Mục Giai Âm nhìn mặt mà nói, thấy Mục Giai Nhan trong mắt bịt kín một tầng sương mù chợt lóe tia tối tăm, liền bày một bộ dáng thật có lỗi nhìn nam nhân kia, "Nếu em thật sự không thích..."
"Được rồi, không phải một tấm ảnh thôi sao, sinh nhiều chuyện như vậy làm gì?" Mục Giai Thu đặt tách cà phê trong tay xuống, mắt lạnh nhìn về phía người hầu nam kia, "Thân là người hầu, lại không biết bổn phận của người hầu, vậy cũng không cần giữ lại."
Nói xong, Mục Giai Thu lại nhìn về phía thím Lưu, "Lưu tẩu, sa thải anh ta."
Thím Lưu với biến cố trước mặt tựa hồ không có phản ứng gì, Mục Giai Nhan lúc này mới khóc nức nở, làm nũng lại mang theo ý nhắc nhở, "Thím Lưu, thím làm sao vậy?"
"Xin lỗi tiểu thư, tôi đi ngay." Thím Lưu cúi đầu về phía ba người Mục Giai Thu, nhanh chóng đi qua cậu ta nói, "Đi theo tôi, chúng ta đi thanh toán tiền lương tháng này của cậu."
Người này triệt để hồ đồ, ba vị tiểu thư trong nhà này đều rất xuất sắc. Nhưng là Mục Giai Thu rất lạnh lùng, bọn họ căn bản là không dám nghĩ đến, mà Mục Giai Âm hàng năm đều ở nước ngoài, bọn họ gặp cũng chỉ được vài lần, cho nên đại đa số nam giúp việc đều ái mộ đối với khuôn mặt Mục Giai Nhan.
Bản thân Mục Giai Nhan cũng biết chuyện này, nhưng vì sao hôm nay lại đột nhiên gây khó dễ bọn họ? Tên này không biết việc hưởng thụ sự sùng bái từ xung quanh là một chuyện, còn bị đem phô bày ra trước mặt lại là một chuyện khác.
Chờ người bị thím Lưu mang ra ngoài, Mục Giai Thu mới xoa nhẹ mi tâm, mỏi mệt nói, "Giai Âm, Giai Nhan, hai đứa đã lâu không gặp, chắc đều có lời muốn nói, chị mệt mỏi, đi lên nghỉ ngơi trước."
"Chị hai nhanh đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm đã đến đón ông nội, khẳng định cũng mệt mỏi." Mục Giai Âm nhẹ nhàng ngoéo môi một cái cười nói.
Mục Giai Thu gật đầu, đi lên lầu.
Vừa mới rồi kém chút nữa là có thể bức Mục Giai Nhan nói đuổi người, để hình tượng của Mục Giai Nhan trong mắt đám người hầu bể một chút, lại bị Mục Giai Thu đánh gãy. Mục Giai Thu nhìn ra cái gì sao? Như vậy, chị hai là đối đàu với cô, hay là thái độ trung lập? Bất quá, trải qua việc này, tối thiểu ở trong lòng mấy tên người hầu đại khái cũng vang lên một cái cảnh cáo đi.
Coi như là đáng giá.
Giả mù sa mưa, Mục Giai Nhan khinh thường bĩu môi, Mục Giai Âm cùng chị cả quan hệ không thân thiết gì, vừa rồi lại quan tâm như vậy, khẳng định là muốn lấy lòng. Mục Giai Nhan không cho phép địa vị của Mục Giai Âm ở trong lòng người khác vượt qua cô.
Mục Giai Nhan nhìn vào gương mặt khiến người ta kinh diễm kia của Mục Giai Âm, nội tâm ghen tị dâng trào. Vốn dĩ Mục Giai Nhan luôn cảm thấy cái gì Mục Giai Âm cũng kém hơn cô ta, đối với Mục Giai Âm ghi hận cũng ít. Nhưng Mục Giai Âm lại được gả đến chỗ tốt như vậy, việc bỏ trốn khỏi đám cưới cũng được giải quyết êm đẹp như thế, Mục Giai Nhan nuốt không trôi cục tức này.
"Ông nội rất mệt." Trong giọng Mục Giai Nhan đều là loại mềm yếu nhu nhược, làm cho người ta nhịn không được muốn che chở. "Vừa về nhà liền đi ngủ, sao chị lại không cùng ông về nhà, lại có tâm trạng đi dạo phố?"
Trách cứ cô bất hiếu sao?Chung quanh, trong mắt vài người hầu lập tức liền mang theo hèn mọn.
Kinh nghiệm đời trước nói cho Mục Giai Âm biết, đám người hầu này mới là đối tượng không nên đắc tội, mấy bí mật nho nhỏ trong nhà đều nắm giữ trong tay bọn họ, mấy chuyện truyền miệng trong xã hội thượng lưu phần lớn đều là theo từ miệng bọn họ mà ra.
Dứt khoát, cô cũng có đối sách.
Mục Giai Âm xem hai túi đồ ăn vặt trên bàn, cao hứng nói với Mục Giai Nhan: "Chị ở bệnh viện chăm sóc ông nội cũng gần một tháng, không có về nhà. Lại nghe nói hôm nay em cũng mới từ nước ngoài trở về thăm ông nội, cho nên chị đến siêu thị gần đây mua cho em chút đồ ăn."
Nói xong, Mục Giai Âm đã lấy gói lớn gói nhỏ trong túi ra, để qua một bên nói với Mục Giai Nhan: "Chị còn nhớ em nói thích nhất bánh quy nhân sữa bò nhập khẩu từ Italy, còn có quả mơ..."
Theo giải thích của Mục Giai Âm, ánh mắt người hầu chung quanh cũng trở nên rõ ràng.
Thì ra Mục Giai Âm là đi mua đồ ăn vặt cho Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan thật đúng là tốt số, có được người chị quan tâm mình như vậy.
Giờ phút này đối tốt với cô ta như vậy làm gì? cô ta định mượn cơ hội để chỉ trích Mục Giai Âm bất hiếu, hiện tại lại biến thành cô ta tặng cho Mục Giai Âm cơ hội diễn trò chị em, trong long Mục Giai Nhan oán hận, trên mặt vẫn là dáng vẻ đầy ý cười nói: "Em cám ơn chị."
"Chúng ta không phải người xa lạ." Trên mặt Mục Giai Âm mang theo ý cười nhạt, thân thiết hỏi Mục Giai Nhan: "Trại hè bên Anh vui chứ? Chị lúc trước luôn muốn hỏi em, nhưng mà bận chăm sóc ông nội liền quên mất,thật ngại." Mục Giai Âm nói xong lại thè lưỡi, vừa đáng yêu lại xinh đẹp.
Rõ ràng chỉ là biểu cảm bình thường, cố tình từ trên người Mục Giai Âm làm ra lại có một loại phong tình không nói nên lời, gãi cho tâm đối phương trở nên mềm nhũn. Đương nhiên cũng gãi trúng chỗ đau của Mục Giai Nhan.
Mục Giai Âm trở nên xinh đẹp hơn cô ta càng làm cho cô ta cảm thấy khó chịu.
"Kỳ thực trại hè cũng rất nhàm chán." Nói xong Mục Giai Nhan bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, lúc trước cô ta chính là không muốn phải chăm sóc ông nội nên cố ý xuất ngoại ngay sau khi hôn lễ của Mục Giai Âm kết thúc, cũng có ý ở lại nước ngoài không trở về. Nhưng tâm tư này tuyệt đối không thể để người khác biết, Mục Giai Nhan vẻ mặt bất đắc dĩ lại thương tâm nói: "Nhưng quản lí trại hè quá nghiêm, không cho mọi người tùy ý rời khỏi, làm cho em muốn về cũng không về được. Em rất lo lắng cho bệnh tình của ông, mỗi ngày đều đến năn nỉ người phụ trách, anh ta mới đồng ý, em còn bị mắng một trận."
Nói xong, trong mắt Mục Giai Nhan lại nổi lên sương mù.
Thực tội nghiệp, người xung quanh đều đem việc Mục Giai Nhan không có chiếu cố Mục Uẩn Ngạo quăng sang một bên, ngược lại là đem chú ý phóng tới việc Mục Giai Nhan bị mắng.
Hả? Trại hè gì mà quy củ lại khắc nghiệt như thế, ngay cả người thân trong gia đình gặp chuyện cũng không cho phép về nhà? Ai không biết còn cho rằng đây là đi nhập ngũ nữa. Mà cho dù là nhập ngũ, việc liên quan đến sống chết cũng có thể giải quyết nha.
Mục Giai Âm không vạch trần, chính là lòng đầy căm phẫn nói: "Thật quá đáng, bọn họ dám bởi vì em muốn về nhà mà trách móc, em yên tâm, chờ ông nội tỉnh chúng ta phải đi nói với ông, để ông nội nói chuyện với người phụ trách trại hè kia."
Lời nói dối của cô ta Mục Giai Âm nghe không hiểu, Mục Uẩn Ngạo có thể nghe không hiểu sao?
Mục Giai Nhan vội vàng lắc đầu nói: "Quên đi, cũng qua rồi, không cần phiền toái như vậy, hiện tại thân thể ông nội còn suy yếu, không nên để ông phiền lòng vì chuyện nhỏ này."
"Chuyện này sao có thể nói là phiền?" trên mặt tỏ vẻ Mục Giai Âm không ủng hộ: "Ông nội luôn bao che khuyết điểm, nếu để ông nội biết em chịu ủy khuất lớn như vậy khẳng định sẽ đau lòng, không bằng chúng ta trực tiếp nói cho ông nội biết."
Cô chính là muốn truy cứu việc này nha! Mục Giai Nhan này lại cứ liên tiếp cự tuyệt, người nghe cũng phải nghe ra manh mối đó.
Mục Giai Nhan âm thầm cắn môi, tròng mắt vừa chuyển, lại nảy ra ý hay: "Chuyện của em chỉ là việc nhỏ, chị gần đây không phải có đại sự sao? Chị vì sao lại đào hôn, em nghe chị hai nói chị với anh rể cãi nhau, anh rể cũng thật quá đáng, hôn lễ quan trọng như vậy, anh rể lại chọc giận chị, ông nội khẳng định sẽ mắng anh rể."
"Được rồi, không phải một tấm ảnh thôi sao, sinh nhiều chuyện như vậy làm gì?" Mục Giai Thu đặt tách cà phê trong tay xuống, mắt lạnh nhìn về phía người hầu nam kia, "Thân là người hầu, lại không biết bổn phận của người hầu, vậy cũng không cần giữ lại."
Nói xong, Mục Giai Thu lại nhìn về phía thím Lưu, "Lưu tẩu, sa thải anh ta."
Thím Lưu với biến cố trước mặt tựa hồ không có phản ứng gì, Mục Giai Nhan lúc này mới khóc nức nở, làm nũng lại mang theo ý nhắc nhở, "Thím Lưu, thím làm sao vậy?"
"Xin lỗi tiểu thư, tôi đi ngay." Thím Lưu cúi đầu về phía ba người Mục Giai Thu, nhanh chóng đi qua cậu ta nói, "Đi theo tôi, chúng ta đi thanh toán tiền lương tháng này của cậu."
Người này triệt để hồ đồ, ba vị tiểu thư trong nhà này đều rất xuất sắc. Nhưng là Mục Giai Thu rất lạnh lùng, bọn họ căn bản là không dám nghĩ đến, mà Mục Giai Âm hàng năm đều ở nước ngoài, bọn họ gặp cũng chỉ được vài lần, cho nên đại đa số nam giúp việc đều ái mộ đối với khuôn mặt Mục Giai Nhan.
Bản thân Mục Giai Nhan cũng biết chuyện này, nhưng vì sao hôm nay lại đột nhiên gây khó dễ bọn họ? Tên này không biết việc hưởng thụ sự sùng bái từ xung quanh là một chuyện, còn bị đem phô bày ra trước mặt lại là một chuyện khác.
Chờ người bị thím Lưu mang ra ngoài, Mục Giai Thu mới xoa nhẹ mi tâm, mỏi mệt nói, "Giai Âm, Giai Nhan, hai đứa đã lâu không gặp, chắc đều có lời muốn nói, chị mệt mỏi, đi lên nghỉ ngơi trước."
"Chị hai nhanh đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm đã đến đón ông nội, khẳng định cũng mệt mỏi." Mục Giai Âm nhẹ nhàng ngoéo môi một cái cười nói.
Mục Giai Thu gật đầu, đi lên lầu.
Vừa mới rồi kém chút nữa là có thể bức Mục Giai Nhan nói đuổi người, để hình tượng của Mục Giai Nhan trong mắt đám người hầu bể một chút, lại bị Mục Giai Thu đánh gãy. Mục Giai Thu nhìn ra cái gì sao? Như vậy, chị hai là đối đàu với cô, hay là thái độ trung lập? Bất quá, trải qua việc này, tối thiểu ở trong lòng mấy tên người hầu đại khái cũng vang lên một cái cảnh cáo đi.
Coi như là đáng giá.
Giả mù sa mưa, Mục Giai Nhan khinh thường bĩu môi, Mục Giai Âm cùng chị cả quan hệ không thân thiết gì, vừa rồi lại quan tâm như vậy, khẳng định là muốn lấy lòng. Mục Giai Nhan không cho phép địa vị của Mục Giai Âm ở trong lòng người khác vượt qua cô.
Mục Giai Nhan nhìn vào gương mặt khiến người ta kinh diễm kia của Mục Giai Âm, nội tâm ghen tị dâng trào. Vốn dĩ Mục Giai Nhan luôn cảm thấy cái gì Mục Giai Âm cũng kém hơn cô ta, đối với Mục Giai Âm ghi hận cũng ít. Nhưng Mục Giai Âm lại được gả đến chỗ tốt như vậy, việc bỏ trốn khỏi đám cưới cũng được giải quyết êm đẹp như thế, Mục Giai Nhan nuốt không trôi cục tức này.
"Ông nội rất mệt." Trong giọng Mục Giai Nhan đều là loại mềm yếu nhu nhược, làm cho người ta nhịn không được muốn che chở. "Vừa về nhà liền đi ngủ, sao chị lại không cùng ông về nhà, lại có tâm trạng đi dạo phố?"
Trách cứ cô bất hiếu sao?Chung quanh, trong mắt vài người hầu lập tức liền mang theo hèn mọn.
Kinh nghiệm đời trước nói cho Mục Giai Âm biết, đám người hầu này mới là đối tượng không nên đắc tội, mấy bí mật nho nhỏ trong nhà đều nắm giữ trong tay bọn họ, mấy chuyện truyền miệng trong xã hội thượng lưu phần lớn đều là theo từ miệng bọn họ mà ra.
Dứt khoát, cô cũng có đối sách.
Mục Giai Âm xem hai túi đồ ăn vặt trên bàn, cao hứng nói với Mục Giai Nhan: "Chị ở bệnh viện chăm sóc ông nội cũng gần một tháng, không có về nhà. Lại nghe nói hôm nay em cũng mới từ nước ngoài trở về thăm ông nội, cho nên chị đến siêu thị gần đây mua cho em chút đồ ăn."
Nói xong, Mục Giai Âm đã lấy gói lớn gói nhỏ trong túi ra, để qua một bên nói với Mục Giai Nhan: "Chị còn nhớ em nói thích nhất bánh quy nhân sữa bò nhập khẩu từ Italy, còn có quả mơ..."
Theo giải thích của Mục Giai Âm, ánh mắt người hầu chung quanh cũng trở nên rõ ràng.
Thì ra Mục Giai Âm là đi mua đồ ăn vặt cho Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan thật đúng là tốt số, có được người chị quan tâm mình như vậy.
Giờ phút này đối tốt với cô ta như vậy làm gì? cô ta định mượn cơ hội để chỉ trích Mục Giai Âm bất hiếu, hiện tại lại biến thành cô ta tặng cho Mục Giai Âm cơ hội diễn trò chị em, trong long Mục Giai Nhan oán hận, trên mặt vẫn là dáng vẻ đầy ý cười nói: "Em cám ơn chị."
"Chúng ta không phải người xa lạ." Trên mặt Mục Giai Âm mang theo ý cười nhạt, thân thiết hỏi Mục Giai Nhan: "Trại hè bên Anh vui chứ? Chị lúc trước luôn muốn hỏi em, nhưng mà bận chăm sóc ông nội liền quên mất,thật ngại." Mục Giai Âm nói xong lại thè lưỡi, vừa đáng yêu lại xinh đẹp.
Rõ ràng chỉ là biểu cảm bình thường, cố tình từ trên người Mục Giai Âm làm ra lại có một loại phong tình không nói nên lời, gãi cho tâm đối phương trở nên mềm nhũn. Đương nhiên cũng gãi trúng chỗ đau của Mục Giai Nhan.
Mục Giai Âm trở nên xinh đẹp hơn cô ta càng làm cho cô ta cảm thấy khó chịu.
"Kỳ thực trại hè cũng rất nhàm chán." Nói xong Mục Giai Nhan bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, lúc trước cô ta chính là không muốn phải chăm sóc ông nội nên cố ý xuất ngoại ngay sau khi hôn lễ của Mục Giai Âm kết thúc, cũng có ý ở lại nước ngoài không trở về. Nhưng tâm tư này tuyệt đối không thể để người khác biết, Mục Giai Nhan vẻ mặt bất đắc dĩ lại thương tâm nói: "Nhưng quản lí trại hè quá nghiêm, không cho mọi người tùy ý rời khỏi, làm cho em muốn về cũng không về được. Em rất lo lắng cho bệnh tình của ông, mỗi ngày đều đến năn nỉ người phụ trách, anh ta mới đồng ý, em còn bị mắng một trận."
Nói xong, trong mắt Mục Giai Nhan lại nổi lên sương mù.
Thực tội nghiệp, người xung quanh đều đem việc Mục Giai Nhan không có chiếu cố Mục Uẩn Ngạo quăng sang một bên, ngược lại là đem chú ý phóng tới việc Mục Giai Nhan bị mắng.
Hả? Trại hè gì mà quy củ lại khắc nghiệt như thế, ngay cả người thân trong gia đình gặp chuyện cũng không cho phép về nhà? Ai không biết còn cho rằng đây là đi nhập ngũ nữa. Mà cho dù là nhập ngũ, việc liên quan đến sống chết cũng có thể giải quyết nha.
Mục Giai Âm không vạch trần, chính là lòng đầy căm phẫn nói: "Thật quá đáng, bọn họ dám bởi vì em muốn về nhà mà trách móc, em yên tâm, chờ ông nội tỉnh chúng ta phải đi nói với ông, để ông nội nói chuyện với người phụ trách trại hè kia."
Lời nói dối của cô ta Mục Giai Âm nghe không hiểu, Mục Uẩn Ngạo có thể nghe không hiểu sao?
Mục Giai Nhan vội vàng lắc đầu nói: "Quên đi, cũng qua rồi, không cần phiền toái như vậy, hiện tại thân thể ông nội còn suy yếu, không nên để ông phiền lòng vì chuyện nhỏ này."
"Chuyện này sao có thể nói là phiền?" trên mặt tỏ vẻ Mục Giai Âm không ủng hộ: "Ông nội luôn bao che khuyết điểm, nếu để ông nội biết em chịu ủy khuất lớn như vậy khẳng định sẽ đau lòng, không bằng chúng ta trực tiếp nói cho ông nội biết."
Cô chính là muốn truy cứu việc này nha! Mục Giai Nhan này lại cứ liên tiếp cự tuyệt, người nghe cũng phải nghe ra manh mối đó.
Mục Giai Nhan âm thầm cắn môi, tròng mắt vừa chuyển, lại nảy ra ý hay: "Chuyện của em chỉ là việc nhỏ, chị gần đây không phải có đại sự sao? Chị vì sao lại đào hôn, em nghe chị hai nói chị với anh rể cãi nhau, anh rể cũng thật quá đáng, hôn lễ quan trọng như vậy, anh rể lại chọc giận chị, ông nội khẳng định sẽ mắng anh rể."
Danh sách chương