Hai người đi rất chậm, ánh hoàng hôn chiếu vào cơ thể hơi vàng, kèm theo sự lưu luyến trong gió xuân.


Bạch Quả cùng Tạ Lâm hồi phủ không lâu, thì nghe nói hình như ban ngày trong phủ Dự Vương xảy ra chuyện gì đó, cẩn thận hỏi, mới biết được là sau ngày mới phát hiện ra có thai thì hài tử trong bụng trắc phi Dự Vương đã không giữ được.


"Sao lại không có?"


Bạch Quả dựa trên nhuyễn tháp, vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, chợt nghe thấy tin này, ngay lập tức tỉnh ngủ, hơi hơi mở to hai mắt nhìn về phía Vương Hữu Toàn.


Vương Hữu Toàn đứng ở bên người Tạ Lâm, lộ ra ý cười bất đắc dĩ: "Bọn nô tài hỏi thăm thì nói là vị trắc phi kia không cẩn thận ăn đồ không nên ăn, sảy thai, nhưng mấy năm nay hậu viện của Dự Vương gia luôn không có con, có chút coi trọng với cái thai này của trắc phi, ăn uống quần áo đều rất cẩn thận, chính trắc phi kia cũng cực kỳ cẩn thận, cẩn thận như thế, nhưng chỉ hai ngày ngắn ngủn thì hài tử lại rơi ra làm cho mọi người sợ hãi, lúc sau trắc phi kia chỉ khóc lóc nói là trong phủ có người hại hắn, Dự Vương phi lại cho rằng hắn chỉ là chịu không được việc mất con, muốn đè chuyện xuống, ai ngờ trắc phi kia tính tình ác liệt, luẩn quẩn trong lòng thế mà lại muốn thắt cổ, kể từ đó chuyện trong phủ mới lộ ra."


Bạch Quả lo lắng nói: "Vậy trắc phi kia thế nào rồi?"


Vương Hữu Toàn nói: "Đã được cứu, nhưng mà còn hôn mê, trước đó Dự Vương điện hạ mới vừa trở về phủ, là vì việc này muốn trách phạt Dự Vương phi, nhưng ngày thường Dự Vương phi tuy nhìn ôn ôn nhu nhu lại hòa khí, nhưng vừa nói đến chuyện hài tử, thì sẽ không nhường nhịn một chút nào."


Bạch Quả nhớ tới chuyện lúc trước Dự Vương phi đau đớn khi mất con, tâm tình không khỏi trầm trọng.


Dự Vương dường như không có duyên với con nối dõi, tuy trong hậu viện có năm bảy lần có người mang thai, nhưng cuối cùng đều sảy thai, chưa bao giờ có một đứa có thể bình bình an an sinh hạ. Con nối dõi trong bụng Dự Vương phi là bị sủng thiếp của hắn tính kế, rồi sau đó là không phải là thân thể kém, căn bản không hoài được thai, thì cũng là khó sinh xuất huyết nhiều, một xác hai mạng, lúc này đến phiên vị trắc phi song nhi này, rõ ràng các phương diện trong thân thể đều tốt, lại cố tình ăn sai đồ, không thể giữ được.


Có thể nghĩ tâm tình của Dự Vương sẽ hỏng bét như thế nào.


Cũng chính là vì tâm thái hỏng bét như thế, hắn không thể giận chó đánh mèo với trắc phi đang hôn mê vì thắt cổ tự vẫn không thành, nên chỉ có thể đem lửa giận trút lên đầu Dự Vương phi, trách phạt nàng không trông giữ hậu viện, lại tức giận nàng việc trong phủ đã xảy ra chuyện lớn như vậy lại chỉ muốn bâng quơ áp xuống.


Bạch Quả tưởng tượng quang cảnh ngày hôm nay trong phủ Dự Vương, trong lòng xuay chuyển liên tục, chỉ cảm thấy hoàng cung là nơi ăn thịt người, mặc kệ là vương hầu bá phủ tầm thường trong hoàng cung, đấu đá trong hậu viện một khắc vẫn chưa từng biến mất.


Nghĩ đến đây, cậu chuyển mắt nhìn về phía Tạ Lâm, lại phát hiện đối phương đang xem sổ con, thần sắc nhàn nhạt, giống như không quan tâm một chút nào chuyện trong phủ Dự Vương.


"Điện hạ?" Thần sắc Bạch Quả khẽ nhúc nhích, duỗi tay kéo tua rua trên ngọc bội bên hông Tạ Lâm.


Tạ Lâm nắm ngón tay cậu, rũ mắt nhìn cậu.


