Trường Nam mở cổng nhà, nói ra sau: " Vào nhà đi ". Quang Thành loạng choạng theo chân cậu vào nhà, lần đầu thấy nhà cậu Quang Thành mở to mắt quan sát xung quanh. Y cảm thấy khó thở và lạnh lẽo vô cùng.

Nguồn âm khí dày đặc khiến y khó chịu, y dừng lại không bước vào nhà, cứ nhích một bước đến cửa thì ngực y như bị đè nặng, khó thở vô cùng.

Trường Nam biết Quang Thành nhạy cảm với âm khí, nhất thời chưa thích ứng được. Cậu đỡ lấy cơ thể nghiêng ngã của y: " Cậu có sao không? Ráng chịu một chút ".

Trường Nam nhìn xung quanh tìm chỗ cho y nghỉ mệt, thì toàn bộ nhà cậu đều có " họ " ở. " Họ " ở trên cây, trên ghế, thậm chí trên nóc nhà có rất nhiều " họ " đang bay lượn.

Cậu vội vàng chạy vào nhà thắp một nén nhang lên bàn thờ, khấn niệm. Sau đó loay hoay trong nhà một lúc, cậu đi ra với một ly nước.

" Cậu uống đi ". Trường Nam đỡ lấy người Quang Thành, để y dựa hẵn vào mình, cậu kê miệng ly vào môi y. Sau khi Quang Thành uống ly nước xong thì cảm thấy dễ chịu hơn.

Trường Nam dúi vào túi quần y một lá bùa, đỡ y ra sau nhà, nói với y: " Tạm thời cậu vẫm chưa tiếp xúc được với âm linh, cứ từ từ làm quen trước đi ".

Quang Thành từ vẻ mặt tái nhợt trở nên hồng hào sau khi uống cốc nước, y rất an tâm khi ở bên Trường Nam, nên mọi điều cậu nói y đều nghe theo.

Trường Nam bảo cậu nằm nghỉ trong gian nhà sau, còn bản thân lại vắt sức nấu ăn, nấu một món bổ dưỡng để y hồi phục nguyên khí. Thằng nhóc này quá nhạy cảm, chỉ vừa tiếp xúc với năng lượng âm cơ thể đã suy yếu đến vậy, xem ra phải bồi bổ thật nhiều.

Trường Nam vật vã thổi bếp đến nỗi mặt mũi cậu lấm lem như mèo. Cậu ước gì có cái bếp ga, hay cái bếp điện từ thì đỡ biết bao nhiêu. Nhưng cái chỗ cậu thực hiện nhiệm vụ quá xa xôi hẻo lánh, chỉ dùng bếp củi.

Cậu thật nể các cụ thổi bếp nấu cơm khi xưa thật tài đi. Trường Nam thổi lửa muốn hở van tim mà lửa chẳng cháy.

Hệ thống thấy cậu chật vật cũng không đứng xem mãi, hướng dẫn: [ Kí chủ dùng một bó lá dừa khác châm lửa rồi đưa vào lại đi, mấy cái củi đừng cho vào lò bếp hết, chỉ cho vài cái thôi ].

Trường Nam làm theo và lần này đã thành công, ngọn lửa đã cháy rực trong lò bếp. Nhưng đây chỉ mới là bước đầu, còn bước nấu nữa. Trường Nam bất lực bảo với hệ thống: Đọc sách hướng dẫn nấu ăn, chỉ tao.



Hệ thống lật sách nấu ăn, hướng dẫn cậu. Có điều nó hướng dẫn khá nhanh khiến cậu không theo kịp, mỗi lần cậu hỏi lại nó. Hệ thống chỉ nói một câu đơn giản: [ Áp dụng công thức là ra ]

Trường Nam lớn tiếng với hệ thống: Mày hướng dẫn nấu ăn hay mày hướng dẫn tao giải phương trình? Trường Nam giơ cái nắp nồi hướng về nó, đe doạ: Mày còn áp dụng công thức là ra là tao áp cái nấp nồi vào não mày, ra chuồng gà chơi nghe chưa?

Hệ thống khoanh tay, giận dỗi muốn biến đi: [ Cậu nói hay quá thì tự đọc,tự làm đi ].

Trường Nam đành xuống nước, hạ giọng: Được rồi, hướng dẫn chậm chút đi, năn nỉ.

Hệ thống không muốn tha thứ: [ Tính nóng thì đừng nấu ăn, cậu chỉ biết phá bếp thôi hà ].

Trường Nam trong tay đã nắm chặt cán dao, chỉ cần hệ thống mà biến ra đi, cậu sẽ chém nó thành ngàn mảnh, cậu nhịn nó hơi lâu rồi.

Quang Thành:" Sư phụ có cần giúp gì không? "

Nghe tiếng nói quen thuộc, Trường Nam giật mình quay người lại. Quang Thành đã ở phía sau lưng cậu từ bao giờ, cậu mém chút rớt tim ra ngoài. Trong căn nhà này mà không người mà có tiếng, mà thoát ẩn thoát hiện đủ làm cậu chết sớm vì đứng tim.

Trường Nam lấy lại bình tĩnh: " Không cần đâu, cậu vào phòng nghỉ ngơi đi, cơ thể cậu còn yếu lắm ". Cậu xua xua tay, đuổi y về phòng,cậu cầm dao thái hành, làm ra vẻ khu bếp này rất " ổn ".

Quang Thành nhìn vào nồi nước đang nấu trên bếp lửa, y ngồi xuống ghế, xin xỏ: " Cho tôi giúp sư phụ được không? ".

Trường Nam thở ra một hơi, tỏ vẻ chê bai y: " Cậu chỉ làm vướng tay vướng chân thôi, vào ngủ đi nhóc ".

Quang Thành nghiêng đầu nhìn Trường Nam thái hành với vẻ mặt căng thẳng. Quang Thành cười thầm trong lòng: " Sư phụ, người thái hành làm món gì mà sao không bỏ vỏ, người ăn vỏ hành sao? ".

Trường Nam hoảng hốt, lấy tay che lại đống hành mình đang thái: " Chỉ là ta quên thôi ".

Quang Thành nhìn xung quanh căn bếp, mỗi nơi là một bãi chiến trường, y nhìn cậu nghi hoặc: " Sư phụ, có phải người không biết nấu ăn không? ".

Không được mất sỉ diện, điều quan trọng cậu phải lập lại ba lần. Cậu không thể nào mất mặt trước thằng nhóc nhỏ tuổi này được. Trường Nam ra vẻ trách mắng y: " Sao cậu dám nói ta không biết nấu ăn? Tiểu tử thật to gan, dám hạ nhục ta ".

Quang Thành lắc đầu, vẻ mặt vô tội: " Tôi không có ý đó, không bao giờ tôi hạ nhục sư phụ cả. Tôi chỉ muốn giúp sư phụ nấu ăn ".

Quang Thành nhìn cậu với ánh mắt uất ức: " tôi thật sự chỉ muốn giúp sư phụ thôi mà. Tôi không quá yếu đuối chỉ nằm trên giường, tôi biết nấu ăn, dọn dẹp, chẻ củi, gánh nước..tôi sẽ làm mọi việc sư phụ yêu cầu "

Nhìn dáng vẻ cún con đáng thương của Quang Thành, tâm can của Trường Nam bị làm cho cảm động. Trường Nam nghĩ mình đã tổn thương sâu sắc vào tâm hồn mỏng manh của y, thấp giọng: " Xin lỗi, tôi có quá lời với cậu ".



Quang Thành mím môi, trong khoé mắt ứa ứa nước. Trường Nam rửa sạch tay sau đó đưa bàn tay không dính bẩn vỗ vai y, nhẹ nhàng dỗ dành: " Đừng giận ta nhé ".

Quang Thành lập tức nở nụ cười tươi, thu sạch những giọt nước mắt còn chưa rơi: " Vậy cho tôi giúp sư phụ nha ".

Trường Nam gật đầu, rút tay về. Quang Thành nhanh như chớp giữ tay cậu lại, đặt tay cậu lên đầu mình xoa xoa.

Trường Nam cười trừ: " Cậu không ngại tay tôi bẩn sao? ".

Quang Thành lắc đầu, vẻ mặt hạnh phúc khi được cậu xoa đầu: " Không bẩn, khi nãy sư phụ có rửa tay rồi mà ".

Trường Nam cười nhẹ: Đúng thật là giống cún con.

Quang Thành nhìn ra sau lưng cậu, nhắc nhở: " Nước sôi rồi kìa sư phụ ".

Trường Nam giật mình nhìn ra sau, cậu bối rối, lập tức liên hệ với hệ thống: Bước tiếp theo là gì hả?

Hệ thống: [... ]

Không liên lạc được với hệ thống, Trường Nam bây giờ không biết làm thế nào. Nhưng may mắn thay, cuốn sách được phát một giọng nói robot.

Trường Nam đứng dậy lập tức làm theo lời giọng robot đó.

Quang Thành quan sát chăm chú cậu nấu ăn. Vẻ mặt tập trung của cậu đến đổ mồ hôi vì sức nóng của bếp, Quang Thành đứng dậy, tiến đến gần cậu, nhẹ chạm khăn vào trán cậu, lau vệt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu.

Trường Nam có chút bất ngờ, nhưng cũng không có vấn đề gì. Bây giờ,hệ thống bỏ cậu, cậu phải làm theo lời robot tự động chỉ dẫn, cậu sợ cậu không theo kịp, món ăn sẽ nấu thất bại.

Quang Thành thấy cậu lo lắng thì an ủi: " Món ăn sư phụ nấu đều ngon, không cần lo lắng ".

Trường Nam như hẫng một nhịp tim, cậu dừng lại hành động vài giây nhìn Quang Thành. Ánh mắt y trong veo như hồ nước, tươi sáng lại thuần khiết khiến cậu có chút...thích.

Bỗng dưng y nắm lấy tay cậu khiến cậu giật mình, y nắm lấy đôi đũa trong tay cậu, khuấy đều thức ăn trong nồi. Y nhìn cậu mỉm cười: " Khuấy đều cho gia vị thấm vào gà, sau đó cho tiếp... ".

Trường Nam như bị đóng băng thời gian, cậu cứ nhìn mãi vào y, không còn để ý xung quanh. Cậu nhìn từng hành động của y, cách y nêm nếm gia vị lại nồi canh hầm, cách y chỉnh lại lửa trong lò. Quang Thành đảm đang như một nội trợ chính hiệu.

Cậu nghĩ mình đã nhặt về được một " lọ lem ". Một " lọ lem " xinh đẹp và giỏi giang bếp núc. Vậy cậu sau này không cần lo chuyện nhà cửa. Cậu sẽ hoá thành " dì ghẻ " và y sẽ là " lọ lem ". Nghĩ đến thôi cậu không thể nhịn được mà bật cười.

Nghe tiếng cười của người bên cạnh, Quang Thành khó hiểu: " Sao thế? Tôi nấu sai chỗ nào à? ".



Trường Nam giấu nỗi thích thú trong lòng. Trước khi bị nam chính giết thì cậu cũng được hành hạ y một thời gian, xem như cũng hoà nhau rồi.

Trường Nam lắc đầu, mỉm cười: " Chỉ là tôi thấy cậu giỏi thôi ".

Quang Thành gãi đầu, ngại ngùng: " Cũng không quá ngon đâu, sư phụ nếm thử xem ".

Quang Thành cẩn thận thổi nguội muỗng canh nóng hổi, đến khi nó nguội hẵn mới đưa lên miệng cậu, cậu thuận theo mà nếm thử. Trường Nam chép miệng, không thể không khen ngon: " Ngon quá ".

Quang Thành nhìn cậu mỉm cười, trong lòng cũng ngập tràn hạnh phúc: " Để tôi lấy chén cho sư phụ ".

Trường Nam kéo y lại, chỉ chỉ tay về phía y: " Cái này tôi nấu cho cậu ".

Quang Thành vui vẻ lấy hai cái chén: " Không sao chúng ta cùng ăn ".

Trường Nam cứ thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ? Lúc đầu cậu nấu để bồi bổ nguyên khí cho thằng nhóc ốm yếu này. Bây giờ sao lại có cậu cùng ăn?

Quang Thành đặt hai chén canh lên bàn, rắc thêm một chút tiêu vào. Hai chén canh thơm phức đến nức mũi khiến người khác khó kiềm lòng.

Quang Thành kéo Trường Nam ngồi xuống ghế: " Mau lại ăn cho nóng ".

Trường Nam cũng cầm muỗng ăn, thưởng thức món ăn mà do cậu đổ mồ hôi sôi nước mắt làm ra. Đây là lần đầu tiên cậu nấu ăn, vậy mà cậu có thể làm ra món ngon như thế này, quả thật là quá xuất xắc! Trường Nam tự khen bản thân không ngừng.

Nhưng cậu cũng không cũng có sự trợ giúp của Quang Thành. Quang Thành ăn cũng tấm tắc khen ngon.

Trường Nam nhếch mép cười, ấp ủ âm mưu trong lòng: Ăn đi, ăn nhiều vào, để có sức làm con trâu cho ta. Hahaha, ta sẽ hành ngươi lên bờ xuống ruộng. Ăn nhiều vào cho có sức đi nhóc! Đau khổ còn ở phía trước chờ ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện