Thân thể hai người dính chặt vào nhau, chiếc bóng dưới đất như là của một người, không chỉ có nhịp tim đập đồng điệu, mà cả hô hấp cũng chặt chẽ quấn lấy nhau. Nơi đầu mũi tràn ngập mùi hương của đối phương, cả mùi mồ hôi cũng mang một sức mạnh đầu độc lòng người, khiến người ta vì nó mà mê muội.
Lý Cẩn chưa bao giờ nghĩ tới, tư vị môi lưỡi dán vào nhau lại đẹp đến như vậy. Y cũng duỗi lưỡi ra liếm căn môi Vân Liệt, hai chiếc lưỡi trơn tuột không thể tránh khỏi đụng chạm vào nhau, đầu lưỡi có chút tê, như bị dòng điện đánh trúng, đầu cũng bắt đầu choáng váng trong nháy mắt.
Nghĩ đến người ôm mình vào lòng chính là người mình thích, có thể làm mọi thứ vì mình, Lý Cẩn bỗng có chút kích động. Y ôm chặt cổ Vân Liệt, môi lưỡi quấn sát vào nhau, thử thăm dò liếm liếm, càng hôn càng không vừa lòng, một chút kích động cũng có thể quên đi tất cả, hàm răng không hiểu sao lại cắn lên môi hắn.
Hô hấp Vân Liệt dồn dập, tiếp tục ngậm mút môi y, muốn hút đi từng tia ngọt ngào, muốn dung nhập nó vào trong cốt nhục*. Mùi máu tanh tràn trong khoang miệng, lúc này thần trí Lý Cẩn mới thanh tỉnh một chút. Nhận ra được không đúng, y đột nhiên lùi về sau, vội vàng nâng đầu Vân Liệt lên xem, "Ta cắn trúng ngươi?"
*cốt = xương; nhục = thịt
Trên môi Vân Liệt quả thật có vết máu, môi dưới bị y cắn rách, máu từ trên môi đang từ từ thấm ra ngoài. Lý Cẩn đau lòng, liền vội vàng cẩn thận từng li từng tí xoa xoa vết máu trên môi hắn, "Có đau không?" Không nhịn được muốn đến gần thổi một hơi, nhưng lại cảm thấy có chút ấu trĩ.
Vân Liệt lắc đầu, duỗi tay ra nắm lấy tay y, hôn một cái động viên y, "Không sao."
Lý Cẩn trợn tròn đôi mắt, "Làm sao không sao? Đã chảy máu rồi!"
Mặc dù đây là lần đầu hôn môi, nhưng vì đã cùng bạn cùng phòng xem qua AV, nên đã có kinh nghiệm quan sát. Lý Cẩn vẫn luôn tràn đầy tự tin, tự xem là mình có kỹ thuật, nhưng ngờ đâu lần đầu tiên đường hoàng ra trận lại gặm rách môi Vân Liệt!
Y vừa chột dạ vừa mắc cỡ, lông mi cũng có chút run rẩy, "Ta không phải cố ý."
Vân Liệt đến gần hôn lên lông mi y, hoàn toàn không để vết thương ở trong lòng.
"Không đau."
Vết thương của hắn không cạn, làm sao có thể không đau được.
Lý Cẩn càng lúc càng chột dạ, càng nhìn càng cảm thấy vết thương chướng mắt, đặc biệt muốn che một cái khẩu trang lên miệng hắn để giấu đi vết thương, nhưng đáng tiếc ở đây là cổ đại, căn bản không có thứ này. Vừa nghĩ tới khi Nhiếp Chi Hằng thấy vết thương trên môi Vân Liệt sẽ có phản ứng gì, đột nhiên thấy thật phiền muộn.
Lý Cẩn sầu đến chân mày nhíu lại, lời nhắc nhở mang theo vẻ chột dạ, "Không cho nói là ta cắn, nếu không sau này sẽ không hôn ngươi, ngươi nhanh về đi, đừng để người ta thấy, hai ngày sau đừng ra khỏi nhà, chờ thương lành rồi đi."
Vân Liệt, "..."
Sâu xa nơi đáy mắt Vân Liệt mơ hồ có tia lửa đang nhảy nhót.
Lý Cẩn lại đưa tay đẩy hắn về nhà.
*
Nhà Lý Cẩn cùng nhà Trương đại nương cách rất gần, trên đường đi Nhiếp Chi Hằng gặp phải Trương đại nương.
Hắn xuyên một thân cẩm phục, quanh hông còn buộc một chiếc thắt lưng nạm bảo thạch, thân thể như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, ở nông thôn nào có công tử tuấn tú như vậy. Trương đại nương lần thức hai nhìn thấy mà sửng sốt, đến khi phản ứng lại, liền cười khanh khách tiến đến lên tiếng chào hỏi hắn.
Căn cứ theo ý nghĩ cùng hàng xóm của Lý Uyển tạo mối quan hệ, thế là Nhiếp Chi Hằng chẳng keo kiệt chút nào mà cười cười. Chờ đến khi Trương đại nương đi vào sân rồi, Nhiếp Chi Hằng vẫn còn ở cửa xoay tới xoay lui.
Bên trong khu nhà nhỏ vô cùng náo nhiệt, nghe qua âm thanh có không ít hài tử, ngoài ra còn có một nữ nhân xa lạ. Nhiếp Chi Hằng dù mặt dày đến mấy cũng có chút ngượng ngùng đi vào bên trong. Chớ nhìn hắn cà lơ phất phơ, thật ra trong lòng hiểu rõ, không muốn vì sự lỗ mãng của mình mà làm hỏng danh tiếng của Lý Uyển.
Bất quá cũng không tính là đến không công, nghe tiếng nói một chút cũng tốt, Nhiếp Chi Hằng rất am hiểu cách tự an ủi mình.
Mai Chi cùng Lý Uyển đang dùng cơm, bọn nhỏ ăn nhanh, đang chơi trong sân. Lý Lâm tựa như con khỉ, chạy khắp sân, sợ nó đạp phải rau củ trong sân, Thần ca nhi liền ôm tiểu hồ ly đi về hướng vườn rau trước mặt, dự định canh chừng chằm chằm.
Vườn rau ở đối diện cửa, khi Lý Cẩn ra ngoài lại không đóng cửa, nên Nhiếp Chi Hằng liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu tử, hắn ập tức trở nên hoạt bát. Hắn vẫy vẫy tay với Thần ca nhi, vẻ mặt tươi cười, giống như một con sói đuôi to dụ dỗ hài tử.
Thấy sự tồn tại của hắn, Thần ca nhi mím mím môi, thân thể nhỏ bé có chút cứng ngắc.
Nhiếp Chi Hằng tận sức tận lực chọc nhóc cười, hướng nhóc xua xua tay.
Thần ca nhi vờ như không thấy, hiển nhiên còn ghi nhớ trong lòng cái lần bị tung lên.
Nụ cười Nhiếp Chi Hằng cứng đờ, thấy nhóc không muốn phản ứng với mình, thần sắc nhất thời xụ xuống.
Khi Lý Cẩn trở về, xa xa liền nhìn thấy Nhiếp Chi Hằng, vừa nghĩ tới môi Vân Liệt, bỗng y có chút chột dạ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhiếp Chi Hằng mới quay đầu liếc nhìn, trong nháy mắt nhìn thấy Cẩn ca nhi hắn liền đứng thẳng người.
Ánh mắt Lý Cẩn có chút khó hiểu, "Ngươi còn chưa về nha sao? Sao lại đến đây?"
Nhiếp Chi Hằng không nghĩ tới y trở về nhanh như vậy, đáy lòng có chút bồn chồn. Hắn trước sau vẫn luôn làm bộ làm tịch, rất nhanh liền khôi phục bình thường, mặt không biến sắc nói, "Đi loanh quanh làm quen thôn làng, kết quả bất tri bất giá lại tới nơi này. Thôn không lớn lắm, luẩn quẩn một vòng vừa vặn đi ngang qua nhà ngươi, lúc đến đây thì nhìn thấy Thần ca nhi, không nhịn được chơi cùng nó một chút, ta lại rất thích hài tử lớn như vậy."
Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly, thần tình lạnh nhạt, nào có bộ dáng chơi cùng hắn chứ, Lý Cẩn ngờ vực liếc nhìn hắn.
Nhiếp Chi Hằng phất phất tay, dự định tránh đi, "Thời gian không còn sớm, ta đi trước."
Hắn rời đi vô cùng quyết đoán, không giống như là có rắp tâm khác, nên Lý Cẩn bỏ qua chút ít nghi ngờ.
Nhiếp Chi Hằng về đến nhà liền thấy môi Vân Liệt bị thương, nguyên bản tâm tình còn có hơi buồn bực, nhất thời liền tươi tỉnh lên, "Không phải là tiện nghi còn chưa chiếm được nên bị cắn chứ?"
Vân Liệt không để ý tới hắn, trực tiếp trở về phòng mình.
Nhiếp Chi Hằng cong cong môi, đáy mắt chợt lóe lên ý cười trên sự đau khổ của người khác. Nhưng cười chưa bao lâu lại cảm thấy không cười được nữa. Dù cho bị cắn, nhưng Vân Liệt vẫn lời hơn mình, ít nhất Cẩn ca nhi còn đặt hắn trong lòng, ngược lại là mình mới thật là đáng thương.
*
Liên tiếp ba ngày Cẩn ca nhi cũng không xuất môn, nhiệm vụ hàng ngày có ba việc, nấu mứt trái cây, luyện chữ, và nhớ Vân Liệt. Mỗi lần nghĩ đến Vân Liệt, tâm tình của y bỗng chốc chuyển biến tốt lên, sau khi vui vẻ, lại cảm thấy đáy lòng ngứa ngứa, muốn gặp hắn, hôn nhẹ hắn, chiếm tiện nghi gì đó.
Lý Cẩn lần đầu tiên cảm nhận triệt để thế nào là đặt ai đó ở trong lòng, chua chua ngọt ngọt, rất rất rất ngọt ngào.
Thế như ở triều Đại Hạ này, y cùng Vân Liệt tiếp xúc nhiều hơn sẽ không tốt. Lý Cẩn liền nhịn đi ý niệm đi tìm hắn.
Ngày thứ ba Mai Chi tỷ liền đưa vài ứng cử viên tốt tới, Trương đại nương là một trong số đó, ba người khác trên dưới ba mươi tuổi, tính cách đều rất tốt, một người trong số đó yên lặng không thích nói chuyện.
Có họ rồi, tốc độ nhanh không ít, Lý Uyển cũng có thể rút ra chút thời gian để chỉ dạy Thần ca nhi học.
Ở nhà ba ngày nay, Lý Cẩn đã chịu dày vò quá mức bình thường, bỗng dưng xác định được tâm ý của mình, lại cùng người trong lòng trải qua một nụ hôn cảm xúc mãnh liệt dâng trào, cho dù là gặm hắn bị thương, nhưng tâm tình Lý Cẩn vẫn kích động dị thường.
Liên tiếp ba ngày không thấy mặt, y bỗng dưng biết được thế nào là tương tư.
Là người chưa từng trả qua yêu đương, Lý Cẩn cảm thấy cả người mình trở nên khác thường. Trước đây vừa nằm dài lên giường ngã đầu liền ngủ, hiện tại thế mà ngược lại, lăn qua lộn lại hoàn toàn không buồn ngủ! Luôn có cảm giác mình trúng một loại độc tên là Vân Liệt. Vừa ngọt ngào vừa phiền muộn!
Ai, thật muốn lấy Vân Liệt trong đầu ra, hung hăng hôn một trận.
"Cữu cữu?" Tiểu tử khẽ gọi một tiếng.
Giấc ngủ Thần ca nhi chưa sâu, mới vừa có chút buồn ngủ, lại bị cữu cữu trở mình làm tỉnh lại. Cho là thân thể cữu cữu không thoải mái, nhóc duỗi tay nhỏ ra sờ sờ trán Cẩn ca nhi.
Dáng vẻ Lý Cẩn đang khổ não rơi vào tròng mắt đen láy của tiểu gia hỏa, "Cữu cữu, cữu nóng."
Giọng nói vô cùng khẳng định.
Trong nháy mắt Lý Cẩn có chút chột dạ, vội vã giải thích, "Cữu cữu không có sốt, trời có chút nóng, cữu cữu chỉ là hơi nóng mà thôi."
"Rất nóng."
Thần ca nhi liền đưa tay sờ sờ mặt của y, tiểu lông mày nhướn lên, cữu cữu không phải sợ nóng giống mình sao?
Bàn tay tiểu tử lành lạnh, kề sát tới mặt rất thoải mái, tâm tình nóng này của Lý Cẩn hơi hơi bình phục một ít, trên người cũng không nóng như thế nữa.
Lúc này Thần ca nhi mới yên tâm chút.
Lý Cẩn, "Nhanh ngủ đi, cữu cữu thật sự không sao, con xem không còn nóng như vậy nữa."
Thần ca nhi gật đầu, bé ngoan nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài như một cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt, hiện lên trên làn da trắng nõn, xinh đẹp cực kỳ.
Không lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhóc ngủ rất thành thật, cơ hồ chưa bao giờ trở mình, một khối nho nhỏ nằm trên giường, cũng chiếm không được bao nhiêu chỗ.
Sợ đánh thức nhóc, Lý Cẩn không còn dám loạn xoay người nữa, nhưng y vẫn không thấy buồn ngủ, luôn cảm thấy về đêm cả người đều nóng, rõ ràng mùa xuân đã qua! Y nhàm chán nhìn cuối giường ngẩn người, không để ý liền thấy tiểu hồ ly đang ra sức bò lên giường.
Trong phút chốc y rất hứng thú. Nhận ra được tầm mắt của y, tiểu hồ ly đưa móng vuốt ra, tiểu thân thể tròn tròn lắc lư, thật giống như đang cầu xin y hỗ trợ.
Lý Cẩn không nhịn được cười cười. Nghĩ đến Thần ca nhi thỉnh thoảng giúp nó tắm rửa, nên trên người nó chẳng hề bẩn, Lý Cẩn liền ngồi dậy, đưa tay đem tiểu hồ ly vớt lên, dùng quần áo đã thay ra ở bên giường lau lau móng vuốt nhỏ của nó.
Tiểu hồ ly vô cùng không có lương tâm, lên giường liền cuộn thành một đoàn, lăn vào trong lồng ngực Thần ca nhi.
Thần ca nhi mơ mơ màng màng ngủ, theo bản năng ôm lấy nó.
"Tiểu quỹ không lương tâm."
Lý Cẩn nhéo tiểu lỗ tai của nó một cái.
Tiểu hồ dùng cái mông đối diện với y.
Loay hoay như thế, rốt cục cũng ngủ. Sáng sớm, Lý Cẩn tỉnh dậy, mấy ngày trước y ngủ trễ nên dậy cũng muộn, nên cũng không có đi thể dục buổi sáng. Hôm nay xem ra trời vẫn còn sớm, y liền rón rén bò dậy.
Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly đang ngủ say. Y nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu tử một cái mới xuống giường.
Nhưng vừa mới chạy đến dưới chân núi, vừa nâng mắt Lý Cẩn liền nhìn thấy Vân Liệt đang đánh quyền.
Sau khi biết Cẩn ca nhi thỉnh thoảng sẽ chạy bộ, Vân Liệt mỗi ngày đều sẽ tới đây đánh quyền một chốc. Mấy ngày trước Cẩn ca nhi không đến đây, nên cũng không biết rằng hắn cũng đến đây.
Thân hình Vân Liệt cao lớn, trên người thật giống như ẩn chứa một năng lượng sấm sét, một bộ quyền pháp đánh ra uy uy vũ vũ.
Hắn có thể chất dễ chảy mồ hôi, mất một lúc, quần áo đơn bạc liền bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, áp sát vào người, cơ bụng phía trước như ẩn như hiện.
Lý Cẩn nhìn thấy hắn, liền dừng bước, vừa vặn vây xem cơ bụng của hắn.
Trái tim nhỏ nhất thời không tự chủ lần thứ hai nhảy lên, ánh mắt y sáng lấp lánh, đặc biệt muốn đưa tay sờ lên một cái. Bất quá nghĩ đến nếu lại tiếp tục hôn môi hắn, Lý Cẩn còn sợ vạn nhất không tự chủ được gặm rớt một miếng môi cũng có thể lắm chứ? Hết chương 57 – 19/11/2018
Lý Cẩn chưa bao giờ nghĩ tới, tư vị môi lưỡi dán vào nhau lại đẹp đến như vậy. Y cũng duỗi lưỡi ra liếm căn môi Vân Liệt, hai chiếc lưỡi trơn tuột không thể tránh khỏi đụng chạm vào nhau, đầu lưỡi có chút tê, như bị dòng điện đánh trúng, đầu cũng bắt đầu choáng váng trong nháy mắt.
Nghĩ đến người ôm mình vào lòng chính là người mình thích, có thể làm mọi thứ vì mình, Lý Cẩn bỗng có chút kích động. Y ôm chặt cổ Vân Liệt, môi lưỡi quấn sát vào nhau, thử thăm dò liếm liếm, càng hôn càng không vừa lòng, một chút kích động cũng có thể quên đi tất cả, hàm răng không hiểu sao lại cắn lên môi hắn.
Hô hấp Vân Liệt dồn dập, tiếp tục ngậm mút môi y, muốn hút đi từng tia ngọt ngào, muốn dung nhập nó vào trong cốt nhục*. Mùi máu tanh tràn trong khoang miệng, lúc này thần trí Lý Cẩn mới thanh tỉnh một chút. Nhận ra được không đúng, y đột nhiên lùi về sau, vội vàng nâng đầu Vân Liệt lên xem, "Ta cắn trúng ngươi?"
*cốt = xương; nhục = thịt
Trên môi Vân Liệt quả thật có vết máu, môi dưới bị y cắn rách, máu từ trên môi đang từ từ thấm ra ngoài. Lý Cẩn đau lòng, liền vội vàng cẩn thận từng li từng tí xoa xoa vết máu trên môi hắn, "Có đau không?" Không nhịn được muốn đến gần thổi một hơi, nhưng lại cảm thấy có chút ấu trĩ.
Vân Liệt lắc đầu, duỗi tay ra nắm lấy tay y, hôn một cái động viên y, "Không sao."
Lý Cẩn trợn tròn đôi mắt, "Làm sao không sao? Đã chảy máu rồi!"
Mặc dù đây là lần đầu hôn môi, nhưng vì đã cùng bạn cùng phòng xem qua AV, nên đã có kinh nghiệm quan sát. Lý Cẩn vẫn luôn tràn đầy tự tin, tự xem là mình có kỹ thuật, nhưng ngờ đâu lần đầu tiên đường hoàng ra trận lại gặm rách môi Vân Liệt!
Y vừa chột dạ vừa mắc cỡ, lông mi cũng có chút run rẩy, "Ta không phải cố ý."
Vân Liệt đến gần hôn lên lông mi y, hoàn toàn không để vết thương ở trong lòng.
"Không đau."
Vết thương của hắn không cạn, làm sao có thể không đau được.
Lý Cẩn càng lúc càng chột dạ, càng nhìn càng cảm thấy vết thương chướng mắt, đặc biệt muốn che một cái khẩu trang lên miệng hắn để giấu đi vết thương, nhưng đáng tiếc ở đây là cổ đại, căn bản không có thứ này. Vừa nghĩ tới khi Nhiếp Chi Hằng thấy vết thương trên môi Vân Liệt sẽ có phản ứng gì, đột nhiên thấy thật phiền muộn.
Lý Cẩn sầu đến chân mày nhíu lại, lời nhắc nhở mang theo vẻ chột dạ, "Không cho nói là ta cắn, nếu không sau này sẽ không hôn ngươi, ngươi nhanh về đi, đừng để người ta thấy, hai ngày sau đừng ra khỏi nhà, chờ thương lành rồi đi."
Vân Liệt, "..."
Sâu xa nơi đáy mắt Vân Liệt mơ hồ có tia lửa đang nhảy nhót.
Lý Cẩn lại đưa tay đẩy hắn về nhà.
*
Nhà Lý Cẩn cùng nhà Trương đại nương cách rất gần, trên đường đi Nhiếp Chi Hằng gặp phải Trương đại nương.
Hắn xuyên một thân cẩm phục, quanh hông còn buộc một chiếc thắt lưng nạm bảo thạch, thân thể như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, ở nông thôn nào có công tử tuấn tú như vậy. Trương đại nương lần thức hai nhìn thấy mà sửng sốt, đến khi phản ứng lại, liền cười khanh khách tiến đến lên tiếng chào hỏi hắn.
Căn cứ theo ý nghĩ cùng hàng xóm của Lý Uyển tạo mối quan hệ, thế là Nhiếp Chi Hằng chẳng keo kiệt chút nào mà cười cười. Chờ đến khi Trương đại nương đi vào sân rồi, Nhiếp Chi Hằng vẫn còn ở cửa xoay tới xoay lui.
Bên trong khu nhà nhỏ vô cùng náo nhiệt, nghe qua âm thanh có không ít hài tử, ngoài ra còn có một nữ nhân xa lạ. Nhiếp Chi Hằng dù mặt dày đến mấy cũng có chút ngượng ngùng đi vào bên trong. Chớ nhìn hắn cà lơ phất phơ, thật ra trong lòng hiểu rõ, không muốn vì sự lỗ mãng của mình mà làm hỏng danh tiếng của Lý Uyển.
Bất quá cũng không tính là đến không công, nghe tiếng nói một chút cũng tốt, Nhiếp Chi Hằng rất am hiểu cách tự an ủi mình.
Mai Chi cùng Lý Uyển đang dùng cơm, bọn nhỏ ăn nhanh, đang chơi trong sân. Lý Lâm tựa như con khỉ, chạy khắp sân, sợ nó đạp phải rau củ trong sân, Thần ca nhi liền ôm tiểu hồ ly đi về hướng vườn rau trước mặt, dự định canh chừng chằm chằm.
Vườn rau ở đối diện cửa, khi Lý Cẩn ra ngoài lại không đóng cửa, nên Nhiếp Chi Hằng liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu tử, hắn ập tức trở nên hoạt bát. Hắn vẫy vẫy tay với Thần ca nhi, vẻ mặt tươi cười, giống như một con sói đuôi to dụ dỗ hài tử.
Thấy sự tồn tại của hắn, Thần ca nhi mím mím môi, thân thể nhỏ bé có chút cứng ngắc.
Nhiếp Chi Hằng tận sức tận lực chọc nhóc cười, hướng nhóc xua xua tay.
Thần ca nhi vờ như không thấy, hiển nhiên còn ghi nhớ trong lòng cái lần bị tung lên.
Nụ cười Nhiếp Chi Hằng cứng đờ, thấy nhóc không muốn phản ứng với mình, thần sắc nhất thời xụ xuống.
Khi Lý Cẩn trở về, xa xa liền nhìn thấy Nhiếp Chi Hằng, vừa nghĩ tới môi Vân Liệt, bỗng y có chút chột dạ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhiếp Chi Hằng mới quay đầu liếc nhìn, trong nháy mắt nhìn thấy Cẩn ca nhi hắn liền đứng thẳng người.
Ánh mắt Lý Cẩn có chút khó hiểu, "Ngươi còn chưa về nha sao? Sao lại đến đây?"
Nhiếp Chi Hằng không nghĩ tới y trở về nhanh như vậy, đáy lòng có chút bồn chồn. Hắn trước sau vẫn luôn làm bộ làm tịch, rất nhanh liền khôi phục bình thường, mặt không biến sắc nói, "Đi loanh quanh làm quen thôn làng, kết quả bất tri bất giá lại tới nơi này. Thôn không lớn lắm, luẩn quẩn một vòng vừa vặn đi ngang qua nhà ngươi, lúc đến đây thì nhìn thấy Thần ca nhi, không nhịn được chơi cùng nó một chút, ta lại rất thích hài tử lớn như vậy."
Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly, thần tình lạnh nhạt, nào có bộ dáng chơi cùng hắn chứ, Lý Cẩn ngờ vực liếc nhìn hắn.
Nhiếp Chi Hằng phất phất tay, dự định tránh đi, "Thời gian không còn sớm, ta đi trước."
Hắn rời đi vô cùng quyết đoán, không giống như là có rắp tâm khác, nên Lý Cẩn bỏ qua chút ít nghi ngờ.
Nhiếp Chi Hằng về đến nhà liền thấy môi Vân Liệt bị thương, nguyên bản tâm tình còn có hơi buồn bực, nhất thời liền tươi tỉnh lên, "Không phải là tiện nghi còn chưa chiếm được nên bị cắn chứ?"
Vân Liệt không để ý tới hắn, trực tiếp trở về phòng mình.
Nhiếp Chi Hằng cong cong môi, đáy mắt chợt lóe lên ý cười trên sự đau khổ của người khác. Nhưng cười chưa bao lâu lại cảm thấy không cười được nữa. Dù cho bị cắn, nhưng Vân Liệt vẫn lời hơn mình, ít nhất Cẩn ca nhi còn đặt hắn trong lòng, ngược lại là mình mới thật là đáng thương.
*
Liên tiếp ba ngày Cẩn ca nhi cũng không xuất môn, nhiệm vụ hàng ngày có ba việc, nấu mứt trái cây, luyện chữ, và nhớ Vân Liệt. Mỗi lần nghĩ đến Vân Liệt, tâm tình của y bỗng chốc chuyển biến tốt lên, sau khi vui vẻ, lại cảm thấy đáy lòng ngứa ngứa, muốn gặp hắn, hôn nhẹ hắn, chiếm tiện nghi gì đó.
Lý Cẩn lần đầu tiên cảm nhận triệt để thế nào là đặt ai đó ở trong lòng, chua chua ngọt ngọt, rất rất rất ngọt ngào.
Thế như ở triều Đại Hạ này, y cùng Vân Liệt tiếp xúc nhiều hơn sẽ không tốt. Lý Cẩn liền nhịn đi ý niệm đi tìm hắn.
Ngày thứ ba Mai Chi tỷ liền đưa vài ứng cử viên tốt tới, Trương đại nương là một trong số đó, ba người khác trên dưới ba mươi tuổi, tính cách đều rất tốt, một người trong số đó yên lặng không thích nói chuyện.
Có họ rồi, tốc độ nhanh không ít, Lý Uyển cũng có thể rút ra chút thời gian để chỉ dạy Thần ca nhi học.
Ở nhà ba ngày nay, Lý Cẩn đã chịu dày vò quá mức bình thường, bỗng dưng xác định được tâm ý của mình, lại cùng người trong lòng trải qua một nụ hôn cảm xúc mãnh liệt dâng trào, cho dù là gặm hắn bị thương, nhưng tâm tình Lý Cẩn vẫn kích động dị thường.
Liên tiếp ba ngày không thấy mặt, y bỗng dưng biết được thế nào là tương tư.
Là người chưa từng trả qua yêu đương, Lý Cẩn cảm thấy cả người mình trở nên khác thường. Trước đây vừa nằm dài lên giường ngã đầu liền ngủ, hiện tại thế mà ngược lại, lăn qua lộn lại hoàn toàn không buồn ngủ! Luôn có cảm giác mình trúng một loại độc tên là Vân Liệt. Vừa ngọt ngào vừa phiền muộn!
Ai, thật muốn lấy Vân Liệt trong đầu ra, hung hăng hôn một trận.
"Cữu cữu?" Tiểu tử khẽ gọi một tiếng.
Giấc ngủ Thần ca nhi chưa sâu, mới vừa có chút buồn ngủ, lại bị cữu cữu trở mình làm tỉnh lại. Cho là thân thể cữu cữu không thoải mái, nhóc duỗi tay nhỏ ra sờ sờ trán Cẩn ca nhi.
Dáng vẻ Lý Cẩn đang khổ não rơi vào tròng mắt đen láy của tiểu gia hỏa, "Cữu cữu, cữu nóng."
Giọng nói vô cùng khẳng định.
Trong nháy mắt Lý Cẩn có chút chột dạ, vội vã giải thích, "Cữu cữu không có sốt, trời có chút nóng, cữu cữu chỉ là hơi nóng mà thôi."
"Rất nóng."
Thần ca nhi liền đưa tay sờ sờ mặt của y, tiểu lông mày nhướn lên, cữu cữu không phải sợ nóng giống mình sao?
Bàn tay tiểu tử lành lạnh, kề sát tới mặt rất thoải mái, tâm tình nóng này của Lý Cẩn hơi hơi bình phục một ít, trên người cũng không nóng như thế nữa.
Lúc này Thần ca nhi mới yên tâm chút.
Lý Cẩn, "Nhanh ngủ đi, cữu cữu thật sự không sao, con xem không còn nóng như vậy nữa."
Thần ca nhi gật đầu, bé ngoan nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài như một cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt, hiện lên trên làn da trắng nõn, xinh đẹp cực kỳ.
Không lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhóc ngủ rất thành thật, cơ hồ chưa bao giờ trở mình, một khối nho nhỏ nằm trên giường, cũng chiếm không được bao nhiêu chỗ.
Sợ đánh thức nhóc, Lý Cẩn không còn dám loạn xoay người nữa, nhưng y vẫn không thấy buồn ngủ, luôn cảm thấy về đêm cả người đều nóng, rõ ràng mùa xuân đã qua! Y nhàm chán nhìn cuối giường ngẩn người, không để ý liền thấy tiểu hồ ly đang ra sức bò lên giường.
Trong phút chốc y rất hứng thú. Nhận ra được tầm mắt của y, tiểu hồ ly đưa móng vuốt ra, tiểu thân thể tròn tròn lắc lư, thật giống như đang cầu xin y hỗ trợ.
Lý Cẩn không nhịn được cười cười. Nghĩ đến Thần ca nhi thỉnh thoảng giúp nó tắm rửa, nên trên người nó chẳng hề bẩn, Lý Cẩn liền ngồi dậy, đưa tay đem tiểu hồ ly vớt lên, dùng quần áo đã thay ra ở bên giường lau lau móng vuốt nhỏ của nó.
Tiểu hồ ly vô cùng không có lương tâm, lên giường liền cuộn thành một đoàn, lăn vào trong lồng ngực Thần ca nhi.
Thần ca nhi mơ mơ màng màng ngủ, theo bản năng ôm lấy nó.
"Tiểu quỹ không lương tâm."
Lý Cẩn nhéo tiểu lỗ tai của nó một cái.
Tiểu hồ dùng cái mông đối diện với y.
Loay hoay như thế, rốt cục cũng ngủ. Sáng sớm, Lý Cẩn tỉnh dậy, mấy ngày trước y ngủ trễ nên dậy cũng muộn, nên cũng không có đi thể dục buổi sáng. Hôm nay xem ra trời vẫn còn sớm, y liền rón rén bò dậy.
Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly đang ngủ say. Y nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu tử một cái mới xuống giường.
Nhưng vừa mới chạy đến dưới chân núi, vừa nâng mắt Lý Cẩn liền nhìn thấy Vân Liệt đang đánh quyền.
Sau khi biết Cẩn ca nhi thỉnh thoảng sẽ chạy bộ, Vân Liệt mỗi ngày đều sẽ tới đây đánh quyền một chốc. Mấy ngày trước Cẩn ca nhi không đến đây, nên cũng không biết rằng hắn cũng đến đây.
Thân hình Vân Liệt cao lớn, trên người thật giống như ẩn chứa một năng lượng sấm sét, một bộ quyền pháp đánh ra uy uy vũ vũ.
Hắn có thể chất dễ chảy mồ hôi, mất một lúc, quần áo đơn bạc liền bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, áp sát vào người, cơ bụng phía trước như ẩn như hiện.
Lý Cẩn nhìn thấy hắn, liền dừng bước, vừa vặn vây xem cơ bụng của hắn.
Trái tim nhỏ nhất thời không tự chủ lần thứ hai nhảy lên, ánh mắt y sáng lấp lánh, đặc biệt muốn đưa tay sờ lên một cái. Bất quá nghĩ đến nếu lại tiếp tục hôn môi hắn, Lý Cẩn còn sợ vạn nhất không tự chủ được gặm rớt một miếng môi cũng có thể lắm chứ? Hết chương 57 – 19/11/2018
Danh sách chương