Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)
*
Bụng như đang bị một chiếc búa tạ nện vào, giống như không ngừng có người muốn rơi ra ngoài, từng trận từng trận đau, so với đau dạ dày còn khó chịu hơn nhiều. Mặc dù y đã cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn bùng nổ, ngay tại lúc này, y cảm giác như có thứ gì đó ấm áp chảy xuống từ hai chân.
Mặt Vân Liệt biến sắc, lập tức bế y lên.
Lý Uyển sau khi nhìn thấy, đột nhiên đứng lên, nói với Vân Liệt, "Nước ối vỡ rồi, nhanh đưa vào phòng sinh."
Trong nháy mắt, Nghiên tỷ trợn to mắt, nước ối nước ối, gần đây nương luôn nhắc đến hai chữ này, vậy là cữu cữu sắp sinh sao? Bé kích động đến cả người đều trở nên có tinh thần.
Thấy cữu cữu được bế lên, Nghiên tỷ vội vã từ trên băng ghế tuột xuống, cả Thần ca nhi cùng Lý Minh cũng nhảy xuống, đứa nào đứa nấy đều căng thẳng, cả cơm cũng không ăn.
Phòng sinh đã sớm thu thập xong.
Vân Liệt ôm Cẩn ca nhi tiến thẳng vào trong. Nhóm nhũ mẫu sau khi nhìn thấy, lập tức hành động. Tần ma ma nhanh chóng đi theo, nói cùng Vân Liệt, "Đặt lên giường đi, nước ối vừa vỡ ra, không lâu nữa hài tử sẽ ra đời ngay."
Vân Liệt đặt Cẩn ca nhi lên giường, thấy sắc mặt y tái nhợt, đáy lòng hắn cũng cuộn thành một khối. Hắn hôn lên đôi môi tái nhợt của Cẩn ca nhi, "Đừng sợ, ta ở đây bồi ngươi."
Cẩn ca nhi bắt được cánh tay hắn, đau đớn từng trận kéo tới, khiến cả người y đều có loại cảm giác như đang lơ lửng. Đến khi được bế đến trên giường, y vẫn còn có chút không phản ứng kịp, vô cùng mơ màng, "Thật sự sinh sao?"
Vân Liệt gật đầu. Mặc dù đã đầu tháng chín, nhưng trên trán hắn lại nổi lên một tầng mồ hôi, cảm thấy còn đau hơn so với chính bản thân hắn đau. Hắn nắm lấy tay Cẩn ca nhi hôn lấy hôn để, không ngừng động viên, "Rất nhanh sẽ ổn thôi, không phải sợ."
Trước đây, Lý Uyển phải đau bụng một hồi lâu thì nước ối mới vỡ, nên thấy Cẩn ca nhi đã vỡ nước ối trước, nàng hoảng loạn không thôi, "Nhũ mẫu, Cẩn ca nhi không sao chứ? Vừa ăn xong bữa sáng, nước ối đột nhiên vỡ ra."
Tần ma ma là nhũ mẫu có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, bà sờ sờ bụng Cẩn ca nhi một chút, liền an ủi một câu, "Tình huống của mỗi người không giống nhau, có người đau bụng trước, cũng có người vỡ nước ối trước, các ngươi không cần lo lắng, thai vị rất chuẩn."
*thai vị: vị trí của thai nhi
Lần này, trái lại Cẩn ca nhi lại không cảm thấy sợ sệt, có lẽ lần trước đã căng thẳng xong rồi.
Thời điểm nữ nhân sinh sản đều có thể chịu đựng được, thế nên y cũng có thể nhịn được. Trong lúc đau đớn, y thậm chí còn có lòng thảnh thơi mà suy nghĩ đến chuyện hài tử đến tột cùng là sẽ đi ra như thế nào. Thấy Vân Liệt so với y còn căng thẳng hơn, Cẩn ca nhi liền vỗ vỗ tay hắn, nở nụ cười, "Ngươi cũng thả lỏng chút, nhũ mẫu nói thai vị rất chuẩn, sẽ không sao."
Vân Liệt căn bản không thể nào thả lỏng được, thấy Cẩn ca nhi sắc mặt tái nhợt, hắn hận không thể thay y chịu đựng cơn đau này, bắp thịt toàn thân hắn bó chặt lại, so với lần đầu ra chiến trường còn muốn khẩn trương hơn.
Tần ma ma, "Hầu gia, ngài đi ra ngoài đợi đi, tất cả hãy giao cho lão nô."
Vân Liệt nhàn nhạt nói, "Ta ở lại, ngươi cứ bận rộn việc ngươi."
"Ngài ở lại sẽ không thích hợp, thấy máu sẽ không may mắn..."
Lời còn chưa dứt đã bị Vân Liệt nhàn nhạt nhìn lướt qua. Cho dù cái nhìn này rất nhạt, nhưng Tần ma ma lại rùng mình một cái mà không dám lên tiếng nữa. Hiểu rõ Vân Liệt coi trọng Cẩn ca nhi thế nào, Lý Uyển nói một câu, "Cứ để cho hắn ở lại đi."
Lý Uyển hiểu rõ, so với mình, thì Cẩn ca nhi khẳng định càng muốn Vân Liệt bồi y hơn.
Vân Liệt lúc này mới chú ý đến Lý Uyển đã chạy đến đây, "Tỷ, tỷ đi ra ngoài đợi."
Tận đáy lòng Cẩn ca nhi mình chính là nam nhân, đương nhiên việc sinh sản sẽ không muốn bị tỷ tỷ nhìn thấy. Lý Uyển cũng rõ ràng chuyện này, nên cũng không kiên trì ở lại.
Nghiên tỷ ngay tại lúc này liền vọt vào, tiểu nha đầu chạy nhanh như vậy, không hề ngừng lại mà lao thẳng vào lòng Lý Uyển, "Nương, cữu cữu thật sự sẽ sinh sao?"
Lý Minh cùng Thần ca nhi cũng chạy tới.
Ba gương mặt nhỏ nhắn đều bất an thấp thỏm. Lý Uyển kéo Nghiên tỷ, nói cùng cả ba đứa nhỏ, "Đúng vậy, sắp sinh rồi, chúng ta đi ra ngoài chờ, hài tử không thể vào phòng sinh."
Thấy bộ dạng cữu cữu dường như rất đau, Nghiên tỷ đau lòng muốn chết, chân bước từng bước nhỏ nhưng vẫn tiếp tục ngóng trông bên trong phòng, "Con cũng phải bồi cữu cữu."
Sớm biết sinh đệ đệ thì cữu cữu sẽ đau như vậy, Nghiên tỷ đã không muốn đệ đệ rồi. Tiểu nha đầu cảm thấy thấy hối hận không thôi, luôn cảm thấy đệ đệ là do nàng kéo đến. Nếu như không phải vì bé, cữu cữu sẽ không đau như thế.
Lý Uyển kéo Nghiên tỷ lại, nhưng hai đứa trẻ kia lại không kéo đi. Thần ca nhi cùng Lý Minh một trước một sau vọt vào, Lý Minh chân ngắn chậm một bước, bị Tô nhũ mẫu tóm được ôm nhóc vào lòng, "Hiện tại không thể đi vào được, quấy rầy đến cha sẽ không tốt."
Lý Minh vừa bị kéo đi, Thần ca nhi đã chạy đến trước mặt Cẩn ca nhi. Thấy sắc mặt cữu cữu tái nhợt, đáy lòng nhóc cũng khó chịu vô cùng, thần sắc cũng hoảng loạn không thôi, đã sớm mất đi vẻ bình tĩnh trước đây. Nhóc duỗi tay nhỏ sờ sờ mặt cữu cữu, nhỏ giọng nói, "Cữu cữu không đau."
Bàn tay nhỏ bé của nhóc mềm vô cùng, mang theo chút ấm áp, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Cẩn ca nhi gật gật đầu. Thấy viền mắt nhóc đều đã đỏ lên, Cẩn ca nhi đau lòng đến hỏng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nhóc, "Bảo bối không khóc, đệ đệ lập tức sẽ đi ra, cữu cữu sẽ không có chuyện gì."
Lý Uyển vội vã hô lên một tiếng, "Thần ca nhi mau ra đây, không được quấy nhiễu cữu cữu."
Thần ca nhi rất nghe lời, thấy cữu cữu còn phải phân tâm an ủi mình, nhóc liền hôn lên mặt cữu cữu một cái, đem bùa bình an mà nương đã cầu cho mình từ trong ngực lấy ra nhét vào trong tay cữu cữu, rồi liền đi ra ngoài.
Nhóc nhẹ nhàng nói một câu, "Nương, cữu cữu có phải là rất đau không?"
"Sinh con đều phải trải qua một lần thế này, cũng không tính là quá đau, nhịn một chút sẽ qua ngay."
Sợ bọn nhỏ cứ ngốc trước cửa sẽ càng lo lắng, Lý Uyển liền dỗ dành muốn dẫn chúng đến tiền viện, kết quả ba tiểu đông tây này mỗi một đứa đều rất quật cường, miệng nhỏ mím lại cũng không muốn động, tư thế kia thật giống như muốn mọc rễ trước cửa vậy.
Viền mắt Nghiên tỷ hồng hồng, nhỏ giọng nói, "Nương, tụi con không có quấy rầy cữu cữu, để tụi con đứng ở đây chờ đi, nha nương nha."
Chính Lý Uyển cũng muốn trông chừng, nên bị ba đứa nhỏ tha thiết mong chờ nhìn mình, nàng cũng có chút nhẹ dạ, liền thuận theo chúng. Thần kinh nàng vẫn luôn căng thẳng, cả nửa ngày mới nhớ tới có hai đứa nhỏ còn phải đi học.
"Thần ca nhi con trước đưa đệ đệ đến học đường đi."
Thần ca nhi không một tiếng động mà lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn trắng bệch, lần đầu tiên không nghe lời. Còn Lý Minh cả đôi mắt to tròn chăm chú nhìn vào phòng sinh, căn bản không nghe thấy lời nàng. Hiểu rõ tâm trạng bọn nhỏ thế này thì dù đến học đường cũng chủ có thể thần bất thủ xá*, nên Lý Uyển cũng không khuyên nữa, không thể làm gì khác hơn là làm phiền Triệu nhũ mẫu đến học đường nói với tiên sinh một tiếng.
*thần bất thủ xá - 神不守舍: linh hồn không ở trong phòng, hay mất hồn mất vía
Mỗi lần một chậu máu được bưng ra, là khuôn mặt ba đứa trẻ liền tái nhợt một phần.
Đợi hơn một canh giờ, thấy cữu cữu vẫn còn chưa ra, Nghiên tỷ càng lúc càng sợ hơn. Lúc nhũ mẫu bưng một chậu máu ra, bé đã bị dọa đến khóc oa lên một tiếng, "Nương, con muốn cữu cữu, con không muốn đệ đệ nữa, cữu cữu không được chảy máu."
Lý Uyển vội vã suỵt một tiếng, liền ôm tiểu nha đầu vào lòng, nhẹ giọng nói, "Nói lời ngốc nghếch gì đó, đệ đệ lập tức sẽ chào đời, lúc này cũng không thể khóc được, sẽ làm ồn đến cữu cữu."
Tiểu nha đầu đỏ mắt khịt khịt mũi, thút thít, ngừng khóc.
"Con muốn cữu cữu."
Trong phòng sinh vô cùng yên tĩnh, bọn họ ở bên ngoài căn bản không nghe được âm thanh gì, khiến Lý Uyển gấp không thôi, nhưng lại sợ quấy rầy nhũ mẫu nên vẫn nhịn mà không hỏi.
Nhũ mẫu vô cùng yêu thích ba đứa trẻ này, thấy Nghiên tỷ khóc, Lý Uyển thập phần lo lắng, liền không nhịn được mà nói với họ một câu, "Đừng sợ, hài tử đã ló đầu ra, tất cả đều thuận lợi."
Hầu phu lang là người có thể chịu đựng được, nên vẫn không kêu ra tiếng, bà đã đỡ đẻ qua nhiều người, nhưng lần đầu tiên mới nhìn thấy tiểu ca như vậy, chính mình đau không nói lại còn có lòng mà ghẹo người. Bà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng dấp Vân Liệt luống cuống tay chân, lại là một hán tử cứng rắn như thế, nên đương nhiên bị dọa không nhẹ.
Tận đáy lòng bà, Vân Liệt vẫn luôn tồn tại như một Chiến Thần, uy phong lẫm liệt, đánh đâu thắng đó, kiên cường vô cùng, nhưng nào ai biết lại càng biết thương tức phụ như vậy, có phu lang nhà ai mà khi sinh sản lại có phu quân muốn đi theo vào phòng sinh chứ? Mà đây là lần đầu bà nhìn thấy.
Lý Minh cùng Thần ca nhi cũng bị dọa quá chừng, tay nhỏ của đứa nào cũng lạnh ngắt. Không biết từ lúc nào mà tiểu hồ ly cũng chạy tới, Thần ca nhi ôm chặt nó vào lòng, những khi trong lòng khó chịu, sẽ theo bản năng mà nắm chặt lông nó, làm hại lông trên người tiểu hồ ly rơi mất tận mấy sợi, nếu là trước đây thì vật nhỏ đã sớm kháng nghị, nhưng hôm nay lại ngoan không thôi.
Có lẽ cảm nhận được Thần ca nhi đang căng thẳng, nó liếm liếm tay nhóc.
Không biết qua bao lâu, trong phòng sinh liền truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Lý Uyển cùng ba hài tử mừng đến suýt khóc.
Triệu nãi nương cũng thở ra một hơi, "Sinh rồi sinh rồi, thanh âm mạnh mẽ như thế, lão đại nhất định là một tiểu hán tử."
Trên trán Cẩn ca nhi đầy mồ hôi, khi nghe được tiếng khóc, mới phát hiện một hài tử đã đi ra, lúc ban đầu y còn đau dữ dội, nhưng đến khi sinh ra rồi lại không biết đau nữa, cũng không biết tại sao, nhưng tóm lại cảm thấy không khó chịu như vậy nữa.
Tần ma ma trước đây đã từng đỡ sinh song thai, thấy đứa đầu thuận lợi như thế, thì tâm tình căng thẳng cũng hơi thả lỏng một chút, "Là một tiểu hán tử, còn một hài tử nữa, Hầu gia ngài cho y uống nước, nếu như đói bụng, thì hãy ăn một chút gì đó."
"Ta không đói."
Nghe thấy là một tiểu hán tử, trong lòng Lý Cẩn bỗng hồi hộp, hỏi liên tiếp mấy câu, "Thấy rõ chứ? Xác định không phải là tiểu ca sao? Nốt ruồi mang thai của ta ở phía sau tai đó, có phải của đứa nhỏ nhỏ quá nên không thấy rõ không? Ôm đến cho ta nhìn một chút."
Hiểu rõ Cẩn ca nhi muốn một tiểu ca, Tần ma ma nói, "Thai đầu là tiểu hán tử cũng không tồi, nói không chừng hài tử sau chính là tiểu ca."
Vân Liệt cho y uống chút nước, "Đừng nóng vội, còn một đứa nữa."
Nghĩ cũng phải, Cẩn ca nhi liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Đứa thứ nhất đã sinh xong, đứa thứ hai càng nhanh hơn, rất nhanh bảo bảo đã lộ ra đầu.
Khi tiếng khóc truyền đến, lần thứ hai Cẩn ca nhi trở nên hoạt bát, "Là tiểu ca sao?"
Thấy hai đứa trẻ đều đã chào đời, cảm xúc căng thẳng của Vân Liệt rốt cục cũng thả lỏng ra, sau lưng hắn thấm đầy mồ hôi lạnh. Cẩn ca nhi hiểu rõ đoạn thời gian đó, mồ hôi lạnh của hắn ra rất nhiều, lúc này cả áo đều ướt đẫm, lúc nãy kề sát sau lưng cũng không có cảm giác gì, hiện tại vừa buông lỏng, chỉ cảm thấy cả người dinh dính không thoải mái.
Hắn liếc mắt, thay Tần ma ma trả lời.
"Là tiểu khuê nữ."
Đôi mắt Cẩn ca nhi sáng ngời. Tiểu khuê nữ! Ha ha ha, y vốn rất muốn có tiểu khuê nữ, ấy vậy mà sinh ra tiểu khuê nữ thật. Tiểu khuê nữ rất tốt nha, khẳng định sẽ là tri kỷ, từ nhỏ đã có thể may trang phục xinh đẹp cho bé. Nhưng vui vẻ qua ba giây, Cẩn ca nhi liền không cười được.
Vân Liệt muốn tiểu ca!
Một tiểu hán tử, một tiểu khuê nữ, sinh liên tiếp hai đứa cũng không thể làm cho hắn như ý.
Mặc dù như thế, Cẩn ca nhi vẫn cao hứng vô cùng.
Hai hài tử!
Y sinh đó!
Một lần hai đứa!
Một nam một nữ, là long phượng thai nha!
Cẩn ca nhi không nhịn được tự khen ngợi chính mình.
"Nhanh, ôm hài tử đến cho ta nhìn một chút."
Thấy Cẩn ca nhi cao hứng, đáy mắt Vân Liệt cũng không nhịn được tràn ra một ý cười. Hắn hôn lên trán y, "Không mệt mỏi sao? Trước nghỉ ngơi một chút rồi nhìn cũng không muộn."
Cẩn ca nhi cười đến mặt mày cong cong, "Không có việc gì, thân thể vẫn khỏe, lại sinh một đứa nữa cũng không sao. Nhũ mẫu, khổ cực các ngài rồi."
Tần ma ma cười không ngậm được mồm, "Chúng ta khổ cực cái gì, ngài mới phải là đại công thần hôm nay, hai đứa trẻ vẫn khỏe, đứa nào cũng xinh đẹp, xem mái tóc đen này.
Hai đứa bé đã được bao bọc lại, đứa đầu cũng không lớn lắm, nhưng so với đứa trẻ song thai còn lại thì lớn hơn một chút. Cẩn ca nhi đã hấp thụ không ít đồ dinh dưỡng, nên dinh dưỡng cho hài tử cũng coi như tốt, nên cũng không vì sinh non mà gầy gò đáng thương, đứa nhỏ tuy rằng hơi gầy, nhưng nhìn chung cũng tính là khỏe mạnh.
Tóc tai cả hai đứa nhỏ đều rất đen, nhũ mẫu càng nhìn càng cảm thấy dễ nhìn.
Cẩn ca nhi cẩn thận nhìn ngắm, nhất thời nhíu mày một cái, nói hài tử xinh đẹp đâu, nếp nhăn chồng chất thế này trông như khỉ con, thật sự là y sinh sao?
Cẩn ca nhi có chút không dám tin, cái này quá xấu rồi, chênh lệch với mong muốn của y quá nhiều.
Hết chương 123 – 25/08/21019
_________
Yên: thấy thông báo mọi người vote ầm ầm mà tui nôn muốn chết. cơ mà lực bất tòng tâm!!! cho nên đăng từ từ. tui đang mong đợi 2/9 đến, hôm ấy tui sẽ tắt báo thức ngủ quên trời quên đất cho đã. có ai có tư tưởng giống tui không nè?:)))))))))
*
Bụng như đang bị một chiếc búa tạ nện vào, giống như không ngừng có người muốn rơi ra ngoài, từng trận từng trận đau, so với đau dạ dày còn khó chịu hơn nhiều. Mặc dù y đã cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn bùng nổ, ngay tại lúc này, y cảm giác như có thứ gì đó ấm áp chảy xuống từ hai chân.
Mặt Vân Liệt biến sắc, lập tức bế y lên.
Lý Uyển sau khi nhìn thấy, đột nhiên đứng lên, nói với Vân Liệt, "Nước ối vỡ rồi, nhanh đưa vào phòng sinh."
Trong nháy mắt, Nghiên tỷ trợn to mắt, nước ối nước ối, gần đây nương luôn nhắc đến hai chữ này, vậy là cữu cữu sắp sinh sao? Bé kích động đến cả người đều trở nên có tinh thần.
Thấy cữu cữu được bế lên, Nghiên tỷ vội vã từ trên băng ghế tuột xuống, cả Thần ca nhi cùng Lý Minh cũng nhảy xuống, đứa nào đứa nấy đều căng thẳng, cả cơm cũng không ăn.
Phòng sinh đã sớm thu thập xong.
Vân Liệt ôm Cẩn ca nhi tiến thẳng vào trong. Nhóm nhũ mẫu sau khi nhìn thấy, lập tức hành động. Tần ma ma nhanh chóng đi theo, nói cùng Vân Liệt, "Đặt lên giường đi, nước ối vừa vỡ ra, không lâu nữa hài tử sẽ ra đời ngay."
Vân Liệt đặt Cẩn ca nhi lên giường, thấy sắc mặt y tái nhợt, đáy lòng hắn cũng cuộn thành một khối. Hắn hôn lên đôi môi tái nhợt của Cẩn ca nhi, "Đừng sợ, ta ở đây bồi ngươi."
Cẩn ca nhi bắt được cánh tay hắn, đau đớn từng trận kéo tới, khiến cả người y đều có loại cảm giác như đang lơ lửng. Đến khi được bế đến trên giường, y vẫn còn có chút không phản ứng kịp, vô cùng mơ màng, "Thật sự sinh sao?"
Vân Liệt gật đầu. Mặc dù đã đầu tháng chín, nhưng trên trán hắn lại nổi lên một tầng mồ hôi, cảm thấy còn đau hơn so với chính bản thân hắn đau. Hắn nắm lấy tay Cẩn ca nhi hôn lấy hôn để, không ngừng động viên, "Rất nhanh sẽ ổn thôi, không phải sợ."
Trước đây, Lý Uyển phải đau bụng một hồi lâu thì nước ối mới vỡ, nên thấy Cẩn ca nhi đã vỡ nước ối trước, nàng hoảng loạn không thôi, "Nhũ mẫu, Cẩn ca nhi không sao chứ? Vừa ăn xong bữa sáng, nước ối đột nhiên vỡ ra."
Tần ma ma là nhũ mẫu có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, bà sờ sờ bụng Cẩn ca nhi một chút, liền an ủi một câu, "Tình huống của mỗi người không giống nhau, có người đau bụng trước, cũng có người vỡ nước ối trước, các ngươi không cần lo lắng, thai vị rất chuẩn."
*thai vị: vị trí của thai nhi
Lần này, trái lại Cẩn ca nhi lại không cảm thấy sợ sệt, có lẽ lần trước đã căng thẳng xong rồi.
Thời điểm nữ nhân sinh sản đều có thể chịu đựng được, thế nên y cũng có thể nhịn được. Trong lúc đau đớn, y thậm chí còn có lòng thảnh thơi mà suy nghĩ đến chuyện hài tử đến tột cùng là sẽ đi ra như thế nào. Thấy Vân Liệt so với y còn căng thẳng hơn, Cẩn ca nhi liền vỗ vỗ tay hắn, nở nụ cười, "Ngươi cũng thả lỏng chút, nhũ mẫu nói thai vị rất chuẩn, sẽ không sao."
Vân Liệt căn bản không thể nào thả lỏng được, thấy Cẩn ca nhi sắc mặt tái nhợt, hắn hận không thể thay y chịu đựng cơn đau này, bắp thịt toàn thân hắn bó chặt lại, so với lần đầu ra chiến trường còn muốn khẩn trương hơn.
Tần ma ma, "Hầu gia, ngài đi ra ngoài đợi đi, tất cả hãy giao cho lão nô."
Vân Liệt nhàn nhạt nói, "Ta ở lại, ngươi cứ bận rộn việc ngươi."
"Ngài ở lại sẽ không thích hợp, thấy máu sẽ không may mắn..."
Lời còn chưa dứt đã bị Vân Liệt nhàn nhạt nhìn lướt qua. Cho dù cái nhìn này rất nhạt, nhưng Tần ma ma lại rùng mình một cái mà không dám lên tiếng nữa. Hiểu rõ Vân Liệt coi trọng Cẩn ca nhi thế nào, Lý Uyển nói một câu, "Cứ để cho hắn ở lại đi."
Lý Uyển hiểu rõ, so với mình, thì Cẩn ca nhi khẳng định càng muốn Vân Liệt bồi y hơn.
Vân Liệt lúc này mới chú ý đến Lý Uyển đã chạy đến đây, "Tỷ, tỷ đi ra ngoài đợi."
Tận đáy lòng Cẩn ca nhi mình chính là nam nhân, đương nhiên việc sinh sản sẽ không muốn bị tỷ tỷ nhìn thấy. Lý Uyển cũng rõ ràng chuyện này, nên cũng không kiên trì ở lại.
Nghiên tỷ ngay tại lúc này liền vọt vào, tiểu nha đầu chạy nhanh như vậy, không hề ngừng lại mà lao thẳng vào lòng Lý Uyển, "Nương, cữu cữu thật sự sẽ sinh sao?"
Lý Minh cùng Thần ca nhi cũng chạy tới.
Ba gương mặt nhỏ nhắn đều bất an thấp thỏm. Lý Uyển kéo Nghiên tỷ, nói cùng cả ba đứa nhỏ, "Đúng vậy, sắp sinh rồi, chúng ta đi ra ngoài chờ, hài tử không thể vào phòng sinh."
Thấy bộ dạng cữu cữu dường như rất đau, Nghiên tỷ đau lòng muốn chết, chân bước từng bước nhỏ nhưng vẫn tiếp tục ngóng trông bên trong phòng, "Con cũng phải bồi cữu cữu."
Sớm biết sinh đệ đệ thì cữu cữu sẽ đau như vậy, Nghiên tỷ đã không muốn đệ đệ rồi. Tiểu nha đầu cảm thấy thấy hối hận không thôi, luôn cảm thấy đệ đệ là do nàng kéo đến. Nếu như không phải vì bé, cữu cữu sẽ không đau như thế.
Lý Uyển kéo Nghiên tỷ lại, nhưng hai đứa trẻ kia lại không kéo đi. Thần ca nhi cùng Lý Minh một trước một sau vọt vào, Lý Minh chân ngắn chậm một bước, bị Tô nhũ mẫu tóm được ôm nhóc vào lòng, "Hiện tại không thể đi vào được, quấy rầy đến cha sẽ không tốt."
Lý Minh vừa bị kéo đi, Thần ca nhi đã chạy đến trước mặt Cẩn ca nhi. Thấy sắc mặt cữu cữu tái nhợt, đáy lòng nhóc cũng khó chịu vô cùng, thần sắc cũng hoảng loạn không thôi, đã sớm mất đi vẻ bình tĩnh trước đây. Nhóc duỗi tay nhỏ sờ sờ mặt cữu cữu, nhỏ giọng nói, "Cữu cữu không đau."
Bàn tay nhỏ bé của nhóc mềm vô cùng, mang theo chút ấm áp, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Cẩn ca nhi gật gật đầu. Thấy viền mắt nhóc đều đã đỏ lên, Cẩn ca nhi đau lòng đến hỏng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nhóc, "Bảo bối không khóc, đệ đệ lập tức sẽ đi ra, cữu cữu sẽ không có chuyện gì."
Lý Uyển vội vã hô lên một tiếng, "Thần ca nhi mau ra đây, không được quấy nhiễu cữu cữu."
Thần ca nhi rất nghe lời, thấy cữu cữu còn phải phân tâm an ủi mình, nhóc liền hôn lên mặt cữu cữu một cái, đem bùa bình an mà nương đã cầu cho mình từ trong ngực lấy ra nhét vào trong tay cữu cữu, rồi liền đi ra ngoài.
Nhóc nhẹ nhàng nói một câu, "Nương, cữu cữu có phải là rất đau không?"
"Sinh con đều phải trải qua một lần thế này, cũng không tính là quá đau, nhịn một chút sẽ qua ngay."
Sợ bọn nhỏ cứ ngốc trước cửa sẽ càng lo lắng, Lý Uyển liền dỗ dành muốn dẫn chúng đến tiền viện, kết quả ba tiểu đông tây này mỗi một đứa đều rất quật cường, miệng nhỏ mím lại cũng không muốn động, tư thế kia thật giống như muốn mọc rễ trước cửa vậy.
Viền mắt Nghiên tỷ hồng hồng, nhỏ giọng nói, "Nương, tụi con không có quấy rầy cữu cữu, để tụi con đứng ở đây chờ đi, nha nương nha."
Chính Lý Uyển cũng muốn trông chừng, nên bị ba đứa nhỏ tha thiết mong chờ nhìn mình, nàng cũng có chút nhẹ dạ, liền thuận theo chúng. Thần kinh nàng vẫn luôn căng thẳng, cả nửa ngày mới nhớ tới có hai đứa nhỏ còn phải đi học.
"Thần ca nhi con trước đưa đệ đệ đến học đường đi."
Thần ca nhi không một tiếng động mà lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn trắng bệch, lần đầu tiên không nghe lời. Còn Lý Minh cả đôi mắt to tròn chăm chú nhìn vào phòng sinh, căn bản không nghe thấy lời nàng. Hiểu rõ tâm trạng bọn nhỏ thế này thì dù đến học đường cũng chủ có thể thần bất thủ xá*, nên Lý Uyển cũng không khuyên nữa, không thể làm gì khác hơn là làm phiền Triệu nhũ mẫu đến học đường nói với tiên sinh một tiếng.
*thần bất thủ xá - 神不守舍: linh hồn không ở trong phòng, hay mất hồn mất vía
Mỗi lần một chậu máu được bưng ra, là khuôn mặt ba đứa trẻ liền tái nhợt một phần.
Đợi hơn một canh giờ, thấy cữu cữu vẫn còn chưa ra, Nghiên tỷ càng lúc càng sợ hơn. Lúc nhũ mẫu bưng một chậu máu ra, bé đã bị dọa đến khóc oa lên một tiếng, "Nương, con muốn cữu cữu, con không muốn đệ đệ nữa, cữu cữu không được chảy máu."
Lý Uyển vội vã suỵt một tiếng, liền ôm tiểu nha đầu vào lòng, nhẹ giọng nói, "Nói lời ngốc nghếch gì đó, đệ đệ lập tức sẽ chào đời, lúc này cũng không thể khóc được, sẽ làm ồn đến cữu cữu."
Tiểu nha đầu đỏ mắt khịt khịt mũi, thút thít, ngừng khóc.
"Con muốn cữu cữu."
Trong phòng sinh vô cùng yên tĩnh, bọn họ ở bên ngoài căn bản không nghe được âm thanh gì, khiến Lý Uyển gấp không thôi, nhưng lại sợ quấy rầy nhũ mẫu nên vẫn nhịn mà không hỏi.
Nhũ mẫu vô cùng yêu thích ba đứa trẻ này, thấy Nghiên tỷ khóc, Lý Uyển thập phần lo lắng, liền không nhịn được mà nói với họ một câu, "Đừng sợ, hài tử đã ló đầu ra, tất cả đều thuận lợi."
Hầu phu lang là người có thể chịu đựng được, nên vẫn không kêu ra tiếng, bà đã đỡ đẻ qua nhiều người, nhưng lần đầu tiên mới nhìn thấy tiểu ca như vậy, chính mình đau không nói lại còn có lòng mà ghẹo người. Bà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng dấp Vân Liệt luống cuống tay chân, lại là một hán tử cứng rắn như thế, nên đương nhiên bị dọa không nhẹ.
Tận đáy lòng bà, Vân Liệt vẫn luôn tồn tại như một Chiến Thần, uy phong lẫm liệt, đánh đâu thắng đó, kiên cường vô cùng, nhưng nào ai biết lại càng biết thương tức phụ như vậy, có phu lang nhà ai mà khi sinh sản lại có phu quân muốn đi theo vào phòng sinh chứ? Mà đây là lần đầu bà nhìn thấy.
Lý Minh cùng Thần ca nhi cũng bị dọa quá chừng, tay nhỏ của đứa nào cũng lạnh ngắt. Không biết từ lúc nào mà tiểu hồ ly cũng chạy tới, Thần ca nhi ôm chặt nó vào lòng, những khi trong lòng khó chịu, sẽ theo bản năng mà nắm chặt lông nó, làm hại lông trên người tiểu hồ ly rơi mất tận mấy sợi, nếu là trước đây thì vật nhỏ đã sớm kháng nghị, nhưng hôm nay lại ngoan không thôi.
Có lẽ cảm nhận được Thần ca nhi đang căng thẳng, nó liếm liếm tay nhóc.
Không biết qua bao lâu, trong phòng sinh liền truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Lý Uyển cùng ba hài tử mừng đến suýt khóc.
Triệu nãi nương cũng thở ra một hơi, "Sinh rồi sinh rồi, thanh âm mạnh mẽ như thế, lão đại nhất định là một tiểu hán tử."
Trên trán Cẩn ca nhi đầy mồ hôi, khi nghe được tiếng khóc, mới phát hiện một hài tử đã đi ra, lúc ban đầu y còn đau dữ dội, nhưng đến khi sinh ra rồi lại không biết đau nữa, cũng không biết tại sao, nhưng tóm lại cảm thấy không khó chịu như vậy nữa.
Tần ma ma trước đây đã từng đỡ sinh song thai, thấy đứa đầu thuận lợi như thế, thì tâm tình căng thẳng cũng hơi thả lỏng một chút, "Là một tiểu hán tử, còn một hài tử nữa, Hầu gia ngài cho y uống nước, nếu như đói bụng, thì hãy ăn một chút gì đó."
"Ta không đói."
Nghe thấy là một tiểu hán tử, trong lòng Lý Cẩn bỗng hồi hộp, hỏi liên tiếp mấy câu, "Thấy rõ chứ? Xác định không phải là tiểu ca sao? Nốt ruồi mang thai của ta ở phía sau tai đó, có phải của đứa nhỏ nhỏ quá nên không thấy rõ không? Ôm đến cho ta nhìn một chút."
Hiểu rõ Cẩn ca nhi muốn một tiểu ca, Tần ma ma nói, "Thai đầu là tiểu hán tử cũng không tồi, nói không chừng hài tử sau chính là tiểu ca."
Vân Liệt cho y uống chút nước, "Đừng nóng vội, còn một đứa nữa."
Nghĩ cũng phải, Cẩn ca nhi liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Đứa thứ nhất đã sinh xong, đứa thứ hai càng nhanh hơn, rất nhanh bảo bảo đã lộ ra đầu.
Khi tiếng khóc truyền đến, lần thứ hai Cẩn ca nhi trở nên hoạt bát, "Là tiểu ca sao?"
Thấy hai đứa trẻ đều đã chào đời, cảm xúc căng thẳng của Vân Liệt rốt cục cũng thả lỏng ra, sau lưng hắn thấm đầy mồ hôi lạnh. Cẩn ca nhi hiểu rõ đoạn thời gian đó, mồ hôi lạnh của hắn ra rất nhiều, lúc này cả áo đều ướt đẫm, lúc nãy kề sát sau lưng cũng không có cảm giác gì, hiện tại vừa buông lỏng, chỉ cảm thấy cả người dinh dính không thoải mái.
Hắn liếc mắt, thay Tần ma ma trả lời.
"Là tiểu khuê nữ."
Đôi mắt Cẩn ca nhi sáng ngời. Tiểu khuê nữ! Ha ha ha, y vốn rất muốn có tiểu khuê nữ, ấy vậy mà sinh ra tiểu khuê nữ thật. Tiểu khuê nữ rất tốt nha, khẳng định sẽ là tri kỷ, từ nhỏ đã có thể may trang phục xinh đẹp cho bé. Nhưng vui vẻ qua ba giây, Cẩn ca nhi liền không cười được.
Vân Liệt muốn tiểu ca!
Một tiểu hán tử, một tiểu khuê nữ, sinh liên tiếp hai đứa cũng không thể làm cho hắn như ý.
Mặc dù như thế, Cẩn ca nhi vẫn cao hứng vô cùng.
Hai hài tử!
Y sinh đó!
Một lần hai đứa!
Một nam một nữ, là long phượng thai nha!
Cẩn ca nhi không nhịn được tự khen ngợi chính mình.
"Nhanh, ôm hài tử đến cho ta nhìn một chút."
Thấy Cẩn ca nhi cao hứng, đáy mắt Vân Liệt cũng không nhịn được tràn ra một ý cười. Hắn hôn lên trán y, "Không mệt mỏi sao? Trước nghỉ ngơi một chút rồi nhìn cũng không muộn."
Cẩn ca nhi cười đến mặt mày cong cong, "Không có việc gì, thân thể vẫn khỏe, lại sinh một đứa nữa cũng không sao. Nhũ mẫu, khổ cực các ngài rồi."
Tần ma ma cười không ngậm được mồm, "Chúng ta khổ cực cái gì, ngài mới phải là đại công thần hôm nay, hai đứa trẻ vẫn khỏe, đứa nào cũng xinh đẹp, xem mái tóc đen này.
Hai đứa bé đã được bao bọc lại, đứa đầu cũng không lớn lắm, nhưng so với đứa trẻ song thai còn lại thì lớn hơn một chút. Cẩn ca nhi đã hấp thụ không ít đồ dinh dưỡng, nên dinh dưỡng cho hài tử cũng coi như tốt, nên cũng không vì sinh non mà gầy gò đáng thương, đứa nhỏ tuy rằng hơi gầy, nhưng nhìn chung cũng tính là khỏe mạnh.
Tóc tai cả hai đứa nhỏ đều rất đen, nhũ mẫu càng nhìn càng cảm thấy dễ nhìn.
Cẩn ca nhi cẩn thận nhìn ngắm, nhất thời nhíu mày một cái, nói hài tử xinh đẹp đâu, nếp nhăn chồng chất thế này trông như khỉ con, thật sự là y sinh sao?
Cẩn ca nhi có chút không dám tin, cái này quá xấu rồi, chênh lệch với mong muốn của y quá nhiều.
Hết chương 123 – 25/08/21019
_________
Yên: thấy thông báo mọi người vote ầm ầm mà tui nôn muốn chết. cơ mà lực bất tòng tâm!!! cho nên đăng từ từ. tui đang mong đợi 2/9 đến, hôm ấy tui sẽ tắt báo thức ngủ quên trời quên đất cho đã. có ai có tư tưởng giống tui không nè?:)))))))))
Danh sách chương