Vương Hữu Toàn thấy thế, rất có ánh mắt khom người ra cửa.


Chờ phòng trong chỉ còn hai người bọn họ, Tạ Lâm mới buông sổ con, vỗ về bên cổ Bạch Quả đặt câu hỏi: "Làm sao vậy?"


"Chỉ là muốn gọi ngài thôi." Bạch Quả ửng đỏ mặt.


Tạ Lâm lại nói: "Là nghe được chuyện trong phủ Dự Vương, nên trong lòng không thoải mái?"


Bạch Quả rũ đôi mắt, không nói lời nào, chỉ dùng ngón tay quấn lấy tua rua của ngọc bội chậm rãi rơi xuống đai lưng Tạ Lâm, lại nhẹ nhàng cắn môi, toàn bộ thân thể giống như bị thứ gì đó tác động mà hơi run rẩy.


Tạ Lâm bất đắc dĩ cười cười, dùng bàn tay ôm lấy Bạch Quả thủ đoạn: "Lớn mật."


Nhưng có lẽ là bị chuyện trong phủ Dự Vương kích thích, Bạch Quả đành phải tựa như không nghe thấy nhưng lời này của hắn, đõ mặt gục đầu đỏ mặt trước ngực, lại cố chấp mà dùng ngón trỏ với ngón giữa cởi dây lưng áo ngoài của Tạ Lâm.



"Điện hạ, chúng ta......có hài tử đi?"


Thanh âm cậu run lên lợi hại, đây là lần đầu tin cậu mời gọi sủng ái không hề e lệ như vậy, đầu óc cả người đều hỗn độn không tỉnh táo, vừa nói xong cũng chỉ muốn thu mình vào trong vỏ ốc.


Tạ Lâm lại bật cười không thôi, vớt cậu ra ôm vào trong ngực, một tấc một tấc mà vuốt làn da mềm mại dưới lớp tơ lụa, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao lại đột nhiên muốn hài tử?"


Bạch Quả bị vuốt mà khẩn trương, run run không nói lời nào.


Trong lòng Tạ Lâm than nhẹ một tiếng, cũng không ép cậu, chỉ là thuận theo ý nguyện của Bạch Quả , làm việc cậu muốn.


Ban ngày ngắn ngủi, đêm dài đằng đẵng.


Ngày hôm sau, Bạch Quả tỉnh lại ở trên giường, cậu ôm chăn gấm eo đau lưng đau ngồi dậy, đột nhiên tỉnh táo lại rốt cuộc hôm qua mình đã phát điên cái gì ——


Cậu thế mà lại quấn lấy điện hạ, làm nhiều chuyện hoang đường như vậy!


Mặt mày tràn đầy xấu hổ buồn bực cùng thẹn thùng, hạ nhân hầu hạ bên ngoài nghe thấy tiếng động sôi nổi tiến vào hầu hạ cậu rửa mặt, cũng không có thể làm Bạch Quả áp xuống nóng bỏng trên mặt.


Nhưng mà loại trạng thái này chỉ liên tục tới đầu buổi trưa, Vương Hữu Toàn vội vã chạy  vào nói: "Vương phi, không ổn rồi, trong phủ Dự Vương đã xảy ra chuyện."


Bạch Quả từ trong cõi thần tiên lấy lại tinh thần: "Phủ Dự Vương?"


Vương Hữu Toàn sốt ruột nói: "Sánh sớm hôm nay, trắc phi hôm qua tự tử không thành đã tỉnh lại, không biết sao lại thẩm vấn ra nô tài hầu hạ bên cạnh mình có vấn đề, nói đối phương là người của Dự Vương phi, chính là nói nô tài kia được Dự Vương phi chỉ thị, mới động tay động chân cơm canh của hắn."


Bạch Quả kinh hãi: "Dự Vương phi sao có thể sẽ làm ra loại chuyện này?"


Vương Hữu Toàn lắc đầu: "Chứng cứ cụ thể thì không có, nhưng Dự Vương điện hạ lại không biết vì sao tin lời trắc phi kia nói, kinh giận muốn áp giải Dự Vương phi đến Tông Nhân Phủ thẩm vấn vì tội mưu hại con vua, còn nói muốn hưu bỏ Dự Vương phi, người nhà mẹ đẻ của Dự Vương phi đã chạy tới phủ Dự Vương ngăn cản Dự Vương, hiện giờ mọi người đang ở trong phủ giằng co......"


Bạch Quả nhíu mày khó hiểu nói: "Tại sao lại như vậy, Dự Vương phi là vợ cả của Dự Vương, chẳng lẽ Dự Vương điện hạ chưa từng tin tưởng nàng một chút?"


Vương Hữu Toàn muốn nói lại thôi: "Thật ra không chỉ có mình trắc phi kia, một ít thị thiếp trong phủ Dự Vương hôm nay cũng sôi nổi khóc lóc muốn Dự Vương cho các nàng một công đạo, chỉ nói ngày xưa làm mất hài tử, đều là bởi vì Dự Vương phi dùng thủ đoạn......"


Bạch Quả di chuyển môi, nhất thời có chút á khẩu không trả lời được.


Nghe tin tức này, trong lòng cậu không biết vì sao có chút trở nên không an ổn.


Rũ mắt vuốt bụng nhỏ của mình, Bạch Quả mới phát hiện mình đang sợ hãi.


Cậu sợ hãi yêu thích với nhiệt tình bây giờ của điện hạ đối với mình chỉ là do hai người mới tân hôn, sợ hãi một ngày nào đó Tạ Lâm sẽ mang về một nam tử hay là một nữ tử xa lạ trở về phủ, với ánh mắt lạnh nhạt nói cho mình đây mới là người trong lòng hắn, càng sợ hãi một ngày nào đó mình cũng sẽ biến thành phụ nhân chỉ biết tranh sủng đoạt tình cảm.


Chút tự ti khắc vào trong xương cốt, chỉ là vào thời điểm bình thường chưa được mổ xẻ ra dưới ánh mặt trời thôi.


Mặc kệ phủ tướng quân tỉ mỉ nuông chiều Bạch Quả nửa năm ra sao, nhưng tự ti mười tám năm cực khổ sớm đã khắc đầy xương tủy cậu. Cậu không dám toàn tâm toàn ý tin tưởng một Vương gia cao cao tại thượng như Tạ Lâm chỉ một lòng yêu thương mình, cậu càng không dám nghĩ xa đến tương lai, chỉ nguyện co đầu rút cổ ở giai phút tưởng chừng như hạnh phúc này, mọi thứ đều dừng bước không dám tiến lên.



Mà vào đêm qua, cậu càng bày ra rõ tâm tư của mình Tạ Lâm ——


Cậu không muốn sống thành bộ dáng của Dự Vương phi.


Cậu muốn hài tử, một hài tử thuộc về chính bản thân mình.


Chẳng sợ thật lâu về sau, ánh mắt của Tĩnh Vương điện hạ sẽ không dừng lại nghỉ chân chỗ cậu, nhưng cậu có thể coi hài tử chính là tương lai và kỳ vọng của mình.


Nói vậy, ngày ngày tuy rằng không rất vui sướng, nhưng cũng sẽ không cực kỳ khổ sở.


Trong lòng cất giấu tâm sự, tiếp đó mấy ngày Bạch Quả rõ ràng nói ít hơn so với trước kia, lúc trước Tạ Lâm vội xong công sự trở lại trong phủ, Bạch Quả luôn luôn lải nhải với hắn mấy việc vụn vặt trong phủ, nhưng đã nhiều ngày hai người ở trên giường giao lưu nhiều hơn cái khác, Tạ Lâm phát hiện tiểu thê tử của hắn tuy rằng lúc ở trên giường buông lỏng không ít, nhưng ở thời điểm còn lại thì cau mày trầm mặt nhiều hơn.


Tạ Lâm có nghĩ thầm muốn trấn an, lại bất đắc dĩ không thể nào mở miệng nói ra được.


Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, trong phủ Dự Vương lại là một bầu không khí tử khí trầm trầm, trắc phi mất đi hài tử coi Dự Vương phi là kẻ thù, dựa vào Dự Vương, hắn ở khắp nơi trong phủ đối nghịch Dự Vương phi, thẳng đến giữa tháng, Dự Vương phi bị bệnh nặng, nằm trên giường ước chừng nửa tháng, trắc phi kia hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, dụ dỗ Dự Vương đem quyền chưởng quản nội vụ trong phủ cho mình, rõ ràng là giành quyền lực của Dự Vương phi.


Bạch Quả nghe tin tức này có chút không đành lòng, rồi lại không thể làm gì, thẳng đến giữa tháng nô tài trong phủ Dự Vương tới cửa đưa thiếp mời, nói qua mấy ngày nữa là tiểu yến mừng sinh thần của Dự Vương phi, đặc biệt mời các vị chị em dâu tới phủ tham gia.


Đến ngày sinh thần của Dự Vương phi, Bạch Quả sớm đã chuẩn bị tốt lễ vật, ở trước cửa phủ Dự Vương vừa lúc bắt gặp Tần Vương phi Lý Tiên Nhi.


Lý Tiên Nhi rất lâu không thấy Bạch Quả, vốn là lãnh đạm cao ngạo lại biến thành biểu tình chán đến chết, trong mắt mang lên chút ý cười thực lòng, tiến đến bên người Bạch Quả ôm lấy cánh ta cậu, một bộ dáng huynh muội tốt, tò mò hỏi: "Tam tẩu, ngươi chuẩn bị quà gì cho nhị tẩu vậy?"


"Chỉ là một đồ chơi nhỏ." Bạch Quả cười cười, thấy Lý Tiên Nhi so với tháng trước hình như hơi béo chút, lại nghe được hệ thống thần tiên ở bên tai nói câu gì đó, không khỏi ngẩn người, nhìn bụng nàng, theo bản năng nói, "Có phải có rồi hay không?"


Lý Tiên Nhi ngẩn ra một chút, trong mắt lộ ra chút ngạc nhiên cùng đắc ý khó có thể che giấu: "Trồi ạ, tam tẩu làm sao biết được?"


Bạch Quả nói: "Là vì thấy ngươi béo lên không ít."


"Không hề có!" Lý Tiên Nhi bị nói như vậy, gương mặt thở phì phì, một lát sau lại vuốt mặt mình, uể oải nói, "Tam tẩu, ta béo lên rõ ràng vậy sao?"


Bạch Quả liền nói: "Là lúc trước quá gầy, bây giờ khuôn mặt mượt mà nên rất vừa vặn."


Lý Tiên Nhi lúc này mới yên lòng, lại nhỏ giọng nói với Bạch Quả: "Ta cũng mới vừa phát hiện không được mấy ngày, chưa đủ tháng, ta sợ nói ra chuyện này, nên gạt cái tên trong nhà không có nói cho hắn."


Bạch Quả gật gật đầu, nghĩ đến chuyện phủ Dự Vương , cẩn thận dặn dò nàng: "Ba tháng đầu thai còn chưa ổn, vẫn nên cẩn thận chút."


Lý Tiên Nhi mím mím môi, cười rộ lên nói: "Nếu là phủ Tần Vương không an ổn, cùng lắm thì ta về nhà mẹ đẻ nuôi, chờ sinh rồi lại trở về."


Bạch Quả nhịn không được cười nói: "Tần Vương điện hạ có thể để ngươi làm vậy?"


Lý Tiên Nhi le lưỡi: "Mặc kệ nó, hắn chỉ ước gì ta đừng có cả ngày trói buộc hắn, có lẽ nếu ta trở về nhà mẹ đẻ, hắn không chừng sẽ cao hứng nhường nào."


Bạch Quả cười lắc đầu, không khỏi có chút hâm mộ tình tình quyết đoán thẳng thắn của Lý Tiên Nhi.



Hai người cười nói vào phủ Dự Vương, đưa lễ vật cho quản sự trong phủ Dự Vương, lúc sau liền theo người hầu trong phủ dẫn đường đi đến hậu viện.


Dự Vương phi ở trong viện hơi thanh tĩnh, một ít nữ quyến tới đưa lễ đều được an bài ở Tây Trắc Viện làm khách, còn lại một ít chị em dâu thân cận với tỷ muội trong nhà thì đưa tới hậu viện. Bạch Quả cùng Lý Tiên Nhi mới vừa bước vào hậu viện, đã nghe đến một mùi dược vị dày đặc truyền tới từ trong phòng, Lý Tiên Nhi theo bản năng dừng lại bước chân che lại miệng mũi, không muốn đi vào.


Bạch Quả liếc nhìn nàng một cái, vỗ vỗ cánh tay nàng: "Tây Trắc Viện ở đầu kia dường như chỉ có trắc phi Dự Vương ở, ngươi đi tới đó trước xem sao?"


Lý Tiên Nhi được bậc thang, nhìn Bạch Quả cười cười, kéo cổ tay áo cậu, nhỏ giọng nói: "Đa tạ tam tẩu."


Hai người ở trước cửa hậu viện tách ra, Bạch Quả mới vừa bước một bước lên phía trước, liền thấy trong rèm cửa khép hờ đột nhiên có tiểu cô nương bụm mặt chạy ra, tiểu cô nương kia nhìn mặt nộn, cũng chừng mười lăm sáu, nhìn thấy Bạch Quả đứng ở trước viện, đầu tiên là kinh ngạc một chút, lộ ra hai tròng mắt đỏ ửng vì khóc.


"Ngươi là?" Bạch Quả nghi hoặc mà nhìn về phía nàng.


