Trưa hum đó, do bận 1 số chuyện nên mấy bé ko đến sân sau sớm đc. 15″ sau, mấy bé mơí hối hả chạy wa :

_Ác thiệt! Đói wa”…. Chắc bọn hắn đang rên chờ cơm.. – Hà Oanh cươì trêu.

Cả bọn phá lên cươì…..

_Ơ! Hình như bọn hắn đang nói chuyện gì đó có có liên wan đến bọn mình kìa…. – Bé nháy mắt, thông báo vơí cả bọn.

Vưà đến nơi, bé thấy cả bọn đang nói chuyện gì vui vẻ lắm, có nhắc đến tên mấy bé…. Tò mò…. >___

_Đứng nghe lun hay vào đây! – Ngọc Anh hỏi.

_Nghe thử đi!! Coi thử bọn hắn nói gì???? Mấy bé đứng nép wa cưả bên cạnh, im lặng……

Trong này, bọn con trai ko biết mấy bé đã đến nên… (Mọi chuyện rắc rối rồi đây!!!)

Nhật Tuấn xoa xoa bụng , nhăn mặt :

_Trời ơì là trơì!!!!!! ĐÓIIIII…… Sao mấy bé chưa đến nhỉ???? Hix!!! Trễ wa” rồi….

_Uhm đúng đó. Hay mấy pe” bận nhỉ??? Tui cũng đói wa”.

Vũ Doanh mỉm cươì vỗ bộp vào vai hắn :

_Nè! Công nhận nhờ có ông mà bọn mình wen đc mấy pe” nhé và còn đc ăn cơm trưa nưã.

Hắn lườm bạn :

_Nói gì thế , ông wen kệ ông, sao lại nhập chung bọn mình lại với nhau.?

_Vậy là ông wên lơì cam kết giưã bọn mình rồi chứ gì??? Hay để tôi nhắc lại hả? – Đại Thành chen ngang.

Hắn mỉm cươì :

_Cam kết là tôi giả vờ wen vơí Thiên Thanh, để đc bé ủng hộ nhìu phiếu hơn trong cuộc thi bầu chọn hotboy của trường mình nưã chứ gì? Và đc làm chủ sân chơi thể thao nưã chứ gì?

“HẢ??? HẮN NÓI SAO CƠ???? CAM KẾT…. GIẢ VỜ……. BẦU CHỌN…. LÀM CHỦ…..”

Bé đứng sững ngươì…… Tim như mún nhảy ra ngoài… Cú shock wa” lớn vơí bé….

“Hắn đã lưà gạt mình sao??? ”

_Đúng roài đó!!! Cũng may là ông nhớ đó… Ông làm tốt lắm..

_Mày đúng là giả cứ y như thật!!! – Minh duy cươì khảy.

Cả bọn cứ ngồi nói hết kế hoạch ra (Ngốc thế!). Còn hắn thì ngồi im, ko nói gì…..

Thật ra bọn hắn ko mún nhắc lại chuyện này, sợ mấy bé vô tình nghe thấy lại hỉu lầm. Nhưng mấy lần hỏi hắn có thật là mến bé ko thì hắn cứ giả lả ko chịu trả lơì. Mấy tên này tức lắm, sợ hắn làm tổn thương và đang trêu đùa bé nên hum nay mơí nói ra nhầm bắt hắn nói thật lòng mình…..

Thật ko ngờ, mấy bé nghe hết………

Mấy bé đứng lặng thinh, nhìn nhau. “Thành Vũ có thể xấu xa như thế sao??? Sao lại …. Cả bọn hắn nưã , toàn những tên lưà đối.” (Vơ đũa cả nắm… ^^ )

Bé lạnh lùng bước đi, đầu cúi gầm….. Tim nhói lên đau đớn…. Mt65 nỗi đau mà bé ko biết nói sao…. Nó làm bé câm lặng, ko thể khóc đc…

Mấy bé đưổi theo bé, lòng thầm trách bọn hắn đùa wa” trớn vơí tình cảm của bé… Tàn nhẫn!

Trong này, cả bọn vẫn chưa biết gì, thay nhau nói khích hắn….. Hơi ác…

Hắn mỉm cươì :

_Tao đâu có như bọn mày nói đâu!

_Chứ sao? Mày nói rõ hơn đi….

Hắn từ tốn, wa” wen vơí cái kiểu này rồi :

_Thiên Thanh wa” trong sáng và có phần lạnh lùng, bé ko dứt khoát trong tình cảm nên ko thể nói rõ ràng rằn bọn tao đang wen nhau. Tao thấy bé lúc nào cũng cấn ngươì ở bên cạnh như để che chở…. Một cô bé lạnh lùng nhưng thật ra rất yếu đuối. Tao thíck bé ở chỗ bé biết điều mình đang làm và cố gắng vươn tơí điều đó cho dù ko có ai bên cạnh. Và tao mún tao là ngươì ở bên cạnh cô ấy mọi lúc mọi nơi…… Nhưng có lẽ wa” khó….

_Thôi đi mày! Cái thằng này, làm gì mà như đang bỏ cuộc vậy hả?

_Nhưng……. – Hắn nhíu mày suy nghĩ – Có lẽ tao và bé ko co duyên đâu!!! TT_____TT Tao sắp gặp mặt vợ tương lai rầu……

_CÁI GÌ????? – Cả bọn hét toáng lên.

_Ờ!!! Tao cũng chưa bít tính sao nưã…

Cả bọn thở dài , nản…….. Nhưng có 1 chuyện nản hơn là bé đã nghe thấy hết…

OH MY GOD!!! 0___o

Lúc này, trong công viên….

Bé bước đi thẩn thờ…. và ngồi phịch xuống 1 cái ghế…. ánh nhìn vô định, 1 nỗi mất mát….. Nước mắt bé ko chảy nỗi…

Mấy bé khác đưổi theo, nhìn bé thở dài…. Thật ra mấy bé cũng cảm thấy hụt hẫng y như bé nên ko thể nào mở miệng ra an ủi bé và mình đc….

Cả bọn ngồi gần nhau mà lòng trống lỗng.

Chợt như ko chịu nỗi nữa, Yến Nhi đứng phắt dậy :

_Mình ko biết phải làm sao cho Thiên Thanh hết bùn, thật sự đó. Vì mình cũng đang cảm thấy rất vô vọng và chán chường…. Bọn hắn thật wa” đáng. Mình còn nghĩ bọn hắn là ng’ tốt nhất nưã kìa….

_Có lẽ bọn mình đã nhầm rồi! Mình thấy mệt mỏi wa”…. – Nguyệt Trân thở dài – Đêm noel rất tuyệt nhưng giờ mình thấy nó giả tạo wa”… Y như bọn hắn đang khoa trương mình vậy?

_Mình ko rõ…. Thấy bùn wa” !!! – Ngọc Anh lắc lắc đầu.

Cả bọn cứ nói hết ra nhầm để bé vơi bớt nỗi bùn….

Mặt bé vẫn lạnh lùng nhìn vô cảm, chợt buông 1 câu shock :

_Mình thíck hắn thật lòng……. Nhưng có lẽ mọi thứ…. kết thúc rồi….

Sau đó, bé ôm chặt lấy Nguyệt Trân khóc nấc lên…… đau đớn…. bé đã cố nhịn nhưng ko…

Mọi thứ vỡ oà ra…….

Nước mắt tan chảy……….

Con tim chợt nguội lạnh….

Không gian như đông cứng lại nhường chỗ cho nỗi đau…..

Sự hỉu lầm trong thoáng chốc….

Cả bọn nhìn bé , cố nhịn khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi….

Một ngày tồi tệ và chán nản cho 2 phía…

Bé ngưng khóc, nói giọng chắc nịch :

_Mình sẽ chấp nhận cuộc gặp mặt mà daddy và mámy đã sắp xếp…

Mấy bé hét ầm lên :

_Cậu có khùng hok? Đừng lẫn lộn như thế chứ?? Dù hắn ko thật lòng nhưng còn vô khối ng’ tốt mà, đâu cần cậu phải bắt bưột cươí tên công tử đó chứ?

_Mình nghĩ kỹ rồi , trái tim mình đã ngưội lạnh, mọi thứ đã trở thành vô nghĩa rồi!!! – Bé chán nản nói.

Cả bọn thở dài…..

Ngay lập tức….

Bé gọi điện cho bà Lâm….. Bé phải wên hắn đi trước khi quá muộn. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói wen thuộc :

_Alô!!! Con iu đó hả ??? Mámy chờ điện thoại con bữa giờ rồi nè…… Con khoẻ hok?

_Vâng! Con vẫn vậy…. Con mún nói chuyện vơí mámy 1 chút về vấn đề hồi bưã….

_Àh! Mámy biết là con từ chối rồi nên định nhờ ngươì thông báo vơí bên kia huỷ bỏ lễ gặp mặt luôn rồi…. Daddy và mámy sẽ tôn trọng ý kiến của con.

_Ko thưa mámy!!! Con …. chấp nhận bưổi ra mắt đó. Hôm nay con sẽ về nhà….

Bà Lâm hoảng hốt :

_Ủa?? Có chuyện gì sao con? Hồi bưã con từ chối quyết liệt lắm mà!!!

Bé cươì bùn :

_Nhưng bây giờ con cảm thấy có từ chối thì cũng vậy thôi nên con sẽ làm theo ý daddy và mámy….

_Oh tuyệt!!! Mámy cũng mong con đồng ý ,…. Chút mámy sai tài xế đón con về nha !!

_Dạ! – Bé gật đầu…

Thế là xong…. Trăn trở của bé sẽ kết thúc….. Mệt mỏi….

_REENGGGGGGGGG!!!!!!!!…… REEENGGGGGGGGGG………

Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên vồn vã….

Hắn chạy nhanh ra nhà xe lấy xe chở bé về…. gặp bọn bạn đang đứng đó chơi. Hắn dắt xe chạy lại :

_Tao nghĩ kĩ roài, có lẽ tao nên hỏi bé về suy nghĩ của bé về tao……

Vũ Doanh cươì tươi, vỗ cái bốp vào vai hắn :

_Có thế chứ? Giờ mày mơí là Thành Vũ mà bọn tao wen chứ!!! Hồi nãy nghe mày nói , tao thấy mày nản wa”.. Tệ thật!

_Hừ!!! Đối vơí tao bé tuyệt nhất, ko coá ai hơn đc đâu! Kể cả con bé mà tao chuẩn bị gặp mặt, chắc gì nó đã hơn đc Thiên Thanh….Kể cả bọn con gái trong trường nay đều ko bằng – Hắn tự hào….

Cả bọn thấy mặt hắn dương dương tự đắc thì ức lắm , dúi đầu hắn xuống. Nhật Tuấn cươì gian manh :

_Nè nói cho cẩn thận…….. Nguyệt Trân của tao dù ko bằng bé của mày nhưng cô ấy là ng’ mà tao thích đấy nghe chưa. Đừng vơ đũa cả nắm như thế chứ???

_Đúng đó, mày nói như thế hơi oan cho Hà Oanh của tao đó – Đại Thành cau có lườm hắn – Bé khéo tay và nhanh nhẹn lắm đấy!!!!!

_Làm như chỉ mình bé mày tốt như vậy hả???? – Minh Duy cãi lại – Ngọc Anh nói chuyện có duyên cực kỳ, lại nói chuyện có duyên nưã….

……..

Cả bọn mỗi ng’ 1 ý bên cho các bé cuả mình……… ^^

Hắn đứng ngoài cuộc, mỉm cươì :

“Cái bọn này , bọn nó thề ko bao giờ wan tâm đến con gái , con gái đánh nhau vì bọn nó chứ chưa bao giờ bọn nó động thủ bênh bên nào. Vậy mà giờ lại cãi cực hăng vì mấy bé… ngây thơ thứ thiệt kia!! Ghê thật!!! ”

Cả bọn vưà đi vưà cãi nhau….

_Ủa??? Sao ko thấy bé chờ ngoài cổng như mấy bưã nưã ta…

Hắn nhìn ra cổng , ngạc nhiên… Nhật Tuấn thắc mắc :

_Chẳng lẽ bé về trước rồi sao?

_Ko thể!!! Bé bảo chỉ mình tao chở bé thui!

_Hôm nay quái thiệt! Trưa giờ ko thấy bóng dnág mấy bé đâu! Hồi trưa nhịn ăn cơm giờ đói bụng ****** nè….. – Vũ Doanh nhăn mặt, xoa xoa bụng.

_Tao cũng vậy!!! – Đại Thành nhìn bạn cươì thông cảm.

(Chỉ thích ăn cơm mấy bé làm thui! ^^!)

Chợt thoáng thấy dáng mấy bé, Vũ Doanh vẫy vẫy tay, sung sướng :

_Ê!!! Yến Nhi ơi……..

Yến Nhi giật mình, nhìn sang thì thấy bọn hắn đang cươì toe toét như bắt đc vàng… Bình thường thì mấy bé đã chọc bọn hắn mấy câu rồi nhưng hôm nay thì mấy bé nhìn bọn hắn nhưng lờ đi , ko wen biết…

Ngạc nhiên…..

_Mấy bé sao lại lờ bọn mình đi vậy nhỉ

??? Có chuyện gì rồi…..

Vũ Doanh chạy nhanh lại, kéo lấy tay Yến Nhi :

_Yến Nhi hum nay sao vậy? Sao lại lờ bọn này đi…. Xa lạ wa”…

Yến Nhi hất mạnh tay ra, lườm cả bọn :

_Mấy ngươì giỡn đủ chưa vậy??? Đùa giỡn vơí bọn này cũng nên có giơí hạn chứ??? Quá đáng vưà thôi.

Hắn ngơ ngác hỏi bé :

_Ơ kìa! Sao ấy lại bực bội như thế? Bọn này có làm sai gì sao??? Mà đùa giỡn chuyện gì mơí đc chứ?

_Khá khen cho mấy ng’ đóng kịch tài ba. Câu lạc bộ kịch đang cần nh~ diễn viên nhập vai như các cậu đấy! – Ngọc Anh sững cồ, mỉa mai.

Minh Duy điếng ng’, trợn tròn mắt vì câu nói của bé :

_Ngọc Anh nói nghe ghê wa”…. Bọn này diễn gì cơ…

_Các cậu lưà dối tình cảm của bọn này thì bọn này cũng dễ hỉu thui nhưng Thành Vũ lại lưà dối Thiên Thanh, điều đó bọn tôi thật ko thể ngờ đó…. Quá đáng – Nguyệt Trân giải thích , giọng chùng xuống…

Cả bọn chết trân :

“CÁI GÌ CƠ??/ SAO MẤY BÉ LẠI NÓI NHƯ THẾ…… CHẲNG LẼ….. TRƠÌ ẠH! HỈU LẦM RỒI…”

Thấy bọn con trai ko trả lơì , Hà Oanh giận dữ :

_Vậy là đúng rồi chứ gì??? Các ng’ giỏi lắm…. Từ nay đừng có nhìn mặt bọn tôi nưã, cứ như ko wen biết đi…

Nói xong, cả bọn bỏ đi. Hắn giật mình, chạy theo mấy bé, hỏi :

_Có lẽ các ấy hỉu lầm rồi, chuyện này… thật ra…..

Nguyệt Trân nhỏ nhẹ :

_Cậu ko cần giải thích , bọn tôi ko mún nghe đâu! Thiên Thanh ko còn thưộc về cậu nưã… Đừng wa” đáng vơí cô ấy như thế chứ……

Hắn im lặng nhìn mấy bé nói mà lòng đau như cắt, rối vò…..

Bọn bạn hắn thảm hơn, đứng chết trân , ko nói nên lơì nào nưã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện