Dưới cái nắng nóng oi ả của trưa hè, Nam nằm ngủ trưa trên chiếc giường tre. Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi do nhiệt độ thời tiết hôm nay.
Nắng nóng làm cậu ngủ cũng chẳng ngon. Nam cũng chỉ miên man nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ.Nhưng chưa vào giấc thì mẹ cậu đã lớn giọng gọi:
" Giờ này còn chưa đi học mà nằm dài ở đó à? "
Nam cáu kỉnh bật dậy: " Mẹ ơi, con còn chưa ngủ được giấc nào mà? ".
" Ngủ cái gì? Sắp tới giờ đi học rồi. Đi học lẹ lên! ". Mẹ Nam lau mồ hôi trên trán cậu. " Nằm sao mà uớt người hết rồi ".
Nam than thở: " Nóng quá mẹ ạ! Trời này đạp xe thì chỉ có chết. Mẹ lấy xe máy chở con đi học nha? ".
Mẹ cậu không để tâm lời than thở đó: " Tắm rửa rồi đi học đi, tao còn phải đi ruộng nữa ".
Nam ủ rũ: " Mẹ ~~ ".
Mẹ Nam như hết kiên nhẫn, trợn mắt với cậu: " Một tiếng nữa là ăn chổi ".
Nam vội vàng làm theo lời mẹ. Trong nhà tắm cậu nghe tiếng mẹ nói với cậu: " Tiền tao để trên bàn ăn đấy nhé! Đi cẩn thận nhớ nhìn trước nhìn sau ".
Cậu đáp lại: " Dạ, con biết rồi ". Sau đó mặc đồng phục chỉnh tề, soạn cặp sách đầy đủ chuẩn bị đến trường.
Nam dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà, cẩn thận khoá cổng. Sau đó cậu ngồi lên yên xe thẳng tiến đến trường.
Mặc dù cậu đã tắm qua một lần trước khi đi học nhưng cái cảm giác mát lạnh không giữ được lâu. Chỉ vừa bước ra ngoài là cái nóng đã áp đảo cậu ngạt thở đến nỗi không dám nhìn lên trời.
Nhà Nam cách trường có 100m nhưng đối với cậu đạp xe trong thời tiết khắc nghiệt này là một cực hình. Nhìn người khác chạy xe đạp điện thấy mà ham vừa nhanh vừa được hưởng gió. Nhưng cậu chịu thôi mẹ cậu sẽ không bao giờ mua cho cậu xe đạp điện.
Đi được một lúc một người bạn của Nam chạy sát lại cậu: " Ê Nam! ".
Cậu quay sang: " Hả? ".
Người bạn kia trêu ghẹo: " Đạp xe mệt không cưng? "
" Không mệt nhưng thấy bản mặt mày tao thấy mệt "
" Gì chứ? Tao có lòng tốt muốn kè* mày đến trường nếu không muốn thì thôi vậy "
*kè: theo sát bên cạnh để dẫn hoặc dìu đi,hành vi "kè" xe gây nguy hiểm cho người lưu thông ở trên đường bộ.
Nam quay ngoắt thay đổi thái độ: " Nè nè! Tao có nói gì đâu. Mau kè tao đi ".
Người bạn kia chạy song song Nam, một chân cậu ta đặt vào yên sau xe Nam dùng lực đẩy xe cậu chạy nhanh hơn. P/s: * Hành động không khuyến khích làm khi tham gia giao thông *
Cậu ta rồ mạnh ga đầy thích thủ bảo: " Cháy phố không? ".
Nam đương nhiên không từ chối. Anh bạn kia ỷ đường vắng hiên ngang vặn hết ga xe cùng đẩy chiếc xe của Nam chạy nhanh theo mình. Cả hai bạn trẻ không biết tai hoạ sắp đến cận kề với họ.
Giữa trưa mọi người chỉ nghe một âm thanh kinh hoàng kéo dài khoảng năm giây. Sau đó họ ra đường và bàng hoàng khi thấy đại lộ nhuộm đỏ máu.
Một chiếc xe đạp bị tông méo mó nằm bên vệ đường. Chủ nhân của nó thì nằm giữa đường trên vũng máu đỏ thẫm. Đầu bị thương nặng không ngừng tuôn máu.
Những vệt máu lớn kéo dài trên đường đến chỗ một học sinh nam nằm trong một bụi cây ở nhà dân nào đó. Chiếc xe đạp điện nằm bên đường vẫn còn chưa tắt máy. Ánh sáng đầu xe cứ chớp tắt liên hồi như đã bị hỏng mạch.
Ai nấy cũng thất kinh hồn vía với những chuyện đang diễn ra. Có người ngất xỉu tại chỗ, có người gọi báo cảnh sát, có người ra chỗ hiện trường xem xét tình hình.
Nam từ từ mở mắt ra thấy ánh mặt trời chói chang không nhịn được mà nheo mắt lại. Từ đầu truyền đến cơn đau nhức dữ dội, cậu ôm lấy đầu yếu ớt kêu cứu: " Có ai không? Có ai cứu tôi không? "
Toàn thân cậu bị ma sát trên mặt đường không có chỗ nào lành lặn. Nhưng lạ thay cậu không thấy đau. Nam thấy toàn thân mình nhuốm đỏ máu và cậu thấy rõ các vết thương trên cơ thể mình nghiêm trọng như thế nào. Thật lạ!? Cậu không thấy đau.
Nam nhìn xung quanh thấy mọi người quay quanh chỗ cậu. Ai nấy chỉ tặt lưỡi và xì xào bàn tán.
" Ây..tội nghiệp quá "
" Thằng bé nhìn thấy thương quá! Sao lại ra nông nỗi thế này? "
" Thế này sao cứu nỗi? "
Nam không hiểu...Nam vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn mọi vật xung quanh. Đến khi xe cảnh sát đến thì cậu mới hiểu ra vấn đề.
Cậu không cảm thấy đau bởi vì cậu là một linh hồn. Không ai có thể thấy được linh hồn của cậu, không ai có thể nghe cậu nói. Xác của cậu đang nằm bất tỉnh trên đất.
Cảnh sát ghi chép lại vụ án và hỏi mọi người xung quanh. Có người quay quanh thân thể cậu chụp hình lại, có người cầm bình sơn trắng khoanh vùng vị trí lại.
Từng cử chỉ hành động cậu đề thấy rõ. Cậu không chấp nhận được gào thét dữ dội. Tiếng thét thảm thương đến tận trời xanh nhưng không một ai nghe thấy.
Cậu không tin được bản thân đã trở thành một cái xác lạnh. Tại sao chuyện này lại diễn ra? Nam như hoá điên nhào đến thân thể của mình cố gắng kéo bản thân đứng dậy. Phũ phàng thay bây giờ đến chạm vào bản thân cậu cũng không làm được.
" Dậy đi Nam ơi! Nam ơi! Mày không thể chết! Nam ơi! " _ Cậu bất lực gọi bản thân mình.
" Làm ơn mở mắt ra đi! ". Nam cố gắng nằm đè lên cơ thể mình để hồn nhập vào xác nhưng không thể. Hồn với xác cậu bây giờ cứ như hai thứ khác nhau không nhập vào thành một được.
Nam không thể tin được, trơ mắt nhìn họ đem xác mình lên băng ca. Cậu thấy khuôn mặt mình trắng bệt đến một hơi thở cũng không nhìn thấy. Cậu sẽ chết sao? Nam bàng hoàng không nói nên lời. Nước mắt bắt đầu rơi lã chả.
Lúc này mẹ cậu chạy đến nơi, bà không kìm nổi nước mắt trước cảnh tượng đó. Bà như chết lặng nhìn đứa con trai nằm bất động dưới đất.
