[ Dậy đi! Cậu mau dậy đi ] _ Hệ thống lay người Nam. Nam từ từ mở mắt tỉnh dậy, cơ thể không tự chủ mà lắc lư.
Chú lơ xe thông báo: " Đã đến nơi rồi, mọi người xuống xe đi ".
Trường Nam ngáy ngủ ôm balo xuống xe. Chiếc xe sau khi cho một số hành khách xuống thì chạy đi. Nam lơ mơ nhìn bầu trời, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt cậu khiến cậu phải nheo mắt lại.
Trường Nam vừa đi vừa ngáp có vẻ mệt mõi.
Hệ thống thấy cái điệu đi hai ba bước lại ngáp một lần của Nam thì lên tiếng: [ Ngáp nữa là người ta nói cậu là nghiện đấy ]
Nam đáp lại: " Chắc tao muốn vậy? Tại đêm qua Khải Vinh cứ làm loạn đang ngủ mà cậu ta cứ sờ nhột tao suốt "
Hệ thống nhắc nhở: [ Chấn chỉnh lại, vào việc thôi ]
Trường Nam lấy chai nước trong balo ra rửa mặt vuốt lại tóc tai.
Nam đã tỉnh táo hỏi: " Bây giờ chạy tình tiết ra sao? "
Hệ thống lôi máy tính bảng dạng led ra: [ Mẹ nam chính đang nợ giang hồ một số tiền lớn do phải cung cấp tiền nam chính học đại học. Nhiệm vụ cậu là phải làm căng vụ này lên, làm sao mà để mẹ nam chính bị ép đến tự tử sau đó nam chính đau khổ mà hắc hoá ]
Trường Nam chỉ là một thiếu niên mới lớn lần đầu hại người có chút bối rối. Bỗng cậu va trúng vai một người nào đấy khá đau.
Cậu một tay vịnh vai nhìn người đó. Chưa nói gì thì người đó thô lỗ quát cậu: " Mày đi không biết nhìn đường à? "
Trường Nam chớp chớp mắt. Người đàn ông to lớn dùng uy khí muốn chèn ép cậu: " Mày còn không mau xin lỗi? "
Người đó tỏ vẻ như sắp đánh cậu đến nơi nếu cậu không mở miệng xin lỗi. Nam lúc này lấp bấp: " Xin..xin lỗi".
Người đàn ông lại định đánh cậu thì mấy người sau ông ta ngăn lại: " Thôi đại ca, chúng ta đi ". Sau đó mấy người đó đe doạ: " Coi chừng bọn tao đó ".
Trường Nam kiểu: Gì vậy trời? Người đàn ông đó xoay lưng đi, một trong đám người đó nói: " Hôm nay chúng ta không đòi được tiền con mụ đó tức chết đi được "
Một kẻ khác: " Lần sau bà ta không trả thì đốt nhà bà ta đi đại ca, nợ mấy tháng rồi "
" Đã nghèo mà còn vay cho tiền cho con học đại học"
Trường Nam phía sau nghe thấy loáng thoáng, mắt liền chợt sáng. Họ đây rồi!
Cậu gọi to về phía họ: " Mấy anh ơi "
Bọn họ quay đầu lại khó hiểu nhìn cậu.
Trường Nam lễ phép: " Mấy anh vừa nói ai vay tiền cho con học đại học ạ? "
Một tên trả lời với vẻ hách dịch: " Chuyện của mày à? "
Nam thản nhiên trả lời: " Có vẻ là chuyện của tôi "
Tên kia trừng mắt bẻ tay rắc rắc: " À thì ra mày muốn kiếm chuyện ". Hắn từ từ đi lại cậu định vung nắm đấm vào mặt cậu nhưng sấp tiền dày dặn đã kịp lúc chặn lại.
Trường Nam mặt vô cảm: " Tôi không muốn kiếm chuyện với mấy người nhưng tôi muốn mấy người làm vài việc "
Họ nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, tên đầu đàn đi về phía cậu, cẩn thận nói chuyện: " Anh muốn chúng tôi làm gì sao? "
Trường Nam nhếch mép cảm thấy bây giờ mình như một vị vua tùy ý sai người khác làm việc vậy. Đúng là đặc quyền người có tiền mà.
Cậu đã ở đó hai ngày sau đó lên lại thành phố. Cậu đã làm đúng với nhiệm vụ của mình nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt khó chịu. Nam không nỡ nhìn thấy cảnh chính mình đẩy người khác đến đường cùng.
Về đến căn phòng trọ quen thuộc, cậu định vào tắm rửa rồi ngủ một giấc thật sâu. Nhưng không ngờ vừa vào cậu đã bị một thế lực nhấn ép vào tường. Cậu bất ngờ không kịp chống trả, bất ngờ hơn người đó là Khải Vinh.
Khải Vinh hỏi cậu: " Mấy ngày nay cậu đi đâu? "
Trường Nam bình tĩnh trả lời: " Không quan trọng "
Khải Vinh gắt gao nhìn Trường Nam muốn tra hỏi đến cùng: " Tôi muốn biết ".
Trường Nam không chịu nỗi cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đẩy Khải Vinh ra.Nhưng nam chính vốn là mạnh hơn cậu đến một mi li mét cũng không dời được.
Khải Vinh hỏi thêm lần nữa: " Cậu đi đâu? "
Trường Nam đẩy Khải Vinh ra không thành chỉ nắm chặt lấy vai Khải Vinh, né tránh ánh mắt đó bịa đại cái lí do: " Tao..tao đi du lịch với bạn gái ".
Khải Vinh nhìn cậu thật lâu không rời đến vài giây. Sâu trong tận đó là kìm nén một thứ gì đấy muốn thoát ra ngoài.
Trường Nam đổ mồ hôi hột không dám thở mạnh. Trong trí óc loé một tia nguy hiểm: Chẳng lẽ..nam chính biết được cái gì rồi?
Trường Nam cảm thấy lực tay của Khải Vinh thêm chút nữa là bẻ gãy vai cậu làm đôi liền đánh vào lòng lực Khải Vinh: " Buông tao ra..đau "
Khải Vinh trán phủ tầng hơi mồ hôi buông cậu ra quay lưng nói với cậu: " Sắp thi rồi cậu không nên chơi bời như thế "
Thanh âm làm cậu giật mình, mém rớt tim ra ngoài chỉ có nói một câu thôi mà có cần trầm thấp đến thế?
Trường Nam gật gật đầu: " Tao biết rồi, cảm ơn đã nhắc " sau đó ôm balo chạy thẳng lên gác.
Trường Nam hơi hoảng trong lòng lật đật hỏi hệ thống: Chuyện gì đây hệ thống? Trong tình tiết có chuyện này không?
Hệ thống cũng hoang mang: [ không có ]
Trường Nam: Sao hôm nay Khải Vinh lạ vậy?
Hệ thống nó nhún vai, có hỏi trời mới biết được.
Một tuần sau trôi qua, hệ thống không ngừng thắc mắc nó cứ nhẩm đi nhẩm lại một câu hỏi: Tại sao chứ? Tại sao chứ?
Trường Nam ôn thi lại nghe hệ thống lảm nhảm càng thêm nhức đầu bực bội: " Im lặng một chút đi "
Hệ thống không quan tâm cậu đang làm gì, nó hốt hoảng bóp mặt cậu: [ Tại sao đến bây giờ mẹ nam chính chưa qua đời? Tình tiết sai lệch rồi ]
Trường Nam: " Tao làm theo hướng dẫn của mày mà sao hỏi tao? "
Hệ thống: [ Vậy sao lại thế được, sai sót gì sao? ]
Trường Nam: " Có vấn đề gì sao? "
Hệ thống lo lắng: [ Chúng ta bị trễ tình tiết rồi, rất nguy hiểm nếu không sửa kịp thời sẽ làm sai tình tiết, đi lệch quỹ đạo đến lúc đó nhiệm vụ coi như thất bại ]
Trường Nam: Giờ phải làm sao?
Hệ thống xoa cằm đề nghị: Cậu đi thêm một chuyến đi
Trường Nam nhìn đống sách vở trên bàn: Tao phải học bài
Hệ thống: Rớt môn không vấn đề gì với cậu đâu. Nhà cậu trong thiết lập là dư giả về kinh tế đủ tiền cho cậu học lại.
Trường Nam lắc đầu không chịu: thế thì nhục lắm phải học chung với đàn em
Hệ thống gấp rút đẩy đẩy vai cậu: chuyện này ở trường đại học coi như chuyện thường tại cậu còn non thôi. Chuyện quan trọng là trễ tình tiết rồi. Cậu muốn biến mất vĩnh viễn hay sao?
Trường Nam: Vậy giờ làm sao?
Hệ thống: [ Nếu công không được lực thì công ở tâm. Chúng ta đả kích đối phương bằng tâm lí ]
Trường Nam:?????
Chú lơ xe thông báo: " Đã đến nơi rồi, mọi người xuống xe đi ".
Trường Nam ngáy ngủ ôm balo xuống xe. Chiếc xe sau khi cho một số hành khách xuống thì chạy đi. Nam lơ mơ nhìn bầu trời, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt cậu khiến cậu phải nheo mắt lại.
Trường Nam vừa đi vừa ngáp có vẻ mệt mõi.
Hệ thống thấy cái điệu đi hai ba bước lại ngáp một lần của Nam thì lên tiếng: [ Ngáp nữa là người ta nói cậu là nghiện đấy ]
Nam đáp lại: " Chắc tao muốn vậy? Tại đêm qua Khải Vinh cứ làm loạn đang ngủ mà cậu ta cứ sờ nhột tao suốt "
Hệ thống nhắc nhở: [ Chấn chỉnh lại, vào việc thôi ]
Trường Nam lấy chai nước trong balo ra rửa mặt vuốt lại tóc tai.
Nam đã tỉnh táo hỏi: " Bây giờ chạy tình tiết ra sao? "
Hệ thống lôi máy tính bảng dạng led ra: [ Mẹ nam chính đang nợ giang hồ một số tiền lớn do phải cung cấp tiền nam chính học đại học. Nhiệm vụ cậu là phải làm căng vụ này lên, làm sao mà để mẹ nam chính bị ép đến tự tử sau đó nam chính đau khổ mà hắc hoá ]
Trường Nam chỉ là một thiếu niên mới lớn lần đầu hại người có chút bối rối. Bỗng cậu va trúng vai một người nào đấy khá đau.
Cậu một tay vịnh vai nhìn người đó. Chưa nói gì thì người đó thô lỗ quát cậu: " Mày đi không biết nhìn đường à? "
Trường Nam chớp chớp mắt. Người đàn ông to lớn dùng uy khí muốn chèn ép cậu: " Mày còn không mau xin lỗi? "
Người đó tỏ vẻ như sắp đánh cậu đến nơi nếu cậu không mở miệng xin lỗi. Nam lúc này lấp bấp: " Xin..xin lỗi".
Người đàn ông lại định đánh cậu thì mấy người sau ông ta ngăn lại: " Thôi đại ca, chúng ta đi ". Sau đó mấy người đó đe doạ: " Coi chừng bọn tao đó ".
Trường Nam kiểu: Gì vậy trời? Người đàn ông đó xoay lưng đi, một trong đám người đó nói: " Hôm nay chúng ta không đòi được tiền con mụ đó tức chết đi được "
Một kẻ khác: " Lần sau bà ta không trả thì đốt nhà bà ta đi đại ca, nợ mấy tháng rồi "
" Đã nghèo mà còn vay cho tiền cho con học đại học"
Trường Nam phía sau nghe thấy loáng thoáng, mắt liền chợt sáng. Họ đây rồi!
Cậu gọi to về phía họ: " Mấy anh ơi "
Bọn họ quay đầu lại khó hiểu nhìn cậu.
Trường Nam lễ phép: " Mấy anh vừa nói ai vay tiền cho con học đại học ạ? "
Một tên trả lời với vẻ hách dịch: " Chuyện của mày à? "
Nam thản nhiên trả lời: " Có vẻ là chuyện của tôi "
Tên kia trừng mắt bẻ tay rắc rắc: " À thì ra mày muốn kiếm chuyện ". Hắn từ từ đi lại cậu định vung nắm đấm vào mặt cậu nhưng sấp tiền dày dặn đã kịp lúc chặn lại.
Trường Nam mặt vô cảm: " Tôi không muốn kiếm chuyện với mấy người nhưng tôi muốn mấy người làm vài việc "
Họ nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, tên đầu đàn đi về phía cậu, cẩn thận nói chuyện: " Anh muốn chúng tôi làm gì sao? "
Trường Nam nhếch mép cảm thấy bây giờ mình như một vị vua tùy ý sai người khác làm việc vậy. Đúng là đặc quyền người có tiền mà.
Cậu đã ở đó hai ngày sau đó lên lại thành phố. Cậu đã làm đúng với nhiệm vụ của mình nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt khó chịu. Nam không nỡ nhìn thấy cảnh chính mình đẩy người khác đến đường cùng.
Về đến căn phòng trọ quen thuộc, cậu định vào tắm rửa rồi ngủ một giấc thật sâu. Nhưng không ngờ vừa vào cậu đã bị một thế lực nhấn ép vào tường. Cậu bất ngờ không kịp chống trả, bất ngờ hơn người đó là Khải Vinh.
Khải Vinh hỏi cậu: " Mấy ngày nay cậu đi đâu? "
Trường Nam bình tĩnh trả lời: " Không quan trọng "
Khải Vinh gắt gao nhìn Trường Nam muốn tra hỏi đến cùng: " Tôi muốn biết ".
Trường Nam không chịu nỗi cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đẩy Khải Vinh ra.Nhưng nam chính vốn là mạnh hơn cậu đến một mi li mét cũng không dời được.
Khải Vinh hỏi thêm lần nữa: " Cậu đi đâu? "
Trường Nam đẩy Khải Vinh ra không thành chỉ nắm chặt lấy vai Khải Vinh, né tránh ánh mắt đó bịa đại cái lí do: " Tao..tao đi du lịch với bạn gái ".
Khải Vinh nhìn cậu thật lâu không rời đến vài giây. Sâu trong tận đó là kìm nén một thứ gì đấy muốn thoát ra ngoài.
Trường Nam đổ mồ hôi hột không dám thở mạnh. Trong trí óc loé một tia nguy hiểm: Chẳng lẽ..nam chính biết được cái gì rồi?
Trường Nam cảm thấy lực tay của Khải Vinh thêm chút nữa là bẻ gãy vai cậu làm đôi liền đánh vào lòng lực Khải Vinh: " Buông tao ra..đau "
Khải Vinh trán phủ tầng hơi mồ hôi buông cậu ra quay lưng nói với cậu: " Sắp thi rồi cậu không nên chơi bời như thế "
Thanh âm làm cậu giật mình, mém rớt tim ra ngoài chỉ có nói một câu thôi mà có cần trầm thấp đến thế?
Trường Nam gật gật đầu: " Tao biết rồi, cảm ơn đã nhắc " sau đó ôm balo chạy thẳng lên gác.
Trường Nam hơi hoảng trong lòng lật đật hỏi hệ thống: Chuyện gì đây hệ thống? Trong tình tiết có chuyện này không?
Hệ thống cũng hoang mang: [ không có ]
Trường Nam: Sao hôm nay Khải Vinh lạ vậy?
Hệ thống nó nhún vai, có hỏi trời mới biết được.
Một tuần sau trôi qua, hệ thống không ngừng thắc mắc nó cứ nhẩm đi nhẩm lại một câu hỏi: Tại sao chứ? Tại sao chứ?
Trường Nam ôn thi lại nghe hệ thống lảm nhảm càng thêm nhức đầu bực bội: " Im lặng một chút đi "
Hệ thống không quan tâm cậu đang làm gì, nó hốt hoảng bóp mặt cậu: [ Tại sao đến bây giờ mẹ nam chính chưa qua đời? Tình tiết sai lệch rồi ]
Trường Nam: " Tao làm theo hướng dẫn của mày mà sao hỏi tao? "
Hệ thống: [ Vậy sao lại thế được, sai sót gì sao? ]
Trường Nam: " Có vấn đề gì sao? "
Hệ thống lo lắng: [ Chúng ta bị trễ tình tiết rồi, rất nguy hiểm nếu không sửa kịp thời sẽ làm sai tình tiết, đi lệch quỹ đạo đến lúc đó nhiệm vụ coi như thất bại ]
Trường Nam: Giờ phải làm sao?
Hệ thống xoa cằm đề nghị: Cậu đi thêm một chuyến đi
Trường Nam nhìn đống sách vở trên bàn: Tao phải học bài
Hệ thống: Rớt môn không vấn đề gì với cậu đâu. Nhà cậu trong thiết lập là dư giả về kinh tế đủ tiền cho cậu học lại.
Trường Nam lắc đầu không chịu: thế thì nhục lắm phải học chung với đàn em
Hệ thống gấp rút đẩy đẩy vai cậu: chuyện này ở trường đại học coi như chuyện thường tại cậu còn non thôi. Chuyện quan trọng là trễ tình tiết rồi. Cậu muốn biến mất vĩnh viễn hay sao?
Trường Nam: Vậy giờ làm sao?
Hệ thống: [ Nếu công không được lực thì công ở tâm. Chúng ta đả kích đối phương bằng tâm lí ]
Trường Nam:?????
Danh sách chương