Thấy sắc mặt tỷ tỷ hòa hoãn không ít, khóe miệng Lý Cẩn cười đến làm sao cũng không hạ xuống được. Vốn tưởng rằng phải trải qua một hồi chiến đấu kiên cường vô cùng gian khổ, không nghĩ tới Vân Liệt còn chưa xuất mã tỷ tỷ đã mở rộng lòng.

Y khó giải thích có chút kiêu ngạo, quả nhiên việc đối phó với tỷ tỷ vẫn phải là mình ra tay mới được.

Lý Cẩn ăn qua bữa sáng, liền đi ra cửa.

Dọc theo đường đi, bước chân Lý Cẩn cũng rất nhẹ nhàng.

Gió buổi sớm mai mang theo mùi thơm ngát của cây cỏ, kèm theo đó còn có mùi cơm chín của nông gia, dăm ba hài đồng nằm nhoài trên đống cỏ bắt dế, chim tước bận rộn cả một buổi sáng rốt cục cũng chịu dừng lại đậu trên cành nghỉ ngơi đôi chút.

Hán tử khỏe mạnh vác cuốc từ ngoài đồng trở về, phụ nhân trong nhà đã bày xong bát đũa, giờ khắc này còn có tiếng hô gọi những hài tử ham chơi ngoài cửa.

Lý Cẩn thỉnh thoảng dừng bước lên tiếng chào hỏi. Khi đến nhà Vân Liệt, Vân Liệt đã ăn xong bữa sáng, đang bảo Nhiếp Chi Hằng rửa bát. Nhiếp đại thiếu gia khoảng thời gian này thực sự đã được thể nghiệm cuộc sống nhân gian. Mặc dù như thế, nhưng ăn no rồi hắn vẫn không muốn động, thậm chí còn muốn sai khiến Thiên Lang giúp hắn đi rửa, thấy thần sắc Vân Liệt băng lãnh, hắn cười hì hì ôm vai người kia, "Chậc, mỗi ngày hung tợn như thế, ta buồn bực không hiểu sao Cẩn ca nhi lại coi trọng ngươi. Không phải ta hù dọa ngươi, nhưng không chỉ làm cơm được, mà nồi bát cũng phải hảo hảo rửa sạch mới được, không thì làm sao có thể thú được tức phụ?"

Vân Liệt mặt không đổi sắc vung tay hắn ra, lạnh lùng hỏi ngược một câu, "Ngươi thì sao? Rửa bát cũng không muốn, còn muốn lấy lòng người ta?"

Nhiếp Chi Hằng bị hắn nói một câu làm nghẹn, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, hắn xoa xoa mặt, lầm bầm một câu gì đó mới đi vào phòng bếp.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, vẻ mặt Vân Liệt mới không lạnh lẽo như vậy nữa. Người gõ cửa đương nhiên là Cẩn ca nhi, y trực tiếp đẩy cửa đi vào, nụ cười trên mặt vô cùng nhẹ nhàng. Thấy Nhiếp Chi Hằng còn ngốc trong phòng bếp, y liền đem tin tức tốt nói cho Vân Liệt, âm thanh có chút thấp.

Thấy y cười vui vẻ, khóe miệng Vân Liệt cũng không nhịn được hiện lên một nụ cười. Đa phần thời gian vẻ mặt hắn luôn vô cùng lạnh lùng, dù cho những khi ở cùng Cẩn ca nhi sắc mặt đặc biệt thả lỏng, nhưng cũng rất ít khi rõ ràng như vậy. Giờ khắc này tâm tình của hắn rất tốt, độ cong nhếch miệng tuy vẫn còn chút lười biếng, nhưng ánh mắt lại nhuộm lên ý cười.

Rõ ràng lớn lên rất dễ nhìn, thêm nụ cười câu như thế, quả thực phạm quy rồi. Trong lòng Lý Cẩn ngứa ngứa, thêm một lần có loại cảm giác bị mê hoặc. Y liếc nhìn phòng bếp một cái, rồi thật nhanh đến gần hôn môi Vân Liệt, hôn xong liền lùi lại, nói lầm bầm, "Nhanh biểu dương ta một chút đi."

Vân Liệt hạ mắt nhìn y, nửa khuôn mặt dữ tợn cũng trở nên vô cùng nhu hòa, càng khỏi nói đến thần sắc nơi đáy mắt.

Hắn tuy rằng xuất thân cao quý, phụ thân cũng không chán ghét hắn, nhưng mẫu thân lại tránh hắn như tránh loài rắn rết, thuở nhỏ hắn lại quái gở, âm trầm, tuổi còn nhỏ đã có đôi mắt âm lãnh, thật giống như có thể nhìn thấu lòng người. Tiểu hòa thượng bên người cũng đều sợ hắn, cho tới nay hắn vẫn chỉ có một mình, cả Nhiếp Chi Hằng cũng phải sau mười tuổi mới cùng hắn từ từ thân thiết.

Dù rằng Vân lão gia tử không chỉ một lần đến thăm nom hắn, nhưng cũng không thể thay đổi được hắn. Khi hắn bảy tám tuổi, cả đại sư của Phổ Quang tự cũng nói hắn có một thân lệ khí khó tiêu trừ. Nếu không gặp được Cẩn ca nhi, không ai có thể tưởng tượng ra hắn sẽ biến thành cái dạng gì.

Giờ khắc này, vẻ mặt hắn lại ôn nhu hiếm thấy, hoàn toàn không giống cái người lạnh lùng, mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi kia, cái người mà không chỉ một lần người ta gọi là hung thần – Vân Liệt.

"Muốn biểu dương cái gì?" Thanh âm hắn trầm thấp dễ nghe, thập phần từ tính.

Lý Cẩn bị hắn nhìn đến mặt đỏ tim đập, lỗ tai cũng có cảm giác sắp mang thai luôn rồi, hứ, ở cùng một nam nhân như vậy không biết rằng sẽ bị bệnh tim sao? Lý Cẩn che lại trái tim nhỏ nhảy nhót lung tung, không nhịn được mặt mày cũng cong cong, "Hay là cái gì thực tế một chút đi, dù có biểu dương thì cũng không thành thần được, thành thân rồi mọi việc đều phải nghe ta, biết chưa? Không được ta liền bỏ rơi ngươi." Một chút lực uy hiếp cũng không có.

Vân Liệt tự động bỏ qua hai chữ bỏ rơi, trầm giọng trả lời một câu, "Không cần đợi đến sau khi thành thân."

Lý Cẩn cười cong môi, "Thật chứ? Dễ dàng gật đầu như vậy sao, ta lại cảm thấy ngươi đang đùa ta."

Thần sắc Vân Liệt thản nhiên, đôi mắt cũng không chớp chút nào, "Vậy thì gật mạnh hơn một chút."

Lý Cẩn sửng sốt một chút, ôm bụng cười không dừng được.

Nghe thấy tiếng cười của y, trong lòng Nhiếp Chi Hằng cảm thấy thật ganh tị, luôn cảm thấy vận may Vân Liệt quá tốt rồi. Rõ ràng còn nhỏ hơn mình, vậy mà lại chiếm được tức phụ một cách dễ dàng, nào giống mình, chậc, quả thật không thể nghĩ tới.

Vân Liệt lẳng lặng nhìn y cười, đáy mắt mang theo một chút cưng chiều dung túng, quả thực là khiến người ta chói mắt.

Lý Cẩn cười mặt mày cong cong, cảm thấy cả người như ngâm bên trong ôn tuyền, toàn thân khoan khoái, "Đúng rồi, tỷ tỷ nói muốn gặp ngươi nói chuyện, ngươi theo ta qua bên ấy một chuyến, còn nữa, trước tiên ta hỏi ngươi một vấn đề, trong nhà ngươi không có người gì lung ta lung tung chứ?"

Vân Liệt sửng sốt một chút, phản ứng lại rồi, con ngươi có chút thâm trầm, "Đương nhiên không có." Hắn ngược lại có nghe nói khi Cẩn ca nhi còn bé đã có hôn ước, đến năm tuổi, sau khi phụ thân gặp chuyện, cọc hôn sự này mới sống chết mặc bây.

Nghe được câu trả lời, Lý Cẩn nhất thời nở nụ cười, "Ta biết chắc không có mà, tỷ tỷ vẫn luôn lo lắng ngươi có thị thiếp gì đó, đúng rồi, tỷ ấy còn lo lắng cha nương ngươi sẽ không đồng ý hôn sự của chúng ta."

Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một vệt trào phúng, "Việc hôn nhân của ta không tới phiên bọn họ làm chủ."

Năm ấy Vân Liệt chiến thắng trở về, người cùng tuổi tác với hắn cũng đã thành thân, còn có hài tử chạy đến đón. Biết rằng Vân Liệt cho đến nay chỉ có một mình, trưởng công chúa liền an bài một thị thiếp, dự định xong tiệc ăn mừng sẽ tìm một quý nữ, tiến hành chuyện thành thân cho hắn.

Phát hiện trong phòng có thêm một người, Vân Liệt liền ngay tức khắc ném người ra ngoài. Hắn tuy rằng hành sự quái đản, nhưng cũng không phải là người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, trái lại còn nặng tâm tư hơn so với người khác. Sợ sau này lại gặp chuyện như vậy, nên đến khi luận công ban thưởng, hắn không muốn kim ngân châu báu cũng không muốn tước vị, trái lại chỉ xin một đạo thánh chỉ.

Đạo thánh chỉ kia chính là việc thành thân của hắn do chính hắn làm chủ. Hoàng thượng luôn luôn đối với hắn thưởng thức không thôi, nên liền đồng ý ngay tại chỗ. Kỳ thực lúc đó Vân Liệt là sợ phiền phức, không thích trong nhà vô duyên vô cớ có nhiều nữ nhân, cũng không muốn nhận cái mà trưởng công chúa tự cho là lấy lòng. Bây giờ xem ra đạo thánh chỉ thực sự là không thể nào tốt hơn được nữa.

Hắn hôm qua đã dùng bồ câu đưa thư đưa tin cùng hoàng thượng nói đến hôn sự, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thì chậm nhất mười ngày thánh chỉ tứ hôn sẽ đến Trúc Khê thôn.

Bất quá Cẩn ca nhi cũng không biết chuyện đó. Vân Liệt xoa xoa đầu Cẩn ca nhi, tiến đến hôn lên trán y, động tác vô cùng dịu dàng, "Tất cả đã có ta, chỗ tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì."

Thấy hắn cũng gọi tỷ tỷ, nụ cười trên mặt Lý Cẩn càng xán lạn hơn, "Ta vốn không có lo lắng, tỷ tỷ thương ta như vậy, làm sao có khả năng ngăn cản chúng ta. Nói cho cùng tỷ tỷ cũng là sợ ngươi không đáng tin, cũng sợ ngươi đối với ta không tốt. Ngươi chốc nữa phải biểu hiện tốt một chút có biết không?"

Y nói cái gì chính là cái đó.

Vân Liệt không một chút ý kiến liền gật đầu.

Hai người cùng đi đến, trên đường còn gặp Trương đại nương.

Cẩn ca nhi cực kỳ nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, thật muốn cùng Trương đại nương long trọng giới thiệu Vân Liệt một chút, nhưng đáng tiếc hai người còn chưa thành thân, hưng phấn mấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Có mà không thể khoe, thật là khiến cho người ta tự dưng có chút khổ não. Lý Cẩn cứ như vậy vừa khổ não vừa hưng phấn mang Vân Liệt về nhà. Đang chuẩn bị đẩy cửa, vẻ mặt y lại đột nhiên thay đổi một chút, "A, chờ một chút."

Lúc này, toàn thân Vân Liệt là áo đen, tuy rằng hiện ra vẻ chân thật cẩn trọng, nhưng sát khí trên người lại khó có thể che giấu. Biết rõ y trước mặt người khác thì vẻ mặt có chút lạnh lẽo, Lý Cẩn còn thật sự sợ hắn sẽ hù đến tỷ tỷ. Y không nhịn được lầm bầm một câu, "Y phục này nhất định sẽ kéo ấn tượng của tỷ tỷ đối với ngươi xuống thấp."

Lý Cẩn khổ não nhíu mày lại, "Thôi, không về thay đổi, ngươi nhất định phải cười nhiều nhiều có biết không? Sau khi vào rồi, không quản tỷ tỷ nói cái gì, dù tỷ có nói gì không đúng, ngươi cũng phải thuận theo tỷ ấy, tuyệt đối không được tranh luận với tỷ ấy, gặp phải câu không trả lời được thì phải cười một chút, tỷ tỷ chắc chắn sẽ không làm khó dễ ngươi."

Lý Cẩn đột nhiên có chút sốt sắng, rõ ràng ngày thường không phải là người thích bận tâm này nọ, nhưng hiện tại lại đột nhiên lo lắng. Cho nên nói, tức phụ thật không phải dễ thú. "Ai, hay là ta cùng ngươi vào chung đi, ta cũng không tin, ta nhất định không đi, xem tỷ tỷ có đuổi ta đi không."

Vân Liệt buồn cười nắm cằm của y hôn một cái, "Đừng sợ, không có việc gì."

Thấy hắn dáng vẻ như đã định liệu trước, tâm Cẩn ca nhi đang nhảy loạn lên bỗng dưng bình tĩnh lại một cách khó hiểu. Y không nhịn được lầm bầm một câu, "Ta mới không sợ."

Lý Uyển đang ở trong sân phơi quần áo, đem lời Cẩn ca nhi nghe đến rõ rõ ràng ràng, vẻ mặt cực kỳ phiền muộn, nàng còn có thể ăn Vân Liệt sao?

Cẩn ca nhi vừa đẩy cửa ra, liền thấy tỷ tỷ, y gãi đầu một cái, cười nói, "Tỷ, đệ dẫn theo Vân Liệt đến đây, tỷ muốn nói gì với hắn?"

Trong lòng Lý Uyển tức giận, nhàn nhạt nói, "Muốn nói cái gì là chuyện của ta, ngươi lập tức đứng yên trong sân, không làm được thì cũng đừng nghĩ cho hắn vào được."

Lý Cẩn 囧, lúc này mới ý thức được tỷ tỷ đã nghe được toàn bộ. Y sờ sờ chóp mũi, vừa nhìn Vân Liệt liếc mắt một cái, liền thấy Vân Liệt gật đầu với mình, không nhịn được lại lầm bầm, "Được rồi, được rồi, các người đi vào tán gẫu, đệ không quản được chưa?"

Ngoài miệng nói không quản, nhưng khi hai người tiến vào nhà chính rồi, y lại đi loanh quanh trong sân, mông giống như bị lửa đốt. Rõ ràng có thể nhìn thấy thân ảnh của hai người, nhưng vì âm thanh nhỏ nên Lý Cẩn đơ người không nghe được bọn họ nói cái gì, thời khắc này y hận cái tai không thể dài ra thêm một ngàn dặm.

Ngắn ngủi chỉ hơn mười phút, nhưng Lý Cẩn lại cảm thấy dường như đã qua mười vạn năm. Chờ đến khi thấy thần sắc Vân Liệt vẫn như thường từ trong phòng đi ra, Lý Cẩn lập tức phi qua, "Thế nào?"

Thấy y chạy tới trước mặt Vân Liệt trước tiên, Lý Uyển cảm thấy nuôi y lớn đến như vậy thật trắng tay! Cái này còn chưa thành thân, mà cùi chỏ đã ngoặt hướng qua Vân Liệt, thành thân rồi còn thế nào nữa?

Thế nhưng không thể không thừa nhận, không còn thân thế liên lụy, Vân Liệt xem như là người thích hợp với Cẩn ca nhi nhất, những người khác chắc chắn sẽ không bao dung y vô hạn như vậy.

Kỳ thực từ ngày đầu tiên cho tới nay, tuy rằng ngoài miệng đối với Vân Liệt đủ loại ghét bỏ, nhưng Lý Uyển lại rõ ràng hắn đối với Cẩn ca nhi thật không thể chê.

Thấy Vân Liệt gật đầu một cái, Lý Cẩn không nhịn được hoan hô một tiếng, vồ tới đột ngột ôm Lý Uyển, "Tỷ, đệ biết ngay tỷ sẽ tiếp nhận hắn mà! Tỷ yên tâm đi, chờ thành thân rồi, Vân Liệt sẽ ở tại nhà chúng ta, chúng ta người một nhà sẽ luôn ở cùng nhau, sau này tỷ sẽ có thêm một đệ đệ, toàn bộ sinh hoạt trong nhà giao cho bọn đệ là được rồi. Đúng rồi, Vân Liệt cũng không chỉ nướng thịt dê ngon, mà hắn còn mới học xong xào rau nữa đó, khi đó bảo hắn làm cho chúng ta ăn."

Thấy y cái gì cũng dám nói, lông mày Lý Uyển nhướn lên.

Vẻ mặt Vân Liệt vẫn như thường, hắn nhìn Lý Uyển liếc một cái, gật gật đầu, "Làm cơm tất thảy đều giao cho chúng ta không thành vấn đề."

Áp lực Lý Uyển hơi lớn, đây là thêm một người tới cướp sự sống của nàng sao? Hết chương 71 – 12/01/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện