Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Những kẻ khác vì đùa bỡn nữ nhân bên đường, nên đã từng bị Vân Liệt giáo huấn, đều biết nắm đấm của hắn vô cùng đáng sợ, liền lập tức quỳ trên mặt đất. Mấy người nguyên bản còn đang kêu gào, lúc này đều đã cấm khẩu, tên này so với tên kia còn ngoan hơn.
Nhìn thấy Vân Liệt đi tới, Lý Cẩn cong cong môi.
Khi vừa thấy Vân Liệt, y vốn còn cảm thấy kỳ quái vì sao hắn cũng lên trấn, nhưng nhìn thấy mấy tờ giấy hắn cầm trong tay, mới biết hắn đi là để mua đồ. Sớm biết đã mang hắn cùng đi xe bò rồi, Lý Cẩn trừng mắt nhìn Vân Liệt, trong ánh mắt có chút gì đó thân mật.
Vân Liệt đi tới trước mặt y, liếc mắt nhìn trên dưới, "Không sao chứ?"
"Đương nhiên không có chuyện gì."
Thật ra chính y cũng có thể né đi, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Vân Liệt ra tay, đều cảm thấy cực soái, Lý Cẩn cười cong cong mắt, khá là tự hào, "Động tác của ngươi rất nhanh, không hổ là người thôn Trúc Khê chúng ta, ta cảm thấy ngươi sắp thành bảo tiêu chuyên chúc của ta rồi, mỗi lần ta gặp chuyện ngươi đều có thể nhảy ra cứu ta."
"Bảo tiêu chuyên chúc?" Vân Liệt hơi sững sờ.
Cho là hắn không hiểu ý bảo tiêu là gì, Lý Cẩn giải thích một câu, "Chính là chuyên môn bảo vệ một mình ta."
Không giải thích còn tốt, giải thích xong, vành tai Vân Liệt có chút nóng lên khó hiểu, con ngươi hắn càng trở nên thâm thúy, thân hình cao lớn cũng có chút cứng ngắc, hắng giọng một cái, rồi vờ nhưng không có chuyện gì xảy ra mà dời tầm mắt, "Ta vừa lúc đi ngang qua."
Đáy mắt Lý Cẩn hiện lên một ý cười, không nhịn được cong cong môi, "Ta đương nhiên biết là ngươi vừa lúc đi ngang qua."
Cũng đâu phải là thật sự đi ngang qua, Vân Liệt có chút buồn bực khó giải thích.
Thấy Cẩn ca nhi quen thuộc với Vân Liệt như vậy, Cố Tử Ngọc không nhịn được nhìn Vân Liệt nhiều hơn một chút.
Lý Cẩn ý thức được tình huống không thích hợp, liền dùng ánh mắt ra hiệu Vân Liệt chờ một chút, quay đầu nói với Cố Tử Ngọc, "Ngươi tìm người hảo hảo điều tra Trương Nhị Căn một chút, tranh thủ bắt người đứng phía sau. Đợi lát nữa ngươi mang theo ít đồ, tự mình đi đến Lý phủ một chuyến, phải có thành ý mới được, chuyện này dù sao cũng là chúng ta đuối lý."
"Được, chuyện món ăn mới muốn sắp xếp như thế nào?"
"Ta báo nguyên liệu nấu ăn, ngươi hãy cho người đi chuẩn bị, lát nữa ta sẽ đi qua."
Cố Tử Ngọc ghi nhớ từng cái, cảm kích nói, "Ngày hôm nay thực sự nhờ có ngươi."
"Với ta ngươi còn khách khí làm gì? Ngươi không trách ta tự ý làm chủ là được, sự tình khẩn cấp, ta mới gặp chuyện lại không nói đã tự chủ trương. Bạc dùng tổ chức ăn thử miễn phí ngươi cứ tính cho ta là được."
Cố Tử Ngọc bật cười lắc đầu, "Vốn là chúng ta gặp phải phiền phức, sao có thể tính lên ngươi? Nếu giải quyết được triệt để vấn đề, mứt trái cây có thể kiếm được không ít bạc cho cửa hàng, ngươi không cần khách khí."
Lý Cẩn cười cười, cũng không tranh cãi nữa, "Được thôi, còn lại liền giao cho ngươi, ta cùng Vân thợ săn đi dạo một chút, chờ nguyên liệu chuẩn bị xong ta liền quay lại Quy vân các."
"Không thành vấn đề."
*
Vân Liệt cùng Lý Cẩn rời đi không bao lâu, một tên tay chân trong đám đó chờ đúng thời cơ, một quyền liền đánh ngã gã sai vặt bên cạnh, rồi quay đầu bỏ chạy. Kết quả lại để tên đó chạy mất, trên đường người đến người đi, đám người sai vặt cũng không tiện đuổi theo, Cố Tử Ngọc vung vung tay, "Đừng đuổi theo."
Sau đó hắn liền thông báo Lý chưởng quỹ một câu, "Bắt mấy tên còn lại nhốt riêng ra, phải hỏi được ý đồ trong miệng chúng."
Sau đó Cố Tử Ngọc liền mang theo đồ đi Lý phủ.
Tên tay chân chạy thoát kia một mạch chạy tới Thanh Phong quán.
"Triệu quản sự, không xong rồi, Nhị quản sự ta cùng mấy huynh đệ bị nhị thiếu bắt rồi."
Trong lòng Triệu quản sự cả kinh, "Bị bắt? Xảy ra chuyện gì?"
Tên tay chân này vừa nhìn thấy Vân Liệt, xém chút nữa đã bị dọa chết, lúc này may mắn trốn thoát, liền cảm thấy cả người đều mệt lả, một bên thở dốc một bên kể lại, cũng không biết mình nói cái gì.
"Chúng ta dựa theo dặn dò của Tần thiếu gia đi gây sự, kết quả đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, dăm ba câu liền dao động bách tín hoàn toàn tin y, y không chỉ muốn bắt chúng ta, còn bảo chúng ta phải bồi thường. Quy Vân các còn muốn đưa ra món ăn mới, chuyện mứt trái cây cũng được bọn họ ngu ngu ngơ ngơ giải quyết hơn nửa."
Triệu quản sự chau mày lại, "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng mười mươi xem, thôi, thời gian khẩn cấp, ngươi đi cùng ta một chuyến, trực tiếp giải thích với Tần thiếu gia đi."
Giờ khắc này, Tần Thiếu Băng đang ở vườn đào cùng Diêu Ngọc Thư nghe tuồng.
Khi Triệu quản sự tiến vào, hắn lười biếng hạ mí mắt, trên mặt khó mà khó có một nụ cười, "Có tin tức tốt? Các ngươi lanh lợi chút cho ta, phải thừa dịp này khiến Cố Tử Ngọc không trở mình được. Làm tốt, tất cả sẽ có thưởng."
Nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, đáy mắt Diêu Ngọc Thư lộ ra một tia si mê.
Khi Tần Thiếu Băng liếc qua, sắc mặt nhất thời chìm xuống.
Triệu quản sự nín thở không dám ngẩng đầu.
Tần Thiếu Băng tướng mạo có thiên hướng âm nhu, ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Rõ ràng là nam nhân, nhưng cười rộ lên lại mang một tia yêu khí, dung mạo này nếu như đặt trên người tiểu ca hoặc nữ nhân, nhất định sẽ cực kỳ được hoan nghênh, thế nhưng hắn lại là nam nhân hàng thật giá thật.
Hắn ghét nhất cũng chính là tướng mạo hắn.
Diêu Ngọc Thư nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhất thời bị dọa run run một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, lúng ta lúng túng lên tiếng hô, "Biểu ca."
Tần Thiếu Băng lạnh lùng lườm hắn một cái, nói với Triệu quản sự, "Chuyện gì, nói đi."
Trong lòng Triệu quản sự run lên, ngữ khí cũng có chút bất ổn, liền vội vàng gọi tên tay chân vào. Diêu Ngọc Thư chính là thiếu chủ sòng bạc, nhìn thấy thủ hạ đi tới, liền ngồi ngay ngắn người lại, "A Tân?"
Tên tay chân này chính là A Tân, hắn vội vã lên tiếng chào hỏi thiếu gia nhà mình cũng biểu thiếu gia. Khi biết sẽ đến gặp Tần Thiếu Băng, dọc đường đi hắn đã sắp xếp xong dòng suy nghĩ, lúc này ngược lại nói chuyện không có bừa bãi.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Tần Thiếu Băng đột nhiên đứng lên, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Thấy thủ hạ không ra sức như thế, Diêu Ngọc Thư có chút không cao hứng, "Một đám vô dụng, chỉ bảo các ngươi gây sự, ai cho các ngươi đập đồ? Đây không phải rõ ràng là để Cố Tử Ngọc nắm được nhược điểm sao? Ngu xuẩn."
Có mắng nữa cũng đã muộn.
Tần Thiếu Băng xoa xoa đầu đau nhức, "Được rồi, ngươi yên lặng chút, để ta ngẫm lại bước kế tiếp nên đi như thế nào.
*
Khi Lý Cẩn cùng Vân Liệt ra khỏi cửa hàng thì mặt trời cũng đã lên cao, hai đại nam nhân đi dạo cũng không có gì hay, Lý Cẩn liền đề nghị, "Cùng đi uống chung trà đi."
Dân phong đại hạ mở ra, có không ít tiểu ca cùng nữ nhân chưa xuất giá đều rất thích đi dạo phố, nếu có sợ gặp phải lưu manh thì thường sẽ gọi ca ca trong nhà.
Nhìn từ xa xa, hai người Lý Cẩn cùng Vân Liệt không tính là quá phô trương.
Phụ cận có một quán trà, hai người liền đi thẳng vào.
Tiểu nhị len lén liếc nhìn Vân Liệt một cái, đáy mắt chợt lóe một vệt kinh ngạc, nhưng do được dạy dỗ qua, nên rất nhanh liền kéo ra một khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình đối Lý Cẩn nói, "Hai vị muốn uống gì ạ?"
Vân Liệt đã quen với ánh mắt người khác từ lâu, nên thần sắc vẫn như thường.
Lý Cẩn quay đầu nhìn Vân Liệt một cái, "Vân thợ săn muốn uống gì?"
Ánh mắt hắn thâm trầm, ngữ khí lại hời hợt vô cùng, "Gọi ta Vân Liệt là được."
Lý Cẩn cong cong môi, "Được, vậy ta liền không khách khí, vẫn luôn Vân thợ săn Vân thợ săn chính ta nghe cũng ngại, ngươi có muốn uống gì không?"
"Cẩn ca nhi quyết định là được rồi."
Lý Cẩn nở nụ cười tươi sáng, nói với tiểu nhị, "Vậy thì lấy một ấm chiêu bài* của các ngươi đi."
*chiêu bài 招牌 – kiểu như món ngon nhất trong tiệm
"Được, vậy thì mang cho hai vị ấm Bích Loa Xuân đi, các vị muốn phòng riêng chứ?"
"Lầu một đi, vị trí dựa vào cửa sổ là được."
Lý Cẩn mắt sắc liếc lên một cái, vỗ vai Vân Liệt, "Đi, ngồi chỗ kia. Ngươi lên trấn để mua giấy? Cho mình dùng sao? Trước đây đã cảm thấy ngươi không giống thợ săn bình thường, không nghĩ tới ngươi còn biết chữ."
Vân Liệt cong môi dưới, "Khi còn bé có học qua một ít."
Lại nói, kỳ thực hơn mười năm trước, có một lần tiểu tử chạy đến tìm hắn, lúc đó hắn đang luyện chữ, khi đó hắn đã quen với việc tiểu tử có bản lĩnh trốn người, nên thấy một mình nhóc đến, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Bước chân tiểu tử ngắn, nỗ lực bò lên trên đùi hắn, "Ca ca viết cái gì vậy? Cho Cẩn ca nhi nhìn nhìn."
Rõ ràng mới quen biết được mấy ngày, tiếng ca ca ca ca lại đặc biệt ngọt, còn luôn thích mở to đôi mắt to tròn ướt át kia, nhìn chằm chằm Vân Liệt. Vân Liệt nhìn thế nào cũng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, liền bế nhóc lên.
Sau đó còn dạy nhóc tự viết tên của mình.
Cuối cùng tên cũng không học được, khuôn mặt tiểu tử lại dính đầy mực nước.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một ý cười.
Lý Cẩn mắt sắc phát hiện, không nhịn được vểnh môi dưới, "Một mình lén lút cười cái gì? Chẳng lẽ có chuyện gì vui sao?"
Tiểu nhị cẩn thận từng li từng tí một đi tới, khi đi ngang qua Vân Liệt, bước chân cũng nhẹ đi không ít.
Trong lòng Vân Liệt hơi động, "Chính là đột nhiên nhớ lại chuyện khi còn bé, có một tiểu tử luôn thích ở bên cạnh ta."
Lý Cẩn nháy mắt mấy cái, trêu ghẹo nói, "Còn có người nguyện ý ở bên cạnh ngươi nha, ta cho ngoại trừ ta thì tất cả mọi người sợ ngươi chứ."
Ánh mắt Vân Liệt dừng lại, hắn nhấp môi dưới, ánh mắt rất chăm chú, "Cẩn ca nhi không sợ ta?"
Không biết tại sao, mỗi lần nghe hắn gọi Cẩn ca nhi, Lý Cẩn cảm thấy lỗ tai rất ngứa, y nhéo nhéo vành tai, cười nói, "Ta vì sao phải sợ ngươi?"
Lý Cẩn cũng nhớ lại chuyện khi còn bé, không nhịn được cảm khái nói, "Ta khi còn bé cũng học viết chữ qua, vào lúc ấy cha bận, nên đều là nương dạy ta, bất quá ta ham chơi, căn bản không chịu học, học đến cuối cùng ngay cả tên của mình cũng không viết được, cha còn nói chờ đến khi ta năm tuổi liền thỉnh tiên sinh dạy ta, kết quả lại..."
Nói đến đây Lý Cẩn có chút mất mát, thật đáng tiếc không thể nhìn thấy cha mẹ của kiếp này.
Không nghĩ tới Cẩn ca nhi lại còn nhớ được chuyện khi còn bé, Vân Liệt hơi sững sờ.
Cảm nhận được cảm xúc y chùng xuống, Vân Liệt rất nhanh liền khôi phục tinh thần lại, đang muốn khuyên y một câu, Lý Cẩn đột nhiên nở nụ cười, "Người phải sống nhìn về phía trước mới tốt, ngươi xem cuộc sống của ta không phải càng ngày càng tốt sao? Khôi phục lại bình thường rồi, lại còn có tỷ tỷ thân yêu của ta cùng hai đứa nhóc bồi bạn."
Vân Liệt nhịn không được cười cười.
Bất kể là khi còn bé, hay là hiện tại, tâm tình giống như lúc nào cũng được y cảm hóa.
Y như ánh mặt trời, không chút nào kiêng dè tỏa ra ánh sáng của chính mình, chói mắt nhưng ấm áp, đối với một người quanh năm thân ở trời đông giá rét mà nói, đó là một loại hấp dẫn trí mạng.
Kỳ thực như vậy cũng rất tốt, chỉ cần bên người có một người như vậy thôi thì tâm tình của hắn đã có thể trở nên thoải mái hơn, Vân Liệt thậm chí có chút hối hận đã không đến thôn Trúc Khê sớm hơn.
Lý Cẩn cười cười, đột nhiên nói, "Đúng rồi, mùi vị mứt trái cây như thế nào? Ngươi ăn chưa? Còn chưa kịp hỏi ngươi."
"Đã ăn, rất ngon, vừa rồi đám người kia sao lại gây sự? Ta đến tương đối trễ, chỉ nghe được đại khái."
Lý Cẩn dăm ba câu kể lại một chút.
"Bất quá bây giờ đã không sao, chờ đến khi đẩy ra món ăn mới, lại giải thích với người đã mua mứt trái cây một chút. Ngươi chừng nào thì về?"
"Nếu như Cẩn ca nhi không ngại, ta liền đi xe bò cùng các ngươi."
"Chuyện này có gì phải để ý. Ngươi nếu như không có việc gì thì có thể đến Quy Vân các trấn giữ cho chúng ta!" Cẩn ca nhi chớp mắt vài cái, "Không thấy mọi người thấy ngươi đều bị dọa run chân sao? Có ngươi ở đó, khẳng định không ai dám làm dữ."
Vân Liệt: "..."
Lý Cẩn không nhịn được cong môi dưới, cười như tiểu hồ ly làm trò thành công. Uống xong trà, Lý Cẩn chậm rãi xoay người, "Đi thôi, chúng ta đến Quy Vân các xem, ngày hôm này muốn giới thiệu món ăn mới, món thịt Đông Pha của tỷ tỷ ngươi cũng đã thưởng thức qua, lần này sẽ cho ngươi nếm thử cái mới."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, nhịp tim Vân Liệt bỗng đập nhanh khó hiểu.
Hắn đột ngột vội vã dời đi tầm mắt, cảm thấy cả người có chút quái lạ.
Lý Cẩn lại không chú ý tới dị thường của hắn.
*
Hai người song song đi đến Quy Vân các.
Lúc này, trước cửa Quy Vân các đã xếp thành một hàng dài người, cho dù mặt trời trên đầu vẫn cứ chiếu ánh nắng khiến người ta chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng nụ cười trên mặt mọi người lại hết sức thỏa mãn.
Nhìn thấy ở đây đầy người xếp hàng, không ngừng có người hỏi tại sao lại xếp hàng, năm người đứng đầu kiêu ngạo không thôi, từng người từng người trả lời, "Cái này ngươi không biết sao? Quy Vân các lại muốn đưa ra món ăn mới đấy! Lần này ngoại trừ bán mứt trái cây, năm mươi người đến đầu tiên còn có thể miễn phí ăn thử.
"Thật?" Nghe được tin tốt này, mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vã đi xếp hàng.
"Ai ai ai, khỏi xếp hàng khỏi xếp hàng, đã sớm đủ năm mươi người rồi."
"Đủ năm mươi thì sao? Lão tử dùng tiền mua không được sao? Một phần thuộc về ta."
"Ai nói của ngươi, đương nhiên là ai trả giá cao thì được."
Có người theo sau cảm khái nói, "Liên quan đến món ăn mới, không cầu phải ngon hơn, chỉ cần không kém hơn thịt Đông Pha bao nhiêu là được, mùi vị thịt Đông Pha đến nay ta còn nhớ vô cùng."
Đáy mắt Vân Liệt tràn ra một ý cười, thật lòng vì Cẩn ca nhi cảm thấy vui vẻ, "Không nghĩ tới mọi người yêu thích thịt Đông Pha như thế."
Lý Cẩn cũng rất vui vẻ, nhưng không muốn thể hiện quá kiêu ngạo, bộ dáng vờ như không để ý, "Vật dĩ hi vi quý* mà, đợi đến khi tử lâu khác học được, Quy Vân các sẽ không có bất kỳ ưu thế nào."
*vật dĩ hi vi quý -物以稀为贵 – tiếng Việt có thành ngữ tương tự "đắt ra quế, ế ra củi"
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã vào trong.
A Phúc mắt sắc liếc một cái liền nhìn thấy Lý Cẩn, nó kéo kéo ống tay áo cha nó, nhảy nhót nói, "Cha, Lý công tử đến, ngày hôm nay y rất uy phong nha, chuyện mứt trái cây chính là y giải quyết đấy."
Với chiều cao của Lý Cẩn, cũng xem như là cao trong số các tiểu ca, đứng một chỗ cùng Vân Liệt lại chỉ hơn bả vai hắn một xíu, thêm vào đó mặt lại non nớt, nhìn đặc biệt nhỏ bé.
Mới nhìn thấy họ, cha A Phúc, cũng chính là Trương chưởng quỹ đương nhiên sẽ nhìn Vân Liệt thành Lý công tử, "Đây không phải là Vân thợ săn sao? Thì ra ngươi họ Lý?"
Trương chưởng quỹ từ nhỏ đã thường xuyên cùng phụ thân Cố Tử Ngọc đi làm ăn, vào nam ra bắc gặp qua không ít người. Ông là một trong số ít những người không sợ Vân Liệt, mỗi khi Vân Liệt săn được con mồi còn mang đến Quy Vân các đổi bạc, hai người cũng coi như là quen biết.
A Phúc che mặt, dùng sức kéo ống tay áo cha nó, "Ai nha, cha, cha nhận lầm người ròi, đây mới đúng là Lý công tử! Cha không thấy Lý công tử rất dễ nhìn sao?"
Dáng dấp Văn thợ săn kia dữ dằn, không thể nói là dễ nhìn được.
Đáy lòng tiểu A Phúc lặng lẽ bồi thêm một câu.
Trương chưởng quỹ giật mình nhìn Lý Cẩn một cái, "Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên."
Tình cảm ông đối với Quy Vân các so với Cố Tử Ngọc còn sâu đậm hơn, vì thế đặc biệt cảm kích Lý Cẩn, cũng không vì y chỉ là một tiểu thiếu niên mà khi thường, "Mau vào, thiếu gia dặn dò ta chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đã chuẩn bị xong."
Cùng Trương chưởng quỹ đơn giản nói chuyện với nhau vào câu, Lý Cẩn liền tìm Mai Chi tỷ lấy vài quả ớt, sau đó liền đi vào bếp.
Lần này y muốn đưa ra hai món, một là món gà xào xả ớt mà mình muốn ăn không ăn được, một món khác là trái cây trộn. Để làm món gà xào xả ớt này, trước khi đến y còn cố ý đi lên núi một chuyến, hái không ít quả ớt.
Thật ra làm món ăn này có chút mạo hiểm, ở triều Đại Hạ, vẫn chưa có ai đưa ớt vào các món ăn, cũng không biết có nhiều người quen với mùi này không.
Khi nhìn thấy những quả ớt trong tay y, một trong số các đầu bếp vô cùng giật mình.
Mọi người cũng không nhịn được nghị luận sôi nổi.
"Cái này cũng có thể nấu ăn?"
"Hẳn là nói đùa phải không?"
Nhà bếp có bốn đầu bếp, và hơn mười người trợ giúp, những người này là được Trương chưởng quỹ cùng Cố Tử Ngọc lựa chọn ra một cách nghiêm ngặt, chỉ sợ chọn phải người phẩm chất không trong sạch, lại bị Thanh Phong quá bắt cóc nữa.
Dù mỗi người đều rất kính trọng Lý Cẩn, nhưng khi nhìn thấy y lấy ra mấy quả ớt, một người trong số đó không nhịn được, cười nói, "Hài tử, ngươi đừng đùa chúng ta như vậy chứ, đồ đỏ đỏ này căn bản không thể ăn, nhai vào mùi vị đặc biệt kỳ quái."
Lý Cẩn cười lên rộ ra hàm răng trắng, "Các ngươi không thích ăn sống, không có nghĩa là nó không ngon."
Xem ra tình thương của người cha từ mấy vị đầu bếp này thật cao cả.
*
Túc Nguyên trấn vốn cũng không phải đặc biệt lớn, chuyện Quy Vân các đưa ra món ăn mới một truyền mười mười truyền trăm, không lâu sau đã lan ra toàn bộ trấn. Khi những người mua mứt trái cây biết mình có thể ăn thử, đều hưng phấn không thôi, sớm đem chuyện mứt trái cây có độc ném ra sau đầu.
Không phải bọn họ ăn vào đều không có chuyện gì sao.
Dưới mê hoặc của đồ ăn, đa số mọi người đều vô cùng phấn chấn ra cửa.
Số ít trong lòng có chút lo lắng, cũng ôm thái độ quan sát chạy đến.
Có người không đến được còn cố ý bảo người nhà đến.
Không bao lâu những người đã mua mứt trái cây cơ hồ đều đến đông đủ.
Ngay tại túc này, Cố Tử Ngọc cùng một thiếu niên mười mấy tuổi đột nhiên đi vào Quy Vân các. Cả người tiểu thiếu niên mặc y phục bạch sắc, có vẻ rất gầy yếu, nhưng ánh mắt lại rất sáng, tinh thần cũng rất tốt.
Cố Tử Ngọc đi theo phía sau hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Tiểu thiếu niên này chính là Lý thiếu gia.
Cố Tử Ngọc tự mình đi đến Lý phủ một chuyến, mang không ít đồ bổ, còn mang theo một bộ trang sức cực kỳ hiếm thấy tặng Lý phu nhân. Nhìn thấy hắn thành ý mười phần đến xin lỗi, đáy lòng Lý phu nhân càng áy náy, kỳ thực lúc đó là nàng không đành lòng trách nhi tử nên mới đẩy toàn bộ trách nhiệm về mứt trái cây lên Quy Vân các.
Nàng căn bản không biết mứt trái cây nhi tử mình mua đã biến chất, còn tưởng rằng hắn là tham ăn nên mới nháo đến bước này. Chính nhi tử mình thân thể không tốt, nàng biết rất rõ, ăn nhiều như vậy không tiêu chảy mới là lạ.
Nàng căn bản không nghĩ tới dưới cơn thịnh nộ của mình lại bị người có ý xấu lợi dụng, kết quả là nháo đến bước này. Không chỉ nàng không biết, mà tiểu thiếu gia Lý gia cũng không biết, ở nhà buồn bực mấy ngày, hắn tẻ nhạt đến đòi mạng, mẹ hắn lại không cho hắn đi ra ngoài.
Hắn vốn có quen biết với Cố Tử Ngọc, lại đối với món thịt Đông Pha yêu đến tận xương tủy, thấy Cố Tử Ngọc đích thân tới, hắn hưng phấn không thôi, lập tức đi ra đón. Biết được Quy Vân các lại muốn đưa ra món ăn mới, hắn dùng hết sức làm nũng với mẹ, cuối cùng cũng được cho đi.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, không ít người nghị luận sôi nổi.
"Sao Lý công tử cũng tới nữa? Không phải hắn trúng độc sao?"
Tiểu thiếu gia Lý gia trừng mắt, "Ngươi mới trúng độc."
Trác công tử quen biết hắn, từ xa đi về phía hắn chào hỏi, "Nguyên lai ngươi không có chuyện gì."
*
Lại nói về phía Lý Cẩn, y lấy đem thịt gà đã chuẩn bị sẵn ra thái thành hạt lựu, rồi mang lượng vừa phải thịt gà thái hạt lựu ướp cùng rượu và gia vị tầm mười lăm phút cho vừa ăn. Những quả ớt thì dùng kéo cắt thành những đoạn ngắn.
Y vừa nói vừa làm mẫu.
"Cho dầu vào nồi, phải nhiều chút, đem gà thái hạt lựu đã ướp xong bỏ vào trong nồi xào một chút, đến khi bên ngoài gà thái hạt lựu săn lại, cuối cùng lại cho nước tương, đường, muối vào rồi xào nhanh."
Sau khi cho ra đĩa, món ăn không chỉ có màu sắc tươi đẹp, mà mùi vị lại càng tuyệt vời.
Nhóm đầu bếp cảm thấy lạ lẫm không thôi, một người nhỏ tuổi nhất trong đó còn chảy cả nước miếng.
Sau khi Lý Cẩn xào xong, trực tiếp bưng món ăn đến sân sau, Mai Chi tỷ cùng Vân Liệt đều ở đó chờ y, món ăn này đương nhiên là cho bọn họ.
Sau khi ngửi thấy mùi hương, Cố Tử Ngọc cùng Lý thiếu gia nhịn không được chạy sang xem xem.
Cố Tử Ngọc tuy rằng cũng muốn ăn, nhưng lại không tiện bước lên gắp, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn. Lý tiểu thiếu gia thấy có người đã bắt đầu ăn, cả ngụm nước miếng cũng chảy ra.
Thấy hai người bọn họ rất giống chú chó Bắc Kinh thèm ăn, Lý Cẩn bật cười lắc đầu, "Trong nồi ước chừng còn hai đĩa, các ngươi ăn đi, vừa lúc để cho ý kiến."
Sau khi dọn ra, hai người chỉ lo vùi đầu ăn lấy ăn để. Lý tiểu thiếu gia sợ cay, nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài, nhưng mà động tác của hắn lại không chậm chút nào, nhìn thấy Cố Tử Ngọc ăn nhanh, hắn một bên dùng tay quạt, một bên liều mạng gắp vào trong miệng, vừa ăn vừa lầm bầm, "Ngươi chậm chút."
Lý Cẩn yên lòng trở về nhà bếp.
Mấy vị đầu bếp này đều có thiên phú, rất nhanh đã bắt đầu, mỗi người xào một hai đĩa, một lần làm ra mấy bàn, bốn người cùng ra tay, đảo mắt đã hơn mười đĩa.
Lý Cẩn lại kéo mọi người cùng nhau làm trái cây trộn.
Mọi người rướn cổ lên chờ, đến khi ngửi được hương vị, thì đối với món ăn mới này càng mong đợi hơn.
Bởi vì có nhiều người, gà xào xả ớt lại không giống như thịt Đông Pha cắt thành miếng, cho nên Lý Cẩn trực tiếp để khách nhân ngồi sáu người một bàn, trên mỗi bàn là một phần gà xào xả ớt, hai phần trái cây trộn mứt sơn mai.
Những người mua mứt trái cây tầm ba mươi mấy người ngồi thành năm bàn, những người xếp hàng ngồi chín bàn, tổng cộng là mười bốn bàn. Khi đã làm đủ mười bốn phần gà xào xả ớt, thì liền lục tục dọn món ăn lên.
"Mùi vị này thơm quá." Không ít người khịt khịt mũi.
"Thứ đỏ đỏ phía trên là gì? Thật giống trái nhỏ trên núi. Vật này không phải là không thể ăn sao?"
Sau khi gắp lên nếm thử một miếng, có người cay chảy nước mắt, cũng có người thì cảm thấy nồng sảng khoái không thôi, hô to ăn ngon. Ban đầu căn bản không ai ăn trái cây trộn, dù sao tất cả mọi người đều đã biết dưa tròn, quả này căn bản không ai thích ăn, có người cảm thấy có chút cay, nên không nhịn được gắp lên một khối nếm thử.
Ăn xong thì đôi mắt trừng to.
Tất cả mọi người ăn như hùm như sói, gà xào xả ớt cùng trái cây trộn trên bàn đều bị mọi người dọn sạch.
Từng người từng người hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi!
Mặc cho bọn họ suy nghĩ nát óc cũng không biết vì sao dưa tròn khó ăn như vậy lại có thể biến thành ngọt ngào ngon miệng như vậy. Còn có mứt trái cây ở phía trên, những người chưa mua qua mứt trái cây sơn mai đều theo bản năng mà liếm liếm đầu lưỡi.
"Đồ ăn ngon như vậy tại sao lại có thể có độc! Đánh chết ta cũng không tin."
"Không tin."
Cùng lúc đó, Lý Cẩn liền bảo Cố Tử Ngọc lên đài giải thích một chút cách bảo quản cùng cách ăn mứt trái cây sơn mai, cũng giải thích cách trữ theo thời tiết một chút, còn gọi Trương Nhị Căn đến.
Dưới sự cưỡng ép dụ dỗ, Trương Nhị Căn vừa lên đài liền nhận sai, "Ta biết sai rồi, cầu nhị thiếu bỏ qua cho ta đi, ta không nên bị lợi ích làm mê muội, không nên bị Tần thiếu gia mê hoặc, hắn cam kết cho ta không ít bạc, ta thực sự nhất thời bị choáng đầu mới làm như vậy."
Trương Nhị Căn đem chuyện gây sự thế nào, tung lời đồn làm sao toàn bộ nói ra.
Một lão bá đột nhiên nói, "Còn nói mình bỏ ra bốn lượng bạc mua mứt trái cây, lần này bị đánh mất mặt rồi. Ta đi ngang qua gặp tiểu nhi tử nhà ngươi, ngay cả nó cũng biết ngươi chỉ mua một bình."
Không ít người hỏi chuyện gì xảy ra.
Người xem náo nhiệt bàn luận sinh động.
Những người khác đều không nhịn được tặc lưỡi cảm thấy kỳ lạ.
"Thật không nghĩ tới người Thanh Phong quán như vậy mà lại gọi người giở thủ đoạn."
"Nhất định là nhìn thấy sinh ý Quy Vân các tốt lên nên không cam lòng đây, người này, phàm là kẻ bị đố kị che mắt thì cái gì cũng đều làm được."
"Nói rất đúng, bất quá Tần thiếu gia này thật sự không phải là đồ vật."
Tần Thiếu Băng khi biết được lời này thì tức giận làm rớt bể cốc.
*
Không quản mọi người nghị luận thế nào, hay có bao nhiêu yêu thích mứt trái cây, thì cũng không liên quan nhiều đến Lý Cẩn. Sau khi giải quyết vấn đề, y liền mang ba mươi vò mứt trái cây kia bán cho Cố Tử Ngọc.
Cuối cùng, cầm lấy ngân phiếu Cố Tử Ngọc đưa, rồi rời khỏi Quy Vân các.
Một vò một lượng, ba mươi vò là ba mươi lượng, mười ngày qua món thịt Đông Pha cũng mang đến cho y hai trăm lượng, như vậy tổng cộng là ba trăm mười một lượng*.
Lý Cẩn trực tiếp đem số tiền lớn này nhét vào trong ngực.
Lần quay lại này bọn họ vẫn thắng lợi trở về, nghĩ đến sau này mang mứt trái cây lên trấn thì không thể thiếu xe bò được, Lý Cẩn còn cố ý kéo Vân Liệt cùng mình đi đến nơi bán bò xem một chút.
Y có nhiều bạc nên cũng không sợ thiếu, cuối cùng chọn một con bò tuổi không quá lớn, nhờ Vân Liệt nhắc nhở nên y liền đi mua một chiếc xe cùng một chút đồ vật đồng bộ. Lão hán bán xe là người nhiệt tình còn giúp y lắp xe bò cho ổn.
Một chiếc xe bò chiếm hết không ít bạc, Mai Chi không nhịn được nhắc nhở y, "Tiền vừa kiếm được đã bị người nôn ra toàn bộ, chờ về đến nhà xem tỷ ngươi trách ngươi thế nào."
Lý Cẩn cười ha hả nói, "Kiếm tiền không phải là để tiêu sao? Cũng không thể mỗi lần đi đều sang nhà Lý đại gia mượn xe được. Đệ cũng ngại, đúng rồi đệ nghe nói Lý đại gia thích ăn ngọt, vậy thì mua cho ông một túi bánh hoa quế đi, lão nhân ăn nhiều đồ ngọt, không sao chứ?"
"Cái này thì có sao? Cũng đâu phải mỗi ngày đều ăn."
Trên đường về, Mai Chi đánh một chiếc, Vân Liệt đánh một chiếc, Lý Cẩn căn bản không xem mình như là tiểu ca.
Khi Mai Chi bảo y lên xe, y trực tiếp nhảy lên xe Vân Liệt, "Mai Chi tỷ, đệ ngồi chiếc này, tỷ chậm rãi đánh xe đi, vừa lúc đệ nhờ Vân Liệt dạy đánh xe bò một chút."
Mai Chi hơi sửng sốt một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Khi đến thôn Trúc Khê, trời đã sắp tối rồi, dưới tàng cây có không ít đại nương ngồi hóng gió, khi nhìn thấy bọn họ rốt cục đã trở về, không ít người tràn đầy hiếu kỳ, "Ai u, sao lại có thêm một chiếc xe bò? Cẩn ca nhi, mứt trái cây của ngươi thật sự đã bán hết? Không phải là mua xe bò đó chứ?"
Đại khái cảm thấy được điều này là không thể, nên nói xong bọn họ liền cười, "Nhìn xem, xe bò mắc như vậy, Cẩn ca nhi sao có khả năng mua được. Đúng rồi, buổi sáng có bà mai đến nhà ngươi, chắc là làm mai cho Cẩn ca nhi đây, ở nhà đợi nửa ngày cũng không thấy ngươi về, ngươi mau về xem một chút."
Tay Vân Liệt đang nắm dây cương, đột nhiên nắm chặt.
Lý Cẩn giật mình trợn to mắt, "Cái gì? Làm mai cho ta?"
Một người trong số đó có quan hệ tốt với Mai Chi, cười híp mắt nói, "Cẩn ca nhi cũng đã đến lúc nên nói chuyện thành thân rồi, chuyện này đối với ngươi không phải là bình thường sao? Có cái gì phải kinh ngạc, nói cho ngươi biết nhà người này còn rất khá, là Vương Tuấn ở Vương gia thôn sát vách, cách nhau gần không nói, Vương Tuấn lại còn là người có năng lực. Ngươi biết Vương Tiểu Miêu chứ? Hắn đã gả tới thôn chúng ta, Vương Tuấn chính là thân ca ca* của hắn."
*thân ca ca: anh ruột
Hết chương 24 – 25/8/2018
Đã beta – 07/04/2020
_________
Editor: Cách giải quyết vấn đề ở đây có vẻ "đẹp như mơ" phải không? Nhưng mình thấy như vậy cũng có cái hay đó chứ. Đời thực đã "khổ" rồi, nên chúng mình đọc truyện mơ mộng xíu cho đời thêm tươi. Nhỉ! ^.^
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ^.^
Biên tập: Nguyn
*
Những kẻ khác vì đùa bỡn nữ nhân bên đường, nên đã từng bị Vân Liệt giáo huấn, đều biết nắm đấm của hắn vô cùng đáng sợ, liền lập tức quỳ trên mặt đất. Mấy người nguyên bản còn đang kêu gào, lúc này đều đã cấm khẩu, tên này so với tên kia còn ngoan hơn.
Nhìn thấy Vân Liệt đi tới, Lý Cẩn cong cong môi.
Khi vừa thấy Vân Liệt, y vốn còn cảm thấy kỳ quái vì sao hắn cũng lên trấn, nhưng nhìn thấy mấy tờ giấy hắn cầm trong tay, mới biết hắn đi là để mua đồ. Sớm biết đã mang hắn cùng đi xe bò rồi, Lý Cẩn trừng mắt nhìn Vân Liệt, trong ánh mắt có chút gì đó thân mật.
Vân Liệt đi tới trước mặt y, liếc mắt nhìn trên dưới, "Không sao chứ?"
"Đương nhiên không có chuyện gì."
Thật ra chính y cũng có thể né đi, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Vân Liệt ra tay, đều cảm thấy cực soái, Lý Cẩn cười cong cong mắt, khá là tự hào, "Động tác của ngươi rất nhanh, không hổ là người thôn Trúc Khê chúng ta, ta cảm thấy ngươi sắp thành bảo tiêu chuyên chúc của ta rồi, mỗi lần ta gặp chuyện ngươi đều có thể nhảy ra cứu ta."
"Bảo tiêu chuyên chúc?" Vân Liệt hơi sững sờ.
Cho là hắn không hiểu ý bảo tiêu là gì, Lý Cẩn giải thích một câu, "Chính là chuyên môn bảo vệ một mình ta."
Không giải thích còn tốt, giải thích xong, vành tai Vân Liệt có chút nóng lên khó hiểu, con ngươi hắn càng trở nên thâm thúy, thân hình cao lớn cũng có chút cứng ngắc, hắng giọng một cái, rồi vờ nhưng không có chuyện gì xảy ra mà dời tầm mắt, "Ta vừa lúc đi ngang qua."
Đáy mắt Lý Cẩn hiện lên một ý cười, không nhịn được cong cong môi, "Ta đương nhiên biết là ngươi vừa lúc đi ngang qua."
Cũng đâu phải là thật sự đi ngang qua, Vân Liệt có chút buồn bực khó giải thích.
Thấy Cẩn ca nhi quen thuộc với Vân Liệt như vậy, Cố Tử Ngọc không nhịn được nhìn Vân Liệt nhiều hơn một chút.
Lý Cẩn ý thức được tình huống không thích hợp, liền dùng ánh mắt ra hiệu Vân Liệt chờ một chút, quay đầu nói với Cố Tử Ngọc, "Ngươi tìm người hảo hảo điều tra Trương Nhị Căn một chút, tranh thủ bắt người đứng phía sau. Đợi lát nữa ngươi mang theo ít đồ, tự mình đi đến Lý phủ một chuyến, phải có thành ý mới được, chuyện này dù sao cũng là chúng ta đuối lý."
"Được, chuyện món ăn mới muốn sắp xếp như thế nào?"
"Ta báo nguyên liệu nấu ăn, ngươi hãy cho người đi chuẩn bị, lát nữa ta sẽ đi qua."
Cố Tử Ngọc ghi nhớ từng cái, cảm kích nói, "Ngày hôm nay thực sự nhờ có ngươi."
"Với ta ngươi còn khách khí làm gì? Ngươi không trách ta tự ý làm chủ là được, sự tình khẩn cấp, ta mới gặp chuyện lại không nói đã tự chủ trương. Bạc dùng tổ chức ăn thử miễn phí ngươi cứ tính cho ta là được."
Cố Tử Ngọc bật cười lắc đầu, "Vốn là chúng ta gặp phải phiền phức, sao có thể tính lên ngươi? Nếu giải quyết được triệt để vấn đề, mứt trái cây có thể kiếm được không ít bạc cho cửa hàng, ngươi không cần khách khí."
Lý Cẩn cười cười, cũng không tranh cãi nữa, "Được thôi, còn lại liền giao cho ngươi, ta cùng Vân thợ săn đi dạo một chút, chờ nguyên liệu chuẩn bị xong ta liền quay lại Quy vân các."
"Không thành vấn đề."
*
Vân Liệt cùng Lý Cẩn rời đi không bao lâu, một tên tay chân trong đám đó chờ đúng thời cơ, một quyền liền đánh ngã gã sai vặt bên cạnh, rồi quay đầu bỏ chạy. Kết quả lại để tên đó chạy mất, trên đường người đến người đi, đám người sai vặt cũng không tiện đuổi theo, Cố Tử Ngọc vung vung tay, "Đừng đuổi theo."
Sau đó hắn liền thông báo Lý chưởng quỹ một câu, "Bắt mấy tên còn lại nhốt riêng ra, phải hỏi được ý đồ trong miệng chúng."
Sau đó Cố Tử Ngọc liền mang theo đồ đi Lý phủ.
Tên tay chân chạy thoát kia một mạch chạy tới Thanh Phong quán.
"Triệu quản sự, không xong rồi, Nhị quản sự ta cùng mấy huynh đệ bị nhị thiếu bắt rồi."
Trong lòng Triệu quản sự cả kinh, "Bị bắt? Xảy ra chuyện gì?"
Tên tay chân này vừa nhìn thấy Vân Liệt, xém chút nữa đã bị dọa chết, lúc này may mắn trốn thoát, liền cảm thấy cả người đều mệt lả, một bên thở dốc một bên kể lại, cũng không biết mình nói cái gì.
"Chúng ta dựa theo dặn dò của Tần thiếu gia đi gây sự, kết quả đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, dăm ba câu liền dao động bách tín hoàn toàn tin y, y không chỉ muốn bắt chúng ta, còn bảo chúng ta phải bồi thường. Quy Vân các còn muốn đưa ra món ăn mới, chuyện mứt trái cây cũng được bọn họ ngu ngu ngơ ngơ giải quyết hơn nửa."
Triệu quản sự chau mày lại, "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng mười mươi xem, thôi, thời gian khẩn cấp, ngươi đi cùng ta một chuyến, trực tiếp giải thích với Tần thiếu gia đi."
Giờ khắc này, Tần Thiếu Băng đang ở vườn đào cùng Diêu Ngọc Thư nghe tuồng.
Khi Triệu quản sự tiến vào, hắn lười biếng hạ mí mắt, trên mặt khó mà khó có một nụ cười, "Có tin tức tốt? Các ngươi lanh lợi chút cho ta, phải thừa dịp này khiến Cố Tử Ngọc không trở mình được. Làm tốt, tất cả sẽ có thưởng."
Nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, đáy mắt Diêu Ngọc Thư lộ ra một tia si mê.
Khi Tần Thiếu Băng liếc qua, sắc mặt nhất thời chìm xuống.
Triệu quản sự nín thở không dám ngẩng đầu.
Tần Thiếu Băng tướng mạo có thiên hướng âm nhu, ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Rõ ràng là nam nhân, nhưng cười rộ lên lại mang một tia yêu khí, dung mạo này nếu như đặt trên người tiểu ca hoặc nữ nhân, nhất định sẽ cực kỳ được hoan nghênh, thế nhưng hắn lại là nam nhân hàng thật giá thật.
Hắn ghét nhất cũng chính là tướng mạo hắn.
Diêu Ngọc Thư nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhất thời bị dọa run run một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, lúng ta lúng túng lên tiếng hô, "Biểu ca."
Tần Thiếu Băng lạnh lùng lườm hắn một cái, nói với Triệu quản sự, "Chuyện gì, nói đi."
Trong lòng Triệu quản sự run lên, ngữ khí cũng có chút bất ổn, liền vội vàng gọi tên tay chân vào. Diêu Ngọc Thư chính là thiếu chủ sòng bạc, nhìn thấy thủ hạ đi tới, liền ngồi ngay ngắn người lại, "A Tân?"
Tên tay chân này chính là A Tân, hắn vội vã lên tiếng chào hỏi thiếu gia nhà mình cũng biểu thiếu gia. Khi biết sẽ đến gặp Tần Thiếu Băng, dọc đường đi hắn đã sắp xếp xong dòng suy nghĩ, lúc này ngược lại nói chuyện không có bừa bãi.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Tần Thiếu Băng đột nhiên đứng lên, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Thấy thủ hạ không ra sức như thế, Diêu Ngọc Thư có chút không cao hứng, "Một đám vô dụng, chỉ bảo các ngươi gây sự, ai cho các ngươi đập đồ? Đây không phải rõ ràng là để Cố Tử Ngọc nắm được nhược điểm sao? Ngu xuẩn."
Có mắng nữa cũng đã muộn.
Tần Thiếu Băng xoa xoa đầu đau nhức, "Được rồi, ngươi yên lặng chút, để ta ngẫm lại bước kế tiếp nên đi như thế nào.
*
Khi Lý Cẩn cùng Vân Liệt ra khỏi cửa hàng thì mặt trời cũng đã lên cao, hai đại nam nhân đi dạo cũng không có gì hay, Lý Cẩn liền đề nghị, "Cùng đi uống chung trà đi."
Dân phong đại hạ mở ra, có không ít tiểu ca cùng nữ nhân chưa xuất giá đều rất thích đi dạo phố, nếu có sợ gặp phải lưu manh thì thường sẽ gọi ca ca trong nhà.
Nhìn từ xa xa, hai người Lý Cẩn cùng Vân Liệt không tính là quá phô trương.
Phụ cận có một quán trà, hai người liền đi thẳng vào.
Tiểu nhị len lén liếc nhìn Vân Liệt một cái, đáy mắt chợt lóe một vệt kinh ngạc, nhưng do được dạy dỗ qua, nên rất nhanh liền kéo ra một khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình đối Lý Cẩn nói, "Hai vị muốn uống gì ạ?"
Vân Liệt đã quen với ánh mắt người khác từ lâu, nên thần sắc vẫn như thường.
Lý Cẩn quay đầu nhìn Vân Liệt một cái, "Vân thợ săn muốn uống gì?"
Ánh mắt hắn thâm trầm, ngữ khí lại hời hợt vô cùng, "Gọi ta Vân Liệt là được."
Lý Cẩn cong cong môi, "Được, vậy ta liền không khách khí, vẫn luôn Vân thợ săn Vân thợ săn chính ta nghe cũng ngại, ngươi có muốn uống gì không?"
"Cẩn ca nhi quyết định là được rồi."
Lý Cẩn nở nụ cười tươi sáng, nói với tiểu nhị, "Vậy thì lấy một ấm chiêu bài* của các ngươi đi."
*chiêu bài 招牌 – kiểu như món ngon nhất trong tiệm
"Được, vậy thì mang cho hai vị ấm Bích Loa Xuân đi, các vị muốn phòng riêng chứ?"
"Lầu một đi, vị trí dựa vào cửa sổ là được."
Lý Cẩn mắt sắc liếc lên một cái, vỗ vai Vân Liệt, "Đi, ngồi chỗ kia. Ngươi lên trấn để mua giấy? Cho mình dùng sao? Trước đây đã cảm thấy ngươi không giống thợ săn bình thường, không nghĩ tới ngươi còn biết chữ."
Vân Liệt cong môi dưới, "Khi còn bé có học qua một ít."
Lại nói, kỳ thực hơn mười năm trước, có một lần tiểu tử chạy đến tìm hắn, lúc đó hắn đang luyện chữ, khi đó hắn đã quen với việc tiểu tử có bản lĩnh trốn người, nên thấy một mình nhóc đến, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Bước chân tiểu tử ngắn, nỗ lực bò lên trên đùi hắn, "Ca ca viết cái gì vậy? Cho Cẩn ca nhi nhìn nhìn."
Rõ ràng mới quen biết được mấy ngày, tiếng ca ca ca ca lại đặc biệt ngọt, còn luôn thích mở to đôi mắt to tròn ướt át kia, nhìn chằm chằm Vân Liệt. Vân Liệt nhìn thế nào cũng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, liền bế nhóc lên.
Sau đó còn dạy nhóc tự viết tên của mình.
Cuối cùng tên cũng không học được, khuôn mặt tiểu tử lại dính đầy mực nước.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một ý cười.
Lý Cẩn mắt sắc phát hiện, không nhịn được vểnh môi dưới, "Một mình lén lút cười cái gì? Chẳng lẽ có chuyện gì vui sao?"
Tiểu nhị cẩn thận từng li từng tí một đi tới, khi đi ngang qua Vân Liệt, bước chân cũng nhẹ đi không ít.
Trong lòng Vân Liệt hơi động, "Chính là đột nhiên nhớ lại chuyện khi còn bé, có một tiểu tử luôn thích ở bên cạnh ta."
Lý Cẩn nháy mắt mấy cái, trêu ghẹo nói, "Còn có người nguyện ý ở bên cạnh ngươi nha, ta cho ngoại trừ ta thì tất cả mọi người sợ ngươi chứ."
Ánh mắt Vân Liệt dừng lại, hắn nhấp môi dưới, ánh mắt rất chăm chú, "Cẩn ca nhi không sợ ta?"
Không biết tại sao, mỗi lần nghe hắn gọi Cẩn ca nhi, Lý Cẩn cảm thấy lỗ tai rất ngứa, y nhéo nhéo vành tai, cười nói, "Ta vì sao phải sợ ngươi?"
Lý Cẩn cũng nhớ lại chuyện khi còn bé, không nhịn được cảm khái nói, "Ta khi còn bé cũng học viết chữ qua, vào lúc ấy cha bận, nên đều là nương dạy ta, bất quá ta ham chơi, căn bản không chịu học, học đến cuối cùng ngay cả tên của mình cũng không viết được, cha còn nói chờ đến khi ta năm tuổi liền thỉnh tiên sinh dạy ta, kết quả lại..."
Nói đến đây Lý Cẩn có chút mất mát, thật đáng tiếc không thể nhìn thấy cha mẹ của kiếp này.
Không nghĩ tới Cẩn ca nhi lại còn nhớ được chuyện khi còn bé, Vân Liệt hơi sững sờ.
Cảm nhận được cảm xúc y chùng xuống, Vân Liệt rất nhanh liền khôi phục tinh thần lại, đang muốn khuyên y một câu, Lý Cẩn đột nhiên nở nụ cười, "Người phải sống nhìn về phía trước mới tốt, ngươi xem cuộc sống của ta không phải càng ngày càng tốt sao? Khôi phục lại bình thường rồi, lại còn có tỷ tỷ thân yêu của ta cùng hai đứa nhóc bồi bạn."
Vân Liệt nhịn không được cười cười.
Bất kể là khi còn bé, hay là hiện tại, tâm tình giống như lúc nào cũng được y cảm hóa.
Y như ánh mặt trời, không chút nào kiêng dè tỏa ra ánh sáng của chính mình, chói mắt nhưng ấm áp, đối với một người quanh năm thân ở trời đông giá rét mà nói, đó là một loại hấp dẫn trí mạng.
Kỳ thực như vậy cũng rất tốt, chỉ cần bên người có một người như vậy thôi thì tâm tình của hắn đã có thể trở nên thoải mái hơn, Vân Liệt thậm chí có chút hối hận đã không đến thôn Trúc Khê sớm hơn.
Lý Cẩn cười cười, đột nhiên nói, "Đúng rồi, mùi vị mứt trái cây như thế nào? Ngươi ăn chưa? Còn chưa kịp hỏi ngươi."
"Đã ăn, rất ngon, vừa rồi đám người kia sao lại gây sự? Ta đến tương đối trễ, chỉ nghe được đại khái."
Lý Cẩn dăm ba câu kể lại một chút.
"Bất quá bây giờ đã không sao, chờ đến khi đẩy ra món ăn mới, lại giải thích với người đã mua mứt trái cây một chút. Ngươi chừng nào thì về?"
"Nếu như Cẩn ca nhi không ngại, ta liền đi xe bò cùng các ngươi."
"Chuyện này có gì phải để ý. Ngươi nếu như không có việc gì thì có thể đến Quy Vân các trấn giữ cho chúng ta!" Cẩn ca nhi chớp mắt vài cái, "Không thấy mọi người thấy ngươi đều bị dọa run chân sao? Có ngươi ở đó, khẳng định không ai dám làm dữ."
Vân Liệt: "..."
Lý Cẩn không nhịn được cong môi dưới, cười như tiểu hồ ly làm trò thành công. Uống xong trà, Lý Cẩn chậm rãi xoay người, "Đi thôi, chúng ta đến Quy Vân các xem, ngày hôm này muốn giới thiệu món ăn mới, món thịt Đông Pha của tỷ tỷ ngươi cũng đã thưởng thức qua, lần này sẽ cho ngươi nếm thử cái mới."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, nhịp tim Vân Liệt bỗng đập nhanh khó hiểu.
Hắn đột ngột vội vã dời đi tầm mắt, cảm thấy cả người có chút quái lạ.
Lý Cẩn lại không chú ý tới dị thường của hắn.
*
Hai người song song đi đến Quy Vân các.
Lúc này, trước cửa Quy Vân các đã xếp thành một hàng dài người, cho dù mặt trời trên đầu vẫn cứ chiếu ánh nắng khiến người ta chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng nụ cười trên mặt mọi người lại hết sức thỏa mãn.
Nhìn thấy ở đây đầy người xếp hàng, không ngừng có người hỏi tại sao lại xếp hàng, năm người đứng đầu kiêu ngạo không thôi, từng người từng người trả lời, "Cái này ngươi không biết sao? Quy Vân các lại muốn đưa ra món ăn mới đấy! Lần này ngoại trừ bán mứt trái cây, năm mươi người đến đầu tiên còn có thể miễn phí ăn thử.
"Thật?" Nghe được tin tốt này, mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vã đi xếp hàng.
"Ai ai ai, khỏi xếp hàng khỏi xếp hàng, đã sớm đủ năm mươi người rồi."
"Đủ năm mươi thì sao? Lão tử dùng tiền mua không được sao? Một phần thuộc về ta."
"Ai nói của ngươi, đương nhiên là ai trả giá cao thì được."
Có người theo sau cảm khái nói, "Liên quan đến món ăn mới, không cầu phải ngon hơn, chỉ cần không kém hơn thịt Đông Pha bao nhiêu là được, mùi vị thịt Đông Pha đến nay ta còn nhớ vô cùng."
Đáy mắt Vân Liệt tràn ra một ý cười, thật lòng vì Cẩn ca nhi cảm thấy vui vẻ, "Không nghĩ tới mọi người yêu thích thịt Đông Pha như thế."
Lý Cẩn cũng rất vui vẻ, nhưng không muốn thể hiện quá kiêu ngạo, bộ dáng vờ như không để ý, "Vật dĩ hi vi quý* mà, đợi đến khi tử lâu khác học được, Quy Vân các sẽ không có bất kỳ ưu thế nào."
*vật dĩ hi vi quý -物以稀为贵 – tiếng Việt có thành ngữ tương tự "đắt ra quế, ế ra củi"
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã vào trong.
A Phúc mắt sắc liếc một cái liền nhìn thấy Lý Cẩn, nó kéo kéo ống tay áo cha nó, nhảy nhót nói, "Cha, Lý công tử đến, ngày hôm nay y rất uy phong nha, chuyện mứt trái cây chính là y giải quyết đấy."
Với chiều cao của Lý Cẩn, cũng xem như là cao trong số các tiểu ca, đứng một chỗ cùng Vân Liệt lại chỉ hơn bả vai hắn một xíu, thêm vào đó mặt lại non nớt, nhìn đặc biệt nhỏ bé.
Mới nhìn thấy họ, cha A Phúc, cũng chính là Trương chưởng quỹ đương nhiên sẽ nhìn Vân Liệt thành Lý công tử, "Đây không phải là Vân thợ săn sao? Thì ra ngươi họ Lý?"
Trương chưởng quỹ từ nhỏ đã thường xuyên cùng phụ thân Cố Tử Ngọc đi làm ăn, vào nam ra bắc gặp qua không ít người. Ông là một trong số ít những người không sợ Vân Liệt, mỗi khi Vân Liệt săn được con mồi còn mang đến Quy Vân các đổi bạc, hai người cũng coi như là quen biết.
A Phúc che mặt, dùng sức kéo ống tay áo cha nó, "Ai nha, cha, cha nhận lầm người ròi, đây mới đúng là Lý công tử! Cha không thấy Lý công tử rất dễ nhìn sao?"
Dáng dấp Văn thợ săn kia dữ dằn, không thể nói là dễ nhìn được.
Đáy lòng tiểu A Phúc lặng lẽ bồi thêm một câu.
Trương chưởng quỹ giật mình nhìn Lý Cẩn một cái, "Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên."
Tình cảm ông đối với Quy Vân các so với Cố Tử Ngọc còn sâu đậm hơn, vì thế đặc biệt cảm kích Lý Cẩn, cũng không vì y chỉ là một tiểu thiếu niên mà khi thường, "Mau vào, thiếu gia dặn dò ta chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đã chuẩn bị xong."
Cùng Trương chưởng quỹ đơn giản nói chuyện với nhau vào câu, Lý Cẩn liền tìm Mai Chi tỷ lấy vài quả ớt, sau đó liền đi vào bếp.
Lần này y muốn đưa ra hai món, một là món gà xào xả ớt mà mình muốn ăn không ăn được, một món khác là trái cây trộn. Để làm món gà xào xả ớt này, trước khi đến y còn cố ý đi lên núi một chuyến, hái không ít quả ớt.
Thật ra làm món ăn này có chút mạo hiểm, ở triều Đại Hạ, vẫn chưa có ai đưa ớt vào các món ăn, cũng không biết có nhiều người quen với mùi này không.
Khi nhìn thấy những quả ớt trong tay y, một trong số các đầu bếp vô cùng giật mình.
Mọi người cũng không nhịn được nghị luận sôi nổi.
"Cái này cũng có thể nấu ăn?"
"Hẳn là nói đùa phải không?"
Nhà bếp có bốn đầu bếp, và hơn mười người trợ giúp, những người này là được Trương chưởng quỹ cùng Cố Tử Ngọc lựa chọn ra một cách nghiêm ngặt, chỉ sợ chọn phải người phẩm chất không trong sạch, lại bị Thanh Phong quá bắt cóc nữa.
Dù mỗi người đều rất kính trọng Lý Cẩn, nhưng khi nhìn thấy y lấy ra mấy quả ớt, một người trong số đó không nhịn được, cười nói, "Hài tử, ngươi đừng đùa chúng ta như vậy chứ, đồ đỏ đỏ này căn bản không thể ăn, nhai vào mùi vị đặc biệt kỳ quái."
Lý Cẩn cười lên rộ ra hàm răng trắng, "Các ngươi không thích ăn sống, không có nghĩa là nó không ngon."
Xem ra tình thương của người cha từ mấy vị đầu bếp này thật cao cả.
*
Túc Nguyên trấn vốn cũng không phải đặc biệt lớn, chuyện Quy Vân các đưa ra món ăn mới một truyền mười mười truyền trăm, không lâu sau đã lan ra toàn bộ trấn. Khi những người mua mứt trái cây biết mình có thể ăn thử, đều hưng phấn không thôi, sớm đem chuyện mứt trái cây có độc ném ra sau đầu.
Không phải bọn họ ăn vào đều không có chuyện gì sao.
Dưới mê hoặc của đồ ăn, đa số mọi người đều vô cùng phấn chấn ra cửa.
Số ít trong lòng có chút lo lắng, cũng ôm thái độ quan sát chạy đến.
Có người không đến được còn cố ý bảo người nhà đến.
Không bao lâu những người đã mua mứt trái cây cơ hồ đều đến đông đủ.
Ngay tại túc này, Cố Tử Ngọc cùng một thiếu niên mười mấy tuổi đột nhiên đi vào Quy Vân các. Cả người tiểu thiếu niên mặc y phục bạch sắc, có vẻ rất gầy yếu, nhưng ánh mắt lại rất sáng, tinh thần cũng rất tốt.
Cố Tử Ngọc đi theo phía sau hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Tiểu thiếu niên này chính là Lý thiếu gia.
Cố Tử Ngọc tự mình đi đến Lý phủ một chuyến, mang không ít đồ bổ, còn mang theo một bộ trang sức cực kỳ hiếm thấy tặng Lý phu nhân. Nhìn thấy hắn thành ý mười phần đến xin lỗi, đáy lòng Lý phu nhân càng áy náy, kỳ thực lúc đó là nàng không đành lòng trách nhi tử nên mới đẩy toàn bộ trách nhiệm về mứt trái cây lên Quy Vân các.
Nàng căn bản không biết mứt trái cây nhi tử mình mua đã biến chất, còn tưởng rằng hắn là tham ăn nên mới nháo đến bước này. Chính nhi tử mình thân thể không tốt, nàng biết rất rõ, ăn nhiều như vậy không tiêu chảy mới là lạ.
Nàng căn bản không nghĩ tới dưới cơn thịnh nộ của mình lại bị người có ý xấu lợi dụng, kết quả là nháo đến bước này. Không chỉ nàng không biết, mà tiểu thiếu gia Lý gia cũng không biết, ở nhà buồn bực mấy ngày, hắn tẻ nhạt đến đòi mạng, mẹ hắn lại không cho hắn đi ra ngoài.
Hắn vốn có quen biết với Cố Tử Ngọc, lại đối với món thịt Đông Pha yêu đến tận xương tủy, thấy Cố Tử Ngọc đích thân tới, hắn hưng phấn không thôi, lập tức đi ra đón. Biết được Quy Vân các lại muốn đưa ra món ăn mới, hắn dùng hết sức làm nũng với mẹ, cuối cùng cũng được cho đi.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, không ít người nghị luận sôi nổi.
"Sao Lý công tử cũng tới nữa? Không phải hắn trúng độc sao?"
Tiểu thiếu gia Lý gia trừng mắt, "Ngươi mới trúng độc."
Trác công tử quen biết hắn, từ xa đi về phía hắn chào hỏi, "Nguyên lai ngươi không có chuyện gì."
*
Lại nói về phía Lý Cẩn, y lấy đem thịt gà đã chuẩn bị sẵn ra thái thành hạt lựu, rồi mang lượng vừa phải thịt gà thái hạt lựu ướp cùng rượu và gia vị tầm mười lăm phút cho vừa ăn. Những quả ớt thì dùng kéo cắt thành những đoạn ngắn.
Y vừa nói vừa làm mẫu.
"Cho dầu vào nồi, phải nhiều chút, đem gà thái hạt lựu đã ướp xong bỏ vào trong nồi xào một chút, đến khi bên ngoài gà thái hạt lựu săn lại, cuối cùng lại cho nước tương, đường, muối vào rồi xào nhanh."
Sau khi cho ra đĩa, món ăn không chỉ có màu sắc tươi đẹp, mà mùi vị lại càng tuyệt vời.
Nhóm đầu bếp cảm thấy lạ lẫm không thôi, một người nhỏ tuổi nhất trong đó còn chảy cả nước miếng.
Sau khi Lý Cẩn xào xong, trực tiếp bưng món ăn đến sân sau, Mai Chi tỷ cùng Vân Liệt đều ở đó chờ y, món ăn này đương nhiên là cho bọn họ.
Sau khi ngửi thấy mùi hương, Cố Tử Ngọc cùng Lý thiếu gia nhịn không được chạy sang xem xem.
Cố Tử Ngọc tuy rằng cũng muốn ăn, nhưng lại không tiện bước lên gắp, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn. Lý tiểu thiếu gia thấy có người đã bắt đầu ăn, cả ngụm nước miếng cũng chảy ra.
Thấy hai người bọn họ rất giống chú chó Bắc Kinh thèm ăn, Lý Cẩn bật cười lắc đầu, "Trong nồi ước chừng còn hai đĩa, các ngươi ăn đi, vừa lúc để cho ý kiến."
Sau khi dọn ra, hai người chỉ lo vùi đầu ăn lấy ăn để. Lý tiểu thiếu gia sợ cay, nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài, nhưng mà động tác của hắn lại không chậm chút nào, nhìn thấy Cố Tử Ngọc ăn nhanh, hắn một bên dùng tay quạt, một bên liều mạng gắp vào trong miệng, vừa ăn vừa lầm bầm, "Ngươi chậm chút."
Lý Cẩn yên lòng trở về nhà bếp.
Mấy vị đầu bếp này đều có thiên phú, rất nhanh đã bắt đầu, mỗi người xào một hai đĩa, một lần làm ra mấy bàn, bốn người cùng ra tay, đảo mắt đã hơn mười đĩa.
Lý Cẩn lại kéo mọi người cùng nhau làm trái cây trộn.
Mọi người rướn cổ lên chờ, đến khi ngửi được hương vị, thì đối với món ăn mới này càng mong đợi hơn.
Bởi vì có nhiều người, gà xào xả ớt lại không giống như thịt Đông Pha cắt thành miếng, cho nên Lý Cẩn trực tiếp để khách nhân ngồi sáu người một bàn, trên mỗi bàn là một phần gà xào xả ớt, hai phần trái cây trộn mứt sơn mai.
Những người mua mứt trái cây tầm ba mươi mấy người ngồi thành năm bàn, những người xếp hàng ngồi chín bàn, tổng cộng là mười bốn bàn. Khi đã làm đủ mười bốn phần gà xào xả ớt, thì liền lục tục dọn món ăn lên.
"Mùi vị này thơm quá." Không ít người khịt khịt mũi.
"Thứ đỏ đỏ phía trên là gì? Thật giống trái nhỏ trên núi. Vật này không phải là không thể ăn sao?"
Sau khi gắp lên nếm thử một miếng, có người cay chảy nước mắt, cũng có người thì cảm thấy nồng sảng khoái không thôi, hô to ăn ngon. Ban đầu căn bản không ai ăn trái cây trộn, dù sao tất cả mọi người đều đã biết dưa tròn, quả này căn bản không ai thích ăn, có người cảm thấy có chút cay, nên không nhịn được gắp lên một khối nếm thử.
Ăn xong thì đôi mắt trừng to.
Tất cả mọi người ăn như hùm như sói, gà xào xả ớt cùng trái cây trộn trên bàn đều bị mọi người dọn sạch.
Từng người từng người hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi!
Mặc cho bọn họ suy nghĩ nát óc cũng không biết vì sao dưa tròn khó ăn như vậy lại có thể biến thành ngọt ngào ngon miệng như vậy. Còn có mứt trái cây ở phía trên, những người chưa mua qua mứt trái cây sơn mai đều theo bản năng mà liếm liếm đầu lưỡi.
"Đồ ăn ngon như vậy tại sao lại có thể có độc! Đánh chết ta cũng không tin."
"Không tin."
Cùng lúc đó, Lý Cẩn liền bảo Cố Tử Ngọc lên đài giải thích một chút cách bảo quản cùng cách ăn mứt trái cây sơn mai, cũng giải thích cách trữ theo thời tiết một chút, còn gọi Trương Nhị Căn đến.
Dưới sự cưỡng ép dụ dỗ, Trương Nhị Căn vừa lên đài liền nhận sai, "Ta biết sai rồi, cầu nhị thiếu bỏ qua cho ta đi, ta không nên bị lợi ích làm mê muội, không nên bị Tần thiếu gia mê hoặc, hắn cam kết cho ta không ít bạc, ta thực sự nhất thời bị choáng đầu mới làm như vậy."
Trương Nhị Căn đem chuyện gây sự thế nào, tung lời đồn làm sao toàn bộ nói ra.
Một lão bá đột nhiên nói, "Còn nói mình bỏ ra bốn lượng bạc mua mứt trái cây, lần này bị đánh mất mặt rồi. Ta đi ngang qua gặp tiểu nhi tử nhà ngươi, ngay cả nó cũng biết ngươi chỉ mua một bình."
Không ít người hỏi chuyện gì xảy ra.
Người xem náo nhiệt bàn luận sinh động.
Những người khác đều không nhịn được tặc lưỡi cảm thấy kỳ lạ.
"Thật không nghĩ tới người Thanh Phong quán như vậy mà lại gọi người giở thủ đoạn."
"Nhất định là nhìn thấy sinh ý Quy Vân các tốt lên nên không cam lòng đây, người này, phàm là kẻ bị đố kị che mắt thì cái gì cũng đều làm được."
"Nói rất đúng, bất quá Tần thiếu gia này thật sự không phải là đồ vật."
Tần Thiếu Băng khi biết được lời này thì tức giận làm rớt bể cốc.
*
Không quản mọi người nghị luận thế nào, hay có bao nhiêu yêu thích mứt trái cây, thì cũng không liên quan nhiều đến Lý Cẩn. Sau khi giải quyết vấn đề, y liền mang ba mươi vò mứt trái cây kia bán cho Cố Tử Ngọc.
Cuối cùng, cầm lấy ngân phiếu Cố Tử Ngọc đưa, rồi rời khỏi Quy Vân các.
Một vò một lượng, ba mươi vò là ba mươi lượng, mười ngày qua món thịt Đông Pha cũng mang đến cho y hai trăm lượng, như vậy tổng cộng là ba trăm mười một lượng*.
Lý Cẩn trực tiếp đem số tiền lớn này nhét vào trong ngực.
Lần quay lại này bọn họ vẫn thắng lợi trở về, nghĩ đến sau này mang mứt trái cây lên trấn thì không thể thiếu xe bò được, Lý Cẩn còn cố ý kéo Vân Liệt cùng mình đi đến nơi bán bò xem một chút.
Y có nhiều bạc nên cũng không sợ thiếu, cuối cùng chọn một con bò tuổi không quá lớn, nhờ Vân Liệt nhắc nhở nên y liền đi mua một chiếc xe cùng một chút đồ vật đồng bộ. Lão hán bán xe là người nhiệt tình còn giúp y lắp xe bò cho ổn.
Một chiếc xe bò chiếm hết không ít bạc, Mai Chi không nhịn được nhắc nhở y, "Tiền vừa kiếm được đã bị người nôn ra toàn bộ, chờ về đến nhà xem tỷ ngươi trách ngươi thế nào."
Lý Cẩn cười ha hả nói, "Kiếm tiền không phải là để tiêu sao? Cũng không thể mỗi lần đi đều sang nhà Lý đại gia mượn xe được. Đệ cũng ngại, đúng rồi đệ nghe nói Lý đại gia thích ăn ngọt, vậy thì mua cho ông một túi bánh hoa quế đi, lão nhân ăn nhiều đồ ngọt, không sao chứ?"
"Cái này thì có sao? Cũng đâu phải mỗi ngày đều ăn."
Trên đường về, Mai Chi đánh một chiếc, Vân Liệt đánh một chiếc, Lý Cẩn căn bản không xem mình như là tiểu ca.
Khi Mai Chi bảo y lên xe, y trực tiếp nhảy lên xe Vân Liệt, "Mai Chi tỷ, đệ ngồi chiếc này, tỷ chậm rãi đánh xe đi, vừa lúc đệ nhờ Vân Liệt dạy đánh xe bò một chút."
Mai Chi hơi sửng sốt một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Khi đến thôn Trúc Khê, trời đã sắp tối rồi, dưới tàng cây có không ít đại nương ngồi hóng gió, khi nhìn thấy bọn họ rốt cục đã trở về, không ít người tràn đầy hiếu kỳ, "Ai u, sao lại có thêm một chiếc xe bò? Cẩn ca nhi, mứt trái cây của ngươi thật sự đã bán hết? Không phải là mua xe bò đó chứ?"
Đại khái cảm thấy được điều này là không thể, nên nói xong bọn họ liền cười, "Nhìn xem, xe bò mắc như vậy, Cẩn ca nhi sao có khả năng mua được. Đúng rồi, buổi sáng có bà mai đến nhà ngươi, chắc là làm mai cho Cẩn ca nhi đây, ở nhà đợi nửa ngày cũng không thấy ngươi về, ngươi mau về xem một chút."
Tay Vân Liệt đang nắm dây cương, đột nhiên nắm chặt.
Lý Cẩn giật mình trợn to mắt, "Cái gì? Làm mai cho ta?"
Một người trong số đó có quan hệ tốt với Mai Chi, cười híp mắt nói, "Cẩn ca nhi cũng đã đến lúc nên nói chuyện thành thân rồi, chuyện này đối với ngươi không phải là bình thường sao? Có cái gì phải kinh ngạc, nói cho ngươi biết nhà người này còn rất khá, là Vương Tuấn ở Vương gia thôn sát vách, cách nhau gần không nói, Vương Tuấn lại còn là người có năng lực. Ngươi biết Vương Tiểu Miêu chứ? Hắn đã gả tới thôn chúng ta, Vương Tuấn chính là thân ca ca* của hắn."
*thân ca ca: anh ruột
Hết chương 24 – 25/8/2018
Đã beta – 07/04/2020
_________
Editor: Cách giải quyết vấn đề ở đây có vẻ "đẹp như mơ" phải không? Nhưng mình thấy như vậy cũng có cái hay đó chứ. Đời thực đã "khổ" rồi, nên chúng mình đọc truyện mơ mộng xíu cho đời thêm tươi. Nhỉ! ^.^
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ^.^
Danh sách chương