Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Bởi vì câu "ăn mập lên nên thích" kia của Tiêu Duệ, Dư Lộ không chỉ không ăn trưa mà còn ăn tối rất ít. Vừa nghĩ đến chính mình trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn, lại đánh bậy đánh bạ làm Tiêu Duệ càng thích hơn, cô cứ cảm thấy nghẹn lòng.
Tiêu Duệ lại rất có hứng, buổi tối ăn ba bát cơm và một bát canh. Tuy ăn nhiều như vậy nhưng hắn lại không kéo Dư Lộ đi tản bộ tiêu thực mà là thúc dục Dư Lộ đi tắm rửa sau khi ăn tối xong không lâu.
Từ xế chiều, nụ cười trên mặt Tiêu Duệ chưa tắt lần nào. Bởi vì tâm trạng tốt nên hắn cũng hiền hòa với hạ nhân hơn, điều này dọa Hương Lê và Thạch Lưu không nhẹ. Nhìn dáng vẻ háo sắc sau khi cơm nước xong của hắn, hai nha hoàn không sợ nữa, cũng đã đoán trúng được suy nghĩ của hắn.
Hai người theo hầu bên cạnh Dư Lộ từ lúc Dư Lộ vừa tới đây, việc Dư Lộ vẫn chưa thị tẩm các nàng cũng biết, cho nên đêm nay hai người vô cùng kích động.
Hương Lê đi lấy mấy lọ tinh dầu hương hoa đến đây, Thạch Lưu thì lục tung tủ quần áo để tìm cái áo trong và quần lụa mỏng mà nàng cho rằng rất gợi cảm. Hai nha hoàn không để ý đến sự phản đối của Dư Lộ, to gan xông vào phòng tắm, kiên quyết muốn hầu hạ Dư Lộ tắm rửa.
Dư Lộ bất đắc dĩ, "Không cần thật mà. Không phải trước giờ đều do ta tự làm sao? Các ngươi yên tâm đi, tinh dầu này ta sẽ dùng, áo này ta sẽ mặc, cho nên -- mời các ngươi đi ra ngoài!"
Quần lụa mỏng màu hồng đào, bên trong lại chọn cái yếm màu xanh lục. Dư Lộ chỉ mới lướt liền quyết định sẽ mặc bộ này. Kết hợp hai màu đối lập như vậy, không biết có kích thích Tiêu Duệ khiến hắn bị mù được không, để hắn không thích nhìn cô.
Hương Lê khuyên nhủ: "Dư chủ tử yên tâm, nô tỳ và Thạch Lưu không nhìn ngài đâu. Tụi nô tỳ sẽ nhắm mắt để tắm giúp ngài."
Thạch Lưu cũng nói: "Đúng vậy, Dư chủ tử ngài phải băn khoăn cái gì chứ. Ngài có, tụi nô tỳ cũng có, muốn nhìn thì nhìn của bản thân là được rồi, cần gì phải nhìn của ngài?"
Hai người nói với vẻ rất đương nhiên, chỉ là Hương Lê thì không có hứng thú nhìn thân thể Dư Lộ thật, còn Thạch Lưu thì không. Nàng lén liếc bộ ngực phình lên của Dư Lộ, sau đó lại ngắm trộm cổ chân trắng nõn của Dư Lộ, so sánh với của mình, rồi lại ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đối mặt với Dư Lộ.
Nàng cười hì hì, đi tới nói: "Nếu không thì, ngài cứ mặc y phục để tắm. Tụi nô tỳ biết người ngài không có bẩn, chỉ là muốn cho người ngài có mùi thơm mà thôi, sau đó giúp ngài mặc bộ váy vô cùng đẹp đẽ, đến lúc đó... Ai da, Dư chủ tử, ngài, hẳn ngài phải mặc cái yếm kia chứ!"
Dư Lộ còn chưa kịp hiểu, "Cái yếm nào cơ?"
Thạch Lưu tự đỏ mặt trước, "Chính, chính là cái, cái yếm đỏ thẫm thêu hình đóa sen Tịnh Đế* mà ngài đưa cho Tạ chủ tử ấy. Da ngài trắng, nếu mặc cái đó thì chắc chắn là trông rất đẹp!"
*Sen Tịnh Đế là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên "Tịnh Đế".
À, là cái áo ngực đơn sơ kia.
Màu đỏ sậm, không có gọng nâng, chỉ có hai mảnh vải. Nếu mặc cái đó vào, ha ha, đừng nói Tiêu Duệ, với vóc người hiện nay, ngay cả bản thân cô khi nhìn mình mặc như vậy trong gương thì cũng phải xịt máu mũi.
Tối nay là lần đầu tiên của cô, Tiêu Duệ lại trong tuổi đang lớn, đã làm thì phải làm rất lâu. Nếu không muốn chết với vẻ khó coi thì chắc chắn là không được mặc.
Dư Lộ trực tiếp bác bỏ, "Cách làm thứ kia rất phiền phức, giờ làm cũng không còn kịp. Hơn nữa, theo ta thấy thì Vương gia không thích kiểu này đâu, chỉ cần quần lụa ngươi chọn là được rồi, hẳn Vương gia sẽ thích lắm."
Thạch Lưu và Hương Lê đồng thời nhìn cái quần lụa.
"Cũng đúng, bây giờ làm thì không thể kịp được." Thạch Lưu nói: "Vậy để lát nữa nô tỳ về làm là được. Làm nhiều vô, lần sau Dư chủ tử còn có cái để mặc."
Ai, nha hoàn ở cổ đại cũng có thể thảo luận vấn đề này cùng chủ tử, là do cô quá mức ôn hòa hay do nha hoàn cổ đại quá thoáng? Chắc nó vốn thoáng sẵn rồi, dù sao, rất nhiều truyện từng viết, khi nam chủ nhân và nữ chủ nhân lăn giường, bên cạnh có thể có nha hoàn đứng hầu.
Dư Lộ ngẩng đầu nhìn Hương Lê, rồi lại nhìn Thạch Lưu, dù chưa làm gì nhưng cô cũng đã cảm thấy xấu hổ.
"Được rồi, các ngươi nhanh ra ngoài đi!" Cô thực sự không chịu nổi nữa, vội vàng đuổi người.đi.
Khi cô nghiêm mặt, trông đúng là có vài phần khí thế. Hương Lê và Thạch Lưu nhìn nhau, không dám quá mức, đành phải để tinh dầu và quần lụa lại rồi mới lưu luyến không rời ra cửa.
Dư Lộ thở phào. Lúc này cô mới cởi đồ ra, bước vào thùng nước tắm.
Không muốn sao? Đúng là không có.
Nhưng có cam tâm tình nguyện không? Không biết!
Cô biết Tiêu Duệ không nói thật, nhưng lời kia chưa chắc hoàn toàn là giả. Huống hồ, cô cũng đã sớm động lòng, nên đúng là không cần băn khoăn tới băn khoăn lui làm gì. Sớm muộn gì cũng có ngày này, vậy sao không làm lúc cô đang vô cùng thích Tiêu Duệ, lúc Tiêu Duệ còn đang xứng đáng cơ chứ?
Về sau... ai biết về sau sẽ ra sao, biết đâu mới qua một hai ngày thì lại có việc ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Nếu có thật, hối hận cũng không kịp rồi.
Hứa hẹn cả đời là vô dụng, phải mưa dầm thấm lâu thì mới biết được như thế nào.
Lúc còn đang yêu thì cứ yêu, không yêu, cứ nói là không yêu!
Dư Lộ tự cổ vũ bản thân, chọn chai tinh dầu hương quế, nhỏ hai giọt vào thùng tắm, ngâm cho thân mình thơm thơm.
Chỉ là, mặc dù đã quyết định rồi nhưng cô vẫn mặc bộ đồ Thạch Lưu để lại. Biết sao đây, cô đã thuyết phục bản thân về mặt lý trí, nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn còn chút sợ.
Có người nói lần đầu sẽ rất đau.
Cô không còn sợ đau nữa, nhưng không biết vì sao, bây giờ, mỗi khi nghĩ đến điểm này, cô vẫn còn có chút khiếp đảm.
Hít sâu hai cái rồi bước ra ngoài, Tiêu Duệ đang đứng chờ bên ngoài.
"Tắm xong rồi?" Hai mắt hắn nhìn Dư Lộ đều sáng ngời, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động.
Dư Lộ thấy rất không tự nhiên, dường như đột nhiên có một đám pháo hoa nổ tung trong đầu, khiến đầu cô trống rỗng, khuôn mặt nóng gần chết.
"Ừ." Cúi đầu lên tiếng, Dư Lộ vọt vàng phòng ngủ như là đang đi trốn.
Tiêu Duệ nhìn bóng lưng của cô, cười bước vào phòng tắm.
Dư Lộ cảm thấy như chỉ vừa chớp mắt, Tiêu Duệ đã hiện ra.
Hắn mặc bộ đồ trong trắng như tuyết, tay bắt chéo sau lưng, thoạt nhìn rất thanh thản nhưng thật ra bước chân của hắn rất gấp gáp. Nước trên mặt hắn còn chưa được lau khô, môi còn ướt và mang màu hồng nhạt mê người. Trên mũi còn có hai giọt nước, giống như sắp rơi nhưng vẫn không chịu rơi, khiến người ta rất muốn đưa tay lau giúp hắn.
Hắn đi tới, từ từ lại gần giường, cuối cùng ngồi bên cạnh Dư Lộ. Tay hắn vẫn đặt sau lưng, nghiêng người nhìn qua, hai mắt rất sáng, nhìn cô gần như không chớp mắt.
Dư Lộ nghe thấy giọng mình run run, "Đóng, đóng chặt cửa rồi?"
Tiêu Duệ cũng có chút hồi hộp khi nhìn bộ dáng này của cô. Hắn gật đầu, sau đó thấy mình đã bớt hồi hộp hơn chút thì mới mở miệng: "Ừ, đóng chặt rồi."
Sau đó thì sao?
Dư Lộ rụt đầu. Thật ra lúc chờ đợi là lúc khiến người khác thấy dày vò nhất, bởi vì biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì sợ, bởi vì không biết nên đối mặt thế nào, còn không bằng trực tiếp chết đi, chết thì chết, hà tất gì phải chờ đợi như vậy.
Tim cô không ngừng đập thình thình, căn bản không dám nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ thở ra một hơi dài, sau đó nhìn Dư Lộ, hai mắt dần dần sâu hơn. Dư Lộ mặc chiếc quần lụa mỏng màu hồng đào, nửa trong suốt, có thể thấy rõ được cái yếm sắc xanh lục bên trong.
Rõ ràng là hai màu rất tục nhưng khi nó được mặc lên người cô thì lại khiến người khác thấy cực kì đẹp; gần như khiến người ta vừa nhìn liền không nhịn được ngừng thở, sau đó hoàn toàn không nhớ rõ có một thứ gọi là lý trí, chỉ hận không thể nghe theo dục vọng nguyên thủy nhất, hung hãn nhào tới...
Tiêu Duệ miệng khô lưỡi khô, tay đang đặt sau lưng siết lại thật chặt, lúc này hắn mới nhớ mình có cầm món đồ trong tay.
"Tiểu Lộ Nhi." Hắn gọi Dư Lộ, sau đó vươn tay ra trước mặt Dư Lộ, "Ngươi chọn một cái đi."
Chọn cái gì? Dư Lộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua. Khi thấy mấy cái nịt ngực giản dị màu hồng phấn, vàng nhạt, xanh biếc, tím nhạt, thậm chí còn có màu trắng đen trong tay Tiêu Duệ, khuôn mặt cô tái cả đi.
"Đây là mấy cái gia kêu người làm sau khi trở về." Tiêu Duệ nói, trong mắt toát ra vẻ khát vọng, "Đây là ngươi đưa cho Tạ thị, nghe nói là do ngươi nghĩ ra? Nhanh lên, ngươi mặc vô đi, để gia nhìn xem nó trông như thế nào."
Mặc kiểu gì? Thẹn chết đi được ấy! Hơn nữa... hơn nữa họ đang ở trong phòng ngủ, chẳng lẽ cô lại mặc ngay trước mặt hắn? Dù không cần mặc trước mặt hắn nhưng cũng phải chạy vô tịnh phòng. Nghĩ đến cảnh Tiêu Duệ cứ nhìn cô khi cô đi thay, Dư Lộ cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái lỗ để chui vào.
"Ta không muốn!" Dư Lộ kiên quyết từ chối.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Dư Lộ, tuy Tiêu Duệ có tiếc nuối nhưng hắn chờ tối này đã rất lâu rồi, cũng không dám ép Dư Lộ làm chuyện cô không thích. Hắn vo đống nịt ngực tơ lụa lại, đặt ở mép trong của giường.
Hai mắt Dư Lộ còn đang nhìn theo tay hắn, hắn đã lên giường, vươn tay ôm lấy cô. Sau đó là trời đất quay cuồng, cô bị ôm từ bên trái sang bên phải, đặt ở dưới người Tiêu Duệ.
Dư Lộ căng thẳng, đặt tay lên ngực Tiêu Duệ.
Lòng ngực của hắn rất nóng, có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim hắn, mà khi hắn đè lên người cô, dưới thân nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Dư Lộ mặt đỏ tới mang tai, cắn răng, hai mắt nhắm nghiền, thân thể nhịn không được run lên. Tên lưu manh già Tiêu Duệ này, lúc trước cô đã thấy nơi đó của hắn, đúng là hơi dọa người.
Lông mi run nhẹ, hai má bay lên rặng mây đỏ, mũi nhỏ nhắn cao cao, đôi môi càng ướt át hồng hào. Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ như vậy, trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu, đẹp như hoa đào.
Hắn không kiềm được mà cúi đầu, dịu dàng hôn lên cổ Dư Lộ, dần dần di chuyển lên đôi môi ấy.
Môi hắn cũng rất mềm mại, hơn nữa hắn rất dịu dàng, giống như đang đối xử với một trân bảo hiếm thế, từng chút từng chút làm nụ hôn này sâu hơn. Tim hắn đập thình thịch, cánh tay mạnh mẽ của hắn, thân thể hơi nặng của hắn, còn có tia thở gấp trong hô hấp của hắn... Dư Lộ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng, tứ chi cũng mất đi sức lực, giống như là muốn đắm chìm vào hơi thở của hắn.
Tiêu Duệ không ngừng hôn sâu hơn, tay cũng không nhàn rỗi. Quần lụa vốn rất mỏng, hắn sốt ruột, đưa tay xé toạc nó ra. Cái yếm màu xanh lục, làn da trắng muốt nuột nà, sự trùng kích vào thị giác làm Tiêu Duệ gần như không kiềm chế được.
Cảm giác được thân thể hắn bỗng dưng căng chặt, cũng cảm giác được hơi thở của hắn càng nặng nề hơn, cơn sợ hãi trong lòng Dư Lộ đột nhiên chiến thắng lý trí. Gần như là lập tức, cô dùng cả tay cả chân, lúc đánh lúc đá.
Tiêu Duệ đè chân cô lại, bàn tay to túm hai cổ tay cô lại, giơ qua đỉnh đầu cô rồi ép xuống giường, "Sợ sao?"
Dư Lộ cảm thấy bản thân lúc này chắc chắn là rất đáng thương. Cô gật hai cái thật mạnh, "Sợ, rất sợ, không cần làm được không? Lần sau, lần sau có được không?"
Đúng là rất đáng thương, nhưng càng đáng thương, Tiêu Duệ cảm thấy mình càng không nhịn được. Hắn không trả lời Dư Lộ, cúi người hôn mạnh cô một cái, sau đó mới nói: "Tiểu Lộ Nhi, ta sẽ nhẹ chút." Dừng lại, hắn bổ sung, "Ta thực sự không nhịn được."
Dư Lộ không nói gì, chỉ nhìn hắn. Hai mắt ướt nhẹp như có lớp sương mù mờ ảo, cũng giống như mang theo lưỡi câu, chỉ cần liếc một cái là có thể câu đi tâm hồn người khác.
Tiêu Duệ không dám nhìn tiếp. Hắn không thể không buông tay cô ra và đặt lên hai mắt của cô. Hắn đè xuống, ôm chặt cô, "Tiểu Lộ Nhi, từ năm trước, từ cái lần mà ngươi từ chối ta, cho đến bây giờ, ta đều không có làm."
Từ lần từ chối năm ngoái?
Từ lúc nào? Là lúc... hắn còn chưa đi sơn trang nghỉ mát sao?
Khi đó là giữa hè, mà bây giờ cũng đã sắp đến hè rồi.
"Vì sao?" Dư Lộ nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Duệ im lặng một lát rồi mới nói: "Có thể là vì, chính từ ngay lúc đó ta cũng đã thích ngươi rồi. Bắt đầu từ lúc đó, ta liền không có ngươi không được."
Dư Lộ chợt cảm thấy mềm lòng, cũng nghĩ có phải mình đã quá mức hay không. Tuy biết rõ ở thế giới của cô, đàn ông làm được như vậy là điều bình thường, nhưng mà, đây không phải là thế giới của cô.
Cô rơi một giọt lệ, hít mũi, bỗng đưa tay ôm lấy hông Tiêu Duệ.
"Đến đây đi!" Cô bỗng thấy mình có dũng khí hơn.
Lúc ngươi không thương người kia, hắn làm gì cũng là sai trái. Hắn đối xử tốt với ngươi là sai, thích ngươi là sai, muốn làm gì đó với ngươi thì càng sai thêm. Nhưng từ khi ngươi thích người kia, hắn làm cái gì dường như đều có thể hiểu được.
Nước mắt của Dư Lộ không phải rơi vì Tiêu Duệ mà là vì mình.
Cô thích nam nhân này rồi. Mặc kệ trước đây hắn thế nào, mặc kệ về sau hắn ra sao, ngay giờ phút này, cô thích hắn. Cô không cần lý trí, cô vì tình yêu, vì nam nhân này mà có thể liều lĩnh. Cô tiêu rồi.
Nhưng mà, điều này nghe tốt đẹp đến nhường nào.
Lúc còn có thể yêu, tại sao mình lại không đi yêu chứ? Cho dù tương lai ra sao, ít ra trong thời khắc này, cô đã có tình yêu, một tình yêu say mê và nghiêm túc với một nam nhân khác.
Đêm đã khuya, ngọn nến trong phòng cũng tối hơn, nhưng hai người trên giường lại như hoàn toàn không bị những thứ này quấy rối. Màn lụa không ngừng đung đưa dường như cũng biết xấu hổ, đột nhiên tản ra, che kín hai người còn chưa ngủ trên giường.
P/s: kích động!! Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng hai người này cũng lên giường.
Bởi vì câu "ăn mập lên nên thích" kia của Tiêu Duệ, Dư Lộ không chỉ không ăn trưa mà còn ăn tối rất ít. Vừa nghĩ đến chính mình trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn, lại đánh bậy đánh bạ làm Tiêu Duệ càng thích hơn, cô cứ cảm thấy nghẹn lòng.
Tiêu Duệ lại rất có hứng, buổi tối ăn ba bát cơm và một bát canh. Tuy ăn nhiều như vậy nhưng hắn lại không kéo Dư Lộ đi tản bộ tiêu thực mà là thúc dục Dư Lộ đi tắm rửa sau khi ăn tối xong không lâu.
Từ xế chiều, nụ cười trên mặt Tiêu Duệ chưa tắt lần nào. Bởi vì tâm trạng tốt nên hắn cũng hiền hòa với hạ nhân hơn, điều này dọa Hương Lê và Thạch Lưu không nhẹ. Nhìn dáng vẻ háo sắc sau khi cơm nước xong của hắn, hai nha hoàn không sợ nữa, cũng đã đoán trúng được suy nghĩ của hắn.
Hai người theo hầu bên cạnh Dư Lộ từ lúc Dư Lộ vừa tới đây, việc Dư Lộ vẫn chưa thị tẩm các nàng cũng biết, cho nên đêm nay hai người vô cùng kích động.
Hương Lê đi lấy mấy lọ tinh dầu hương hoa đến đây, Thạch Lưu thì lục tung tủ quần áo để tìm cái áo trong và quần lụa mỏng mà nàng cho rằng rất gợi cảm. Hai nha hoàn không để ý đến sự phản đối của Dư Lộ, to gan xông vào phòng tắm, kiên quyết muốn hầu hạ Dư Lộ tắm rửa.
Dư Lộ bất đắc dĩ, "Không cần thật mà. Không phải trước giờ đều do ta tự làm sao? Các ngươi yên tâm đi, tinh dầu này ta sẽ dùng, áo này ta sẽ mặc, cho nên -- mời các ngươi đi ra ngoài!"
Quần lụa mỏng màu hồng đào, bên trong lại chọn cái yếm màu xanh lục. Dư Lộ chỉ mới lướt liền quyết định sẽ mặc bộ này. Kết hợp hai màu đối lập như vậy, không biết có kích thích Tiêu Duệ khiến hắn bị mù được không, để hắn không thích nhìn cô.
Hương Lê khuyên nhủ: "Dư chủ tử yên tâm, nô tỳ và Thạch Lưu không nhìn ngài đâu. Tụi nô tỳ sẽ nhắm mắt để tắm giúp ngài."
Thạch Lưu cũng nói: "Đúng vậy, Dư chủ tử ngài phải băn khoăn cái gì chứ. Ngài có, tụi nô tỳ cũng có, muốn nhìn thì nhìn của bản thân là được rồi, cần gì phải nhìn của ngài?"
Hai người nói với vẻ rất đương nhiên, chỉ là Hương Lê thì không có hứng thú nhìn thân thể Dư Lộ thật, còn Thạch Lưu thì không. Nàng lén liếc bộ ngực phình lên của Dư Lộ, sau đó lại ngắm trộm cổ chân trắng nõn của Dư Lộ, so sánh với của mình, rồi lại ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đối mặt với Dư Lộ.
Nàng cười hì hì, đi tới nói: "Nếu không thì, ngài cứ mặc y phục để tắm. Tụi nô tỳ biết người ngài không có bẩn, chỉ là muốn cho người ngài có mùi thơm mà thôi, sau đó giúp ngài mặc bộ váy vô cùng đẹp đẽ, đến lúc đó... Ai da, Dư chủ tử, ngài, hẳn ngài phải mặc cái yếm kia chứ!"
Dư Lộ còn chưa kịp hiểu, "Cái yếm nào cơ?"
Thạch Lưu tự đỏ mặt trước, "Chính, chính là cái, cái yếm đỏ thẫm thêu hình đóa sen Tịnh Đế* mà ngài đưa cho Tạ chủ tử ấy. Da ngài trắng, nếu mặc cái đó thì chắc chắn là trông rất đẹp!"
*Sen Tịnh Đế là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên "Tịnh Đế".
À, là cái áo ngực đơn sơ kia.
Màu đỏ sậm, không có gọng nâng, chỉ có hai mảnh vải. Nếu mặc cái đó vào, ha ha, đừng nói Tiêu Duệ, với vóc người hiện nay, ngay cả bản thân cô khi nhìn mình mặc như vậy trong gương thì cũng phải xịt máu mũi.
Tối nay là lần đầu tiên của cô, Tiêu Duệ lại trong tuổi đang lớn, đã làm thì phải làm rất lâu. Nếu không muốn chết với vẻ khó coi thì chắc chắn là không được mặc.
Dư Lộ trực tiếp bác bỏ, "Cách làm thứ kia rất phiền phức, giờ làm cũng không còn kịp. Hơn nữa, theo ta thấy thì Vương gia không thích kiểu này đâu, chỉ cần quần lụa ngươi chọn là được rồi, hẳn Vương gia sẽ thích lắm."
Thạch Lưu và Hương Lê đồng thời nhìn cái quần lụa.
"Cũng đúng, bây giờ làm thì không thể kịp được." Thạch Lưu nói: "Vậy để lát nữa nô tỳ về làm là được. Làm nhiều vô, lần sau Dư chủ tử còn có cái để mặc."
Ai, nha hoàn ở cổ đại cũng có thể thảo luận vấn đề này cùng chủ tử, là do cô quá mức ôn hòa hay do nha hoàn cổ đại quá thoáng? Chắc nó vốn thoáng sẵn rồi, dù sao, rất nhiều truyện từng viết, khi nam chủ nhân và nữ chủ nhân lăn giường, bên cạnh có thể có nha hoàn đứng hầu.
Dư Lộ ngẩng đầu nhìn Hương Lê, rồi lại nhìn Thạch Lưu, dù chưa làm gì nhưng cô cũng đã cảm thấy xấu hổ.
"Được rồi, các ngươi nhanh ra ngoài đi!" Cô thực sự không chịu nổi nữa, vội vàng đuổi người.đi.
Khi cô nghiêm mặt, trông đúng là có vài phần khí thế. Hương Lê và Thạch Lưu nhìn nhau, không dám quá mức, đành phải để tinh dầu và quần lụa lại rồi mới lưu luyến không rời ra cửa.
Dư Lộ thở phào. Lúc này cô mới cởi đồ ra, bước vào thùng nước tắm.
Không muốn sao? Đúng là không có.
Nhưng có cam tâm tình nguyện không? Không biết!
Cô biết Tiêu Duệ không nói thật, nhưng lời kia chưa chắc hoàn toàn là giả. Huống hồ, cô cũng đã sớm động lòng, nên đúng là không cần băn khoăn tới băn khoăn lui làm gì. Sớm muộn gì cũng có ngày này, vậy sao không làm lúc cô đang vô cùng thích Tiêu Duệ, lúc Tiêu Duệ còn đang xứng đáng cơ chứ?
Về sau... ai biết về sau sẽ ra sao, biết đâu mới qua một hai ngày thì lại có việc ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Nếu có thật, hối hận cũng không kịp rồi.
Hứa hẹn cả đời là vô dụng, phải mưa dầm thấm lâu thì mới biết được như thế nào.
Lúc còn đang yêu thì cứ yêu, không yêu, cứ nói là không yêu!
Dư Lộ tự cổ vũ bản thân, chọn chai tinh dầu hương quế, nhỏ hai giọt vào thùng tắm, ngâm cho thân mình thơm thơm.
Chỉ là, mặc dù đã quyết định rồi nhưng cô vẫn mặc bộ đồ Thạch Lưu để lại. Biết sao đây, cô đã thuyết phục bản thân về mặt lý trí, nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn còn chút sợ.
Có người nói lần đầu sẽ rất đau.
Cô không còn sợ đau nữa, nhưng không biết vì sao, bây giờ, mỗi khi nghĩ đến điểm này, cô vẫn còn có chút khiếp đảm.
Hít sâu hai cái rồi bước ra ngoài, Tiêu Duệ đang đứng chờ bên ngoài.
"Tắm xong rồi?" Hai mắt hắn nhìn Dư Lộ đều sáng ngời, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động.
Dư Lộ thấy rất không tự nhiên, dường như đột nhiên có một đám pháo hoa nổ tung trong đầu, khiến đầu cô trống rỗng, khuôn mặt nóng gần chết.
"Ừ." Cúi đầu lên tiếng, Dư Lộ vọt vàng phòng ngủ như là đang đi trốn.
Tiêu Duệ nhìn bóng lưng của cô, cười bước vào phòng tắm.
Dư Lộ cảm thấy như chỉ vừa chớp mắt, Tiêu Duệ đã hiện ra.
Hắn mặc bộ đồ trong trắng như tuyết, tay bắt chéo sau lưng, thoạt nhìn rất thanh thản nhưng thật ra bước chân của hắn rất gấp gáp. Nước trên mặt hắn còn chưa được lau khô, môi còn ướt và mang màu hồng nhạt mê người. Trên mũi còn có hai giọt nước, giống như sắp rơi nhưng vẫn không chịu rơi, khiến người ta rất muốn đưa tay lau giúp hắn.
Hắn đi tới, từ từ lại gần giường, cuối cùng ngồi bên cạnh Dư Lộ. Tay hắn vẫn đặt sau lưng, nghiêng người nhìn qua, hai mắt rất sáng, nhìn cô gần như không chớp mắt.
Dư Lộ nghe thấy giọng mình run run, "Đóng, đóng chặt cửa rồi?"
Tiêu Duệ cũng có chút hồi hộp khi nhìn bộ dáng này của cô. Hắn gật đầu, sau đó thấy mình đã bớt hồi hộp hơn chút thì mới mở miệng: "Ừ, đóng chặt rồi."
Sau đó thì sao?
Dư Lộ rụt đầu. Thật ra lúc chờ đợi là lúc khiến người khác thấy dày vò nhất, bởi vì biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì sợ, bởi vì không biết nên đối mặt thế nào, còn không bằng trực tiếp chết đi, chết thì chết, hà tất gì phải chờ đợi như vậy.
Tim cô không ngừng đập thình thình, căn bản không dám nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ thở ra một hơi dài, sau đó nhìn Dư Lộ, hai mắt dần dần sâu hơn. Dư Lộ mặc chiếc quần lụa mỏng màu hồng đào, nửa trong suốt, có thể thấy rõ được cái yếm sắc xanh lục bên trong.
Rõ ràng là hai màu rất tục nhưng khi nó được mặc lên người cô thì lại khiến người khác thấy cực kì đẹp; gần như khiến người ta vừa nhìn liền không nhịn được ngừng thở, sau đó hoàn toàn không nhớ rõ có một thứ gọi là lý trí, chỉ hận không thể nghe theo dục vọng nguyên thủy nhất, hung hãn nhào tới...
Tiêu Duệ miệng khô lưỡi khô, tay đang đặt sau lưng siết lại thật chặt, lúc này hắn mới nhớ mình có cầm món đồ trong tay.
"Tiểu Lộ Nhi." Hắn gọi Dư Lộ, sau đó vươn tay ra trước mặt Dư Lộ, "Ngươi chọn một cái đi."
Chọn cái gì? Dư Lộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua. Khi thấy mấy cái nịt ngực giản dị màu hồng phấn, vàng nhạt, xanh biếc, tím nhạt, thậm chí còn có màu trắng đen trong tay Tiêu Duệ, khuôn mặt cô tái cả đi.
"Đây là mấy cái gia kêu người làm sau khi trở về." Tiêu Duệ nói, trong mắt toát ra vẻ khát vọng, "Đây là ngươi đưa cho Tạ thị, nghe nói là do ngươi nghĩ ra? Nhanh lên, ngươi mặc vô đi, để gia nhìn xem nó trông như thế nào."
Mặc kiểu gì? Thẹn chết đi được ấy! Hơn nữa... hơn nữa họ đang ở trong phòng ngủ, chẳng lẽ cô lại mặc ngay trước mặt hắn? Dù không cần mặc trước mặt hắn nhưng cũng phải chạy vô tịnh phòng. Nghĩ đến cảnh Tiêu Duệ cứ nhìn cô khi cô đi thay, Dư Lộ cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái lỗ để chui vào.
"Ta không muốn!" Dư Lộ kiên quyết từ chối.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Dư Lộ, tuy Tiêu Duệ có tiếc nuối nhưng hắn chờ tối này đã rất lâu rồi, cũng không dám ép Dư Lộ làm chuyện cô không thích. Hắn vo đống nịt ngực tơ lụa lại, đặt ở mép trong của giường.
Hai mắt Dư Lộ còn đang nhìn theo tay hắn, hắn đã lên giường, vươn tay ôm lấy cô. Sau đó là trời đất quay cuồng, cô bị ôm từ bên trái sang bên phải, đặt ở dưới người Tiêu Duệ.
Dư Lộ căng thẳng, đặt tay lên ngực Tiêu Duệ.
Lòng ngực của hắn rất nóng, có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim hắn, mà khi hắn đè lên người cô, dưới thân nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Dư Lộ mặt đỏ tới mang tai, cắn răng, hai mắt nhắm nghiền, thân thể nhịn không được run lên. Tên lưu manh già Tiêu Duệ này, lúc trước cô đã thấy nơi đó của hắn, đúng là hơi dọa người.
Lông mi run nhẹ, hai má bay lên rặng mây đỏ, mũi nhỏ nhắn cao cao, đôi môi càng ướt át hồng hào. Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ như vậy, trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu, đẹp như hoa đào.
Hắn không kiềm được mà cúi đầu, dịu dàng hôn lên cổ Dư Lộ, dần dần di chuyển lên đôi môi ấy.
Môi hắn cũng rất mềm mại, hơn nữa hắn rất dịu dàng, giống như đang đối xử với một trân bảo hiếm thế, từng chút từng chút làm nụ hôn này sâu hơn. Tim hắn đập thình thịch, cánh tay mạnh mẽ của hắn, thân thể hơi nặng của hắn, còn có tia thở gấp trong hô hấp của hắn... Dư Lộ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng, tứ chi cũng mất đi sức lực, giống như là muốn đắm chìm vào hơi thở của hắn.
Tiêu Duệ không ngừng hôn sâu hơn, tay cũng không nhàn rỗi. Quần lụa vốn rất mỏng, hắn sốt ruột, đưa tay xé toạc nó ra. Cái yếm màu xanh lục, làn da trắng muốt nuột nà, sự trùng kích vào thị giác làm Tiêu Duệ gần như không kiềm chế được.
Cảm giác được thân thể hắn bỗng dưng căng chặt, cũng cảm giác được hơi thở của hắn càng nặng nề hơn, cơn sợ hãi trong lòng Dư Lộ đột nhiên chiến thắng lý trí. Gần như là lập tức, cô dùng cả tay cả chân, lúc đánh lúc đá.
Tiêu Duệ đè chân cô lại, bàn tay to túm hai cổ tay cô lại, giơ qua đỉnh đầu cô rồi ép xuống giường, "Sợ sao?"
Dư Lộ cảm thấy bản thân lúc này chắc chắn là rất đáng thương. Cô gật hai cái thật mạnh, "Sợ, rất sợ, không cần làm được không? Lần sau, lần sau có được không?"
Đúng là rất đáng thương, nhưng càng đáng thương, Tiêu Duệ cảm thấy mình càng không nhịn được. Hắn không trả lời Dư Lộ, cúi người hôn mạnh cô một cái, sau đó mới nói: "Tiểu Lộ Nhi, ta sẽ nhẹ chút." Dừng lại, hắn bổ sung, "Ta thực sự không nhịn được."
Dư Lộ không nói gì, chỉ nhìn hắn. Hai mắt ướt nhẹp như có lớp sương mù mờ ảo, cũng giống như mang theo lưỡi câu, chỉ cần liếc một cái là có thể câu đi tâm hồn người khác.
Tiêu Duệ không dám nhìn tiếp. Hắn không thể không buông tay cô ra và đặt lên hai mắt của cô. Hắn đè xuống, ôm chặt cô, "Tiểu Lộ Nhi, từ năm trước, từ cái lần mà ngươi từ chối ta, cho đến bây giờ, ta đều không có làm."
Từ lần từ chối năm ngoái?
Từ lúc nào? Là lúc... hắn còn chưa đi sơn trang nghỉ mát sao?
Khi đó là giữa hè, mà bây giờ cũng đã sắp đến hè rồi.
"Vì sao?" Dư Lộ nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Duệ im lặng một lát rồi mới nói: "Có thể là vì, chính từ ngay lúc đó ta cũng đã thích ngươi rồi. Bắt đầu từ lúc đó, ta liền không có ngươi không được."
Dư Lộ chợt cảm thấy mềm lòng, cũng nghĩ có phải mình đã quá mức hay không. Tuy biết rõ ở thế giới của cô, đàn ông làm được như vậy là điều bình thường, nhưng mà, đây không phải là thế giới của cô.
Cô rơi một giọt lệ, hít mũi, bỗng đưa tay ôm lấy hông Tiêu Duệ.
"Đến đây đi!" Cô bỗng thấy mình có dũng khí hơn.
Lúc ngươi không thương người kia, hắn làm gì cũng là sai trái. Hắn đối xử tốt với ngươi là sai, thích ngươi là sai, muốn làm gì đó với ngươi thì càng sai thêm. Nhưng từ khi ngươi thích người kia, hắn làm cái gì dường như đều có thể hiểu được.
Nước mắt của Dư Lộ không phải rơi vì Tiêu Duệ mà là vì mình.
Cô thích nam nhân này rồi. Mặc kệ trước đây hắn thế nào, mặc kệ về sau hắn ra sao, ngay giờ phút này, cô thích hắn. Cô không cần lý trí, cô vì tình yêu, vì nam nhân này mà có thể liều lĩnh. Cô tiêu rồi.
Nhưng mà, điều này nghe tốt đẹp đến nhường nào.
Lúc còn có thể yêu, tại sao mình lại không đi yêu chứ? Cho dù tương lai ra sao, ít ra trong thời khắc này, cô đã có tình yêu, một tình yêu say mê và nghiêm túc với một nam nhân khác.
Đêm đã khuya, ngọn nến trong phòng cũng tối hơn, nhưng hai người trên giường lại như hoàn toàn không bị những thứ này quấy rối. Màn lụa không ngừng đung đưa dường như cũng biết xấu hổ, đột nhiên tản ra, che kín hai người còn chưa ngủ trên giường.
P/s: kích động!! Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng hai người này cũng lên giường.
Danh sách chương