Ngẫu nhiên, nàng nhìn qua khóe mắt thấy nhóm Hư linh đang chảy nước miếng trước viên ngọc trai.
Thu Vũ Miên Miên

“Phục luôn nha, vừa rồi không phải các con ăn rồi sao?” Khương Trúc vội vàng túm một viên nhét vào miệng: “Lần này nương ăn trước, ta sẽ thử độc.”
Sau khi nuốt một viên ngọc trai vào bụng, nàng cảm thấy sức mạnh tăng lên không ít, mạnh thì mạnh, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu đột phá.
“Ai ui ai ui…”
Bọn nhỏ lại bắt đầu quậy phá, có lẽ thấy Khương Trúc động đũa, tất cả đều chen chúc lại gần.
Viên ngọc trai trong cổ bạng phát ra hương vị cực kỳ quyến rũ, trước cám dỗ lớn như vậy, cho dù Khương Trúc có gọi thế nào, nhóm Hư linh như thể đói tám trăm năm, hoàn toàn coi lời nàng như gió thoảng bên tai.
Khương Trúc sốt ruột c.h.ế.t đi được, nàng cũng có công lao mà!
Không còn thời gian để lý luận, nàng dồn hết sức chen chúc với chúng, liên tục nhét vào miệng.
Ăn xong thì nàng tức giận. 
Khương Trúc phồng má nhai nhai, chỉ vào những Hư linh trước mặt tức giận nói: “Các con vừa ăn một con bạch tuộc to như vậy, nương không ăn một miếng nào, các con làm như vậy không phụ lòng ta sao?”
Những Hư linh đồng loạt dùng đôi mắt phát sáng nhìn nàng, miệng phát ra tiếng kêu oan ức.
Khương Trúc nhét một viên ngọc trai vào miệng, vừa nhai vừa giáo huấn: “Ta biết các con đói, nhưng nương không đói sao? Các con đã hứa sẽ dưỡng lão với ta, các con làm ta rất buồn biết không?”
Những Hư linh chắp hai tay trước ngực, bị mắng mà cúi đầu.
Khương Trúc vẫn đang nhai nhai, lưng quay lại đi qua đi lại.
“Không phải ta muốn mắng các con, kính trên nhường dưới hiểu không, ta là nương các con, các con phải tôn trọng ta, ta mới hai mươi tuổi, ta còn nhỏ hơn các con, dù thế nào các con cũng phải nhường ta! Lần sau không được làm như vậy nữa!”
Những Hư linh gật đầu thật mạnh, nhìn Khương Trúc lại lấy ra viên ngọc trai cuối cùng từ trong áo nhét vào miệng.
Một mình nàng nhai nửa ngày cuối cùng cũng nuốt được miếng cuối cùng, hài lòng ợ một cái.
“Đưa ta đến chỗ các con gặp ta trước đó, ta muốn ra ngoài, ta quyết định bỏ mặc các con hai ngày! Phạt các con trông nhà.”
Những Hư linh không hiểu, nhưng rất nghe lời, vui vẻ mở ra một thông đạo.
Khương Trúc bước ra, quay đầu lại thấy những Hư linh đều trốn ở trong, tránh xa thông đạo.
Đúng rồi, chúng không chịu được nguyệt quang chiếu xạ quá nhiều.
Ngẩng đầu nhìn, thời điểm đồng nguyệt thật sự đã kết thúc.
Khi Khương Trúc chuẩn bị đi thì mới phát hiện đây không phải là lối vào ban đầu.
Khung cảnh xung quanh rất xa lạ.
Khương Trúc lách mình lại chui vào: “Các con tìm nhầm rồi, không phải chỗ này, chính là chỗ lần trước các con tấn công ta, còn nhớ không?”
Những Hư linh rất nghiêm túc gật đầu, lại mở ra một thông đạo.
Nhưng Khương Trúc vừa ra ngoài lại là một nơi xa lạ.
Liên tục thử nhiều lần vẫn không thành công, Khương Trúc bắt đầu nghi ngờ liệu chúng có phải cố tình không.
Lúc này, hệ thống Thiên Mệnh cuối cùng không thể chịu nổi.
Nó dùng chất giọng máy móc chuẩn xác mà nhắc nhở: “Túc chủ, Hư linh sống lâu trong hố đen, không thể phân biệt phương hướng, hơn nữa hố đen hoàn toàn khác với bên ngoài, không có khái niệm phương hướng.”
“Vậy chúng làm sao phân biệt được?”
“Hư linh chỉ có thể cảm ứng đồng bọn để phân biệt phương hướng, chúng hầu hết xuất hiện ngẫu nhiên, vì thời điểm đồng nguyệt rất ngắn, không có thời gian để chúng suy nghĩ.”
Vậy là bắt ai thì ăn nấy?
Khương Trúc nhìn những Hư linh đang mở to mắt, vẻ mặt trí thông minh không cao lắm, khóe miệng co giật nhượng bộ: “Thôi được, cứ để ta ở đây, ta tự ra ngoài tìm.”
Nàng tùy tiện túm một tiểu Hư linh mang ra ngoài, rồi biến Hư linh đó nhỏ lại sau đó giấu vào trong áo.
Như vậy chắc có thể cảm ứng được chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quay đầu dặn dò những Hư linh đang trốn trong hố đen: “Các con nhớ phải luôn theo sát ta, khi ta gọi các con thì lập tức mở cửa cho nương, biết chưa?”
Những Hư linh ngoan ngoãn gật đầu.
Khương Trúc bước đi vài bước, thử gọi: “Các con, mở cửa.”
Vừa dứt lời, ngay lập tức xuất hiện một cánh cửa không gian phía sau.
Những Hư linh đông đúc lơ lửng bên trong, tò mò nhìn nàng.
“Không tồi, không tồi.”
Liên tiếp thử nhiều lần, bảo đảm chúng nó thật sự có thể thời khắc cảm ứng được vị trí của nàng, lúc này Khương Trúc mới hoàn toàn yên tâm.
*
Trên đại đạo của Hư linh, mười mấy bóng hình đuổi theo đóa Lan Liên cửu giai đang bay lượn. 
Trương Đồng vừa định đưa tay ra, thì một luồng niệm ý từ bên cạnh bất ngờ tấn công, khiến hắn ta phải lộn người lùi lại. 
“Các ngươi có phiền không? Cứ bám theo chúng ta làm gì?” 
“Đại đạo Hư linh ai cũng có thể đi, sao các ngươi lại khẳng định rằng chúng ta theo sau các ngươi?” 
Vừa dứt lời, bóng dáng của Bạch Tử Mục và Mục Trì nhanh như chớp lao qua bên cạnh, khiến cho Lan Tiều Tử đang cười nhếch mép thì bất ngờ bị một cú đá, khiến đóa Lan Liên trong tay nàng ta hoàn toàn bị chấn bay ra ngoài. 
Lan Liên vẽ nên một đường thần quang trong hư không, mười mấy người còn muốn tranh giành, nhưng thấy bảo vật bị một luồng niệm ý vàng kéo đi, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy người đứng không xa ngoài Khương Trúc còn có thể là ai khác? 
“Trúc Tử!” 
“Tiểu sư muội!” 
Trong tay Khương Trúc cầm đóa Lan Liên cửu giai, một bước đã đến trước mặt tám người: “Mọi người lại đánh nhau làm gì?” 
Nói đến đây, Trương Đồng tức giận, mặt mày khó chịu liếc về phía đối diện. 
“Còn không phải bọn họ cứ bám theo chúng ta gây rối hay sao? Nhưng mà may mắn chúng ta không chỉ lấy lại được, mà còn cướp luôn của bọn họ, cho nên bọn họ không phục, cứ đuổi theo chúng ta đánh, đến giờ chưa dám dừng lại.” 
Khương Trúc thấy hầu hết mọi người đều cầm bảo vật chưa hấp thụ, bèn đưa đóa Lan Liên cho họ: “Mọi người tìm chỗ nào đó hấp thụ niệm ý đi, ta sẽ chặn bọn họ.” 
“… Được rồi, nhưng mà ngươi phải cẩn thận.” 
Tuy Cung Tiêu Tiêu có chút nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng đi theo Tiêu Trường Phong cùng mọi người. 
Nghe vậy, Lan Tiều Tử lộ vẻ khinh thường, một mình nàng có thể chặn được chín người bọn họ? 
Nhưng khi cảm nhận được luồng niệm ý trên người nàng, mấy người đối diện liếc nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên nặng nề. 
Người trước mắt này mặc dù vẫn chỉ ở cấp sáu, nhưng họ có thể cảm nhận được tu vi của mình đã không còn ở cùng một cấp độ. 
Nàng chỉ ở với đám Hư linh ba ngày, sao lại mạnh lên nhiều như vậy? 
Thấy đối phương không dám hành động bừa bãi, Khương Trúc cũng không chủ động tấn công. 
Trân châu trong cổ bạng kia đều được ngưng tụ từ niệm ý tinh khiết nhất, nàng đã ăn nhiều như vậy, nếu là linh lực thì chỉ sợ cũng phải đột phá đến Hợp Thể cảnh trung kỳ rồi. 
Nhưng hiện giờ, cấp độ niệm ý của nàng lại vẫn dừng lại ở cấp sáu đỉnh phong, không có dấu hiệu nào đột phá. 
Quả nhiên như Cổ Viên đã nói, niệm lực đặc biệt khó tu luyện. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện