Edit : Michellevn
Liêu Viễn cầm hợp đồng lên, lật trang đầu tiên đã cảm thấy bất ngờ.

Lâm Bác chuẩn bị cho anh, không phải là hợp đồng thực tập sinh, mà là hợp đồng nghệ sĩ chính thức.
Anh không kìm được ngước lên nhìn Lâm Bác.

Lâm Bác khẽ mỉm cười.
Lâm Bác cũng rất nghiêm túc đọc hết hợp đồng một lượt .
Lâm Bác cũng không sốt ruột, bưng tách trà lên thổi lá trà dập dềnh, nhấp một ngụm trà xanh.

Hương trà thoang thoảng trong phòng làm việc làm của anh ta.
Sau khi Liêu Viễn cẩn thận xem kỹ xong, liền ký tên mình lên trên đó, sau đó ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn chân thành với Lâm Bác :" Cảm ơn anh Lâm."
Hợp đồng có thời hạn mười năm.

Đối với nghệ sĩ nữ thì có phần quá dài.

Nhưng với nghệ sĩ nam có tuổi nghề lâu hơn thì mười năm chẳng là gì cả.

Đối với một người mới vô danh như anh, giao ước trong hợp đồng là chia ba ăn bảy, Lâm Bác xem như khá là có lương tâm, không hề lừa bịp anh chút nào cả.
Liêu Viễn xuất thân là làm diễn theo nhóm, có nhiều bạn bè ở trong vòng giải trí.

Bản thân anh từ lâu cũng không còn là chú chim nhỏ khờ khạo mới đến Đế Đô gì cũng không hiểu nữa.

Những quy tắc và lẽ thường trong giới này, anh vẫn hiểu rất rõ.

Hơn nữa, trước khi đến, anh đã tham khảo ý kiến của một vài người bạn.
Cho nên, nhìn thấy hợp đồng có thể nói là phúc hậu này, anh thật lòng cảm kích Lâm Bác.
Lâm Bác thấy anh đã hiểu đúng vấn đề thì gật gật đầu :" Nên thế ."
Rồi cười bảo :" Con người Quách Tiểu Trí ấy mà, nếu tôi mà lừa bịp cậu, cô ấy dám chém luôn tôi ấy chứ ."
Nói xong thì ngạc nhiên nhìn vành tai của chàng trai bên kia vậy mà hơi đỏ lên.

Trong lòng Lâm Bác không khỏi phát ra tiếng " Fuck", rồi cứ nhìn miết một cách không đành lòng.
Quách Tiểu Trí, em tìm người kiểu gì thế này ? Học sinh tiểu học à ? Ấy thế mà còn biết đỏ mặt cơ đấy ? Cõi lòng Lâm Bác hết sức xỉa xói .
" Khụ....." Anh ta hắng giọng.

Lấy một bản kế hoạch từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Liêu Viễn :" Cậu xem cái này đi."
Liêu Viễn nhận lấy và xem.

Ba tháng huấn luyện cấp tốc.

thời gian không tính là ngắn.


Anh nghe nói trong giới, trước khi ra mắt thì thời gian huấn luyện dài nhất là mười tháng.

Đó là ở công ty lớn và người mới đó hiện giờ cũng đã là ngôi sao hạng nhất.

Không cách nào so sánh được.
" Công ty chúng ta ...." Lâm Bác đã dùng từ " Chúng ta", " Vừa mới hoàn thành vệc chuyển đổi loại hình.

Cậu đã biết trong giới này thâm sâu thế nào rồi.

Kiểu như chúng ta thì chỉ được xem là tôm tép mà thôi."
" Nhưng hiện giờ, công nghệ thay đổi theo từng ngày, các phương tiện truyền thông liên tục bị ảnh hưởng.

Liên quan đến vấn đề quảng bá cậu thế nào, tôi có một số ý tưởng.

Nhưng vẫn muốn lắng nghe ý kiến của bản thân cậu."
Lâm Bác châm điếu thuốc, nhìn cậu trai đẹp đến phát hờn qua làn khói lượn lờ:" Cậu muốn từng bước theo phương thức truyền thống, hay là ......!muốn cùng tôi thử nghiệm một chút .....!sức mạnh của internet ?"
Liêu Viễn chớp mắt, nhìm Lâm Bác qua làn khói thuốc.
Anh có thể cảm nhận được người đàn ông này hoàn toàn khác với anh.

Anh ta là một người đàn ông có thói quen ra quyết định và nắm quyền kiểm soát, trông anh ta thành thục và điềm tĩnh, ánh mắt thâm sâu, khiến anh không nhìn thấu.
Tạo cho người ta một loại áp lực vô hình, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy có thể tin tưởng và dựa vào.
Liêu Viễn chợt nhớ đến những truyện bá đạo tổng tài trên giá sách của Quách Trí.....
***
Sau khi Liêu Viễn đi rồi, trợ lý Tiểu Hoàng của Lâm Bác khen ngợi :" Dáng dấp đẹp thật đấy !"
" Cần phải bồi dưỡng cho tốt, cho dù phương diện khác không được," Cậu ta cười bảo, " Dựa vào gương mặt đó, cũng đủ để cậu ta kiếm cơm rồi."
Lâm Bác từ chối cho ý kiến, hít một hơi thuốc rồi mới nói :" Phụ nữ ấy mà, thật là nông cạn mà.

Chỉ biết nhìn mặt ."
" Nếu phụ nữ mà không nhìn mặt, thì mấy ngôi sao thần tượng chỉ có khuôn mặt kia có thể sống được sao ?" Tiểu Hoàng cười ." Hơn nữa, không chỉ có phụ nữ mới nhìn mặt thôi đâu.

Đàn ông nhìn phụ nữ, chẳng phải cũng nhìn mặt sao ?"
Không chỉ nhìn mặt mà còn phải nhìn cả ngực và mông nữa.
Lâm Bác không nói gì thêm nữa.
***
Sau khi Liêu Viễn về nhà, lúc buổi tối Quách Trí về hỏi anh chuyện ký hợp đồng.

Anh kể cho Quách Trí chuyện hợp đồng và giải thích điều quan trọng trong đó.
"Con người Lâm Bác, khẳng định là có thể yên tâm." Quách Trí nói.
Liêu Viễn cảm thấy trong giọng của cô có một sự tin tưởng đặc biệt dành cho Lâm Bác.


Nhưng đúng như cô đã nói, anh Lâm quả thực là một người tốt.
" Hôm nay đã nói những gì rồi ?" Vừa ăn cơm Quách Trí vừa hỏi.
" Ba tháng đào tạo cấp tốc....,kêu anh không cần tự mình nhận đơn hàng nữa.

Bên anh Lâm sẽ tìm cho anh một số cửa hàng thương hiệu, không đến mức nghèo thê thảm quá.

Sau đó phải thoát khỏi công việc mẫu online ....." Liêu Viễn nói hết một lượt mấy việc lẻ tẻ với Quách Trí.
Nhưng anh không nói về chuyện mà Lâm Bác đã thảo luận với anh sau đó.
Anh sợ Quách Trí có thể sẽ không vui.
Lâm Bác cho anh lựa chọn.

Anh đã chọn thử đi con đường tắt.
Mục tiêu lớn nhất cuộc đời của anh lúc này là kết hôn với Quách Trí lúc hai mươi hai tuổi.

Trước lúc đó, anh phải có nhà có xe.

Anh không muốn đợi, mà cũng không đợi được nữa.
Cho nên đề nghị của Lâm Bác, rất hấp dẫn anh.

Anh dường như đồng ý ngay mà không hề đắn đo.
Bởi vì anh muốn nổi tiếng, anh muốn có tiếng tăm, muốn kiếm được tiền.

Muốn giống một người đàn ông thực thụ, có khả năng gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình.
Sau khi tiếp xúc với Lâm Bác, anh đã có phần cảm phục phong thái của anh ta.

Anh biết trong mắt Quách Trí, anh vẫn bị coi là một " đứa trẻ", cần sự hướng dẫn và quan tâm châm sóc của cô.

Thế nhưng khi nhắc tới Lâm Bác, thì cô hoàn toàn tin tưởng, cảm nhận mọi chuyện mà giao cho Lâm Bác thì hoàn toàn có thể yên tâm.
Anh rất hi vọng có một ngày, Quách Trí cũng có thể xem anh như vậy.
Và lý do thực sự khiến anh chọn con đường tắt không phải vì anh không thể được, mà là vì Quách Trí không chờ được nữa.
Quách Trí hai mươi tám tuổi rồi.
Anh không thể để cô ở độ tuổi này rồi mà vẫn phải chờ đợi anh từ từ trưởng thành và thành công.

Anh sợ cô không chờ được, không đợi được nữa.

Mà lại càng sợ người nhà của cô không cho cô chờ đợi.
Lúc này, anh thật sự có chút hối hận " quân sinh ta chưa sinh", cảm thấy mình được sinh ra quá muộn.
Cho nên Lâm Bác cho anh một lựa chọn, anh đã không hề do dự mà chọn ngay con đường tắt.

Lâm Bác cũng tán thành với lựa chọn của anh.
Điều mà anh không biết là Lâm Bác giống anh, không muốn chờ.
Anh bắt đầu vào huấn luyện cấp tốc, khóa học được sắp xếp rất chặt chẽ, một số thì cùng với người khác, một số thì đơn lẻ một mình.

Anh có hai vị sư huynh, cũng là những hạt mầm tốt do chính Lâm Bác dẫn dắt.
Lúc gặp nhau ở công ty, họ cười nói đùa giỡn với anh, thể hiện hòa khí.

Nhưng Liêu Viễn đã nghe ra trong đó là sự ghen tị ngấm ngầm.

Anh biết vì sao họ ghen tị, trợ lý Hoàng đã lén nói với anh từ trước .
Lâm Bác muốn dành nguồn lực cho anh và tập trung vào việc đào tạo anh.
Anh có phần căng thẳng, thêm nữa là sự hưng phấn và chờ mong.

Tất cả các khóa học, anh đều hết sức tập trung và chăm chỉ.

Thường xuyên bị kiệt sức ở các lớp hình thể và khiêu vũ.
Nhưng có mệt hơn nữa thì cũng đều đáng giá, anh nghĩ vậy.

Cuộc sống của anh chưa từng bận rộn giống như hiện giờ, mục tiêu rõ ràng và lịch trình khắt khe.
Điều duy nhất anh cảm thấy không hay chính là có đôi khi nhiều lớp học quá, tối muộn cũng sẽ có lớp, không làm cơm chiều cho Quách Trí được.

Lúc nào anh cũng lo nghĩ cô ăn ở bên ngoài không ngon, mỗi tối anh đều phải hỏi kỹ cô đã ăn gì, làm Quách Trí dở khóc dở cười.
" Em cũng đâu phải đứa bé ! Trước khi quen anh, em không ăn cơm sao ?" Cô cười nhéo tai anh.
Nhưng anh vẫn âu sầu.

Bởi vì không được hưởng thụ dáng vẻ nhìn cô ăn ngon mỗi ngày, điều đó đối với anh mà nói, thực sự là một loại hạnh phúc và mãn nguyện.
Cũng may trong nhà có nồi hầm điện, sáng ra anh vẫn hầm sẵn nồi canh cho cô như trước kia.
Về sau thời tiết ngày một lạnh hơn, anh đổi thành buổi tối nấu một nồi chè, uống trước khi ngủ.

Ấm bụng ngủ ngon.
Một lần Quách Trí về nhà cuối tuần, lúc trở lại thở hồng hộc mà nói :" Không được nấu chè kia nữa !"
" Em đã tăng cân rồi !" Cô oán giận," Em vừa về đến nhà, mẹ em đã nói em béo lên rồi !"
" Làm gì có ! Dì nói bừa thôi !" Anh véo eo cô," Nhìn này, vẫn gầy đấy thôi !Em vận động nhiều, không béo được đâu !" Thuận tay lần xuống đường vòng eo.
Vừa dỗ dành, vừa dùng sắc đẹp cám dỗ.

Cuối cùng vẫn dỗ được Quách Trí tối nào cũng ăn một chén chè, mỗi ngày một vị khác nhau, ngủ đến là say sưa.
"Dì cũng đừng nói cô ấy béo nữa dì ơi ....." Anh thành khẩn yêu cầu lúc nói chuyện điện thoại với mẹ Quách.
" Xí, chỉ nó khác người !" Mẹ Quách rất không hài lòng," Giờ tốt quá rồi đấy ! Cái mặt thì tròn xoe, đẹp biết bao so với bạch cốt tinh trước kia đấy !"
" Không không không ! Ngàn vạn lần dì không được dùng từ tròn xoe, cô ấy sẽ nổi xung lên đấy ạ !"
" ........Nó dám.

Ta gọt nó liền !"
" Không không không ạ ! Dì à đừng tức giận, là cháu không đúng ......."
" Ai dà, cháu đừng sợ nói.

Ta nói cháu này, nó cũng chỉ nói như vậy thôi, chứ nó thèm ăn mà !Haizz.....!Tiểu Liêu, nó nói với ta, chè rất ngon, còn giúp ngủ ngon nữa.

Ta tuổi này rồi, thường xuyên mất ngủ.


Lúc nào thì cháu về cũng nấu cho ta một nồi nhé ?"
" Lần sau ! Lần sau về nhất định nấu để dì nếm thử ạ !"
Được con rể liên tục cam đoan trong điện thoại, mẹ vợ mới hài lòng, đồng ý không nói con gái bà béo nữa.
Chậc, quái đản thật mà.

Rõ ràng chính là con bé cố tình khoe hạnh phúc, chẳng qua bà quan tâm mới cố ý xem thường nó, chứ không thì bà mặc kệ luôn.
Thời tiết ngày càng lạnh.

Phải tới giữa tháng mười một, Đế Đô mới cung cấp hệ thống sưởi.

Trong thời gian này, trong nhà cũng lạnh kinh khủng, rất nhiều người sẽ bật điều hòa thổi gió ấm, sau đó lại phải bật máy tạo độ ẩm nhằm giảm độ ẩm, tránh cho làn da bị khô quá gây ngứa da.
Nhà Quách Trí chưa phải bật điều hòa bao giờ.
Quách Trí cũng thấy lạ, cô vẫn hoài nghi có phải mình béo lên rồi tích thêm mỡ hay không , cho nên không sợ lạnh nữa .
" Sao có thể chứ !" Nét mặt Liêu Viễn không hề thay đổi." Bởi vì em âm dương điều hòa, dương kí trong cơ thể rất mạnh, nên mới không sợ lạnh."
Quách Trí bổ nhào lên lưng anh, ghìm cổ anh :" Anh còn .....!Ngày càng biết ăn nói đó nha ! Còn ! Âm Dương ! Điều hòa !"
Hai người đùa giỡn một hồi, cuối cùng đúng như dự đoán lại điều hòa một trận.
Buổi tối ôm nhau ngủ, cơ thể Liêu Viễn nóng hầm hập, sưởi ấm Quách Trí suốt đêm ngủ say sưa.
Hai người còn mua cả đồ ngủ cặp bằng vải bông cùng dép lông cặp đi trong nhà.

Ở trong nhà lại càng cảm thấy không còn lạnh nữa.
Điều này làm Cố Thanh Hạ rất chi là bất mãn.
" Mau bật điều hòa lên ! Lạnh chết tớ rồi !" Cố Thanh Hạ trùm áo ngủ của Quách Trí, mà vẫn không ngừng xuýt xoa.
Liêu Viễn hiếm khi được về sớm, còn tính làm một bữa ngon lành cho Quách Trí, thì nhận được điện thoại của Quách Trí, nói rằng cô và Cố Thanh Hạ ăn ở bên ngoài.

Còn bảo, phó tổng Cố dọa người kia muốn đến ở một đêm.

Thật là làm anh buồn hết sức.
Anh vẫn có hơi sợ Cố Thanh Hạ.

Anh cũng biết, Cố Thanh Hạ coi thường anh.
Nhưng lần này, hình như thái độ của phó tổng Cố với anh có vẻ tốt hơn chút.

Có lẽ là do Quách Trí đã cho anh danh phận.

Cho dù thế nào, bạn tốt của Quách Trí có thể chấp nhận anh thì anh vẫn thấy vui vẻ .
Hết sức vui vẻ mà dùng cả tấm lòng nấu một nồi chè.
Với đôi tai cảnh giác nhanh nhạy, nghe thấy tiếng Phó tổng Cố gọi điện thoại trong phòng khách :" Vâng ....!Em ở nhà Quách Trí.

Vâng, cô ấy bệnh, em qua chăm sóc cô ấy một chút ......!Bạn trai cô ấy á ? Đi ngoại tình chụp ảnh rồi.

Đêm nay em trông nom cô ấy, ngày mai mà cô ấy đỡ em về nhà liền .....!Vâng, vâng...!vâng ạ ......"
Liêu Viễn:"..............."
Excuse me ?
Ai bệnh ?
Ai đi ngoại tỉnh chụp ảnh chứ ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện