"Quyền Duệ Tân, ông lại tới ăn chực!" Mục Uẩn Ngạo thấy Quyền Duệ Tân liền trợn mắt mắng.
"Không có biện pháp, ai bảo cháu dâu làm cơm so với đầu bếp cao cấp còn ngon hơn?" Quyền Duệ Tân cười hề hề hai tay xoa xoa nhìn Mục Giai Âm khen ngợi, sau đó phản bác nói "Cái gì mà ăn chực, Giai Âm là cháu dâu của tôi, ăn chực cũng là ông ăn!"
Thấy Quyền Duệ Tân thật chướng mắt, bệnh cũng khoẻ không nổi, Mục Uẩn Ngạo hừ lạnh một tiếng nói "Giai Âm là cháu gái tôi, nếu bàn về thân, cũng là thân với tôi hơn."
"Cháu gái gả ra ngoài, như bát nước hắt đi, hiện tại Giai Âm là người nhà tôi, với lão già ông một xu quan hệ đều không có " Quyền Duệ Tân cười đến đắc ý, nhìn Giai Âm nói "Giai Âm, cháu nói đúng không?"
"Ông à, hai ngươi đừng gây nữa " Mục Giai Âm cười, đứng lên nói " Chú Vương muốn cháu giúp đỡ nhân viên trong bệnh viện nấu cơm, cháu đi trước."
Kiếp trước vì muốn lấy lòng Tả Trí Viễn, cô chạy khắp các trừng lớp học nấu ăn, tay nghề nấu ăn rất khá. Chỉ là, Tả Trí Viễn nhất định không có phúc hưởng.
Bây giờ, xem bộ dạng ăn ngon của hai ông nhà mình như vậy cô rất mỹ mãn, Mục Giai Âm cảm thấy bản thân học nấu ăn giỏi là một việc làm hết sức chính xác.
Hơn nữa, thái độ Quyền Duệ Tân đối với cô lại gián tiếp chứng minh một việc, muốn chinh phục một người đàn ông, điều đầu tiên là thông qua dạ dày của người đó. Thời gian đầu mới tới chiếu cố ông nội, Quyền Duệ Tân luôn dựng râu trừng mắt với cô, may mà cô nhẫn nhịn tốt, nhịn xuống. Mấy ngày nay, phong thuỷ liền chuyển đổi thành Quyền Duệ Tân lấy long cô, khen ngợi cô, chỉ vì bữa ăn hằng ngày.
Nghĩ đến chuyện này, Mục Giai Âm ngay cả ngủ cười thành tiếng.
"Cháu không phải người của bệnh viện " không đợi Mục Uẩn Ngạo lên tiếng, Quyền Duệ Tân đã bất mãn nói " Tại sao cả ngày phải giúp đỡ bọn họ nấu cơm, lại nói miệng vết thương của cháu cũng mới tốt, như vậy sẽ mệt nhọc."
"Chính là do họ lười, bản thân không làm cơm, lại muốn tiểu nha đầu cháu đi làm " Mục Uẩn Ngạo ở chuyện này lại cùng Quyền Duệ Tân chung ý kiến "Cháu nói cho bọn họ biết, ông đã ra lệnh, không cho cháu đi."
Trong chuyện này, Mục Uẩn Ngạo thật sự bực bội, mặt càng lúc càng đen.
Mục Giai Âm lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ bất lực.
Sự việc này mỗi ngày đều phải trình diễn một lần, lúc bắt đầu Mục Giai Âm còn nghĩ thử phải giải thích như thế nào mà vắt hết óc, bây giờ Mục Giai Âm bó tay lạnh nhạt nói "Ông nội, cháu đi trước, lát nữa quay lại xem hai người."
Nói xong, không để ý tới hai người đàn ông trong phòng Mục Giai Âm trực tiếp đi ra ngoài.
"Thật bất hiếu mà!" Mục Uẩn Ngạo vô cùng đau đớn, cháu gái sao lại tốt với đám người đó như vậy, còn lão già ông đây thì sao.(thấy 2 ông này như con nít vậy)
Quyền Duệ Tân không có phối hợp với Mục Uẩn Ngạo, chậm rãi ăn cơm do Mục Giai Âm làm, trong mắt cũng là một mảnh cảm khái "Giờ tôi mới thấy, lão già ông thật sự không khoa trương về cháu dâu chút nào, Giai Âm so với ông nói còn tốt hơn, sao ông lại không nói với tôi tính tình Giai Âm tốt như vậy, nấu cơm cũng ngon quá đi, đúng là đứa cháu dâu hoàn mỹ nhất mà tôi chọn được."
Cả đời Quyền Duệ Tân cùng Mục Uẩn Ngạo lấy tranh luận làm vui. Con trai của Mục Uẩn Ngạo cũng thuộc thế hệ thanh niên nổi trội, nhưng thường xuyên bị Quyền Duệ Tân true chọc ngay cả cười gượng cũng làm không được. Hiện tại Quyền Duệ Tân hào phóng khen Mục Giai Âmnhư vậy, rõ ràng đối với Mục Giai Âm rất vừa lòng. Mục Uẩn Ngạo hớn hở cười, nụ cười cũng có chút xấu hổ.
Ông sinh bệnh nặng khiến Giai Âm đột nhiên trưởng thành. Trước kia Giai Âm là đứa nhỏ làm cho người ta đau đầu, mà làm cho người ta đau đầu cũng không tính, càng làm ông lo lắng hơn là nhân phẩm của Giai Âm. Nhà bọn họ luôn có tính nhiệt tình hào phóng, Mục Uẩn Ngạo cam đoan ông tuyệt đối là một gương tốt. Mà hai đứa con trai cùng con dâu mất sớm của ông cũng là người như vậy.
Nhưng Giai Âm lại không, cho dù ông đem Giai Âm ra nước ngoài, Giai Âm vẫn thích làm theo ý mình, ngày thường đối xử với mọi người đều thờ ơ, làm người, nói thẳng ra chính là vì tư lợi. Tóm lại tuyệt đối là người có tính tình không tốt, thân thể ông luôn bất ổn, ông sợ sau khi mình qua đời, không ai che chở cho Giai Âm, phải sống vất vả. Mới có ý định đem Giai Âm gả vào nhà tốt, nghĩ tới nghĩ lui, liền đem chủ ý đánh tới lão già Quyền Duệ Tân này.
Giai Âm hồi nhỏ cùng Quyền Thiệu Viêm đích thực có hôn ước, nhưng cũng là lời hứa bằng miệng, nói đúng ra là hai lão già họ nói đùa. Nhưng lời nói đùa bị Mục Uẩn Ngạo đưa ra làm thật, nhất định Quyền Thiệu Viêm phải đáp ứng.
Quyền Duệ Tân luôn quản không được cháu của ông ta, Quyền Thiệu Viêm đáp ứng chính là Quyền gia cao thấp đều đáp ứng.
Khi đó Mục Uẩn Ngạo nghĩ, Quyền Thiệu Viêm là ông nhìn nó từ nhỏ đến lớn, là người nói được làm được, về sau tuyệt đối sẽ không bạc đãi Giai Âm, hơn nữa bên cạnh Quyền Thiệu Viêm còn lão già kia một bên giúp đỡ, cuộc sống Giai Âm nhất định xuôi gió xuôi nước, cả đời đều không cực khổ.
Bất quá ông không ngờ ngay ngày kết hôn Giai Âm lại đào hôn, thất vọng cùng phẫn nộ khiến ông ngã xuống. Nhưng vì vậy, Mục Uẩn Ngạo cảm thấy rất đáng giá, ít nhất đứa nhỏ Giai Âm khiến người ta yêu thích hồi nhỏ đã quay lại, Giai Âm bây giờ mới là Giai Âm trong trí nhớ của ông! Nghĩ đến Giai Âm, liền thấy tên tiểu tử Quyền gia kia không là gì cả, Mục Uẩn Ngạo nghĩ tới Quyền Thiệu Viêm rất bất mãn, liếc Quyền Duệ Tân một cái, đưa tay ngăn đồ ăn lại nói "Tôi nói, thằng nhóc kia nhà ông đến cùng là có chuyện gì? Sao có thể bỏ mặc Giai Âm nhà tôi như vậy?"
Mắt thấy miếng ngon sắp đến miệng, lại bị Mục Uẩn Ngạo ngăn lại, Quyền Duệ Tân cũng không vội "Cái gì mà bỏ mặc Giai Âm? Đây là việc của quốc gia, thằng nhóc kia phải ra tiền tuyến, mười ngày sau nó sẽ trở lại."
"Hơn nữa… " nhớ tới hành động lúc trước của Mục Giai Âm, Quyền Duệ Tân liền nhỏ giọng oán giận với Mục Uẩn Ngạo nói "Nếu không phải cháu gái ông trước mặt cả nước làm ra chuyện mất mặt như vậy thì thằng nhóc kia sao lại chạy?"
Chuyện đó thật đúng là Mục Giai Âm sai, Mục Uẩn Ngạo xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nhớ tới lời của Quyền Duệ Tân, lại thấp giọng nói "Rõ ràng cháu gái tôi càng mất mặt hơn!"
Hiện tại internet rất phát triển, Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân tuy không hiểu gì về internet, nhưng xem trang web thì không có vấn đề gì, hơn nữa, bây giờ hai người bọn họ càng ngày càng thích xem tin tức trên mạng. Tự nhiên, tin tức về Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm cũng rơi vào trong mắt hai người.
Hầu hết mọi người trên đó đều phê phán Mục Giai Âm, ngu ngốc lại nộng cạn. Thật làm Mục Uẩn Ngạo nghẹn họng mà.
Giai Âm nhà ông là quá đơn thuần!
Bất quá, một mình ông có bao nhiêu lợi hại cũng không đấu lại hơn mười triệu người dân. Ông chỉ có thể đem lời nói nghẹn ở trong lòng, thuận tiện nhắc nhở Giai Âm không cần lên mạng, may mắn Mục Giai Âm đối với internet hay TV đều không có hứng thú, giống như không cần biết trên mạng đánh giá cô như thế nào, Mục Uẩn Ngạo mới thoáng yên tâm một ít.
"Cháu trai tôi cũng hết sức mất mặt. " Quyền Duệ Tân lập tức nhỏ giọng phản bác.
Chỉ sợ toàn bộ giới thượng lưu đều đang cười cháu ông, tuy rằng mấy người đó không phải cái gì cũng nói, mà đều đem chuyện này cười thầm trong lòng, toàn một đám nham hiểm!
Cho tới bây giờ Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân thích tranh đấu, lập tức hai người liền nổi lên đề tài. Mà Mục Giai Âm cũng đến căn tin.
"Không có biện pháp, ai bảo cháu dâu làm cơm so với đầu bếp cao cấp còn ngon hơn?" Quyền Duệ Tân cười hề hề hai tay xoa xoa nhìn Mục Giai Âm khen ngợi, sau đó phản bác nói "Cái gì mà ăn chực, Giai Âm là cháu dâu của tôi, ăn chực cũng là ông ăn!"
Thấy Quyền Duệ Tân thật chướng mắt, bệnh cũng khoẻ không nổi, Mục Uẩn Ngạo hừ lạnh một tiếng nói "Giai Âm là cháu gái tôi, nếu bàn về thân, cũng là thân với tôi hơn."
"Cháu gái gả ra ngoài, như bát nước hắt đi, hiện tại Giai Âm là người nhà tôi, với lão già ông một xu quan hệ đều không có " Quyền Duệ Tân cười đến đắc ý, nhìn Giai Âm nói "Giai Âm, cháu nói đúng không?"
"Ông à, hai ngươi đừng gây nữa " Mục Giai Âm cười, đứng lên nói " Chú Vương muốn cháu giúp đỡ nhân viên trong bệnh viện nấu cơm, cháu đi trước."
Kiếp trước vì muốn lấy lòng Tả Trí Viễn, cô chạy khắp các trừng lớp học nấu ăn, tay nghề nấu ăn rất khá. Chỉ là, Tả Trí Viễn nhất định không có phúc hưởng.
Bây giờ, xem bộ dạng ăn ngon của hai ông nhà mình như vậy cô rất mỹ mãn, Mục Giai Âm cảm thấy bản thân học nấu ăn giỏi là một việc làm hết sức chính xác.
Hơn nữa, thái độ Quyền Duệ Tân đối với cô lại gián tiếp chứng minh một việc, muốn chinh phục một người đàn ông, điều đầu tiên là thông qua dạ dày của người đó. Thời gian đầu mới tới chiếu cố ông nội, Quyền Duệ Tân luôn dựng râu trừng mắt với cô, may mà cô nhẫn nhịn tốt, nhịn xuống. Mấy ngày nay, phong thuỷ liền chuyển đổi thành Quyền Duệ Tân lấy long cô, khen ngợi cô, chỉ vì bữa ăn hằng ngày.
Nghĩ đến chuyện này, Mục Giai Âm ngay cả ngủ cười thành tiếng.
"Cháu không phải người của bệnh viện " không đợi Mục Uẩn Ngạo lên tiếng, Quyền Duệ Tân đã bất mãn nói " Tại sao cả ngày phải giúp đỡ bọn họ nấu cơm, lại nói miệng vết thương của cháu cũng mới tốt, như vậy sẽ mệt nhọc."
"Chính là do họ lười, bản thân không làm cơm, lại muốn tiểu nha đầu cháu đi làm " Mục Uẩn Ngạo ở chuyện này lại cùng Quyền Duệ Tân chung ý kiến "Cháu nói cho bọn họ biết, ông đã ra lệnh, không cho cháu đi."
Trong chuyện này, Mục Uẩn Ngạo thật sự bực bội, mặt càng lúc càng đen.
Mục Giai Âm lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ bất lực.
Sự việc này mỗi ngày đều phải trình diễn một lần, lúc bắt đầu Mục Giai Âm còn nghĩ thử phải giải thích như thế nào mà vắt hết óc, bây giờ Mục Giai Âm bó tay lạnh nhạt nói "Ông nội, cháu đi trước, lát nữa quay lại xem hai người."
Nói xong, không để ý tới hai người đàn ông trong phòng Mục Giai Âm trực tiếp đi ra ngoài.
"Thật bất hiếu mà!" Mục Uẩn Ngạo vô cùng đau đớn, cháu gái sao lại tốt với đám người đó như vậy, còn lão già ông đây thì sao.(thấy 2 ông này như con nít vậy)
Quyền Duệ Tân không có phối hợp với Mục Uẩn Ngạo, chậm rãi ăn cơm do Mục Giai Âm làm, trong mắt cũng là một mảnh cảm khái "Giờ tôi mới thấy, lão già ông thật sự không khoa trương về cháu dâu chút nào, Giai Âm so với ông nói còn tốt hơn, sao ông lại không nói với tôi tính tình Giai Âm tốt như vậy, nấu cơm cũng ngon quá đi, đúng là đứa cháu dâu hoàn mỹ nhất mà tôi chọn được."
Cả đời Quyền Duệ Tân cùng Mục Uẩn Ngạo lấy tranh luận làm vui. Con trai của Mục Uẩn Ngạo cũng thuộc thế hệ thanh niên nổi trội, nhưng thường xuyên bị Quyền Duệ Tân true chọc ngay cả cười gượng cũng làm không được. Hiện tại Quyền Duệ Tân hào phóng khen Mục Giai Âmnhư vậy, rõ ràng đối với Mục Giai Âm rất vừa lòng. Mục Uẩn Ngạo hớn hở cười, nụ cười cũng có chút xấu hổ.
Ông sinh bệnh nặng khiến Giai Âm đột nhiên trưởng thành. Trước kia Giai Âm là đứa nhỏ làm cho người ta đau đầu, mà làm cho người ta đau đầu cũng không tính, càng làm ông lo lắng hơn là nhân phẩm của Giai Âm. Nhà bọn họ luôn có tính nhiệt tình hào phóng, Mục Uẩn Ngạo cam đoan ông tuyệt đối là một gương tốt. Mà hai đứa con trai cùng con dâu mất sớm của ông cũng là người như vậy.
Nhưng Giai Âm lại không, cho dù ông đem Giai Âm ra nước ngoài, Giai Âm vẫn thích làm theo ý mình, ngày thường đối xử với mọi người đều thờ ơ, làm người, nói thẳng ra chính là vì tư lợi. Tóm lại tuyệt đối là người có tính tình không tốt, thân thể ông luôn bất ổn, ông sợ sau khi mình qua đời, không ai che chở cho Giai Âm, phải sống vất vả. Mới có ý định đem Giai Âm gả vào nhà tốt, nghĩ tới nghĩ lui, liền đem chủ ý đánh tới lão già Quyền Duệ Tân này.
Giai Âm hồi nhỏ cùng Quyền Thiệu Viêm đích thực có hôn ước, nhưng cũng là lời hứa bằng miệng, nói đúng ra là hai lão già họ nói đùa. Nhưng lời nói đùa bị Mục Uẩn Ngạo đưa ra làm thật, nhất định Quyền Thiệu Viêm phải đáp ứng.
Quyền Duệ Tân luôn quản không được cháu của ông ta, Quyền Thiệu Viêm đáp ứng chính là Quyền gia cao thấp đều đáp ứng.
Khi đó Mục Uẩn Ngạo nghĩ, Quyền Thiệu Viêm là ông nhìn nó từ nhỏ đến lớn, là người nói được làm được, về sau tuyệt đối sẽ không bạc đãi Giai Âm, hơn nữa bên cạnh Quyền Thiệu Viêm còn lão già kia một bên giúp đỡ, cuộc sống Giai Âm nhất định xuôi gió xuôi nước, cả đời đều không cực khổ.
Bất quá ông không ngờ ngay ngày kết hôn Giai Âm lại đào hôn, thất vọng cùng phẫn nộ khiến ông ngã xuống. Nhưng vì vậy, Mục Uẩn Ngạo cảm thấy rất đáng giá, ít nhất đứa nhỏ Giai Âm khiến người ta yêu thích hồi nhỏ đã quay lại, Giai Âm bây giờ mới là Giai Âm trong trí nhớ của ông! Nghĩ đến Giai Âm, liền thấy tên tiểu tử Quyền gia kia không là gì cả, Mục Uẩn Ngạo nghĩ tới Quyền Thiệu Viêm rất bất mãn, liếc Quyền Duệ Tân một cái, đưa tay ngăn đồ ăn lại nói "Tôi nói, thằng nhóc kia nhà ông đến cùng là có chuyện gì? Sao có thể bỏ mặc Giai Âm nhà tôi như vậy?"
Mắt thấy miếng ngon sắp đến miệng, lại bị Mục Uẩn Ngạo ngăn lại, Quyền Duệ Tân cũng không vội "Cái gì mà bỏ mặc Giai Âm? Đây là việc của quốc gia, thằng nhóc kia phải ra tiền tuyến, mười ngày sau nó sẽ trở lại."
"Hơn nữa… " nhớ tới hành động lúc trước của Mục Giai Âm, Quyền Duệ Tân liền nhỏ giọng oán giận với Mục Uẩn Ngạo nói "Nếu không phải cháu gái ông trước mặt cả nước làm ra chuyện mất mặt như vậy thì thằng nhóc kia sao lại chạy?"
Chuyện đó thật đúng là Mục Giai Âm sai, Mục Uẩn Ngạo xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nhớ tới lời của Quyền Duệ Tân, lại thấp giọng nói "Rõ ràng cháu gái tôi càng mất mặt hơn!"
Hiện tại internet rất phát triển, Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân tuy không hiểu gì về internet, nhưng xem trang web thì không có vấn đề gì, hơn nữa, bây giờ hai người bọn họ càng ngày càng thích xem tin tức trên mạng. Tự nhiên, tin tức về Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm cũng rơi vào trong mắt hai người.
Hầu hết mọi người trên đó đều phê phán Mục Giai Âm, ngu ngốc lại nộng cạn. Thật làm Mục Uẩn Ngạo nghẹn họng mà.
Giai Âm nhà ông là quá đơn thuần!
Bất quá, một mình ông có bao nhiêu lợi hại cũng không đấu lại hơn mười triệu người dân. Ông chỉ có thể đem lời nói nghẹn ở trong lòng, thuận tiện nhắc nhở Giai Âm không cần lên mạng, may mắn Mục Giai Âm đối với internet hay TV đều không có hứng thú, giống như không cần biết trên mạng đánh giá cô như thế nào, Mục Uẩn Ngạo mới thoáng yên tâm một ít.
"Cháu trai tôi cũng hết sức mất mặt. " Quyền Duệ Tân lập tức nhỏ giọng phản bác.
Chỉ sợ toàn bộ giới thượng lưu đều đang cười cháu ông, tuy rằng mấy người đó không phải cái gì cũng nói, mà đều đem chuyện này cười thầm trong lòng, toàn một đám nham hiểm!
Cho tới bây giờ Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân thích tranh đấu, lập tức hai người liền nổi lên đề tài. Mà Mục Giai Âm cũng đến căn tin.
Danh sách chương