" Con..con trai của tôi " _ Bà ôm thân xác cậu vào lòng nức nở gọi cậu: " Nam ơi..Nam ơi..ôi con tôi "
Nước mắt bà rơi xuống mặt cậu hoà lẫn với máu của cậu. Bà xót xa ôm chặt lấy cậu, tuyệt vọng: " Ai đó cứu con trai tôi với! Ai đó cứu con trai tôi với...làm ơn "
Cảnh sát muốn ngăn bà lại đưa tay kéo bà ra khỏi người cậu: " Bà ơi, xin bà hãy giữ lại hiện trường vụ án đi ạ "
Bà như phát điên gạt phăng tay người cảnh sát: " Không! Con trai của tôi..mấy người tránh ra "
Người cảnh sát bối rối: " Bà ơi, tôi biết bà đang đau buồn lắm, chúng tôi rất tiếc nhưng xin bà hãy giữ nguyên hiện trường "
Bà lắc đầu, khẩn thiết cầu xin: " Làm ơn cứu con trai của tôi với "
" Xe cấp cứu sắp rới rồi ". Dứt câu nói đó xe cấp cứu đã tới, các y tá nhanh chóng xuống xe đưa cậu lên băng ca chở đến bệnh viện.
Mẹ Nam luôn bên cậu, mặt bà lo sợ đến tái nhợt. Bà sợ mất Nam vô cùng. Bà luôn nắm chặt tay cậu, luôn miệng gọi cậu thiết tha gọi: " Trường Nam ơi, Nguyễn Trường Nam! Con trai của mẹ, con đừng bỏ mẹ đi nhé. Con cố lên, mẹ sẽ luôn bên con. Con hãy cố lên! "
Bà nghẹn ngào rớt từng giọt nước mắt bất lực nói: " Mẹ xin con..hãy cố lên! ". Bà vô cùng sợ hãi tay run rẩy lau vết máu trên má cậu. Tay nắm thật chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu.
Trường Nam kế bên nghe thấy hết nhưng cậu không thể trả lời được. Từng lời nói của mẹ như cứa vào tim cậu đau nhói không thể tả được. Cậu vô cùng hối hận với những việc đã làm nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.
Cậu quỳ xuống dưới chân mẹ mình thành tâm hối lỗi: " Con sai rồi mẹ ơi! Con sai rồi "
Bàn tay vô hình của cậu nắm lấy tay mẹ cũng đang nắm lấy tay của xác cậu. " Con xin lỗi.."
Các y tá trong xe cố gắng sơ cứu cầm máu cho cậu. Nhưng họ cũng rất sợ. Cậu chảy máu nhiều như vậy lo không qua khỏi mà chết trên đường đi đến bệnh viện.
Mẹ cậu gục đầu vào tay cậu lẩm bẩm: " Ông bà tổ tiên phù hộ cho con trai con tai qua nạn khỏi, làm ơn ". Bà chỉ biết cầu trời đừng mang con trai bà đi. Nếu cậu đi chắc bà sẽ không chịu nỗi mất.
" Không xong rồi nhịp tim cậu ta đang giảm xuống. Mau dùng máy điện tim ".
Nghe xong mẹ Nam đau khổ, bà nhìn con trai lắc đầu không ngừng. Lúc này bà đã không thể nói được gì nữa rồi chỉ ú ớ tên cậu.
Trường Nam sợ hãi ngu ngốc cầu xin bản thân: " Không thể được, Nam ơi làm ơn..tao xin mày đừng chết..mày thấy mẹ mày đang đau khổ vì mày không hả? ".
Màn hình đo nhịp tim cậu hiển thị nhịp càng ngày giảm xuống phong phanh. Mẹ Nam đứng tròng tuyệt vọng. Bà giờ phải làm sao đây?
" Con đi rồi mẹ phải làm sao đây hả Nam? "
Trường Nam gào thét: " Ông trời ơi! Tại sao lại như vậy? Tại sao? ". Cậu cũng rất tuyệt vọng, cậu không thể nói với mẹ lời nào. Cậu cũng không thể giúp bản thân mình tốt hơn. Giá như...Giá như...
Nắng nóng làm cậu ngủ cũng chẳng ngon. Nam cũng chỉ miên man nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ.Nhưng chưa vào giấc thì mẹ cậu đã lớn giọng gọi:
" Giờ này còn chưa đi học mà nằm dài ở đó à? "
Nam cáu kỉnh bật dậy: " Mẹ ơi, con còn chưa ngủ được giấc nào mà? ".
" Ngủ cái gì? Sắp tới giờ đi học rồi. Đi học lẹ lên! ". Mẹ Nam lau mồ hôi trên trán cậu. " Nằm sao mà uớt người hết rồi ".
Nam than thở: " Nóng quá mẹ ạ! Trời này đạp xe thì chỉ có chết. Mẹ lấy xe máy chở con đi học nha? ".
Mẹ cậu không để tâm lời than thở đó: " Tắm rửa rồi đi học đi, tao còn phải đi ruộng nữa ".
Nam ủ rũ: " Mẹ ~~ ".
Mẹ Nam như hết kiên nhẫn, trợn mắt với cậu: " Một tiếng nữa là ăn chổi ".
Nam vội vàng làm theo lời mẹ. Trong nhà tắm cậu nghe tiếng mẹ nói với cậu: " Tiền tao để trên bàn ăn đấy nhé! Đi cẩn thận nhớ nhìn trước nhìn sau ".
Cậu đáp lại: " Dạ, con biết rồi ". Sau đó mặc đồng phục chỉnh tề, soạn cặp sách đầy đủ chuẩn bị đến trường.
Nam dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà, cẩn thận khoá cổng. Sau đó cậu ngồi lên yên xe thẳng tiến đến trường.
Mặc dù cậu đã tắm qua một lần trước khi đi học nhưng cái cảm giác mát lạnh không giữ được lâu. Chỉ vừa bước ra ngoài là cái nóng đã áp đảo cậu ngạt thở đến nỗi không dám nhìn lên trời.
Nhà Nam cách trường có 100m nhưng đối với cậu đạp xe trong thời tiết khắc nghiệt này là một cực hình. Nhìn người khác chạy xe đạp điện thấy mà ham vừa nhanh vừa được hưởng gió. Nhưng cậu chịu thôi mẹ cậu sẽ không bao giờ mua cho cậu xe đạp điện.
Đi được một lúc một người bạn của Nam chạy sát lại cậu: " Ê Nam! ".
Cậu quay sang: " Hả? ".
Người bạn kia trêu ghẹo: " Đạp xe mệt không cưng? "
" Không mệt nhưng thấy bản mặt mày tao thấy mệt "
" Gì chứ? Tao có lòng tốt muốn kè* mày đến trường nếu không muốn thì thôi vậy "
*kè: theo sát bên cạnh để dẫn hoặc dìu đi,hành vi "kè" xe gây nguy hiểm cho người lưu thông ở trên đường bộ.
Nam quay ngoắt thay đổi thái độ: " Nè nè! Tao có nói gì đâu. Mau kè tao đi ".
Người bạn kia chạy song song Nam, một chân cậu ta đặt vào yên sau xe Nam dùng lực đẩy xe cậu chạy nhanh hơn. P/s: * Hành động không khuyến khích làm khi tham gia giao thông *
Cậu ta rồ mạnh ga đầy thích thủ bảo: " Cháy phố không? ".
Nam đương nhiên không từ chối. Anh bạn kia ỷ đường vắng hiên ngang vặn hết ga xe cùng đẩy chiếc xe của Nam chạy nhanh theo mình. Cả hai bạn trẻ không biết tai hoạ sắp đến cận kề với họ.
Giữa trưa mọi người chỉ nghe một âm thanh kinh hoàng kéo dài khoảng năm giây. Sau đó họ ra đường và bàng hoàng khi thấy đại lộ nhuộm đỏ máu.
Một chiếc xe đạp bị tông méo mó nằm bên vệ đường. Chủ nhân của nó thì nằm giữa đường trên vũng máu đỏ thẫm. Đầu bị thương nặng không ngừng tuôn máu.
Những vệt máu lớn kéo dài trên đường đến chỗ một học sinh nam nằm trong một bụi cây ở nhà dân nào đó. Chiếc xe đạp điện nằm bên đường vẫn còn chưa tắt máy. Ánh sáng đầu xe cứ chớp tắt liên hồi như đã bị hỏng mạch.
Ai nấy cũng thất kinh hồn vía với những chuyện đang diễn ra. Có người ngất xỉu tại chỗ, có người gọi báo cảnh sát, có người ra chỗ hiện trường xem xét tình hình.
Nam từ từ mở mắt ra thấy ánh mặt trời chói chang không nhịn được mà nheo mắt lại. Từ đầu truyền đến cơn đau nhức dữ dội, cậu ôm lấy đầu yếu ớt kêu cứu: " Có ai không? Có ai cứu tôi không? "
Toàn thân cậu bị ma sát trên mặt đường không có chỗ nào lành lặn. Nhưng lạ thay cậu không thấy đau. Nam thấy toàn thân mình nhuốm đỏ máu và cậu thấy rõ các vết thương trên cơ thể mình nghiêm trọng như thế nào. Thật lạ!? Cậu không thấy đau.
Nam nhìn xung quanh thấy mọi người quay quanh chỗ cậu. Ai nấy chỉ tặt lưỡi và xì xào bàn tán.
" Ây..tội nghiệp quá "
" Thằng bé nhìn thấy thương quá! Sao lại ra nông nỗi thế này? "
" Thế này sao cứu nỗi? "
Nam không hiểu...Nam vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn mọi vật xung quanh. Đến khi xe cảnh sát đến thì cậu mới hiểu ra vấn đề.
Cậu không cảm thấy đau bởi vì cậu là một linh hồn. Không ai có thể thấy được linh hồn của cậu, không ai có thể nghe cậu nói. Xác của cậu đang nằm bất tỉnh trên đất.
Cảnh sát ghi chép lại vụ án và hỏi mọi người xung quanh. Có người quay quanh thân thể cậu chụp hình lại, có người cầm bình sơn trắng khoanh vùng vị trí lại.
Từng cử chỉ hành động cậu đề thấy rõ. Cậu không chấp nhận được gào thét dữ dội. Tiếng thét thảm thương đến tận trời xanh nhưng không một ai nghe thấy.
Cậu không tin được bản thân đã trở thành một cái xác lạnh. Tại sao chuyện này lại diễn ra? Nam như hoá điên nhào đến thân thể của mình cố gắng kéo bản thân đứng dậy. Phũ phàng thay bây giờ đến chạm vào bản thân cậu cũng không làm được.
" Dậy đi Nam ơi! Nam ơi! Mày không thể chết! Nam ơi! " _ Cậu bất lực gọi bản thân mình.
" Làm ơn mở mắt ra đi! ". Nam cố gắng nằm đè lên cơ thể mình để hồn nhập vào xác nhưng không thể. Hồn với xác cậu bây giờ cứ như hai thứ khác nhau không nhập vào thành một được.
Nam không thể tin được, trơ mắt nhìn họ đem xác mình lên băng ca. Cậu thấy khuôn mặt mình trắng bệt đến một hơi thở cũng không nhìn thấy. Cậu sẽ chết sao? Nam bàng hoàng không nói nên lời. Nước mắt bắt đầu rơi lã chả.
Lúc này mẹ cậu chạy đến nơi, bà không kìm nổi nước mắt trước cảnh tượng đó. Bà như chết lặng nhìn đứa con trai nằm bất động dưới đất.
" Con..con trai của tôi " _ Bà ôm thân xác cậu vào lòng nức nở gọi cậu: " Nam ơi..Nam ơi..ôi con tôi "
Nước mắt bà rơi xuống mặt cậu hoà lẫn với máu của cậu. Bà xót xa ôm chặt lấy cậu, tuyệt vọng: " Ai đó cứu con trai tôi với! Ai đó cứu con trai tôi với...làm ơn "
Cảnh sát muốn ngăn bà lại đưa tay kéo bà ra khỏi người cậu: " Bà ơi, xin bà hãy giữ lại hiện trường vụ án đi ạ "
Bà như phát điên gạt phăng tay người cảnh sát: " Không! Con trai của tôi..mấy người tránh ra "
Người cảnh sát bối rối: " Bà ơi, tôi biết bà đang đau buồn lắm, chúng tôi rất tiếc nhưng xin bà hãy giữ nguyên hiện trường "
Bà lắc đầu, khẩn thiết cầu xin: " Làm ơn cứu con trai của tôi với "
" Xe cấp cứu sắp rới rồi ". Dứt câu nói đó xe cấp cứu đã tới, các y tá nhanh chóng xuống xe đưa cậu lên băng ca chở đến bệnh viện.
Mẹ Nam luôn bên cậu, mặt bà lo sợ đến tái nhợt. Bà sợ mất Nam vô cùng. Bà luôn nắm chặt tay cậu, luôn miệng gọi cậu thiết tha gọi: " Trường Nam ơi, Nguyễn Trường Nam! Con trai của mẹ, con đừng bỏ mẹ đi nhé. Con cố lên, mẹ sẽ luôn bên con. Con hãy cố lên! "
Bà nghẹn ngào rớt từng giọt nước mắt bất lực nói: " Mẹ xin con..hãy cố lên! ". Bà vô cùng sợ hãi tay run rẩy lau vết máu trên má cậu. Tay nắm thật chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu.
Trường Nam kế bên nghe thấy hết nhưng cậu không thể trả lời được. Từng lời nói của mẹ như cứa vào tim cậu đau nhói không thể tả được. Cậu vô cùng hối hận với những việc đã làm nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.
Cậu quỳ xuống dưới chân mẹ mình thành tâm hối lỗi: " Con sai rồi mẹ ơi! Con sai rồi "
Bàn tay vô hình của cậu nắm lấy tay mẹ cũng đang nắm lấy tay của xác cậu. " Con xin lỗi.."
Các y tá trong xe cố gắng sơ cứu cầm máu cho cậu. Nhưng họ cũng rất sợ. Cậu chảy máu nhiều như vậy lo không qua khỏi mà chết trên đường đi đến bệnh viện.
Mẹ cậu gục đầu vào tay cậu lẩm bẩm: " Ông bà tổ tiên phù hộ cho con trai con tai qua nạn khỏi, làm ơn ". Bà chỉ biết cầu trời đừng mang con trai bà đi. Nếu cậu đi chắc bà sẽ không chịu nỗi mất.
" Không xong rồi nhịp tim cậu ta đang giảm xuống. Mau dùng máy điện tim ".
Nghe xong mẹ Nam đau khổ, bà nhìn con trai lắc đầu không ngừng. Lúc này bà đã không thể nói được gì nữa rồi chỉ ú ớ tên cậu.
Trường Nam sợ hãi ngu ngốc cầu xin bản thân: " Không thể được, Nam ơi làm ơn..tao xin mày đừng chết..mày thấy mẹ mày đang đau khổ vì mày không hả? ".
Màn hình đo nhịp tim cậu hiển thị nhịp càng ngày giảm xuống phong phanh. Mẹ Nam đứng tròng tuyệt vọng. Bà giờ phải làm sao đây?
" Con đi rồi mẹ phải làm sao đây hả Nam? "
Trường Nam gào thét: " Ông trời ơi! Tại sao lại như vậy? Tại sao? ". Cậu cũng rất tuyệt vọng, cậu không thể nói với mẹ lời nào. Cậu cũng không thể giúp bản thân mình tốt hơn. Giá như...Giá như...
Danh sách chương