Tiểu cô nương kia dừng một chút, nhìn đến cung hầu đi theo bên cạnh Bạch Quả, dừng bước chân đến trước mặt cậu uốn gối hành lễ, thanh âm ách nghẹn do khóc nói: "Dân nữ Tô Thính Nhi bái kiến công tử quý nhân."


Nàng vừa nói ra khỏi miệng, cung hầu bên cạnh liền mở miệng nói: "Đây là Tĩnh Vương phi."


Tô Thính Nhi liền lập tức sửa miệng: "Dân nữ bái kiến Tĩnh Vương phi."


Bạch Quả nghe được tên nàng, không khỏi hỏi: "Dự Vương phi là gì của ngươi?"


Tô Thính Nhi ủy ủy khuất khuất nói: "Chính là tỷ trong nhà."


Bạch Quả gật gật đầu, tiếp nhận khăn tay từ người hầu bên cạnh đưa cho Tô Thính Nhi, nhìn đối phương giống như hài tử, cười hỏi: "Hôm nay là ngày tốt như vậy, sao đến lại sao lại cãi nhau với nhị tẩu? Là một nữ nhi xinh đẹp, sao lại khóc chật vật đến như vậy, mau lau mặt đi."


Tô Thính Nhi thấy ngữ khí ôn nhu của Bạch Quả, dung mạo càng là thanh tuấn, không khỏi đỏ mặt, tiếp nhận khăn tay lung tung lau lau, ôn nhu đáp: "Dân nữ cảm tạ Tĩnh Vương phi."


Bạch Quả lắc đầu, hỏi: "Ta từ xa xa đã nghe một mùi dược vị, là do thân thể của nhị tẩu thân còn chưa khôi phục hoàn toàn sao?"


Tô Thính Nhi rũ mắt nói: "Nửa tháng trước tỷ tỷ đổ bệnh, chén thuốc vẫn luôn không ngừng, vốn là có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng  trong nhà lại xảy ra chuyện, tỷ tỷ bị khó thở, bệnh liên miên không khỏi."


Bạch Quả thở dài: "Ta vào nhà nói chuyện cùng Dự Vương phi."


Tô Thính Nhi nghe vậy, muốn nói lại thôi, nàng hiện tại cực kỳ không muốn thấy tỷ tỷ, hôm nay, nàng cũng không ngờ tới tỷ tỷ sẽ nói với nàng như vậy, cái gì mà đem mình cũng nâng vào phủ Dự Vương, làm tỷ muội bồi đằng, sau này hai chị em cùng chiếu cố nhau cho tốt?


Tô Thính Nhi là bị Tô gia nuôi nên có chút đơn thuần, nhưng đơn thuần không đại biểu vụng về, hiện tại tỷ tỷ ở trong phủ Dự Vương quá không tốt, bị Từ trắc phi đoạt nổi bật, trong nhà tất nhiên là cực kỳ lo lắng, mẫu thân chỉ trong một tháng liền không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt ở trong nhà con trai độc nhất, mà hia bên thái dương của cha đã mọc bao nhiêu tóc bạc, nàng càng cảm thấy tỷ tỷ không đáng bị gả nhầm cho người xấu, nhưng chính vì tỷ tỷ khiến cả nhà trên dưới lo lắng như vậy, nên hôm nay nói ra lời như thế......


Kêu nàng làm bồi đằng, là rốt cuộc là vì tốt cho nàng, vẫn là tồn tại suy nghĩ muốn lợi dụng nàng, muốn kêu nàng đi đánh một trận với Từ trắc phi ?


Tô Thính Nhi không dám nghĩ nhiều, chỉ rũ mắt cáo biệt Tĩnh Vương phi, cố nén nước mắt ở đáy mắt đi Tây Trắc Viện.


Bạch Quả thấy tiểu cô nương rời đi, không hiểu sao hơi nhíu mày, đi vào trong phòng.


Trong phòng Dự Vương phi dường như lâu rồi chưa từng mở cửa sổ cho gió lùa, một hương vị nặng nề lại chua xót tràn ngập xoang mũi, khiến người ta càng cảm thấy bị đè nén. Khi Bạch Quả đi vào trong phòng, trên giường rũ một chiếc màn rèm màu đỏ thẳm, Dự Vương phi lẳng lặng nằm ở trên giường, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.


Nha hoàn tìm cái ghế thêu tinh xảo lại đây, Bạch Quả ngồi ở đầu giường, lo lắng mà nói một câu: "Thân thể nhị tẩu thân thể ổn không?"


Tiếng ho khan nhàn nhạt truyền ra từ bên trong rèm, âm thanh Dự Vương phi ôn hòa lại suy yếu thanh âm vang lên từ bên: "Là Tĩnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện