng, đến khi bảo bảo sinh ra căn bản sẽ không có chỗ ở.

"Chúng ta có phải nên xây thêm vài gian sương phòng* ở hướng đông ko?"

Phía đông đất đai trống không, Cẩn ca nhi vốn là dự định trồng vài cây ăn quả ở đây, dựng giàn trồng nho, mùa hè nho chín, hái xuống có thể ăn liền, còn có thể ngồi dưới cây hóng mát, ngẫm thôi đã thấy vô cùng tốt đẹp. đáng tiếc kế hoạch phải bỏ đi. Mọi việc đều có cái lợi và cái hại, về chuyện xây phòng mà nói, ngoại trừ hai gian phòng anh nhi*, còn có thể xây thêm hai gian nữa, y vẫn muốn làm một bàn bi-a gì đó tại nhà, cảm thấy đặt ở thư phòng không thích hợp nên mới từ bỏ, hiện tại lại có chút rục rà rục rịch.

*anh nhi – 婴儿: trẻ con, trẻ sơ sinh

*bàn bi-a - 台球桌

Cẩn ca nhi đem ý nghĩ của mình nói cùng Vân Liệt.

Nói nói hai người đã đi tới tiền viện.

Vân Liệt, "Chờ hài tử lớn chút lại xây cũng không muộn, xây phòng không phải là chuyện chỉ trong thời gian ngắn, ngươi bây giờ đang mang hài tử, nếu bây giờ xây, có thể nghỉ ngơi tốt sao?"

"Sớm muộn gì cũng phải xây."

Lý Uyển nghe thấy, từ phòng bếp đi ra, nói cùng Cẩn ca nhi, "Hiện tại xây phòng khẳng định không được, quá ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của đệ. Hài tử sau khi sinh nhất định phải thỉnh hai người nãi nương*, các nàng trụ ở tiền viện cũng không thích hợp, khi đó liền để các nàng mang theo hài tử trụ tại hậu viện, vừa vặn tỷ cũng có kinh nghiệm, có thể trông chừng một chút."

*nãi nương -奶娘: vú em, vú nuôi

"Như vậy sao được, vạn nhất hài tử nửa đêm khóc nháo, tỷ tỷ chẳng phải là không có cách nào nghỉ ngơi được sao?"

"Nếu thật sự khóc nháo, các đệ cũng sẽ không dỗ được, lúc đó tỷ sẽ giúp nhìn một chút, lại nói còn có vú em cơ mà, khi đó tìm hai người có kinh nghiệm, chăm sóc tốt, hài tử đương nhiên sẽ không quá dằn vặt. Chờ hài tử lớn chút, chúng ta đi Phổ Quang Tự ở kinh thành một thời gian, khi đó lại xây phòng cũng không muộn."

Cẩn ca nhi ngốc nghếch hơn mười năm, Lý Uyển đã từng không chỉ một lần cầu thần lạy Phật, hiện tại Cẩn ca nhi đã không sao rồi, về tình về lý cũng phải làm lễ tạ thần. Cẩn ca nhi sau khi tỉnh lại nàng có đến Bồ Đề Tự một chuyến, nhưng Phổ Quang Tự là quốc tự, lẽ ra nên đi một lần.

Lý Cẩn cũng muốn đưa tỷ tỷ cùng mấy đứa trẻ đến kinh thành du ngoạn một lần, thấy tỷ tỷ đã định xong, đành phải gật đầu.

Nhiếp Chi Hằng mang theo ba đứa nhỏ trở về.

Vương Thụy đã mười một tuổi, năm nay đã cao hơn một chút, tuy rằng vẫn gầy vô cùng, nhưng ánh mắt đặc biệt sáng, cả người cũng thành thục không ít.

Thần ca nhi cách Nhiếp Chi Hằng xa xa.

Tiểu hồ ly nghe được động tĩnh, liền từ trong nhà nhảy ra. Nó cũng đã lớn hơn một chút rồi, một thân lông màu màu đỏ rực đặc biệt chói mắt, đôi mắt màu nâu kia càng đẹp đẽ không thôi, lại đang tha thiết mong chờ nhìn Thần ca nhi, khiến lòng người mềm nhũn không chịu nổi, sau khi ra ngoài nó liền dùng đuôi cuốn lấy cổ tay Thần ca nhi.

Thần ca nhi không nhịn được cũng cười cười.

Hết chương 119 – 03/07/2019

_________

*thanh tiêu nhục ti - 青椒肉丝: món ăn của Trung Quốc, ớt xanh xào với thịt cắt nhỏ



*lạt tử kê đinh - 辣子鸡丁: món ăn của Trung Quốc, ớt xào thịt gà cắt hạt khối vuông (ban đầu mình có dịch món này là "gà xào xả ớt" là do bám theo QT, còn gốc của nó hỏng có miếng xả nào hết trơn đó, nên mình để tên Hán Việt luôn)



*cà tím



*dưa chuột



*đậu đũa





*sương phòng (cám ơn bạn Heo đã giúp đỡ):-*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện