Sau một ngày vất vả, Quang Thành mệt nhoài nằm dài trên giường. Tu đạo quả là không dễ dàng, nhớ đến buổi trưa bản thân không chịu nỗi nguồn âm khí đến ngất đi, y càng thêm tự trách bản thân yếu đuối.
Nhưng trong cơn mơ màng y cảm nhận có nguồn hơi ấm bao bọc lấy thân thể đang run rẩy của mình. Quang Thành lúc đó cũng không rõ cảm giác ấm áp đó là thứ gì, nó đem lại cho y một cảm giác an toàn kì lạ mặc dù bản thân y đang bị tra tấn đến điên.
" Cốc..cốc "
" Ah..vào đi " _ Quang Thành bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, y tạm gác chuyện đó sang một bên đứng dậy mở cửa cho người bên ngoài.
Trường Nam đi vào trên tay cầm thêm chén thuốc đưa cho y: " Uống đi ".
Quang Thành nhìn chén thuốc có chút lạ, nước thuốc màu xám đục không giống như màu lá cây được nấu lên. Y nghi hoặc hỏi: " Đây là thuốc gì? ".
Trường Nam đơn giản trả lời: " Thuốc bổ ". Nghe câu trả lời từ cậu, y cũng không nghĩ ngợi gì nữa, cầm chén thuốc uống sạch. Nhưng thực chất y đã uống vào một lá bùa, lá bùa áp chế năng lực của Quang Thành.
Trường Nam muốn Quang Thành không thể học đạo được, sau đó chỉ có thể làm tay sai trung thành của mình. Khi Quang Thành phát hiện sau bao năm mình khổ công học luyện ngày đêm nhưng không thể tiến bộ được, ngược lại chỉ có thể làm kẻ yếu đuối nghe lời Trường Nam như chó sai. Cơn phẫn nộ bùng lên khiến Quang Thành giết chết cậu.
Nhưng Quang Thành cũng cảm nhận được nó không phải thuốc nấu từ thảo dược. Mùi khét thoang thoảng bay qua mũi y làm y nghĩ đến mùi tro bếp trong lò. Quang Thành không nghĩ nhiều đến nguyên liệu của chén thuốc này, dù sao Trường Nam là thầy của y chắc chắn sẽ không hại y.
Trường Nam đưa cho y thêm một chai thuốc rượu, lạnh lùng: " Xoa bóp ở những nơi đau nhức ".
Quang Thành mỉm cười, y lúc này như cảm thấy mọi mệt mõi của ngày hôm nay đều tan biến. Y bẽn lẻn ngỏ lời: " Sư phụ giúp tôi xoa bóp chân và tay được không? "
" To gan, dám sai bảo sư phụ của mình hạ mình bóp chân cho cậu sao? ". Trường Nam hơi cao giọng trách mắng.
Quang Thành bĩu môi: " Tôi không dám nhưng tôi muốn... ". Y ngâm thanh trong cổ họng, không tiện nói ra vế sau mà biểu lộ bằng khuôn mặt khó coi, cầu được giúp đỡ.
Trường Nam liếc nhìn y một chút, thấy người trước mắt bày ra dáng vẻ mong cầu thì cũng đáp lại: " Được rồi, ngồi xuống giường đi ".
Trường Nam thoa thuốc lên bắp tay của y rồi nhẹ nhàng nắn bóp: " Đệ tử của tôi không được phép yếu đuối, sau này có đau đớn mệt mõi gì thì cũng không được than vãn, phải biết cố gắng hơn ".
Quang Thành không nghĩ cậu sẽ đồng ý. Chỉ nói bâng quơ mà được tận hưởng đãi ngộ tuyệt vời này. Bàn tay cậu mềm mại xoa bóp từng cơ thịt nhức mỏi của y khiến y rất thoải mái. Quang Thành ngây ngô mong ước mình sẽ được cậu xoa bóp mãi, ngày nào cũng được cậu xoa bóp thế này thì thích đến bao nhiêu.
"Ah.. "
Quang Thành la lên một tiếng vì Trường Nam nhéo vào bắp chân y, khiến giấc mộng của y tan vỡ ngay khi vừa nhen nhóm. Trường Nam nhắc nhở y: " Hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi hạ mình bóp chân cho cậu, nhớ những gì tôi làm sau này cậu phải làm cho tôi, biết chưa? ".
Giọng cậu nghe có chút cay độc nhưng qua tai y lại rất dễ thương. Quang Thành vui vẻ gật đầu: " Được, sau này tôi sẽ làm thật tốt cho sư phụ ".
Trường Nam " hừ " lạnh: " Vậy sau này đêm nào cũng nhờ cậu đến xoa bóp cho tôi rồi ".
Quang Thành không cần đắn đo, đồng ý ngay tức khắc.
Trường Nam cười xảo quyệt trong lòng: Nhóc con bị lừa rồi, ta sẽ bắt ngươi bóp chân cho ta đến sáng luôn, haha.
Hệ thống xuất hiện, thấy cảnh tượng trước mắt thì cười vào mặy cậu: [ haha, sư phụ lại cuối người hầu hạ cho đệ tử sao? ].
Trường Nam đắc ý: Ngươi cứ chờ xem ta xử tên nhóc mạnh miệng này thế nào.
Hệ thống gật đầu mong chờ, sau đó thông báo tình tiết mới: [ Ngày mai, nữ chính sẽ xuất hiện kèm theo các tình tiết mới ].
Trường Nam háo hức: Mong chờ thật đấy.
Hệ thống kể tình tiết ngày mai cho cậu nghe sau đó khích lệ tinh thần một chút: [ Ngày mai cậu sẽ vất vả lắm, nhưng chúng ta đi được 1/3 chặn đường rồi ]
Trường Nam xoa bóp tay chân cho y xong thì căn dặn: " Ngủ sớm đi, ngày mai sẽ vất vả lắm ".
Quang Thành luyến tiếc nhìn cậu như không muốn để cậu rời đi. Y đột nhiên nắm lấy tay cậu một cách vô thức, cậu quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt cún con bị bỏ rơi của y thì chân mày hơi co giật: " Có chuyện gì? "
Trường Nam nghi ngờ: Chẳng lẽ còn muốn ta bóp chân thêm cho ngươi? Quang Thành hơi ngập ngừng: " Chú có định lấy vợ không? "
Trường Nam không biết sao y lại hỏi mình câu này: " Sao lại hỏi thế? ".
Quang Thành vừa suy nghĩ vừa trả lời cậu: " Tôi nghĩ, nếu chú lấy vợ, sau đó chú có một đứa con, nó sẽ kế nghiệp chú. Vậy lúc đó chú không cần tôi nữa..."
Trường Nam thở hắc ra một hơi, thì ra y nghĩ sẽ có ngày nào đó cậu sẽ bỏ y. Nhưng vốn dĩ không có chuyện đó, vì y chính làm nam chính mà cậu phải ép hắc hoá đến phút cuối: " Nào có đơn giản như thế, để chọn một người làm pháp sư phải có nhiều yếu tố. Yếu tố quan trọng nhất chính là người được chọn có duyên hay không ".
Trường Nam còn nói thêm cho tăng lòng tin tưởng của y: " Một pháp sư thì không nên lấy vợ, vì nguồn năng lượng của pháp sư rất mạnh. Cậu là con trai đã chịu không nỗi, huống chi là phận chân yếu tay mềm ".
Quang Thành ngỡ ngàng: " Chú định truyền việc lại cho tôi, rồi sống như thế này đến cuối đời? ".
Có điều không sống đến cuối đời, vài năm nữa cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi chết đi. Trường Nam nhìn y với ánh mắt đầy chờ mong: " Ừm, tôi chỉ muốn tập trung tu dưỡng cho thế hệ sau của tôi, cho nên tất cả niềm tin tôi đều đặt vào cậu. Đừng làm tôi thất vọng".
Trong phút giây, Quang Thành đã rung động trước câu nói của y, y có chút hồi hộp thêm phần vui mừng, trả lời với giọng chắc chắn: " Tôi nhất định không làm sư phụ thất vọng ".
Trường Nam tỏ vẻ nghiêm khắc: " Nếu cậu dám làm tôi thất vọng, tôi nhất định phạt nặng cậu ".
Trường Nam cười thầm trong lòng: thằng nhóc ngây thơ.
Trong cốt truyện, đối với lòng kiên trì, chăm chỉ học đạo của Quang Thành. Sư phụ lại ở đằng sau luôn tìm cách kiềm hãm sức mạnh của y, làm cho y sống trong bất lực, cực khổ. Đến cuối lại sinh hận tột cùng mà đâm chết sư phụ của mình.
Ngày hôm sau, Quang Thành không cần nhắc nhở tự giác dậy sớm tập thể lực. Sau khi tập thể lực xong thì lại quét sân, đi chợ mua đồ ăn. Quang Thành đem đồ ăn sáng mình mua đến tận phòng của cậu, lúc đó cậu còn say ngủ mà không biết gì.
Mùi thơm lừng từ cháo thịt khiến Trường Nam thức giấc. Trường Nam vừa tỉnh dậy, bụng đói meo bắt gặp tô cháo thơm ngon liền cầm lên ăn, không quan tâm nó từ đâu xuất hiện.
Dù sao cậu bảo y mỗi sáng làm đồ ăn mang đến tận phòng mình nên cũng không quan tâm lắm. Ăn xong cậu nhìn qua cửa sổ thấy y đang giặt đồ buổi sớm.
Trường Nam gật đầu khen ngợi: Thằng nhóc này giỏi đấy! Không uổng công ta chăm sóc ngươi cực khổ bấy lâu nay.
Trường Nam chuẩn bị tươm tất quần áo. Hôm nay là lần đầu tiên nam chính và nữ chính gặp nhau, nên chắc cậu không phải ở nhà để hai người có thời gian làm quen nhiều hơn.
" Ở nhà trông nhà cẩn thận, tôi có chuyện phải ra ngoài ".
Quang Thành nhìn cậu một lượt từ trên xuống, tò mò hỏi: " Sư phụ đi đâu thế? ".
Trường Nam hằng giọng: " Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với cậu sao? hôm nay tôi đi đến tối mới về ". Nói xong cậu rời khỏi nhà, Quang Thành không để ý tiếp tục làm việc. Trường Nam vừa rời đi thì bên ngoài có tiếng gọi vào:
" Có ai ở nhà không ạ? "
Nghe tiếng gọi ngoài cửa, Quang Thành dừng việc đang làm chạy ra ngoài cửa xem là ai. Trước cửa là một cô gái tầm tuổi y, đang nhìn vào nhà.
Quang Thành nghĩ cô gái đến tìm sư phụ mình thì lịch sự trả lời: " Sư phụ tôi vừa ra khỏi nhà ".
Cô gái khua tay, lắc đầu mỉm cười: " Không phải, tôi đến mượn nhà anh một cái dao ".
Cô gái chỉ sang mảnh đất gần đó, giải thích rõ ràng: " Chuyện là nhà tôi sắp chuyển đến đó ở, chỗ đó cây cối um tùm quá nên nhà chúng tôi đang phát quang. Đang làm thì dao bị hư, nên có thể phiền anh cho tôi mượn một con dao được không? "
Quang Thành cũng thoải mái đồng ý: " Được, vậy cô chờ chút nhé ".
Quang Thành vào nhà lấy dao cho cô gái kia mượn, cô gái vui mừng: " Cảm ơn anh nhé, sau này chúng ta là hàng xóm, phiền anh giúp đỡ chúng tôi nhiều rồi ".
Quang Thành không biết cậu có khó chịu khi cho người lạ mượn đồ không, nhưng y sẽ lấy đồ lại vào buổi chiều nên chắc không có chuyện mất cắp gì đâu: " Phiền cô trả dao vào buổi chiều nhé ".
Cô gái gật đầu: " Được, cảm ơn ".
Trường Nam ở một góc đứng nhìn tất cả, chê bai nam chính EQ thấp: Cái thằng nhóc này, chẳng biết ga lăng gì hết. Phải đem dao đến tận nơi, phụ nhà người ta làm chứ. Không thì đem một chút nước cho người ta, thằng nhóc vô tâm.
Quang Thành quay về làm tiếp công việc đang dang dở. Từ sáng đến chiều đều làm việc nhà và học đạo. Y cứ nhốt mình trong nhà khiến cậu phải lo lắng.
Quang Thành cứ như vậy thì tình cảm nam chính và nữ chính không có tiến triển tốt gì cả. Đồng nghĩa với thời gian thực hiện nhiệm vụ của cậu sẽ kéo dài. Nếu cậu thực hiện nhiệm vụ trong thời gian ngắn thì sẽ được điểm thưởng.
Trường Nam rối bời suy nghĩ: Có cách nào khiến hai người chủ động nói chuyện với nhau nhiều hơn không?
Hệ thống an ủi: [ Dù gì hai người đó cũng mới gặp nhau, chuyện gì cũng cần phải có thời gian, cậu đừng gấp ].
Trường Nam quyết tâm: Tao muốn có thêm điểm thưởng.
Hệ thống lẩm bẩm: [ Điểm thưởng cái gì chứ? Vượt ải dễ nhất còn không làm được mà đòi điểm thưởng ].
Trường Nam u lên một cục tức to trên đầu: Mày nói gì tao nghe hết đấy nhé, cứ chờ xem tao ra tay.
Trường Nam tiếp tục quan sát từ xa. Cô gái hàng xóm trả dao đúng hẹn, nhìn từ xa cậu chỉ thấy cô gái có nói chuyện với Quang Thành một lúc lâu, có vẻ thân thiết. Nhưng Quang Thành thái độ rất nhạt nhoà, như không để tâm đến lời cô gái kia nói, chỉ trả lời qua loa rồi vào nhà.
Trường Nam thấy tình tiết đi đúng hướng thì vui vẻ về nhà, thấy cậu từ ngoài cổng đi vào Quang Thành liền chạy ra đón cậu.
Quang Thành giúp cậu cầm túi xách đem vào nhà, quan tâm hỏi: " Sư phụ có mệt lắm không? Chúng ta mau vào ăn cơm ".
Trường Nam tỏ vẻ mệt mõi: " Tôi cũng có chút mệt, đợi tôi tắm xong chúng ta cùng ăn cơm ".
Quang Thành: " Vâng, quần áo và khăn tắm có để ở bên trong đấy ".
Trường Nam vào nhà tắm, thấy bồn nước ấm được nấu cùng với thảo mộc, giúp làm giảm căng thẳng mệt mõi.
Trường Nam cười hài: Đáng ra cậu phải chu đáo với nữ chính giống như thế này chứ?
Trường Nam ăn cơm xong thì vào phòng nghỉ ngơi, cậu không để ý Quang Thành theo đuôi mình vào phòng. Đến khi giật mình nhận ra, y không đợi cậu kịp phản ứng thì y dùng tay đẩy cậu ngã xuống giường. Trường Nam nghĩ y có ý đồ tạo phản lớn giọng nói: ‘’ Cậu làm gì vậy hả? Thật to gan dám đẩy cả sư phụ của mình ‘’.
Quang Thành mỉm cười bước đến gần cậu: ‘’ Hôm nay sư phụ đã vất vả nhiều rồi, để on xoa bóp cho sư phụ ‘’
Nhìn khuôn mặt thánh thiện như nữ thần giáng thế cùng với trực giác không cảm nhận thấy mối nguy hiểm nào đang rình rập, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm: ‘’ Có thế thôi cũng làm tôi hết hồn ‘’. Quang Thành nghiêng đầu vô tội: ‘’ Sư phụ sợ tôi sao? ‘’.
Y tự ti cuối mặt không dám nhìn đến cậu, sờ vào cái vòng cổ y hay đeo bên mình: ‘’ Tôi chỉ cần tháo cái này, liền bị người của sư phụ dọa đến ngất xỉu rồi ‘’. Quang Thành thể hiện trên mặt một chút khổ sở rồi nói: ‘’ Tôi chỉ là một con người vô dụng mà thôi ‘’.
Trường Nam lau mồ hột trong lòng: Không phải trong tương lai cậu sẽ giết tôi sao? Cho dù bây giờ cậu có là một con cừu vô dụng thì tương lai... cậu sẽ là con sói xé từng miếng thịt của tôi.
Dù vậy thấy y tự ti về bản thân mình như vậy thì an ủi: ‘’ Trong tương lai cậu cũng sẽ học đạo được thôi, có khi trở thành một người giỏi hơn tôi gấp trăm lần ‘’. Quang Thành liên tục lắc đầu: ‘’ Không dám làm sao tôi có thể giỏi hơn sư phụ chứ? ‘’.
Trường Nam nhếch mép tiến sát mặt để nhìn kĩ khuôn mặt tự ti yếu đuối đó của y, tựa như rất vừa lòng hả dạ. Không nhịn được muốn trêu chọc y, cậu nắm lấy vai y khiến y phải đối diện chạm mắt với mình.
‘’ Xem ra cậu cũng biết thân biết phận ‘’
Trường Nam nắm lấy mảnh áo trước ngực y giật mạnh, giọng khinh thường: ‘’ Nếu không phải tôi nhặt con mèo hoang này về nhà, e là nó đã chết xó ở chỗ nào rồi ‘’. Quang Thành không trả lời, y nghe những lời này từ cậu cảm thấy rất đúng đi, nếu không có cậu chắc y đã chết từ lâu, không vì giang hồ đánh đập, cũng nghèo đói túng thiếu mà chết.
Con mèo hoang kiêu ngạo ngày nào giờ đã khuất phục trước mặt cậu, mặc cậu chê bai không dám hé nữa lời khiến cậu hả hê. Trường Nam đẩy y ra, thoải mái nằm cởi áo nằm xuống giường, ra lệnh: ‘’ mau làm việc cậu nên làm ‘’.
Quang Thành cũng không chần chừ đổ lọ thuốc xoa bóp lên tấm lưng trần của cậu, Trường Nam lúc đầu có chút không quen, giật bắn mình vì dòng dịch nhờn lạnh buốt chảy dọc sống lưng. Cậu biết đây không phải là thuốc xoa bóp bình thường vì chất thuốc lạ cậu chưa từng dùng trước đây.
Trường Nam ngoái đầu nhìn người đang thoa thuốc toàn thân cho mình: ‘’ Ngươi dùng cái gì? Đây không phải là thuốc xoa bóp ‘’.
Quang Thành đang làm nghe cậu hỏi có chút dừng lại, thú nhận: ‘’ Đúng vậy, đây không phải thuốc xoa bóp ‘’.
Trường Nam đứng tim, trợn mắt nhìn y. Trong lòng hoảng sợ suy nghĩ: Không phải cậu ta định giết mình qua con đường da liễu chứ? Muốn cho da tịt của mình thối rửa dần dần đến chết à? Cậu ta vì những lời nói của mình hắc hóa nhanh đến thế, lập tức ra tay với mình rồi?
Hệ thống thấy cậu sợ đến chết khiếp thì nhịn cười trấn an kí chủ của mình: ‘’ thứ đó không phải độc, cho dù có độc đến gần với kí chủ tôi sẽ nhắc nhở cậu mà ‘’. Mặc dù hệ thống nhìn khuôn mặt sợ đến trợn trắng cả mắt của cậu thì mắc cười chết được, sau đó không thể nhịn được mà phụt cười thành tiếng.
Trường Nam phát giận đá hệ thống biến khỏi đầu mình, hệ thống cũng biết ngắt kết nối âm thanh, cười vào mặt cậu một trận trong thinh lặng. Trường Nam giận dữ vì bị hệ thống cười cợt, chuyển sang trách tội y, cậu lớn giọng: ‘’ Cậu lấy thuốc đó từ đâu mà dám thoa lên người tôi hả? ‘’.
Quang Thành vội giải thích: ‘’ Lúc chiều hàng xóm mới ban sáng mượn rìu nhà ta qua trả thì có cho lọ thuốc này, cô ấy nói là thuốc xoa bóp cao cấp được đem mua từ thành phố, ở thôn quê này không có. Có tác dụng tốt trên da, giảm căng thẳng, mệt mõi ‘’.
Trường Nam thở dài một hơi: Những thứ quý giá như vậy sao lại lãng phí trên người mình như vậy? khi nãy đổ có hơi nhiều quá rồi.
Quang Thành nghĩ Trường Nam không thích thuốc xoa bóp mới này, y bước xuống giường: " Nếu sư phụ không thích thì tôi đổi thuốc ".
Trường Nam nắm tay y níu lại: " Không cần đâu, cứ làm tiếp đi đừng đổ thêm nữa ". Quang Thành vui vẻ quay lại bắt đầu đấm bóp lưng cho cậu.
Trường Nam thoải mái nằm hưởng thụ, giọng lười nhác: " Đừng quên gáy và bả vai ".
" được ". Quang Thành chuyên tâm nắn bóp, ánh mắt y dừng lại những vết đốm đỏ gần hông cậu, y thấy lạ đưa tay xuống vùng da đó xem thử.
Trường Nam bị đụng vào điểm yếu thì giật nãy: " Cậu làm cái gì? ". Quang Thành thắc mắc hỏi: " Những vết đỏ này là gì? ".
Trường Nam đơn giản trả lời trong trí óc: Kiến cắn.
Bên ngoài, cậu chỉ nói cho qua là do không hợp với thuốc xoa bóp này nên da bị kích ứng. Trường Nam giây sau chìm vào giấc ngủ ngon, Quang Thành cẩn thận mặc áo vào cho cậu rồi về phòng ngủ.
Quang Thành nằm trên giường trăn trở với nhiều uẩn khúc chưa giải đáp. Y vẫn còn nhớ những gì người con gái kia nói với mình lúc chiều.
" Tôi cảm thấy nguồn năng lượng đến từ anh rất xấu, có phải anh sống chung với một người làm điều ác đúng không? ".
Quang Thành lập tức phủ nhận: " Không! Thầy tôi là một người thầy rất tốt trong làng, mọi người đều yêu quý thầy cả ".
Cô gái kia do dự một lúc rồi nói nhỏ với y: " Anh cũng là người ngoại cảm mà không cảm nhận được trong nhà anh...có rất nhiều oan hồn sao?".
Quang Thành nhìn vào trong nhà, trời cũng đã tối, nhà thì chỉ có vài ánh đèn hắt hiu. Trông lạnh lẽo mà u ám vô cùng. Y quay đầu lại, tay nắm lấy sợi dây chuyền trong người, khẳng định: " Thầy tôi là thầy pháp, trong nhà có vong là chuyện bình thường mà ".
Cô gái nhìn vẻ mặt cứng như đá của y, thì gật đầu. Cô gái đưa cho Quang Thành một cái lọ thuốc: " Đây là thuốc xoa bóp giúp giảm căng thẳng, mệt mõi và còn giảm tác động của những âm khí vào anh. Tiếp xúc với nhiều âm khí sẽ ảnh hưởng đến cơ thể anh nên thoa cái này mỗi ngày để bảo vệ mình ".
Quang Thành nghi hoặc nhìn cô gái: " Cô cũng là pháp sư sao? ".
Cô gái thừa nhận: " Gia đình tôi đã nhiều đời làm pháp sư, tôi là đời thứ 9 được truyền lại. Thật vui khi có hàng xóm cũng tu đạo giống mình ".
