Kể từ hôm đó Bùi Tuấn không còn trở về ăn cơm.

Mỗi tối khi anh trở về cũng không cùng cậu nói chuyện mà im lặng kéo cậu về phòng sau đó cùng anh lăn giường.
Tuy anh vẫn dịu dàng mà rửa sạch giúp cậu nhưng mỗi sáng khi tỉnh dậy cậu đều thấy mình đã trở về phòng của bản thân.

Anh không còn chỗ cậu ngủ trong phòng của anh nữa.
Trần An ôm lấy trái tim mình bỗng nhiên cực kỳ khó chịu, nhưng cậu biết như vậy mới thật sự là cuộc sống bình thường của một thế thân.
Không còn người đi theo, không phải lo ngày hai bữa cơm cho người khác, cậu cuối cũng cũng có thể tìm thêm việc rồi.

Số tiền trong tài khoản càng ngày càng nhiều nhưng cậu không cảm thấy thỏa mãn.
Không những vậy thời gian gần đây không hiểu sao cậu cực kỳ bực bội trong người, cảm giác bí bách khó nói không có nơi nào cũng không có ai có thể cho cậu trút được.
Trần An cảm thấy có lẽ mình quá sung sướng nên sinh ra cảm giác không quen này.


Vì vậy sau một tháng không còn quá thân mật cùng anh cậu đã xin thêm việc làm.
Công việc hiện tại của cậu từ 8 giờ đến 11 giờ sẽ làm thêm ở tiệm trà sữa, buổi trưa từ 1 giờ đến 5 giờ thì làm phục vụ trong một nhà hàng, buổi tối từ 6 giờ đến 10 giờ sẽ làm bartender cho một quán bar nhỏ.
Thời gian sau đó sẽ cùng Bùi Tuấn lăn giường.

Thời gian được cậu sắp xếp cực kỳ kỹ càng không chút lẫn lộn.

Một tháng nay cậu luôn để ý giờ giấc anh trở về vì vậy trước mười giờ ba mươi cậu có thể không cần ở nhà để chờ đợi anh.
Sau khi bận rộn cuối cùng Trần An cũng không còn suy nghĩ lung tung, cảm xúc của mới chớm nở của cậu cũng nhanh chóng biến mất.

Cuộc sống hiện tại quay về đúng quỹ đạo của một kẻ mê tiền giống như cậu, không còn bất kỳ cảm xúc phức tạp nào cũng không cần phải lo lắng cho bất kỳ ai.
Trần An cảm thấy thời gian này sẽ cứ như vậy mà trô qua cho đến khi một người đàn ông đi đến quán bar cậu đang làm việc rồi chào hỏi cậu.
Hôm ấy cũng như mọi khi cậu từ nhà hàng chạy thẳng đến quán bar, hiện tại chỉ mới năm giờ rưỡi, trời còn chưa tối hẳn, bên trong quán khá vắng vẻ, nhạc được bật lên cũng không quá ồn ào mà còn rất nhẹ nhàng.
Trần An quen cửa quen nẻo đi vào nơi thay đồ của nhân viên.

Sau khi mặc đồng phục của quán bar cậu liền đi đến quầy pha chế của mình.
Quán bar tuy không lớn nhưng vẫn có hai quầy pha chế, cậu đứng ở quầy phía bên trong.

Bởi vì ngoại hình rất tốt nên cậu thường được tiền thưởng khá nhiều.

Làm nghề này tiền bo sẽ được giữ lại vì vậy quản lý cũng không đến đây bắt chẹt tiền của cậu, nếu không cái tính yêu tiền này thì một khi nằm trong tay cậu làm sao có thể đưa ra.
Trần An đứng trong góc nhàm chán mà chờ đợi khách đến.

Quầy trong góc rất khó thấy vị vậy đa số những người đến đây gọi đều là khách quen với cậu hoặc những khách vô tình bị cậu hấp dẫn.

Đối với lượng khách không quá nhiều cũng không đến nỗi ít này khiến cậu rất hài lòng.
Thời gian nhanh chóng chạy, lượng khách trong quán càng lúc càng đông.

Trần An Lúc này đang pha chế một lý cocktail cho một vị khách thì có một người đàn ông tuấn tú chậm rãi đi đến.
Người đàn ông này đi đến đâu liền hu hút sự chú ý của người khác đến đó.

Cả đoạn đường đều có người nhìn theo đến khi ngồi vào quầy bar thì những ánh mắt đó vẫn tiếp tục dán lên người hắn ta.
Trần An nhìn hắn ta ngồi xuống liền thuận miệng hỏi:
"Xin chào không biết ngài dùng gì."
Nói xong cậu liền đưa ly cocktail cho vị khách đang ngồi bên phía còn lại của quầy bar.
"Một ly vodka." Người đàn ông nhìn chằm chằm cậu sau đó nhếch môi nói.
Trần An gật đầu: "Xin ngài chờ một lát."
Rồi cậu xoay người lấy rượu cùng ly, cậu cực kỳ điêu luyện mà thực hiện các động tác cực kỳ đẹp mắt rồi kéo ly vodka đến trước mặt anh.
Nhưng khi cậu định rút tay về thì bị một bàn tay bắt lấy.

Người đàn ông nắm lấy tay cậu hai mắt rực lửa nhìn chằm chằm cậu sau đó híp mắt đầy tình ý hỏi:

"Không biết em có muốn trò chuyện."
"Xin lỗi ngài tôi không có hứng thú." Trần An nhíu mày lạnh nhạt nói sau đó rút tay ra.
Sức mạnh của cậu rất dễ dàng rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay người đàn ông, khiến hắn ta sửng sốt không thôi.

Nhưng sau khi kinh ngạc ánh mắt hắn ta càng thêm hiếu kỳ cùng thích thú mà nhìn cậu.
"Đúng là rất thú vị.

Anh là Võ Từ Hưng không biết em tên gì?"
Trần An lạnh nhạt nhìn anh ta, nhưng cậu không muốn quan tâm đến người này vì vậy không thèm mở miệng mà xoay người rời đi.

Đúng lúc hắn ta muốn ngăn cậu lại để hỏi cho rõ thì hai cô gái xinh đẹp đi lại vừa lúc ngăn chặn lời muốn nói của hắn ta.
Trần An thấy vậy cũng nhanh chóng đi qua hướng khác tiếp tục làm thức uống cho những vị khách vừa đi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện