Tác giả: Hắc Tử Trí Tuệ
Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)
*
Lý Uyển là người hiền lành, Lý Cẩn cũng chưa bao giờ có quan niệm về đẳng cấp, Triệu nhũ mẫu vốn cho là y sẽ cho mình ngồi cùng bàn ăn với chủ, mà trước đó cũng không phải chưa từng như thế. Cho là Cẩn ca nhi không thấy mình, tâm tư Triệu nhũ mẫu liền xoay chuyển, trong lòng nôn nóng.
Ăn vài miếng, nàng không nhịn được len lén liếc nhìn Vân Liệt, khi nhìn đến thân hình cao lớn cùng gò má tuấn mỹ của hắn, trên mặt không khống chế được bỗng nổi lên mộng rặng mây hồng, vốn ngũ quan nàng đã thanh tú nên lúc này càng thêm quyến rũ.
Lý Cẩn cũng không mù, cùng Nghiên tỷ nói xong liền chú ý đến nàng ta, thấy nàng ta ngồi một mình đằng kia nhìn qua Vân Liệt mà mặt đỏ lên, y bất chợt cau mày lại. Lúc ăn cơm, nàng không phát ra động tĩnh quá lớn, Lý Cẩn nhìn chằm chằm Nghiên tỷ lột xong trứng gà mới liếc nhìn đến nàng, lên tiếng chào hỏi.
Triệu nhũ mẫu cười đáp lại một câu.
Thanh âm nàng ta êm tai uyển chuyển, càng ngày càng có dáng vẻ yểu điệu. Trước giờ Lý Cẩn không chút nào chú ý đến sự tồn tại của nàng ta, từ lúc Tần ma ma đi rồi, mới cảm thấy nàng biến hóa càng lúc càng lớn.
Lý Cẩn không nói thêm nữa.
Bọn họ cũng vừa ngồi xuống, bên cạnh y còn có ba đứa trẻ, lúc ăn cơm Nghiên tỷ đặc biệt đáng yêu, cái miệng nhỏ nhỏ, tốc độ ăn đương nhiên chậm một chút. Mắt thấy bọn họ đều ăn xong rồi, Triệu nhũ mẫu bên kia vẫn không nhanh không chậm ăn, Lý Cẩn cau mày, y cũng không tiện cùng một nữ nhân tính toán, nên trực tiếp nói với Vân Liệt, "Ngươi ăn nhanh chút, đến xem tỷ tỷ xem sao, tỷ ấy đã giặt quần áo, làm cơm từ sáng sớm, cũng đã đói bụng rồi."
Vân Liệt đã ăn không ít cũng không nhiều, liền trực tiếp đứng lên.
Triệu nhũ mẫu nhất thời có chút nóng vội hoảng loạn. Trước đây khi Tần ma ma còn ở đây, các nàng đều là thay phiên ăn, lần nào nàng cũng thuộc nhóm ăn sau. Tần ma ma đi rồi, buổi tối nàng thỉnh thoảng đến trông hài tử, còn cho bú sữa, nên thời gian nghỉ ngơi đương nhiên bị giảm bớt.
Lý Uyển sợ nàng nhanh đói, nên liền để nàng ăn trước, tâm tư nàng ta liền động, lúc này mới thấy phiền lòng, đến bây giờ còn chưa ăn xong đây. Nghe lời Cẩn ca nhi nói, nàng vội vàng đứng lên, liền thu dọn bát đũa, "Ta đi được rồi, gia tiếp tục ăn đi."
Nói xong liền uốn éo mông chạy ra ngoài.
Dù sao cũng đã sanh ba hài tử, vóc người cũng coi như đẫy đà, khi vặn vẹo trông như một xà mỹ nhân, quả thực là khiến tâm hồn người ta xao động, nhưng đáng tiếc hai nam nhân trong phòng này căn bản không có nhìn tới nàng.
Lý Cẩn tuy rằng không nhìn nàng ra, nhưng đáy lòng có chút ngán ngẩm, Tần ma ma mới vừa đi mấy ngày đã như thế, nếu cứ như vậy, qua thời gian lâu dài, còn không phải sẽ noi theo mấy nha hoàn bò lên giường lão gia sao? Ngày hôm qua đã cảm thấy nàng có chút quá quá, một nhũ mẫu lại không chuyên tâm cho hài từ bú sữa thì nàng làm gì. Trong nhà rõ ràng có ba hài tử cùng nam nhân, cũng không ngại tao* đến loạn sao, y "chẹp" một tiếng, cả cơm cũng thấy ăn không vô nữa. Đang suy nghĩ nhờ Cố Tử Ngọc tìm ở trên trấn một người khác, thì trước cửa liền có một chiếc xe ngựa.
*tao - 臊: lẳng lơ (nhưng theo từ điển nghĩ là "xấu hổ")
Một nam nhân khôi ngôi mang theo một nữ nhân xuống xe.
Sau khi nam nhân nhảy xuống xe ngựa, liền trực tiếp hô lên một tiếng, "Lão đại, nhũ mẫu ngươi muốn tìm ta đã giúp ngươi tìm được." Người chưa đến, tiếng đã tới trước.
Lý Cẩn liếc nhìn Vân Liệt một cái, đứng lên, thấy Vân Liệt cũng đang nhìn mình, bỗng dưng có chút buồn cười, đúng là, chính mình cũng nhìn ra tâm tư Triệu nhũ mẫu, thì hắn sao lại có khả năng không thấy được.
Hành động cũng thật là nhanh. Từ Kim Lâm thành đến đây không tính là gần, thêm vào đó còn phải tìm người, sao có thể hoàn thành ngay chỉ trong một sớm một sớm một chiều được, mà Tần ma ma bất quá cũng đi mới bảy ngày.
Trông dáng vẻ Vân Liệt như là đã đổi người từ trước, thấy hắn chỉ làm mà không nói, Lý Cẩn nhéo nhéo tay hắn.
Người đến đây chính là thuộc hạ của Vân Liệt, tên gọi Triệu Hình, bây giờ là phó tướng bảo vệ Kim Lâm thành, thời điểm bọn họ thành thân, có đến uống rượu mừng. Vóc người hắn khôi ngôi, mày rậm mắt to, ngũ quan vô cùng đoan chính. Thấy Cẩn ca nhi đang cười cười nhìn bọn họ, hắn gãi gãi đầu, cười nói hỏi thăm một chút.
"Vừa tìm được người, ta liền suốt đêm đánh xe tự mình đưa đến đây, sợ các ngươi chờ sốt ruột. Hài tử vẫn khỏe chứ? Người trước đó có phải là phạm vào chuyện gì không? Nhìn nữ nhân này rất thành thật, không phải là vì trong nhà nghèo khó nên tay chân không sạch sẽ chứ?"
Lúc trước hắn phải tìm hơn nửa tháng mới tìm được Triệu nhũ mẫu, sở dĩ quyết định chọn nàng cũng vì trông nàng thành thật, người ở quê nhà đánh giá nàng cũng tốt, nhà nàng cũng không có chuyện gì lung ta lung tung, ai ngờ lại nhìn lầm.
Hắn hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Vân Liệt lười trả lời, chỉ liếc hắn một cái, "Trước ăn cơm đã."
Nhũ mẫu mới tới có chút nhát gan, câu nệ chào một tiếng.
Chờ bọn họ cơm nước xong, Vân Liệt liền đưa bọn họ tới sân sau.
Triệu nhũ mẫu nhìn thấy nữ nhân mới tới, trong lòng có chút hốt hoảng khó giải thích, cười hỏi một câu, "Lại có một vị tỷ tỷ tới sao?"
Triệu Hình vừa nhìn thấy trang phục cùng dáng dấp chăm chút của nàng ta thì còn có gì không hiểu, hắn cười đi tới nắm cằm của nàng, trong ánh mắt mang theo một tia xem xét, "Nàng ấy so với ngươi nhỏ hơn một tuổi, không mang nổi danh tỷ tỷ này, nhìn môi đỏ thế này, uống máu gà sao? Chức danh nhũ mẫu tốt lại không muốn làm, trang phục phong phanh như vậy, chẳng lẽ muốn nam nhân sao? Ai u, đừng khóc nha, lại khóc thì Triệu Hình ta cũng không thương hương tiếc ngọc* a."
*thương hương tiếc ngọc - 怜香惜玉: (thành ngữ) thương yêu, cảm thông những cô gái trẻ
Triệu nhũ mẫu tủi nhục không thôi, liếc nhìn Vân Liệt, vô cùng oan ức, "Gia, ta là đến làm nhũ mẫu, ngài cũng không quản chút nào, cho hắn bắt nạt người của ngài sao?"
Lý Uyển liếc mắt nhìn nàng, đôi mày nhíu chặt, lúc này mới phát hiện hôm nay nàng ta còn tô son. Sợ đối với bảo bảo không tốt, nàng rõ ràng đã cố ý báo một số điều cần chú ý, trước đây Triệu nhũ mẫu vẫn luôn có chừng mực. Gần đây Lý Uyển bận rộn đến chân không chạm đất, nên cũng không có thời gian chú ý đến nàng, lúc này tỉ mỉ đánh giá, mới nhìn ra điều không đúng.
Y phục trên người Triệu nhũ mẫu lúc này, rõ ràng chính là thiết kế kia của mình, y phục này là dạng ôm sát người, khi mặc lên người đường cuộn sóng trước ngực nàng ta càng mãnh liệt hơn, nhìn vào đã khiến người ta đỏ mặt.
Nàng cho Triệu nhũ mẫu vài bộ y phục, bốn bộ kia đều là kiểu rộng rãi, để thuận tiện cho hài tử bú sữa, chỉ có bộ này là thiết kế mới dự định bán ra ở kinh thành, nhưng vì có một đoạn thêu không tốt, lại thấy nàng ta yêu thích không thôi, nên Lý Uyển liền tiện tay đưa cho nàng ta.
Không nghĩ tới nàng ta lại mặc cái này vào người.
Lý Uyển vừa trông coi công xưởng, vừa trông chừng hài tử, tiệc đầy tháng cũng là một tay nàng xử lý, thế nên gần đây quả thực là bận không chịu nổi, nếu không sao lại không chú ý đến biến hóa của nàng ta chứ.
Thấy nàng lướt quyền* Cẩn ca nhi như vậy, thần sắc Lý Uyển có chút lạnh lẽo, "Cái gì người của ngài? Ta sao lại không biết ngươi thành người của ai chứ?"
*当着....的面: lướt quyền, qua mặt (ai đó)
Tâm ý Vân Liệt đối với Cẩn ca nhi, Lý Uyển luôn đặt ở đáy máy, nên đương nhiên không tin hắn sẽ xem trọng một nhũ mẫu. Sợ Cẩn ca nhi nghĩ nhiều, Lý Uyển mới giúp chất vấn một câu.
Triệu nhũ mẫu vội vã giải thích, "Uyển tỷ tỷ, ta không có ý tứ khác, ta là nhũ mẫu trong nhà, nam nhân này, sao có thể tùy tiện..." Đáy mắt nàng rưng rưng, sắc mặc như đang chịu phải oan ức, nước mắt dường như như mưa tuôn.
Triệu Hình vung nàng qua một bên, "Lão tử còn ngại ô uế tay của ta đây."
Người là do hắn tuyển chọn giúp, hiện tại lại xảy ra việc này, nên mặt hắn liền tối đi, vừa nhìn thấy nữ nhân này liền nín một đầy bụng tức giận. thấy nàng còn dám yêu sách, đã lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, "Còn không nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi."
Triệu nhũ mẫu lúc này mới ý thức được nhũ mẫu mới tới là để thay thế nàng ta, cũng không phải là tới giúp mình, nàng ta nhất thời có chút cuống lên, liền quỳ xuống mặt đất, đưa tay kéo góc áo Vân Liệt, nước mắt như từng chuỗi ngọc rơi xuống, khóc đến quyến rũ mê người, "Gia, ta tự hỏi ta đối với bọn trẻ tận tâm tận lực, không có công lao cũng có khổ lao a, đang yên đang lành, sao lại muốn đuổi ta đi?"
Nàng liếc mắt nhìn Lý Cẩn một cái, nhất định là hắn ban lộng thị phi* gì đó.
*ban lộng thị phi - 搬弄是非 - đâm bị thóc, chọc bị gạo: ý chỉ nói xấu, đâm chọc, gây chia rẽ
Ngày thường thấy Vân Liệt đối Cẩn ca nhi che chở chu toàn, nàng liền đố kị không thôi, lúc này lại càng hận Cẩn ca nhi. Nàng ta lại quên mất nàng ta sở dĩ ngày càng mê muội Vân Liệt chính là bởi vì tình cảm của hắn đối với Cẩn ca nhi làm cho nàng ta tâm động không ngừng, thỉnh thoảng sẽ nổi lên một chút ý nghĩ, nếu như người được hắn chú ý là mình thì thật là tốt...
Nam nhân của nàng mặc dù đối xử với nàng cũng không tính là tệ, nhưng mỗi ngày nàng trải qua như thế nào? Mỗi ngày cơm không đầy bụng, còn phải đi làm nhũ mẫu, còn Cẩn ca nhi đây, rõ ràng chỉ là một tiểu tử nông thôn, lại cơm ngon áo đẹp không nói, còn được ánh mắt Vân Liệt trước sau đều dõi theo y, nàng là người đứng xem còn mặt đỏ tim đập, y dựa vào cái gì lại hảo mệnh như thế chứ?
Sau khi biết được Vân Liệt là Hầu gia, tâm nàng càng thêm chuyển động, cảm thấy được dù cho chỉ cùng hắn một đêm, đời này cũng không cần phải sầu não chuyện ăn mặc. Nhưng mà nàng không hề làm gì cả, sao lại bị hắn đánh đuổi chứ! Thực sự là thủ đoạn cao cường mà!
Vân Liệt chán ghét né đi, nên Triệu nhũ mẫu chưa nắm được.
Nàng ta mang đầy hận ý liếc nhìn Cẩn ca nhi.
Nàng thừa nhận mình xác thực nổi lên tâm tư không tốt, vừa nhìn thấy Vân Liệt lại không khống chế được mà mặt đỏ tim đập, yêu thích một người thì có lỗi gì? Nàng cố kỵ Cẩn ca nhi, nên căn bản không có làm ra hành động gì quá phận, mà y lại muốn đuổi mình đi, thật là độc ác!
"Gia, ngài không thể đối xử với ta như vậy! Ta đã làm sai điều gì? Ngài không thể thiên thính thiên tín*, chẳng lẽ cũng vì Cẩn ca nhi nói gì đó ngài liền muốn đuổi ta đi sao? Cái nhà này chẳng lẽ muốn để một tiểu ca làm chủ? Ngài mới là chủ nhân của một gia đình a! Nhà ta còn có ba hài tử đang gào khóc đòi ăn, ta đi rồi, biết kiếm đâu ra tiền cho chúng? Ngài tội nghiệp ta đi a."
*thiên thính thiên tín - 偏听偏信: nghĩa là nghe một bên đã tin ngay
Lý Cẩn cười tựa như không cười mà nhếch môi, chẹp, mình còn để lại cho nàng ta mặt mũi, ngược lại nàng ta thì hay rồi, "Lúc này mới nhớ tới trong nhà còn ba hài tử? Không chỉ có hài tử, mà ngươi còn có nam nhân đó." Một bộ dáng dấp phát xuân muốn làm buồn nôn ai đây.
Vân Liệt xoa xoa tay Cẩn ca nhi, đồng dạng cũng chán ghét không thôi, Cẩn ca nhi là để nàng gọi sao? Hắn liếc nhìn Triệu Hình một cái, nhàn nhạt nói, "Đưa đi." Nói xong lại liếc mắt nhìn Triệu nhũ mẫu, mà lời nói như đang nói với Triệu Hình, "Nói thêm một chữ liền cắt lưỡi nàng ta."
Đây là lần đầu hắn đặt mắt vào ai đó.
Ánh mắt chán ghét của hắn khiến cả người nàng ta như bị sét đánh, cũng bị chính ánh mắt lạnh băng ấy dọa đến cả người cứng ngắc. Trong nháy mắt, nàng ta cảm thấy được nếu mình nói thêm dù chỉ một chữ, nam nhân này sẽ giết mình. Nàng thường thấy dáng vẻ thâm tình của Vân Liệt dành cho Cẩn ca nhi, chứ căn bản chưa từng thấy vẻ lạnh lùng như thế từ hắn, nên đã sợ đến cả người run lên.
Trong lúc sững sờ, Triệu Hình đã kéo nàng ta đi ra ngoài.
Lý Uyển cũng chán ngán không thôi. Chờ nàng đi rồi, còn thì thầm một câu, "Làm sao mà loại người gì cũng có vậy?"
Người đi rồi, cuối cùng cũng coi như thanh tịnh.
Khi Tô nhũ mẫu đã ăn xong buổi sáng mà đến, vừa lúc thấy nàng ta bị đưa đi. Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy Triệu nhũ mẫu quái quái, vốn dĩ còn muốn nhắc nhở nam nhân mình, để hắn nói với Vân Liệt một tiếng, không ngờ tới, lúc này đã bị đưa đi rồi. Cho nên nói, làm người ấy mà, thật là không được để vật chất che mắt. Cũng không xem lại thân phận của mình, chỉ là một nhũ mẫu mà thôi, có vài thứ ngươi không thể nào mơ tưởng được.
Ở chỗ nàng ta không biết được chuyện Vân Liệt, nhưng nàng thì biết không ít, cũng là nam nhân nàng suốt ngày khoe khoang về hắn đó chứ. Theo lời nam nhân nàng, lão đại bọn họ có biết bao nhiêu nữ nhân yêu thích, quý nữ ở kinh thành ai ai cũng hận không thể được dâng cho hắn. Bất quá lão đại bọn hắn một người cũng nhìn không lọt mắt, còn cảm thấy phiền vô cùng. Lúc trước ai ai ai... đã nói với nàng chỉ cần cùng hắn một đêm, cho dù mệnh không tốt cũng được.
Cũng chỉ có Cẩn ca nhi mới có thể làm cho hắn có vài phần kính trọng.
Còn nàng ta thì sao? Đã có ba hài tử.
Ha.
*
Nhũ mẫu mới đến cũng được, chỉ là lá gan có chút nhỏ, dù cho Vân Liệt đã không còn vẻ dọa người như thế, nhưng vẫn sợ. Mỗi lần Vân Liệt đến thăm hài tử, nàng đều hận không thể lẩn đi xa thật xa, có lúc sợ đến chân cũng run lên.
Vân Liệt cảm thấy rất thỏa mãn. Dù sao cũng hơn một bậc, cũng khiến cho người ta ngột ngạt. Ngày hôm qua khi chú ý đến thần sắc Cẩn ca nhi, Vân Liệt liền hận không thể một cước đạp chết nàng ta, cũng ghét bỏ Triệu Hình quá chậm, hiện tại rốt cục cũng thanh tịnh.
Lý Cẩn dọn dẹp nhà cửa một chút, khi nhìn thấy mấy mảnh đồng, mới nhớ đến chuyện vốn định làm máy phát điện. Vì nguyên liệu không đủ, nên y dự định cần có nhiều thời gian hơn để cẩn thận nghiên cứu một chút. Sau khi thu dọn xong, Lý Cẩn lôi kéo Vân Liệt đi Vô Danh sơn một chuyến.
Bất tri bất giác đã đến cuối tháng mười, cây ăn trái trên núi đều đã lớn lên, có cây đã rụng hết lá, có cây còn xanh biếc, có cây đang kết trái. Bởi vì đây là năm đầu, nên trái chưa nhiều, cây cũng chưa cao lớn.
Sau khi biết được y có ý muốn trồng cây ăn quả, Tào Nhân đã chủ động xung phong giúp y chăm sóc vườn cây. Cha hắn trước đây đã từng trông coi vườn trái cây ở nhà địa chủ, nên hắn cũng học được không ít thứ, vừa lúc có thể giúp ích được. Tào Nhân là người chịu khó lại thành thật, nên Lý Cẩn cũng yên tâm đối với hắn, dự định trọng dụng hắn trường kỳ.
Hắn ở trên núi dựng một căn nhà tranh, ban ngày lên đây đi dạo, chăm chút cây cành gì đó. Khi Cẩn ca nhi đến đây, hắn liền đưa Cẩn ca nhi đi loanh quanh, giới thiệu từng chút một, "Sang năm nhất định sẽ kết không ít quả."
Lý Cẩn thật vui vẻ.
Sau khi xuống núi, y liền đi loanh quanh công xưởng một vòng. Mứt trái cây còn đang lục tục chưng cất, có quả lên núi hái, cũng có quả đến vườn trái cây thu mua, tất cả được tiến hành theo trình tự. Thêu phường cũng rất náo nhiệt, người ta bảo tam nữ nhân một thai diễn*, mà ở đây nhiều nữ nhân tiểu ca tụ lại cùng nhau như thế, đương nhiên là trò chuyện khí thế ngất trời.
*tam nữ nhân một thai diễn - 三个女人一台戏: thành ngữ, ý chỉ ba người phụ nữ xáp lại thành một bộ phim, tương tự như ba bà thành một cái chợ.
Hết chương 128 – 13/02/2020
_________
Yên: mình thấy hành động Vân Liệt đuổi thẳng Triệu nhũ mẫu có hơi tuyệt tình, vì cô này chưa làm gì cả. Nhưng ngẫm lại làm vậy cũng có lý, vì nếu không ngăn chặn từ đầu, thì sau này ai biết xảy ra chuyện gì, suy nghĩ sản sinh hành động mà.
Bởi thầy mình nói đàn ông thích hợp làm lãnh đạo hơn phụ nữ, vì đàn ông cứng cỏi quyết liệt, còn phụ nữ hay để cảm tình xen vào, hay dễ mềm lòng, dẫn đến giải quyết không thỏa, để lại hậu họa.
À, vụ hacker mình nghĩ chắc ổn rồi, thấy có nhà đăng truyện lại bình thường rồi, nên thôi khỏi khóa gì hết. ^.^
Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)
*
Lý Uyển là người hiền lành, Lý Cẩn cũng chưa bao giờ có quan niệm về đẳng cấp, Triệu nhũ mẫu vốn cho là y sẽ cho mình ngồi cùng bàn ăn với chủ, mà trước đó cũng không phải chưa từng như thế. Cho là Cẩn ca nhi không thấy mình, tâm tư Triệu nhũ mẫu liền xoay chuyển, trong lòng nôn nóng.
Ăn vài miếng, nàng không nhịn được len lén liếc nhìn Vân Liệt, khi nhìn đến thân hình cao lớn cùng gò má tuấn mỹ của hắn, trên mặt không khống chế được bỗng nổi lên mộng rặng mây hồng, vốn ngũ quan nàng đã thanh tú nên lúc này càng thêm quyến rũ.
Lý Cẩn cũng không mù, cùng Nghiên tỷ nói xong liền chú ý đến nàng ta, thấy nàng ta ngồi một mình đằng kia nhìn qua Vân Liệt mà mặt đỏ lên, y bất chợt cau mày lại. Lúc ăn cơm, nàng không phát ra động tĩnh quá lớn, Lý Cẩn nhìn chằm chằm Nghiên tỷ lột xong trứng gà mới liếc nhìn đến nàng, lên tiếng chào hỏi.
Triệu nhũ mẫu cười đáp lại một câu.
Thanh âm nàng ta êm tai uyển chuyển, càng ngày càng có dáng vẻ yểu điệu. Trước giờ Lý Cẩn không chút nào chú ý đến sự tồn tại của nàng ta, từ lúc Tần ma ma đi rồi, mới cảm thấy nàng biến hóa càng lúc càng lớn.
Lý Cẩn không nói thêm nữa.
Bọn họ cũng vừa ngồi xuống, bên cạnh y còn có ba đứa trẻ, lúc ăn cơm Nghiên tỷ đặc biệt đáng yêu, cái miệng nhỏ nhỏ, tốc độ ăn đương nhiên chậm một chút. Mắt thấy bọn họ đều ăn xong rồi, Triệu nhũ mẫu bên kia vẫn không nhanh không chậm ăn, Lý Cẩn cau mày, y cũng không tiện cùng một nữ nhân tính toán, nên trực tiếp nói với Vân Liệt, "Ngươi ăn nhanh chút, đến xem tỷ tỷ xem sao, tỷ ấy đã giặt quần áo, làm cơm từ sáng sớm, cũng đã đói bụng rồi."
Vân Liệt đã ăn không ít cũng không nhiều, liền trực tiếp đứng lên.
Triệu nhũ mẫu nhất thời có chút nóng vội hoảng loạn. Trước đây khi Tần ma ma còn ở đây, các nàng đều là thay phiên ăn, lần nào nàng cũng thuộc nhóm ăn sau. Tần ma ma đi rồi, buổi tối nàng thỉnh thoảng đến trông hài tử, còn cho bú sữa, nên thời gian nghỉ ngơi đương nhiên bị giảm bớt.
Lý Uyển sợ nàng nhanh đói, nên liền để nàng ăn trước, tâm tư nàng ta liền động, lúc này mới thấy phiền lòng, đến bây giờ còn chưa ăn xong đây. Nghe lời Cẩn ca nhi nói, nàng vội vàng đứng lên, liền thu dọn bát đũa, "Ta đi được rồi, gia tiếp tục ăn đi."
Nói xong liền uốn éo mông chạy ra ngoài.
Dù sao cũng đã sanh ba hài tử, vóc người cũng coi như đẫy đà, khi vặn vẹo trông như một xà mỹ nhân, quả thực là khiến tâm hồn người ta xao động, nhưng đáng tiếc hai nam nhân trong phòng này căn bản không có nhìn tới nàng.
Lý Cẩn tuy rằng không nhìn nàng ra, nhưng đáy lòng có chút ngán ngẩm, Tần ma ma mới vừa đi mấy ngày đã như thế, nếu cứ như vậy, qua thời gian lâu dài, còn không phải sẽ noi theo mấy nha hoàn bò lên giường lão gia sao? Ngày hôm qua đã cảm thấy nàng có chút quá quá, một nhũ mẫu lại không chuyên tâm cho hài từ bú sữa thì nàng làm gì. Trong nhà rõ ràng có ba hài tử cùng nam nhân, cũng không ngại tao* đến loạn sao, y "chẹp" một tiếng, cả cơm cũng thấy ăn không vô nữa. Đang suy nghĩ nhờ Cố Tử Ngọc tìm ở trên trấn một người khác, thì trước cửa liền có một chiếc xe ngựa.
*tao - 臊: lẳng lơ (nhưng theo từ điển nghĩ là "xấu hổ")
Một nam nhân khôi ngôi mang theo một nữ nhân xuống xe.
Sau khi nam nhân nhảy xuống xe ngựa, liền trực tiếp hô lên một tiếng, "Lão đại, nhũ mẫu ngươi muốn tìm ta đã giúp ngươi tìm được." Người chưa đến, tiếng đã tới trước.
Lý Cẩn liếc nhìn Vân Liệt một cái, đứng lên, thấy Vân Liệt cũng đang nhìn mình, bỗng dưng có chút buồn cười, đúng là, chính mình cũng nhìn ra tâm tư Triệu nhũ mẫu, thì hắn sao lại có khả năng không thấy được.
Hành động cũng thật là nhanh. Từ Kim Lâm thành đến đây không tính là gần, thêm vào đó còn phải tìm người, sao có thể hoàn thành ngay chỉ trong một sớm một sớm một chiều được, mà Tần ma ma bất quá cũng đi mới bảy ngày.
Trông dáng vẻ Vân Liệt như là đã đổi người từ trước, thấy hắn chỉ làm mà không nói, Lý Cẩn nhéo nhéo tay hắn.
Người đến đây chính là thuộc hạ của Vân Liệt, tên gọi Triệu Hình, bây giờ là phó tướng bảo vệ Kim Lâm thành, thời điểm bọn họ thành thân, có đến uống rượu mừng. Vóc người hắn khôi ngôi, mày rậm mắt to, ngũ quan vô cùng đoan chính. Thấy Cẩn ca nhi đang cười cười nhìn bọn họ, hắn gãi gãi đầu, cười nói hỏi thăm một chút.
"Vừa tìm được người, ta liền suốt đêm đánh xe tự mình đưa đến đây, sợ các ngươi chờ sốt ruột. Hài tử vẫn khỏe chứ? Người trước đó có phải là phạm vào chuyện gì không? Nhìn nữ nhân này rất thành thật, không phải là vì trong nhà nghèo khó nên tay chân không sạch sẽ chứ?"
Lúc trước hắn phải tìm hơn nửa tháng mới tìm được Triệu nhũ mẫu, sở dĩ quyết định chọn nàng cũng vì trông nàng thành thật, người ở quê nhà đánh giá nàng cũng tốt, nhà nàng cũng không có chuyện gì lung ta lung tung, ai ngờ lại nhìn lầm.
Hắn hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Vân Liệt lười trả lời, chỉ liếc hắn một cái, "Trước ăn cơm đã."
Nhũ mẫu mới tới có chút nhát gan, câu nệ chào một tiếng.
Chờ bọn họ cơm nước xong, Vân Liệt liền đưa bọn họ tới sân sau.
Triệu nhũ mẫu nhìn thấy nữ nhân mới tới, trong lòng có chút hốt hoảng khó giải thích, cười hỏi một câu, "Lại có một vị tỷ tỷ tới sao?"
Triệu Hình vừa nhìn thấy trang phục cùng dáng dấp chăm chút của nàng ta thì còn có gì không hiểu, hắn cười đi tới nắm cằm của nàng, trong ánh mắt mang theo một tia xem xét, "Nàng ấy so với ngươi nhỏ hơn một tuổi, không mang nổi danh tỷ tỷ này, nhìn môi đỏ thế này, uống máu gà sao? Chức danh nhũ mẫu tốt lại không muốn làm, trang phục phong phanh như vậy, chẳng lẽ muốn nam nhân sao? Ai u, đừng khóc nha, lại khóc thì Triệu Hình ta cũng không thương hương tiếc ngọc* a."
*thương hương tiếc ngọc - 怜香惜玉: (thành ngữ) thương yêu, cảm thông những cô gái trẻ
Triệu nhũ mẫu tủi nhục không thôi, liếc nhìn Vân Liệt, vô cùng oan ức, "Gia, ta là đến làm nhũ mẫu, ngài cũng không quản chút nào, cho hắn bắt nạt người của ngài sao?"
Lý Uyển liếc mắt nhìn nàng, đôi mày nhíu chặt, lúc này mới phát hiện hôm nay nàng ta còn tô son. Sợ đối với bảo bảo không tốt, nàng rõ ràng đã cố ý báo một số điều cần chú ý, trước đây Triệu nhũ mẫu vẫn luôn có chừng mực. Gần đây Lý Uyển bận rộn đến chân không chạm đất, nên cũng không có thời gian chú ý đến nàng, lúc này tỉ mỉ đánh giá, mới nhìn ra điều không đúng.
Y phục trên người Triệu nhũ mẫu lúc này, rõ ràng chính là thiết kế kia của mình, y phục này là dạng ôm sát người, khi mặc lên người đường cuộn sóng trước ngực nàng ta càng mãnh liệt hơn, nhìn vào đã khiến người ta đỏ mặt.
Nàng cho Triệu nhũ mẫu vài bộ y phục, bốn bộ kia đều là kiểu rộng rãi, để thuận tiện cho hài tử bú sữa, chỉ có bộ này là thiết kế mới dự định bán ra ở kinh thành, nhưng vì có một đoạn thêu không tốt, lại thấy nàng ta yêu thích không thôi, nên Lý Uyển liền tiện tay đưa cho nàng ta.
Không nghĩ tới nàng ta lại mặc cái này vào người.
Lý Uyển vừa trông coi công xưởng, vừa trông chừng hài tử, tiệc đầy tháng cũng là một tay nàng xử lý, thế nên gần đây quả thực là bận không chịu nổi, nếu không sao lại không chú ý đến biến hóa của nàng ta chứ.
Thấy nàng lướt quyền* Cẩn ca nhi như vậy, thần sắc Lý Uyển có chút lạnh lẽo, "Cái gì người của ngài? Ta sao lại không biết ngươi thành người của ai chứ?"
*当着....的面: lướt quyền, qua mặt (ai đó)
Tâm ý Vân Liệt đối với Cẩn ca nhi, Lý Uyển luôn đặt ở đáy máy, nên đương nhiên không tin hắn sẽ xem trọng một nhũ mẫu. Sợ Cẩn ca nhi nghĩ nhiều, Lý Uyển mới giúp chất vấn một câu.
Triệu nhũ mẫu vội vã giải thích, "Uyển tỷ tỷ, ta không có ý tứ khác, ta là nhũ mẫu trong nhà, nam nhân này, sao có thể tùy tiện..." Đáy mắt nàng rưng rưng, sắc mặc như đang chịu phải oan ức, nước mắt dường như như mưa tuôn.
Triệu Hình vung nàng qua một bên, "Lão tử còn ngại ô uế tay của ta đây."
Người là do hắn tuyển chọn giúp, hiện tại lại xảy ra việc này, nên mặt hắn liền tối đi, vừa nhìn thấy nữ nhân này liền nín một đầy bụng tức giận. thấy nàng còn dám yêu sách, đã lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, "Còn không nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi."
Triệu nhũ mẫu lúc này mới ý thức được nhũ mẫu mới tới là để thay thế nàng ta, cũng không phải là tới giúp mình, nàng ta nhất thời có chút cuống lên, liền quỳ xuống mặt đất, đưa tay kéo góc áo Vân Liệt, nước mắt như từng chuỗi ngọc rơi xuống, khóc đến quyến rũ mê người, "Gia, ta tự hỏi ta đối với bọn trẻ tận tâm tận lực, không có công lao cũng có khổ lao a, đang yên đang lành, sao lại muốn đuổi ta đi?"
Nàng liếc mắt nhìn Lý Cẩn một cái, nhất định là hắn ban lộng thị phi* gì đó.
*ban lộng thị phi - 搬弄是非 - đâm bị thóc, chọc bị gạo: ý chỉ nói xấu, đâm chọc, gây chia rẽ
Ngày thường thấy Vân Liệt đối Cẩn ca nhi che chở chu toàn, nàng liền đố kị không thôi, lúc này lại càng hận Cẩn ca nhi. Nàng ta lại quên mất nàng ta sở dĩ ngày càng mê muội Vân Liệt chính là bởi vì tình cảm của hắn đối với Cẩn ca nhi làm cho nàng ta tâm động không ngừng, thỉnh thoảng sẽ nổi lên một chút ý nghĩ, nếu như người được hắn chú ý là mình thì thật là tốt...
Nam nhân của nàng mặc dù đối xử với nàng cũng không tính là tệ, nhưng mỗi ngày nàng trải qua như thế nào? Mỗi ngày cơm không đầy bụng, còn phải đi làm nhũ mẫu, còn Cẩn ca nhi đây, rõ ràng chỉ là một tiểu tử nông thôn, lại cơm ngon áo đẹp không nói, còn được ánh mắt Vân Liệt trước sau đều dõi theo y, nàng là người đứng xem còn mặt đỏ tim đập, y dựa vào cái gì lại hảo mệnh như thế chứ?
Sau khi biết được Vân Liệt là Hầu gia, tâm nàng càng thêm chuyển động, cảm thấy được dù cho chỉ cùng hắn một đêm, đời này cũng không cần phải sầu não chuyện ăn mặc. Nhưng mà nàng không hề làm gì cả, sao lại bị hắn đánh đuổi chứ! Thực sự là thủ đoạn cao cường mà!
Vân Liệt chán ghét né đi, nên Triệu nhũ mẫu chưa nắm được.
Nàng ta mang đầy hận ý liếc nhìn Cẩn ca nhi.
Nàng thừa nhận mình xác thực nổi lên tâm tư không tốt, vừa nhìn thấy Vân Liệt lại không khống chế được mà mặt đỏ tim đập, yêu thích một người thì có lỗi gì? Nàng cố kỵ Cẩn ca nhi, nên căn bản không có làm ra hành động gì quá phận, mà y lại muốn đuổi mình đi, thật là độc ác!
"Gia, ngài không thể đối xử với ta như vậy! Ta đã làm sai điều gì? Ngài không thể thiên thính thiên tín*, chẳng lẽ cũng vì Cẩn ca nhi nói gì đó ngài liền muốn đuổi ta đi sao? Cái nhà này chẳng lẽ muốn để một tiểu ca làm chủ? Ngài mới là chủ nhân của một gia đình a! Nhà ta còn có ba hài tử đang gào khóc đòi ăn, ta đi rồi, biết kiếm đâu ra tiền cho chúng? Ngài tội nghiệp ta đi a."
*thiên thính thiên tín - 偏听偏信: nghĩa là nghe một bên đã tin ngay
Lý Cẩn cười tựa như không cười mà nhếch môi, chẹp, mình còn để lại cho nàng ta mặt mũi, ngược lại nàng ta thì hay rồi, "Lúc này mới nhớ tới trong nhà còn ba hài tử? Không chỉ có hài tử, mà ngươi còn có nam nhân đó." Một bộ dáng dấp phát xuân muốn làm buồn nôn ai đây.
Vân Liệt xoa xoa tay Cẩn ca nhi, đồng dạng cũng chán ghét không thôi, Cẩn ca nhi là để nàng gọi sao? Hắn liếc nhìn Triệu Hình một cái, nhàn nhạt nói, "Đưa đi." Nói xong lại liếc mắt nhìn Triệu nhũ mẫu, mà lời nói như đang nói với Triệu Hình, "Nói thêm một chữ liền cắt lưỡi nàng ta."
Đây là lần đầu hắn đặt mắt vào ai đó.
Ánh mắt chán ghét của hắn khiến cả người nàng ta như bị sét đánh, cũng bị chính ánh mắt lạnh băng ấy dọa đến cả người cứng ngắc. Trong nháy mắt, nàng ta cảm thấy được nếu mình nói thêm dù chỉ một chữ, nam nhân này sẽ giết mình. Nàng thường thấy dáng vẻ thâm tình của Vân Liệt dành cho Cẩn ca nhi, chứ căn bản chưa từng thấy vẻ lạnh lùng như thế từ hắn, nên đã sợ đến cả người run lên.
Trong lúc sững sờ, Triệu Hình đã kéo nàng ta đi ra ngoài.
Lý Uyển cũng chán ngán không thôi. Chờ nàng đi rồi, còn thì thầm một câu, "Làm sao mà loại người gì cũng có vậy?"
Người đi rồi, cuối cùng cũng coi như thanh tịnh.
Khi Tô nhũ mẫu đã ăn xong buổi sáng mà đến, vừa lúc thấy nàng ta bị đưa đi. Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy Triệu nhũ mẫu quái quái, vốn dĩ còn muốn nhắc nhở nam nhân mình, để hắn nói với Vân Liệt một tiếng, không ngờ tới, lúc này đã bị đưa đi rồi. Cho nên nói, làm người ấy mà, thật là không được để vật chất che mắt. Cũng không xem lại thân phận của mình, chỉ là một nhũ mẫu mà thôi, có vài thứ ngươi không thể nào mơ tưởng được.
Ở chỗ nàng ta không biết được chuyện Vân Liệt, nhưng nàng thì biết không ít, cũng là nam nhân nàng suốt ngày khoe khoang về hắn đó chứ. Theo lời nam nhân nàng, lão đại bọn họ có biết bao nhiêu nữ nhân yêu thích, quý nữ ở kinh thành ai ai cũng hận không thể được dâng cho hắn. Bất quá lão đại bọn hắn một người cũng nhìn không lọt mắt, còn cảm thấy phiền vô cùng. Lúc trước ai ai ai... đã nói với nàng chỉ cần cùng hắn một đêm, cho dù mệnh không tốt cũng được.
Cũng chỉ có Cẩn ca nhi mới có thể làm cho hắn có vài phần kính trọng.
Còn nàng ta thì sao? Đã có ba hài tử.
Ha.
*
Nhũ mẫu mới đến cũng được, chỉ là lá gan có chút nhỏ, dù cho Vân Liệt đã không còn vẻ dọa người như thế, nhưng vẫn sợ. Mỗi lần Vân Liệt đến thăm hài tử, nàng đều hận không thể lẩn đi xa thật xa, có lúc sợ đến chân cũng run lên.
Vân Liệt cảm thấy rất thỏa mãn. Dù sao cũng hơn một bậc, cũng khiến cho người ta ngột ngạt. Ngày hôm qua khi chú ý đến thần sắc Cẩn ca nhi, Vân Liệt liền hận không thể một cước đạp chết nàng ta, cũng ghét bỏ Triệu Hình quá chậm, hiện tại rốt cục cũng thanh tịnh.
Lý Cẩn dọn dẹp nhà cửa một chút, khi nhìn thấy mấy mảnh đồng, mới nhớ đến chuyện vốn định làm máy phát điện. Vì nguyên liệu không đủ, nên y dự định cần có nhiều thời gian hơn để cẩn thận nghiên cứu một chút. Sau khi thu dọn xong, Lý Cẩn lôi kéo Vân Liệt đi Vô Danh sơn một chuyến.
Bất tri bất giác đã đến cuối tháng mười, cây ăn trái trên núi đều đã lớn lên, có cây đã rụng hết lá, có cây còn xanh biếc, có cây đang kết trái. Bởi vì đây là năm đầu, nên trái chưa nhiều, cây cũng chưa cao lớn.
Sau khi biết được y có ý muốn trồng cây ăn quả, Tào Nhân đã chủ động xung phong giúp y chăm sóc vườn cây. Cha hắn trước đây đã từng trông coi vườn trái cây ở nhà địa chủ, nên hắn cũng học được không ít thứ, vừa lúc có thể giúp ích được. Tào Nhân là người chịu khó lại thành thật, nên Lý Cẩn cũng yên tâm đối với hắn, dự định trọng dụng hắn trường kỳ.
Hắn ở trên núi dựng một căn nhà tranh, ban ngày lên đây đi dạo, chăm chút cây cành gì đó. Khi Cẩn ca nhi đến đây, hắn liền đưa Cẩn ca nhi đi loanh quanh, giới thiệu từng chút một, "Sang năm nhất định sẽ kết không ít quả."
Lý Cẩn thật vui vẻ.
Sau khi xuống núi, y liền đi loanh quanh công xưởng một vòng. Mứt trái cây còn đang lục tục chưng cất, có quả lên núi hái, cũng có quả đến vườn trái cây thu mua, tất cả được tiến hành theo trình tự. Thêu phường cũng rất náo nhiệt, người ta bảo tam nữ nhân một thai diễn*, mà ở đây nhiều nữ nhân tiểu ca tụ lại cùng nhau như thế, đương nhiên là trò chuyện khí thế ngất trời.
*tam nữ nhân một thai diễn - 三个女人一台戏: thành ngữ, ý chỉ ba người phụ nữ xáp lại thành một bộ phim, tương tự như ba bà thành một cái chợ.
Hết chương 128 – 13/02/2020
_________
Yên: mình thấy hành động Vân Liệt đuổi thẳng Triệu nhũ mẫu có hơi tuyệt tình, vì cô này chưa làm gì cả. Nhưng ngẫm lại làm vậy cũng có lý, vì nếu không ngăn chặn từ đầu, thì sau này ai biết xảy ra chuyện gì, suy nghĩ sản sinh hành động mà.
Bởi thầy mình nói đàn ông thích hợp làm lãnh đạo hơn phụ nữ, vì đàn ông cứng cỏi quyết liệt, còn phụ nữ hay để cảm tình xen vào, hay dễ mềm lòng, dẫn đến giải quyết không thỏa, để lại hậu họa.
À, vụ hacker mình nghĩ chắc ổn rồi, thấy có nhà đăng truyện lại bình thường rồi, nên thôi khỏi khóa gì hết. ^.^
Danh sách chương