Quang Thành nghe xong mới tin tưởng nhận lấy lọ thuốc từ cô gái. Nhưng Quang Thành không biết được lọ thuốc đó còn có một tác dụng khác mà y không biết...
Nhưng trong cơn mơ màng y cảm nhận có nguồn hơi ấm bao bọc lấy thân thể đang run rẩy của mình. Quang Thành lúc đó cũng không rõ cảm giác ấm áp đó là thứ gì, nó đem lại cho y một cảm giác an toàn kì lạ mặc dù bản thân y đang bị tra tấn đến điên.
" Cốc..cốc "
" Ah..vào đi " _ Quang Thành bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, y tạm gác chuyện đó sang một bên đứng dậy mở cửa cho người bên ngoài.
Trường Nam đi vào trên tay cầm thêm chén thuốc đưa cho y: " Uống đi ".
Quang Thành nhìn chén thuốc có chút lạ, nước thuốc màu xám đục không giống như màu lá cây được nấu lên. Y nghi hoặc hỏi: " Đây là thuốc gì? ".
Trường Nam đơn giản trả lời: " Thuốc bổ ". Nghe câu trả lời từ cậu, y cũng không nghĩ ngợi gì nữa, cầm chén thuốc uống sạch. Nhưng thực chất y đã uống vào một lá bùa, lá bùa áp chế năng lực của Quang Thành.
Trường Nam muốn Quang Thành không thể học đạo được, sau đó chỉ có thể làm tay sai trung thành của mình. Khi Quang Thành phát hiện sau bao năm mình khổ công học luyện ngày đêm nhưng không thể tiến bộ được, ngược lại chỉ có thể làm kẻ yếu đuối nghe lời Trường Nam như chó sai. Cơn phẫn nộ bùng lên khiến Quang Thành giết chết cậu.
Nhưng Quang Thành cũng cảm nhận được nó không phải thuốc nấu từ thảo dược. Mùi khét thoang thoảng bay qua mũi y làm y nghĩ đến mùi tro bếp trong lò. Quang Thành không nghĩ nhiều đến nguyên liệu của chén thuốc này, dù sao Trường Nam là thầy của y chắc chắn sẽ không hại y.
Trường Nam đưa cho y thêm một chai thuốc rượu, lạnh lùng: " Xoa bóp ở những nơi đau nhức ".
Quang Thành mỉm cười, y lúc này như cảm thấy mọi mệt mõi của ngày hôm nay đều tan biến. Y bẽn lẻn ngỏ lời: " Sư phụ giúp tôi xoa bóp chân và tay được không? "
" To gan, dám sai bảo sư phụ của mình hạ mình bóp chân cho cậu sao? ". Trường Nam hơi cao giọng trách mắng.
Quang Thành bĩu môi: " Tôi không dám nhưng tôi muốn... ". Y ngâm thanh trong cổ họng, không tiện nói ra vế sau mà biểu lộ bằng khuôn mặt khó coi, cầu được giúp đỡ.
Trường Nam liếc nhìn y một chút, thấy người trước mắt bày ra dáng vẻ mong cầu thì cũng đáp lại: " Được rồi, ngồi xuống giường đi ".
Trường Nam thoa thuốc lên bắp tay của y rồi nhẹ nhàng nắn bóp: " Đệ tử của tôi không được phép yếu đuối, sau này có đau đớn mệt mõi gì thì cũng không được than vãn, phải biết cố gắng hơn ".
Quang Thành không nghĩ cậu sẽ đồng ý. Chỉ nói bâng quơ mà được tận hưởng đãi ngộ tuyệt vời này. Bàn tay cậu mềm mại xoa bóp từng cơ thịt nhức mỏi của y khiến y rất thoải mái. Quang Thành ngây ngô mong ước mình sẽ được cậu xoa bóp mãi, ngày nào cũng được cậu xoa bóp thế này thì thích đến bao nhiêu.
"Ah.. "
Quang Thành la lên một tiếng vì Trường Nam nhéo vào bắp chân y, khiến giấc mộng của y tan vỡ ngay khi vừa nhen nhóm. Trường Nam nhắc nhở y: " Hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi hạ mình bóp chân cho cậu, nhớ những gì tôi làm sau này cậu phải làm cho tôi, biết chưa? ".
Giọng cậu nghe có chút cay độc nhưng qua tai y lại rất dễ thương. Quang Thành vui vẻ gật đầu: " Được, sau này tôi sẽ làm thật tốt cho sư phụ ".
Trường Nam " hừ " lạnh: " Vậy sau này đêm nào cũng nhờ cậu đến xoa bóp cho tôi rồi ".
Quang Thành không cần đắn đo, đồng ý ngay tức khắc.
Trường Nam cười xảo quyệt trong lòng: Nhóc con bị lừa rồi, ta sẽ bắt ngươi bóp chân cho ta đến sáng luôn, haha.
Hệ thống xuất hiện, thấy cảnh tượng trước mắt thì cười vào mặy cậu: [ haha, sư phụ lại cuối người hầu hạ cho đệ tử sao? ].
Trường Nam đắc ý: Ngươi cứ chờ xem ta xử tên nhóc mạnh miệng này thế nào.
Hệ thống gật đầu mong chờ, sau đó thông báo tình tiết mới: [ Ngày mai, nữ chính sẽ xuất hiện kèm theo các tình tiết mới ].
Trường Nam háo hức: Mong chờ thật đấy.
Hệ thống kể tình tiết ngày mai cho cậu nghe sau đó khích lệ tinh thần một chút: [ Ngày mai cậu sẽ vất vả lắm, nhưng chúng ta đi được 1/3 chặn đường rồi ]
Trường Nam xoa bóp tay chân cho y xong thì căn dặn: " Ngủ sớm đi, ngày mai sẽ vất vả lắm ".
Quang Thành luyến tiếc nhìn cậu như không muốn để cậu rời đi. Y đột nhiên nắm lấy tay cậu một cách vô thức, cậu quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt cún con bị bỏ rơi của y thì chân mày hơi co giật: " Có chuyện gì? "
Trường Nam nghi ngờ: Chẳng lẽ còn muốn ta bóp chân thêm cho ngươi? Quang Thành hơi ngập ngừng: " Chú có định lấy vợ không? "
Trường Nam không biết sao y lại hỏi mình câu này: " Sao lại hỏi thế? ".
Quang Thành vừa suy nghĩ vừa trả lời cậu: " Tôi nghĩ, nếu chú lấy vợ, sau đó chú có một đứa con, nó sẽ kế nghiệp chú. Vậy lúc đó chú không cần tôi nữa..."
Trường Nam thở hắc ra một hơi, thì ra y nghĩ sẽ có ngày nào đó cậu sẽ bỏ y. Nhưng vốn dĩ không có chuyện đó, vì y chính làm nam chính mà cậu phải ép hắc hoá đến phút cuối: " Nào có đơn giản như thế, để chọn một người làm pháp sư phải có nhiều yếu tố. Yếu tố quan trọng nhất chính là người được chọn có duyên hay không ".
Trường Nam còn nói thêm cho tăng lòng tin tưởng của y: " Một pháp sư thì không nên lấy vợ, vì nguồn năng lượng của pháp sư rất mạnh. Cậu là con trai đã chịu không nỗi, huống chi là phận chân yếu tay mềm ".
Quang Thành ngỡ ngàng: " Chú định truyền việc lại cho tôi, rồi sống như thế này đến cuối đời? ".
Có điều không sống đến cuối đời, vài năm nữa cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi chết đi. Trường Nam nhìn y với ánh mắt đầy chờ mong: " Ừm, tôi chỉ muốn tập trung tu dưỡng cho thế hệ sau của tôi, cho nên tất cả niềm tin tôi đều đặt vào cậu. Đừng làm tôi thất vọng".
Trong phút giây, Quang Thành đã rung động trước câu nói của y, y có chút hồi hộp thêm phần vui mừng, trả lời với giọng chắc chắn: " Tôi nhất định không làm sư phụ thất vọng ".
Trường Nam tỏ vẻ nghiêm khắc: " Nếu cậu dám làm tôi thất vọng, tôi nhất định phạt nặng cậu ".
Trường Nam cười thầm trong lòng: thằng nhóc ngây thơ.
Trong cốt truyện, đối với lòng kiên trì, chăm chỉ học đạo của Quang Thành. Sư phụ lại ở đằng sau luôn tìm cách kiềm hãm sức mạnh của y, làm cho y sống trong bất lực, cực khổ. Đến cuối lại sinh hận tột cùng mà đâm chết sư phụ của mình.
Ngày hôm sau, Quang Thành không cần nhắc nhở tự giác dậy sớm tập thể lực. Sau khi tập thể lực xong thì lại quét sân, đi chợ mua đồ ăn. Quang Thành đem đồ ăn sáng mình mua đến tận phòng của cậu, lúc đó cậu còn say ngủ mà không biết gì.
Mùi thơm lừng từ cháo thịt khiến Trường Nam thức giấc. Trường Nam vừa tỉnh dậy, bụng đói meo bắt gặp tô cháo thơm ngon liền cầm lên ăn, không quan tâm nó từ đâu xuất hiện.
Dù sao cậu bảo y mỗi sáng làm đồ ăn mang đến tận phòng mình nên cũng không quan tâm lắm. Ăn xong cậu nhìn qua cửa sổ thấy y đang giặt đồ buổi sớm.
Trường Nam gật đầu khen ngợi: Thằng nhóc này giỏi đấy! Không uổng công ta chăm sóc ngươi cực khổ bấy lâu nay.
Trường Nam chuẩn bị tươm tất quần áo. Hôm nay là lần đầu tiên nam chính và nữ chính gặp nhau, nên chắc cậu không phải ở nhà để hai người có thời gian làm quen nhiều hơn.
" Ở nhà trông nhà cẩn thận, tôi có chuyện phải ra ngoài ".
Quang Thành nhìn cậu một lượt từ trên xuống, tò mò hỏi: " Sư phụ đi đâu thế? ".
Trường Nam hằng giọng: " Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với cậu sao? hôm nay tôi đi đến tối mới về ". Nói xong cậu rời khỏi nhà, Quang Thành không để ý tiếp tục làm việc. Trường Nam vừa rời đi thì bên ngoài có tiếng gọi vào:
" Có ai ở nhà không ạ? "
Nghe tiếng gọi ngoài cửa, Quang Thành dừng việc đang làm chạy ra ngoài cửa xem là ai. Trước cửa là một cô gái tầm tuổi y, đang nhìn vào nhà.
Quang Thành nghĩ cô gái đến tìm sư phụ mình thì lịch sự trả lời: " Sư phụ tôi vừa ra khỏi nhà ".
Cô gái khua tay, lắc đầu mỉm cười: " Không phải, tôi đến mượn nhà anh một cái dao ".
Cô gái chỉ sang mảnh đất gần đó, giải thích rõ ràng: " Chuyện là nhà tôi sắp chuyển đến đó ở, chỗ đó cây cối um tùm quá nên nhà chúng tôi đang phát quang. Đang làm thì dao bị hư, nên có thể phiền anh cho tôi mượn một con dao được không? "
Quang Thành cũng thoải mái đồng ý: " Được, vậy cô chờ chút nhé ".
Quang Thành vào nhà lấy dao cho cô gái kia mượn, cô gái vui mừng: " Cảm ơn anh nhé, sau này chúng ta là hàng xóm, phiền anh giúp đỡ chúng tôi nhiều rồi ".
Quang Thành không biết cậu có khó chịu khi cho người lạ mượn đồ không, nhưng y sẽ lấy đồ lại vào buổi chiều nên chắc không có chuyện mất cắp gì đâu: " Phiền cô trả dao vào buổi chiều nhé ".
Cô gái gật đầu: " Được, cảm ơn ".
Trường Nam ở một góc đứng nhìn tất cả, chê bai nam chính EQ thấp: Cái thằng nhóc này, chẳng biết ga lăng gì hết. Phải đem dao đến tận nơi, phụ nhà người ta làm chứ. Không thì đem một chút nước cho người ta, thằng nhóc vô tâm.
Quang Thành quay về làm tiếp công việc đang dang dở. Từ sáng đến chiều đều làm việc nhà và học đạo. Y cứ nhốt mình trong nhà khiến cậu phải lo lắng.
Quang Thành cứ như vậy thì tình cảm nam chính và nữ chính không có tiến triển tốt gì cả. Đồng nghĩa với thời gian thực hiện nhiệm vụ của cậu sẽ kéo dài. Nếu cậu thực hiện nhiệm vụ trong thời gian ngắn thì sẽ được điểm thưởng.
Trường Nam rối bời suy nghĩ: Có cách nào khiến hai người chủ động nói chuyện với nhau nhiều hơn không?
Hệ thống an ủi: [ Dù gì hai người đó cũng mới gặp nhau, chuyện gì cũng cần phải có thời gian, cậu đừng gấp ].
Trường Nam quyết tâm: Tao muốn có thêm điểm thưởng.
Hệ thống lẩm bẩm: [ Điểm thưởng cái gì chứ? Vượt ải dễ nhất còn không làm được mà đòi điểm thưởng ].
Trường Nam u lên một cục tức to trên đầu: Mày nói gì tao nghe hết đấy nhé, cứ chờ xem tao ra tay.
Trường Nam tiếp tục quan sát từ xa. Cô gái hàng xóm trả dao đúng hẹn, nhìn từ xa cậu chỉ thấy cô gái có nói chuyện với Quang Thành một lúc lâu, có vẻ thân thiết. Nhưng Quang Thành thái độ rất nhạt nhoà, như không để tâm đến lời cô gái kia nói, chỉ trả lời qua loa rồi vào nhà.
Trường Nam thấy tình tiết đi đúng hướng thì vui vẻ về nhà, thấy cậu từ ngoài cổng đi vào Quang Thành liền chạy ra đón cậu.
Quang Thành giúp cậu cầm túi xách đem vào nhà, quan tâm hỏi: " Sư phụ có mệt lắm không? Chúng ta mau vào ăn cơm ".
Trường Nam tỏ vẻ mệt mõi: " Tôi cũng có chút mệt, đợi tôi tắm xong chúng ta cùng ăn cơm ".
Quang Thành: " Vâng, quần áo và khăn tắm có để ở bên trong đấy ".
Trường Nam vào nhà tắm, thấy bồn nước ấm được nấu cùng với thảo mộc, giúp làm giảm căng thẳng mệt mõi.
Trường Nam cười hài: Đáng ra cậu phải chu đáo với nữ chính giống như thế này chứ?
Trường Nam ăn cơm xong thì vào phòng nghỉ ngơi, cậu không để ý Quang Thành theo đuôi mình vào phòng. Đến khi giật mình nhận ra, y không đợi cậu kịp phản ứng thì y dùng tay đẩy cậu ngã xuống giường. Trường Nam nghĩ y có ý đồ tạo phản lớn giọng nói: ‘’ Cậu làm gì vậy hả? Thật to gan dám đẩy cả sư phụ của mình ‘’.
Quang Thành mỉm cười bước đến gần cậu: ‘’ Hôm nay sư phụ đã vất vả nhiều rồi, để on xoa bóp cho sư phụ ‘’
Nhìn khuôn mặt thánh thiện như nữ thần giáng thế cùng với trực giác không cảm nhận thấy mối nguy hiểm nào đang rình rập, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm: ‘’ Có thế thôi cũng làm tôi hết hồn ‘’. Quang Thành nghiêng đầu vô tội: ‘’ Sư phụ sợ tôi sao? ‘’.
Y tự ti cuối mặt không dám nhìn đến cậu, sờ vào cái vòng cổ y hay đeo bên mình: ‘’ Tôi chỉ cần tháo cái này, liền bị người của sư phụ dọa đến ngất xỉu rồi ‘’. Quang Thành thể hiện trên mặt một chút khổ sở rồi nói: ‘’ Tôi chỉ là một con người vô dụng mà thôi ‘’.
Trường Nam lau mồ hột trong lòng: Không phải trong tương lai cậu sẽ giết tôi sao? Cho dù bây giờ cậu có là một con cừu vô dụng thì tương lai... cậu sẽ là con sói xé từng miếng thịt của tôi.
Dù vậy thấy y tự ti về bản thân mình như vậy thì an ủi: ‘’ Trong tương lai cậu cũng sẽ học đạo được thôi, có khi trở thành một người giỏi hơn tôi gấp trăm lần ‘’. Quang Thành liên tục lắc đầu: ‘’ Không dám làm sao tôi có thể giỏi hơn sư phụ chứ? ‘’.
Trường Nam nhếch mép tiến sát mặt để nhìn kĩ khuôn mặt tự ti yếu đuối đó của y, tựa như rất vừa lòng hả dạ. Không nhịn được muốn trêu chọc y, cậu nắm lấy vai y khiến y phải đối diện chạm mắt với mình.
‘’ Xem ra cậu cũng biết thân biết phận ‘’
Trường Nam nắm lấy mảnh áo trước ngực y giật mạnh, giọng khinh thường: ‘’ Nếu không phải tôi nhặt con mèo hoang này về nhà, e là nó đã chết xó ở chỗ nào rồi ‘’. Quang Thành không trả lời, y nghe những lời này từ cậu cảm thấy rất đúng đi, nếu không có cậu chắc y đã chết từ lâu, không vì giang hồ đánh đập, cũng nghèo đói túng thiếu mà chết.
Con mèo hoang kiêu ngạo ngày nào giờ đã khuất phục trước mặt cậu, mặc cậu chê bai không dám hé nữa lời khiến cậu hả hê. Trường Nam đẩy y ra, thoải mái nằm cởi áo nằm xuống giường, ra lệnh: ‘’ mau làm việc cậu nên làm ‘’.
Quang Thành cũng không chần chừ đổ lọ thuốc xoa bóp lên tấm lưng trần của cậu, Trường Nam lúc đầu có chút không quen, giật bắn mình vì dòng dịch nhờn lạnh buốt chảy dọc sống lưng. Cậu biết đây không phải là thuốc xoa bóp bình thường vì chất thuốc lạ cậu chưa từng dùng trước đây.
Trường Nam ngoái đầu nhìn người đang thoa thuốc toàn thân cho mình: ‘’ Ngươi dùng cái gì? Đây không phải là thuốc xoa bóp ‘’.
Quang Thành đang làm nghe cậu hỏi có chút dừng lại, thú nhận: ‘’ Đúng vậy, đây không phải thuốc xoa bóp ‘’.
Trường Nam đứng tim, trợn mắt nhìn y. Trong lòng hoảng sợ suy nghĩ: Không phải cậu ta định giết mình qua con đường da liễu chứ? Muốn cho da tịt của mình thối rửa dần dần đến chết à? Cậu ta vì những lời nói của mình hắc hóa nhanh đến thế, lập tức ra tay với mình rồi?
Hệ thống thấy cậu sợ đến chết khiếp thì nhịn cười trấn an kí chủ của mình: ‘’ thứ đó không phải độc, cho dù có độc đến gần với kí chủ tôi sẽ nhắc nhở cậu mà ‘’. Mặc dù hệ thống nhìn khuôn mặt sợ đến trợn trắng cả mắt của cậu thì mắc cười chết được, sau đó không thể nhịn được mà phụt cười thành tiếng.
Trường Nam phát giận đá hệ thống biến khỏi đầu mình, hệ thống cũng biết ngắt kết nối âm thanh, cười vào mặt cậu một trận trong thinh lặng. Trường Nam giận dữ vì bị hệ thống cười cợt, chuyển sang trách tội y, cậu lớn giọng: ‘’ Cậu lấy thuốc đó từ đâu mà dám thoa lên người tôi hả? ‘’.
Quang Thành vội giải thích: ‘’ Lúc chiều hàng xóm mới ban sáng mượn rìu nhà ta qua trả thì có cho lọ thuốc này, cô ấy nói là thuốc xoa bóp cao cấp được đem mua từ thành phố, ở thôn quê này không có. Có tác dụng tốt trên da, giảm căng thẳng, mệt mõi ‘’.
Trường Nam thở dài một hơi: Những thứ quý giá như vậy sao lại lãng phí trên người mình như vậy? khi nãy đổ có hơi nhiều quá rồi.
Quang Thành nghĩ Trường Nam không thích thuốc xoa bóp mới này, y bước xuống giường: " Nếu sư phụ không thích thì tôi đổi thuốc ".
Trường Nam nắm tay y níu lại: " Không cần đâu, cứ làm tiếp đi đừng đổ thêm nữa ". Quang Thành vui vẻ quay lại bắt đầu đấm bóp lưng cho cậu.
Trường Nam thoải mái nằm hưởng thụ, giọng lười nhác: " Đừng quên gáy và bả vai ".
" được ". Quang Thành chuyên tâm nắn bóp, ánh mắt y dừng lại những vết đốm đỏ gần hông cậu, y thấy lạ đưa tay xuống vùng da đó xem thử.
Trường Nam bị đụng vào điểm yếu thì giật nãy: " Cậu làm cái gì? ". Quang Thành thắc mắc hỏi: " Những vết đỏ này là gì? ".
Trường Nam đơn giản trả lời trong trí óc: Kiến cắn.
Bên ngoài, cậu chỉ nói cho qua là do không hợp với thuốc xoa bóp này nên da bị kích ứng. Trường Nam giây sau chìm vào giấc ngủ ngon, Quang Thành cẩn thận mặc áo vào cho cậu rồi về phòng ngủ.
Quang Thành nằm trên giường trăn trở với nhiều uẩn khúc chưa giải đáp. Y vẫn còn nhớ những gì người con gái kia nói với mình lúc chiều.
" Tôi cảm thấy nguồn năng lượng đến từ anh rất xấu, có phải anh sống chung với một người làm điều ác đúng không? ".
Quang Thành lập tức phủ nhận: " Không! Thầy tôi là một người thầy rất tốt trong làng, mọi người đều yêu quý thầy cả ".
Cô gái kia do dự một lúc rồi nói nhỏ với y: " Anh cũng là người ngoại cảm mà không cảm nhận được trong nhà anh...có rất nhiều oan hồn sao?".
Quang Thành nhìn vào trong nhà, trời cũng đã tối, nhà thì chỉ có vài ánh đèn hắt hiu. Trông lạnh lẽo mà u ám vô cùng. Y quay đầu lại, tay nắm lấy sợi dây chuyền trong người, khẳng định: " Thầy tôi là thầy pháp, trong nhà có vong là chuyện bình thường mà ".
Cô gái nhìn vẻ mặt cứng như đá của y, thì gật đầu. Cô gái đưa cho Quang Thành một cái lọ thuốc: " Đây là thuốc xoa bóp giúp giảm căng thẳng, mệt mõi và còn giảm tác động của những âm khí vào anh. Tiếp xúc với nhiều âm khí sẽ ảnh hưởng đến cơ thể anh nên thoa cái này mỗi ngày để bảo vệ mình ".
Quang Thành nghi hoặc nhìn cô gái: " Cô cũng là pháp sư sao? ".
Cô gái thừa nhận: " Gia đình tôi đã nhiều đời làm pháp sư, tôi là đời thứ 9 được truyền lại. Thật vui khi có hàng xóm cũng tu đạo giống mình ".
Quang Thành nghe xong mới tin tưởng nhận lấy lọ thuốc từ cô gái. Nhưng Quang Thành không biết được lọ thuốc đó còn có một tác dụng khác mà y không biết...
Danh sách chương