edit: tuyền xù
"Công tử!" Một bóng dáng bay vào từ cửa sổ, như ảnh như mị. (mị: ma quỷ, yêu ma)
"Mị Ảnh, chuyện thế nào!" Nam tử mang mặt nạ màu bạc lười biếng ngồi dựa trên ghế lên tiếng.
Mị Ảnh này người cũng như tên, mặc dù thân hình cường tráng nhưng cảm giác tồn tại cũng rất thấp. Hắn cung kính cúi đầu trả lời: "Vương Gia đoán không sai, Nhạc Bình công chúa Thủy Nguyệt Quốc mất tích, Công Tôn Chiến đang tìm người."
"Công Tôn Chiến là đại tướng quân Thủy Nguyệt Quốc, thế nhưng để cho hắn đi tìm một nữ nhân?" Nam tử cười nhạo một tiếng, khó trách hoàng thượng rục rịch ngóc đầu dậy, Thủy Nguyệt vương triều ngày xưa hôm nay đã tràn ngập nguy cơ rồi.
Mị ảnh lại nói: "Nghe nói, Hoàng đế Thủy Nguyệt chỉ hôn Nhạc Bình công chúa cho Công Tôn Chiến, Công Tôn Chiến đi tìm thê tử chưa qua cửa của mình, thuộc về tình thì có thể tha thứ. Chỉ là, thuộc hạ còn nghe người ta nói, Nhạc Bình công chúa kia tâm cao khí ngạo, lần này lén lút rời cung, chính là bởi vì việc hôn sự này."
Trong lòng nam tử khẽ động, chợt nghĩ đến gì đó, có hứng thú nói: "Hả? Công Tôn Chiến là một tướng quân dũng mãnh, được xưng là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, lại bị cự hôn? Ngược lại Nhạc Bình công chúa này rất thú vị!"
"Đúng vậy, không biết nàng muốn gả cho hạng người gì." Mị Ảnh luôn luôn lãnh tuyệt hiếm khi đàm luận những chuyện nam nữ này.
"Được rồi, ít nói lời vô ích, Công Tôn Chiến nhận được tin thì có suy nghĩ gì?" Nam tử trở lại chuyện chính.
Mị Ảnh vội vàng nghiêm mặt nói: "Lý Dịch đưa tin xong, thuộc hạ vẫn chú ý tới phản ứng của Công Tôn Chiến, từ trên mặt xem ra, hắn dường như bất vi sở động, về phần trong lòng nghĩ thế nào thuộc hạ đoán không ra." (bất vi sở động: không có bất kỳ hành động nào)
Nam tử trầm ngâm chốc lát: "Nếu Công Tôn Chiến thật sự trở thành phò mã của công chúa, ý đồ của hoàng thượng chúng ta chưa chắc sẽ thực hiện được. Công Tôn Chiến là người thông minh, liên thủ với Tề Quốc, chẳng bằng khởi sự ở Thủy Nguyệt Quốc, làm quan ăn lộc vua, hắn không phải không biết." (khởi sự ~ phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang)
"Vậy chúng ta có nên ngăn cản hắn không?"
"Không cần, hành động lần này của hoàng thượng vốn là bất nghĩa, không đáng để chúng ta động thủ. Chỉ là, Thủy Nguyệt Quốc này ngoài đáng lo trong tai họa, chinh chiến sợ khó tránh khỏi, đến lúc đó chúng ta tìm kiếm dưới đáy sợ là càng khó khăn hơn." Mặt nam tử có vẻ lo lắng.
"Chúng tướng nghe lệnh, thân thể công chúa nghìn vàng, không được phép có bất kỳ sơ xuất nào, nếu không tìm về được, các ngươi cũng biết hậu quả?" Công Tôn Chiến ngồi trên ngựa, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy âm trầm, như mây đen lợp trời.
"Thuộc hạ muôn lần chết cũng không từ!" Mấy ngàn tướng sĩ đồng thanh đáp.
Công Tôn Chiến lần này là tình thế bắt buộc, cưới công chúa đối với hắn đúng là việc lớn có ý nghĩa quan trọng, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép tìm kiếm thất bại.
"Công Tôn tướng quân, người đây là ra chiến trường sao? Nhạc Bình công chúa kim chi ngọc diệp, nếu người làm vua kinh sợ thì phải bị tội gì?" Lúc này, một giọng nói vô cùng không hòa thuận truyền đến, Công Tôn Chiến không cần xoay người, cũng có thể nghĩ đến đó là mấy con ruồi bọ chỉ làm người ta chán ghét. (kim chi ngọc diệp ~ cành vàng lá ngọc)
"Nhuế thủ lĩnh, chính là bởi vì thân phận công chúa tôn quý, bản tướng mới cần phải an bài chu toàn. Nếu để cho nàng lưu lạc dân gian chịu khổ, mới đúng là bản tướng thất trách thật lớn, bản tướng sẽ ăn ngủ không yên." (thất trách ~ không làm tròn bổn phận, không làm hết chức trách)
"À, tướng quân là sợ vinh hoa phú quý của mình trở thành bọt nước, cho nên mới ăn ngủ không yên đi!" Nhuế Minh chẳng biết tại sao, dường như lấy việc châm chọc hắn làm thú vui.
Công Tôn Chiến đang muốn phản bác, Nhuế Minh lại vung bàn tay to lên, nói với mấy tên tinh vệ phía sau mình: "Kể từ hôm nay, chúng ta và Công Tôn tướng quân chung một chí hướng, nhất định phải lấy lễ đón tiếp, không gây ra xung đột, có nghe hay không?"
"Dạ!" Mấy người đồng thanh đáp, quỳ một gối xuống trước mặt Công Tôn Chiến, cung kính nói: "Gặp qua Uy Vũ đại tướng quân!"
Cơ trên mặt Công Tôn Chiến run lên, hung ác liếc nhìn Nhuế Minh một cái. Tiếc rằng, mặc dù hắn ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bàn về múa mép khua môi thì lại không được.
"Công tử!" Một bóng dáng bay vào từ cửa sổ, như ảnh như mị. (mị: ma quỷ, yêu ma)
"Mị Ảnh, chuyện thế nào!" Nam tử mang mặt nạ màu bạc lười biếng ngồi dựa trên ghế lên tiếng.
Mị Ảnh này người cũng như tên, mặc dù thân hình cường tráng nhưng cảm giác tồn tại cũng rất thấp. Hắn cung kính cúi đầu trả lời: "Vương Gia đoán không sai, Nhạc Bình công chúa Thủy Nguyệt Quốc mất tích, Công Tôn Chiến đang tìm người."
"Công Tôn Chiến là đại tướng quân Thủy Nguyệt Quốc, thế nhưng để cho hắn đi tìm một nữ nhân?" Nam tử cười nhạo một tiếng, khó trách hoàng thượng rục rịch ngóc đầu dậy, Thủy Nguyệt vương triều ngày xưa hôm nay đã tràn ngập nguy cơ rồi.
Mị ảnh lại nói: "Nghe nói, Hoàng đế Thủy Nguyệt chỉ hôn Nhạc Bình công chúa cho Công Tôn Chiến, Công Tôn Chiến đi tìm thê tử chưa qua cửa của mình, thuộc về tình thì có thể tha thứ. Chỉ là, thuộc hạ còn nghe người ta nói, Nhạc Bình công chúa kia tâm cao khí ngạo, lần này lén lút rời cung, chính là bởi vì việc hôn sự này."
Trong lòng nam tử khẽ động, chợt nghĩ đến gì đó, có hứng thú nói: "Hả? Công Tôn Chiến là một tướng quân dũng mãnh, được xưng là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, lại bị cự hôn? Ngược lại Nhạc Bình công chúa này rất thú vị!"
"Đúng vậy, không biết nàng muốn gả cho hạng người gì." Mị Ảnh luôn luôn lãnh tuyệt hiếm khi đàm luận những chuyện nam nữ này.
"Được rồi, ít nói lời vô ích, Công Tôn Chiến nhận được tin thì có suy nghĩ gì?" Nam tử trở lại chuyện chính.
Mị Ảnh vội vàng nghiêm mặt nói: "Lý Dịch đưa tin xong, thuộc hạ vẫn chú ý tới phản ứng của Công Tôn Chiến, từ trên mặt xem ra, hắn dường như bất vi sở động, về phần trong lòng nghĩ thế nào thuộc hạ đoán không ra." (bất vi sở động: không có bất kỳ hành động nào)
Nam tử trầm ngâm chốc lát: "Nếu Công Tôn Chiến thật sự trở thành phò mã của công chúa, ý đồ của hoàng thượng chúng ta chưa chắc sẽ thực hiện được. Công Tôn Chiến là người thông minh, liên thủ với Tề Quốc, chẳng bằng khởi sự ở Thủy Nguyệt Quốc, làm quan ăn lộc vua, hắn không phải không biết." (khởi sự ~ phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang)
"Vậy chúng ta có nên ngăn cản hắn không?"
"Không cần, hành động lần này của hoàng thượng vốn là bất nghĩa, không đáng để chúng ta động thủ. Chỉ là, Thủy Nguyệt Quốc này ngoài đáng lo trong tai họa, chinh chiến sợ khó tránh khỏi, đến lúc đó chúng ta tìm kiếm dưới đáy sợ là càng khó khăn hơn." Mặt nam tử có vẻ lo lắng.
"Chúng tướng nghe lệnh, thân thể công chúa nghìn vàng, không được phép có bất kỳ sơ xuất nào, nếu không tìm về được, các ngươi cũng biết hậu quả?" Công Tôn Chiến ngồi trên ngựa, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy âm trầm, như mây đen lợp trời.
"Thuộc hạ muôn lần chết cũng không từ!" Mấy ngàn tướng sĩ đồng thanh đáp.
Công Tôn Chiến lần này là tình thế bắt buộc, cưới công chúa đối với hắn đúng là việc lớn có ý nghĩa quan trọng, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép tìm kiếm thất bại.
"Công Tôn tướng quân, người đây là ra chiến trường sao? Nhạc Bình công chúa kim chi ngọc diệp, nếu người làm vua kinh sợ thì phải bị tội gì?" Lúc này, một giọng nói vô cùng không hòa thuận truyền đến, Công Tôn Chiến không cần xoay người, cũng có thể nghĩ đến đó là mấy con ruồi bọ chỉ làm người ta chán ghét. (kim chi ngọc diệp ~ cành vàng lá ngọc)
"Nhuế thủ lĩnh, chính là bởi vì thân phận công chúa tôn quý, bản tướng mới cần phải an bài chu toàn. Nếu để cho nàng lưu lạc dân gian chịu khổ, mới đúng là bản tướng thất trách thật lớn, bản tướng sẽ ăn ngủ không yên." (thất trách ~ không làm tròn bổn phận, không làm hết chức trách)
"À, tướng quân là sợ vinh hoa phú quý của mình trở thành bọt nước, cho nên mới ăn ngủ không yên đi!" Nhuế Minh chẳng biết tại sao, dường như lấy việc châm chọc hắn làm thú vui.
Công Tôn Chiến đang muốn phản bác, Nhuế Minh lại vung bàn tay to lên, nói với mấy tên tinh vệ phía sau mình: "Kể từ hôm nay, chúng ta và Công Tôn tướng quân chung một chí hướng, nhất định phải lấy lễ đón tiếp, không gây ra xung đột, có nghe hay không?"
"Dạ!" Mấy người đồng thanh đáp, quỳ một gối xuống trước mặt Công Tôn Chiến, cung kính nói: "Gặp qua Uy Vũ đại tướng quân!"
Cơ trên mặt Công Tôn Chiến run lên, hung ác liếc nhìn Nhuế Minh một cái. Tiếc rằng, mặc dù hắn ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bàn về múa mép khua môi thì lại không được.
Danh sách chương