Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Hai người theo phản xạ chuyển hướng nhìn sang Lý Uyển.
Nàng rõ ràng chỉ mặc y phục vải thô đơn giản, nhưng cả người vẫn có cỗ khí chất không nói ra lời. Lông mi cong dài, mắt sáng ngời, sống mũi thẳng tắp, mỗi một nơi đều tinh xảo tuyệt vời, thanh lệ thoát tục, không vương khói lửa nhân gian, dù trên thực tế nàng chính là mới từ phòng bếp đi ra.
Nếu như không phải nhìn thấy Cẩn ca nhi cùng Vân Liệt ở cùng một chỗ, nàng chưa chắc sẽ đi ra.
Nàng bất động thanh sắc nhìn hai người, cảm xúc đáy mắt chợt lóe lên, ánh mắt ánh lên chiều sâu suy ngẫm.
Vân Liệt sờ sờ chóp mũi, lần đầu tiên có loại cảm giác lúng túng thế này.
Liếc nhìn thần sắc trên mặt hắn, Lý Uyển run môi dưới, vẻ mặt có chút vi diệu.
Lý Cẩn liếc nhìn hai người, thấy nhất thời không ai nói gì, liền nhân cơ hội lau mặt Vân Liệt một cái, lập tức cười nói, "Ha ha ha, lần này ngươi bị thiệt rồi. Tỷ tỷ tới thật đúng lúc, hắn trước mặt tỷ thật dở hơi."
Vân Liệt: "..."
Lý Uyển: "..."
Ngươi xác định bị thiệt không phải ngươi?
Lý Uyển có chút mệt tâm, nếu như không phải có người ngoài ở đây, nàng thật muốn mở đầu Cẩn ca nhi xem bên trong đó đến tột cùng là chứa cái gì. Sao lại không nhìn ra Vân Liệt có ý đồ xấu chứ?
Lý Uyển đương nhiên không biết rằng, là một thẳng nam, Lý Cẩn dù thế nào cũng sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi huynh đệ của mình đối với mình có ý đồ quấy rối! Dù y có trong thân thể của tiểu ca thì cũng coi như hồn là thẳng nam nha.
Lý Uyển buồn bực nói, "Cơm nước cũng đã xong, bọn nhỏ ăn ít, không thể để chúng ăn quá no, đệ không phải còn muốn dạy bọn chúng chơi trò chơi sao? Nghỉ ngơi một chút, để cho bọn nhỏ tiêu thức ăn một chút rồi chơi."
Lý Cẩn đáp một tiếng, "Được, đợi lát nữa chỉ cho bọn chúng quy tắc trò chơi."
Cân nhắc đến chuyện trong đó ngoài trừ tiểu hán tử còn có tiểu ca cùng nữ hài, Lý Cẩn chuẩn bị tổng cộng sáu trò chơi. Trò thứ nhất là ném túi cát, trò thứ hai là nhảy lò cò, trò thứ ba là nối chữ, trò thứ tư là giả người gỗ, trò thứ năm là nhảy dây, và thứ sáu là đá cầu.
Mấy trò này y đã chơi khi còn bé, hài tử ở cô nhi viện rất thường chơi trò chơi. Vì để cho những hài tử này được chơi vui vẻ, Lý Cẩn còn cố ý nhờ tỷ tỷ làm túi cát, dây nhảy cùng quả cầu.
Vì để làm cầu, y đã thu nhặt lại toàn bộ lông gà rừng. Lông gà rừng này rất cứng, dù có hơi thô ráp, nhưng màu sắc lại nhìn rất đẹp, nhìn từ xa xa lại càng đẹp.
Bọn nhỏ nắm trong tay như nhặt được bảo vật. Bọn chúng bây giờ đối với Lý Cẩn cùng Vân Liệt vô cùng yêu thích, khi Lý Cẩn nói muốn dạy bọn chúng chơi trò chơi, tất cả đều đáp một tiếng vang dội, tràn đầy mong đợi.
Hài tử nhỏ tuổi thì Lý Cẩn dạy chơi giả người gỗ, tuổi lớn hơn thì cho chúng chơi ném túi cát, nhảy lò cò, nhảy dây. Sau khi bọn nhỏ học được, từng đứa tứng đứa đều đứng thẳng tắp thân thể nhỏ bé, rất có khí thế.
Có đứa thích ném túi cát, có đứa thích nhảy lò cò, Thần ca nhi thì cùng mấy đứa trẻ đang chơi nối chữ, đứa này tiếp đứa kia, chơi cực kỳ vui.
Mỗi trò chơi bọn chúng đều chơi rất lâu, hiện tại có sáu trò, đối với một đứa trẻ mà chưa bao giờ chơi loại trò chơi này, thì mỗi một trò đều vô cùng thú vị. Bọn chúng vui như hội, chơi cái này một chút lại chơi cái kia một chút, tiếng cười vang lên không ngừng.
Có mấy đứa trẻ chạy loanh quanh, cười cười nhảy nhảy rất vui vẻ, dẫn tới những đứa lớn hơn cũng không nhịn được nhìn nhìn, cuối cùng gia nhập vào luôn.
Nhìn gương mặt tươi cười của bọn trẻ đầy vui vẻ, mọi người cũng cười theo.
Kể từ hôm ấy, nếu ngày thường bọn trẻ không có ở nhà, thì nơi đây chính là sân chơi của bọn chúng, mỗi lần gia trưởng tìm hài tử về ăn cơm, nhất định sẽ đến đây gọi người.
*
Bọn nhỏ đang chơi đùa, thì một nam nhân lại xuất hiện trên khoảng đất trống không xa. Thần sắc hắn tiều tụy, đôi mắt tràn đầy tơ máu, khuôn mặt từ xa xa tươi cười nhìn Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ, nét mặt thống khổ không nói nên lời.
Triệu lão thái khóc lóc chạy đến.
Bà ta tận lực mặc một thân y phục cũ kỹ, sắc mặt tái nhợt, che lấy ngực, vẻ mặt hết sức đau khổ. Sau khi tìm tới Triệu Đại Niên, liền bắt đầu buồn khổ khóc lóc, một bên khóc một bên đánh lên bả vai Triệu Đại Niên, "Ta sao lại sinh ra cái tên ngu ngốc không lương tâm như ngươi chứ! Ngươi đây là muốn làm ta tức chết sao, nương một tay phân một tay nước tiểu nuôi ngươi lớn, vì để cho ngươi ăn nhiều thêm một miếng cơm mà nhịn đói ăn không đủ no, ngươi báo lại nương như thế này sao?"
Từ lúc Triệu lão thái xuất hiện, đã có vài người liếc về hướng bà ta.
Thần sắc Triệu Đại Niên bi thương, căn bản không muốn nghe, âm thanh mệt mỏi đến dọa người, "Nương, nương đừng nói nữa."
Những ngày qua Triệu Đại Niên cùng nương hắn vẫn luôn ở trạng thái như thế này. Hắn không muốn hòa ly, bà ta vẫn khóc, vẫn luôn nhắc đến chuyện khi còn nhỏ. Triệu Đại Niên tâm tình phiền muộn, cả người đều tản ra một luồng cảm giác thất bại nồng đậm, hắn không hiểu tại sao trước đây tất cả đều tốt, đột nhiên mọi thứ lại thay đổi.
Có thể lấy được Uyển tỷ, có thể nói đây là chuyện vui vẻ nhất đời hắn. Nương hắn nếu quan tâm hắn thì tại sao nhất định phải chia rẽ bọn họ? Cũng bởi vì vài mẫu đất sao? Hắn không hiểu, nương hắn nếu chịu trả giá cho hắn nhiều như vậy, thì tại sao lại cố tình muốn hắn đau khổ chứ?
Triệu Đại Niên thật sự không hiểu!
Đây rõ ràng là nương hắn, nhọc nhằn khổ sở nuôi hắn khôn lớn, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau qua nhiều năm tháng như vậy, bà không phải thương hắn nhất sao? Lần đầu hắn cảm thấy được người phụ nhân trước mặt này xa lạ như vậy, khuôn mặt thật đáng ghét.
Triệu lão thái hiểu rõ tâm tình hắn không dễ chịu, nhưng vẫn cố ý đâm hắn đau.
"Khi còn bé có lần ngươi sốt cao, trong nhà không có tiền xem bệnh cho ngươi, nương liền quỳ cầu đại phu, quỳ cả một buổi trưa, cũng chính từ lúc đó mà bị đau khớp. Vì ngươi, nương không chỉ một lần mạo hiểm, nhưng ngươi ngược lại thì hay ho rồi, ngươi đây là bị một con hồ ly tinh làm ngu muội đầu óc, không còn nhận rõ được phương hướng nữa rồi!"
Ba chữ hồ ly tinh này cho dù đặt trên người nữ nhân nào thì đó cũng là một loại sỉ nhục.
Triệu Đại Niên đột nhiên trợn to mắt, tâm tình cực kỳ ngột ngạt, "Nương, Uyển tỷ không phải hồ ly tinh, nàng là tức phụ ta cưới hỏi đàng hoàng, là người ta muốn cùng trải qua cuộc đời này, cũng là nương của hai đứa nhỏ, lần này bỏ qua, sau này nương đừng nói những câu nói như thế này nữa! Ta không muốn nghe nương nói một câu nào không hay về nàng."
"Không muốn nghe thấy? Ta còn không muốn gặp ả đây, ngươi nghe không?! Ngươi có vì nương mà suy nghĩ qua chưa? Còn sống hết đời? Ả xứng sao? Ngoại trừ gương mặt thì ả ta có cái gì? Ngươi chính là bị ả ta đồ hồ ly tinh mê hoặc! Đến bây giờ vẫn u mê không tỉnh!"
Cái gì gọi là chỉ có gương mặt? Uyển tỷ không chỉ có trù nghệ* tuyệt nhất, mà nữ công cũng là xứng danh giỏi giang, nàng không chỉ biết chữ, thậm chí còn biết hội họa. Triệu Đại Niên từng lén lút nhìn nàng vẽ trên đất, hình vẽ vẽ một con diều hâu giương cánh bay, trông rất sinh động, dáng bay vững chãi, so với những tác phẩm được bán trên trấn không hề thua kém chút nào.
*trù nghệ - 厨艺 – khả năng nấu ăn
Uyển tỷ của hắn tốt như vậy, sao nương hắn có thể nói nàng chỉ có gương mặt?
Nàng đầy tài hoa, lại có tri thức lễ nghĩa, là hắn không xứng với nàng mới đúng. Hắn vẫn cảm thấy mình rất thua thiệt nàng, không có năng lực kiếm thật nhiều tiền, cũng không có bản lĩnh để cho hai đứa trẻ có cuộc sống tốt.
Hắn đã đủ xấu hổ rồi, nương hắn lại làm cho nàng chịu nhiều oan ức như thế, là hắn có lỗi với Uyển tỷ, là lỗi của hắn, Triệu Đại Niên đột nhiên rất hận. Tại sao nương hắn lại biến thành bộ dáng như bây giờ?
Miệng hắn dốt nát, có chuyện gì cũng không biết cách biểu đạt như thế nào, đáy lòng nghèn nghẹn khó chịu chỉ muốn bạo phát ra ngoài, nhưng lại không biết nên làm gì!
Nương hắn còn không ngừng mà ép hắn, lại khóc lại nháo, "Lão già sao ông lại đi sớm như vậy a, bỏ lại một mình ta ở đây chịu khổ, con trai ông bị một con hồ ly tinh mê hoặc tâm trí rồi kìa! Hắn không muốn người mẹ như ta nữa này! Chê ta già rồi, là người trói buộc hắn, không giúp được hắn!"
