Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
"Từ khi thịt kho Đông Pha cùng gà xào xả ớt được đẩy ra, có không ít người nghe danh mà đến, gần đây vẫn luôn cung không đủ cầu, thiếu gia dự định mở thêm mấy chi nhánh ở các huyện khác, theo hướng quản của đại thiếu gia nhà chúng ta."
Lý Cẩn đã có nghe qua danh đại thiếu gia Cố gia, sinh ý Cố gia căn bản đều là hắn đang xử lý, hắn rất có đầu óc buôn bán. Ở Túc Nguyên trấn có không ít nhân vật lợi hại, lão thái gia Cố gia từng giữ chức quan thái phó, đã từng phò trợ thái tử đăng cơ, cho nên có thể nói Huyện thái gia thấy ông cũng phải bưng trà rót nước, những lời này không có lửa thì sao có khói.
Dù sao Cố lão thái gia là người hiện nay cả thánh thượng cũng tôn kính.
Lý cẩn, "Chuyện tốt từ miệng A Phúc chính là..." Vừa dứt lời, tiểu A Phúc đã đẩy cửa đi vào.
"Cha, cha không được bán con." Tiểu A Phúc mang một bình nước đi tới, mắt to trợn lên tròn vo.
Trương chưởng quỹ bật cười lắc đầu.
Chuyện tốt trong miệng A Phúc không phải như thế, mà là cữu cữu Cố Tử Ngọc đến đây. Cữu cữu hắn mấy năm trước được thánh thượng phong làm hoàng thương, sinh ý rất lớn. Lần này đi Giang Nam nhập hàng, vừa lúc đi ngang qua Kim Lâm thành, cũng đã lâu không gặp tỷ tỷ và hai cháu ngoại trai, nên y trước đến Túc Nguyên trấn một chuyến, dự định ở lại mấy ngày rồi đi.
Sau khi thưởng thức qua mùi vị món thịt Đông Pha cùng mứt trái cây, y mừng rỡ không thôi, sau đó liền sinh ra ý nghĩ muốn đem món ngon này mở rộng ra toàn quốc.
Lúc này, Cố Tử Ngọc đang xem ca ca hắn cùng cữu cữu chơi cờ.
Hắn lười biếng nằm trên ghế mây, miệng hơi chu lên, thần sắc vô cùng thả lỏng. Thấy cữu cữu định hạ cờ tại một vị trí khác, hắn mới ngồi ngay ngắn người lại, dùng quạt ngăn lại, "Ai, cữu cữu, chỗ này chỗ này, hạ chỗ này mới được, nhanh, thừa dịp quân cờ chưa đặt xuống nhanh thay đổi vị trí."
Cố Tử Ngọc cũng không tệ, trình chơi cờ rất sâu, chỉ tiếc kỳ phẩm* không tốt, mình thì lười, nhưng khi người khác chơi cờ lại không nhịn được lên tiếng can thiêp. Nếu là gia gia hắn đang chơi, thấy hắn như vậy, nhất định sẽ lấy quân cờ đập đầu hắn.
Nam tử bị hăn ngăn cản đã hơn ba mươi tuổi, vóc người y thon dài, da dẻ trơn bóng như ngọc, khi cười rộ lên khiến người như gió xuân ấm áp, dù bị ngăn cản cũng không tức giận, còn chột dạ thỉnh giáo, "Hạ chỗ này không được sao? Chúng ta hạ ở đây, vừa lúc có thể ăn hai quân trắng của Tử Hoa."
Cố Tử Ngọc lườm một cái, "Không chờ cữu cữu hạ ca ca của ta đã ăn hết bên này của ngươi."
Thấy bọn họ không coi ai ra gì mà thảo luận, Cố Tử Hoa tiện tay cầm quyển sổ sách lên, tướng mạo hắn cùng Cố Tử Ngọc giống nhau y hệt, cũng một đôi mắt đào hoa*, tuấn lãng không thôi, chỉ khác là một người thích cười, một người khác lại quanh năm không lộ vẻ mặt gì.
Cố Tử Ngọc liếc lên thấy, so với cữu cữu của hắn còn khó chịu hơn, đưa tay cướp đi sổ sách trong tay hắn, "Cố Tử Hoa, ngươi như vậy là vũ nhục người khác!"
Cố Tử Hoa nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, môi mỏng hé mở, "Cho các ngươi thời gian thảo luận là vũ nhục?"
Cố Tử Ngọc hừ một tiếng, lười biếng dựa vào ghế mây, "Dám đối như thế với cữu cữu, ta sẽ bảo nương trừng trị ngươi."
Trịnh Trạch bật cười lắc đầu.
Ngay tại lúc này, một gã sai vặt chạy tới, "Thiếu gia, A Phúc lệnh ta thông báo cho ngài, Lý công tử đến, hiện tại người ở Quy Vân các."
Ánh mắt Cố Tử Ngọc sáng lên, vội vã đứng lên, "Cữu cữu, Lý huynh đến đây, ngươi không phải muốn gặp y sao? Không bằng mời y đến phủ đi, chúng ta có thể cùng thương lượng một chút. Ánh mắt Lý huynh sắc bén, kiến giải* đặc biệt, khẳng định sẽ có không ít chủ ý* hay."
"Đến Quy Vân các đi, ta cũng chưa từng qua đó, nhân cơ hội này xem một chút."
Cố Tử Hoa cũng cùng đi, hắn đã sớm nghe qua Lý huynh trong miệng đệ đệ, nhân lúc này gặp gỡ xem.
Khi ba người họ đi đến lầu hai, tiểu A Phúc đang giảng thuật lại chuyện Kinh Thành sinh động như thật
"Kinh Thành đặc biệt khí thế, đường rộng như vầy." A Phúc giang tay một chút, "Lúc ta cùng thiếu gia tản bộ trên đường, một con đường mà đi đến trưa vẫn chưa đi xong, làm ta mệt bủn rủn luôn. Nếu không phải ta trung thành tuyệt đối, thì đã đi tìm một chỗ mát mẻ rồi, thế nhưng thiếu gia còn cần ta bảo vệ, ai. Ngươi không biết đâu, ở đó nhà ở cũng rất khí phái, cửa hàng đặc biệt nhiều, người đến người đi, còn có tất cả đều là người có tiền. Thiếu gia của chúng ta đứng trong đám người đó thì ta liền không thấy hắn đâu. Mứt trái cây có thể bán ở kinh thành, nhất định có thể kiếm lời ngất trời."
Đôi mắt A Phúc sáng lấp lánh, còn chưa bắt đầu kiếm tiền mà đã say rồi. Nó là đứa không giấu được lời, không cho cha nói, kết quả Lý Cẩn còn chưa truy nó đã tự mình thẳng thắn.
Trương chưởng quỹ giật giật khóe miệng, đối với đứa con trai này đã không còn lời nào để nói.
Khi Cố Tử Ngọc đi tới cửa, vừa vặn nghe A Phúc nói hai câu cuối cùng.
Cái gì gọi là hắn đứng giữa một đám người thì sẽ không nhìn thấy hắn? Còn không phải bởi vì hắn thấp sao! Đi Kinh Thành đã là chuyện sáu năm trước, lúc ấy A Phúc cũng chỉ mới bảy tuổi, người tuy nhỏ nhưng lại không ngoan chút nào, chạy tán loạn khắp nơi, không làm mất nó là Cố Tử Ngọc đã tài lắm rồi!
Cố Tử Ngọc đẩy cửa đi vào, sắc mặt lạnh lùng, "Cách thật xa đã có thể nghe thấy tiếng ngươi, nhiệm vụ giao cho ngươi đã hoàn thành tất cả?"
A Phúc le lưỡi một cái, lập tức chuồn đi.
Biết bọn họ có việc muốn nói, Trương chưởng quỹ lên tiếng chào rồi cũng thức thời ly khai.
*
Theo phía sau Cố Tử Ngọc là hai người.
Một người có dáng dấp tương tự như hắn, thần sắc lạnh lùng. Mội người khác tuổi lớn hơn một chút.
Vị lớn tuổi này trông cũng rất trẻ, nhiều nhất chỉ hơn ba mươi tuổi. Tướng mạo y xuất chúng, khí chất ôn hòa, vừa nhìn đã khiến người ta sinh ra hảo cảm, mi tâm còn có một nốt ruồi son. Nghĩ đến lời Vương Tiểu Miêu nói, Lý Cẩn có chút囧, đây chính là nốt ruồi son dễ sinh trong truyền thuyết sao?
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, khó giải thích có loại cảm giác nói không nên lời. Chắn chắn vị này chính là cữu cữu Cố Tử Ngọc, hoàng thương trong miệng A Phúc, một nhân vật rất tài giỏi, mặc dù là tiểu ca nhưng lại cưới nữ nhi thừa tướng.
Mặc dù nhìn y không hề có cảm giác xâm lược, nhưng Lý Cẩn cũng không dám coi khinh y. Y cười cười, đứng lên chắp tay cung kính, "Hai vị chính là cữu cữu cùng huynh trưởng nhị thiếu đi?"
Cố Tử Ngọc gật đầu, cười xua tay, "Lý huynh không cần đứng dậy, nhanh ngồi đi, cữu cữu ngươi cũng ngồi đi."
Hắn lười bắt chuyện ca ca hắn. Cữu cữu sau khi ngồi xuống, hắn cũng đến sát bên người cữu cữu ngồi xuống.
Cố Tử Hoa liếc mắt nhìn Lý Cẩn một cái, đáy mắt chợt lóe một vệt kinh ngạc, tuổi tác cũng quá nhỏ rồi, lại liếc mắt lên nốt ruồi son sau tai hắn thì càng thêm kinh ngạc. Thiếu niên trước mặt ngũ quan xinh đẹp, phong độ nhẹ nhàng, nhất cử nhất động không chút nào mang nữ khí, căn bản không giống một tiểu ca.
Nghĩ đến tiểu ca từ thuở nhỏ đã được hán tử nuôi, trong lòng hắn cũng hơi thoải mái, cữu cữu hắn cũng chính là giống như vậy.
Trịnh Trạch cười nói, "Không trách người ta nói Trúc Khê thôn địa linh nhân kiệt*, là một vùng đất phong thủy hiếm thấy, trước ta còn cầm thái độ hoài nghi, nay nhìn thấy tiểu công tử ta lại tin. Tiểu công tử số tuổi nhỏ nhưng lại rất có thành tựu, sau này nhất định phi vật trong ao*."
Lý Cẩn bật cười lắc đầu, "Trịnh gia quá khen, tại hạ chỉ là một tiểu tử nông thông, sở tác sở vi* bất quá là để no bụng mà thôi, không đáng khích lệ như vậy."
Thái độ y ôn hòa, đúng mực, rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác.
Trịnh Trạch cười cười, định nói gì đó, thì Cố Tử Ngọc lại phất phất tay, "Cữu cữu, các người không cần phải nói lời khách sáo, đều là người trong nhà. Nào, Lý huynh, chúng ta trước tiên nói một chút chuyện mứt trái cây đi."
Hắn cùng cữu cữu thân cận nhất, luôn luôn có sao nói vậy, mà Trịnh Trạch cũng thích phần thân cận hết sức chân thành này của hắn.
Cố Tử Ngọc đối Lý Cẩn nói, "Ta nhớ lúc trước từng nghe ngươi nói muốn tìm nguồn tiêu thụ mứt trái cây, kỳ thực lúc đó ta cũng đang có ý đó, còn muốn một thời gian ngắn nữa sau khi qua sinh nhật ngoại công, sẽ đi Kinh Thành gặp cữu cữu cùng thương lượng một chút việc này, không nghĩ tới cữu cữu đã đến trước."
Ba người đều là người thông mình, ngươi tới ta đi rất nhanh liền định ra hạng mục công việc cụ thể.
Lý Cẩn sẽ là nguồn cung cấp, Trịnh Trạch phụ trách việc bán ra, Cố Tử Ngọc phụ trách vận chuyển, ai bảo hắn là người giới thiệu sinh ý này cho cữu cữu chứ. Có tiện nghi không chiếm thì phí.
Đàm luận xong chuyện mứt trái cây, Trịnh Trạch cười với Lý Cẩn, nói, "Không nói gạt ngươi, ta lần này xuôi xuống nam Trường Giang ngoại trừ nhập hàng chủ yếu là muốn tìm một chút thương cơ*. Kinh Thành còn lắm quan to quý nhân, người nguyện ý bỏ tiền vì thứ tốt cũng nhiều, ngươi nếu có ý tưởng gì tốt, chúng ta lại có thể hợp tác một phen."
Nói đến cách kiếm tiền, suy nghĩ kỹ thì quả thật có không ít, quán lẩu, nơi giải trí, bách hóa cỡ lớn, đại lí y phục, tùy tiện mở ra cũng có thể thử xem.
Lý Cẩn trầm ngâm chốc lát, lên tiếng nói, "Như vậy đi, nếu như ngài không vội đi, ta về nhà viết ra phương án tỉ mỉ, ngày mai lại mang tới cho ngài, đến lúc đó ngài xem xem cái nào có lợi cao, chúng ta đến lúc đó lại thương lượng cũng không muộn.
Trịnh Trạch bật mở nụ cười, "Đương nhiên không vội, ta còn dự định ở lâu thêm bốn, năm ngày đây."
*
Từ lúc bước ra khỏi Quy Vân các, đã là một canh giờ. Lý Cẩn vội vàng kéo xe bò lại, lại kéo thêm một người. Người này đương nhiên là Vân Liệt, vô tình gặp y ở trên đường.
Lý Cẩn nhìn Vân Liệt liếc mắt một cái, "Buổi sáng ta còn cố ý đến nhà ngươi một chuyến, nghĩ ngươi cũng lên trấn, muốn hỏi ngươi có muốn mua gì không, kết quả sáng sớm ngươi đã ra ngoài."
Vân Liệt sờ sờ mũi, tối hôm qua hắn căn bản không có ở nhà, Cẩn ca nhi không tìm được hắn mới là bình thường. Hắn căn bản không nghĩ tới hôm nay Cẩn ca nhi sẽ lên trấn, cho nên lần này là xảo ngộ* chân chính.
Hai người đang định đi lấy xe bò, thì trên đường lại đột nhiên gặp phải một lão hán.
Lão mặc một thân y phục vải thô màu nâu đậm, lông mày rất thô, đôi mắt không lớn không nhỏ, khi trông thấy Cẩn ca nhi thì trên mặt chợt lóe một vệt xấu hổ, liền vội vã cúi đầu, dự định đi vòng qua bọn họ.
Trong tay lão vốn mang theo không ít thứ, bởi vì đi gấp mà những thứ trong đó bị rơi ra cũng không phát hiện.
Cẩn ca nhi nhìn thấy, liền lên tiếng kêu lão lại, "Lão bá, ngài làm rơi đồ vật."
Thanh âm y dễ nghe, thái độ ôn hòa, cả tướng mạo cũng tuấn mỹ, dẫn tới những ánh mắt của các tiểu thư ven đường.
Vật rơi trên đất chính là một tờ giấy màu vàng. Lý Cẩn khom lưng nhặt lên, mới phát hiện đó là giấy đốt cho người chết.
Lão bá khi nghe thấy thanh âm kia, bước chân lão đột nhiên ngừng, thân thể có chút cứng ngắc. Lão quay đầu, đáp một tiếng, không dám ngẩng đầu, khom lưng nhận giấy trong tay Cẩn ca nhi, nói tiếng cảm ơn rồi quay đầu đi mất cũng không nhìn lại.
Hết chương 35 – 25/9/2018
Đã beta – 13/04/2020
________
*đào hoa – 桃花 (Chữ này nghĩa là đào hoa, mà QT dịch thành "dâm tà", hú hồn!!! Không tra lại bản raw là hiểu sai về Hoa ca rồi)
*kiến giải – 见解 – ý tưởng, tư tưởng, quan điểm
*chủ ý – 主意 – ý kiến
*địa linh nhân kiệt - 人杰地灵 – (thành ngữ) tương đương câu "đất lành chim đậu" ở Việt Nam
*phi vật trong ao - 非池中物 – (thành ngữ) mình không biết câu Hán Việt của thành ngữ này như thế nào nên để tạm như vầy, ai biết góp ý mình nha – câu này nghĩa là không phải vật sống trong ao hồ nhỏ bé; người ôm chí lớn; người có hoài bão.
*sở tác sở vi – 所作所为 – hành động, cách ứng xử
*thương cơ – cơ hội buôn bán
*xảo ngộ - vô tình gặp gỡ
Biên tập: Nguyn
*
"Từ khi thịt kho Đông Pha cùng gà xào xả ớt được đẩy ra, có không ít người nghe danh mà đến, gần đây vẫn luôn cung không đủ cầu, thiếu gia dự định mở thêm mấy chi nhánh ở các huyện khác, theo hướng quản của đại thiếu gia nhà chúng ta."
Lý Cẩn đã có nghe qua danh đại thiếu gia Cố gia, sinh ý Cố gia căn bản đều là hắn đang xử lý, hắn rất có đầu óc buôn bán. Ở Túc Nguyên trấn có không ít nhân vật lợi hại, lão thái gia Cố gia từng giữ chức quan thái phó, đã từng phò trợ thái tử đăng cơ, cho nên có thể nói Huyện thái gia thấy ông cũng phải bưng trà rót nước, những lời này không có lửa thì sao có khói.
Dù sao Cố lão thái gia là người hiện nay cả thánh thượng cũng tôn kính.
Lý cẩn, "Chuyện tốt từ miệng A Phúc chính là..." Vừa dứt lời, tiểu A Phúc đã đẩy cửa đi vào.
"Cha, cha không được bán con." Tiểu A Phúc mang một bình nước đi tới, mắt to trợn lên tròn vo.
Trương chưởng quỹ bật cười lắc đầu.
Chuyện tốt trong miệng A Phúc không phải như thế, mà là cữu cữu Cố Tử Ngọc đến đây. Cữu cữu hắn mấy năm trước được thánh thượng phong làm hoàng thương, sinh ý rất lớn. Lần này đi Giang Nam nhập hàng, vừa lúc đi ngang qua Kim Lâm thành, cũng đã lâu không gặp tỷ tỷ và hai cháu ngoại trai, nên y trước đến Túc Nguyên trấn một chuyến, dự định ở lại mấy ngày rồi đi.
Sau khi thưởng thức qua mùi vị món thịt Đông Pha cùng mứt trái cây, y mừng rỡ không thôi, sau đó liền sinh ra ý nghĩ muốn đem món ngon này mở rộng ra toàn quốc.
Lúc này, Cố Tử Ngọc đang xem ca ca hắn cùng cữu cữu chơi cờ.
Hắn lười biếng nằm trên ghế mây, miệng hơi chu lên, thần sắc vô cùng thả lỏng. Thấy cữu cữu định hạ cờ tại một vị trí khác, hắn mới ngồi ngay ngắn người lại, dùng quạt ngăn lại, "Ai, cữu cữu, chỗ này chỗ này, hạ chỗ này mới được, nhanh, thừa dịp quân cờ chưa đặt xuống nhanh thay đổi vị trí."
Cố Tử Ngọc cũng không tệ, trình chơi cờ rất sâu, chỉ tiếc kỳ phẩm* không tốt, mình thì lười, nhưng khi người khác chơi cờ lại không nhịn được lên tiếng can thiêp. Nếu là gia gia hắn đang chơi, thấy hắn như vậy, nhất định sẽ lấy quân cờ đập đầu hắn.
Nam tử bị hăn ngăn cản đã hơn ba mươi tuổi, vóc người y thon dài, da dẻ trơn bóng như ngọc, khi cười rộ lên khiến người như gió xuân ấm áp, dù bị ngăn cản cũng không tức giận, còn chột dạ thỉnh giáo, "Hạ chỗ này không được sao? Chúng ta hạ ở đây, vừa lúc có thể ăn hai quân trắng của Tử Hoa."
Cố Tử Ngọc lườm một cái, "Không chờ cữu cữu hạ ca ca của ta đã ăn hết bên này của ngươi."
Thấy bọn họ không coi ai ra gì mà thảo luận, Cố Tử Hoa tiện tay cầm quyển sổ sách lên, tướng mạo hắn cùng Cố Tử Ngọc giống nhau y hệt, cũng một đôi mắt đào hoa*, tuấn lãng không thôi, chỉ khác là một người thích cười, một người khác lại quanh năm không lộ vẻ mặt gì.
Cố Tử Ngọc liếc lên thấy, so với cữu cữu của hắn còn khó chịu hơn, đưa tay cướp đi sổ sách trong tay hắn, "Cố Tử Hoa, ngươi như vậy là vũ nhục người khác!"
Cố Tử Hoa nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, môi mỏng hé mở, "Cho các ngươi thời gian thảo luận là vũ nhục?"
Cố Tử Ngọc hừ một tiếng, lười biếng dựa vào ghế mây, "Dám đối như thế với cữu cữu, ta sẽ bảo nương trừng trị ngươi."
Trịnh Trạch bật cười lắc đầu.
Ngay tại lúc này, một gã sai vặt chạy tới, "Thiếu gia, A Phúc lệnh ta thông báo cho ngài, Lý công tử đến, hiện tại người ở Quy Vân các."
Ánh mắt Cố Tử Ngọc sáng lên, vội vã đứng lên, "Cữu cữu, Lý huynh đến đây, ngươi không phải muốn gặp y sao? Không bằng mời y đến phủ đi, chúng ta có thể cùng thương lượng một chút. Ánh mắt Lý huynh sắc bén, kiến giải* đặc biệt, khẳng định sẽ có không ít chủ ý* hay."
"Đến Quy Vân các đi, ta cũng chưa từng qua đó, nhân cơ hội này xem một chút."
Cố Tử Hoa cũng cùng đi, hắn đã sớm nghe qua Lý huynh trong miệng đệ đệ, nhân lúc này gặp gỡ xem.
Khi ba người họ đi đến lầu hai, tiểu A Phúc đang giảng thuật lại chuyện Kinh Thành sinh động như thật
"Kinh Thành đặc biệt khí thế, đường rộng như vầy." A Phúc giang tay một chút, "Lúc ta cùng thiếu gia tản bộ trên đường, một con đường mà đi đến trưa vẫn chưa đi xong, làm ta mệt bủn rủn luôn. Nếu không phải ta trung thành tuyệt đối, thì đã đi tìm một chỗ mát mẻ rồi, thế nhưng thiếu gia còn cần ta bảo vệ, ai. Ngươi không biết đâu, ở đó nhà ở cũng rất khí phái, cửa hàng đặc biệt nhiều, người đến người đi, còn có tất cả đều là người có tiền. Thiếu gia của chúng ta đứng trong đám người đó thì ta liền không thấy hắn đâu. Mứt trái cây có thể bán ở kinh thành, nhất định có thể kiếm lời ngất trời."
Đôi mắt A Phúc sáng lấp lánh, còn chưa bắt đầu kiếm tiền mà đã say rồi. Nó là đứa không giấu được lời, không cho cha nói, kết quả Lý Cẩn còn chưa truy nó đã tự mình thẳng thắn.
Trương chưởng quỹ giật giật khóe miệng, đối với đứa con trai này đã không còn lời nào để nói.
Khi Cố Tử Ngọc đi tới cửa, vừa vặn nghe A Phúc nói hai câu cuối cùng.
Cái gì gọi là hắn đứng giữa một đám người thì sẽ không nhìn thấy hắn? Còn không phải bởi vì hắn thấp sao! Đi Kinh Thành đã là chuyện sáu năm trước, lúc ấy A Phúc cũng chỉ mới bảy tuổi, người tuy nhỏ nhưng lại không ngoan chút nào, chạy tán loạn khắp nơi, không làm mất nó là Cố Tử Ngọc đã tài lắm rồi!
Cố Tử Ngọc đẩy cửa đi vào, sắc mặt lạnh lùng, "Cách thật xa đã có thể nghe thấy tiếng ngươi, nhiệm vụ giao cho ngươi đã hoàn thành tất cả?"
A Phúc le lưỡi một cái, lập tức chuồn đi.
Biết bọn họ có việc muốn nói, Trương chưởng quỹ lên tiếng chào rồi cũng thức thời ly khai.
*
Theo phía sau Cố Tử Ngọc là hai người.
Một người có dáng dấp tương tự như hắn, thần sắc lạnh lùng. Mội người khác tuổi lớn hơn một chút.
Vị lớn tuổi này trông cũng rất trẻ, nhiều nhất chỉ hơn ba mươi tuổi. Tướng mạo y xuất chúng, khí chất ôn hòa, vừa nhìn đã khiến người ta sinh ra hảo cảm, mi tâm còn có một nốt ruồi son. Nghĩ đến lời Vương Tiểu Miêu nói, Lý Cẩn có chút囧, đây chính là nốt ruồi son dễ sinh trong truyền thuyết sao?
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, khó giải thích có loại cảm giác nói không nên lời. Chắn chắn vị này chính là cữu cữu Cố Tử Ngọc, hoàng thương trong miệng A Phúc, một nhân vật rất tài giỏi, mặc dù là tiểu ca nhưng lại cưới nữ nhi thừa tướng.
Mặc dù nhìn y không hề có cảm giác xâm lược, nhưng Lý Cẩn cũng không dám coi khinh y. Y cười cười, đứng lên chắp tay cung kính, "Hai vị chính là cữu cữu cùng huynh trưởng nhị thiếu đi?"
Cố Tử Ngọc gật đầu, cười xua tay, "Lý huynh không cần đứng dậy, nhanh ngồi đi, cữu cữu ngươi cũng ngồi đi."
Hắn lười bắt chuyện ca ca hắn. Cữu cữu sau khi ngồi xuống, hắn cũng đến sát bên người cữu cữu ngồi xuống.
Cố Tử Hoa liếc mắt nhìn Lý Cẩn một cái, đáy mắt chợt lóe một vệt kinh ngạc, tuổi tác cũng quá nhỏ rồi, lại liếc mắt lên nốt ruồi son sau tai hắn thì càng thêm kinh ngạc. Thiếu niên trước mặt ngũ quan xinh đẹp, phong độ nhẹ nhàng, nhất cử nhất động không chút nào mang nữ khí, căn bản không giống một tiểu ca.
Nghĩ đến tiểu ca từ thuở nhỏ đã được hán tử nuôi, trong lòng hắn cũng hơi thoải mái, cữu cữu hắn cũng chính là giống như vậy.
Trịnh Trạch cười nói, "Không trách người ta nói Trúc Khê thôn địa linh nhân kiệt*, là một vùng đất phong thủy hiếm thấy, trước ta còn cầm thái độ hoài nghi, nay nhìn thấy tiểu công tử ta lại tin. Tiểu công tử số tuổi nhỏ nhưng lại rất có thành tựu, sau này nhất định phi vật trong ao*."
Lý Cẩn bật cười lắc đầu, "Trịnh gia quá khen, tại hạ chỉ là một tiểu tử nông thông, sở tác sở vi* bất quá là để no bụng mà thôi, không đáng khích lệ như vậy."
Thái độ y ôn hòa, đúng mực, rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác.
Trịnh Trạch cười cười, định nói gì đó, thì Cố Tử Ngọc lại phất phất tay, "Cữu cữu, các người không cần phải nói lời khách sáo, đều là người trong nhà. Nào, Lý huynh, chúng ta trước tiên nói một chút chuyện mứt trái cây đi."
Hắn cùng cữu cữu thân cận nhất, luôn luôn có sao nói vậy, mà Trịnh Trạch cũng thích phần thân cận hết sức chân thành này của hắn.
Cố Tử Ngọc đối Lý Cẩn nói, "Ta nhớ lúc trước từng nghe ngươi nói muốn tìm nguồn tiêu thụ mứt trái cây, kỳ thực lúc đó ta cũng đang có ý đó, còn muốn một thời gian ngắn nữa sau khi qua sinh nhật ngoại công, sẽ đi Kinh Thành gặp cữu cữu cùng thương lượng một chút việc này, không nghĩ tới cữu cữu đã đến trước."
Ba người đều là người thông mình, ngươi tới ta đi rất nhanh liền định ra hạng mục công việc cụ thể.
Lý Cẩn sẽ là nguồn cung cấp, Trịnh Trạch phụ trách việc bán ra, Cố Tử Ngọc phụ trách vận chuyển, ai bảo hắn là người giới thiệu sinh ý này cho cữu cữu chứ. Có tiện nghi không chiếm thì phí.
Đàm luận xong chuyện mứt trái cây, Trịnh Trạch cười với Lý Cẩn, nói, "Không nói gạt ngươi, ta lần này xuôi xuống nam Trường Giang ngoại trừ nhập hàng chủ yếu là muốn tìm một chút thương cơ*. Kinh Thành còn lắm quan to quý nhân, người nguyện ý bỏ tiền vì thứ tốt cũng nhiều, ngươi nếu có ý tưởng gì tốt, chúng ta lại có thể hợp tác một phen."
Nói đến cách kiếm tiền, suy nghĩ kỹ thì quả thật có không ít, quán lẩu, nơi giải trí, bách hóa cỡ lớn, đại lí y phục, tùy tiện mở ra cũng có thể thử xem.
Lý Cẩn trầm ngâm chốc lát, lên tiếng nói, "Như vậy đi, nếu như ngài không vội đi, ta về nhà viết ra phương án tỉ mỉ, ngày mai lại mang tới cho ngài, đến lúc đó ngài xem xem cái nào có lợi cao, chúng ta đến lúc đó lại thương lượng cũng không muộn.
Trịnh Trạch bật mở nụ cười, "Đương nhiên không vội, ta còn dự định ở lâu thêm bốn, năm ngày đây."
*
Từ lúc bước ra khỏi Quy Vân các, đã là một canh giờ. Lý Cẩn vội vàng kéo xe bò lại, lại kéo thêm một người. Người này đương nhiên là Vân Liệt, vô tình gặp y ở trên đường.
Lý Cẩn nhìn Vân Liệt liếc mắt một cái, "Buổi sáng ta còn cố ý đến nhà ngươi một chuyến, nghĩ ngươi cũng lên trấn, muốn hỏi ngươi có muốn mua gì không, kết quả sáng sớm ngươi đã ra ngoài."
Vân Liệt sờ sờ mũi, tối hôm qua hắn căn bản không có ở nhà, Cẩn ca nhi không tìm được hắn mới là bình thường. Hắn căn bản không nghĩ tới hôm nay Cẩn ca nhi sẽ lên trấn, cho nên lần này là xảo ngộ* chân chính.
Hai người đang định đi lấy xe bò, thì trên đường lại đột nhiên gặp phải một lão hán.
Lão mặc một thân y phục vải thô màu nâu đậm, lông mày rất thô, đôi mắt không lớn không nhỏ, khi trông thấy Cẩn ca nhi thì trên mặt chợt lóe một vệt xấu hổ, liền vội vã cúi đầu, dự định đi vòng qua bọn họ.
Trong tay lão vốn mang theo không ít thứ, bởi vì đi gấp mà những thứ trong đó bị rơi ra cũng không phát hiện.
Cẩn ca nhi nhìn thấy, liền lên tiếng kêu lão lại, "Lão bá, ngài làm rơi đồ vật."
Thanh âm y dễ nghe, thái độ ôn hòa, cả tướng mạo cũng tuấn mỹ, dẫn tới những ánh mắt của các tiểu thư ven đường.
Vật rơi trên đất chính là một tờ giấy màu vàng. Lý Cẩn khom lưng nhặt lên, mới phát hiện đó là giấy đốt cho người chết.
Lão bá khi nghe thấy thanh âm kia, bước chân lão đột nhiên ngừng, thân thể có chút cứng ngắc. Lão quay đầu, đáp một tiếng, không dám ngẩng đầu, khom lưng nhận giấy trong tay Cẩn ca nhi, nói tiếng cảm ơn rồi quay đầu đi mất cũng không nhìn lại.
Hết chương 35 – 25/9/2018
Đã beta – 13/04/2020
________
*đào hoa – 桃花 (Chữ này nghĩa là đào hoa, mà QT dịch thành "dâm tà", hú hồn!!! Không tra lại bản raw là hiểu sai về Hoa ca rồi)
*kiến giải – 见解 – ý tưởng, tư tưởng, quan điểm
*chủ ý – 主意 – ý kiến
*địa linh nhân kiệt - 人杰地灵 – (thành ngữ) tương đương câu "đất lành chim đậu" ở Việt Nam
*phi vật trong ao - 非池中物 – (thành ngữ) mình không biết câu Hán Việt của thành ngữ này như thế nào nên để tạm như vầy, ai biết góp ý mình nha – câu này nghĩa là không phải vật sống trong ao hồ nhỏ bé; người ôm chí lớn; người có hoài bão.
*sở tác sở vi – 所作所为 – hành động, cách ứng xử
*thương cơ – cơ hội buôn bán
*xảo ngộ - vô tình gặp gỡ
Danh sách chương