Điền Thần Ngật vẫn luôn là người cẩn trọng. Trước khi lên xe, anh đã cân nhắc rất nhiều: so ra mà nói, trên con đường núi tối om ấy đi bộ thêm một, hai cây số rõ ràng nguy hiểm hơn rất nhiều so với việc ngồi lên chiếc xe này.
Gia đình ba người kia đi xe từ đại lộ đến, quần áo chỉnh tề, sạch sẽ rõ ràng không phải kiểu vừa băng rừng vượt núi. Lại nói, ai lại mang theo vợ con đi gây án chứ? Nạn nhân trên núi chỉ là một đứa trẻ, còn gia đình này thì có tận hai đứa nhỏ, sao có thể ra tay với trẻ con được? Dù vậy, hắn vẫn không nói thật mục đích của nhóm mình cho họ biết. Ba người còn lại cũng ngầm hiểu mà không lên tiếng gì thêm.
Ai nấy đều mệt mỏi, sự mỏi mệt về thể xác còn chưa là gì so với nỗi sợ hãi âm ỉ trong lòng. Xe nổ máy, trung niên nam nhân ngồi ghế lái thuận miệng bắt chuyện:
“Xem các cháu thế này, chắc vẫn còn là sinh viên phải không?”
Điền Thần Ngật ngồi ở ghế phụ, nghe vậy thì lơ đãng gật đầu:
“Vâng, tụi cháu đang học đại học.”
Ánh mắt người đàn ông chợt trở nên có chút thâm sâu khó lường. Hắn từ từ tăng tốc. Có lẽ vì đứa nhỏ đang ngủ say, người vợ không nói gì nhiều nên hắn cứ lẩm bẩm vài câu.
“Chỗ này tối tăm thế này, trước còn có phóng viên viết báo nói khu vực này từng xảy ra chuyện ‘nháo quỷ’ mà. Các cháu sao lại nửa đêm mò lên đây được vậy?”
Điền Thần Ngật đáp hờ:
“Bên trường có tổ chức hoạt động thực tế xã hội, bọn cháu lại lâu rồi chưa gặp nhau nên mải chơi quá, quên mất thời gian.”
Đến một khúc rẽ, thấy xe chuẩn bị rẽ phải, anh chột dạ, vội hỏi:
“Chú ơi, đi về Thanh Hà huyện rẽ chỗ này thật ạ?”
Người đàn ông bình thản trả lời, không ngoảnh đầu:
“Các cháu lúc đến đi bên đường tay trái đúng không? Không thấy con đường ấy hẹp với bùn lầy lắm sao? Hôm trước chú đưa vợ về quê ngoại, suýt kẹt bánh xe trong bùn, may mà xe khỏe. Chú quen đường, yên tâm đi, lối này nhanh hơn nhiều.”
Điền Thần Ngật không nói thêm, nhưng một hạt giống nghi ngờ đã bắt đầu len lỏi trong lòng. Anh bất giác cảm thấy hối hận vì lúc nãy quá vội vàng mà leo lên chiếc xe này.
Người lái không nhận ra điều gì khác lạ ở anh, vẫn lảm nhảm không dứt:
“Tuổi còn trẻ thì chẳng kiêng kị gì… Như chú bây giờ thì không dám tùy tiện mà lên núi ban đêm đâu. Mà nói đi cũng phải nói lại, các cháu từ trên núi xuống có nhìn thấy cái gì không sạch sẽ không? Ngại quá, chú vốn tin mấy chuyện này, nếu thật gặp phải thì còn phải lấy lá bưởi tắm giải xui ấy chứ…”
Điền Thần Ngật bị nói nhức đầu, bực mình, kiên nhẫn cũng dần cạn:
“Không có đâu chú. Đường này xóc quá, chú chạy ổn ổn một chút, kẻo làm bé tỉnh.”
Người đàn ông cười ha ha:
“Không sao, thằng bé ngủ say lắm.”
Điền Thần Ngật đang định nói gì thêm thì vô tình liếc nhìn kính chiếu hậu, và cả người anh sững lại.
Người phụ nữ ngồi ở ghế sau không biết từ lúc nào đang chằm chằm nhìn về phía anh. Mắt chạm mắt, bà ta còn mỉm cười rất nhẹ.
Đại đa số các bà mẹ, khi con ngủ trong lòng sẽ chú tâm vào con, nhất là lúc xe chạy xóc như vậy. Nhưng người phụ nữ này thì hoàn toàn khác không hề nhìn con, không kiểm tra, không vỗ về mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh, một người xa lạ.
Cảm giác rợn tóc gáy dâng lên.
Anh cố gắng đánh giá lại bà ta. Lúc đầu, do ánh sáng trong xe mờ mờ, lại thấy bà mặc áo bông hoa cũ kỹ, tóc búi gọn sau đầu, cổ choàng khăn len màu nâu đậm… nên anh theo bản năng tưởng bà lớn tuổi, chắc cũng trạc tuổi người lái xe.
Nhưng khi xe đi ngang một đoạn sáng hơn, ánh đèn đường lướt qua gương chiếu hậu
Điền Thần Ngật mới nhìn rõ.
Và anh phát hiện mình đã sai hoàn toàn… sai đến mười phần!
Người phụ nữ kia hoàn toàn không thể là mẹ của hai đứa trẻ.
Khuôn mặt cô ta tinh tế, làn da bóng mịn, đến cả khóe mắt cũng không có lấy một nếp nhăn. Đứa trẻ trong lòng có thể đúng là một đứa bé, nhưng hai đứa gọi là “Đại Bảo” và “Nhị Bảo” nghe qua thì rõ ràng là tên con nít đã lớn, tầm tuổi như bọn nó, sao có thể là con của một người phụ nữ trẻ thế này?
Vì sao bọn họ lại phải giả làm cha mẹ của “Đại Bảo, Nhị Bảo”?
Điền Thần Ngật trong đầu như có dòng điện chạy qua anh lập tức lục lại từng câu từng chữ mà gã tài xế đã nói. Đối phương dường như rất có hứng thú với hành trình của bọn họ, không ngừng tra hỏi vì sao đến giờ này còn xuất hiện ở khu vực này.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là hắn làm sao biết được cả bốn người bọn họ vừa từ trên núi xuống?
Rõ ràng lúc gặp nhau là tại đường lớn dưới chân núi, hai nhóm người chưa từng đề cập tới hành trình của mình, vậy mà hắn lại nói ra như thể đã biết rõ từ trước. Hơn nữa anh chưa từng nói mình lên núi.
Từng chi tiết nhỏ bị anh bỏ qua trước đó giờ như ghép lại thành một bức tranh đáng sợ. Trong khoảnh khắc, cả gia đình kia trở nên quái dị đến đáng ngờ.
Không còn thời gian để sợ hãi, Điền Thần Ngật bật thốt lớn tiếng:
“Chú ơi! Làm ơn dừng xe lại!”
Âm lượng đột ngột khiến tất cả giật nảy mình, nhất là người tài xế, không dám tin mà ngoái lại nhìn:
“Sao thế cháu?”
Toàn thân Điền Thần Ngật lạnh toát, đôi tay co cứng, m.á.u như đông lại trong mạch máu. Nghĩ đến việc người đang ngồi cách mình chỉ gang tấc có thể là hung thủ sát nhân, anh cảm giác mỗi nhịp tim mình như bị bóp nghẹt.
Anh không biết khuôn mặt mình lúc đó có hiện rõ nỗi sợ hay không, chỉ biết từng động tác, từng lời nói đều không còn trải qua suy nghĩ, mà thuần túy là phản xạ bản năng để cầu sống.
“Chú à, cháu… cháu vừa nhớ ra mình để quên báo cáo thực hành quan trọng ở chỗ thực nghiệm! Phải quay lại lấy gấp! Làm phiền chú dừng xe chỗ này giúp cháu, bọn cháu cần xuống!”
Càng về cuối câu, giọng anh càng gấp gáp, nói gần như không thở nổi.
Ba người ngồi phía sau còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy Điền Thần Ngật có phản ứng mạnh đến vậy, thần kinh họ lập tức căng như dây đàn. Bởi họ hiểu rõ: trong nhóm, anh là người lý trí nhất, nếu đã hành động thế này thì chắc chắn là có lý do.
Rất nhanh, họ phối hợp một cách thông minh giả vờ như phát hiện mất đồ.
“Thật không thấy đâu cả!”
Hoàng Tiên Trạch chộp lấy cơ hội, quay đầu hỏi:
“Hàm Hàm! Không phải anh nhờ em cầm tài liệu thực hành à? Em có lấy chưa đấy?”
Tôn Thư Hàm lập tức hiểu ý, giọng dồn dập:
“Trời ơi, chắc lúc nãy rơi ở đâu đó rồi! Đường này ít người đi, chắc vẫn còn nguyên ở đó, để bọn mình quay lại tìm!”
Cô ngồi ngay cạnh cửa xe, vừa nói vừa đưa tay kéo cửa. Nhưng cửa xe đã bị khóa. Cô kéo mấy lần mà không tài nào mở được.
Tài xế phía trước chỉ cười cười, lắc đầu:
“Trời ạ, đáng lẽ nói sớm thì chú quay lại giúp luôn. Nói đi, tụi cháu rơi ở đâu?”
Hắn càng tỏ ra nhiệt tình, lòng Điền Thần Ngật lại lạnh thêm vài phần.
Anh vội xua tay:
“Không cần đâu chú, làm chậm trễ cả nhà chú về cũng không tiện. Bọn cháu xuống xe ở đây là được rồi.”
Trung niên kia nhìn anh chằm chằm, ánh mắt có chút thâm sâu, nhưng cuối cùng vẫn “ừ” một tiếng, không biểu cảm mà đạp chân phanh, xe từ từ chậm lại.
Khi xe vừa dừng ven đường, Điền Thần Ngật lập tức vặn cửa xe, nhưng mãi vẫn không mở được. Tài xế quay đầu lại, cười có chút bất đắc dĩ:
“Xe này là hàng second-hand từ mười mấy năm trước chú mua lại, nhiều bộ phận đã cũ lắm rồi. Cháu dựa người về sau một chút, để chú ấn giúp.”
Điền Thần Ngật trong lòng gào lên: “Không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng anh không dám hành động hấp tấp. Trong tình huống này, bất kỳ phản ứng thừa nào cũng có thể đổi lấy một nhát dao.
Anh chỉ có thể mong gã kia nhanh chóng mở cửa thật.
Thế nhưng —
Đột nhiên, tay áo dày cộp của người đàn ông từ phía ghế lái ập thẳng lên mặt anh!
“Chết tiệt!”
Điền Thần Ngật chỉ kịp trợn trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng, lớp vải áo bông đè sát lên mũi miệng đã khiến anh nghẹt thở. Mùi thuốc mê nồng nặc xộc thẳng vào não, anh bị đánh gục chỉ trong vòng một hơi thở.
Không ai ngờ được trong lớp áo kia đã được thấm sẵn thuốc mê.
Gã đàn ông kia hành động dứt khoát, như thể làm việc này đã quen đến mức là phản xạ tự nhiên.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê, trong đầu Điền Thần Ngật như đèn kéo quân quay cuồng hỗn loạn. Anh hối hận đến thấu xương nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, dù mười con trâu kéo anh ra khỏi cửa, anh cũng không đi.
Bây giờ thì hay rồi, ai biết số phận mấy người bọn họ có khác gì đứa bé đã c.h.ế.t kia trên núi hay không một đi không trở lại, c.h.ế.t không toàn thây…
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Ba người phía sau còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì mặt đã bị xịt thẳng một thứ gì đó.
Người phụ nữ ở ghế sau thản nhiên gỡ khăn quàng cổ, lôi từ trong túi ra một chai xịt màu đen, không nói không rằng xịt “tư tư tư” vào từng khuôn mặt.
Chỉ vài giây sau, ba người như bị rút hết gân cốt, ngã lăn quay như búp bê rối.
Cô ta giơ tay tát mạnh vài cái lên mặt Triệu Dĩ Huyên, để lại từng dấu tay đỏ bừng trên làn da non nớt, nhưng người vẫn bất tỉnh nhân sự. Không chút kiêng dè, cô ta tiện tay ném lọ thuốc mê lên sàn xe, vứt cả đứa bé trong n.g.ự.c lên đùi Triệu Dĩ Huyên như vứt một con búp bê rách.
“Mẹ kiếp, lần đầu tiên trong đời ôm con nít lâu như vậy, mỏi nhừ cả cánh tay!”
Cô ta khinh bỉ lườm đứa bé, giờ vẫn ngủ mê man không tỉnh mặt trắng nõn, nhưng lại hiện lên sắc đỏ nhợt nhạt, nhìn rất bất thường.
Tài xế lúc này đang lôi dây thừng từ dưới ghế ra để trói tay chân Điền Thần Ngật, không ngẩng đầu cũng quăng ra một câu:
“Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nó. Nếu đứa bé này có chuyện gì, coi chừng cha nó liều mạng với cô đấy.”
Người phụ nữ cười khẩy:
“Hắn dám?”
Nhưng sau đó, cô ta đúng là không động vào đứa bé nữa.
Chỉ là, cô ta nhìn nó thêm lần nữa rồi buông một câu lạnh toát:
“Chỉ là một đứa bé mấy tháng tuổi, đến cả tình cảm còn chưa kịp phát triển, có c.h.ế.t cũng chẳng là gì. Cùng lắm thì để con đàn bà kia đẻ thêm đứa khác là xong. Hắn sợ đoạn tử tuyệt tôn chắc?”
Tài xế không nói gì, chỉ cúi đầu cẩn thận trói tay chân Điền Thần Ngật lại. Lo thiếu niên này tỉnh dậy quá sớm, gã còn cố tình dùng tay áo áo bông đè lên mặt cậu thêm mấy giây.
Đúng là quyết định mang phụ nữ và trẻ con đi theo hôm nay là quá chính xác.
Nếu không có vai diễn gia đình để che mắt, với sự nhạy bén của thằng nhóc kia, kế hoạch này e là đã sớm bị lật.
Người phụ nữ ở băng sau bĩu môi:
“Làm lớn vậy để trói bọn chúng làm gì? Nếu là tôi, cứ một d.a.o dứt khoát cho nhanh. Đỡ dây dưa lằng nhằng.”
Nói rồi cô ta còn lườm gắt:
“Lão Hắc lần này đúng là vô dụng. Có mỗi đứa trẻ con mà cũng không xử lý xong. Để tôi phải ra tay, giờ thì dính thêm mấy mạng người.”
Ngồi cạnh là Triệu Dĩ Huyên vẫn còn hôn mê. Người phụ nữ quét ánh mắt về phía đôi giày trắng của cô gái, thấy trên đó vấy máu, lập tức nhíu mày đầy ghê tởm:
“Chân dính m.á.u thế kia, nhìn mà muốn nôn luôn.”
“Đủ rồi.” Tài xế vừa trói xong tay chân Điền Thần Ngật, vừa mở cửa xuống xe, nói nhanh:
“Bớt than vãn đi, lo trói nốt mấy đứa kia lại cho tôi. Còn thằng này thì khiêng vứt vào cốp xe trước. Nó là tai hoạ lớn đấy.”
Nam Cung Tư Uyển
Người phụ nữ lạnh giọng:
“Vậy thì g.i.ế.c luôn đi.”
Tài xế quay lại, bực bội tặc lưỡi:
“Sao cô động một tí là lại c.h.é.m với giết? Không nghe nó nói gì sao? Là sinh viên đấy! Nhìn tụi nó đi, trai xinh gái đẹp thế kia, giá trị sống cao hơn giá trị c.h.ế.t nhiều lắm. Cô chẳng phải mê tiền nhất hả?”
“Ham tiền thì cũng phải còn mạng mà tiêu chứ?” Cô ta trừng mắt. “Bọn nó đều đã thấy cái xác đứa bé rồi đấy.”
Người đàn ông dừng lại, ánh mắt trầm xuống:
“Thì sao? Dẫn hết về căn cứ, xem thử có đứa nào thoát được không.”
Người phụ nữ hơi do dự. Nhưng khi nghĩ đến cái nơi cô đã sống suốt hai năm qua, nơi đó như một cái hố đen không đáy, cô lập tức im lặng, không cãi nữa. Ánh mắt cô dần dần hiện lên sự tự tin lạnh lẽo.
Đúng vậy. Đã bị đưa về chỗ đó… không ai còn đường sống.
Cùng lúc đó, ở sở cảnh sát.
Lục Thính An lại vừa trải qua thêm vài ngày huấn luyện địa ngục.
Cậu cảm thấy mình đã bị Cố Ứng Châu hành đến mức có phản xạ chiến đấu vô điều kiện, đến cả nằm mơ cũng phản xạ bật dậy né đòn.
Giấc mơ mới nhất? Bị quỷ rượt khắp trường học, nhưng nhờ vậy mà thể lực cũng lên trông thấy.
Lại một lần nữa bị Cố Ứng Châu quật ngã bằng tư thế chèn đầu gối lên ngực, Lục Thính An không còn sức phản kháng, chỉ biết đầu hàng giơ tay:
“Tôi—”
Còn chưa nói xong, cửa phòng tập bị đẩy bật ra.
Lý Sùng Dương hớt hải xông vào:
“Đội trưởng!”
Anh đứng ở ngưỡng cửa, vừa nhìn thấy tư thế hai người trong phòng lập tức đứng hình vài giây.
Đùa chứ, nhìn thế nào cũng giống đang xử tử tại chỗ chứ không phải tập luyện nữa rồi. Tay của Lục Thính An còn bị đè thẳng lên đầu…
Cố Ứng Châu đứng dậy, mặt hơi cau lại, tiện tay kéo Lục Thính An dậy theo.
Ánh mắt sắc lạnh quét về phía Lý Sùng Dương:
“Vào thì biết gõ cửa chứ?”
Lý Sùng Dương cười gượng:
“Lần sau nhất định gõ.”
Trong đầu thì nghĩ: Phòng tập mà cũng cần gõ cửa? Đây đâu phải phòng ngủ đâu trời.
Cố Ứng Châu lười tranh luận, mang giày bước đến ghế dài, cầm một ly nước đưa cho Lục Thính An.
Thấy cậu thở hổn hển rồi ngửa cổ uống cạn, lúc này mới quay đầu nhìn Lý Sùng Dương:
“Nói đi.”
Lý Sùng Dương điều chỉnh lại giọng, gấp gáp báo cáo:
“Đội trưởng! Sáng nay lại nhận thêm mấy vụ báo mất tích! Có bốn sinh viên đại học Tây Tường, từ đêm qua rời khỏi nhà đến giờ vẫn chưa quay lại!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương