Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Huệ Phi thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra bên ngoài, đến giờ này rồi, sao còn không có tin tức truyền về vậy? Sẽ không... sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Bà nhịn không được nhìn công chúa Ngu Văn cũng đang đứng ngồi không yên.
Công chúa Ngu Văn vội vàng đứng dậy, "Nương nương, hay để con đi hỏi xem sao đi?"
Huệ Phi do dự một lát rồi gật đầu, "Cũng được, vậy con đi nhanh đi, mặc kệ có tin tức hay không, dù là tin tức gì thì cũng phải nhanh về báo cho ta biết."
Công chúa Ngu Văn gật đầu, bước nhanh ra ngoài.
Tiêu Văn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Huệ Phi, bất an đẩy chân của bà, "Mẫu phi, lòng con rất bất an. Chúng ta không nên như vậy, nếu, nếu Thất ca đã biết..."
Tay Huệ Phi chợt căng chặt, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng ra.
"Không sao, nó đã biết thì cũng không sao." Huệ Phi thở một hơi dài, giọng vô cùng kiên định, "Ta là thân mẫu của nó, ta là vì tốt cho nó, nó cũng không thể.... vì một nữ nhân mà gây gổ với ta."
Mặc dù Tiêu Văn đã được thông báo nên chọn phò mã, nhưng đến cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, lại thường xuyên đi chơi cùng Tiêu Dật, thấy Thừa Nguyên Đế và Cửu ca tốt của nàng đều có mới nới cũ với tất cả nữ nhân, cho nên vẫn không biết mùi tình yêu hay có ảo tưởng không thực tế với nam nhân nào.
Nàng cẩn thận suy nghĩ trong lòng, giữa nam nhân và mẫu phi, tất nhiên nàng sẽ chọn mẫu phi, vậy nên liền an lòng lại.
Nhưng Huệ Phi lại không yên. Như là đang an ủi bản thân, bà mở miệng lần nữa, "Một nữ nhân mà thôi, chỉ là đưa đi, cũng không phải muốn mạng của nàng ta, Thất ca con sẽ không thật sự tức giận với ta đâu. Bách thiện hiếu vi tiên*, nó cũng không dám đâu." Dứt lời, bà lập tức nhìn Tiêu Văn, "Văn Nhi, việc này con phải giữ bí mật. Thất ca con có lẽ sẽ không tức giận với ta, nhưng với biểu tỷ Ngu Văn của con thì không chắc."
*Trong trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu.
Tiêu Văn trừng mắt nhìn, hỏi: "Mẫu phi, ngài nói xem rốt cuộc là Thất ca thích biểu tỷ Ngu Văn hay là thích Dư Lộ kia? Nếu người hắn thích là biểu tỷ Ngu Văn, vậy sao huynh ấy lại tức biểu tỷ Ngu Văn làm gì?"
Huệ Phi lắc đầu, không nhịn được bật cười.
"Văn Nhi, con phải nhớ kỹ, nam nhân ấy, thích nhất là thể diện." Bà nói: "Dù cho nó thực sự coi nữ nhân kia là thế thân của Ngu Văn, nó cũng sẽ không thừa nhận. Mà ngược lại, nếu nó thực sự chỉ thích Ngu Văn chứ không thích nữ nhân kia, nó sẽ không tức giận với Ngu Văn, bởi vì làm vậy sẽ tổn thương đến mặt mũi của nó. Trừ khi..."
Trừ khi Ngu Văn có thể không đi, nhưng Ngu Văn không có khả năng không đi.
Huệ Phi còn chưa nói hết, Tiêu Văn cái hiểu cái không, nhưng cũng mắt sắc, không hỏi tiếp nữa. Nàng chỉ ngồi im giống mẫu phi, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Không nghĩ đến, hai người không đợi được tin của công chúa Ngu Văn mà lại thấy được Tiêu Dật.
Khuôn mặt Tiêu Dật lo sợ, không chờ người vào bẩm báo đã trực tiếp vọt vào, nhào tới quỳ xuống trước mặt Huệ Phi, trực tiếp cầu xin: "Mẫu phi, cứu con, con không muốn cưới con quỷ bệnh của Hạ gia kia. Nàng ta dù chết cũng muốn gả cho con, đây không phải là hại con sao? Mẫu phi, con không muốn, ngài nói với phụ hoàng đi, nói với phụ hoàng một tiếng đi ạ!"
Huệ Phi đang bực dọc, thấy Tiêu Dật còn kêu la như vậy, lập tức nổi giận: "Được rồi! Con xem con còn ra thể thống gì nữa không! Phụ hoàng con đã hạ chỉ phong Vương cho con rồi, bộ dạng này của con giống một Vương gia sao?"
Tiêu Dật khựng lại, phẫn nộ bò dậy.
"Mẫu phi, con không muốn thành thân với Hạ Mộng Oánh!" Gã tức giận nói: "Không biết Hạ gia có ý gì, nói bệnh tình Hạ Mộng Oánh nguy kịch, sắp chết. Lúc này sắp đến hôn kỳ rồi, đây là ý gì chứ, chẳng lẽ con đường đường là Cửu Hoàng tử, là báu vật trong tay phụ hoàng và mẫu phi, lại phải xung hỉ cho Hạ gia sao?"
Huệ Phi cũng cả kinh, "Đây là sao? Sắp đến hôn kỳ? Hạ Mộng Oánh sao thế, sao bỗng dưng lại bệnh tình nguy kịch? Có phải con đang nói quá lên không vậy?"
Sắc mặt Tiêu Dật vô cùng khó coi, lắc đầu, "Không phải! Lão đầu Hạ gia kia đã tiến cung, bây giờ đang ở bên chỗ phụ hoàng đây, cũng không biết phụ hoàng có đồng ý hay không nữa! Mẫu phi, ngài mau suy nghĩ cho con đi, nếu Hạ Mộng Oánh chân trước vừa vào phủ con, chân sau liền chết, ngài nói xem, người bên ngoài có thể đồn con khắc thê không?"
Trên mặt nổi đương nhiên là không, nhưng trong ngầm thì không chắc lắm.
Lòng Huệ Phi còn đang băn khoăn chuyện của Tiêu Duệ, nhưng Tiêu Dật mới là đứa con trai bà thương nhất, bà lập tức gạt bỏ mọi băn khoăn.
"Vậy con muốn làm sao? Nếu giờ hủy hôn, nó chết, vậy cũng sẽ bị nói là liên quan đến con, nói là con không cưới nó, nó thương tâm khổ sở, không sống nổi nữa." Huệ Phi nói xong, tự thấy khó chịu trước, sau đó khó tránh khỏi cũng oán thầm Thừa Nguyên Đế.
Đầu tiên là Tiêu Văn được nuôi dưới chân bà, hắn không hỏi ý bà mà đã đưa đi Mông Cổ hòa thân. Lại còn cả đứa con trai bà yêu nhất nữa, lại đi an bài cho nó mối hôn sự nhân vậy. Phu thê Hạ tướng quân đều đã mất, chỉ để lại mỗi Hạ Mộng Oánh, Dật Nhi cưới nó, cả đời này đừng nghĩ có được trợ giúp từ nhà vợ.
Bây giờ gia chủ kia của Hạ gia, trưởng nữ ruột có thể làm trắc phi của Thái tử, bên kia vừa là ruột thịt, lại còn là trắc phi của Thái tử, giúp ai và không giúp ai, kẻ ngu cũng biết.
Huệ Phi phiền muộn trong lòng, không khỏi nghĩ, nếu trước đây cửa hôn sự này định cho Tiêu Duệ thì tốt rồi. Nếu vậy, bà không cần nghĩ mọi cách làm Lâm Thục chết.
Tiêu Dật không để bụng việc này, chỉ cần có thể không cưới Hạ Mộng Oánh là được.
"Không sao, chỉ cần không cưới nàng ta, tiếng xấu này con nhận!" Gã nói: "Dù sao cũng hơn là cưới vào rồi chết. Mẫu phi, đi, chúng ta đi Ngự Thư Phòng gặp phụ hoàng, ngài mau đi nói giúp con đi."
Huệ Phi đứng dậy đi theo gã.
Tiêu Văn khép mở miệng mấy lần, đến cùng vẫn không gọi lại Huệ Phi. Mẫu phi thương nhất là ai, nàng vẫn luôn biết.
Công chúa Ngu Văn trở về với khuôn mặt trắng bệch.
Nàng đi hỏi tình huống mới biết được, hôm nay chỉ có một mình Trần Chiêu đi ra, vậy chứng minh là chỉ có mình hắn đi bắt Dư Lộ. Nhưng từ sáng đến tối, thời gian lâu vậy rồi mà hắn vẫn chưa trở lại...
Đến cùng là thế nào đây?
Công chúa Ngu Văn sai người đi thăm dò Binh Mã Tư trong thành, phát hiện bên kia thật im lặng, cũng không có phong ba gì. Vậy nên, đây là Trần Chiêu còn chưa hành động đã bị bắt, hay là đã hành động nhưng thất bại, bị bắt đây?
Nếu bị bắt, hắn... hắn có khai ra mình không vậy?
Nếu Tiêu Duệ biết mình sai hắn ta đi, có, có khi nào đệ ấy sẽ hận mình không? Không, sẽ không đâu... Nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho đệ ấy, hơn nữa Tiêu Duệ cũng quá ngây thơ quá rồi, mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được. Đệ ấy tìm một nữ nhân giống nàng như vậy, nàng sẽ mất hứng.
Công chúa Ngu Văn tự an ủi mình, khi vào cửa lại chỉ thấy mỗi Tiêu Văn.
Tiêu Văn nhìn ra ý nàng muốn hỏi, chủ động giải thích: "Mới nãy Cửu ca tới, mẫu phi cùng Cửu ca đi Ngự Thư Phòng, có việc nói với phụ hoàng. Biểu tỷ Ngu Văn, bên đó thế nào rồi, Dư Lộ bị bắt chưa, giờ đang nhốt ở đâu?"
Công chúa Ngu Văn lắc đầu, "Người đi bắt còn chưa trở về, không biết tình huống thế nào nữa. Bên Binh Mã Tư rất bình tĩnh, ta đã cho người đi thăm dò Thành Vương phủ rồi, phải đợi lát nữa mới có tin tức."
Lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức.
Tiêu Văn trầm mặc cúi đầu, lát sau mới ngẩng lên, nhìn công chúa Ngu Văn đang có vẻ mặt bất an nói: "Biểu tỷ, tỷ không sợ Thất ca sẽ giận tỷ sao?"
Lại nói, mặc dù Tiêu Văn có chút lo lắng, nhưng tâm trạng của nàng tuyệt đối có thể xem như là bình tĩnh. Trước có mẫu phi sau có biểu tỷ, nàng là người ít tuổi nhất, cùng lắm là không biết giữ mồm giữ miệng chứ tuyệt đối không có ý xấu, hơn nữa nàng cũng đã khuyên qua.
Cho nên, nàng không lo lắng, bắt đầu có ý hóng hớt.
Thật ra cũng không trách nàng được, nàng cũng rất có thiện cảm với Minh Nguyệt và Dư Lộ, nhưng khi nói mấy cái này cho mẫu phi và biểu tỷ Ngu Văn thì lại xem như làm hại Dư Lộ rồi. Thất ca có thể dễ dàng tha thứ một lần, nhưng có thể tha thứ hai lần sao? Hai lần đều một mình ở chung với nam nhân xa lạ đấy.
Danh tiếng không nói, ai biết được có bị sỗ sàng không. Lần trước nàng không biết, nhưng lần này... nàng lặng lẽ liếc nhìn công chúa Ngu Văn, trong lòng nói thầm, có phải công chúa Ngu Văn đố kị với Dư Lộ không? Phái tên lính phương Bắc đi bắt Dư Lộ, nơi đó đầu là binh lính lưu manh, ỷ vào mẫu phi và biểu tỷ Ngu Văn, có thể hắn sẽ ăn đậu hũ của Dư Lộ lắm.
Tiêu Văn đứng ngồi không yên, đi qua đi lại ở trong phòng. Làm sao đây, nàng đột nhiên cảm thấy Thất ca thật đáng thương.
"Tiêu Văn, muội có thể im lặng chút không" Công chúa Ngu Văn không muốn trả lời vấn đề này, nhịn không được răn dạy với vẻ không vui.
"À---" Tiêu Văn bất mãn nói, ngồi xuống.
Bên ngoài, nha hoàn của công chúa Ngu Văn rốt cuộc tới, dẫn công chúa Ngu Văn đến nơi không người, nhỏ giọng nói: "Trần tướng quân cho người truyền tin nói đã bắt được người. Trần tướng quân không dám mang trở về kinh thành, trực tiếp đi thẳng đến hướng Bắc, bây giờ đang giấu ở nơi an toàn, hỏi xem công chúa có gì phân phó."
Tảng đá lớn trong lòng công chúa Ngu Văn rốt cuộc rơi xuống.
"Truyền tin cho hắn, kêu hắn canh chừng cho kĩ vào, tùy thời giữ liên lạc với bên này. Nếu ta có phân phó thì lập tức sẽ đưa qua ngay." Nàng nhỏ giọng nói, kêu nha hoàn rời đi.
Khi trở về, sắc mặt công chúa Ngu Văn bình tĩnh. Nàng gật đầu với Tiêu Văn, không nói gì cả.
Tiêu Văn chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện với mẫu phi lúc nãy. Thời gian dài như vậy, thật ra nàng đã nghĩ đến mẫu phi định nói gì, thế nhưng nàng muốn biết công chúa Ngu Văn nghĩ thế nào.
Nàng bèn hỏi công chúa Ngu Văn, "Mới nãy muội và mẫu phi có nói đến việc Thất ca có trách tỷ hay không. Bà ấy nói, dù Thất ca có coi Dư Lộ là thế thân của tỷ, huynh ấy vẫn sẽ nổi giận. Trừ phi... trừ phi cái gì, mẫu phi chưa nói. Biểu tỷ Ngu Văn, tỷ có biết không?"
Công chúa Ngu Văn giật mình trong lòng.
Trừ phi cái gì, Tiêu Văn là tiểu cô nương chưa nếm mùi tình, đương nhiên không biết, nhưng nàng lại biết. Trừ phi, nàng lưu-lại-theo-Tiêu-Duệ!
Nhưng mà, nàng không thích Tiêu Duệ, nàng còn có hai đứa bé nữa...
Thế nhưng, lưu lại, nàng dùng danh nghĩa của Dư Lộ trở thành con gái của Trường Bình Hầu, đó chính là trắc phi của Thành Vương. Trắc phi, Lâm Thục lại không được thích, vậy Thành Vương phủ chính là do nàng định đoạt.
Nàng không cần lại đi Mông Cổ, không cần đi hầu hạ đám nam nhân thô lỗ kia, không cần chịu khí trời ác liệt, không cần ăn thức ăn khó có thể nuốt, ở trướng bồng vừa nhìn liền ngán. Chỉ cần, chỉ cần Trần tướng quân có thể mang Dư Lộ đi, nghĩ cách biến Dư Lộ thành nàng!
Công chúa Ngu Văn cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng nhanh.
Tiêu Văn nhìn nàng, bỗng chạy tới đóng cửa lại, sau đó kéo công chúa Ngu Văn còn đang ngơ ngác vào phòng của Huệ Phi. Khi vào trong, nàng phẫn hận hất tay công chúa Ngu Văn ra.
"Có phải ngươi đã sớm nghĩ như thế rồi không!" Nàng dùng câu khẳng định.
Công chúa Ngu Văn chột dạ, giọng lớn hơn, "Muội nói bậy bạ gì thế!""
Tiêu Văn không tin nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Ngươi và nàng ấy rất giống. Ngươi lưu lại làm nàng ấy, nàng ấy đi Mông Cổ trở thành ngươi."
"Tuyệt đối không được!" Công chúa Ngu Văn la lên: "Ta còn có hai đứa bé nữa, ta làm ngạch nương, sao có thể bỏ hai đứa nó được! Biểu muội, muội không được nói bậy nữa, nếu không, nếu không ta sẽ nổi giận!"
Nàng nói xong, xoay người rời đi. Tiêu Văn lại càng do dự, có nên lén nói cho Thất ca không?
Nàng không biết, hay là, đi hỏi Cửu ca xem?
Đêm đã khuya, Dư Lộ vẫn chưa ra khỏi rừng cây.
Màn đêm đưa tay không thấy được năm ngón, bên người ngay cả Tôn Vân Hạo cũng không có, chỉ có cô, chỉ có mình cô. Nghe tiếng ve tiếng dế trong đêm hè, nghe tiếng xào xạc của lá cây, kèm theo tiếng bước chân của cô, tiếng sột soạt khi cô đây bụi cỏ ra.
Dư Lộ khóc. Nước mắt như là cơn mưa đầu hè, tới vừa nhanh vừa mãnh liệt. Cô vừa khóc vừa nấc, giống như tiếng này có thể cho cô cảm giác an toàn.
Tiêu Duệ, Tiêu Duệ, Tiêu Duệ...
Khóc hồi lâu, cô nhẹ giọng gọi tên Tiêu Duệ.
Chàng ở đâu vậy, sao vẫn chưa đến tìm ta, ta sợ, ta rất sợ. Đời này, ta chưa từng sợ như vậy. Sợ dã thú, sợ bẫy rập, sợ Trần Chiêu đuổi theo, sợ không ra khỏi rừng cây, cũng sợ phải đi ra ngoài, gặp thành phần xấu giữa nơi hoang dã.
Thậm chí Dư Lộ còn nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Bị dã thú cắn chết. Tuổi cô còn trẻ, lại phải phơi thây nơi hoang dã.
Lọt vào bẫy rập. Không người cứu cô, cô sẽ chết đói chết khát.
Gặp phải thành phần xấu. Vậy sẽ bị bán, bị kéo về làm tiểu tức phụ, bị cướp hết đồ trang sức thượng hạng, rồi bị tiền dâm hậu sát.
Dư Lộ nghĩ đến đấy, bỗng dừng bước lại, gân cổ gào lên. Số khổ, mẹ nó, thực sự là quá khổ mà, sao lại đụng đến cái tên Trần Chiêu chết tiệt ấy nữa chứ!
Ngươi là sống lại à?
Muốn báo thù thì cũng phải nhận cho rõ xem người nào là kẻ thù đi chứ!
Trần Chiêu cách Dư Lộ không xa. Người tập võ thường có thị giác vào buổi tối tốt hơn người thường, cho nên đoạn đường này hắn đều nhìn chằm chằm vào Dư Lộ. Mắt thấy Dư Lộ dừng lại, hắn còn tưởng rằng bị phát hiện, lại không nghĩ rằng -- Dư Lộ dừng lại để khóc.
Trần Chiêu nhìn bóng lưng của Dư Lộ, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đừng khóc nữa, cẩn thận dã thú ngủ say đều bị ngươi gọi dậy cả giờ." Lúc nói, hắn đã đến bên người Dư Lộ.
Dư Lộ quay đầu. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, hai mắt còn dính nước mắt trợn tròn, "Ngươi, ngươi không té xỉu sao?"
Trần Chiêu nhún vai.
Chẳng lẽ võ nghệ của Trần Chiêu quá mức cao cường nên vô dụng với hắn?
Dư Lộ uất ức, nhịn nước mắt xuống, nói: "Ta không hại ngươi thật, cũng chưa từng có ý hại ngươi, hai ta cũng không ai nợ ai. Ta van ngươi, ngươi thả ta đi đi, có được không?"
Cô nói, giơ tay trái lên lau nước mắt.
Trần Chiêu chợt nhìn mu bàn tay của cô, sau đó cũng duỗi tay trái của mình ra. Trên mu bàn tay là vết sẹo giống của Dư Lộ.
Chỉ là, vết sẹo của Dư Lộ đã mờ, cũng không có xấu lắm. Nhưng của hắn lại xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng khó coi.
Huệ Phi thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra bên ngoài, đến giờ này rồi, sao còn không có tin tức truyền về vậy? Sẽ không... sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Bà nhịn không được nhìn công chúa Ngu Văn cũng đang đứng ngồi không yên.
Công chúa Ngu Văn vội vàng đứng dậy, "Nương nương, hay để con đi hỏi xem sao đi?"
Huệ Phi do dự một lát rồi gật đầu, "Cũng được, vậy con đi nhanh đi, mặc kệ có tin tức hay không, dù là tin tức gì thì cũng phải nhanh về báo cho ta biết."
Công chúa Ngu Văn gật đầu, bước nhanh ra ngoài.
Tiêu Văn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Huệ Phi, bất an đẩy chân của bà, "Mẫu phi, lòng con rất bất an. Chúng ta không nên như vậy, nếu, nếu Thất ca đã biết..."
Tay Huệ Phi chợt căng chặt, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng ra.
"Không sao, nó đã biết thì cũng không sao." Huệ Phi thở một hơi dài, giọng vô cùng kiên định, "Ta là thân mẫu của nó, ta là vì tốt cho nó, nó cũng không thể.... vì một nữ nhân mà gây gổ với ta."
Mặc dù Tiêu Văn đã được thông báo nên chọn phò mã, nhưng đến cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, lại thường xuyên đi chơi cùng Tiêu Dật, thấy Thừa Nguyên Đế và Cửu ca tốt của nàng đều có mới nới cũ với tất cả nữ nhân, cho nên vẫn không biết mùi tình yêu hay có ảo tưởng không thực tế với nam nhân nào.
Nàng cẩn thận suy nghĩ trong lòng, giữa nam nhân và mẫu phi, tất nhiên nàng sẽ chọn mẫu phi, vậy nên liền an lòng lại.
Nhưng Huệ Phi lại không yên. Như là đang an ủi bản thân, bà mở miệng lần nữa, "Một nữ nhân mà thôi, chỉ là đưa đi, cũng không phải muốn mạng của nàng ta, Thất ca con sẽ không thật sự tức giận với ta đâu. Bách thiện hiếu vi tiên*, nó cũng không dám đâu." Dứt lời, bà lập tức nhìn Tiêu Văn, "Văn Nhi, việc này con phải giữ bí mật. Thất ca con có lẽ sẽ không tức giận với ta, nhưng với biểu tỷ Ngu Văn của con thì không chắc."
*Trong trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu.
Tiêu Văn trừng mắt nhìn, hỏi: "Mẫu phi, ngài nói xem rốt cuộc là Thất ca thích biểu tỷ Ngu Văn hay là thích Dư Lộ kia? Nếu người hắn thích là biểu tỷ Ngu Văn, vậy sao huynh ấy lại tức biểu tỷ Ngu Văn làm gì?"
Huệ Phi lắc đầu, không nhịn được bật cười.
"Văn Nhi, con phải nhớ kỹ, nam nhân ấy, thích nhất là thể diện." Bà nói: "Dù cho nó thực sự coi nữ nhân kia là thế thân của Ngu Văn, nó cũng sẽ không thừa nhận. Mà ngược lại, nếu nó thực sự chỉ thích Ngu Văn chứ không thích nữ nhân kia, nó sẽ không tức giận với Ngu Văn, bởi vì làm vậy sẽ tổn thương đến mặt mũi của nó. Trừ khi..."
Trừ khi Ngu Văn có thể không đi, nhưng Ngu Văn không có khả năng không đi.
Huệ Phi còn chưa nói hết, Tiêu Văn cái hiểu cái không, nhưng cũng mắt sắc, không hỏi tiếp nữa. Nàng chỉ ngồi im giống mẫu phi, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Không nghĩ đến, hai người không đợi được tin của công chúa Ngu Văn mà lại thấy được Tiêu Dật.
Khuôn mặt Tiêu Dật lo sợ, không chờ người vào bẩm báo đã trực tiếp vọt vào, nhào tới quỳ xuống trước mặt Huệ Phi, trực tiếp cầu xin: "Mẫu phi, cứu con, con không muốn cưới con quỷ bệnh của Hạ gia kia. Nàng ta dù chết cũng muốn gả cho con, đây không phải là hại con sao? Mẫu phi, con không muốn, ngài nói với phụ hoàng đi, nói với phụ hoàng một tiếng đi ạ!"
Huệ Phi đang bực dọc, thấy Tiêu Dật còn kêu la như vậy, lập tức nổi giận: "Được rồi! Con xem con còn ra thể thống gì nữa không! Phụ hoàng con đã hạ chỉ phong Vương cho con rồi, bộ dạng này của con giống một Vương gia sao?"
Tiêu Dật khựng lại, phẫn nộ bò dậy.
"Mẫu phi, con không muốn thành thân với Hạ Mộng Oánh!" Gã tức giận nói: "Không biết Hạ gia có ý gì, nói bệnh tình Hạ Mộng Oánh nguy kịch, sắp chết. Lúc này sắp đến hôn kỳ rồi, đây là ý gì chứ, chẳng lẽ con đường đường là Cửu Hoàng tử, là báu vật trong tay phụ hoàng và mẫu phi, lại phải xung hỉ cho Hạ gia sao?"
Huệ Phi cũng cả kinh, "Đây là sao? Sắp đến hôn kỳ? Hạ Mộng Oánh sao thế, sao bỗng dưng lại bệnh tình nguy kịch? Có phải con đang nói quá lên không vậy?"
Sắc mặt Tiêu Dật vô cùng khó coi, lắc đầu, "Không phải! Lão đầu Hạ gia kia đã tiến cung, bây giờ đang ở bên chỗ phụ hoàng đây, cũng không biết phụ hoàng có đồng ý hay không nữa! Mẫu phi, ngài mau suy nghĩ cho con đi, nếu Hạ Mộng Oánh chân trước vừa vào phủ con, chân sau liền chết, ngài nói xem, người bên ngoài có thể đồn con khắc thê không?"
Trên mặt nổi đương nhiên là không, nhưng trong ngầm thì không chắc lắm.
Lòng Huệ Phi còn đang băn khoăn chuyện của Tiêu Duệ, nhưng Tiêu Dật mới là đứa con trai bà thương nhất, bà lập tức gạt bỏ mọi băn khoăn.
"Vậy con muốn làm sao? Nếu giờ hủy hôn, nó chết, vậy cũng sẽ bị nói là liên quan đến con, nói là con không cưới nó, nó thương tâm khổ sở, không sống nổi nữa." Huệ Phi nói xong, tự thấy khó chịu trước, sau đó khó tránh khỏi cũng oán thầm Thừa Nguyên Đế.
Đầu tiên là Tiêu Văn được nuôi dưới chân bà, hắn không hỏi ý bà mà đã đưa đi Mông Cổ hòa thân. Lại còn cả đứa con trai bà yêu nhất nữa, lại đi an bài cho nó mối hôn sự nhân vậy. Phu thê Hạ tướng quân đều đã mất, chỉ để lại mỗi Hạ Mộng Oánh, Dật Nhi cưới nó, cả đời này đừng nghĩ có được trợ giúp từ nhà vợ.
Bây giờ gia chủ kia của Hạ gia, trưởng nữ ruột có thể làm trắc phi của Thái tử, bên kia vừa là ruột thịt, lại còn là trắc phi của Thái tử, giúp ai và không giúp ai, kẻ ngu cũng biết.
Huệ Phi phiền muộn trong lòng, không khỏi nghĩ, nếu trước đây cửa hôn sự này định cho Tiêu Duệ thì tốt rồi. Nếu vậy, bà không cần nghĩ mọi cách làm Lâm Thục chết.
Tiêu Dật không để bụng việc này, chỉ cần có thể không cưới Hạ Mộng Oánh là được.
"Không sao, chỉ cần không cưới nàng ta, tiếng xấu này con nhận!" Gã nói: "Dù sao cũng hơn là cưới vào rồi chết. Mẫu phi, đi, chúng ta đi Ngự Thư Phòng gặp phụ hoàng, ngài mau đi nói giúp con đi."
Huệ Phi đứng dậy đi theo gã.
Tiêu Văn khép mở miệng mấy lần, đến cùng vẫn không gọi lại Huệ Phi. Mẫu phi thương nhất là ai, nàng vẫn luôn biết.
Công chúa Ngu Văn trở về với khuôn mặt trắng bệch.
Nàng đi hỏi tình huống mới biết được, hôm nay chỉ có một mình Trần Chiêu đi ra, vậy chứng minh là chỉ có mình hắn đi bắt Dư Lộ. Nhưng từ sáng đến tối, thời gian lâu vậy rồi mà hắn vẫn chưa trở lại...
Đến cùng là thế nào đây?
Công chúa Ngu Văn sai người đi thăm dò Binh Mã Tư trong thành, phát hiện bên kia thật im lặng, cũng không có phong ba gì. Vậy nên, đây là Trần Chiêu còn chưa hành động đã bị bắt, hay là đã hành động nhưng thất bại, bị bắt đây?
Nếu bị bắt, hắn... hắn có khai ra mình không vậy?
Nếu Tiêu Duệ biết mình sai hắn ta đi, có, có khi nào đệ ấy sẽ hận mình không? Không, sẽ không đâu... Nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho đệ ấy, hơn nữa Tiêu Duệ cũng quá ngây thơ quá rồi, mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được. Đệ ấy tìm một nữ nhân giống nàng như vậy, nàng sẽ mất hứng.
Công chúa Ngu Văn tự an ủi mình, khi vào cửa lại chỉ thấy mỗi Tiêu Văn.
Tiêu Văn nhìn ra ý nàng muốn hỏi, chủ động giải thích: "Mới nãy Cửu ca tới, mẫu phi cùng Cửu ca đi Ngự Thư Phòng, có việc nói với phụ hoàng. Biểu tỷ Ngu Văn, bên đó thế nào rồi, Dư Lộ bị bắt chưa, giờ đang nhốt ở đâu?"
Công chúa Ngu Văn lắc đầu, "Người đi bắt còn chưa trở về, không biết tình huống thế nào nữa. Bên Binh Mã Tư rất bình tĩnh, ta đã cho người đi thăm dò Thành Vương phủ rồi, phải đợi lát nữa mới có tin tức."
Lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức.
Tiêu Văn trầm mặc cúi đầu, lát sau mới ngẩng lên, nhìn công chúa Ngu Văn đang có vẻ mặt bất an nói: "Biểu tỷ, tỷ không sợ Thất ca sẽ giận tỷ sao?"
Lại nói, mặc dù Tiêu Văn có chút lo lắng, nhưng tâm trạng của nàng tuyệt đối có thể xem như là bình tĩnh. Trước có mẫu phi sau có biểu tỷ, nàng là người ít tuổi nhất, cùng lắm là không biết giữ mồm giữ miệng chứ tuyệt đối không có ý xấu, hơn nữa nàng cũng đã khuyên qua.
Cho nên, nàng không lo lắng, bắt đầu có ý hóng hớt.
Thật ra cũng không trách nàng được, nàng cũng rất có thiện cảm với Minh Nguyệt và Dư Lộ, nhưng khi nói mấy cái này cho mẫu phi và biểu tỷ Ngu Văn thì lại xem như làm hại Dư Lộ rồi. Thất ca có thể dễ dàng tha thứ một lần, nhưng có thể tha thứ hai lần sao? Hai lần đều một mình ở chung với nam nhân xa lạ đấy.
Danh tiếng không nói, ai biết được có bị sỗ sàng không. Lần trước nàng không biết, nhưng lần này... nàng lặng lẽ liếc nhìn công chúa Ngu Văn, trong lòng nói thầm, có phải công chúa Ngu Văn đố kị với Dư Lộ không? Phái tên lính phương Bắc đi bắt Dư Lộ, nơi đó đầu là binh lính lưu manh, ỷ vào mẫu phi và biểu tỷ Ngu Văn, có thể hắn sẽ ăn đậu hũ của Dư Lộ lắm.
Tiêu Văn đứng ngồi không yên, đi qua đi lại ở trong phòng. Làm sao đây, nàng đột nhiên cảm thấy Thất ca thật đáng thương.
"Tiêu Văn, muội có thể im lặng chút không" Công chúa Ngu Văn không muốn trả lời vấn đề này, nhịn không được răn dạy với vẻ không vui.
"À---" Tiêu Văn bất mãn nói, ngồi xuống.
Bên ngoài, nha hoàn của công chúa Ngu Văn rốt cuộc tới, dẫn công chúa Ngu Văn đến nơi không người, nhỏ giọng nói: "Trần tướng quân cho người truyền tin nói đã bắt được người. Trần tướng quân không dám mang trở về kinh thành, trực tiếp đi thẳng đến hướng Bắc, bây giờ đang giấu ở nơi an toàn, hỏi xem công chúa có gì phân phó."
Tảng đá lớn trong lòng công chúa Ngu Văn rốt cuộc rơi xuống.
"Truyền tin cho hắn, kêu hắn canh chừng cho kĩ vào, tùy thời giữ liên lạc với bên này. Nếu ta có phân phó thì lập tức sẽ đưa qua ngay." Nàng nhỏ giọng nói, kêu nha hoàn rời đi.
Khi trở về, sắc mặt công chúa Ngu Văn bình tĩnh. Nàng gật đầu với Tiêu Văn, không nói gì cả.
Tiêu Văn chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện với mẫu phi lúc nãy. Thời gian dài như vậy, thật ra nàng đã nghĩ đến mẫu phi định nói gì, thế nhưng nàng muốn biết công chúa Ngu Văn nghĩ thế nào.
Nàng bèn hỏi công chúa Ngu Văn, "Mới nãy muội và mẫu phi có nói đến việc Thất ca có trách tỷ hay không. Bà ấy nói, dù Thất ca có coi Dư Lộ là thế thân của tỷ, huynh ấy vẫn sẽ nổi giận. Trừ phi... trừ phi cái gì, mẫu phi chưa nói. Biểu tỷ Ngu Văn, tỷ có biết không?"
Công chúa Ngu Văn giật mình trong lòng.
Trừ phi cái gì, Tiêu Văn là tiểu cô nương chưa nếm mùi tình, đương nhiên không biết, nhưng nàng lại biết. Trừ phi, nàng lưu-lại-theo-Tiêu-Duệ!
Nhưng mà, nàng không thích Tiêu Duệ, nàng còn có hai đứa bé nữa...
Thế nhưng, lưu lại, nàng dùng danh nghĩa của Dư Lộ trở thành con gái của Trường Bình Hầu, đó chính là trắc phi của Thành Vương. Trắc phi, Lâm Thục lại không được thích, vậy Thành Vương phủ chính là do nàng định đoạt.
Nàng không cần lại đi Mông Cổ, không cần đi hầu hạ đám nam nhân thô lỗ kia, không cần chịu khí trời ác liệt, không cần ăn thức ăn khó có thể nuốt, ở trướng bồng vừa nhìn liền ngán. Chỉ cần, chỉ cần Trần tướng quân có thể mang Dư Lộ đi, nghĩ cách biến Dư Lộ thành nàng!
Công chúa Ngu Văn cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng nhanh.
Tiêu Văn nhìn nàng, bỗng chạy tới đóng cửa lại, sau đó kéo công chúa Ngu Văn còn đang ngơ ngác vào phòng của Huệ Phi. Khi vào trong, nàng phẫn hận hất tay công chúa Ngu Văn ra.
"Có phải ngươi đã sớm nghĩ như thế rồi không!" Nàng dùng câu khẳng định.
Công chúa Ngu Văn chột dạ, giọng lớn hơn, "Muội nói bậy bạ gì thế!""
Tiêu Văn không tin nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Ngươi và nàng ấy rất giống. Ngươi lưu lại làm nàng ấy, nàng ấy đi Mông Cổ trở thành ngươi."
"Tuyệt đối không được!" Công chúa Ngu Văn la lên: "Ta còn có hai đứa bé nữa, ta làm ngạch nương, sao có thể bỏ hai đứa nó được! Biểu muội, muội không được nói bậy nữa, nếu không, nếu không ta sẽ nổi giận!"
Nàng nói xong, xoay người rời đi. Tiêu Văn lại càng do dự, có nên lén nói cho Thất ca không?
Nàng không biết, hay là, đi hỏi Cửu ca xem?
Đêm đã khuya, Dư Lộ vẫn chưa ra khỏi rừng cây.
Màn đêm đưa tay không thấy được năm ngón, bên người ngay cả Tôn Vân Hạo cũng không có, chỉ có cô, chỉ có mình cô. Nghe tiếng ve tiếng dế trong đêm hè, nghe tiếng xào xạc của lá cây, kèm theo tiếng bước chân của cô, tiếng sột soạt khi cô đây bụi cỏ ra.
Dư Lộ khóc. Nước mắt như là cơn mưa đầu hè, tới vừa nhanh vừa mãnh liệt. Cô vừa khóc vừa nấc, giống như tiếng này có thể cho cô cảm giác an toàn.
Tiêu Duệ, Tiêu Duệ, Tiêu Duệ...
Khóc hồi lâu, cô nhẹ giọng gọi tên Tiêu Duệ.
Chàng ở đâu vậy, sao vẫn chưa đến tìm ta, ta sợ, ta rất sợ. Đời này, ta chưa từng sợ như vậy. Sợ dã thú, sợ bẫy rập, sợ Trần Chiêu đuổi theo, sợ không ra khỏi rừng cây, cũng sợ phải đi ra ngoài, gặp thành phần xấu giữa nơi hoang dã.
Thậm chí Dư Lộ còn nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Bị dã thú cắn chết. Tuổi cô còn trẻ, lại phải phơi thây nơi hoang dã.
Lọt vào bẫy rập. Không người cứu cô, cô sẽ chết đói chết khát.
Gặp phải thành phần xấu. Vậy sẽ bị bán, bị kéo về làm tiểu tức phụ, bị cướp hết đồ trang sức thượng hạng, rồi bị tiền dâm hậu sát.
Dư Lộ nghĩ đến đấy, bỗng dừng bước lại, gân cổ gào lên. Số khổ, mẹ nó, thực sự là quá khổ mà, sao lại đụng đến cái tên Trần Chiêu chết tiệt ấy nữa chứ!
Ngươi là sống lại à?
Muốn báo thù thì cũng phải nhận cho rõ xem người nào là kẻ thù đi chứ!
Trần Chiêu cách Dư Lộ không xa. Người tập võ thường có thị giác vào buổi tối tốt hơn người thường, cho nên đoạn đường này hắn đều nhìn chằm chằm vào Dư Lộ. Mắt thấy Dư Lộ dừng lại, hắn còn tưởng rằng bị phát hiện, lại không nghĩ rằng -- Dư Lộ dừng lại để khóc.
Trần Chiêu nhìn bóng lưng của Dư Lộ, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đừng khóc nữa, cẩn thận dã thú ngủ say đều bị ngươi gọi dậy cả giờ." Lúc nói, hắn đã đến bên người Dư Lộ.
Dư Lộ quay đầu. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, hai mắt còn dính nước mắt trợn tròn, "Ngươi, ngươi không té xỉu sao?"
Trần Chiêu nhún vai.
Chẳng lẽ võ nghệ của Trần Chiêu quá mức cao cường nên vô dụng với hắn?
Dư Lộ uất ức, nhịn nước mắt xuống, nói: "Ta không hại ngươi thật, cũng chưa từng có ý hại ngươi, hai ta cũng không ai nợ ai. Ta van ngươi, ngươi thả ta đi đi, có được không?"
Cô nói, giơ tay trái lên lau nước mắt.
Trần Chiêu chợt nhìn mu bàn tay của cô, sau đó cũng duỗi tay trái của mình ra. Trên mu bàn tay là vết sẹo giống của Dư Lộ.
Chỉ là, vết sẹo của Dư Lộ đã mờ, cũng không có xấu lắm. Nhưng của hắn lại xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng khó coi.
Danh sách chương