Lòng Triệu Đại Niên lạnh lẽo đáng sợ, thất vọng nơi đáy mắt càng lúc càng dày đặc.
Đáy mắt Triệu lão thái chợt lóe một vệt phẫn hận, khóc thét lên ngồi bệt xuống mặt đất, hoàn toàn có dáng vẻ không chịu trở mặt thì không bỏ qua!
Bà ta gần đây sở dĩ như vậy, là bởi vì trên trấn có một tiểu quả phụ coi trọng con trai bà ta, còn tìm người đến nói nếu như nhi tử bà ta nguyện ý thú nàng, nàng liền nguyện ý cấp Triệu lão thái hai mươi lượng bạc tiền dưỡng lão. Cha của tiểu quả phụ là đồ tể, có thể kiếm được không ít tiền, ông ta chỉ có một nữ nhi này, nếu như Đại Niên cưới nàng ta, thì đến khi lão đồ tể già rồi, hết thảy tiền còn không phải đều là của Triệu gia bọn họ sao?
Triệu lão thái trước giờ luôn là kẻ thích tính kế, bạc cho không như thế, cớ gì lại không muốn chứ?
Vốn bà ta đã ghét bỏ con trai đối xử với Lý Uyển quá tốt, thường xuyên quên mất mình, nên nhìn Lý Uyển rất không vừa mắt. Lại thêm vì bạc, nên bà ta càng muốn tách hai người bọn họ ra. Nhưng cố tình nhi tử bà ta không mong muốn điều này, không nỡ rời đi nữ nhân này.
Triệu lão thái hận Lý Uyển muốn chết, ả hồ ly tinh này sao không chết đi, chết đi rồi, hai đứa nhỏ cũng có thể mang đi đổi tiền!
Bà ta vừa giận vừa hận, ngày hôm nay quyết một chủ ý, dù như thế nào cũng phải nháo đến bọn họ triệt để tách ra!
"Ta sao lại số khổ như vậy chứ, các hương thân Trúc Khê thôn à, các người giúp ta phân xử đi chứ. Ngày đó là Lý Uyển chính mồn đưa ra hòa ly, không ngờ lại trở mặt đổi ý. Nàng ta đây là không cam lòng, không buông được Đại Niên nhà ta, muốn trả thù lão thái bà này đây mà, ta nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn hài tử, mà lại vì ả nữ nhân như thế, muốn cùng ta xa lạ a! Lý Uyển, ngươi muốn bức chết ta đúng không? Vậy hôm nay ta liền chết tại Trúc Khê thôn này, ta xem ngươi còn ra vẻ người tốt không!"
Âm thanh bà ta càng lúc càng lớn, hấp dẫn cả những ở xa xa kéo đến đây.
Mọi người thấy bà ta ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, mắt họ tràn đầy chán ghét, chỉ cảm thấy số Uyển tỷ thật khổ, người tốt như vậy sao lại gả tới nhà bọn họ chứ!
Trải qua bữa tiệc ngày hôm nay, ấn tượng mọi người đối với Uyển tỷ cùng Cẩn ca nhi sớm đã đạt đến mức độ ngoài sức tưởng tượng, thấy Triệu lão thái đến nháo, có đại nương còn không nhịn được xì một tiếng, "Miệng hãy sạch sẽ chút, các người ngay cả xách giày cho Uyển tỷ cũng không xứng, còn không thấy ngại mà dội nước bẩn lên người nàng? Uyển tỷ chịu không được phải rời khỏi nhà các người đây, Triệu Đại Niên nhà các người còn không biết xấu hổ mỗi ngày đến đây đóng vai đáng thương. Bà muốn mắng thì mắng nhi tử bà đi, đến Trúc Khê thôn chúng ta làm trò làm gì! Đi nhanh lên, không thì Trúc Khê thôn chúng ta sẽ không tha cho đám vô lại các người đâu."
"Đúng, đi nhanh lên."
"Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy."
"Đại Niên chính trực như vậy, mà bà lại khóc lóc om sòm chơi xấu, thật kỳ cục, bọn nhỏ có thể nhìn thấy hết đấy."
Ban đầu, Lý Uyển cùng Lý Cẩn đang giúp Vân Liệt thu dọn đồ đạc, khi nghe thấy động tĩnh thì liền đi đến. Triệu lão thái đã triệt để không biết xấu hổ, những gì các đại nương nói, hai tỷ đệ đương nhiên cũng nghe được.
Không nghĩ tới sẽ có người vì nàng mà mở miệng bênh vực, đáy lòng Lý Uyển cảm động không thôi, cảm thấy tâm lạnh băng cũng ấm áp lên một chút.
Triệu lão thái tức chết rồi, Lý Uyển này đến tột cùng có cái gì tốt chứ? Một người hai người đều bị ả thả mê hồn dược hết rồi!
Nghĩ đến gần đây Đại Niên xác thực cả nhà cũng không muốn về, bà ta càng tức giận đến cả người phát run, "Con trai của ta như thế nào không cần các người quản! Trúc Khê thôn các người dám ỷ đông bắt nạt người, ta cũng không phải quả hồng mềm, ta nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay nếu không hòa ly xong, ta liền chết ở Trúc Khê thôn các người, để cho các ngươi không ai chiếm được lợi ích."
Trương đồ tể đã cho người gửi lời, nếu như trong vòng ba ngày Triệu Đại Niên còn cùng Lý Uyển dây dưa không rõ, ông ta chắc chắn sẽ không gả nữ nhi vào Triệu gia. Vừa nghĩ đến chuyệt vịt đến ngay miệng còn bị bay mất, lòng Triệu lão thái liền nóng như lửa đốt.
Lý Uyển từng bước một đi tới, thần sắc nàng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Khi Triệu Đại Niên nhìn thấy nàng, vẻ mặt liền hốt hoảng, đôi mắt đột nhiên đỏ.
Lý Uyển không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp đối diện Triệu lão thái nói, "Những năm này ta đối với Triệu gia các người hết lòng quan tâm giúp đỡ, bà liền đối với ta làm cái gì, đối với hai đứa trẻ làm cái gì, chính đáy lòng bà rõ ràng hơn hết. Người làm việc gì đều có trời cao chứng giám, bà không sợ có ngày sẽ gặp báo ứng? Ta không muốn kì kèo với bà, cũng không phải sợ bà, với Triệu gia các người đời này ta sẽ không lại bước vào nửa bước. Cẩn ca nhi đệ mang thư hòa ly ra đây, thuận tiện cũng mời trưởng thôn đến đây, ngày hôm nay cần phải hòa ly."
Thanh âm nàng lạnh lẽo, nói năng có khí phách. Từ khi nàng xuất hiện, mọi người bỗng dưng đều nín thở.
Cho dù dân phong triều Đại Hạ mở cửa, nhưng hòa ly chân chính cũng không nhiều. Có thể sinh sống được thì cũng chịu đựng mà vượt qua, không ai nguyện ý làm lớn chuyện, chuyện nữ tử đưa ra hòa ly đã ít lại càng ít. Lý Uyển này quyết đoán như vậy, không thể không nói là khiến cho người ta cực kỳ chấn động.
Dù sao từ đáy lòng của mọi người, nương Triệu Đại Niên dù có lưu manh chút, thì Triệu Đại Niên cũng là người thương yêu tức phụ, làm người rất tốt, nếu thật sự hòa ly, hán tử như vậy trong thôn thật khó tìm. Hiện tại hai tỷ muội Lý Uyển bọn họ lại kiếm được không ít tiền, sớm muộn cũng sẽ có một ngày mẹ của Triệu Đại Niên sẽ hối hận, khi đó còn không phải cúi đầu mời Lý Uyển về cung phụng sao? Chờ đến lúc đó thì ngày tháng tốt đẹp của Lý Uyển cũng đến rồi.
Thấy Lý Uyển nói như vậy, trong lòng Triệu lão thái vui vẻ, "Vậy thì được rồi, ngươi phàm là muốn có chút mặt mũi thì không nên tiếp tục quấn lấy Đại Niên."
"Nương! Ngươi còn muốn có đứa con trai này thì liền câm miệng!"
Thần sắc Triệu Đại Niên âm lãnh đến đáng sợ, đột nhiên trừng mắt liếc bà ta một cái, sắc mặt Triệu lão thái cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ vì Lý Uyển mà bất kính với mình.
Đôi mắt Lý Uyển lạnh lẽo nhìn, chỉ cười trào phúng.
Triệu Đại Niên chưa từng thấy vẻ lạnh lùng như vậy từ nàng, trong lòng hoảng hốt, xông lên nắm tay nàng. Thân hình hắn cao lớn, đôi mắt to tràn đầy bi thương, "Uyển tỷ, chúng ta đừng hòa ly! Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi khẳng định cũng không muốn không có cha!"
Thấy hắn đến tận giờ phút này cũng chỉ biết cầu xin, đáy mắt Lý Uyển chợt lóe một vệt phản cảm, mạnh mẽ vung tay hắn ra.
"Triệu Đại Niên lần này ta không thể chịu được ngươi nữa, nếu như ngươi không muốn hòa ly, không cần đến mẹ ngươi đâm chết tại chỗ này, ta ngày hôm nay liền chết tại đây. Vừa nghĩ tới cuộc sống của ta cùng các ngươi nhiều năm như vậy, ta liền hận không thể lập tức chết đi!"
Triệu Đại Niên cực kỳ bi thương, hắn không nghĩ đến chuyện sẽ để Lý Uyển rời khỏi mình! Hắn hoàn toàn hoảng hốt, vươn tay muốn ôm Uyển tỷ vào lòng.
Lý Cẩn sắp tức chết rồi, đột nhiên giơ tay cho Triệu Đại Niên một đấm, còn chưa thấy nam nhân nào kỳ lạ như vậy! Không, nam nhân chân chính làm sao có thể chỉ một vấn đề nhỏ như vậy cũng không giải quyết được, vẫn cứ mặt dày như vậy.
Triệu Đại Niên hắn căn bản không xứng làm nam nhân!
Y vững vàng che chở tỷ tỷ ở phía sau, đi lên phía trước đột nhiên nhấc cổ áo Triệu Đại Niên lên, vốn đang cảm thấy hắn đáng thương, nhưng bây giờ là hận chết hắn. Cho dù Lý Cẩn so với Triệu Đại Niên thấp hơn gần một nửa, nhưng khí thế của y còn vượt xa hắn, "Ta lần trước nói thế nào, hả? Ngươi cứ như vậy muốn bị đánh!"
Nói xong liền đấm một cái lên mặt hắn.
Triệu Đại Niên đứng không vững, lui về sau hai bước, trên mặt lập tức sưng lên.
Nghiên tỷ đột nhiên chạy tới ôm đùi cữu cữu, nước mắt liền trào ra, "Cữu cữu, cữu cữu đừng đánh cha, cha đau!"
Sợ Nghiên tỷ ngã xuống, Thần ca nhi liền đến kéo muội muội, đôi mắt đỏ ngầu. Nhóc vẫn nhịn không khóc, sắc mặt so với khóc còn khiến người ta đau lòng hơn, trong lòng Lý Uyển đau xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Động tác Lý Cẩn ngừng lại, chỉ cảm thấy cái ôm chân kia của Nghiên tỷ nặng đến cất bước không nổi.
Vân Liệt vươn tay bế tiểu nha đầu lên, Nghiên tỷ cơ hồ khóc đến không thở nổi, nghẹn ngào nói, "Không đánh cha, cữu cữu không đánh cha con."
Lý Cẩn đưa tay ôm tiểu nha đầu vào trong ngực, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt của bé, "Được, cữu cữu không đánh, Nghiên tỷ không khóc."
Nghiên tỷ ôm cổ y, khóc đến thở không ra hơi.
Trưởng thôn chân trước chân sau, rốt cục cũng đến.
Hôm ấy, chung quy vẫn là dưới chứng kiến của mọi người mà hòa ly.
Triệu lão thái vui mừng rạng rỡ từ dưới đất bò dậy, Triệu Đại Niên lại hét lớn một tiếng rồi chạy mất.
"Tất cả mọi người giải tán đi, ngày hôm nay cảm ơn mọi người." Lý Uyển cười cười, dù sắc mặt tái nhợt, nhưng trước sau vẫn bình tĩnh như ban đầu.
Tất cả mọi người thức thời ly khai, chỉ có Vân Liệt, trước sau vẫn đứng bên người Cẩn ca nhi không nhúc nhích.
Cẩn ca nhi cố tình tỏ ra không hề cảm xúc.
Lý Uyển nhìn bọn họ liếc mắt một cái, cảm thấy đau lòng không thôi, tim như bị xé ra từng mảnh.
Thần ca nhi nắm lấy tay nàng, bàn tay bé nhỏ mềm vô cùng, đôi mắt to tràn đầy đau thương. Biết hài tử sợ hãi, Lý Uyển cúi đầu ôm tiểu tử vào trong lòng, Thần ca nhi thấp giọng nói, "Nương đừng khó chịu."
Lý Uyển cắn môi, "Nương không khó chịu."
Nghiên tỷ cũng ý thức được gì đó, nước mắt liền chảy xuống, ôm cổ cữu cữu, khóc nấc lên hỏi một câu, "Con sau này có phải không có cha nữa phải không?"
Trong lòng Lý Cẩn đột nhiên đau xót, sờ sờ đầu tiểu nha đầu nhưng không mở miệng.
Lý Cẩn sẽ không khuyên ai đó, nhưng lại sợ tỷ tỷ khó chịu, nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Tỷ, có đệ ở đây, sau này sẽ làm cho cuộc sống trong nhà trải qua mỗi ngày thật tốt, hòa ly là phải, cuối cùng cũng coi như thoát khỏi bọn họ, đệ không cho phép tỷ vì bọn họ mà lại khó chịu."
Lý Uyển miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Tỷ biết rồi, về nhà đi."
Nói xong không nhịn được liếc Vân Liệt một cái, "Ngươi cũng trở về nhà đi."
Vân Liệt nhìn Cẩn ca nhi, vẫn có chút không yên lòng.
Cho là hắn sợ bọn người Triệu Đại Niên sẽ lại đến kiếm chuyện, Cẩn ca nhi vỗ vỗ bờ vai hắn, "Chắc chắn sẽ không sao đâu, trong nhà ngươi còn cần dọn dẹp một chút, nhanh trở về đi, có việc cần hỗ trợ ta nhất định sẽ tìm người. Đúng rồi, thịt còn lại ngươi cầm lên trấn bán đi, cứ đến nhà ta lấy xe bò là được."
Vân Liệt gật đầu một cái, nhàn nhạt dời tầm mắt, con ngươi hắn sâu thẳm, nơi sâu xa ở đáy mắt dường như ẩn giấu rất nhiều thứ, cũng có rất nhiều lời, nhưng e ngại tỷ tỷ ở đây, nên mới không tiện mở miệng.
Mấy ngày sau đó, bầu không khí trong nhà vẫn luôn có chút trầm thấp.
Nghiên tỷ cũng không thể nào nở nụ cười được, tiểu nha đầu luôn rầu rĩ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Biết trong lòng bé rất khó chịu, Lý Cẩn thở dài sờ sờ đầu nhỏ của bé.
Hết chương 33 – 21/9/2018
Đã beta – 13/04/2020
_________
*ném túi cát
.
*nhảy lò cò
.
*nối chữ - trò này đại khái những người chơi sẽ nói một từ, mà chữ cuối của người này là chữ đầu của người kia. ví dụ: nối chữ - chữ cái - cái bàn...
.
*giả người gỗ
.
*nhảy dây
.
*đá cầu
Danh sách chương