Hoàng Minh là điển hình của kiểu đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng. Chỉ cần nhìn cách ông ta đối xử với Từ Tĩnh và thái độ với đám thân thích là đủ rõ.
Khi cảnh sát đến nhà, ông chỉ để vợ lên lầu phối hợp điều tra, còn mình thì thong thả ngồi dưới nhà tiếp chuyện họ hàng. Ngoài mặt thì khách khí, nhưng ai cũng có thể nhận ra cái vẻ kiêu căng, ngạo mạn kia, chỉ để được hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ từ mấy người bà con nghèo khó.
Từ Tĩnh vốn đang bực mình vì thái độ lạnh lùng của chồng, nghe cảnh sát nói ông ta có tình nhân bên ngoài thì lại càng khó mà tin nổi.
“Không thể nào! Ông ấy không phải loại người đó!” Từ Tĩnh gấp gáp nói. “Ngày nào cũng về nhà đúng giờ, nếu công ty không có việc gấp thì bữa tối ông ấy đều ăn ở nhà. Làm gì có thời gian mà lén lút ngoại tình?”
Sầm Khả Dục vẫn giữ khoảng cách đúng một mét, giọng thản nhiên như thể đang nói chuyện thời tiết:
“Đàn ông muốn vụng trộm, xuống tầng đổ rác cũng thành cơ hội.”
Từ Tĩnh chịu không nổi nữa, gằn giọng:
“Được thôi! Nếu cậu nói ông ấy nuôi tình nhân, vậy chứng cứ đâu?”
Sầm Khả Dục liếc bà một cái, nhẹ nhàng hỏi ngược lại:
“Thật ra trong lòng bà cũng biết rõ, đúng không? Gần đây chồng bà toàn ngủ ở thư phòng. Trong ngăn tủ của một người đàn ông sống riêng với vợ lại có cả đống đĩa phim nhạy cảm, và đặc biệt là, rõ ràng còn có dấu hiệu vừa mới xem gần đây. Chị nghĩ xem, ông là đang tự an ủi bản thân, hay đơn giản là đã chẳng còn hứng thú với bà?”
Bị người ta vạch mặt ngay trước bao nhiêu người, lại còn nói chồng mình đã chán mình, mặt Từ Tĩnh đỏ bừng, không biết giấu đi đâu.
“Tôi nghĩ là… là do gần đây ông ấy đi tiếp khách trễ, sợ làm tôi thức giấc nên mới ngủ tạm ở thư phòng…”
Sầm Khả Dục không đáp, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuyên qua lớp vỏ kiên cường của bà:
“Vừa rồi bà còn nói: nếu công ty không có việc gì thì ông ta luôn ăn cơm tối ở nhà. Nhưng ngoại trừ mấy đĩa phim đó, tôi phát hiện trên bàn làm việc có một chi tiết nhỏ —”
Anh ta bước đến, rút từ mép ly lót cạnh máy tính một mẩu giấy nhỏ, nhẹ nhàng phủi lớp bụi.
“Nơi này tích một lớp bụi dày, chứng tỏ lâu lắm không lau dọn. Nhưng lại có ba góc cực kỳ sạch sẽ. Rất có thể vừa có thứ gì đó để ở đó, rồi mới bị chủ nhân mang đi. Nhìn dấu in còn sót lại… giống hệt một khung ảnh.”
Từ Tĩnh sững người. Cô thật sự lâu rồi không vào phòng này dọn dẹp. Suy nghĩ một lúc, mới lắp bắp:
“Hình như… là ảnh cưới của tôi với anh ấy.”
Cô lao đến bên bàn, vội vàng lục tìm khắp nơi. Vài phút sau, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc khung ảnh cũ bị nhét dưới đống hồ sơ ở chân bàn. Khung ảnh đã xỉn màu, chân đỡ phía sau lồi ra một đoạn thô ráp, suýt nữa đ.â.m vào tay cô khi gỡ ra.
“A!” Từ Tĩnh bật lên một tiếng đau đớn. Khung ảnh rơi xuống đất, mặt kính vỡ tan tành. Cùng lúc đó, một tấm ảnh khác rơi ra từ mặt sau của bức ảnh cưới.
Đó là ảnh một cô gái trẻ. Tóc đen dài, mặc áo sơ mi trắng, gương mặt rạng rỡ tươi cười, lộ ra tám chiếc răng trắng đều tăm tắp, hai má lúm đồng tiền mờ mờ. Trông cô gái chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi tuyệt đối chưa tới ba mươi.
Nhét ảnh người phụ nữ khác vào sau ảnh cưới, rồi lại úp mặt ảnh cưới xuống đáy khung… Ý đồ quá rõ ràng, đến đứa con nít cũng đoán được một nửa.
Từ Tĩnh cố gắng kìm nén, nhưng vẫn không nhịn được mà vò nát tấm ảnh kia.
“Thì ra là cô ta!”
Cô không buồn ở lại thư phòng nữa, cầm chặt tấm ảnh xoay người lao xuống lầu. Chỉ trong chốc lát, tầng dưới liền vang lên tiếng bà giận dữ hét lớn:
“Hoàng Minh! Ông không phải đã nói với tôi cô ta là họ hàng xa, em họ gì gì đó, nên mới đưa cô ta vào làm trợ lý cho ông? Ông đúng là đồ khốn! Ông còn giấu ảnh cô ta sau ảnh cưới của tôi?! Tôi muốn l·y h·ôn! Tôi sẽ kiện ông ra tòa! Tôi khiến ônh không còn chốn dung thân!”
Ngay sau đó, tầng dưới lại vọng lên tiếng đàn ông lầm bầm, có lẽ là Hoàng Minh đang giải thích, cũng có thể là đang cố gắng kéo Từ Tĩnh xuống giọng, sợ cô làm to chuyện mất mặt với họ hàng.
Phó Dịch Vinh đứng ở cửa, lắc đầu thở dài, cảm khái:
“Loạn như nồi cháo rồi, thôi thì cứ húp luôn lúc còn nóng.”
Nam Cung Tư Uyển
Nói đoạn, anh lại hừ một tiếng, giọng đầy giễu cợt:
“Chuyện thành ra thế này rồi, đám người nhà này còn muốn đi tìm con với chúng ta sao? Hai vợ chồng Từ Tĩnh cộng thêm mấy ông bà thân thích như gậy chọc phân kia, dù sao cũng là sáu mạng người…”
Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt quay sang nhìn Sầm Khả Dục.
Du Thất Nhân không vòng vo, hỏi thẳng:
“Anh nghĩ gì mà vào đúng cái lúc then chốt thế này lại đi bóc phốt ngoại tình? Mấy cái chuyện không quan trọng đó không thể để sau hẵng nói à?”
Việc cấp bách lúc này là tìm người. Hai vợ chồng nhà họ Hoàng vừa mới bị bóc chuyện tình cảm, tâm tư còn đâu mà tập trung tìm con? Đáng lý chờ đến khi Hoàng Tiên Trạch trở về rồi tính tiếp cũng chưa muộn.
Bây giờ thì hay rồi, cha mẹ đứa nhỏ bị dội gáo nước lạnh, cảm xúc rối tung cả lên.
Nhưng Sầm Khả Dục thì chẳng thấy mình làm gì sai, bình thản đáp:
“Tôi chỉ nói sự thật.”
Sớm muộn gì cũng phải biết, sớm biết hay muộn biết thì có gì khác nhau? Phó Dịch Vinh trước kia đã thấy Lục Thính An hơi giả trân, nhưng so với Sầm Khả Dục thì vẫn còn dễ chịu. Cái kiểu bình tĩnh đến vô cảm, nói năng lúc nào cũng đúng nhưng lại thiếu đi một chút cảm xúc con người, thật khiến người ta khó chịu.
Anh bật cười, giọng châm chọc:
“Có người chắc không thật sự nghĩ là mình là người duy nhất có đầu óc đâu ha? Có khi ai cũng biết từ sớm rồi, chỉ là không nói ra thôi. Mà anh đấy, Sầm pháp y, anh đúng là ‘tâm điểm’ nhất phòng rồi còn gì.”
Bị mỉa mai trực diện, biểu cảm của Sầm Khả Dục vẫn không đổi lấy một ly, ánh mắt khi đối mặt với Phó Dịch Vinh vẫn bình thản như nước tĩnh.
Anh ta hỏi ngược lại, giọng điềm nhiên:
“Vậy thì, sếp Phó, cậu có phát hiện gì không?”
Phó Dịch Vinh cứng họng: “…”
Thật sự không có.
Từ lúc bước vào căn phòng này, tất cả bọn họ đều chỉ tập trung lục tìm manh mối liên quan đến Hoàng Tiên Trạch. Tìm được cái đĩa phim kia là đã thấy có kết quả, còn ai rảnh mà để ý tới những thứ khác?
Phó Dịch Vinh còn đang định tìm cách vớt vát chút thể diện, thì bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh nhạt nhưng rõ ràng:
“Ngón áp út của Hoàng tiên sinh có vết hằn nhẫn cưới rất rõ, nhưng lại không đeo nhẫn. Rất có thể là gần đây mới tháo ra. Trên giá áo còn treo một chiếc cà vạt, cách thắt khác hẳn với kiểu buộc đại khái ở sảnh dưới. Rõ ràng là thứ ông ta thường dùng gần đây… nhưng lại không phải do vợ thắt. Ngoài ra…”
Lục Thính An vừa nói vừa bước đến bên giá áo, lật cổ áo một chiếc sơ mi trắng.
Ở ngay mép cổ áo, hiện rõ một vết son nhạt màu hồng phớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó là dấu môi.
Một dấu môi nho nhỏ, như lời tuyên bố ngông cuồng của kẻ thứ ba. Không quá rõ ràng, nhưng cũng chẳng giấu giếm gì nhiều như thể đang thách thức vợ cả, chỉ mong bà ta sớm phát hiện ra mà nổi điên.
Phó Dịch Vinh trước giờ chưa từng nghĩ Lục Thính An là người có khí chất “đẹp trai chính nghĩa”, nhưng khoảnh khắc này, anh thật sự thấy cậu… ngầu.
Anh nhìn Lục Thính An với ánh mắt đầy cảm kích. Rồi, không nhịn được, lại muốn nhân cơ hội chọc ngoáy Sầm Khả Dục vài câu.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Lục Thính An đã lên tiếng cắt ngang:
“Sầm pháp y, chúng ta đến để tìm người, không phải để điều tra ngoại tình. Anh vừa rồi, có phần hơi lỗ mãng.”
Sầm Khả Dục vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Tôi chỉ nghĩ bà ấy nên được biết.”
Lục Thính An khẽ lắc đầu: “Nhưng chưa chắc bà ấy là không biết. Khi anh nói chồng bà ấy có nhân tình, phản ứng đầu tiên của bà ta là phẫn nộ, là đau đớn… sau đó mới là nghi hoặc. Phụ nữ không ngốc, sống chung với nhau ngày này qua tháng nọ, đàn ông thay đổi ra sao, họ sao có thể không nhận ra? Chẳng qua là không có bằng chứng để buộc tội mà thôi.”
Mà giờ đây, chứng cứ đã nằm sờ sờ ra đó. Nếu không nhân lúc này đập bàn lật bài, đòi lại công bằng cho mình, chẳng lẽ lại tiếp tục câm lặng?
Sầm Khả Dục khựng lại. Anh chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó. Sau một thoáng im lặng, lần đầu tiên trong đời, anh thừa nhận:
“…Xin lỗi, là tôi đã sơ suất.”
Lục Thính An không hề có ý ép người quá đáng, chỉ xua tay: “Thôi bỏ đi. Giờ đi xem khu vực quanh viện dưỡng lão Thanh Hà trước đã.”
“Vậy còn vợ chồng nhà họ Hoàng thì sao?”
“Dù sao thì họ cũng chẳng giúp được gì thêm đâu.”
Lúc tổ trọng án xuống lầu, dưới nhà gần như đã bùng nổ. Từ Tĩnh và Hoàng Minh đang lao vào nhau như sắp đánh lộn, đám họ hàng chỉ biết đứng bên hóng hớt, giả vờ can ngăn mà ánh mắt toàn vẻ “trời ơi, cẩu huyết quá”.
Đám cảnh sát chẳng muốn dính dáng, nhanh chóng rút lui.
Lên xe, Lục Thính An quay sang nói: “Đến huyện Thanh Hà.”
Mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Kể từ lúc rời khỏi nhà họ Hoàng, Sầm Khả Dục im lặng hoàn toàn, thậm chí không buồn nói lấy một câu với Lục Thính An. Anh chỉ ngồi đó, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, không biết đang suy nghĩ gì.
Cố Ứng Châu thì vui như Tết. Tên này không lên tiếng là tốt rồi, yên tĩnh dễ chịu. Không khí trong xe cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn hẳn, tay lái cũng vững vàng hơn.
Chỉ có Lục Thính An là cảm thấy hơi tội lỗi.
Vừa rồi, cậu không suy nghĩ gì nhiều, liền buộc miệng chỉ ra lỗi của Sầm Khả Dục. Nhưng kiểu người như anh quá lý trí, quá trực diện, chưa bao giờ bận tâm người khác nghĩ gì. Giờ bị chấn chỉnh như vậy… chẳng biết có tổn thương tâm hồn mỏng manh kia không nữa.
Chậc, nếu lỡ làm “tác giả con cưng” buồn thì cũng thấy áy náy thật rồi.
Trong khi phía trước có người đang lén lút ái ngại, thì ở hàng ghế sau, Sầm Khả Dục không hề giận dỗi gì.
Thật ra, anh chẳng im lặng vì bị mắng. Anh chỉ đang nghiền ngẫm một chuyện khiến anh mất ngủ suốt nửa tháng nay.
Nửa tháng trước, khi còn ở nước ngoài, anh bị ám sát.
Ngay tại biệt thự của mình, suýt nữa bị b.ắ.n vỡ đầu. Cũng may, ánh phản chiếu từ đèn chùm thủy tinh giúp anh kịp phát hiện ánh thép của nòng súng. Nhưng lúc né đạn, anh trượt chân ngã khỏi cầu thang, đập đầu xuống sàn, m.á.u chảy không ít.
Với người khác thì còn tạm ổn, nhưng với một bộ não siêu phàm như anh, đó là tai nạn nghiêm trọng.
Anh lập tức đến bệnh viện tốt nhất để kiểm tra toàn diện nhưng kết quả lại cho thấy… không sao cả.
Chỉ có anh biết: mình có sao.
Bởi vì từ sau cú ngã ấy, trong đầu anh liên tục hiện lên những đoạn văn, những lời thoại… thậm chí là cả cốt truyện. Mà điều đáng sợ là anh chưa từng đọc hay nghe qua những thứ đó trong đời.
Những lời ấy nói cho anh biết:
Anh là nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết.
Và khi về nước, anh sẽ gia nhập tổ trọng án, cùng một người tên là Cố Ứng Châu trở thành đồng đội.
Bọn họ sẽ cùng phá vô số vụ án kinh hoàng:
– Kẻ g.i.ế.c người trong đêm mưa,
– Kẻ sưu tầm não người,
– Kẻ biến thái chuyên cướp tử cung phụ nữ…
Và qua từng vụ, anh và Cố Ứng Châu sẽ trở nên thân thiết… không phải anh em ruột, mà còn hơn cả ruột thịt.
Chỉ nghĩ đến mấy thứ đó thôi, da đầu anh cũng muốn tê dại.
Lúc đầu, anh nghi ngờ mình bị tâm thần. Có thể máy móc không phát hiện, nhưng tổn thương ở tầng ý thức vẫn tồn tại.
Thế nhưng càng ngày, anh càng cảm thấy bất ổn.
Bởi vì mọi chi tiết anh “đọc được” trong đầu đều lần lượt trùng khớp với hiện thực từ câu nói đầu tiên của cha khi về nước, đến cả loại hoa cắm trong phòng ngủ, thậm chí là khẩu vị của người giúp việc…
Mọi thứ như đã được viết sẵn.
Anh bắt đầu rơi vào hoang mang tột độ. Nếu anh thực sự là một nhân vật trong sách, thì cả cuộc đời anh… có ý nghĩa gì?
Anh sống vì mình, hay chỉ là một vai diễn phục vụ cho cốt truyện?
Vấn đề này dày vò anh từng ngày cho đến khi gặp Lục Thính An.
Người con trai ấy, hoàn toàn không giống như trong mơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương