Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
P/s: chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ:3
Tiêu Duệ vô tâm với chính sự, không đi đến Hộ bộ, Tiêu Du thấy không sao cả. Tiêu Dật thì đắc ý với việc không cần cưới Hạ Mộng Oánh nữa, vui vẻ không thôi, không để ý chút nào việc Tiêu Duệ ba ngày không đến Hộ bộ.
Nhưng Huệ Phi và công chúa Ngu Văn lại rất bất an. Ba ngày trôi qua, Tiêu Duệ còn chưa trở về Vương phủ, hai người không chỉ lo lắng cho thân thể của hắn mà còn lo lắng việc này sẽ khiến Thừa Nguyên Đế không thích, nếu vậy mọi việc hai người làm đều trở thành công cốc.
Huệ Phi kêu Tiêu Dật tiến cung, căn dặn hắn, "Hai ngày nay con không có việc gì làm, vậy xuất cung đi tìm Thất ca con đi. Tìm được nó rồi, con kêu nó lập tức tiến cung gặp ta."
Tuy hai ngày Tiêu Dật rất vui vẻ nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Tuy ngày ấy gã và mẫu phi đến trước mặt phụ hoàng khóc lóc làm phụ hoàng đồng ý nhưng ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn lại không đúng lắm. Hơn nữa, chỉ sợ lúc này phụ hoàng càng coi trọng Hạ gia hơn chút.
Gã không thích cưới, người được lợi nhất lại là Thái tử Nhị ca, dù sao trắc phi của hắn cũng là con gái của Hạ Nhị lão gia.
Cho nên, gã cũng không có quan tâm Tiêu Duệ đang làm gì.
"Tìm Thất ca?" Gã hỏi Huệ Phi: "Thất ca đi đâu vậy?"
Huệ Phi hàm hồ nói: "Tình huống cụ thể là gì thì ta không rõ ràng lắm, chỉ biết là nó không về phủ ba ngày rồi. Con đi xem xem, đừng để lúc phụ hoàng con có việc tìm nó thì lại không thấy người đâu."
Tiêu Duệ hơi kinh ngạc, ba ngày lận rồi.
Một ngày hai ngày thì không sao, nhưng nếu quá dài, phụ hoàng không có khả năng không hỏi được. Rốt cuộc thì Tiêu Dật và Tiêu Duệ vẫn là huynh đệ ruột thịt, hơn nữa gã còn muốn đòi tiền từ tay Tiêu Duệ, đương nhiên không thể không quản, lập tức đồng ý.
Nhìn Tiêu Dật vội vã đi, Huệ Phi quay đầu nhìn công chúa Ngu Văn, trong lòng chợt có chút hối hận, "Ta... có phải ta làm sai rồi không?"
Công chúa Ngu Văn hơi biến sắc, không mở miệng khuyên bảo, rốt cuộc làm ra quyết định, lập tức quỳ xuống trước mặt Huệ Phi.
Huệ Phi cả kinh, vội kéo nàng dậy, "Đứa nhỏ này, con làm gì thế? Ta chỉ tùy ý cảm thán một câu thôi mà, cũng không có ý muốn trách con."
Công chúa Ngu Văn lắc đầu không chịu đứng dậy, làm bộ có lời riêng muốn nói.
Huệ Phi thấy thế, phất tay cho hạ nhân lui xuống.
"Nương nương, nếu không, để con đi theo Dật Nhi đi tìm đi, con đi khuyên nhủ Thất biểu đệ." Công chúa Ngu Văn gục đầu, không dám nhìn mắt của Huệ Phi.
Thất biểu đệ... Hai mắt Huệ Phi lập tức trợn to.
Không đợi đến câu trả lời, công chúa Ngu Văn sợ hãi ngẩng đầu. Thấy ánh mắt của Huệ Phi, mặt nàng chợt đỏ lên. Nàng biết, Huệ Phi đã hiểu ý của nàng.
Huệ Phi nhìn công chúa Ngu Văn, lát sau mới lấy lại tinh thần, "Con... con xác định chưa?"
Sinh ở kinh thành, lớn lên ở kinh thành, trải qua cuộc sống của một quý nữ ở kinh thành mà lại phải đến một nơi có thời tiết khắc nghiệt và điều kiện sống kém cỏi như vậy, hoàn toàn có thể khiến người ta không chịu nổi. Huệ Phi một lần vì vậy mà thấy thương thay cho công chúa Ngu Văn, nhưng khi nàng đưa ra lời này, Huệ Phi lại không thể không hỏi rõ, bởi vì nàng ấy còn hai đứa nhỏ ở đó.
Công chúa Ngu Văn cũng nghĩ đến con của mình.
Gả ba lần, theo ba nam nhân. Hai nam nhân đầu tiên đối xử với nàng đều không tốt, nhưng đều để lại những đứa nhỏ tốt cho nàng. Trong cuộc sống khó khăn như vậy, nếu không phải có hai đứa nhỏ, có thể nàng căn bản đã không chịu đựng nổi.
Nhưng mà bây giờ...
Công chúa Ngu Văn xấu hổ cúi đầu, "Mợ... con, con thực sự..."
Huệ Phi thở dài, đờ nàng dậy.
"Được rồi, con đừng nói nữa, ta biết ở bên đấy con sống rất khổ." Bà kéo công chúa Ngu Văn dậy cho nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi nói "Chỉ là con phải biết rằng, nếu đã quyết tâm làm theo thì không thể đổi ý được. Dù sau này con có nhớ hai đứa con của con thì cũng không thể gặp lại tụi nó được."
Công chúa Ngu Văn khựng lại, sau đó ôm lấy Huệ Phi khóc rống lên.
Lúc Tiêu Dật chạy tới cửa thành, công chúa Ngu Văn đã đến rồi. Gã hơi kinh ngạc, sau khi hành lễ xong, gã hỏi thẳng: "Biểu tỷ, tỷ cũng đi sao?"
"Ừ." Ánh mắt công chúa Ngu Văn không đỏ nữa, chỉ là khuôn mặt căng chặt, không cười nổi.
Tiêu Dật nói: "Nhưng đệ cũng không biết Thất ca ở đâu, giờ ra ngoài tìm, trong thời gian ngắn chưa chắc có thể đi tìm được. Nếu tỷ đi cùng, chỉ sợ sẽ rất khổ cực."
Công chúa Ngu Văn không thèm để ý, "Không sao, nhiều năm như vậy, có nỗi khổ gì mà ta chưa ăn qua. Đi thôi." Nàng không đi, ai tới khuyên Tiêu Duệ đây, nếu cứ tiếp tục tìm như vậy, Thừa Nguyên Đế sẽ biết mất.
Tiêu Dật nghe nàng nói vậy, lời khuyên can không nói ra miệng nữa. Chỉ là khi nhìn nàng, gã luôn cảm thấy như nàng ấy biết điều gì. Gã vội vã ra khỏi thành, người gã phái đi Thành Vương phủ dò xét còn chưa trở lại đâu.
Mời công chúa Ngu Văn vào xe ngựa, gã cũng đi lên theo, "Biểu tỷ, Thất ca đến cùng là sao vậy, vì sao lại ra khỏi thành?"
Chờ lát nữa tìm được người rồi, Tiêu Dật cũng sẽ biết hết thôi. Công chúa Ngu Văn nghĩ, cũng không lừa hắn, chọn việc để nói cho gã.
Tiêu Dật vừa nghe, vốn đang muốn bật cười, dù sao nữ nhân bên người Tiêu Duệ này đã "lạc đường" hai lần rồi. Nhưng nghĩ đến Minh Nguyệt, gã lại không cười nổi. Không biết giờ Thất ca phải khó khăn cỡ nào đây.
"Tên vô liêm sỉ nào làm chuyện này vậy!" Gã biết, bây giờ Tiêu Duệ sủng ái Dư Lộ như vậy, không thể nào là Dư Lộ tự chạy trốn được, chẳng lẽ là Thái tử làm? Không đúng, Thất ca là người của Thái tử đấy. Vậy là ai đây? Không nghĩ ra, nhưng không gây cản trở đến việc Tiêu Dật tức giận, "Nếu để cho gia biết, gia phải lột da hắn cho mà xem!"
Tay công chúa Ngu Văn nắm chặt vào nhau, môi cũng cắn chặt.
Tiêu Duệ phái người đi tìm, nhưng Dư Lộ bị Trần Chiêu bắt đi lúc chạng vạng, người thấy thì ít, hắn lại còn tìm sai hướng, dưới sự che giấu của Trần Chiêu, căn bản là không tìm thấy tung tích.
Đã ba ngày rồi, ba ngày không có tin tức gì.
Trời nóng như vậy, Tiêu Duệ đã ba ngày không tắm rửa đàng hoàng, không ngồi xuống thoải mái ăn cơm rồi. Mặc dù có thể thay xiêm y nhưng mặc xiêm y nửa ngày cũng sẽ nhăn, hơn nữa còn chảy mồ hôi. Đến khi Tiêu Dật theo thị vệ tới, lúc thấy Tiêu Duệ gã không thể nhận ra.
"Thất ca, huynh làm sao thế?" Không gọi công chúa Ngu Văn ra, gã đánh ngựa chạy lên, giật mình đánh giá Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đang phân phó ám vệ, nghe vậy phất tay với gã, tiếp tục nói: "Các ngươi lập tức chia nhau ra, tỉ mỉ điều tra, mặc dù có tra được tin gì hay không, đầu buổi chiều nhất định phải trở về truyền tin."
Tám ám vệ thấp giọng nói vâng, yên lặng lui xuống..
Tiêu Duệ cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Gã nhìn Tiêu Duệ, không dám trêu ghẹo, hạ giọng nghiêm túc hỏi: "Vẫn chưa có tin của tiểu Thất tẩu?"
Tiêu Duệ không trả lời, hỏi ngược lại: "Sao đệ tới đây?" Hắn lại nhìn xe ngựa đang chạy tới phía sau Tiêu Dật, "Còn có người à?"
Tiêu Dật cũng không để ý, nói: "Là biểu tỷ Ngu Văn."
Tiêu Duệ lập tức sải bước đi qua.
Tiêu Dật đờ đẫn nhìn bóng lưng của hắn, bỗng có chút khó hiểu. Thất ca sao vậy, không phải đang lo tiểu Thất tẩu lạc đường sao, sao khi nghe biểu tỷ Ngu Văn tới lại kích động đến nghênh đón như vậy? Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, rèm xe ngựa đã bị vén lên, "Biểu tỷ!" Tiêu Duệ nhìn công chúa Ngu Văn, "Tỷ tự mình tới? Không mang thị vệ?"
Công chúa Ngu Văn sợ lui về sau, hơi hơi ngẩng đầu lên, sau đó lập tức lắc đầu, dịu dàng nói: "Ta đi cùng Dật Nhi, có người của nó, ta liền không mang theo thị vệ."
Trong lòng đã hạ quyết tâm, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Duệ, công chúa Ngu Văn vẫn có chút không được tự nhiên. Nàng luôn coi Tiêu Duệ là đệ đệ, nhưng nàng lại không biết rằng trong lòng vô tình, hắn lại lặng lẽ thích nàng.
Nghĩ đến đây, mặt nàng ửng đỏ, nhìn Tiêu Duệ một cái, vừa nhìn lại cả kinh, lập tức chui ra xe ngựa.
"Đệ đây là..." Nàng nhìn bộ dáng chật vật của Tiêu Duệ, cảm thấy rất không nỡ, "Sao lại biến mình thành thế này vậy. Nếu nương nương thấy thì sẽ đau lòng lắm cho xem."
Tiêu Duệ đã sớm rụt tay về, đứng thẳng người, "Biểu tỷ, lúc tỷ tới đệ có nhìn thấy một người rất quen trong những thị vệ của tỷ. Trong số thị vệ của tỷ, có ai tên là Trần Chiêu không?"
Trần Chiêu? Công chúa Ngu Văn lắc đầu.
"Không có." Có người họ Trần, nhưng tên gì thì nàng không biết, hơn nữa Trần thị vệ kia còn bị nàng phái đi bắt Dư Lộ, lúc này nàng không thể thừa nhân jđược.
Không có sao? Chẳng lẽ chỉ là nhìn nhầm thật?
Nếu vậy, rốt cuộc là ai bắt Dư Lộ đi đây?
"Biểu tỷ, sao giờ tỷ lại tới, đệ đang định trở về kinh thành." Dựa vào mình thì không tìm được, xem ra chỉ có thể nhờ lực lượng của Thái tử.
Công chúa Ngu Văn vui vẻ, vội vàng gật đầu, "Đệ sớm nên trở về rồi. Đệ nhìn đệ xem, đã nhiều ngày rồi, không biết ra dạng gì nữa." Nàng nói, đưa tay vỗ vỗ đầu vai Tiêu Duệ, lại giống như đang phủi bụi, "Mấy ngày này nhất định là đệ mệt muốn chết rồi, đừng cưỡi ngựa nữa, lên xe ngựa nghỉ ngơi chút đi."
Tiêu Duệ quay đầu nhìn Tiêu Dật. Hắn biết rõ tính tình của Tiêu Dật, thật đúng là không muốn chung xe ngựa với gã, nên hắn gật đầu với Thôi Tiến Trung đã sớm biết tính toán của hắn, xoay người lên xe ngựa.
Tiêu Dật trợn mắt há miệng nhìn, thấy xe ngựa đã quay đầu, đành phải quay lại nhìn Thôi Tiến Trung.
Thôi Tiếng Trung cũng thở phào một hơi. Rốt cuộc chủ tử cũng trở về, còn có thể ngồi xe ngựa nữa, không cần quá khổ cực.
Tiêu Dật nắm cổ áo của Thôi Tiến Trung, "Đi đi đi, Thôi Tiến Trung, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, trên đường về ngồi xe ngựa của ta đi!"
"Cửu Điện hạ!" Thôi Tiến Trung kinh ngạc kêu lên, lại không dám phản kháng, cho đến trước xe ngựa của Tiêu Dật mới được buông ra.
Tiêu Dật lên xe ngựa trước, sau đó Thôi Tiến Trung cũng lo sợ đi theo, chỉ là Tiêu Dật còn chưa hỏi, lão đã quay đầu nói: "Cửu Điện hạ, ngài đừng hỏi về chuyện của Vương gia chúng ta, nô tài cái gì cũng không thể nói được."
"Đồ chó!" Tiêu Dật đá lão một cái, sau đó mới thấp giọng nói: "Gia không hỏi cái khác, ngươi chỉ cần nói cho gia biết, đến cùng là Thất ca bị sao vậy, sao lại kích động chạy đến trước mặt biểu tỷ Ngu Văn như thế? Có phải..."
Lời hắn còn chưa dứt, trong lòng đã thở dài, cảm thấy Dư Lộ thật đáng thương. Thì ra nàng ta là thế thân thật, xem ra tuy gã đã trải qua nhiều bụi hoa nhưng vậy nhưng vẫn có lúc nhìn nhầm.
Thôi Tiến Trung không thích Tiêu Dật hiểu lầm Tiêu Duệ, bật thốt lời thật lòng, "Làm sao lại như vậy được. Vương gia của chúng ta không muốn chung xe ngựa với ngài nên mới lên chiếc xe ngựa kia!"
Tiêu Dật khựng lại, sau đó buồn bực vươn chân đá Thôi Tiến Trung ra khỏi xe ngựa, "Đồ chó! Lá gan không nhỏ, ngay cả gia ngươi cũng dám nói thế!"
P/s: chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ:3
Tiêu Duệ vô tâm với chính sự, không đi đến Hộ bộ, Tiêu Du thấy không sao cả. Tiêu Dật thì đắc ý với việc không cần cưới Hạ Mộng Oánh nữa, vui vẻ không thôi, không để ý chút nào việc Tiêu Duệ ba ngày không đến Hộ bộ.
Nhưng Huệ Phi và công chúa Ngu Văn lại rất bất an. Ba ngày trôi qua, Tiêu Duệ còn chưa trở về Vương phủ, hai người không chỉ lo lắng cho thân thể của hắn mà còn lo lắng việc này sẽ khiến Thừa Nguyên Đế không thích, nếu vậy mọi việc hai người làm đều trở thành công cốc.
Huệ Phi kêu Tiêu Dật tiến cung, căn dặn hắn, "Hai ngày nay con không có việc gì làm, vậy xuất cung đi tìm Thất ca con đi. Tìm được nó rồi, con kêu nó lập tức tiến cung gặp ta."
Tuy hai ngày Tiêu Dật rất vui vẻ nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Tuy ngày ấy gã và mẫu phi đến trước mặt phụ hoàng khóc lóc làm phụ hoàng đồng ý nhưng ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn lại không đúng lắm. Hơn nữa, chỉ sợ lúc này phụ hoàng càng coi trọng Hạ gia hơn chút.
Gã không thích cưới, người được lợi nhất lại là Thái tử Nhị ca, dù sao trắc phi của hắn cũng là con gái của Hạ Nhị lão gia.
Cho nên, gã cũng không có quan tâm Tiêu Duệ đang làm gì.
"Tìm Thất ca?" Gã hỏi Huệ Phi: "Thất ca đi đâu vậy?"
Huệ Phi hàm hồ nói: "Tình huống cụ thể là gì thì ta không rõ ràng lắm, chỉ biết là nó không về phủ ba ngày rồi. Con đi xem xem, đừng để lúc phụ hoàng con có việc tìm nó thì lại không thấy người đâu."
Tiêu Duệ hơi kinh ngạc, ba ngày lận rồi.
Một ngày hai ngày thì không sao, nhưng nếu quá dài, phụ hoàng không có khả năng không hỏi được. Rốt cuộc thì Tiêu Dật và Tiêu Duệ vẫn là huynh đệ ruột thịt, hơn nữa gã còn muốn đòi tiền từ tay Tiêu Duệ, đương nhiên không thể không quản, lập tức đồng ý.
Nhìn Tiêu Dật vội vã đi, Huệ Phi quay đầu nhìn công chúa Ngu Văn, trong lòng chợt có chút hối hận, "Ta... có phải ta làm sai rồi không?"
Công chúa Ngu Văn hơi biến sắc, không mở miệng khuyên bảo, rốt cuộc làm ra quyết định, lập tức quỳ xuống trước mặt Huệ Phi.
Huệ Phi cả kinh, vội kéo nàng dậy, "Đứa nhỏ này, con làm gì thế? Ta chỉ tùy ý cảm thán một câu thôi mà, cũng không có ý muốn trách con."
Công chúa Ngu Văn lắc đầu không chịu đứng dậy, làm bộ có lời riêng muốn nói.
Huệ Phi thấy thế, phất tay cho hạ nhân lui xuống.
"Nương nương, nếu không, để con đi theo Dật Nhi đi tìm đi, con đi khuyên nhủ Thất biểu đệ." Công chúa Ngu Văn gục đầu, không dám nhìn mắt của Huệ Phi.
Thất biểu đệ... Hai mắt Huệ Phi lập tức trợn to.
Không đợi đến câu trả lời, công chúa Ngu Văn sợ hãi ngẩng đầu. Thấy ánh mắt của Huệ Phi, mặt nàng chợt đỏ lên. Nàng biết, Huệ Phi đã hiểu ý của nàng.
Huệ Phi nhìn công chúa Ngu Văn, lát sau mới lấy lại tinh thần, "Con... con xác định chưa?"
Sinh ở kinh thành, lớn lên ở kinh thành, trải qua cuộc sống của một quý nữ ở kinh thành mà lại phải đến một nơi có thời tiết khắc nghiệt và điều kiện sống kém cỏi như vậy, hoàn toàn có thể khiến người ta không chịu nổi. Huệ Phi một lần vì vậy mà thấy thương thay cho công chúa Ngu Văn, nhưng khi nàng đưa ra lời này, Huệ Phi lại không thể không hỏi rõ, bởi vì nàng ấy còn hai đứa nhỏ ở đó.
Công chúa Ngu Văn cũng nghĩ đến con của mình.
Gả ba lần, theo ba nam nhân. Hai nam nhân đầu tiên đối xử với nàng đều không tốt, nhưng đều để lại những đứa nhỏ tốt cho nàng. Trong cuộc sống khó khăn như vậy, nếu không phải có hai đứa nhỏ, có thể nàng căn bản đã không chịu đựng nổi.
Nhưng mà bây giờ...
Công chúa Ngu Văn xấu hổ cúi đầu, "Mợ... con, con thực sự..."
Huệ Phi thở dài, đờ nàng dậy.
"Được rồi, con đừng nói nữa, ta biết ở bên đấy con sống rất khổ." Bà kéo công chúa Ngu Văn dậy cho nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi nói "Chỉ là con phải biết rằng, nếu đã quyết tâm làm theo thì không thể đổi ý được. Dù sau này con có nhớ hai đứa con của con thì cũng không thể gặp lại tụi nó được."
Công chúa Ngu Văn khựng lại, sau đó ôm lấy Huệ Phi khóc rống lên.
Lúc Tiêu Dật chạy tới cửa thành, công chúa Ngu Văn đã đến rồi. Gã hơi kinh ngạc, sau khi hành lễ xong, gã hỏi thẳng: "Biểu tỷ, tỷ cũng đi sao?"
"Ừ." Ánh mắt công chúa Ngu Văn không đỏ nữa, chỉ là khuôn mặt căng chặt, không cười nổi.
Tiêu Dật nói: "Nhưng đệ cũng không biết Thất ca ở đâu, giờ ra ngoài tìm, trong thời gian ngắn chưa chắc có thể đi tìm được. Nếu tỷ đi cùng, chỉ sợ sẽ rất khổ cực."
Công chúa Ngu Văn không thèm để ý, "Không sao, nhiều năm như vậy, có nỗi khổ gì mà ta chưa ăn qua. Đi thôi." Nàng không đi, ai tới khuyên Tiêu Duệ đây, nếu cứ tiếp tục tìm như vậy, Thừa Nguyên Đế sẽ biết mất.
Tiêu Dật nghe nàng nói vậy, lời khuyên can không nói ra miệng nữa. Chỉ là khi nhìn nàng, gã luôn cảm thấy như nàng ấy biết điều gì. Gã vội vã ra khỏi thành, người gã phái đi Thành Vương phủ dò xét còn chưa trở lại đâu.
Mời công chúa Ngu Văn vào xe ngựa, gã cũng đi lên theo, "Biểu tỷ, Thất ca đến cùng là sao vậy, vì sao lại ra khỏi thành?"
Chờ lát nữa tìm được người rồi, Tiêu Dật cũng sẽ biết hết thôi. Công chúa Ngu Văn nghĩ, cũng không lừa hắn, chọn việc để nói cho gã.
Tiêu Dật vừa nghe, vốn đang muốn bật cười, dù sao nữ nhân bên người Tiêu Duệ này đã "lạc đường" hai lần rồi. Nhưng nghĩ đến Minh Nguyệt, gã lại không cười nổi. Không biết giờ Thất ca phải khó khăn cỡ nào đây.
"Tên vô liêm sỉ nào làm chuyện này vậy!" Gã biết, bây giờ Tiêu Duệ sủng ái Dư Lộ như vậy, không thể nào là Dư Lộ tự chạy trốn được, chẳng lẽ là Thái tử làm? Không đúng, Thất ca là người của Thái tử đấy. Vậy là ai đây? Không nghĩ ra, nhưng không gây cản trở đến việc Tiêu Dật tức giận, "Nếu để cho gia biết, gia phải lột da hắn cho mà xem!"
Tay công chúa Ngu Văn nắm chặt vào nhau, môi cũng cắn chặt.
Tiêu Duệ phái người đi tìm, nhưng Dư Lộ bị Trần Chiêu bắt đi lúc chạng vạng, người thấy thì ít, hắn lại còn tìm sai hướng, dưới sự che giấu của Trần Chiêu, căn bản là không tìm thấy tung tích.
Đã ba ngày rồi, ba ngày không có tin tức gì.
Trời nóng như vậy, Tiêu Duệ đã ba ngày không tắm rửa đàng hoàng, không ngồi xuống thoải mái ăn cơm rồi. Mặc dù có thể thay xiêm y nhưng mặc xiêm y nửa ngày cũng sẽ nhăn, hơn nữa còn chảy mồ hôi. Đến khi Tiêu Dật theo thị vệ tới, lúc thấy Tiêu Duệ gã không thể nhận ra.
"Thất ca, huynh làm sao thế?" Không gọi công chúa Ngu Văn ra, gã đánh ngựa chạy lên, giật mình đánh giá Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đang phân phó ám vệ, nghe vậy phất tay với gã, tiếp tục nói: "Các ngươi lập tức chia nhau ra, tỉ mỉ điều tra, mặc dù có tra được tin gì hay không, đầu buổi chiều nhất định phải trở về truyền tin."
Tám ám vệ thấp giọng nói vâng, yên lặng lui xuống..
Tiêu Duệ cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Gã nhìn Tiêu Duệ, không dám trêu ghẹo, hạ giọng nghiêm túc hỏi: "Vẫn chưa có tin của tiểu Thất tẩu?"
Tiêu Duệ không trả lời, hỏi ngược lại: "Sao đệ tới đây?" Hắn lại nhìn xe ngựa đang chạy tới phía sau Tiêu Dật, "Còn có người à?"
Tiêu Dật cũng không để ý, nói: "Là biểu tỷ Ngu Văn."
Tiêu Duệ lập tức sải bước đi qua.
Tiêu Dật đờ đẫn nhìn bóng lưng của hắn, bỗng có chút khó hiểu. Thất ca sao vậy, không phải đang lo tiểu Thất tẩu lạc đường sao, sao khi nghe biểu tỷ Ngu Văn tới lại kích động đến nghênh đón như vậy? Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, rèm xe ngựa đã bị vén lên, "Biểu tỷ!" Tiêu Duệ nhìn công chúa Ngu Văn, "Tỷ tự mình tới? Không mang thị vệ?"
Công chúa Ngu Văn sợ lui về sau, hơi hơi ngẩng đầu lên, sau đó lập tức lắc đầu, dịu dàng nói: "Ta đi cùng Dật Nhi, có người của nó, ta liền không mang theo thị vệ."
Trong lòng đã hạ quyết tâm, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Duệ, công chúa Ngu Văn vẫn có chút không được tự nhiên. Nàng luôn coi Tiêu Duệ là đệ đệ, nhưng nàng lại không biết rằng trong lòng vô tình, hắn lại lặng lẽ thích nàng.
Nghĩ đến đây, mặt nàng ửng đỏ, nhìn Tiêu Duệ một cái, vừa nhìn lại cả kinh, lập tức chui ra xe ngựa.
"Đệ đây là..." Nàng nhìn bộ dáng chật vật của Tiêu Duệ, cảm thấy rất không nỡ, "Sao lại biến mình thành thế này vậy. Nếu nương nương thấy thì sẽ đau lòng lắm cho xem."
Tiêu Duệ đã sớm rụt tay về, đứng thẳng người, "Biểu tỷ, lúc tỷ tới đệ có nhìn thấy một người rất quen trong những thị vệ của tỷ. Trong số thị vệ của tỷ, có ai tên là Trần Chiêu không?"
Trần Chiêu? Công chúa Ngu Văn lắc đầu.
"Không có." Có người họ Trần, nhưng tên gì thì nàng không biết, hơn nữa Trần thị vệ kia còn bị nàng phái đi bắt Dư Lộ, lúc này nàng không thể thừa nhân jđược.
Không có sao? Chẳng lẽ chỉ là nhìn nhầm thật?
Nếu vậy, rốt cuộc là ai bắt Dư Lộ đi đây?
"Biểu tỷ, sao giờ tỷ lại tới, đệ đang định trở về kinh thành." Dựa vào mình thì không tìm được, xem ra chỉ có thể nhờ lực lượng của Thái tử.
Công chúa Ngu Văn vui vẻ, vội vàng gật đầu, "Đệ sớm nên trở về rồi. Đệ nhìn đệ xem, đã nhiều ngày rồi, không biết ra dạng gì nữa." Nàng nói, đưa tay vỗ vỗ đầu vai Tiêu Duệ, lại giống như đang phủi bụi, "Mấy ngày này nhất định là đệ mệt muốn chết rồi, đừng cưỡi ngựa nữa, lên xe ngựa nghỉ ngơi chút đi."
Tiêu Duệ quay đầu nhìn Tiêu Dật. Hắn biết rõ tính tình của Tiêu Dật, thật đúng là không muốn chung xe ngựa với gã, nên hắn gật đầu với Thôi Tiến Trung đã sớm biết tính toán của hắn, xoay người lên xe ngựa.
Tiêu Dật trợn mắt há miệng nhìn, thấy xe ngựa đã quay đầu, đành phải quay lại nhìn Thôi Tiến Trung.
Thôi Tiếng Trung cũng thở phào một hơi. Rốt cuộc chủ tử cũng trở về, còn có thể ngồi xe ngựa nữa, không cần quá khổ cực.
Tiêu Dật nắm cổ áo của Thôi Tiến Trung, "Đi đi đi, Thôi Tiến Trung, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, trên đường về ngồi xe ngựa của ta đi!"
"Cửu Điện hạ!" Thôi Tiến Trung kinh ngạc kêu lên, lại không dám phản kháng, cho đến trước xe ngựa của Tiêu Dật mới được buông ra.
Tiêu Dật lên xe ngựa trước, sau đó Thôi Tiến Trung cũng lo sợ đi theo, chỉ là Tiêu Dật còn chưa hỏi, lão đã quay đầu nói: "Cửu Điện hạ, ngài đừng hỏi về chuyện của Vương gia chúng ta, nô tài cái gì cũng không thể nói được."
"Đồ chó!" Tiêu Dật đá lão một cái, sau đó mới thấp giọng nói: "Gia không hỏi cái khác, ngươi chỉ cần nói cho gia biết, đến cùng là Thất ca bị sao vậy, sao lại kích động chạy đến trước mặt biểu tỷ Ngu Văn như thế? Có phải..."
Lời hắn còn chưa dứt, trong lòng đã thở dài, cảm thấy Dư Lộ thật đáng thương. Thì ra nàng ta là thế thân thật, xem ra tuy gã đã trải qua nhiều bụi hoa nhưng vậy nhưng vẫn có lúc nhìn nhầm.
Thôi Tiến Trung không thích Tiêu Dật hiểu lầm Tiêu Duệ, bật thốt lời thật lòng, "Làm sao lại như vậy được. Vương gia của chúng ta không muốn chung xe ngựa với ngài nên mới lên chiếc xe ngựa kia!"
Tiêu Dật khựng lại, sau đó buồn bực vươn chân đá Thôi Tiến Trung ra khỏi xe ngựa, "Đồ chó! Lá gan không nhỏ, ngay cả gia ngươi cũng dám nói thế!"
Danh sách chương