Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Làm lão Đại của Tiêu gia, cuộc sống của Tiêu Cảnh Thành chẳng vui chút nào.

Tiêu Cảnh Thành ba tuổi có khuôn mặt giống y đúc cha cậu, chẳng qua là mặt cậu lạnh hơn nhiều. Với hạ nhân, cha cậu luôn có khuôn mặt lạnh nhưng với Dư Lộ, mặt cha cậu luôn rạng rỡ. Tiêu Cảnh Thành thì không. Với ai cũng vậy, mặt cậu lúc nào cũng lạnh tanh, ngay cả với người mẹ mà cậu luôn thích nhất, giống như cả thiên hạ này đều nợ tiền cậu vậy.

Dư Lộ có chút lo lắng nhìn con trai, dịu dàng hỏi cậu: "Thành Nhi, hôm nay con không vui vì được ra ngoài chơi với cha con sao? Là do cưỡi ngựa không dễ hay là do hí khúc khó nghe, hay là bánh trên đường không ngon như ở nhà?"

Tiêu Cảnh Thành ngẩng đầu, cha cậu cũng ngẩng đầu theo. Cậu bé thì nghiêm mặt, nam nhân trẻ tuổi anh tuấn thì mỉm cười.

"Thành Nhi, hôm nay cưỡi ngựa không vui sao?" Tiêu Cảnh Thành nghe cha cậu dùng giọng nói hiền lành khiến cậu nổi da gà để hỏi cậu.

Chơi vui.

Chơi thật vui.

Chơi vui muốn chết.

Đứa nhỏ ba tuổi nhà ai muốn cưỡi ngựa một mình? Cậu không leo lên nổi, ngồi cũng không nhìn được đằng trước, thậm chí cậu còn không kéo nổi dây cương, cưỡi ngựa như vậy, có thể vui được sao? Đây là cha cậu sao?

Tiêu Cảnh Thành cảm thấy, hẳn cậu không phải là con ruột rồi.

Nhưng dưới đôi mắt phát sáng của cha cậu, Tiêu Cảnh Thành phảng phất có thể nghe thấy lời cha cậu nói trong im lặng: Mách lẻo, sáng mai chạy mười vòng. Nói chơi vui, sáng mai giảm một vòng chạy.

Mách lẻo, lần sau cưỡi ngựa thêm nửa canh giờ.

Nói chơi vui, lần sau cưỡi ngựa giảm một khắc.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Tiêu Cảnh Thành nhìn mẹ cậu, gật đầu, "Chơi rất vui."

Dư Lộ rất tò mò. Thật ra cô cũng muốn học cưỡi ngựa, nhưng cô lại đang mang thai, dù chỉ nhìn thôi Tiêu Duệ cũng không cho cô đi, bởi vì hắn sợ cô bị động thai.

Con trai mình sinh ra, dù không nói không cười thì cũng thích, Dư Lộ cười híp mắt nhìn Tiêu Cảnh Thành, hỏi: "Cha con có ôm con cưỡi không? Cưỡi lâu không? Cái mông nhỏ có đau không? Có cần nương xoa cho con không?"

Cha không chỉ không ôm cậu mà còn hung cậu nữa. Tiêu Cảnh thành méo miệng, có chút muốn khóc. Nương không nhắc thì thôi, vừa nhắc xong, cậu cảm thấy mông mình đau thật.

"Nương..." Cậu làm nũng.

"Ôi!" Dư Lộ kích động kêu lên. Ba năm rồi, đây là lần đầu con trai làm nũng với cô đấy. Cô ném chiếc đũa sang một bên, lập tức định ôm Tiêu Cảnh Thành.

Tiêu Cảnh Thành giang hai tay, vẫn chưa đụng tới mẹ mình, cậu đã nghe thấy tiếng ho nhẹ của cha cậu. Cậu lập tức thả một tay xuống, tay kia sờ bụng của Dư Lộ.

"Nương, nương đang có tiểu muội muội đấy, không thể chịu khổ được, Thành Nhi không đau." Không đau mới là lạ, đau muốn chết luôn, thật muốn mách lẻo màaaaa.

Dư Lộ nhìn con trai, hai mắt sáng lấp lánh. Con trai mới có ba tuổi thôi mà đã hiểu chuyện như vậy rồi, thật sự ngoan hơn mấy đứa nhỏ nhà bên nhiều.

Tiêu Duệ xen vào: "Đúng rồi, nàng đang có bầu đó, không thể chịu khổ được. Nàng cứ yên tâm về Thành Nhi đi, có ta ở đây rồi, lát nữa ta đi xoa cho nó sau."

Con trai hiếu thuận ngoan ngoan, trượng phu dịu dàng thương con, Dư Lộ rất hài lòng, cười tủm tỉm gật đầu, sờ bụng một cái.

Ăn xong, Tiêu Cảnh Thành phải đi.

Dư Lộ rất muốn giữ cậu ở lại, nhưng đứa nhỏ này tự không muốn ở hậu viện mà đi tiền viện, nói rằng cậu là trưởng tử của Tiêu gia, về sau phải che chở cho đệ đệ và muội muội, cho nên phải mạnh hơn nữa.

Dư Lộ thực sự không hiểu, tại sao ở bên người cô lại không thể mạnh lên được? Lại nói, con mới có ba tuổi, còn có cha nó ở đây, một đứa nhỏ như nó cần mạnh lên để làm gì?

Chỉ là cô là một bà mẹ có tư tưởng tiến bộ, con rất muốn đến tiền viện ở, lại có Tiêu Duệ một bên khuyên bảo, cô cũng chỉ có thể đồng ý.

Dù bụng lớn vẫn cố gắng mặc áo khoác cho con, lại dặn Tiêu Duệ trên đường cẩn thận, Dư Lộ mới nhìn Tiêu Duệ ôm con đi.

"Ngoan, tối ngủ sớm chút, ngày mai nương kêu trù phòng làm món hoành thánh con thích nhất cho."

Tiêu Cảnh Thành nghiêm mặt gật đầu, nhưng trong lòng lại đang hò hét, nương, con không muốn đi, con muốn đi ngủ sớm cũng không được hu hu hu, nương dứt khoát hòa ly với cha, dẫn con đi đi! Hu hu hu...

Tiêu Duệ đi gần một canh giờ mới về. Dư Lộ đã rửa mặt xong, đang dựa vào đầu giường ngồi thêu.

Tiêu Duệ đi tới giường, xoa xoa tay hai cái cho tay ấm lên, sau đó lấy đồ trong tay Dư Lộ ra, "Đừng làm nữa, còn thiếu gì thì cứ kêu mấy hạ nhân làm là được rồi. Nàng sắp sinh rồi, đừng để mình mệt mỏi. Còn nữa, tối không được may, không tốt cho mắt đâu."

Dư Lộ thuận theo gật đầu, nhìn bên ngoài, hỏi: "Sau đi lâu thế? Thành Nhi ngủ chưa?"

Tiêu Duệ cười nói: "Ngủ rồi. Ta kể chuyện trước khi ngủ cho con nên mới lâu vậy. Không phải nàng nói, lúc con nhỏ nên kể chuyện cho con trước khi ngủ sao?"

Dư Lộ cười. Khi còn bé cô cũng được kể chuyện trước khi ngủ, cảm thấy được như vậy rất là hạnh phúc.

"Vậy chờ ta sinh con ra, chàng cũng kể chuyện cho nó trước khi ngủ nhé." Dư Lộ chỉ bụng nói: "Không biết lần này có phải con gái không nữa."

Đây là đứa thứ hai rồi, là con trai hay con gái, Tiêu Duệ cũng không để ý.

"Con gái cũng được, con trai cũng thế, nàng nhìn Thành Nhi xem, không phải đều rất đáng yêu sao?" Hắn nói: "Chỉ là việc kể chuyện kia phu thê chúng ta nên chia nhau ra làm đi. Ta không có nhiều chuyện lắm, kể hoài kể mãi, Thành Nhi cũng không thích nghe."

Dư Lộ nghĩ nghĩ, cũng đúng, chuyện Tiêu Duệ kể đều là mấy chuyện cô kể cho hắn những lúc buồn chán, rồi hắn học lại rồi kể cho Thành Nhi nghe, vậy có thể hay đến đâu?

Giục Tiêu Duệ nhanh đi rửa mặt, chờ hắn lên giường, Dư Lộ tự động chui vào lòng hắn.

Dư Lộ quay đầu sang, kéo tay Tiêu Duệ nhẹ giọng nói: "Tối hôm nay chàng kể chuyện gì cho Thành Nhi vậy, chàng kể ta nghe đi."

Đây... đây không phải là làm khó người khác sao!

Tiêu Duệ cười gượng, nói: "Kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ."

Dư Lộ ừ nhẹ, ý bảo hắn mau tiếp tục.

Tiêu Duệ nhắm mắt nói: "Có một ngày cha mẹ của cô bé quàng khăn đỏ vắng nhà, cô ở nhà một mình. Bỗng nhiên có người gõ cửa, ở bên ngoài có người giả giọng mẹ cô nói: "Con ngoan ơi, mở cửa ra, mẹ về rồi.""

Dư Lộ cười khúc khích, đưa tay vỗ hắn, "Chàng nói bậy gì thế, đây là chuyện về thỏ con mà, đâu phải cô bé quàng khăn đỏ đâu." Cô dừng một lát mới cả kinh nói: "Không phải chàng kể chuyện này cho Thành Nhi đấy chứ?"

"..." Tiêu Duệ: "Không không, ta không kể chuyện này, hôm nay ta kể chuyện nàng tiên cá."

"Ừ, chàng nói xem."

Tiêu Duệ: "...Có một con cá rất đẹp, có thể biến thành mỹ nhân. Có một ngày, nàng bị quốc vương bắt được, quốc vương muốn ăn tươi nàng, nàng nói với quốc vương: "Đừng ăn tôi, tôi kể cho ngài một câu chuyện.""

Dư Lộ kinh ngạc đến ngây người, đột nhiên thấy đau bụng.

"Tiêu Duệ, có... có thể ta sắp sinh."

"A!" Tiêu Duệ lập tức bật dậy, xuống giường kêu Thạch Lưu đi gọi bà đỡ.

Tiền viện, trong phòng ngủ, bàn tay nho nhỏ của Tiêu Cảnh Thành đang cầm một quyển sách, trên bìa viết ba chữ "Truyện cổ tích" thật lớn, nhưng nội dung trong sách lại là -- Đầu Tiêu Cảnh Thành gật gù, miệng vẫn còn lẩm bẩm, nhân chi sơ, tính bản thiện, thiện, thiện, thiện...

Tiếng ồn ở hậu viện không ngừng truyền tới. Tiêu Cảnh Thành đặt sách xuống, chạy ra cửa. Chờ cậu đến hậu viện, mẹ cậu đã thuận lợi sinh cho cậu một tiểu muội muội.

Một tiểu muội muội sau này được cha cậu cưng lên tận trời.

Chỉ là lúc này, Tiêu Duệ đã sắp xếp xong hết và đi ra. Thấy con trai đứng ở trong sân, không mặc thêm áo khoác, đã lạnh đến rụt cả cổ.

Hắn đau lòng, bước đến bế con trai lên, thấp giọng khiển trách: "Con đến đây làm gì, không phải ta đã bảo con đọc sách xong rồi đi ngủ sao?"

Tiêu Cảnh Thành nhìn cha cậu, tủi thân mếu máo: "Nương, nương sao vậy ạ? Con nghe ở hậu viện có chút ầm ĩ."

Tiêu Duệ chưa trả lời, Phúc Quất đã chạy tới, vội cúi đầu quỳ xuống.

Nàng thấy tiểu chủ tử đọc sách mệt mỏi nên định đi lấy chút đồ ăn khuya cho cậu, ai biết tiểu chủ tử lại chạy đến đây.

Tiêu Duệ nhìn nàng chằm chằm, không để nàng quỳ xuống, quay đầu cười với con trai, "Mẹ con sinh cho con một tiểu muội muội, ngày mai con không cần chạy bộ nữa, đi ngủ sớm mai còn dậy nhìn muội muội nữa."

Tiêu Cảnh Thành gật đầu, trong lòng lập tức thích muội muội chưa gặp mặt này.

Tiêu Duệ thả cậu xuống, cũng không kêu Phúc Quất ôm cậu. Tuy Phúc Quất chỉ có một tay nhưng nàng vẫn ôm được.

"Dẫn nó về đi, để nó ngủ sớm chút." Tiêu Duệ phân phó, lại lạnh giọng nói: "Đừng nửa đường ôm nó, để ta biết ngươi lại bằng mặt không bằng lòng, ta sẽ không nhớ tình xưa nữa đâu."

Phúc Quất vội vàng gật đầu, dù có đau lòng cũng chỉ có thể cầm tay dắt Tiêu Cảnh Thành về. Thấy cậu lại đọc cuốn "Truyện cổ tích" kia, Phúc Quất không nhịn được nữa.

"Chủ tử, đừng đọc nữa, mau đi ngủ thôi. Lão gia mới có thêm con gái, gần đây sẽ không kiểm tra cậu đâu."

Tiêu Cảnh Thành vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cái mông cũng còn đau. Cậu nhìn Phúc ma ma thiếu một cánh tay, đè ý nghĩ để nàng giúp xuống, ngoan ngoãn rửa mặt rồi bò lên giường.

Ba tuổi, cậu còn rất ngây thơ. Cứ tưởng rằng đây là chuyện khổ sở nhất đời, nhưng khi cậu sáu tuổi, khi cậu có thêm một đệ đệ, cậu mới biết được đây không là gì cả.

Tiểu muội muội Tiêu Cảnh Châu được cha chiều thì thôi, nhưng sao tiểu đệ đệ Tiêu Cảnh Tông cũng được chiều chứ. Cùng đi ra ngoài, Tiêu Cảnh Tông được ôm đi cưỡi ngựa, ăn bánh ngon thượng hạng, được nghe hát hí khúc, còn có thể được chơi đồ mà chỉ có con gái mới được chưa.

Nhưng còn cậu, cậu ra phủ đi chơi, hoặc là đua ngựa, hoặc là bắn tên, hoặc là nhìn đấu vật, sao số cậu lại khổ như thế chứ?

Tiêu Cảnh Thành bị ép học những thứ này, thẳng đến sinh nhật năm mười tuổi, khi cậu đang mang muội muội và đệ đệ đến nơi tổ chức sinh nhật cho cậu, thấy mẹ cậu khóc chạy tới ôm lấy cậu. Qua lời kể đứt quãng của mẹ, cậu mới hiểu được vì sao cha cậu lại đối xử với mình cậu như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện